Chương 423: Anh đang nằm mơ
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Trần Tiểu Bích chưa bao giờ là người để cho người khác bắt nạt, cô thuận thế chế trụ cổ Chiến Niệm Bắc, dùng cách thức thế mạnh so với Chiến Niệm Bắc cắn trả lại.
Cô cắn một miệng vào môi dưới Chiến Niệm Bắc, hung ác cắn, thực sự cắn rơi một miếng thịt của Chiến Niệm Bắc, cô mới nhả ra.
Trần Tiểu Bích đưa tay lau một chút máu tươi dính ở trên môi, nói: "Khốn kiếp, muốn bắt nạt bà cô đây, đừng nói cửa lớn, ngay cả cửa sổ cũng không có."
Chiến Niệm Bắc chăm chú nhìn cô đang hung dữ, ngón tay khẽ vuốt ve vết thương trên môi, khóe môi hơi cong lên, bỗng nhiên cười: "Hay là, tôi để cho em cắn lại mấy cái."
"Biến thái!" Trần Tiểu Bích cắn cắn hai cái răng khểnh đáng yêu, hung dữ trừng anh ta một cái, kéo chăn lên đem mình che phủ thật kỹ, cũng không thèm nhìn anh ta.
Chiến Niệm Bắc kéo chăn của cô ra: "Trần Tiểu Bích…"
Trần Tiểu Bích nhấc chân hướng anh ta đạp một cái, quát: "Xéo đi!"
Chiến Niệm Bắc bắt được bàn chân của cô: "Cháu nha có phải muốn ăn đòn rồi hay không?"
Trần Tiểu Bích gắng sức muốn rút chân trở về, nhưng mà sức lực Chiến Niệm Bắc quá lớn, cô dùng hết sức lực toàn thân vẫn không thể rút chân trở về, ngược lại còn kéo rách mấy vết thương trên người vừa mới khép miệng kia.
Trần Tiểu Bích bị đau, ôi ôi kêu lớn lên: "Chiến Niệm Bắc, tên khốn kiếp này, hôm nay bà đây không tiêu diệt cậu không được."
Nhìn thấy sắc mặt Trần Tiểu Bích biến đổi, Chiến Niệm Bắc ý thức được mình thực sự đã gây chuyện, hấp tấp buông cô ra, vội vội vàng vàng đi gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, rất muốn dạy dỗ hai người này, nhưng mà thân phận người ta còn ở đó, bác sĩ đành phải khéo léo nói ra: "Quân đoàn trưởng Chiến, có một số việc tạm thời không thể vội vàng, ngày tháng sau này còn dài. Vết thương của cô Trần còn chưa khỏi hẳn, tạm thời không thể tiến hành vận động mạnh, hãy nghĩ cho thân thể của cô ấy, xin anh kiềm chế nhiều hơn."
Lời này của bác sĩ rất khéo léo dễ nghe, nhưng mà Trần Tiểu Bích nghe xong liền bùng nổ: "Mẹ nó ai cùng anh ta làm vận động mạnh, anh không được ngậm máu phun người, nếu không thì bà đây không để yên cho anh đâu."
"Cô Trần, bớt giận bớt giận." Bác sĩ vội vàng chạy lấy người, nghĩ thầm loại chuyện này làm đều đã làm rồi, người khác nói một chút, có cần phải tức giận như vậy không?
"Anh lăn xa ra một chút, đừng làm phiền bà đây." Bác sĩ đi rồi, Trần Tiểu Bích lại đem lửa giận chuyển đến trên người Chiến Niệm Bắc.
Cái này gọi là gì?
Gọi là cái gì nhỉ?
Cái này gọi là không ăn được thịt gà còn mất thêm nắm gạo.
Cô và Chiến Niệm Bắc trong sạch, không hề phát sinh cái gì, hết lần này tới lần khác bác sĩ còn tưởng rằng cô bị bệnh mà vẫn làm vận động mạnh cùng anh ta.
Sớm biết như vậy, cô đã dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho chót, dốc sức đem Chiến Niệm Bắc ăn sạch.
"Vậy cháu ngủ đi, cậu ở đây cùng cháu." Chiến Niệm Bắc nói.
"Cút!" Trần Tiểu Bích nhắm mắt lại không muốn để ý tới anh ta.
Chiến Niệm Bắc không những không đi, còn tươi cười đầy mặt nhìn cô.
Cô ngủ, anh ta liền trông coi ở bên cạnh của cô.
Cho dù là ai, anh ta cũng sẽ không để cô bị người khác mang đi, sau này anh ta sẽ luôn ở bên cạnh cô, sẽ in dấu ấn riêng thuộc về anh ta ở trên người cô, để cô mãi mãi không bao giờ rời xa anh ta.
...
Hôm sau, mặt trời lên cao, thời tiết vô cùng tốt.
Giang Nhung tự mình lái xe đi đón Tiêu Kình Hà, hai người sẽ cùng đi tới quân khu Giang Bắc.
Bởi vì có sự căn dặn của Chiến Niệm Bắc, bọn họ vô cùng dễ dàng vào quân khu gặp Hứa Huệ Nhi đang bị giam giữ tại nhà tù ở đây.
"Anh, lát nữa chuyện đàm phán liền giao cho anh." Giang Nhung vẫn còn hơi lo lắng, lo lắng Hứa Huệ Nhi không chịu nói ra.
Tiêu Kình Hà nói: "Xem tình huống đã. Nói không chừng anh đối với cô ta không có bất cứ tác dụng gì, em nói một vài lời lại có thể có hiệu quả."
"Cho dù như thế nào, em đều phải lấy được phương pháp giải trừ virus HDR." Giang Nhung mím môi, kiên định nói.
Cho tới nay, dường như đều là Trần Việt làm mọi chuyện cho cô, lần này cô nhất định phải làm một việc cho Trần Việt, giúp anh khôi phục thị lực.
Tiêu Kình Hà vỗ vỗ vai của cô: "Em đừng lo lắng, có thể lấy được phương pháp chữa thì tốt, nếu không lấy được thì chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."
Giang Nhung gật đầu: "Em biết."
Bọn họ vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới nơi giam giữ Hứa Huệ Nhi.
Gian phòng giam giữ Hứa Huệ Nhi rất sạch sẽ, là một căn phòng nho nhỏ, toàn bộ thiết bị đều có, nhưng chính cô ta lại tự vứt bỏ mình.
Mặt không rửa, tóc ở trên đầu bù xù không chải, cả người nhìn giống một người điên, muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu thảm hại.
Khi Giang Nhung và Tiêu Kình Hà xuất hiện ở trước mắt, cô ta không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, bởi vì trong tay cô ta có phương pháp có thể giúp Trần Việt khôi phục thị lực, bọn họ không tìm cô ta thì có thể tìm ai đây?
Trần Việt sẽ không muốn vì mình nhìn thấy ánh sáng mà để Giang Nhung rời khỏi, vì anh quá quan tâm Giang Nhung, tuyệt đối sẽ không bởi vì chính mình muốn nhìn thấy ánh sáng, liền vứt bỏ vợ.
Còn Giang Nhung thì sao?
Nếu như cô ta đưa ra để nghị bảo Giang Nhung rời khỏi Trần Việt, hơn nữa mãi mãi không bao giờ được phép xuất hiện ở trước mặt Trần Việt, như vậy Giang Nhung có đồng ý hay không?
Hứa Huệ Nhi suy đoán, nếu như Giang Nhung thật sự yêu Trần Việt, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý.
"Hứa Huệ Nhi..." Tiêu Kình Hà mở miệng nói chuyện, chuẩn bị đi vào vấn đề chính.
Nhưng mà, anh ta vừa mới mở miệng, liền bị Hứa Huệ Nhi cắt ngang, cô ta nói:"Tôi biết tại sao các anh tới tìm tôi, tôi cũng nói rõ ràng cho các anh biết, muốn dựa vào tôi để lấy được phương pháp giúp mắt Trần Việt hồi phục thị lực, tôi chỉ có một điều kiện. Chỉ cần các anh đồng ý, đồng thời thực hiện được, như vậy tôi có thể giao ra phương pháp giúp anh ấy hồi phục thị lực."
"Nói xem điều kiện của cô là gì?" Tiêu Kình Hà nhận ra được, điều kiện này chắc chắn không có gì tốt, thế nhưng lòng hiếu kỳ ai ai cũng có, anh ta vẫn muốn biết rốt cuộc Hứa Huệ Nhi sẽ đưa ra điều kiện như thế nào?
Hứa Huệ Nhi không trả lời câu hỏi của Tiêu Kình Hà, cô ta nhìn về phía Giang Nhung, bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười: "Giang Nhung, người có thể khiến cho Trần Việt khôi phục thị lực không phải tôi, mà là cô, cô là người duy nhất có thể khiến cho anh ấy có cơ hội nhìn thấy một lần nữa thế giới tươi đẹp này."
Giang Nhung nhìn thẳng Hứa Huệ Nhi, gặp Hứa Huệ Nhi nhiều thêm một lần, cô lại sẽ cảm thấy Hứa Huệ Nhi chính là một kẻ đáng thương.
Hứa Huệ Nhi bị nhốt ở nơi này lâu như vậy, nhưng hình như cô ta còn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.
Nhìn chằm chằm Hứa Huệ Nhi nhìn một lúc, Giang Nhung mới chậm rãi nói ra: "Hứa Huệ Nhi, cô rất rõ ràng mục đích chúng tôi tới tìm cô, cô có điều kiện gì cứ việc nói thẳng, vòng vèo với chúng tôi làm gì."
Hứa Huệ Nhi nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ, chậm rãi nặng nề mà nói ra: "Giang Nhung, bây giờ tôi muốn hỏi cô. Nếu như quả thật chỉ có cô mới có thế khiến cho Trần Việt phục hồi thị lực một lần nữa nhìn thấy thế giới tươi đẹp này, cô có tình nguyện làm không?"
"Đương nhiên." Giang Nhung trả lời không chút do dự.
"Đương nhiên?" Hứa Huệ Nhi phát điên cười ha hả:"Như vậy tôi nói điều kiện này là muốn cô rời khỏi Trần Việt, vĩnh viễn rời khỏi anh ấy, cô có đồng ý không?"
Nghe được điều kiện của Hứa Huệ Nhi, Giang Nhung chỉ cảm thấy buồn cười, cô quả thực cũng đem Hứa Huệ Nhi như một chuyện cười.
Cô mỉm cười mở miệng nói: "Hứa Huệ Nhi, cô cảm thấy với điều kiện này của cô, tôi sẽ đáp ứng cô ư?"
Cô cắn một miệng vào môi dưới Chiến Niệm Bắc, hung ác cắn, thực sự cắn rơi một miếng thịt của Chiến Niệm Bắc, cô mới nhả ra.
Trần Tiểu Bích đưa tay lau một chút máu tươi dính ở trên môi, nói: "Khốn kiếp, muốn bắt nạt bà cô đây, đừng nói cửa lớn, ngay cả cửa sổ cũng không có."
Chiến Niệm Bắc chăm chú nhìn cô đang hung dữ, ngón tay khẽ vuốt ve vết thương trên môi, khóe môi hơi cong lên, bỗng nhiên cười: "Hay là, tôi để cho em cắn lại mấy cái."
"Biến thái!" Trần Tiểu Bích cắn cắn hai cái răng khểnh đáng yêu, hung dữ trừng anh ta một cái, kéo chăn lên đem mình che phủ thật kỹ, cũng không thèm nhìn anh ta.
Chiến Niệm Bắc kéo chăn của cô ra: "Trần Tiểu Bích…"
Trần Tiểu Bích nhấc chân hướng anh ta đạp một cái, quát: "Xéo đi!"
Chiến Niệm Bắc bắt được bàn chân của cô: "Cháu nha có phải muốn ăn đòn rồi hay không?"
Trần Tiểu Bích gắng sức muốn rút chân trở về, nhưng mà sức lực Chiến Niệm Bắc quá lớn, cô dùng hết sức lực toàn thân vẫn không thể rút chân trở về, ngược lại còn kéo rách mấy vết thương trên người vừa mới khép miệng kia.
Trần Tiểu Bích bị đau, ôi ôi kêu lớn lên: "Chiến Niệm Bắc, tên khốn kiếp này, hôm nay bà đây không tiêu diệt cậu không được."
Nhìn thấy sắc mặt Trần Tiểu Bích biến đổi, Chiến Niệm Bắc ý thức được mình thực sự đã gây chuyện, hấp tấp buông cô ra, vội vội vàng vàng đi gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, rất muốn dạy dỗ hai người này, nhưng mà thân phận người ta còn ở đó, bác sĩ đành phải khéo léo nói ra: "Quân đoàn trưởng Chiến, có một số việc tạm thời không thể vội vàng, ngày tháng sau này còn dài. Vết thương của cô Trần còn chưa khỏi hẳn, tạm thời không thể tiến hành vận động mạnh, hãy nghĩ cho thân thể của cô ấy, xin anh kiềm chế nhiều hơn."
Lời này của bác sĩ rất khéo léo dễ nghe, nhưng mà Trần Tiểu Bích nghe xong liền bùng nổ: "Mẹ nó ai cùng anh ta làm vận động mạnh, anh không được ngậm máu phun người, nếu không thì bà đây không để yên cho anh đâu."
"Cô Trần, bớt giận bớt giận." Bác sĩ vội vàng chạy lấy người, nghĩ thầm loại chuyện này làm đều đã làm rồi, người khác nói một chút, có cần phải tức giận như vậy không?
"Anh lăn xa ra một chút, đừng làm phiền bà đây." Bác sĩ đi rồi, Trần Tiểu Bích lại đem lửa giận chuyển đến trên người Chiến Niệm Bắc.
Cái này gọi là gì?
Gọi là cái gì nhỉ?
Cái này gọi là không ăn được thịt gà còn mất thêm nắm gạo.
Cô và Chiến Niệm Bắc trong sạch, không hề phát sinh cái gì, hết lần này tới lần khác bác sĩ còn tưởng rằng cô bị bệnh mà vẫn làm vận động mạnh cùng anh ta.
Sớm biết như vậy, cô đã dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho chót, dốc sức đem Chiến Niệm Bắc ăn sạch.
"Vậy cháu ngủ đi, cậu ở đây cùng cháu." Chiến Niệm Bắc nói.
"Cút!" Trần Tiểu Bích nhắm mắt lại không muốn để ý tới anh ta.
Chiến Niệm Bắc không những không đi, còn tươi cười đầy mặt nhìn cô.
Cô ngủ, anh ta liền trông coi ở bên cạnh của cô.
Cho dù là ai, anh ta cũng sẽ không để cô bị người khác mang đi, sau này anh ta sẽ luôn ở bên cạnh cô, sẽ in dấu ấn riêng thuộc về anh ta ở trên người cô, để cô mãi mãi không bao giờ rời xa anh ta.
...
Hôm sau, mặt trời lên cao, thời tiết vô cùng tốt.
Giang Nhung tự mình lái xe đi đón Tiêu Kình Hà, hai người sẽ cùng đi tới quân khu Giang Bắc.
Bởi vì có sự căn dặn của Chiến Niệm Bắc, bọn họ vô cùng dễ dàng vào quân khu gặp Hứa Huệ Nhi đang bị giam giữ tại nhà tù ở đây.
"Anh, lát nữa chuyện đàm phán liền giao cho anh." Giang Nhung vẫn còn hơi lo lắng, lo lắng Hứa Huệ Nhi không chịu nói ra.
Tiêu Kình Hà nói: "Xem tình huống đã. Nói không chừng anh đối với cô ta không có bất cứ tác dụng gì, em nói một vài lời lại có thể có hiệu quả."
"Cho dù như thế nào, em đều phải lấy được phương pháp giải trừ virus HDR." Giang Nhung mím môi, kiên định nói.
Cho tới nay, dường như đều là Trần Việt làm mọi chuyện cho cô, lần này cô nhất định phải làm một việc cho Trần Việt, giúp anh khôi phục thị lực.
Tiêu Kình Hà vỗ vỗ vai của cô: "Em đừng lo lắng, có thể lấy được phương pháp chữa thì tốt, nếu không lấy được thì chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."
Giang Nhung gật đầu: "Em biết."
Bọn họ vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới nơi giam giữ Hứa Huệ Nhi.
Gian phòng giam giữ Hứa Huệ Nhi rất sạch sẽ, là một căn phòng nho nhỏ, toàn bộ thiết bị đều có, nhưng chính cô ta lại tự vứt bỏ mình.
Mặt không rửa, tóc ở trên đầu bù xù không chải, cả người nhìn giống một người điên, muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu thảm hại.
Khi Giang Nhung và Tiêu Kình Hà xuất hiện ở trước mắt, cô ta không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, bởi vì trong tay cô ta có phương pháp có thể giúp Trần Việt khôi phục thị lực, bọn họ không tìm cô ta thì có thể tìm ai đây?
Trần Việt sẽ không muốn vì mình nhìn thấy ánh sáng mà để Giang Nhung rời khỏi, vì anh quá quan tâm Giang Nhung, tuyệt đối sẽ không bởi vì chính mình muốn nhìn thấy ánh sáng, liền vứt bỏ vợ.
Còn Giang Nhung thì sao?
Nếu như cô ta đưa ra để nghị bảo Giang Nhung rời khỏi Trần Việt, hơn nữa mãi mãi không bao giờ được phép xuất hiện ở trước mặt Trần Việt, như vậy Giang Nhung có đồng ý hay không?
Hứa Huệ Nhi suy đoán, nếu như Giang Nhung thật sự yêu Trần Việt, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý.
"Hứa Huệ Nhi..." Tiêu Kình Hà mở miệng nói chuyện, chuẩn bị đi vào vấn đề chính.
Nhưng mà, anh ta vừa mới mở miệng, liền bị Hứa Huệ Nhi cắt ngang, cô ta nói:"Tôi biết tại sao các anh tới tìm tôi, tôi cũng nói rõ ràng cho các anh biết, muốn dựa vào tôi để lấy được phương pháp giúp mắt Trần Việt hồi phục thị lực, tôi chỉ có một điều kiện. Chỉ cần các anh đồng ý, đồng thời thực hiện được, như vậy tôi có thể giao ra phương pháp giúp anh ấy hồi phục thị lực."
"Nói xem điều kiện của cô là gì?" Tiêu Kình Hà nhận ra được, điều kiện này chắc chắn không có gì tốt, thế nhưng lòng hiếu kỳ ai ai cũng có, anh ta vẫn muốn biết rốt cuộc Hứa Huệ Nhi sẽ đưa ra điều kiện như thế nào?
Hứa Huệ Nhi không trả lời câu hỏi của Tiêu Kình Hà, cô ta nhìn về phía Giang Nhung, bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười: "Giang Nhung, người có thể khiến cho Trần Việt khôi phục thị lực không phải tôi, mà là cô, cô là người duy nhất có thể khiến cho anh ấy có cơ hội nhìn thấy một lần nữa thế giới tươi đẹp này."
Giang Nhung nhìn thẳng Hứa Huệ Nhi, gặp Hứa Huệ Nhi nhiều thêm một lần, cô lại sẽ cảm thấy Hứa Huệ Nhi chính là một kẻ đáng thương.
Hứa Huệ Nhi bị nhốt ở nơi này lâu như vậy, nhưng hình như cô ta còn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.
Nhìn chằm chằm Hứa Huệ Nhi nhìn một lúc, Giang Nhung mới chậm rãi nói ra: "Hứa Huệ Nhi, cô rất rõ ràng mục đích chúng tôi tới tìm cô, cô có điều kiện gì cứ việc nói thẳng, vòng vèo với chúng tôi làm gì."
Hứa Huệ Nhi nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ, chậm rãi nặng nề mà nói ra: "Giang Nhung, bây giờ tôi muốn hỏi cô. Nếu như quả thật chỉ có cô mới có thế khiến cho Trần Việt phục hồi thị lực một lần nữa nhìn thấy thế giới tươi đẹp này, cô có tình nguyện làm không?"
"Đương nhiên." Giang Nhung trả lời không chút do dự.
"Đương nhiên?" Hứa Huệ Nhi phát điên cười ha hả:"Như vậy tôi nói điều kiện này là muốn cô rời khỏi Trần Việt, vĩnh viễn rời khỏi anh ấy, cô có đồng ý không?"
Nghe được điều kiện của Hứa Huệ Nhi, Giang Nhung chỉ cảm thấy buồn cười, cô quả thực cũng đem Hứa Huệ Nhi như một chuyện cười.
Cô mỉm cười mở miệng nói: "Hứa Huệ Nhi, cô cảm thấy với điều kiện này của cô, tôi sẽ đáp ứng cô ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.