Chương 745: Ăn tim hùm gan báo
Mộc Thất Thất
26/06/2020
"Ba..." Trần Nhạc Nhung mềm giọng kêu lên một tiếng, giơ tay qua cầm tài liệu trong tay của Trần Việt: “Nếu ba còn không để ý tới con nữa, con sẽ đi đấy."
Cô lắc lư hai má phúng phính của mình tới trước mắt ông, đắc ý nói: "Ba, chờ con đi rồi, ba nhất định sẽ lặng lẽ nhớ con đấy."
"Con đi cho ba xem, xem ba có thể nhớ con không?" Trần Việt khẽ nói, giọng điệu lại vô thức trở nên dịu dàng.
Cho dù con gái có rất nhiều điều không tốt, nhưng Trần Việt vừa nhìn thấy cô, đặc biệt là thấy đôi má phúng phính của cô có chút tương tự với Giang Nhung, ông làm sao nỡ nói một câu nặng lời với cô chứ.
"Ba, ba thật sự sẽ không nhớ con sao?" Trần Nhạc Nhung nhào tới trong lòng Trần Việt, giống như một đứa trẻ mà cọ vào trong ngực ông: “Ba không nhớ Nhung Nhung nhưng Nhung Nhung sẽ rất nhớ rất nhớ ba đấy."
"Nhớ ba à?" Con gái vừa mới tròn mười tám tuổi đã học được cách lừa người ba như ông rồi. Nếu cô thật sự rất nhớ ông, sẽ để cho ông chờ lâu tới nửa tháng mà không gọi điện thoại cho ông sao?
Nếu như ông không chủ động đến tìm cô, chắc hẳn cả đời này cô cũng sẽ không trở lại bên cạnh ông. Nghĩ tới là trong lòng ông lại khó chịu rồi.
"Ba, Nhung Nhung dĩ nhiên nhớ ba rồi. Mấy ngày qua, con nhớ ba, nhớ đến cảm thấy ngủ không ngon, cơm ăn không vào đấy." Cô chui ra khỏi trong lòng của Trần Việt, kéo bàn tay ông sờ lên mặt mình: “Ba, ba sờ thử xem, có phải bảo bối của ba gầy rồi không?"
Ý định ban đầu của Trần Nhạc Nhung là muốn giả vờ tội nghiệp để ba thương, làm sao biết Trần Việt còn rất cẩn thận khẽ sờ mặt của cô, cuối cùng cho ra kết luận: "Lục Diên, lập tức gọi điện thoại về bảo người nấu một ít canh dưỡng sinh."
"Ba, con giỡn với ba thôi. Ba xem con nhảy được cao, đi được xa, muốn khỏe mạnh bao nhiêu cũng có." Trần Nhạc Nhung vội vàng nói.
Ba cô cũng quá khoa trương đi, cô chỉ tùy tiện nói một chút, ông lại tưởng thật, còn bảo trong nhà chuẩn bị canh bổ dưỡng.
Chờ một lát... Vừa rồi ba bảo người nhà chuẩn bị canh bổ dưỡng sao?
Tiêu rồi! Tiêu rồi! Tiêu rồi!
Xem ra lần này ba nhất định sẽ bắt cô quay về New York.
Không được, cô không thể trở lại, ít nhất không thể về bây giờ được.
Quan hệ giữa cô và anh Liệt vừa có một bước tiến nhỏ, cô cũng không muốn rời khỏi anh Liệt quay về New York lúc này đâu.
"Con gái của ba, mỗi ngày ba đều nhìn con lớn lên, con có gầy hay không, lẽ nào ba còn không biết à?" Cảm xúc lúc sờ mặt con gái hoàn toàn khác hẳn. Cô chắc chắn gầy rồi.
"Ba, con còn có chuyện muốn làm, tạm thời không thể quay về New York với ba được." Trần Nhạc Nhung tủi thân hít mũi một cái. Nếu như ba ép cô quay về New York, cô nhất định phải khóc cho ba xem.
"Lục Diên, lái xe!" Trần Việt liếc mắt nhìn Trần Nhạc Nhung giả vờ đáng thương. Cô nhóc này lại quan tâm tới gã đàn ông tới ngay cả tên thật cũng không muốn nói cho cô biết.
Quan tâm vào thì tất cả thông minh bình thường đâu chẳng thấy nữa, hôm nay chỉ trong thời gian ngắn lại phạm vào mấy sai lầm, ông không nhớ mình có nói sẽ muốn dẫn cô quay về New York, cô lại khó chịu thành như vậy
"Ba, con nói con tạm thời không thể quay về New York." Trần Nhạc Nhung xoay người muốn trốn xuống xe, Lục Diên lại giành trước một bước khóa cửa xe lại.
"Ba, con đã nói con không quay về, ba không thể ép con làm chuyện con không muốn làm được." Trần Nhạc Nhung gấp đến mức cắn môi, uất ức tới mức nước mắt dâng lên, nhưng cô quật cường không cho nước mắt chảy ra.
Trước đây ba thường xuyên nói với cô, cô là bảo bối của cả nhà bọn họ, ba và mẹ yêu cô, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, bọn họ đều sẽ ủng hộ cô, tuyệt đối sẽ không ép cô làm chuyện cô không muốn làm.
Nhưng bây giờ sự thật là cô muốn tìm anh Liệt, ba ngăn cản cô tìm đến anh Liệt, cô không muốn trở về New York, ba ép cô quay về New York.
Người ba này thật sự vẫn là người ba thương yêu cô đến hoàn toàn không có nguyên tắc, từ trước đến nay thậm chí không nỡ nói nặng lời với cô một câu sao?
Cô rất nghi ngờ đấy!
Khi cô đang nghi ngờ, Trần Việt lại mở miệng nói chuyện: "Con là con gái của ba, chuyện con không muốn làm, ba đương nhiên sẽ không ép buộc con."
Cô nhóc này hiểu nhầm ông như vậy, ông thật sự muốn trừng phạt cô một trận, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cô đáng thương sắp khóc lại cố không khóc, tim ông cũng đau đớn.
"Con nói con không muốn quay về New York, nhưng ba vẫn muốn bắt con quay về New York, đây không phải là ép buộc con làm chuyện con không muốn làm thì là gì?" Trần Nhạc Nhung chớp chớp mắt, từng giọt nước mắt trong suốt rơi ra khỏi viền mắt.
"Ai nói ba muốn dẫn con quay về New York?" Trần Việt giơ bàn tay khẽ xoa đầu Trần Nhạc Nhung, thở dài nói: “Nhung Nhung nhà ba trở nên ngốc như vậy từ lúc nào thế?"
Đúng là con gái lớn không giữ được, ông cẩn thận nuôi con gái mười tám năm, bây giờ trong lòng cô chỉ có một người đàn ông, thậm chí không cần tới người ba này nữa.
"Ba không phải dẫn con quay về New York, vậy ba muốn đưa con đi đâu? Tại sao chú Lưu lại muốn khóa cửa nhốt con lại?" Trần Nhạc Nhung lau những giọt nước mắt đau lòng, trong lòng lại có cảm giác vui mừng muốn nhảy nhót rồi.
Bất kể đã qua bao nhiêu năm, bất kể cô là đứa trẻ hay bây giờ đã trưởng thành, chỉ cần cô giả vờ uất ức giả đáng thương, ba nhất định sẽ đau lòng vì cô, không nỡ nói một câu nặng lời với cô.
Cô vẫn luôn hiểu rõ, trong ba đứa con bọn họ, ba thương yêu nhất chính là cô, nhóc con đáng yêu trong nhà cổng bị cô ném lại phía xa.
"Xe đã khởi động rồi, chú Lưu không khóa xe lại, chẳng lẽ muốn để cho con nhảy xuống khi xe đang di chuyển à?" Cũng chỉ có lúc đối mặt với hai người vợ và con gái, Trần Việt mới có kiên trì giải thích nhiều như vậy thôi.
Trần Việt "nói nhiều", Trần Việt dịu dàng, từ trước đến nay chỉ thể hiện ra với hai người Giang Nhung và Trần Nhạc Nhung.
Về phần nhóc đáng yêu nhà bọn họ mới chỉ có tám tuổi, cậu hoàn toàn thừa kế tính cách kiêu ngạo, lạnh lùng của ba, tuổi nhỏ lại có thể để lộ ra một gương mặt lạnh tới mức đông chết người không đền mạng, không cần ba thương yêu, cũng có lẽ bởi vì hai tính cách quá mức gần nhau nên trời sinh sẽ bài xích lẫn nhau.
"Hì hì..." Trần Nhạc Nhung ngượng ngùng cười, lại ghé sát vào trong lòng ba: “Ba, thật ra con chỉ đùa một chút thôi. Con đã biết ba thương yêu con nhất, chắc chắn sẽ không ép buộc con làm chuyện không muốn làm đâu."
"Con biết là tốt rồi." Ở trước mặt con gái, trên mặt Trần Việt trước sau vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt dưới gọng kính màu vàng cũng dịu dàng như vậy.
Đã nhiều năm qua, con gái của ông Trần Nhạc Nhung trưởng thành, Trần Dận Triển con trai của ông và Giang Nhung cũng đã tám tuổi.
Nhưng năm tháng quá mức quan tâm tới ông, chẳng những không lưu lại bao nhiêu vết tích năm tháng ở trên người ông, trái lại làm cho ông trong lúc giơ tay nhấc chân càng thêm trầm ổn và có sức hấp dẫn, điển hình là người đàn ông thành công có sức cám dỗ, khi đi ra ngoài thường có thể thu hút ánh mắt của rất nhiều cô gái trẻ tuổi.
Cũng bởi vì trưởng thành đầy sức quyến rũ của ông, mấy năm nay thường có một vài lần gọi là vô tình gặp được giữa cấp dưới và cấp trên.
Trong bữa tiệc đã rất nhiều lần tiếp nhận được “món quà” do người khác đưa tới.
Trước đó không lâu, cũng không biết là người của công ty nào ăn tim hùm gan báo, biết rất rõ ràng cuộc sống của ngài Tổng Giám đốc Trần đặc biệt khống chế bản thân nghiêm ngặt, chưa bao giờ có quan hệ nam nữ loạn ở bên ngoài, nhưng tự nhiên không sợ chết mà đưa phụ nữ tới trên giường của Tổng Giám đốc Trần.
Ngày đó Trần Việt dẫn theo một đám người cấp dưới đang bàn về một dự án, buổi tối cùng rất nhiều người ăn cơm, sau đó trở lại khách sạn.
Làm sao ông biết được vừa mở cửa phòng ra, trong phòng đã có hai người phụ nữ.
Một phụ nữ là người ông không quen biết, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy qua.
Còn có một phụ nữ là người ông quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, vợ của ông - Giang Nhung.
Khi Trần Việt mở cửa phòng, ngước mắt nhìn lại, đập vào mắt chính là Giang Nhung. Vừa nhìn thấy bà, ông vô thức cười, nhưng vẻ tươi cười vừa xuất hiện trên khuôn mặt, lại thấy được một người phụ nữ khác ngồi ở trong phòng.
Cô lắc lư hai má phúng phính của mình tới trước mắt ông, đắc ý nói: "Ba, chờ con đi rồi, ba nhất định sẽ lặng lẽ nhớ con đấy."
"Con đi cho ba xem, xem ba có thể nhớ con không?" Trần Việt khẽ nói, giọng điệu lại vô thức trở nên dịu dàng.
Cho dù con gái có rất nhiều điều không tốt, nhưng Trần Việt vừa nhìn thấy cô, đặc biệt là thấy đôi má phúng phính của cô có chút tương tự với Giang Nhung, ông làm sao nỡ nói một câu nặng lời với cô chứ.
"Ba, ba thật sự sẽ không nhớ con sao?" Trần Nhạc Nhung nhào tới trong lòng Trần Việt, giống như một đứa trẻ mà cọ vào trong ngực ông: “Ba không nhớ Nhung Nhung nhưng Nhung Nhung sẽ rất nhớ rất nhớ ba đấy."
"Nhớ ba à?" Con gái vừa mới tròn mười tám tuổi đã học được cách lừa người ba như ông rồi. Nếu cô thật sự rất nhớ ông, sẽ để cho ông chờ lâu tới nửa tháng mà không gọi điện thoại cho ông sao?
Nếu như ông không chủ động đến tìm cô, chắc hẳn cả đời này cô cũng sẽ không trở lại bên cạnh ông. Nghĩ tới là trong lòng ông lại khó chịu rồi.
"Ba, Nhung Nhung dĩ nhiên nhớ ba rồi. Mấy ngày qua, con nhớ ba, nhớ đến cảm thấy ngủ không ngon, cơm ăn không vào đấy." Cô chui ra khỏi trong lòng của Trần Việt, kéo bàn tay ông sờ lên mặt mình: “Ba, ba sờ thử xem, có phải bảo bối của ba gầy rồi không?"
Ý định ban đầu của Trần Nhạc Nhung là muốn giả vờ tội nghiệp để ba thương, làm sao biết Trần Việt còn rất cẩn thận khẽ sờ mặt của cô, cuối cùng cho ra kết luận: "Lục Diên, lập tức gọi điện thoại về bảo người nấu một ít canh dưỡng sinh."
"Ba, con giỡn với ba thôi. Ba xem con nhảy được cao, đi được xa, muốn khỏe mạnh bao nhiêu cũng có." Trần Nhạc Nhung vội vàng nói.
Ba cô cũng quá khoa trương đi, cô chỉ tùy tiện nói một chút, ông lại tưởng thật, còn bảo trong nhà chuẩn bị canh bổ dưỡng.
Chờ một lát... Vừa rồi ba bảo người nhà chuẩn bị canh bổ dưỡng sao?
Tiêu rồi! Tiêu rồi! Tiêu rồi!
Xem ra lần này ba nhất định sẽ bắt cô quay về New York.
Không được, cô không thể trở lại, ít nhất không thể về bây giờ được.
Quan hệ giữa cô và anh Liệt vừa có một bước tiến nhỏ, cô cũng không muốn rời khỏi anh Liệt quay về New York lúc này đâu.
"Con gái của ba, mỗi ngày ba đều nhìn con lớn lên, con có gầy hay không, lẽ nào ba còn không biết à?" Cảm xúc lúc sờ mặt con gái hoàn toàn khác hẳn. Cô chắc chắn gầy rồi.
"Ba, con còn có chuyện muốn làm, tạm thời không thể quay về New York với ba được." Trần Nhạc Nhung tủi thân hít mũi một cái. Nếu như ba ép cô quay về New York, cô nhất định phải khóc cho ba xem.
"Lục Diên, lái xe!" Trần Việt liếc mắt nhìn Trần Nhạc Nhung giả vờ đáng thương. Cô nhóc này lại quan tâm tới gã đàn ông tới ngay cả tên thật cũng không muốn nói cho cô biết.
Quan tâm vào thì tất cả thông minh bình thường đâu chẳng thấy nữa, hôm nay chỉ trong thời gian ngắn lại phạm vào mấy sai lầm, ông không nhớ mình có nói sẽ muốn dẫn cô quay về New York, cô lại khó chịu thành như vậy
"Ba, con nói con tạm thời không thể quay về New York." Trần Nhạc Nhung xoay người muốn trốn xuống xe, Lục Diên lại giành trước một bước khóa cửa xe lại.
"Ba, con đã nói con không quay về, ba không thể ép con làm chuyện con không muốn làm được." Trần Nhạc Nhung gấp đến mức cắn môi, uất ức tới mức nước mắt dâng lên, nhưng cô quật cường không cho nước mắt chảy ra.
Trước đây ba thường xuyên nói với cô, cô là bảo bối của cả nhà bọn họ, ba và mẹ yêu cô, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, bọn họ đều sẽ ủng hộ cô, tuyệt đối sẽ không ép cô làm chuyện cô không muốn làm.
Nhưng bây giờ sự thật là cô muốn tìm anh Liệt, ba ngăn cản cô tìm đến anh Liệt, cô không muốn trở về New York, ba ép cô quay về New York.
Người ba này thật sự vẫn là người ba thương yêu cô đến hoàn toàn không có nguyên tắc, từ trước đến nay thậm chí không nỡ nói nặng lời với cô một câu sao?
Cô rất nghi ngờ đấy!
Khi cô đang nghi ngờ, Trần Việt lại mở miệng nói chuyện: "Con là con gái của ba, chuyện con không muốn làm, ba đương nhiên sẽ không ép buộc con."
Cô nhóc này hiểu nhầm ông như vậy, ông thật sự muốn trừng phạt cô một trận, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cô đáng thương sắp khóc lại cố không khóc, tim ông cũng đau đớn.
"Con nói con không muốn quay về New York, nhưng ba vẫn muốn bắt con quay về New York, đây không phải là ép buộc con làm chuyện con không muốn làm thì là gì?" Trần Nhạc Nhung chớp chớp mắt, từng giọt nước mắt trong suốt rơi ra khỏi viền mắt.
"Ai nói ba muốn dẫn con quay về New York?" Trần Việt giơ bàn tay khẽ xoa đầu Trần Nhạc Nhung, thở dài nói: “Nhung Nhung nhà ba trở nên ngốc như vậy từ lúc nào thế?"
Đúng là con gái lớn không giữ được, ông cẩn thận nuôi con gái mười tám năm, bây giờ trong lòng cô chỉ có một người đàn ông, thậm chí không cần tới người ba này nữa.
"Ba không phải dẫn con quay về New York, vậy ba muốn đưa con đi đâu? Tại sao chú Lưu lại muốn khóa cửa nhốt con lại?" Trần Nhạc Nhung lau những giọt nước mắt đau lòng, trong lòng lại có cảm giác vui mừng muốn nhảy nhót rồi.
Bất kể đã qua bao nhiêu năm, bất kể cô là đứa trẻ hay bây giờ đã trưởng thành, chỉ cần cô giả vờ uất ức giả đáng thương, ba nhất định sẽ đau lòng vì cô, không nỡ nói một câu nặng lời với cô.
Cô vẫn luôn hiểu rõ, trong ba đứa con bọn họ, ba thương yêu nhất chính là cô, nhóc con đáng yêu trong nhà cổng bị cô ném lại phía xa.
"Xe đã khởi động rồi, chú Lưu không khóa xe lại, chẳng lẽ muốn để cho con nhảy xuống khi xe đang di chuyển à?" Cũng chỉ có lúc đối mặt với hai người vợ và con gái, Trần Việt mới có kiên trì giải thích nhiều như vậy thôi.
Trần Việt "nói nhiều", Trần Việt dịu dàng, từ trước đến nay chỉ thể hiện ra với hai người Giang Nhung và Trần Nhạc Nhung.
Về phần nhóc đáng yêu nhà bọn họ mới chỉ có tám tuổi, cậu hoàn toàn thừa kế tính cách kiêu ngạo, lạnh lùng của ba, tuổi nhỏ lại có thể để lộ ra một gương mặt lạnh tới mức đông chết người không đền mạng, không cần ba thương yêu, cũng có lẽ bởi vì hai tính cách quá mức gần nhau nên trời sinh sẽ bài xích lẫn nhau.
"Hì hì..." Trần Nhạc Nhung ngượng ngùng cười, lại ghé sát vào trong lòng ba: “Ba, thật ra con chỉ đùa một chút thôi. Con đã biết ba thương yêu con nhất, chắc chắn sẽ không ép buộc con làm chuyện không muốn làm đâu."
"Con biết là tốt rồi." Ở trước mặt con gái, trên mặt Trần Việt trước sau vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt dưới gọng kính màu vàng cũng dịu dàng như vậy.
Đã nhiều năm qua, con gái của ông Trần Nhạc Nhung trưởng thành, Trần Dận Triển con trai của ông và Giang Nhung cũng đã tám tuổi.
Nhưng năm tháng quá mức quan tâm tới ông, chẳng những không lưu lại bao nhiêu vết tích năm tháng ở trên người ông, trái lại làm cho ông trong lúc giơ tay nhấc chân càng thêm trầm ổn và có sức hấp dẫn, điển hình là người đàn ông thành công có sức cám dỗ, khi đi ra ngoài thường có thể thu hút ánh mắt của rất nhiều cô gái trẻ tuổi.
Cũng bởi vì trưởng thành đầy sức quyến rũ của ông, mấy năm nay thường có một vài lần gọi là vô tình gặp được giữa cấp dưới và cấp trên.
Trong bữa tiệc đã rất nhiều lần tiếp nhận được “món quà” do người khác đưa tới.
Trước đó không lâu, cũng không biết là người của công ty nào ăn tim hùm gan báo, biết rất rõ ràng cuộc sống của ngài Tổng Giám đốc Trần đặc biệt khống chế bản thân nghiêm ngặt, chưa bao giờ có quan hệ nam nữ loạn ở bên ngoài, nhưng tự nhiên không sợ chết mà đưa phụ nữ tới trên giường của Tổng Giám đốc Trần.
Ngày đó Trần Việt dẫn theo một đám người cấp dưới đang bàn về một dự án, buổi tối cùng rất nhiều người ăn cơm, sau đó trở lại khách sạn.
Làm sao ông biết được vừa mở cửa phòng ra, trong phòng đã có hai người phụ nữ.
Một phụ nữ là người ông không quen biết, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy qua.
Còn có một phụ nữ là người ông quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, vợ của ông - Giang Nhung.
Khi Trần Việt mở cửa phòng, ngước mắt nhìn lại, đập vào mắt chính là Giang Nhung. Vừa nhìn thấy bà, ông vô thức cười, nhưng vẻ tươi cười vừa xuất hiện trên khuôn mặt, lại thấy được một người phụ nữ khác ngồi ở trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.