Chương 3
Mạc Nhiên Phiêu
14/03/2023
Một ngày thứ Sáu ngập nắng, thậm chí nắng còn rực rỡ hơn thứ Hai. Biên Nguyệt lại quay về ngồi trong quán "Sữa đậu nành Điều Thuận", hưởng thụ bữa sáng đàn em dâng lên, phê duyệt bài tập đàn em đã sao cho, bình chân như vại, cảm nhận năm tháng tĩnh lặng.
Bên ngoài tĩnh lặng nhưng trong đầu Biên Nguyệt lại chẳng yên, quản lý viên kiểm tra điểm của hệ thống chỉnh sửa xong, quá đau đớn bắt đầu điên cuồng phát tiết: "Cô biết cô bị trừ bao nhiêu điểm không? Hôm qua đánh chửi bạn học bị trừ 10 điểm, còn triệu tập đàn em họp, khôi phục thân phận bà trùm, trừ thêm 10 điểm nữa. Bây giờ chỉ số hình tượng nhân vật của cô chỉ có 10 điểm, là 10 điểm đó!"
"10 điểm là khái niệm thế nào cô biết không? Tôi kéo đại một ông già đi vào cải trang thành nữ chính còn được hơn 10 điểm!"
Biên Nguyệt hút miếng sữa đậu nành, "Hôm qua đám quỷ yêu kia trực tiếp công kích, nếu không đánh trả thì cô nói tôi phải làm sao?"
Quản lý viên tận tình khuyên nhủ: "Cô có thể báo với giáo viên để giáo viên giải quyết."
Biên Nguyệt không lên tiếng, cảm nhận khác biệt về giá trị quan giữa hai người đã mang tầm quốc tế.
"Còn thân phận bà trùm này, tôi đã nói cô không thể dùng nữa, giờ thì tốt rồi, cô chỉ thiếu nước ngồi lên long ỷ cho đàn em khiêng đi học nữa thôi!"
"Không sao, vấn đề không lớn," tuy đầu sắp vỡ tan tành nhưng sắc mặt Biên Nguyệt vẫn kiên định như chó già, không lộ ra bất cứ dấu vết nào, "Các cô cần đảm bảo năng lượng tích cực của nhân vật chính, điều này tôi hiểu. Nhưng 'bà trùm' và 'Tinh Nguyệt Bang' là linh hồn nhân vật của tôi, lý tưởng của tôi trong truyện này là trở thành người thống trị toàn trường và cả trong game, tôi không thể vì năng lượng tích cực mà tạo ra một nhân vật chính không có linh hồn."
Quản lý viên: "???"
"Về phần chỉ số hình tượng nhân vật, không phải vẫn còn 10 điểm à, không sao, đâu phải số âm, tôi có thể bù đắp ở những phương diện khác, kiếm thêm điểm."
"Cô muốn kiếm thêm điểm thế nào?"
Biên Nguyệt: "Không phải các người cần năng lượng tích cực à? Chuyện này cũng không xung đột với việc làm trùm, ai nói bà trùm không thể có năng lượng tích cực?"
Quản lý viên: "???"
Năng lượng tích cực không xung đột với việc làm trùm? Sao lại không xung đột? Tụng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội trước khi đánh người hả?
Quản lý viên lập tức lâm vào trầm tư. Những hướng dẫn và đề xuất cô ấy đưa ra cho Biên Nguyệt trước đây căn cứ hoàn toàn vào hệ thống chỉnh sửa của trang web. Hệ thống sẽ đưa ra ý kiến tham khảo khoa học nhất dựa trên thiết kế nhân vật, nội dung truyện kết hợp với tiêu chuẩn xét duyệt, còn quản lý viên sẽ căn cứ theo ý kiến đó mà hướng dẫn tác giả sửa lại truyện để đạt tiêu chuẩn xét duyệt.
Tuy nhiên, hướng phát triển Biên Nguyệt đề xuất vượt quá phạm vi nhận thức và kinh nghiệm của cô ấy, khiến cô ấy chìm trong suy tư, cân nhắc tính hợp lý của phương án.
Thật sự có thể vừa làm trùm vừa có năng lượng tích cực sao?
Biên Nguyệt thấy cô ấy im lặng xem như ngầm thừa nhận, cô uống xong sữa đậu nành mới phát hiện hai đàn em bên cạnh có vẻ bất ổn, vừa ngước mắt đã thấy hai nam sinh đứng trước quán, trên người là đồng phục học sinh màu xám, phù hiệu trường cũng khác với họ, đến từ trường Trung học Thái An bên cạnh, đồng thời cũng là thành viên Hắc Dạ Bang. Bọn họ đều để tóc dài, một rũ xuống còn một chỉa lên trời, người tóc rũ tên Viên Đại Hoàn, chỉa lên trời tên Dư Tiểu Lạc, đi chung với nhau nhìn rất xứng, một kẻ như bị mưa xối, một tên như bị sét đánh.
Dư Tiểu Lạc chống một chân đứng nghiêng, mắt thì liếc xéo không nhìn thẳng ai, "Ơ kìa, bà trùm Biên, dạo này cô thế nào, không mắc bệnh gì chứ?"
Lăng Duyệt đốp lại, "Sức khỏe lão Đại tụi tao tốt lắm, nói nhảm gì thế?"
"Ha ha," Viên Đại Hoàn cũng mở miệng, giọng quang quác, "Cứ tưởng các người mắc bệnh nan y gì, nếu không thì sao cứ ru rú trong thành không ra ngoài?"
"Không ra là ban cho các người chút thời gian kiếm thêm ít trang bị, tránh cho lần nào cũng thua thảm rồi khóc than vì thiếu trang bị," Biên Nguyệt bóp nát ly sữa đậu nành ném vào thùng rác, "Về nói với lão Đại các người, để hắn chọn một ngày, chúng ta phân cao thấp."
"Bọn tôi đang có ý này, tới đây lần này là để nhắc nhở các người sớm rèn luyện cơ bắp đi, kẻo ngay trận đầu tiên đã bị đánh cho tơi tả!"
Thấy bọn họ rời đi, Lăng Duyệt và Thư Hào đều trợn mắt nhe răng, chỉ tiếc không thể cắn vài miếng thịt trên người hai tên kia, "Tụi nó đắc ý cái gì, không phải chỉ thắng mấy trận thôi sao? Đó là vì chúng ta không có mặt, nếu không thì đến cái quần lót cũng chẳng còn!"
Biên Nguyệt: "Cho nên đại chiến băng nhóm lần sau các cậu nhớ đem thêm vài cái bao tải."
"Đem bao tải làm gì?"
"Đựng quần lót."
...
Hôm nay trong trường cực kì yên tĩnh, chẳng còn kẻ nào không sợ chết dám đến khiêu khích. Ngược lại, thành viên Tinh Nguyệt Bang lại ngông cuồng hơn nhiều, những người trước kia chế nhạo, bắt nạt họ đều bị xử lý từng tên một, thà giết lầm còn hơn bỏ sót —— Khôi phục sự uy nghiêm của bang phái một cách toàn diện.
Biên Nguyệt không đích thân ra tay, về cơ bản cô đều ngồi bên cửa sổ, ở trên lớp chép bài hoặc là cụp mắt đọc sách giáo khoa, ánh nắng vạch ra đường nét của cô, thoạt nhìn có vẻ rất khác biệt, rất có phong phạm học sinh giỏi, thế nhưng làm sao lại có thêm một cái miệng và một đôi chân.
Sau giờ học, cô bước đến hành lang, dựa lưng vào lan can, hướng mặt về phía đàn em.
Mọi người thấy vẻ nghiêm nghị của cô còn tưởng có "Đại nghiệp độc bá" sắp được tuyên bố, không ngờ lúc Biên Nguyệt mở miệng, nội dung lại là: "Các bạn suy nghĩ thử xem có thể làm việc gì có năng lượng tích cực không?"
Vấn đề này khiến những người có mặt đều ngớ ra —— Bọn họ là ai? Là bang chúng của Tinh Nguyệt Bang, là tín đồ của bà trùm, nếu nói về phóng hỏa giết người trong game hay trốn học đánh nhau trong trường thì bọn họ quen thuộc hơn ai hết, có thể múa bút thành văn, làm tốt hơn tất thảy, nhưng nói đến năng lượng tích cực... Đầu tiên, bọn họ không biết cái gì gọi là năng lượng tích cực; thứ hai, dù có biết cũng tìm không ra.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
May mà Lăng Duyệt không sợ chết đặt câu hỏi: "Lão Đại, cái gì gọi là 'Năng lượng tích cực'?"
"Năng lượng tích cực chính là..." Biên Nguyệt không "tích cực" ra nổi, mặt không biến sắc, "Chúng ta thảo luận một chút về năng lượng tích cực, Nhất Văn, cậu nói trước đi."
Quách Nhất Văn ở phía sau đúng lúc vừa baidu xong, học xong bán luôn: "Những hành vi phù hợp với giá trị quan cốt lõi, tích cực, lành mạnh, có ích cho cộng đồng, có lợi cho tập thể đều được xem là năng lượng tích cực."
Nghe xong, mọi người lại lần nữa ngơ ngác nhìn nhau, trao đổi ý kiến trong im lặng: Thứ này tôi lạ lắm à nha!
Nhưng dưới áp lực của Biên Nguyệt, đám đàn em cấp tốc thảo luận sôi nổi, "Aish, giúp đỡ bạn học chắc cũng tính chứ?"
"Đúng đúng đúng, còn có dắt bà lão qua đường quốc lộ, xem như cũng được ha."
"Không nhặt của rơi, nhặt được đồ nộp lên cũng là năng lượng tích cực!"
"..."
Biên Nguyệt nghe họ tán gẫu rôm rả, liệt kê một rổ người tốt việc tốt thì xem như đã có khái niệm về năng lượng tích cực, cô hài lòng vỗ tay một cái, kết thúc cuộc thảo luận.
"Mỗi người trong số các bạn phải hoàn thành ít nhất ba việc có năng lượng tích cực trong hai tuần này, phải ghi lại bằng văn bản và hình ảnh. Sau khi hoàn thành đến chỗ A Duyệt đăng ký, nếu hoàn thành nhiều hơn có thể thêm điểm nhận trang bị, không đạt tiêu chuẩn phải nộp một bộ sờ kin do tự các bạn chọn."
Sau khi trở về lớp, quản lý viên không khỏi cảm thán: "Chậc chậc, chiêu này của cô thật bất ngờ nha, bắt đàn em của mình đi làm người tốt việc tốt để giúp cô kiếm điểm hình tượng?"
"Đúng." Biên Nguyệt lại mở sách.
"Nhưng tôi không dám đảm bảo chiêu này có hiệu quả hay không, còn phải xem đánh giá toàn diện của hệ thống."
"Không sao, cứ thử trước xem."
Quản lý viên ước lượng một hồi lại cảm thấy không ổn, "Nhưng bản thân cô cũng phải cố gắng, cô là nhân vật chính, không thể để vai phụ làm hết được."
"Không phải tôi đang cố gắng đây sao?" Biên Nguyệt lật trang sách, "Tôi vẫn luôn đọc sách để tạo hình thành học sinh tốt nha."
Nói xong, cô siết tay phải thành quyền đỡ trán, hạ tầm mắt, thu cằm lại, thế là bức danh họa "Người suy tư"(*) nổi tiếng thế giới được ra đời.
(*Nhái theo bức tượng điêu khắc "Người suy tư" của Rodin.)
...
Thứ sáu, lớp 10 và lớp 11 không có tiết tự học buổi tối, để tạo điều kiện cho học sinh ở ký túc xá về nhà nên bốn giờ chiều trường cho tan học. Học sinh bị nhốt một tuần như ngựa hoang đứt cương điên cuồng lao ra cổng trường, còn vui sướng hơn lao ra hàng rào. Các nhóm túm năm tụm ba chui vào quán ăn vặt, quán Internet và cửa hàng trang sức. Những ngả đường bình thường yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, việc kinh doanh bùng nổ.
Tinh Nguyệt Bang lại ở lại, lúc nào bọn họ cũng là "Người đóng giữ" trong trường, bởi có những đại sự cần xử lý và những tiểu nhân cần giải quyết. Giống như hôm nay, có một nhân vật đặc biệt chọc xù lông Biên Nguyệt, buộc cô phải tự mình giải quyết.
Biên Nguyệt thu dọn xong cặp sách lập tức nghe đàn em đến báo, "Lão Đại, người đã đưa tới, đang chờ ở cửa."
"Cho cô ta vào đi, chú ý đóng cửa lại." Biên Nguyệt ngồi bên cửa sổ, hơi nghiêng người, tư thế ngược sáng khiến sắc mặt cô càng thêm u ám.
"Nhớ đóng chặt." Đàn em nhanh chóng lui ra, thông báo cho người bên ngoài đi vào.
Sau khi cửa đóng lại có hai người canh gác đề phòng bị quấy rầy. Sau giờ học, khuôn viên trường có chút vắng vẻ, hai người nhịn không được bắt đầu nhỏ giọng tán dóc.
"Cậu nói cô ta có bị dọa khóc không?"
"Không thể nào, tớ thấy lá gan cô ta rất lớn nha, còn nhắm tới anh ruột của lão Đại, đúng là không sợ chết!"
"Cậu nói cô ta bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng thôi đi, bây giờ lại dính líu đến anh Huy, chị Linh Lung không chỉnh cô ta xem như đã tốt lắm rồi."
Cô bé đàn em vừa định đáp lời thì tai đột nhiên nhúc nhích, chọc chọc người bên cạnh, "Này, nghe xem, hình như bên trong có động tĩnh!"
...
Đầu hè, trong lớp học vô cùng yên tĩnh, từ khe cửa sổ vang lên tiếng ma sát do lá cây bị gió thổi, tiếng côn trùng cùng tiếng chim ríu rít, ánh đèn huỳnh quang lẫn vào ánh nắng rải xuống mặt đất, giống như chỉ cần giẫm nhẹ sẽ tạo ra âm thanh êm ái từ lớp giấy thếp vàng mỏng manh.
Biên Nguyệt ngước mắt lên, thấy Bùi Bản Nùng từ cửa bước vào, đúng như Diệp Linh Lung miêu tả, cô ấy để tóc dài xõa đến eo, đuôi tóc còn hơi gợn sóng, hẳn là dùng máy uốn tóc cầm tay định hình, cẩn thận chăm sóc; trên người mặc đồng phục học sinh, áo polo trắng, nhưng chiếc váy phía dưới lại không giống các nữ sinh khác, là một chiếc váy màu lam xếp ly bồng bềnh, đầu gối thấp thoáng bên dưới; trên chân được phối một đôi giày da đen, tôn lên đôi chân thon dài và vòng eo con kiến hệt như hình mẫu trong manga.
Bộ trang phục này quả thực khác với những nữ sinh khác, tuy phù hợp quy định về đồng phục học sinh của trường nhưng lại tinh tế hơn, cũng dễ dàng thu hút ánh mắt nam sinh, chiếm được thiện cảm.
Biên Nguyệt lạnh mặt, trong mắt hiện lên vẻ âm trầm, lặng lẽ hắng giọng, định hỏi thẳng để ra oai phủ đầu.
"Đàn chị Nguyệt Nguyệt ~" Bùi Bản Nùng đeo cặp, đi từng bước nhỏ ngồi xuống bàn học đối diện, "Chị chính là đàn chị Nguyệt Nguyệt sao?"
Biên Nguyệt không trả lời, chỉ nháy mắt đã đánh mất khả năng ngôn ngữ bởi nội tạng của cô đều bị chấn động —— Nguyệt Nguyệt? Còn đàn chị? Tôi thân với cô lắm hả?
Bùi Bản Nùng đặt hai tay lên mặt bàn, ngồi ngay ngắn thẳng tắp như học sinh ngoan, hơi nghiêng tới để nhìn cô kĩ hơn, "Đàn chị Nguyệt Nguyệt, trước đây em hay nghe nhắc đến chị, nhưng lần nào thấy cũng chỉ thấy chị từ rất xa, hôm nay là lần đầu tiên được ở gần thế này."
Dứt lời, cô ấy bỗng nhiên cong mắt cười ngọt ngào, "Đàn chị thật là xinh đẹp ~"
Mắt hạnh sáng ngời, hai mí rõ ràng, có thêm chút cảm giác mềm mại, hai gò má đầy đặn vừa phải, như đào chín trong trắng có hồng, nụ cười như đào mật, vô cùng ngọt ngào, nếu như đạo hạnh không sâu thì đã sớm xao xuyến trước nụ cười này, cũng không biết hồn phách đã bay đến tầng mây nào.
Biên Nguyệt định thần lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ chỉ một nụ cười như vậy đã làm tên Biên Huy kia mê muội sao?
"Tôi hỏi cô, cô có biết Biên Huy không?"
"Em có."
"Có phải cô hay tìm anh ấy nói chuyện không?"
"Đúng rồi."
Á à, trả lời nhanh ghê ha.
"Cô nói chuyện gì với anh ấy?"
"Chuyện gì cũng nói nha, anime nè, nhị thứ nguyên nè(*), mấy chuyện thú vị nè, với mấy đề không hiểu em cũng có thể hỏi đàn anh Huy."
(*Thế giới anime, truyện tranh và trò chơi.)
Giọng Biên Nguyệt càng lạnh hơn, cảm giác bí bách lại tăng thêm, "Vậy cô có biết anh ấy đã có bạn gái không?"
"Ể?" Bùi Bản Nùng ngạc nhiên xua tay, "Đàn chị, chị hiểu lầm rồi, không phải em muốn cướp anh Huy, em chỉ tìm anh ấy tán gẫu thôi."
"Tại sao cô phải tìm anh ấy tán gẫu?"
Bùi Bản Nùng cụp mắt, hàng mi dài rậm, cái cằm nho nhỏ hết nhăn lại nhíu, đầy vẻ oan ức, "Vì không ai nói chuyện với em, cũng không ai chơi cùng em, thật là nhàm chán."
Dù không nói ra nhưng mọi người đều biết, với ngoại hình bắt mắt cộng thêm khả năng ăn mặc của Bùi Bản Nùng khiến cô ấy rất nổi bật trong đám học sinh, rất khó để người khác không chú ý. Nhưng cũng vì quá xinh đẹp, hành vi cử chỉ lại vô cùng "duyên dáng", rất dễ thu hút phái nam độc thân, nữ sinh xung quanh thì tránh xa cô ấy còn không kịp.
Lâu dần, lúc nào cô ấy cũng đơn thân chiếc bóng, một mình đi học, một mình đến căng tin, thỉnh thoảng bên cạnh sẽ xuất hiện một nam sinh giúp cô ấy xách cặp, mua bữa sáng cho cô ấy, nhưng không được bao lâu lại biến mất một cách thần kì.
Cho nên nói buồn chán cũng là một lý do chính đáng, phối hợp với vẻ mặt oan ức của cô ấy khiến người ta nhìn thấy mà thương, sơ sẩy mất định lực là sẽ tràn ra sự đồng cảm, thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng Biên Nguyệt không mắc cái bẫy này, cô còn mặt lạnh vô tình hơn cả Diêm Vương, thương hoa tiếc ngọc? Không tồn tại, thứ cô muốn chính là bóp nát hoa dại mỏng manh.
"Sau này cô không được tìm anh tôi nói chuyện!"
"Tại sao?"
"Không tại sao hết."
Đôi mắt hạnh của Bùi Bản Nùng mở to, càng lúc càng sáng, sáng đến phát run, "Nhưng em sẽ buồn chán lắm."
"Nếu cô chán thật thì có thể tìm tôi nói chuyện!"
Biên Nguyệt nói xong lạnh lùng trừng mắt nhìn, mặt vừa thối vừa cứng, có thể so với bánh bao thiu, chó ven đường có thấy cũng phải đi đường vòng, kẻ nào không sợ chết lại dám mở miệng nói chuyện với cô?
Bùi Bản Nùng ngây ra như thể quá sợ hãi, nhưng ngay sau đó cô ấy lại chống tay lên cằm, nhướng cao lông mày, phát ra sự chờ mong rực lửa, mềm mại nhưng rõ ràng.
"Á, có thật không? Đàn chị Nguyệt Nguyệt chịu tán gẫu với em ư ~"
Biên Nguyệt vốn đợi đối phương chạy trối chết, cô "ra tay ác liệt", nhưng đối phương lại "ra chiêu bất ngờ", nắm đấm thép đánh vào bị bông, chẳng những không phát huy được tác dụng mà còn bị đối phương quấn lấy, mất hết sức lực trở nên mềm nhũn, buông lỏng ra.
Đỗ Ngải và đồng bọn đứng gác ở cửa đợi rất lâu, chờ xem kịch hay, bỗng nhiên thấy cửa mở ra, gương mặt của Bùi Bản Nùng xuất hiện, mũi không bầm, mặt cũng không sưng mà còn toát ra vẻ mừng rỡ, lông mày giương cao, kéo quai đeo cặp, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ như vừa giành được một phần thưởng lớn.
Đỗ Ngải cùng đồng bọn nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, lâm vào trầm tư.
Bên ngoài tĩnh lặng nhưng trong đầu Biên Nguyệt lại chẳng yên, quản lý viên kiểm tra điểm của hệ thống chỉnh sửa xong, quá đau đớn bắt đầu điên cuồng phát tiết: "Cô biết cô bị trừ bao nhiêu điểm không? Hôm qua đánh chửi bạn học bị trừ 10 điểm, còn triệu tập đàn em họp, khôi phục thân phận bà trùm, trừ thêm 10 điểm nữa. Bây giờ chỉ số hình tượng nhân vật của cô chỉ có 10 điểm, là 10 điểm đó!"
"10 điểm là khái niệm thế nào cô biết không? Tôi kéo đại một ông già đi vào cải trang thành nữ chính còn được hơn 10 điểm!"
Biên Nguyệt hút miếng sữa đậu nành, "Hôm qua đám quỷ yêu kia trực tiếp công kích, nếu không đánh trả thì cô nói tôi phải làm sao?"
Quản lý viên tận tình khuyên nhủ: "Cô có thể báo với giáo viên để giáo viên giải quyết."
Biên Nguyệt không lên tiếng, cảm nhận khác biệt về giá trị quan giữa hai người đã mang tầm quốc tế.
"Còn thân phận bà trùm này, tôi đã nói cô không thể dùng nữa, giờ thì tốt rồi, cô chỉ thiếu nước ngồi lên long ỷ cho đàn em khiêng đi học nữa thôi!"
"Không sao, vấn đề không lớn," tuy đầu sắp vỡ tan tành nhưng sắc mặt Biên Nguyệt vẫn kiên định như chó già, không lộ ra bất cứ dấu vết nào, "Các cô cần đảm bảo năng lượng tích cực của nhân vật chính, điều này tôi hiểu. Nhưng 'bà trùm' và 'Tinh Nguyệt Bang' là linh hồn nhân vật của tôi, lý tưởng của tôi trong truyện này là trở thành người thống trị toàn trường và cả trong game, tôi không thể vì năng lượng tích cực mà tạo ra một nhân vật chính không có linh hồn."
Quản lý viên: "???"
"Về phần chỉ số hình tượng nhân vật, không phải vẫn còn 10 điểm à, không sao, đâu phải số âm, tôi có thể bù đắp ở những phương diện khác, kiếm thêm điểm."
"Cô muốn kiếm thêm điểm thế nào?"
Biên Nguyệt: "Không phải các người cần năng lượng tích cực à? Chuyện này cũng không xung đột với việc làm trùm, ai nói bà trùm không thể có năng lượng tích cực?"
Quản lý viên: "???"
Năng lượng tích cực không xung đột với việc làm trùm? Sao lại không xung đột? Tụng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội trước khi đánh người hả?
Quản lý viên lập tức lâm vào trầm tư. Những hướng dẫn và đề xuất cô ấy đưa ra cho Biên Nguyệt trước đây căn cứ hoàn toàn vào hệ thống chỉnh sửa của trang web. Hệ thống sẽ đưa ra ý kiến tham khảo khoa học nhất dựa trên thiết kế nhân vật, nội dung truyện kết hợp với tiêu chuẩn xét duyệt, còn quản lý viên sẽ căn cứ theo ý kiến đó mà hướng dẫn tác giả sửa lại truyện để đạt tiêu chuẩn xét duyệt.
Tuy nhiên, hướng phát triển Biên Nguyệt đề xuất vượt quá phạm vi nhận thức và kinh nghiệm của cô ấy, khiến cô ấy chìm trong suy tư, cân nhắc tính hợp lý của phương án.
Thật sự có thể vừa làm trùm vừa có năng lượng tích cực sao?
Biên Nguyệt thấy cô ấy im lặng xem như ngầm thừa nhận, cô uống xong sữa đậu nành mới phát hiện hai đàn em bên cạnh có vẻ bất ổn, vừa ngước mắt đã thấy hai nam sinh đứng trước quán, trên người là đồng phục học sinh màu xám, phù hiệu trường cũng khác với họ, đến từ trường Trung học Thái An bên cạnh, đồng thời cũng là thành viên Hắc Dạ Bang. Bọn họ đều để tóc dài, một rũ xuống còn một chỉa lên trời, người tóc rũ tên Viên Đại Hoàn, chỉa lên trời tên Dư Tiểu Lạc, đi chung với nhau nhìn rất xứng, một kẻ như bị mưa xối, một tên như bị sét đánh.
Dư Tiểu Lạc chống một chân đứng nghiêng, mắt thì liếc xéo không nhìn thẳng ai, "Ơ kìa, bà trùm Biên, dạo này cô thế nào, không mắc bệnh gì chứ?"
Lăng Duyệt đốp lại, "Sức khỏe lão Đại tụi tao tốt lắm, nói nhảm gì thế?"
"Ha ha," Viên Đại Hoàn cũng mở miệng, giọng quang quác, "Cứ tưởng các người mắc bệnh nan y gì, nếu không thì sao cứ ru rú trong thành không ra ngoài?"
"Không ra là ban cho các người chút thời gian kiếm thêm ít trang bị, tránh cho lần nào cũng thua thảm rồi khóc than vì thiếu trang bị," Biên Nguyệt bóp nát ly sữa đậu nành ném vào thùng rác, "Về nói với lão Đại các người, để hắn chọn một ngày, chúng ta phân cao thấp."
"Bọn tôi đang có ý này, tới đây lần này là để nhắc nhở các người sớm rèn luyện cơ bắp đi, kẻo ngay trận đầu tiên đã bị đánh cho tơi tả!"
Thấy bọn họ rời đi, Lăng Duyệt và Thư Hào đều trợn mắt nhe răng, chỉ tiếc không thể cắn vài miếng thịt trên người hai tên kia, "Tụi nó đắc ý cái gì, không phải chỉ thắng mấy trận thôi sao? Đó là vì chúng ta không có mặt, nếu không thì đến cái quần lót cũng chẳng còn!"
Biên Nguyệt: "Cho nên đại chiến băng nhóm lần sau các cậu nhớ đem thêm vài cái bao tải."
"Đem bao tải làm gì?"
"Đựng quần lót."
...
Hôm nay trong trường cực kì yên tĩnh, chẳng còn kẻ nào không sợ chết dám đến khiêu khích. Ngược lại, thành viên Tinh Nguyệt Bang lại ngông cuồng hơn nhiều, những người trước kia chế nhạo, bắt nạt họ đều bị xử lý từng tên một, thà giết lầm còn hơn bỏ sót —— Khôi phục sự uy nghiêm của bang phái một cách toàn diện.
Biên Nguyệt không đích thân ra tay, về cơ bản cô đều ngồi bên cửa sổ, ở trên lớp chép bài hoặc là cụp mắt đọc sách giáo khoa, ánh nắng vạch ra đường nét của cô, thoạt nhìn có vẻ rất khác biệt, rất có phong phạm học sinh giỏi, thế nhưng làm sao lại có thêm một cái miệng và một đôi chân.
Sau giờ học, cô bước đến hành lang, dựa lưng vào lan can, hướng mặt về phía đàn em.
Mọi người thấy vẻ nghiêm nghị của cô còn tưởng có "Đại nghiệp độc bá" sắp được tuyên bố, không ngờ lúc Biên Nguyệt mở miệng, nội dung lại là: "Các bạn suy nghĩ thử xem có thể làm việc gì có năng lượng tích cực không?"
Vấn đề này khiến những người có mặt đều ngớ ra —— Bọn họ là ai? Là bang chúng của Tinh Nguyệt Bang, là tín đồ của bà trùm, nếu nói về phóng hỏa giết người trong game hay trốn học đánh nhau trong trường thì bọn họ quen thuộc hơn ai hết, có thể múa bút thành văn, làm tốt hơn tất thảy, nhưng nói đến năng lượng tích cực... Đầu tiên, bọn họ không biết cái gì gọi là năng lượng tích cực; thứ hai, dù có biết cũng tìm không ra.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
May mà Lăng Duyệt không sợ chết đặt câu hỏi: "Lão Đại, cái gì gọi là 'Năng lượng tích cực'?"
"Năng lượng tích cực chính là..." Biên Nguyệt không "tích cực" ra nổi, mặt không biến sắc, "Chúng ta thảo luận một chút về năng lượng tích cực, Nhất Văn, cậu nói trước đi."
Quách Nhất Văn ở phía sau đúng lúc vừa baidu xong, học xong bán luôn: "Những hành vi phù hợp với giá trị quan cốt lõi, tích cực, lành mạnh, có ích cho cộng đồng, có lợi cho tập thể đều được xem là năng lượng tích cực."
Nghe xong, mọi người lại lần nữa ngơ ngác nhìn nhau, trao đổi ý kiến trong im lặng: Thứ này tôi lạ lắm à nha!
Nhưng dưới áp lực của Biên Nguyệt, đám đàn em cấp tốc thảo luận sôi nổi, "Aish, giúp đỡ bạn học chắc cũng tính chứ?"
"Đúng đúng đúng, còn có dắt bà lão qua đường quốc lộ, xem như cũng được ha."
"Không nhặt của rơi, nhặt được đồ nộp lên cũng là năng lượng tích cực!"
"..."
Biên Nguyệt nghe họ tán gẫu rôm rả, liệt kê một rổ người tốt việc tốt thì xem như đã có khái niệm về năng lượng tích cực, cô hài lòng vỗ tay một cái, kết thúc cuộc thảo luận.
"Mỗi người trong số các bạn phải hoàn thành ít nhất ba việc có năng lượng tích cực trong hai tuần này, phải ghi lại bằng văn bản và hình ảnh. Sau khi hoàn thành đến chỗ A Duyệt đăng ký, nếu hoàn thành nhiều hơn có thể thêm điểm nhận trang bị, không đạt tiêu chuẩn phải nộp một bộ sờ kin do tự các bạn chọn."
Sau khi trở về lớp, quản lý viên không khỏi cảm thán: "Chậc chậc, chiêu này của cô thật bất ngờ nha, bắt đàn em của mình đi làm người tốt việc tốt để giúp cô kiếm điểm hình tượng?"
"Đúng." Biên Nguyệt lại mở sách.
"Nhưng tôi không dám đảm bảo chiêu này có hiệu quả hay không, còn phải xem đánh giá toàn diện của hệ thống."
"Không sao, cứ thử trước xem."
Quản lý viên ước lượng một hồi lại cảm thấy không ổn, "Nhưng bản thân cô cũng phải cố gắng, cô là nhân vật chính, không thể để vai phụ làm hết được."
"Không phải tôi đang cố gắng đây sao?" Biên Nguyệt lật trang sách, "Tôi vẫn luôn đọc sách để tạo hình thành học sinh tốt nha."
Nói xong, cô siết tay phải thành quyền đỡ trán, hạ tầm mắt, thu cằm lại, thế là bức danh họa "Người suy tư"(*) nổi tiếng thế giới được ra đời.
(*Nhái theo bức tượng điêu khắc "Người suy tư" của Rodin.)
...
Thứ sáu, lớp 10 và lớp 11 không có tiết tự học buổi tối, để tạo điều kiện cho học sinh ở ký túc xá về nhà nên bốn giờ chiều trường cho tan học. Học sinh bị nhốt một tuần như ngựa hoang đứt cương điên cuồng lao ra cổng trường, còn vui sướng hơn lao ra hàng rào. Các nhóm túm năm tụm ba chui vào quán ăn vặt, quán Internet và cửa hàng trang sức. Những ngả đường bình thường yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, việc kinh doanh bùng nổ.
Tinh Nguyệt Bang lại ở lại, lúc nào bọn họ cũng là "Người đóng giữ" trong trường, bởi có những đại sự cần xử lý và những tiểu nhân cần giải quyết. Giống như hôm nay, có một nhân vật đặc biệt chọc xù lông Biên Nguyệt, buộc cô phải tự mình giải quyết.
Biên Nguyệt thu dọn xong cặp sách lập tức nghe đàn em đến báo, "Lão Đại, người đã đưa tới, đang chờ ở cửa."
"Cho cô ta vào đi, chú ý đóng cửa lại." Biên Nguyệt ngồi bên cửa sổ, hơi nghiêng người, tư thế ngược sáng khiến sắc mặt cô càng thêm u ám.
"Nhớ đóng chặt." Đàn em nhanh chóng lui ra, thông báo cho người bên ngoài đi vào.
Sau khi cửa đóng lại có hai người canh gác đề phòng bị quấy rầy. Sau giờ học, khuôn viên trường có chút vắng vẻ, hai người nhịn không được bắt đầu nhỏ giọng tán dóc.
"Cậu nói cô ta có bị dọa khóc không?"
"Không thể nào, tớ thấy lá gan cô ta rất lớn nha, còn nhắm tới anh ruột của lão Đại, đúng là không sợ chết!"
"Cậu nói cô ta bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng thôi đi, bây giờ lại dính líu đến anh Huy, chị Linh Lung không chỉnh cô ta xem như đã tốt lắm rồi."
Cô bé đàn em vừa định đáp lời thì tai đột nhiên nhúc nhích, chọc chọc người bên cạnh, "Này, nghe xem, hình như bên trong có động tĩnh!"
...
Đầu hè, trong lớp học vô cùng yên tĩnh, từ khe cửa sổ vang lên tiếng ma sát do lá cây bị gió thổi, tiếng côn trùng cùng tiếng chim ríu rít, ánh đèn huỳnh quang lẫn vào ánh nắng rải xuống mặt đất, giống như chỉ cần giẫm nhẹ sẽ tạo ra âm thanh êm ái từ lớp giấy thếp vàng mỏng manh.
Biên Nguyệt ngước mắt lên, thấy Bùi Bản Nùng từ cửa bước vào, đúng như Diệp Linh Lung miêu tả, cô ấy để tóc dài xõa đến eo, đuôi tóc còn hơi gợn sóng, hẳn là dùng máy uốn tóc cầm tay định hình, cẩn thận chăm sóc; trên người mặc đồng phục học sinh, áo polo trắng, nhưng chiếc váy phía dưới lại không giống các nữ sinh khác, là một chiếc váy màu lam xếp ly bồng bềnh, đầu gối thấp thoáng bên dưới; trên chân được phối một đôi giày da đen, tôn lên đôi chân thon dài và vòng eo con kiến hệt như hình mẫu trong manga.
Bộ trang phục này quả thực khác với những nữ sinh khác, tuy phù hợp quy định về đồng phục học sinh của trường nhưng lại tinh tế hơn, cũng dễ dàng thu hút ánh mắt nam sinh, chiếm được thiện cảm.
Biên Nguyệt lạnh mặt, trong mắt hiện lên vẻ âm trầm, lặng lẽ hắng giọng, định hỏi thẳng để ra oai phủ đầu.
"Đàn chị Nguyệt Nguyệt ~" Bùi Bản Nùng đeo cặp, đi từng bước nhỏ ngồi xuống bàn học đối diện, "Chị chính là đàn chị Nguyệt Nguyệt sao?"
Biên Nguyệt không trả lời, chỉ nháy mắt đã đánh mất khả năng ngôn ngữ bởi nội tạng của cô đều bị chấn động —— Nguyệt Nguyệt? Còn đàn chị? Tôi thân với cô lắm hả?
Bùi Bản Nùng đặt hai tay lên mặt bàn, ngồi ngay ngắn thẳng tắp như học sinh ngoan, hơi nghiêng tới để nhìn cô kĩ hơn, "Đàn chị Nguyệt Nguyệt, trước đây em hay nghe nhắc đến chị, nhưng lần nào thấy cũng chỉ thấy chị từ rất xa, hôm nay là lần đầu tiên được ở gần thế này."
Dứt lời, cô ấy bỗng nhiên cong mắt cười ngọt ngào, "Đàn chị thật là xinh đẹp ~"
Mắt hạnh sáng ngời, hai mí rõ ràng, có thêm chút cảm giác mềm mại, hai gò má đầy đặn vừa phải, như đào chín trong trắng có hồng, nụ cười như đào mật, vô cùng ngọt ngào, nếu như đạo hạnh không sâu thì đã sớm xao xuyến trước nụ cười này, cũng không biết hồn phách đã bay đến tầng mây nào.
Biên Nguyệt định thần lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ chỉ một nụ cười như vậy đã làm tên Biên Huy kia mê muội sao?
"Tôi hỏi cô, cô có biết Biên Huy không?"
"Em có."
"Có phải cô hay tìm anh ấy nói chuyện không?"
"Đúng rồi."
Á à, trả lời nhanh ghê ha.
"Cô nói chuyện gì với anh ấy?"
"Chuyện gì cũng nói nha, anime nè, nhị thứ nguyên nè(*), mấy chuyện thú vị nè, với mấy đề không hiểu em cũng có thể hỏi đàn anh Huy."
(*Thế giới anime, truyện tranh và trò chơi.)
Giọng Biên Nguyệt càng lạnh hơn, cảm giác bí bách lại tăng thêm, "Vậy cô có biết anh ấy đã có bạn gái không?"
"Ể?" Bùi Bản Nùng ngạc nhiên xua tay, "Đàn chị, chị hiểu lầm rồi, không phải em muốn cướp anh Huy, em chỉ tìm anh ấy tán gẫu thôi."
"Tại sao cô phải tìm anh ấy tán gẫu?"
Bùi Bản Nùng cụp mắt, hàng mi dài rậm, cái cằm nho nhỏ hết nhăn lại nhíu, đầy vẻ oan ức, "Vì không ai nói chuyện với em, cũng không ai chơi cùng em, thật là nhàm chán."
Dù không nói ra nhưng mọi người đều biết, với ngoại hình bắt mắt cộng thêm khả năng ăn mặc của Bùi Bản Nùng khiến cô ấy rất nổi bật trong đám học sinh, rất khó để người khác không chú ý. Nhưng cũng vì quá xinh đẹp, hành vi cử chỉ lại vô cùng "duyên dáng", rất dễ thu hút phái nam độc thân, nữ sinh xung quanh thì tránh xa cô ấy còn không kịp.
Lâu dần, lúc nào cô ấy cũng đơn thân chiếc bóng, một mình đi học, một mình đến căng tin, thỉnh thoảng bên cạnh sẽ xuất hiện một nam sinh giúp cô ấy xách cặp, mua bữa sáng cho cô ấy, nhưng không được bao lâu lại biến mất một cách thần kì.
Cho nên nói buồn chán cũng là một lý do chính đáng, phối hợp với vẻ mặt oan ức của cô ấy khiến người ta nhìn thấy mà thương, sơ sẩy mất định lực là sẽ tràn ra sự đồng cảm, thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng Biên Nguyệt không mắc cái bẫy này, cô còn mặt lạnh vô tình hơn cả Diêm Vương, thương hoa tiếc ngọc? Không tồn tại, thứ cô muốn chính là bóp nát hoa dại mỏng manh.
"Sau này cô không được tìm anh tôi nói chuyện!"
"Tại sao?"
"Không tại sao hết."
Đôi mắt hạnh của Bùi Bản Nùng mở to, càng lúc càng sáng, sáng đến phát run, "Nhưng em sẽ buồn chán lắm."
"Nếu cô chán thật thì có thể tìm tôi nói chuyện!"
Biên Nguyệt nói xong lạnh lùng trừng mắt nhìn, mặt vừa thối vừa cứng, có thể so với bánh bao thiu, chó ven đường có thấy cũng phải đi đường vòng, kẻ nào không sợ chết lại dám mở miệng nói chuyện với cô?
Bùi Bản Nùng ngây ra như thể quá sợ hãi, nhưng ngay sau đó cô ấy lại chống tay lên cằm, nhướng cao lông mày, phát ra sự chờ mong rực lửa, mềm mại nhưng rõ ràng.
"Á, có thật không? Đàn chị Nguyệt Nguyệt chịu tán gẫu với em ư ~"
Biên Nguyệt vốn đợi đối phương chạy trối chết, cô "ra tay ác liệt", nhưng đối phương lại "ra chiêu bất ngờ", nắm đấm thép đánh vào bị bông, chẳng những không phát huy được tác dụng mà còn bị đối phương quấn lấy, mất hết sức lực trở nên mềm nhũn, buông lỏng ra.
Đỗ Ngải và đồng bọn đứng gác ở cửa đợi rất lâu, chờ xem kịch hay, bỗng nhiên thấy cửa mở ra, gương mặt của Bùi Bản Nùng xuất hiện, mũi không bầm, mặt cũng không sưng mà còn toát ra vẻ mừng rỡ, lông mày giương cao, kéo quai đeo cặp, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ như vừa giành được một phần thưởng lớn.
Đỗ Ngải cùng đồng bọn nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, lâm vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.