Chương 82: Âm mưu trong buổi liên hoan
Mộc Thất Thất
23/05/2019
Không đợi cho Giang Nhung kịp chen lời, Ivan đã nói tiếp: “Tôi với cậu ta làm bạn bao nhiêu năm rồi, cậu ta còn lấy bộ váy tôi định tặng cho "phu nhân" mà chẳng có lời gì cả. Đúng là không đáng yêu chút nào. Juli, em còn ngẩn ra đấy làm gì, mau lên xe.”
“Anh Ivan, xin hãy đợi chút.” Giang Nhung gọi Ivan lại, nói cho anh ta chuyện cô sửa lại Điệp luyến.
Ai ngờ cô còn chưa nói hết đã thấy Ivan biến sắc, vừa giở bộ váy ra vừa tức giận quát: “Ai cho phép cô động vào tác phẩm của tôi?”
Người vừa mới mỉm cười vui vẻ lại đột nhiên quát ầm lên làm Giang Nhung sợ đến mức lùi ra sau một bước. Nhưng cô nghĩ mình là người có lỗi nên vẫn đứng chờ, xem Ivan giải quyết vấn đề thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy chỗ Giang Nhung sửa lại, vẻ mặt đang giận dữ của Ivan chợt hóa vui mừng, sau đó lại trở nên buồn rầu.
Hồi lâu sau anh ta mới nói một câu: “Cô Trần, tôi sẽ về tìm cô sau.”
...
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Công ty khoa học kĩ thuật Sang Tân tổ chức liên hoan ở phòng ăn đa năng rộng hơn hai trăm mét vuông của nhà hàng Bách Hợp.
Tổng cộng 10 bàn tiệc, bàn trên cùng là vị trí dành cho tổng giám đốc và các nhân viên cấp cao của công ty, các bàn còn lại lần lượt xếp theo chức vụ cao thấp.
Màn hình LED to đùng trên tường đang liên tục phát hình ảnh quảng cáo tuyên truyền mới nhất của Sang Tân, làm cho người ta cảm thấy, sau khi Sang Tân bị Thịnh Thiên thu mua, quảng cáo tuyên truyền còn lớn mạnh hơn trước kia.
Nói thẳng ra là Sang Tân bây giờ đã thuộc hàng ngũ công ty con của Thịnh Thiên rồi, có một “ông bố” Thịnh Thiên quyền lực như vậy, “đứa con” Sang Tân về sau căn bản không sợ đói, không sợ bị kẻ khác bắt nạt.
Liên hoan bắt đầu từ 7 giờ tối, từ 5 giờ mọi người đã đến nơi chơi đùa, hát nhảy thỏa thích.
Giang Nhung đến khá muộn, mọi người đã đến gần đủ rồi cô mới tới.
Bởi vì Trần Việt bảo cô đợi anh cùng đi, cô liền đồng ý đi cùng Trần Việt tới đây.
Lúc ở dưới tầng, do có việc gấp phải xử lý nên Trần Việt đã dẫn trợ lý Lưu và trợ lý Hứa đi mất.
Sau khi hiểu ra một số chuyện, Giang Nhung liền không sợ mối quan hệ với Trần Việt bị phát hiện nữa.
Rõ ràng hai người đã là vợ chồng hợp pháp rồi, sao lần nào ở bên nhau cũng phải lén lút như yêu đương vụng trộm vậy chứ?
Ban đầu khi kết hôn, cô không muốn để người trong công ty biết là vì sợ bị đàm tiếu, sợ lại lần nữa bị dư luận tấn công.
Gần đây lại gặp phải một số người và việc trước kia, rất nhiều chuyện đã không còn đáng sợ như cô tưởng nữa.
Cô có thể bình tĩnh đối mặt với kẻ phản bội Cù Mạnh Chiến, cũng có thể bình tĩnh đối mặt với người từng làm tổn thương cô là Giang Hân. Thậm chí khi nghe thấy những lời mẹ cô nói, cô cũng không còn buồn như trước đây nữa.
Bởi vì cô biết, bây giờ cô không cô đơn nữa rồi.
Cô có Trần Việt, chỉ cần Trần Việt ở bên cô thì hình như cô không còn sợ hãi như vậy nữa.
“Giang Nhung, cuối cùng cô cũng tới.” Lâm Mỹ đang hát tình ca với Vũ Văn Minh, thấy Giang Nhung tới, cô ta lập tức chào hỏi.
Giang Nhung cười: “Các cô đã chơi được một lúc rồi phải không?”
“Ừ, chúng tôi chơi lâu phết rồi, thiếu mỗi cô thôi đấy.” Phùng Tinh Tinh đến bên cạnh Giang Nhung, nhỏ giọng nói: “Chuyện hôm đó tôi không hề nói gì đâu.”
Giang Nhung cười đáp: “Cảm ơn nhé.”
Trương Tiểu Thanh vốn đang ở chỗ mấy quản lý, thấy Giang Nhung tới thì bưng ly rượu qua: “Các đồng nghiệp đều ở đây, tôi xin kính trước một ly.”
“Giám đốc Trương, khăn của cô và Giang Nhung là cùng kiểu à, chỉ khác mỗi màu. Tôi nhớ đây là kiểu giới hạn số lượng, lúc tôi đi mua đã hết rồi.” Phùng Tinh Tinh là người Giang Bắc, nhà cũng có điều kiện, bình thường hay quan tâm đến thời trang cho nên cũng biết.
Trương Tiểu Thanh gẩy gẩy chiếc khăn màu đỏ đang quàng trên cổ, cười nói: “Vậy à, tôi phải mất nửa tháng tiền lương đấy. Đúng rồi Giang Nhung, cô mua chiếc khăn này bao nhiêu?”
“Đối với tôi mà nói thì rất đắt, khi đó lúc quẹt thẻ cảm thấy như trái tim đang rỉ máu vậy.” Lúc đó Giang Nhung vốn chỉ nghĩ mua một cái tặng Trần Việt thôi, ai ngờ cuối cùng lại mua hai cái. Lúc quẹt thẻ đúng là tim cô như rỉ máu thật.
“Bình thường túi cô dùng đều không phải hàng hiệu gì, không ngờ lại chịu chi một khoản lớn cho khăn quàng.” Trương Tiểu Thanh nhìn Giang Nhung rồi cười đầy ẩn ý, sau đó quay người bỏ đi.
Sao Giang Nhung lại không nhận ra Trương Tiểu Thanh đang ném đá giấu tay được, nhưng thế thì sao, cô làm người đàng hoàng, chẳng sợ những kẻ tiểu nhân này hãm hại sau lưng.
“Giang Nhung, cô đến hát một bài đi.” Lâm Mỹ đưa micro cho Giang Nhung: “Nào, cô muốn hát bài nào? Tôi chọn giúp cô.”
Giang Nhung suy nghĩ một lát rồi nói: “Phóng khoáng một lần.”
Cô muốn mượn lời bài hát này tạm biệt những chuyện xấu của quá khứ, sau này sẽ không còn ai có thể làm tổn thương cô nữa.
Lâm Mỹ lập tức chọn bài hát này, lúc nhạc dạo đầu vang lên, tất cả mọi người đều lắc lư theo nhịp điệu.
Ngay lúc Giang Nhung định mở miệng hát, thì trên màn hình LED trên tường, hình quảng cáo tuyên truyền đã biến thành ảnh chụp.
“Giang Nhung, cô mau nhìn màn hình kìa.”
Nghe thấy Lâm Mỹ nói, Giang Nhung ngẩng đầu nhìn.
Trên màn hình là ảnh chụp cô và Trần Việt ở bên nhau, có ảnh anh dịu dàng chăm chú nhìn cô, có ảnh cô nhìn anh cười, còn có ảnh Trần Việt hôn cô, đủ mọi kiểu.
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy những bức hình này, Giang Nhung còn không biết lúc cô ở bên Trần Việt đã vui vẻ như vậy.
Thế nhưng những bức ảnh này xét từ góc độ nào cũng đều là chụp lén, không phải do cô và Trần Việt chụp, Giang Nhung chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Những bức ảnh này rốt cuộc là do ai chụp?
Người đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Nông Tâm Nhã.
Nông Tâm Nhã vẫn ghen ghét cô, luôn gây rắc rối cho cô, người có khả năng theo dõi chụp trộm nhất chính là cô ta.
Trừ Nông Tâm Nhã ra thì còn có ai nữa?
Giang Nhung đang nghiêm túc suy nghĩ về kẻ tình nghi, tất nhiên đã quên mất ánh mắt của đủ loại người đang đổ dồn vào cô.
“Giang Nhung, sao lại như vậy?” Lâm Mỹ bên cạnh Giang Nhung kéo tay cô hỏi.
Lúc xem những bức ảnh đầu, mọi người còn coi như đang xem phim thần tượng.
Nhưng màn hình cứ chiếu mãi, đột nhiên lại thay đổi phong cách, là ảnh chụp lộ liễu của Giang Nhung, ảnh cô bị một người đàn ông xa lạ dìu vào khách sạn, và rất nhiều rất nhiều tin tức chuyện cô từng muốn cướp anh rể tương lai của chị mình.
Giang Nhung nhìn những bức ảnh kia, cảnh tượng ba năm trước dường như lại hiện lên trước mắt cô.
Sự phản bội của người yêu khiến cô trở thành kẻ bị nhà họ Giang vứt bỏ, bố cô còn không thèm giả vờ đối xử tốt với cô.
Chị gái Giang Hân lợi dụng internet kích động cư dân mạng, khiến cô cứ ra khỏi cửa là bị chặn đánh...
Cuối cùng cô bị bắt phải rời khỏi Kinh Đô, rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên.
Cùng Lương Thu Ngân đi đến Giang Bắc, hai người nỗ lực phấn đấu ở nơi này, vất vả lắm mới có chút thành quả, nhưng những người xấu việc xấu kia lại lần nữa tấn công cô.
Giang Nhung cắn răng, siết chặt nắm tay. Lúc này, cô tuyệt đối sẽ không để những kẻ đó được như ý.
“Anh Ivan, xin hãy đợi chút.” Giang Nhung gọi Ivan lại, nói cho anh ta chuyện cô sửa lại Điệp luyến.
Ai ngờ cô còn chưa nói hết đã thấy Ivan biến sắc, vừa giở bộ váy ra vừa tức giận quát: “Ai cho phép cô động vào tác phẩm của tôi?”
Người vừa mới mỉm cười vui vẻ lại đột nhiên quát ầm lên làm Giang Nhung sợ đến mức lùi ra sau một bước. Nhưng cô nghĩ mình là người có lỗi nên vẫn đứng chờ, xem Ivan giải quyết vấn đề thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy chỗ Giang Nhung sửa lại, vẻ mặt đang giận dữ của Ivan chợt hóa vui mừng, sau đó lại trở nên buồn rầu.
Hồi lâu sau anh ta mới nói một câu: “Cô Trần, tôi sẽ về tìm cô sau.”
...
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Công ty khoa học kĩ thuật Sang Tân tổ chức liên hoan ở phòng ăn đa năng rộng hơn hai trăm mét vuông của nhà hàng Bách Hợp.
Tổng cộng 10 bàn tiệc, bàn trên cùng là vị trí dành cho tổng giám đốc và các nhân viên cấp cao của công ty, các bàn còn lại lần lượt xếp theo chức vụ cao thấp.
Màn hình LED to đùng trên tường đang liên tục phát hình ảnh quảng cáo tuyên truyền mới nhất của Sang Tân, làm cho người ta cảm thấy, sau khi Sang Tân bị Thịnh Thiên thu mua, quảng cáo tuyên truyền còn lớn mạnh hơn trước kia.
Nói thẳng ra là Sang Tân bây giờ đã thuộc hàng ngũ công ty con của Thịnh Thiên rồi, có một “ông bố” Thịnh Thiên quyền lực như vậy, “đứa con” Sang Tân về sau căn bản không sợ đói, không sợ bị kẻ khác bắt nạt.
Liên hoan bắt đầu từ 7 giờ tối, từ 5 giờ mọi người đã đến nơi chơi đùa, hát nhảy thỏa thích.
Giang Nhung đến khá muộn, mọi người đã đến gần đủ rồi cô mới tới.
Bởi vì Trần Việt bảo cô đợi anh cùng đi, cô liền đồng ý đi cùng Trần Việt tới đây.
Lúc ở dưới tầng, do có việc gấp phải xử lý nên Trần Việt đã dẫn trợ lý Lưu và trợ lý Hứa đi mất.
Sau khi hiểu ra một số chuyện, Giang Nhung liền không sợ mối quan hệ với Trần Việt bị phát hiện nữa.
Rõ ràng hai người đã là vợ chồng hợp pháp rồi, sao lần nào ở bên nhau cũng phải lén lút như yêu đương vụng trộm vậy chứ?
Ban đầu khi kết hôn, cô không muốn để người trong công ty biết là vì sợ bị đàm tiếu, sợ lại lần nữa bị dư luận tấn công.
Gần đây lại gặp phải một số người và việc trước kia, rất nhiều chuyện đã không còn đáng sợ như cô tưởng nữa.
Cô có thể bình tĩnh đối mặt với kẻ phản bội Cù Mạnh Chiến, cũng có thể bình tĩnh đối mặt với người từng làm tổn thương cô là Giang Hân. Thậm chí khi nghe thấy những lời mẹ cô nói, cô cũng không còn buồn như trước đây nữa.
Bởi vì cô biết, bây giờ cô không cô đơn nữa rồi.
Cô có Trần Việt, chỉ cần Trần Việt ở bên cô thì hình như cô không còn sợ hãi như vậy nữa.
“Giang Nhung, cuối cùng cô cũng tới.” Lâm Mỹ đang hát tình ca với Vũ Văn Minh, thấy Giang Nhung tới, cô ta lập tức chào hỏi.
Giang Nhung cười: “Các cô đã chơi được một lúc rồi phải không?”
“Ừ, chúng tôi chơi lâu phết rồi, thiếu mỗi cô thôi đấy.” Phùng Tinh Tinh đến bên cạnh Giang Nhung, nhỏ giọng nói: “Chuyện hôm đó tôi không hề nói gì đâu.”
Giang Nhung cười đáp: “Cảm ơn nhé.”
Trương Tiểu Thanh vốn đang ở chỗ mấy quản lý, thấy Giang Nhung tới thì bưng ly rượu qua: “Các đồng nghiệp đều ở đây, tôi xin kính trước một ly.”
“Giám đốc Trương, khăn của cô và Giang Nhung là cùng kiểu à, chỉ khác mỗi màu. Tôi nhớ đây là kiểu giới hạn số lượng, lúc tôi đi mua đã hết rồi.” Phùng Tinh Tinh là người Giang Bắc, nhà cũng có điều kiện, bình thường hay quan tâm đến thời trang cho nên cũng biết.
Trương Tiểu Thanh gẩy gẩy chiếc khăn màu đỏ đang quàng trên cổ, cười nói: “Vậy à, tôi phải mất nửa tháng tiền lương đấy. Đúng rồi Giang Nhung, cô mua chiếc khăn này bao nhiêu?”
“Đối với tôi mà nói thì rất đắt, khi đó lúc quẹt thẻ cảm thấy như trái tim đang rỉ máu vậy.” Lúc đó Giang Nhung vốn chỉ nghĩ mua một cái tặng Trần Việt thôi, ai ngờ cuối cùng lại mua hai cái. Lúc quẹt thẻ đúng là tim cô như rỉ máu thật.
“Bình thường túi cô dùng đều không phải hàng hiệu gì, không ngờ lại chịu chi một khoản lớn cho khăn quàng.” Trương Tiểu Thanh nhìn Giang Nhung rồi cười đầy ẩn ý, sau đó quay người bỏ đi.
Sao Giang Nhung lại không nhận ra Trương Tiểu Thanh đang ném đá giấu tay được, nhưng thế thì sao, cô làm người đàng hoàng, chẳng sợ những kẻ tiểu nhân này hãm hại sau lưng.
“Giang Nhung, cô đến hát một bài đi.” Lâm Mỹ đưa micro cho Giang Nhung: “Nào, cô muốn hát bài nào? Tôi chọn giúp cô.”
Giang Nhung suy nghĩ một lát rồi nói: “Phóng khoáng một lần.”
Cô muốn mượn lời bài hát này tạm biệt những chuyện xấu của quá khứ, sau này sẽ không còn ai có thể làm tổn thương cô nữa.
Lâm Mỹ lập tức chọn bài hát này, lúc nhạc dạo đầu vang lên, tất cả mọi người đều lắc lư theo nhịp điệu.
Ngay lúc Giang Nhung định mở miệng hát, thì trên màn hình LED trên tường, hình quảng cáo tuyên truyền đã biến thành ảnh chụp.
“Giang Nhung, cô mau nhìn màn hình kìa.”
Nghe thấy Lâm Mỹ nói, Giang Nhung ngẩng đầu nhìn.
Trên màn hình là ảnh chụp cô và Trần Việt ở bên nhau, có ảnh anh dịu dàng chăm chú nhìn cô, có ảnh cô nhìn anh cười, còn có ảnh Trần Việt hôn cô, đủ mọi kiểu.
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy những bức hình này, Giang Nhung còn không biết lúc cô ở bên Trần Việt đã vui vẻ như vậy.
Thế nhưng những bức ảnh này xét từ góc độ nào cũng đều là chụp lén, không phải do cô và Trần Việt chụp, Giang Nhung chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Những bức ảnh này rốt cuộc là do ai chụp?
Người đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Nông Tâm Nhã.
Nông Tâm Nhã vẫn ghen ghét cô, luôn gây rắc rối cho cô, người có khả năng theo dõi chụp trộm nhất chính là cô ta.
Trừ Nông Tâm Nhã ra thì còn có ai nữa?
Giang Nhung đang nghiêm túc suy nghĩ về kẻ tình nghi, tất nhiên đã quên mất ánh mắt của đủ loại người đang đổ dồn vào cô.
“Giang Nhung, sao lại như vậy?” Lâm Mỹ bên cạnh Giang Nhung kéo tay cô hỏi.
Lúc xem những bức ảnh đầu, mọi người còn coi như đang xem phim thần tượng.
Nhưng màn hình cứ chiếu mãi, đột nhiên lại thay đổi phong cách, là ảnh chụp lộ liễu của Giang Nhung, ảnh cô bị một người đàn ông xa lạ dìu vào khách sạn, và rất nhiều rất nhiều tin tức chuyện cô từng muốn cướp anh rể tương lai của chị mình.
Giang Nhung nhìn những bức ảnh kia, cảnh tượng ba năm trước dường như lại hiện lên trước mắt cô.
Sự phản bội của người yêu khiến cô trở thành kẻ bị nhà họ Giang vứt bỏ, bố cô còn không thèm giả vờ đối xử tốt với cô.
Chị gái Giang Hân lợi dụng internet kích động cư dân mạng, khiến cô cứ ra khỏi cửa là bị chặn đánh...
Cuối cùng cô bị bắt phải rời khỏi Kinh Đô, rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên.
Cùng Lương Thu Ngân đi đến Giang Bắc, hai người nỗ lực phấn đấu ở nơi này, vất vả lắm mới có chút thành quả, nhưng những người xấu việc xấu kia lại lần nữa tấn công cô.
Giang Nhung cắn răng, siết chặt nắm tay. Lúc này, cô tuyệt đối sẽ không để những kẻ đó được như ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.