Chương 504: Ai là người quan trọng nhất trong lòng trần việt
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Bởi vì chuyện thân phận của Tiêu Viễn Phong, mấy ngày nay Tiêu Kình Hà hối hả ngược xuôi, quan hệ nào có thể tìm thì đều tìm tới, nhưng vẫn không có manh mối.
Thật ra với anh ta, người có quan hệ mạnh nhất chính là Trần Việt. Chỉ cần anh ta mở miệng, Trần Việt có thể giải quyết chuyện này cho anh ta chỉ trong vài phút.
Nhưng anh ta tìm rất nhiều người lại không đi tìm Trần Việt.
Trần Việt có thể giúp anh ta, cũng có thể dồn bọn họ vào chỗ chết chỉ trong vài phút. Nói cho cùng vẫn là Tiêu Kình Hà không đủ tin tưởng Trần Việt.
Anh ta không chắc, đối với Trần Việt, rốt cuộc em gái quan trọng, hay là ba vợ của anh quan trọng hơn?
Trong lúc Tiêu Kình Hà suy nghĩ tới mức đầu sắp nổ tung, Giang Nhung lại gọi điện thoại tới.
Thấy trên màn hình hiện ra số điện thoại của Giang Nhung, tinh thần Tiêu Kình Hà bỗng nhiên chấn động, lập tức nghe máy: "Giang Nhung?"
"Anh, sáng nay Nhung Nhung nhỏnói rất nhớ cậu đấy. Tối nay anh tới nhà em ăn bữa cơm nhé." Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng quen thuộc của Giang Nhung.
"Được." Tiêu Kình Hà nhận lời, đồng thời nhìn về phía phòng làm việc.
Ba bọn họ hẳn rất muốn đi thăm con gái và cháu ngoại, chỉ là với dáng vẻ của ba bây giờ thậm chí không có tư cách đứng dưới ánh mặt trời, ông ấy thăm con gái và cháu ngoại thế nào?
Cho nên Tiêu Kình Hà quyết định phải tiếp tục cố gắng nghĩ cách, giúp ba lấy được thân phận mới càng nhanh càng tốt. Sớm dẫn ba đi ra nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ, ba lại có thể càng sớm ngày gặp được người mình muốn gặp.
"Là Nhung Nhung gọi điện thoại tới à?" Tiêu Kình Hà vừa cúp máy, Tiêu Viễn Phong đã ra khỏi phòng làm việc, đi tới bên cạnh anh ta.
Tiêu Kình Hà gật đầu.
Tiêu Viễn Phong lập tức xắn ống tay áo lên, vừa đi về phía phòng bếp, vừa nói: "Kình Hà, Nhung Nhung thích món thịt xào tương, ba làm một ít, con mang đi cho con bé nhé."
Tiêu Kình Hà nói: "Ba, ba không cần làm đâu. Nhung Nhung muốn ăn gì đều có thể ăn được mà."
Vẻ mặt Tiêu Viễn Phong ảm đạm nói: "Ba làm ba cũng chỉ có thể làm cho con bé những chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi."
Tiêu Kình Hà: "..."
Anh ta làm sao có thể quên được, ở trong lòng ba, có thể tự tay nấu một bữa cơm cho con mình cũng là một chuyện không dễ dàng gì.
Trong lòng Tiêu Kình Hà đau xót lại nói: "Bây giờ còn sớm, ba cứ từ từ làm, làm xong, con sẽ mang qua cho Nhung Nhung."
"Được, vậy con nhất định phải hỏi xem Nhung Nhung có thích ăn không? Nếu con bé không thích thì cứ mang về, sau này ba sẽ cố nấu ngon hơn." Nghĩ đến sắp nấu cơm cho con gái mình, Tiêu Viễn Phong hưng phấn giống như một đứa trẻ.
Kẻ sống không giống người không giống quỷ suốt mấy chục năm như ông ấy, bây giờ có thể sống ở trong nhà con trai, có thể tự tay nấu cơm cho các con, thật sự là chuyện rất nhiều năm qua ông ấy thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Chập tối, Tiêu Kình Hà đã sớm tới Nặc Viên, lần đầu tiên mang theo quà. Món quà này chỉ là một món thịt xào tương.
Khi anh ta đến thì Nhung Nhung nhỏ đã về nhà, Trần Việt và Giang Nhung cũng vừa về.
Nhung Nhung nhỏ đã lâu không gặp cậu, hưng phấn chạy như bay vào trong lòng cậu, khẽ nói: "Nhung Nhung nhớ cậu."
Tiêu Kình Hà đón lấy cơ thể nhỏ bé của Nhung Nhung nhỏ, khẽ xoa đầu cô bé: "Cậu cũng rất nhớ Nhung Nhung nhỏnhà chúng ta."
Nhung Nhung nhỏ nhìn cậu, rất nghiêm túc nói: "Cậu, không thấy nữa!"
Tiêu Kình Hà mỉm cười nói: "Cậu ở đây, sao có thể không thấy được?"
Nhung Nhung nhỏ buồn bã nói: "Nhung Nhung không thấy anh Liệt."
Tiêu Kình Hà đã từng nghe nói qua về chuyện của Liệt, ngoại trừ thương tiếc ra, anh ta cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa?
Anh ta khẽ xoa đầu của Nhung Nhung, dịu dàng nói: "Sẽ có một ngày anh Liệt đạp mây lành tới đón Nhung Nhung."
"Anh Liệt thật sự sẽ đến đón Nhung Nhung!" Lại có một người nữa nói cho Nhung Nhung nhỏ biết anh Liệt sẽ đến đón cô bé, làm cho cô bé càng tin tưởng anh Liệt của cô bé sớm muộn gì cũng có một ngày trở lại bên cạnh mình.
Tiêu Kình Hà còn nói: "Cậu mang đồ ăn ngon cho Nhung Nhung nhỏcủa chúng ta, Nhung Nhung nhỏ có muốn nếm thử không nhỉ?"
"Có ạ." Nói tới ăn ngon, Nhung Nhung nhỏ sờ cái bụng đói đến mức lép kẹp: “Bụng Nhung Nhung rất đói, muốn ăn thật nhiều."
"Được, vậy cậu lại để cho Nhung Nhung ăn no." Tiêu Kình Hà bế Nhung Nhung nhỏ đi tới nhà ăn, bảo người giúp việc trút thịt xào tương ra đĩa.
Sau khi mở nắp hộp giữ ấm, mùi tương thơm nồng liền xông vào mũi, chỉ ngửi được mùi thơm này đã làm cho người ta thấy thèm ăn rồi.
"Thơm quá! Nhung Nhung muốn ăn!" Nhung Nhung nhỏ thèm ăn liếm môi. Bình thường cô bé rất lười ăn, không ngờ hôm nay cũng thấy thèm.
Hương Tú lập tức lấy chén đũa cho Nhung Nhung nhỏ và nói: "Ngài Tiêu, đây là món thịt xào tương của nhà ai thế? Cho dù nhìn nước tương không đẹp mắt nhưng mùi thơm đúng là tuyệt."
Tiêu Kình Hà đắc ý nói: "Cô sợ là không ăn được món này ở bên ngoài đâu. Đây là tôi đặc biệt học nấu riêng cho Nhung Nhung nhà chúng tôi, chỉ phục vụ cho mẹ con bọn họ thôi."
Nhung Nhung nhỏ mới chẳng thèm quan tâm là mua ở đâu. Cô bé ngửi thấy thơm, ăn thấy ngon liền cầm thìa múc một miếng lớn, mở miệng ăn một miếng to, khiến cho ngoài miệng dính đầy nước tương.
"Cháu yêu, cháu ăn từ từ thôi, cậu sẽ không cướp của cháu đâu." Tiêu Kình Hà ngoài miệng nói vậy nhưng cũng không lau miệng giúp Nhung Nhung nhỏ, mà lấy điện thoại ra quay: “Bé Nhung Nhung, cháu nói cho cậu biết, cháu ăn có ngon không nào?"
"Ăn ngon ạ!" Nhung Nhung nhỏ ăn đầy một miệng thịt, nói mơ hồ không rõ.
Nhưng không cần nghe rõ cô bé nói gì, chỉ nhìn dáng ăn của cô bé đã biết được món thịt xào tương này ngon tới mức nào.
Thấy Nhung Nhung nhỏ ăn vui vẻ như vậy, Tiêu Kình Hà cũng mừng thay cho ba. Buổi chiều ba bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng công.
Anh ta lưu video lại, tính tối về nhà sẽ để cho ba xem. Ba có thể nhìn thấy cháu ngoại mình lo lắng bao lâu ở khoảng cách gần như vậy, nhất định sẽ vui mừng.
"Anh, anh lại xuống bếp làm món thịt xào tương à?"
Khi giọng nói của Giang Nhung truyền đến, cô đã xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Cô vừa mới vào nhà đã ngửi được mùi thơm, theo mùi thơm tìm đến liền nhìn thấy Nhung Nhung nhỏ đang ngồi bên bàn ăn, ăn từng miếng thịt xào tương mà cô bé yêu thích nhất.
Tiêu Kình Hà nói: "Anh không thể làm à?"
"Vậy làm phiền anh xuống bếp làm giúp em một phần đi." Thấy Nhung Nhung nhỏ nhanh chóng quét sạch một đĩa thịt xào tương, Giang Nhung thật sự rất đau lòng.
Trong ký ức của cô, chỉ có mẹ mới có thể nấu ra được mùi vị như vậy, nhưng đã bị Nhung Nhung nhỏ nhà cô ăn hết rồi.
Tiêu Kình Hà nói: "Anh biết em thích ăn nên chuẩn bị rất nhiều."
Anh ta lại lấy hộp giữ nhiệt, trút phần còn lại ra đĩa: "Em mèo tham ăn của anh, em tranh thủ lúc còn nóng thì ăn đi, nguội rồi ăn sẽ mất ngon."
"Cám ơn anh!" Giang Nhung cảm thấy mình có anh đúng là hạnh phúc. Anh mình có thể tha thứ cho sự tùy hứng của mình, có thể tha thứ cho sự vô lý của mình, thỉnh thoảng còn có thể nấu cho mình món ăn mà chỉ mẹ mới có thể làm được.
Người anh trai luôn dịu dàng, ân cần còn rất chăm sóc cô như vậy, Giang Nhung hận không thể có được một tá.
"Mẹ, cậu đúng là cậu tốt! Nhung Nhung thích cậu!" Nhung Nhung nhỏ đang vội vàng ăn còn không quên ngẩng đầu lên khen cậu dễ thương, hoàn mỹ hào phóng, của mình.
"Bởi vì cậu là anh của mẹ, là cậu của Nhung Nhung nhỏ nên đương nhiên là tốt nhất rồi." Giang Nhung cầm khăn tay lau miệng cho Nhung Nhung nhỏ, kiêu ngạo nói.
"Xem hai mẹ con em khen anh tốt như vậy, về sau muốn ăn cứ việc nói ra là được." Tiêu Kình Hà ngồi ở bên cạnh hai người, cầm điện thoại mở video, quay lại cảnh của hai mẹ con bọn họ.
Bên ngoài nhà ăn, đôi mắt sâu thẳm của Trần Việt nhìn đĩa thịt xào tương kia. Anh biết nhất định là Tiêu Viễn Phong nhờ Tiêu Kình Hà mang đến cho hai mẹ con Giang Nhung.
Thật ra với anh ta, người có quan hệ mạnh nhất chính là Trần Việt. Chỉ cần anh ta mở miệng, Trần Việt có thể giải quyết chuyện này cho anh ta chỉ trong vài phút.
Nhưng anh ta tìm rất nhiều người lại không đi tìm Trần Việt.
Trần Việt có thể giúp anh ta, cũng có thể dồn bọn họ vào chỗ chết chỉ trong vài phút. Nói cho cùng vẫn là Tiêu Kình Hà không đủ tin tưởng Trần Việt.
Anh ta không chắc, đối với Trần Việt, rốt cuộc em gái quan trọng, hay là ba vợ của anh quan trọng hơn?
Trong lúc Tiêu Kình Hà suy nghĩ tới mức đầu sắp nổ tung, Giang Nhung lại gọi điện thoại tới.
Thấy trên màn hình hiện ra số điện thoại của Giang Nhung, tinh thần Tiêu Kình Hà bỗng nhiên chấn động, lập tức nghe máy: "Giang Nhung?"
"Anh, sáng nay Nhung Nhung nhỏnói rất nhớ cậu đấy. Tối nay anh tới nhà em ăn bữa cơm nhé." Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng quen thuộc của Giang Nhung.
"Được." Tiêu Kình Hà nhận lời, đồng thời nhìn về phía phòng làm việc.
Ba bọn họ hẳn rất muốn đi thăm con gái và cháu ngoại, chỉ là với dáng vẻ của ba bây giờ thậm chí không có tư cách đứng dưới ánh mặt trời, ông ấy thăm con gái và cháu ngoại thế nào?
Cho nên Tiêu Kình Hà quyết định phải tiếp tục cố gắng nghĩ cách, giúp ba lấy được thân phận mới càng nhanh càng tốt. Sớm dẫn ba đi ra nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ, ba lại có thể càng sớm ngày gặp được người mình muốn gặp.
"Là Nhung Nhung gọi điện thoại tới à?" Tiêu Kình Hà vừa cúp máy, Tiêu Viễn Phong đã ra khỏi phòng làm việc, đi tới bên cạnh anh ta.
Tiêu Kình Hà gật đầu.
Tiêu Viễn Phong lập tức xắn ống tay áo lên, vừa đi về phía phòng bếp, vừa nói: "Kình Hà, Nhung Nhung thích món thịt xào tương, ba làm một ít, con mang đi cho con bé nhé."
Tiêu Kình Hà nói: "Ba, ba không cần làm đâu. Nhung Nhung muốn ăn gì đều có thể ăn được mà."
Vẻ mặt Tiêu Viễn Phong ảm đạm nói: "Ba làm ba cũng chỉ có thể làm cho con bé những chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi."
Tiêu Kình Hà: "..."
Anh ta làm sao có thể quên được, ở trong lòng ba, có thể tự tay nấu một bữa cơm cho con mình cũng là một chuyện không dễ dàng gì.
Trong lòng Tiêu Kình Hà đau xót lại nói: "Bây giờ còn sớm, ba cứ từ từ làm, làm xong, con sẽ mang qua cho Nhung Nhung."
"Được, vậy con nhất định phải hỏi xem Nhung Nhung có thích ăn không? Nếu con bé không thích thì cứ mang về, sau này ba sẽ cố nấu ngon hơn." Nghĩ đến sắp nấu cơm cho con gái mình, Tiêu Viễn Phong hưng phấn giống như một đứa trẻ.
Kẻ sống không giống người không giống quỷ suốt mấy chục năm như ông ấy, bây giờ có thể sống ở trong nhà con trai, có thể tự tay nấu cơm cho các con, thật sự là chuyện rất nhiều năm qua ông ấy thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Chập tối, Tiêu Kình Hà đã sớm tới Nặc Viên, lần đầu tiên mang theo quà. Món quà này chỉ là một món thịt xào tương.
Khi anh ta đến thì Nhung Nhung nhỏ đã về nhà, Trần Việt và Giang Nhung cũng vừa về.
Nhung Nhung nhỏ đã lâu không gặp cậu, hưng phấn chạy như bay vào trong lòng cậu, khẽ nói: "Nhung Nhung nhớ cậu."
Tiêu Kình Hà đón lấy cơ thể nhỏ bé của Nhung Nhung nhỏ, khẽ xoa đầu cô bé: "Cậu cũng rất nhớ Nhung Nhung nhỏnhà chúng ta."
Nhung Nhung nhỏ nhìn cậu, rất nghiêm túc nói: "Cậu, không thấy nữa!"
Tiêu Kình Hà mỉm cười nói: "Cậu ở đây, sao có thể không thấy được?"
Nhung Nhung nhỏ buồn bã nói: "Nhung Nhung không thấy anh Liệt."
Tiêu Kình Hà đã từng nghe nói qua về chuyện của Liệt, ngoại trừ thương tiếc ra, anh ta cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa?
Anh ta khẽ xoa đầu của Nhung Nhung, dịu dàng nói: "Sẽ có một ngày anh Liệt đạp mây lành tới đón Nhung Nhung."
"Anh Liệt thật sự sẽ đến đón Nhung Nhung!" Lại có một người nữa nói cho Nhung Nhung nhỏ biết anh Liệt sẽ đến đón cô bé, làm cho cô bé càng tin tưởng anh Liệt của cô bé sớm muộn gì cũng có một ngày trở lại bên cạnh mình.
Tiêu Kình Hà còn nói: "Cậu mang đồ ăn ngon cho Nhung Nhung nhỏcủa chúng ta, Nhung Nhung nhỏ có muốn nếm thử không nhỉ?"
"Có ạ." Nói tới ăn ngon, Nhung Nhung nhỏ sờ cái bụng đói đến mức lép kẹp: “Bụng Nhung Nhung rất đói, muốn ăn thật nhiều."
"Được, vậy cậu lại để cho Nhung Nhung ăn no." Tiêu Kình Hà bế Nhung Nhung nhỏ đi tới nhà ăn, bảo người giúp việc trút thịt xào tương ra đĩa.
Sau khi mở nắp hộp giữ ấm, mùi tương thơm nồng liền xông vào mũi, chỉ ngửi được mùi thơm này đã làm cho người ta thấy thèm ăn rồi.
"Thơm quá! Nhung Nhung muốn ăn!" Nhung Nhung nhỏ thèm ăn liếm môi. Bình thường cô bé rất lười ăn, không ngờ hôm nay cũng thấy thèm.
Hương Tú lập tức lấy chén đũa cho Nhung Nhung nhỏ và nói: "Ngài Tiêu, đây là món thịt xào tương của nhà ai thế? Cho dù nhìn nước tương không đẹp mắt nhưng mùi thơm đúng là tuyệt."
Tiêu Kình Hà đắc ý nói: "Cô sợ là không ăn được món này ở bên ngoài đâu. Đây là tôi đặc biệt học nấu riêng cho Nhung Nhung nhà chúng tôi, chỉ phục vụ cho mẹ con bọn họ thôi."
Nhung Nhung nhỏ mới chẳng thèm quan tâm là mua ở đâu. Cô bé ngửi thấy thơm, ăn thấy ngon liền cầm thìa múc một miếng lớn, mở miệng ăn một miếng to, khiến cho ngoài miệng dính đầy nước tương.
"Cháu yêu, cháu ăn từ từ thôi, cậu sẽ không cướp của cháu đâu." Tiêu Kình Hà ngoài miệng nói vậy nhưng cũng không lau miệng giúp Nhung Nhung nhỏ, mà lấy điện thoại ra quay: “Bé Nhung Nhung, cháu nói cho cậu biết, cháu ăn có ngon không nào?"
"Ăn ngon ạ!" Nhung Nhung nhỏ ăn đầy một miệng thịt, nói mơ hồ không rõ.
Nhưng không cần nghe rõ cô bé nói gì, chỉ nhìn dáng ăn của cô bé đã biết được món thịt xào tương này ngon tới mức nào.
Thấy Nhung Nhung nhỏ ăn vui vẻ như vậy, Tiêu Kình Hà cũng mừng thay cho ba. Buổi chiều ba bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng công.
Anh ta lưu video lại, tính tối về nhà sẽ để cho ba xem. Ba có thể nhìn thấy cháu ngoại mình lo lắng bao lâu ở khoảng cách gần như vậy, nhất định sẽ vui mừng.
"Anh, anh lại xuống bếp làm món thịt xào tương à?"
Khi giọng nói của Giang Nhung truyền đến, cô đã xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Cô vừa mới vào nhà đã ngửi được mùi thơm, theo mùi thơm tìm đến liền nhìn thấy Nhung Nhung nhỏ đang ngồi bên bàn ăn, ăn từng miếng thịt xào tương mà cô bé yêu thích nhất.
Tiêu Kình Hà nói: "Anh không thể làm à?"
"Vậy làm phiền anh xuống bếp làm giúp em một phần đi." Thấy Nhung Nhung nhỏ nhanh chóng quét sạch một đĩa thịt xào tương, Giang Nhung thật sự rất đau lòng.
Trong ký ức của cô, chỉ có mẹ mới có thể nấu ra được mùi vị như vậy, nhưng đã bị Nhung Nhung nhỏ nhà cô ăn hết rồi.
Tiêu Kình Hà nói: "Anh biết em thích ăn nên chuẩn bị rất nhiều."
Anh ta lại lấy hộp giữ nhiệt, trút phần còn lại ra đĩa: "Em mèo tham ăn của anh, em tranh thủ lúc còn nóng thì ăn đi, nguội rồi ăn sẽ mất ngon."
"Cám ơn anh!" Giang Nhung cảm thấy mình có anh đúng là hạnh phúc. Anh mình có thể tha thứ cho sự tùy hứng của mình, có thể tha thứ cho sự vô lý của mình, thỉnh thoảng còn có thể nấu cho mình món ăn mà chỉ mẹ mới có thể làm được.
Người anh trai luôn dịu dàng, ân cần còn rất chăm sóc cô như vậy, Giang Nhung hận không thể có được một tá.
"Mẹ, cậu đúng là cậu tốt! Nhung Nhung thích cậu!" Nhung Nhung nhỏ đang vội vàng ăn còn không quên ngẩng đầu lên khen cậu dễ thương, hoàn mỹ hào phóng, của mình.
"Bởi vì cậu là anh của mẹ, là cậu của Nhung Nhung nhỏ nên đương nhiên là tốt nhất rồi." Giang Nhung cầm khăn tay lau miệng cho Nhung Nhung nhỏ, kiêu ngạo nói.
"Xem hai mẹ con em khen anh tốt như vậy, về sau muốn ăn cứ việc nói ra là được." Tiêu Kình Hà ngồi ở bên cạnh hai người, cầm điện thoại mở video, quay lại cảnh của hai mẹ con bọn họ.
Bên ngoài nhà ăn, đôi mắt sâu thẳm của Trần Việt nhìn đĩa thịt xào tương kia. Anh biết nhất định là Tiêu Viễn Phong nhờ Tiêu Kình Hà mang đến cho hai mẹ con Giang Nhung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.