Chương 183: Anh em nhận nhau (2)
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Giang Nhung rất lo rằng đây chỉ là một vở kịch do Trần Việt và Tiêu Kình Hà cùng nhau biểu diễn vì hoàn thành tâm nguyện của cô, dỗ cô vui vẻ.
Rất lâu sau đó Giang Nhung vẫn không phản ứng, Trần Việt hơi lo lắng, có phải chuyện này xảy ra quá đột nhiên nên cô không có cách nào tiếp nhận không?
Trần Việt vỗ nhẹ vào khuôn mặt Giang Nhung, lo lắng nói: "Giang Nhung... "
"Em không sao." Giang Nhung lắc đầu một cái, lại nhìn hai người hai người một lúc lâu, sau đó cẩn thận hỏi: “Hai người chắc chắn chứ?"
Chắc chắn Tiêu Kình Hà chính là anh cùng cha khác mẹ của cô?
Bọn họ trăm triệu lần không nên cho cô hy vọng rồi lại làm cô thất vọng, nếu như vậy thì cô tình nguyện chưa từng nghe được tin tức này.
"Chính xác trăm phần trăm." Tiêu Kình Hà cầm một phần tài liệu đưa cho Giang Nhung và nói: “Hai năm trước anh dọn nhà, lúc dọn dẹp di vật của ba thì anh mới phát hiện phần văn kiện này, mới biết em là em gái ruột của anh. Cũng vì xem qua phần văn kiện này nên anh mới biết là năm đó, cha vừa muốn đón mẹ con em về với cuộc sống mới nhưng ông ấy vẫn chưa kịp làm thì đã bỏ mạng trong một tai nạn xe cộ. Vì vậy chuyện này đã bị chậm trễ, một lần chậm trễ chính là hai mươi mấy năm."
Tay Giang Nhung run run mở văn kiện ra. Đầu tiên, đập vào mắt cô là một tấm hình, là hình mẹ và một người đàn ông chụp chung.
Trong hình mẹ còn rất trẻ, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào vui vẻ, trông thật hạnh phúc.
Còn người đàn ông bên cạnh bà thì có vẻ mặt tươi cười, trong mắt như đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng không khó để phát hiện ra vẻ dịu dàng, tình cảm trong mắt ông. Sợ rằng chỉ khi một người đàn ông yêu một người phụ nữa thì mới có ánh mắt như vậy.
Giang Nhung lại tiếp tục mở tài liệu, đây là một bức thư tay, người ký tên là Tiêu Viễn Phong.
Sau khi xem xong những tài liệu này, trong lòng Giang Nhung rung động khó tả, hóa ra mẹ cũng từng có được một tình yêu đẹp như vậy, nhưng mà những điều tốt đẹp đó đều bị tên cầm thú Giang Chính Thiên hủy diệt.
Mẹ cô cảm thấy mình không còn xứng với người yêu từ thuở ấu thơ nên một mình nuốt hết khổ sở vào bụng, nói lời chia tay với người yêu, sau đó gả cho tên cầm thú Giang Chính Thiên kia dưới sự ép buộc của gia đình.
Giang Nhung hít sâu một hơi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Kình Hà, cô há miệng muốn nói điều gì nhưng không vẫn không nói ra được một chữ.
"Giang Nhung, dù em có nhận người anh này hay không thì anh vẫn nhận đứa em gái là em." Tiêu Kình Hà nói vô cùng nghiêm túc.
"Nhưng… Nhưng anh không trách mẹ tôi và tôi ư?" Giang Nhung ấp a ấp úng, cẩn thận nói.
Dù ngày xưa mẹ và Tiêu Viễn Phong là người yêu, nhưng bọn họ đã chia tay, sau đó hai người đều gả cưới riêng rồi không còn quan hệ gì.
Mấy năm sau, Tiêu Viễn Phong lại có con với người cũ, dưới tình huống bình thường thì vợ chính thức sẽ không tha thứ đúng không?
Vậy tại sao Tiêu Kình Hà còn muốn thay ba tới nhận đứa em gái là cô chứ?
Giang Nhung không nghĩ ra nhưng Tiêu Kình Hà biết rõ cô muốn nói gì, anh ta than thở một tiếng rồi nói: "Ba mẹ anh kết hôn chỉ vì lợi ích dòng họ, sau khi cưới họ tôn trọng nhau như khách, cuộc sống cũng hòa thuận. Sau đó mẹ mất sớm vì bệnh tật, mãi đến lúc chuyện đó xảy ra, ba vẫn không kết hôn lần nữa."
Trần Việt ôm Giang Nhung và nói: "Giang Nhung, mẹ và cả ba ruột của em đều là người tốt, cho tới bây giờ họ chưa từng là chuyện gì phá hỏng gia đình người khác.”
"Vâng, em biết rồi." Giang Nhung gật đầu, nhướng mày, nở nụ cười: “Cảm ơn anh, Trần Việt! Tiêu..." Giang Nhung hít sâu một hơi, dường như phải nỗ lực rất nhiều mới nói: “Anh, em cũng cảm ơn anh."
Cảm ơn bọn họ đã mang lại cho cô tin tốt như vậy, để cô hiểu được rằng sự ra đời của mình cũng không bẩn thỉu, mẹ và cha ruột của cô cũng là người rất tốt.
"Vậy anh có thể ôm em một cái không hả cô Trần?" Tiêu Kình Hà đứng dậy, lại khôi phục vẻ mặt cà lơ phất phơ như trước.
"Tất nhiên là có thể, anh Tiêu." Giang Nhung cũng đứng lên, nhìn anh ta và nở nụ cười.
Tiêu Kình Hà vòng qua bàn trà nhỏ, đi đến bên cạnh Giang Nhung, ôm lấy cô dưới cái nhìn chăm chăm của Trần Việt, anh ta vỗ nhẹ vào lưng cô và nói: "Bây giờ em cũng là người có núi dựa, sau này nếu Minh Chí dám ức hiếp em thì em cứ gọi điện thoại cho anh, anh đảm bảo sẽ thay em trừng phạt cậu ta."
"Vâng, em cũng là người có núi dựa." Loại cảm giác đột nhiên có anh trai này thật hạnh phúc, Giang Nhung cười vô cùng rạng rỡ.
Cô tin tưởng rằng, nếu mẹ ở trên trời có linh thiêng thì khi thấy cô và anh ruột nhận nhau, bà cũng sẽ vui mừng thay cô.
Tiêu Kình Hà ôm Giang Nhung không buông tay, Giang Nhung cũng không rời khỏi cái ôm của anh. Ở bên cạnh, Trần Việt mất hứng.
Anh cướp lại Giang Nhung, ôm eo, chiếm cô làm của riêng: "Giang Nhung đói rồi. Chúng ta đi ăn cơm trưa trước đã."
"Minh Chí, tôi là anh của em ấy nhưng chỉ ôm một cái mà cậu cũng ghen, cậu thật keo kiệt." Tiêu Kình Hà hết lắc đầu, lại than thở.
"Vậy thì sao?" Trần Việt lạnh lùng nói.
Là anh ruột thì thế nào, bây giờ Giang Nhung là vợ của anh, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, chắc chắn sẽ không để cho tên anh ruột là Tiêu Kình Hà có cơ hội khoe khoang.
"Ngài Trần, anh trai em nói rất đúng, anh quá keo kiệt." Giang Nhung cũng đứng về phía Tiêu Kình Hà, có người anh thì thỉnh thoảng cô cũng có thể tự do thoải mái ức hiếp Trần Việt một chút.
Mặt Trần Việt lạnh lùng, cực kỳ không hài lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Việt, Tiêu Kình Hà vui vẻ cười to: "Minh Chí, cậu mà cũng có ngày hôm nay à, cuối cùng cậu cũng gặp phải khắc tinh."
Trước kia, lúc còn đi học, Trần Việt cũng ức hiếp bọn họ không ít, bây giờ có người có thể trừng trị cậu ta, loại cảm giác này thật thoải mái.
Trần Việt khoác tay lên vai Tiêu Kình Hà, hơi dùng sức một chút, lập tức nghe thấy tiếng xương răng rắc, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Kình Hà: "Minh Chí, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Lòng dạ cậu rộng lớn, làm ơn nhẹ tay một chút, tôi không cười nhạo cậu, cũng sẽ không cười nhạo cậu nữa."
Sao anh ta lại quên mất là Trần Việt thành thạo hơn ba loại kỹ thuật cận chiến, chọc anh tức giận thì chắc chắn anh ta không có kết quả tốt.
Giang Nhung lại không biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt u mê nhìn hai người bọn họ: "Các anh làm gì bí ẩn vậy?"
Trần Việt thu tay về, xoa xoa đầu cô: "Không có gì. Lát nữa mời anh Tiêu ăn tiệc lớn."
Lúc nói chuyện, trong ánh mắt Trần Việt luôn có vẻ tươi cười nhàn nhạt, trông rất vui vẻ, Giang Nhung cũng vui vẻ theo, cô gật đầu lia lịa: "Vâng, chúng ta cùng mời anh ấy một bữa tiệc lớn."
Vợ chồng người ta rất vui vẻ đi phía trước, ở phía sau, Tiêu Kình Hà đau khổ sắp cắm đầu xuống đất.
Anh ta đưa tay sờ sờ đầu vai vừa bị Trần Việt bóp, mới đụng nhẹ một chút mà đã đau đến mức nghiến răng.
Rốt cuộc anh đã hiểu, trêu chọc ai cũng được nhưng trăm triệu lần đừng trêu chọc Trần Việt.
Đừng thấy bình thường Trần Việt luôn có dáng vẻ lại lùng không thèm quan tâm, nhưng một khi anh ra tay độc ác thì anh chính là ác ma giết người không chớp mắt.
Nhưng anh ta cũng rất vui, Trần Việt có thể ra tay độc ác với bất khi ai nhưng chỉ riêng Giang Nhung được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Làm anh trai Giang Nhung, anh ta cũng rất vui vẻ.
Rất lâu sau đó Giang Nhung vẫn không phản ứng, Trần Việt hơi lo lắng, có phải chuyện này xảy ra quá đột nhiên nên cô không có cách nào tiếp nhận không?
Trần Việt vỗ nhẹ vào khuôn mặt Giang Nhung, lo lắng nói: "Giang Nhung... "
"Em không sao." Giang Nhung lắc đầu một cái, lại nhìn hai người hai người một lúc lâu, sau đó cẩn thận hỏi: “Hai người chắc chắn chứ?"
Chắc chắn Tiêu Kình Hà chính là anh cùng cha khác mẹ của cô?
Bọn họ trăm triệu lần không nên cho cô hy vọng rồi lại làm cô thất vọng, nếu như vậy thì cô tình nguyện chưa từng nghe được tin tức này.
"Chính xác trăm phần trăm." Tiêu Kình Hà cầm một phần tài liệu đưa cho Giang Nhung và nói: “Hai năm trước anh dọn nhà, lúc dọn dẹp di vật của ba thì anh mới phát hiện phần văn kiện này, mới biết em là em gái ruột của anh. Cũng vì xem qua phần văn kiện này nên anh mới biết là năm đó, cha vừa muốn đón mẹ con em về với cuộc sống mới nhưng ông ấy vẫn chưa kịp làm thì đã bỏ mạng trong một tai nạn xe cộ. Vì vậy chuyện này đã bị chậm trễ, một lần chậm trễ chính là hai mươi mấy năm."
Tay Giang Nhung run run mở văn kiện ra. Đầu tiên, đập vào mắt cô là một tấm hình, là hình mẹ và một người đàn ông chụp chung.
Trong hình mẹ còn rất trẻ, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào vui vẻ, trông thật hạnh phúc.
Còn người đàn ông bên cạnh bà thì có vẻ mặt tươi cười, trong mắt như đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng không khó để phát hiện ra vẻ dịu dàng, tình cảm trong mắt ông. Sợ rằng chỉ khi một người đàn ông yêu một người phụ nữa thì mới có ánh mắt như vậy.
Giang Nhung lại tiếp tục mở tài liệu, đây là một bức thư tay, người ký tên là Tiêu Viễn Phong.
Sau khi xem xong những tài liệu này, trong lòng Giang Nhung rung động khó tả, hóa ra mẹ cũng từng có được một tình yêu đẹp như vậy, nhưng mà những điều tốt đẹp đó đều bị tên cầm thú Giang Chính Thiên hủy diệt.
Mẹ cô cảm thấy mình không còn xứng với người yêu từ thuở ấu thơ nên một mình nuốt hết khổ sở vào bụng, nói lời chia tay với người yêu, sau đó gả cho tên cầm thú Giang Chính Thiên kia dưới sự ép buộc của gia đình.
Giang Nhung hít sâu một hơi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Kình Hà, cô há miệng muốn nói điều gì nhưng không vẫn không nói ra được một chữ.
"Giang Nhung, dù em có nhận người anh này hay không thì anh vẫn nhận đứa em gái là em." Tiêu Kình Hà nói vô cùng nghiêm túc.
"Nhưng… Nhưng anh không trách mẹ tôi và tôi ư?" Giang Nhung ấp a ấp úng, cẩn thận nói.
Dù ngày xưa mẹ và Tiêu Viễn Phong là người yêu, nhưng bọn họ đã chia tay, sau đó hai người đều gả cưới riêng rồi không còn quan hệ gì.
Mấy năm sau, Tiêu Viễn Phong lại có con với người cũ, dưới tình huống bình thường thì vợ chính thức sẽ không tha thứ đúng không?
Vậy tại sao Tiêu Kình Hà còn muốn thay ba tới nhận đứa em gái là cô chứ?
Giang Nhung không nghĩ ra nhưng Tiêu Kình Hà biết rõ cô muốn nói gì, anh ta than thở một tiếng rồi nói: "Ba mẹ anh kết hôn chỉ vì lợi ích dòng họ, sau khi cưới họ tôn trọng nhau như khách, cuộc sống cũng hòa thuận. Sau đó mẹ mất sớm vì bệnh tật, mãi đến lúc chuyện đó xảy ra, ba vẫn không kết hôn lần nữa."
Trần Việt ôm Giang Nhung và nói: "Giang Nhung, mẹ và cả ba ruột của em đều là người tốt, cho tới bây giờ họ chưa từng là chuyện gì phá hỏng gia đình người khác.”
"Vâng, em biết rồi." Giang Nhung gật đầu, nhướng mày, nở nụ cười: “Cảm ơn anh, Trần Việt! Tiêu..." Giang Nhung hít sâu một hơi, dường như phải nỗ lực rất nhiều mới nói: “Anh, em cũng cảm ơn anh."
Cảm ơn bọn họ đã mang lại cho cô tin tốt như vậy, để cô hiểu được rằng sự ra đời của mình cũng không bẩn thỉu, mẹ và cha ruột của cô cũng là người rất tốt.
"Vậy anh có thể ôm em một cái không hả cô Trần?" Tiêu Kình Hà đứng dậy, lại khôi phục vẻ mặt cà lơ phất phơ như trước.
"Tất nhiên là có thể, anh Tiêu." Giang Nhung cũng đứng lên, nhìn anh ta và nở nụ cười.
Tiêu Kình Hà vòng qua bàn trà nhỏ, đi đến bên cạnh Giang Nhung, ôm lấy cô dưới cái nhìn chăm chăm của Trần Việt, anh ta vỗ nhẹ vào lưng cô và nói: "Bây giờ em cũng là người có núi dựa, sau này nếu Minh Chí dám ức hiếp em thì em cứ gọi điện thoại cho anh, anh đảm bảo sẽ thay em trừng phạt cậu ta."
"Vâng, em cũng là người có núi dựa." Loại cảm giác đột nhiên có anh trai này thật hạnh phúc, Giang Nhung cười vô cùng rạng rỡ.
Cô tin tưởng rằng, nếu mẹ ở trên trời có linh thiêng thì khi thấy cô và anh ruột nhận nhau, bà cũng sẽ vui mừng thay cô.
Tiêu Kình Hà ôm Giang Nhung không buông tay, Giang Nhung cũng không rời khỏi cái ôm của anh. Ở bên cạnh, Trần Việt mất hứng.
Anh cướp lại Giang Nhung, ôm eo, chiếm cô làm của riêng: "Giang Nhung đói rồi. Chúng ta đi ăn cơm trưa trước đã."
"Minh Chí, tôi là anh của em ấy nhưng chỉ ôm một cái mà cậu cũng ghen, cậu thật keo kiệt." Tiêu Kình Hà hết lắc đầu, lại than thở.
"Vậy thì sao?" Trần Việt lạnh lùng nói.
Là anh ruột thì thế nào, bây giờ Giang Nhung là vợ của anh, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, chắc chắn sẽ không để cho tên anh ruột là Tiêu Kình Hà có cơ hội khoe khoang.
"Ngài Trần, anh trai em nói rất đúng, anh quá keo kiệt." Giang Nhung cũng đứng về phía Tiêu Kình Hà, có người anh thì thỉnh thoảng cô cũng có thể tự do thoải mái ức hiếp Trần Việt một chút.
Mặt Trần Việt lạnh lùng, cực kỳ không hài lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Việt, Tiêu Kình Hà vui vẻ cười to: "Minh Chí, cậu mà cũng có ngày hôm nay à, cuối cùng cậu cũng gặp phải khắc tinh."
Trước kia, lúc còn đi học, Trần Việt cũng ức hiếp bọn họ không ít, bây giờ có người có thể trừng trị cậu ta, loại cảm giác này thật thoải mái.
Trần Việt khoác tay lên vai Tiêu Kình Hà, hơi dùng sức một chút, lập tức nghe thấy tiếng xương răng rắc, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Kình Hà: "Minh Chí, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Lòng dạ cậu rộng lớn, làm ơn nhẹ tay một chút, tôi không cười nhạo cậu, cũng sẽ không cười nhạo cậu nữa."
Sao anh ta lại quên mất là Trần Việt thành thạo hơn ba loại kỹ thuật cận chiến, chọc anh tức giận thì chắc chắn anh ta không có kết quả tốt.
Giang Nhung lại không biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt u mê nhìn hai người bọn họ: "Các anh làm gì bí ẩn vậy?"
Trần Việt thu tay về, xoa xoa đầu cô: "Không có gì. Lát nữa mời anh Tiêu ăn tiệc lớn."
Lúc nói chuyện, trong ánh mắt Trần Việt luôn có vẻ tươi cười nhàn nhạt, trông rất vui vẻ, Giang Nhung cũng vui vẻ theo, cô gật đầu lia lịa: "Vâng, chúng ta cùng mời anh ấy một bữa tiệc lớn."
Vợ chồng người ta rất vui vẻ đi phía trước, ở phía sau, Tiêu Kình Hà đau khổ sắp cắm đầu xuống đất.
Anh ta đưa tay sờ sờ đầu vai vừa bị Trần Việt bóp, mới đụng nhẹ một chút mà đã đau đến mức nghiến răng.
Rốt cuộc anh đã hiểu, trêu chọc ai cũng được nhưng trăm triệu lần đừng trêu chọc Trần Việt.
Đừng thấy bình thường Trần Việt luôn có dáng vẻ lại lùng không thèm quan tâm, nhưng một khi anh ra tay độc ác thì anh chính là ác ma giết người không chớp mắt.
Nhưng anh ta cũng rất vui, Trần Việt có thể ra tay độc ác với bất khi ai nhưng chỉ riêng Giang Nhung được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Làm anh trai Giang Nhung, anh ta cũng rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.