Chương 90: Anh dám động đến anh ấy thì tôi giết cả nhà anh
Mộc Thất Thất
23/05/2019
Đầu dây bên kia lại im lặng, thời gian im lặng còn lâu hơn so với lúc trước, lâu đến mức Giang Nhung không kiềm được mà hỏi, “Anh nói gì đi chứ.”
“Em không cần nghĩ nhiều chuyện ở công ty đâu. Anh sẽ không xen vào vào chuyện vị trí giám đốc, cũng sẽ không để cấp dưới xen vào.” Trần Việt nói.
Giọng nói quyến rũ của Trần Việt vang lên từ điện thoại, từng câu từng chữ như gõ vào trái tim Giang Nhung. Anh biết cô để ý chuyện đó nên tuyệt đối không xen vào, mà để cô dùng chính năng lực của bản thân mình giành được vị trí ấy. Dù thành công hay thất bại thì đều là lựa chọn của cô, hoàn toàn không có sự can thiệp của anh.
Giang Nhung gật đầu, “Ừ, em tin anh.”
Trần Việt nhắc cô, “Trời đang lạnh lắm, em không có việc gì quan trọng thì về nhà sớm đi.”
Giang Nhung cười, “Em biết rồi thưa ông Trần.”
Lương Thu Ngân nhìn Giang Nhung gọi điện thoại mà cứ ông Trần ông Trần rồi cười ngượng nghịu thì nổi hết da gà, “Tôi bảo nhé cô Trần, cô biết chị đây lâu không có hơi trai mà còn khoe khoang trước mặt tôi thế hả?”
“Thu Ngân này, tớ hỏi cậu một việc nhé.” Giang Nhung nhìn trước ngó sau không thấy ai mới hỏi khẽ, “Lúc Trình Chí Dũng ở với cậu ấy... có kiềm chế nhu cầu của mình không?”
“Nhu cầu của chị đây còn mạnh hơn anh ta nhiều.” Lương Thu Ngân nói thẳng, đột nhiên nghĩ đến ý khác trong câu hỏi của bạn mình bèn hỏi lại, “Ý cậu là, anh nhà cậu không muốn động vào cậu ấy à?”
“Cậu bé bé cái miệng thôi!” Giang Nhung vội vàng che miệng Lương Thu Ngân.
Mặc dù giờ này mọi người đều đã tan làm về nhà, nhưng lỡ có khách vào mà nghe thấy sẽ không hay.
Giang Nhung xấu hổ ấp úng nói, “Thật ra thì... bọn tớ còn chưa ấy ấy...”
Lương Thu Ngân lại gào ầm lên, “Tớ nói nhé, Giang Nhung, cậu có chắc là anh nhà cậu vẫn bình thường không đấy?”
“Chắc chắn là không vấn đề gì.” Giang Nhung có thể chắc là vậy. Cô ngủ cùng Trần Việt trong suốt thời gian dài như vậy, ít nhiều gì cũng có đôi lần chạm phải thứ đó.
“Anh ta không có vấn đề gì mà cậu nằm bên anh ta cũng không động vào cậu. Vậy thì chỉ có thể là do cậu không đủ nữ tính, không làm anh ta hứng thú.” Lương Thu Ngân không nể tình mà đáp.
“Lương Thu Ngân, cậu có định làm bạn với tớ không đấy hả?” Giang Nhung vỗ cái bốp vào lưng Lương Thu Ngân, “Coi như tớ chưa nói gì với cậu.”
“Nhung Nhung, vậy là em vẫn luôn đợi tôi sao?” Giọng nói kiêu ngạo đến cực điểm truyền đến khiến Lương Thu Ngân và Giang Nhung đồng loạt quay đầu lại nhìn. Cù Mạnh Chiến bước vào cửa studio với vẻ không coi ai ra gì.
Thấy Cù Mạnh Chiến, phản ứng của Lương Thu Ngân còn dữ dội hơn Giang Nhung. Cô ấy đứng chắn trước mặt Giang Nhung theo bản năng và mắng, “Thằng khốn nạn này, mày còn tới đây làm gì? Mày tin bà đập vỡ sọ mày không?”
“Thu Ngân, đây là cách cư xử của cô với bạn bè lâu ngày không gặp à?” Cù Mạnh Chiến cười khẩy, hoàn toàn không coi việc Lương Thu Ngân tức giận là chuyện gì to tát.
“Cút ngay! Chỗ này không chào đón mày.” Lương Thu Ngân chỉ thẳng ra cửa.
“Tôi cũng không đến đây để gặp cô.” Cù Mạnh Chiến nhìn về phía Giang Nhung, “Vài ngày không được gặp em rồi Nhung Nhung, tôi rất nhớ em.”
Hắn nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của hai cô gái mà lòng vui như mở cờ. Giang Nhung và Trần Việt kết hôn đã lâu mà chưa làm chuyện vợ chồng, hắn không nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc Giang Nhung đang chờ đợi hắn.
“Cù Mạnh Chiến, tôi thì càng không muốn gặp anh, càng không mong anh xuất hiện ở studio của chúng tôi.” Giang Nhung cũng chỉ ra cửa, “Tốt nhất là anh rời khỏi đây ngay, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Nhung Nhung, em có cần phải vô tình như vậy không? Em đừng tưởng Thịnh Thiên thu mua Sang Tân, đừng tưởng thằng họ Trần ấy có Thịnh Thiên chống lưng thì tôi không làm gì được nó nhé.”
“Thằng khốn này!” Lương Thu Ngân cáu điên lên.
Giang Nhung kéo bạn mình lại, “Thu Ngân, cậu đừng kích động, không đáng tức giận vì hạng người này đâu.”
“Nhung Nhung...” Lương Thu Ngân nghiến răng. Trước đây cô ấy đã tận mắt chứng kiến những chuyện mà Giang Nhung phải chịu, cũng chứng kiến Giang Nhung vất vả thế nào mới quên được chuyện ba năm trước đây, Lương Thu Ngân không muốn bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Giang Nhung.
Giang Nhung cười lạnh, bình tĩnh nhìn Cù Mạnh Chiến, “Cù Mạnh Chiến, anh năm lần bảy lượt đến uy hiếp tôi như vậy, anh có đáng mặt đàn ông hay không?”
“Ha...” Cù Mạnh Chiến cười khẩy, “Thằng Trần ấy đang đi công tác đúng không? Thế bây giờ em muốn nó lành lặn trở về hay nhận giấy báo tử của nó nào?”
“Hửm, thế sao?” Giang Nhung mỉm cười đi về phía hắn.
“Vậy nên ấy, Nhung Nhung ạ, nếu em nghe lời tôi thì chuyện gì...” Cù Mạnh Chiến còn chưa nói hết câu đã bị ăn một cái tát nổ đóm mắt.
Giang Nhung đứng trước mặt hắn, ánh mắt cô hằn lên sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Cô ra tay quá nhanh, nhanh đến mức Cù Mạnh Chiến không phản ứng kịp, Lương Thu Ngân cũng sửng sốt. Giang Nhung bây giờ rất giống Giang Nhung của ba năm trước, nóng tính và quyết đoán, chưa từng để bất kỳ kẻ nào uy hiếp.
“Nhung Nhung...” Cù Mạnh Chiến sờ má trái đau rát, cười độc ác và đáng khinh, “Cô dám đánh tôi à?”
“Tôi đánh cái hạng khốn nạn vô liêm sỉ như anh đấy.” Giang Nhung lạnh lùng đáp, “Cù Mạnh Chiến, hôm nay tôi nói rõ với anh luôn. Tôi cho anh biết, mẹ kiếp, nếu anh dám động đến một sợi tóc của Trần Việt thì dù Giang Nhung tôi có chết cũng phải kéo cả nhà anh theo.”
Giang Nhung nói rất tàn nhẫn và độc ác, như thể chỉ cần Cù Mạnh Chiến dám động đến Trần Việt thì chắc chắn cô sẽ băm vằm hắn ra làm trăm mảnh.
truyện được up trên app mê tình truyện
Cù Mạnh Chiến chưa từng thấy một Giang Nhung như thế bao giờ, dù là Giang Nhung nóng tính của ba năm trước cũng không như vậy. Nhưng trong giây phút cô thốt lên câu đó, hắn thật sự tin rằng việc kéo cả nhà hắn chôn cùng là điều trong khả năng của Giang Nhung.
Song hắn đã tỉnh ngộ rất nhanh. Dù Giang Nhung có nóng tính đến mấy nhưng cô cũng chỉ là một con nhóc con mà thôi, còn thằng họ Trần ấy, dù nó có chỗ dựa là Thịnh Thiên nhưng nếu phải lựa chọn giữa Trần Việt và Sang Tân thì chắc chắn Thịnh Thiên sẽ chọn Sang Tân. Hai kẻ như vậy hoàn toàn không đấu lại thế lực nhà họ Cù của hắn, nếu Cù thị muốn giết hai người thì còn dễ hơn giết hai con kiến.
Lương Thu Ngân cũng sợ hãi bởi thái độ của Giang Nhung, cô ấy hoàn hồn lại xong thì lo Cù Mạnh Chiến trả thù, bèn vội vàng lấy di động định gọi cảnh sát.
Đúng lúc này, Cù Mạnh Chiến cười lạnh, “Nhung Nhung, vậy chúng ta cứ chờ xem nhé.” Hắn nói xong thì quay người rời khỏi studio.
Lương Thu Ngân vẫn còn run, “Nhung Nhung, lỡ thằng khốn Cù Mạnh Chiến ấy...”
“Em không cần nghĩ nhiều chuyện ở công ty đâu. Anh sẽ không xen vào vào chuyện vị trí giám đốc, cũng sẽ không để cấp dưới xen vào.” Trần Việt nói.
Giọng nói quyến rũ của Trần Việt vang lên từ điện thoại, từng câu từng chữ như gõ vào trái tim Giang Nhung. Anh biết cô để ý chuyện đó nên tuyệt đối không xen vào, mà để cô dùng chính năng lực của bản thân mình giành được vị trí ấy. Dù thành công hay thất bại thì đều là lựa chọn của cô, hoàn toàn không có sự can thiệp của anh.
Giang Nhung gật đầu, “Ừ, em tin anh.”
Trần Việt nhắc cô, “Trời đang lạnh lắm, em không có việc gì quan trọng thì về nhà sớm đi.”
Giang Nhung cười, “Em biết rồi thưa ông Trần.”
Lương Thu Ngân nhìn Giang Nhung gọi điện thoại mà cứ ông Trần ông Trần rồi cười ngượng nghịu thì nổi hết da gà, “Tôi bảo nhé cô Trần, cô biết chị đây lâu không có hơi trai mà còn khoe khoang trước mặt tôi thế hả?”
“Thu Ngân này, tớ hỏi cậu một việc nhé.” Giang Nhung nhìn trước ngó sau không thấy ai mới hỏi khẽ, “Lúc Trình Chí Dũng ở với cậu ấy... có kiềm chế nhu cầu của mình không?”
“Nhu cầu của chị đây còn mạnh hơn anh ta nhiều.” Lương Thu Ngân nói thẳng, đột nhiên nghĩ đến ý khác trong câu hỏi của bạn mình bèn hỏi lại, “Ý cậu là, anh nhà cậu không muốn động vào cậu ấy à?”
“Cậu bé bé cái miệng thôi!” Giang Nhung vội vàng che miệng Lương Thu Ngân.
Mặc dù giờ này mọi người đều đã tan làm về nhà, nhưng lỡ có khách vào mà nghe thấy sẽ không hay.
Giang Nhung xấu hổ ấp úng nói, “Thật ra thì... bọn tớ còn chưa ấy ấy...”
Lương Thu Ngân lại gào ầm lên, “Tớ nói nhé, Giang Nhung, cậu có chắc là anh nhà cậu vẫn bình thường không đấy?”
“Chắc chắn là không vấn đề gì.” Giang Nhung có thể chắc là vậy. Cô ngủ cùng Trần Việt trong suốt thời gian dài như vậy, ít nhiều gì cũng có đôi lần chạm phải thứ đó.
“Anh ta không có vấn đề gì mà cậu nằm bên anh ta cũng không động vào cậu. Vậy thì chỉ có thể là do cậu không đủ nữ tính, không làm anh ta hứng thú.” Lương Thu Ngân không nể tình mà đáp.
“Lương Thu Ngân, cậu có định làm bạn với tớ không đấy hả?” Giang Nhung vỗ cái bốp vào lưng Lương Thu Ngân, “Coi như tớ chưa nói gì với cậu.”
“Nhung Nhung, vậy là em vẫn luôn đợi tôi sao?” Giọng nói kiêu ngạo đến cực điểm truyền đến khiến Lương Thu Ngân và Giang Nhung đồng loạt quay đầu lại nhìn. Cù Mạnh Chiến bước vào cửa studio với vẻ không coi ai ra gì.
Thấy Cù Mạnh Chiến, phản ứng của Lương Thu Ngân còn dữ dội hơn Giang Nhung. Cô ấy đứng chắn trước mặt Giang Nhung theo bản năng và mắng, “Thằng khốn nạn này, mày còn tới đây làm gì? Mày tin bà đập vỡ sọ mày không?”
“Thu Ngân, đây là cách cư xử của cô với bạn bè lâu ngày không gặp à?” Cù Mạnh Chiến cười khẩy, hoàn toàn không coi việc Lương Thu Ngân tức giận là chuyện gì to tát.
“Cút ngay! Chỗ này không chào đón mày.” Lương Thu Ngân chỉ thẳng ra cửa.
“Tôi cũng không đến đây để gặp cô.” Cù Mạnh Chiến nhìn về phía Giang Nhung, “Vài ngày không được gặp em rồi Nhung Nhung, tôi rất nhớ em.”
Hắn nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của hai cô gái mà lòng vui như mở cờ. Giang Nhung và Trần Việt kết hôn đã lâu mà chưa làm chuyện vợ chồng, hắn không nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc Giang Nhung đang chờ đợi hắn.
“Cù Mạnh Chiến, tôi thì càng không muốn gặp anh, càng không mong anh xuất hiện ở studio của chúng tôi.” Giang Nhung cũng chỉ ra cửa, “Tốt nhất là anh rời khỏi đây ngay, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Nhung Nhung, em có cần phải vô tình như vậy không? Em đừng tưởng Thịnh Thiên thu mua Sang Tân, đừng tưởng thằng họ Trần ấy có Thịnh Thiên chống lưng thì tôi không làm gì được nó nhé.”
“Thằng khốn này!” Lương Thu Ngân cáu điên lên.
Giang Nhung kéo bạn mình lại, “Thu Ngân, cậu đừng kích động, không đáng tức giận vì hạng người này đâu.”
“Nhung Nhung...” Lương Thu Ngân nghiến răng. Trước đây cô ấy đã tận mắt chứng kiến những chuyện mà Giang Nhung phải chịu, cũng chứng kiến Giang Nhung vất vả thế nào mới quên được chuyện ba năm trước đây, Lương Thu Ngân không muốn bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Giang Nhung.
Giang Nhung cười lạnh, bình tĩnh nhìn Cù Mạnh Chiến, “Cù Mạnh Chiến, anh năm lần bảy lượt đến uy hiếp tôi như vậy, anh có đáng mặt đàn ông hay không?”
“Ha...” Cù Mạnh Chiến cười khẩy, “Thằng Trần ấy đang đi công tác đúng không? Thế bây giờ em muốn nó lành lặn trở về hay nhận giấy báo tử của nó nào?”
“Hửm, thế sao?” Giang Nhung mỉm cười đi về phía hắn.
“Vậy nên ấy, Nhung Nhung ạ, nếu em nghe lời tôi thì chuyện gì...” Cù Mạnh Chiến còn chưa nói hết câu đã bị ăn một cái tát nổ đóm mắt.
Giang Nhung đứng trước mặt hắn, ánh mắt cô hằn lên sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Cô ra tay quá nhanh, nhanh đến mức Cù Mạnh Chiến không phản ứng kịp, Lương Thu Ngân cũng sửng sốt. Giang Nhung bây giờ rất giống Giang Nhung của ba năm trước, nóng tính và quyết đoán, chưa từng để bất kỳ kẻ nào uy hiếp.
“Nhung Nhung...” Cù Mạnh Chiến sờ má trái đau rát, cười độc ác và đáng khinh, “Cô dám đánh tôi à?”
“Tôi đánh cái hạng khốn nạn vô liêm sỉ như anh đấy.” Giang Nhung lạnh lùng đáp, “Cù Mạnh Chiến, hôm nay tôi nói rõ với anh luôn. Tôi cho anh biết, mẹ kiếp, nếu anh dám động đến một sợi tóc của Trần Việt thì dù Giang Nhung tôi có chết cũng phải kéo cả nhà anh theo.”
Giang Nhung nói rất tàn nhẫn và độc ác, như thể chỉ cần Cù Mạnh Chiến dám động đến Trần Việt thì chắc chắn cô sẽ băm vằm hắn ra làm trăm mảnh.
truyện được up trên app mê tình truyện
Cù Mạnh Chiến chưa từng thấy một Giang Nhung như thế bao giờ, dù là Giang Nhung nóng tính của ba năm trước cũng không như vậy. Nhưng trong giây phút cô thốt lên câu đó, hắn thật sự tin rằng việc kéo cả nhà hắn chôn cùng là điều trong khả năng của Giang Nhung.
Song hắn đã tỉnh ngộ rất nhanh. Dù Giang Nhung có nóng tính đến mấy nhưng cô cũng chỉ là một con nhóc con mà thôi, còn thằng họ Trần ấy, dù nó có chỗ dựa là Thịnh Thiên nhưng nếu phải lựa chọn giữa Trần Việt và Sang Tân thì chắc chắn Thịnh Thiên sẽ chọn Sang Tân. Hai kẻ như vậy hoàn toàn không đấu lại thế lực nhà họ Cù của hắn, nếu Cù thị muốn giết hai người thì còn dễ hơn giết hai con kiến.
Lương Thu Ngân cũng sợ hãi bởi thái độ của Giang Nhung, cô ấy hoàn hồn lại xong thì lo Cù Mạnh Chiến trả thù, bèn vội vàng lấy di động định gọi cảnh sát.
Đúng lúc này, Cù Mạnh Chiến cười lạnh, “Nhung Nhung, vậy chúng ta cứ chờ xem nhé.” Hắn nói xong thì quay người rời khỏi studio.
Lương Thu Ngân vẫn còn run, “Nhung Nhung, lỡ thằng khốn Cù Mạnh Chiến ấy...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.