Chương 716: Anh liệt không thể đợi em tỉnh lại được
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Đoán rằng anh Liệt của cô có khả năng là tổng thống Quyền Nam Dương, tổng thống nước A, Trần Nhạc Nhung lén mở mắt nhìn anh, nhờ vào ánh sáng đèn êm dịu trong xe để nhìn kỹ gương mặt của anh Liệt.
Tuy là anh đã trang điểm rồi, anh cố ý để không ai nhận ra bộ dạng vốn có của anh, nhưng cơ bản ngũ quan của anh không thay đổi, thần sắc của cặp mắt của anh cũng không đổi.
Trong mắt Trần Nhạc Nhung, có vẻ như anh không hề thay đổi, anh vẫn là anh Liệt mà cô vẫn luôn chờ đợi và thương nhớ, vẫn là anh Liệt yêu thương cô vô bờ bến.
Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao anh không thể đường đường hoàng hoàng mà nhận ra cô, với cương vị là tổng thống một nước, anh có quá nhiều điều phải kiêng kị.
Trên vai anh Liệt của cô gánh trọng trách của cả quốc gia, trọng trách dẫn dắt hơn hai trăm triệu người dân hướng đến cuộc sống tốt hơn.
Hơn nữa là anh vừa mới nhậm chức không lâu, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa vào quỹ đạo, nên sẽ càng thêm vất vả so với những người khác.
Nghĩ thân bất do kỷ của anh, nghĩ đến sự vất vả của anh, Trần Nhạc Nhung cũng cảm thấy đau lòng theo, cô áp mình vào sát người anh hơn, đưa tay ôm chặt lấy anh.
Cho dù đã quên đi hình dáng của anh từ sớm, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, là cô đã lập tức nhận ra chính là anh.
Sở dĩ cô có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, là vì cô đã nhớ anh ròng rã suốt mười bốn năm, suốt mười bốn năm, cô không ngừng tìm kiếm thông tin liên quan đến người cô thương nhớ, đó chính là anh Liệt của cô!
Xe từ từ chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Lâm.
Anh Liệt không hề biết Nhung Nhung của anh đã tỉnh từ lâu, anh bước xuống xe và nhẹ nhàng ẵm cô lên, động tác của anh nhẹ đến mức sợ sẽ làm cô thức giấc.
“Nhung Nhung, chúng ta về đến nhà họ Lâm rồi.” Anh áp đầu cô vào ngực mình, nói nhỏ vào tai cô để trong mơ cô sẽ không lo sợ.
Khi ẵm cô bước vào trong nhà, bước chân của anh cũng không nhanh, anh giữ tốc độ thích hợp, từng bước đi, anh đều chú ý đến phản ứng của cô.
Vì trước đó đã báo cho nhà họ Lâm biết trước, cho nên Lâm Thành Thiên đã cho người đứng chờ đón ngoài cửa, nhìn thấy tổng thống ẵm Nhung Nhung về, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Có lẽ trong thời gian ngắn ngủn vừa qua. Anh đã quen thuộc với những hành động và cách thức của tổng thống đối với cô gái này.
“Ngài, cô Trần ngủ rồi ạ?” Lâm Thành Thiên liếc nhìn Trần Nhạc Nhung nằm gọn trong lòng Quyền Nam Dương, thỉnh thoảng anh cảm thấy rất ngưỡng mộ cô gái này.
Được sinh ra trong gia đình như vậy, có ba mẹ yêu thương, còn được vị anh trai tổng thống bầu bạn và bảo vệ cô.
Việc đắc ý của đời người, chẳng qua cũng như vậy thôi!
“Các người đi nghỉ ngơi đi, tôi đưa cô ấy về phòng được rồi.” Lâm Thành Thiên hiểu ý hạ thấp giọng, cố gắng để không làm Trần Nhạc Nhung thức giấc, nhưng giọng của Quyền Nam Dương còn thấp hơn.
“Dạ.” Lâm Thành Thiên gật gật đầu.
Quyền Nam Dương nhìn Trần Nhạc Nhung trong lòng anh khẽ nhíu mày, anh liền ra hiệu mọi người yên lặng đừng tạo ra âm thanh, rồi ẵm Trần Nhạc Nhung tiếp tục lên lầu đi về phòng.
Ở nhà họ Trần, chỉ cần trời tối là bắt buộc trong nhà phải để đèn sáng, mục đích là để cho trong nhà không có cảnh tối đen.
Sau khi Trần Nhạc Nhung đến ở nhà họ Lâm, Quyền Nam Dương đã dặn dò Lâm Thành Thiên là buổi tối nhất định trong nhà phải để đèn sáng, đặc biệt là phòng của Trần Nhạc Nhung, tuyệt đối không được tắt đèn khi cô đã ngủ.
Vì phải đặc biệt tiếp đãi vị khách quý này, Lâm Thành Thiên đã đặc biệt thay gấp đèn trong phòng Trần Nhạc Nhung thành dạng đèn có ánh sáng dịu.
Hơn nữa còn chuẩn bị sẵn những trường hợp bất ngờ khác, ví dụ như lỡ như mất điện đột xuất thì cũng sẽ có đèn tình huống dự bị sáng lên, sẽ không xảy ra chuyện tối thui như mực.
Vì cô gái này là người mà tổng thống của họ trân trọng nhất, nên Lâm Thành Thiên đương nhiên phải tiếp đãi cô đặc biệt cẩn thận.
Phòng của Trần Nhạc Nhung ở nhà họ Lâm, Quyền Nam Dương chỉ đến một lần duy nhất lúc cô bệnh, nhưng dáng vẻ anh đi vào tưởng chừng như anh đến đó hằng ngày.
Những gì liên quan đến cô anh đều đặc biệt chú trọng, nên trong phòng của cô như thế nào, anh cũng đều nắm rõ.
Quyền Nam Dương nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cởi áo khoát của cô ra, kéo mền lên đắp cẩn thận, rồi lại xoay người vào phòng tắm lấy khắn ướt ra, rồi lại về phòng lau mặt và tay cho cô.
Động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng và tỷ mĩ, ánh mắt của anh, động tác của anh, nhìn không khác gì anh đang chăm sóc cho đứa trẻ nhỏ.
Ở trong lòng anh, Trần Nhạc Nhung vĩnh viễn là cô bé không bao giờ trưởng thành, và anh cũng nguyện chăm sóc cô cả đời.
“Nhung Nhung, thực thật xin lỗi, anh Liệt có việc bận phải rời đi, không thể bên cạnh đến khi em tỉnh dậy rồi.” Anh đưa tay sờ vào sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ, rồi nói tiếp: “Anh Liệt không bên cạnh em, hãy để nó thay anh bên cạnh em.”
“Dạ, Nhung Nhung biết, nó trước giờ vẫn thay thế anh Liệt ở bên cạnh Nhung Nhung” Trần Nhạc Nhung ân thầm tự nhủ trong lòng.
“Nhung Nhung…” Anh vừa lên tiếng kêu tên cô, vừa cúi đầu gần sát cô.
Cảm giác được sự áp sát gần của anh, gần đến mức cô có thể nghe được hơi thở của anh, Trần Nhạc Nhung hồi hộp đến mức không dám thở mạnh.
Nếu, nếu anh Liệt biết cô đã tỉnh, biết cô đã nhìn thấy gương mặt của anh, biết cô đã biết thân phận thật của anh.
Chắc anh sẽ tức giận mà ném cô ra ngoài!
“Nhung Nhung…” Anh lại gọi tên cô lần nữa, khiến cho cô sắp chịu không nổi thiếu điều cô lên tiếng trả lời anh.
“Anh Liệt, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?” Cô sắp nhịn không được, um um um… muốn lên tiếng hỏi anh.
“Nhung Nhung, em có nghe được những gì anh Liệt nói với em hay không?” Đột nhiên, anh lên tiếng hỏi cô.
“Em nghe không được, em không nghe thấy, thật sự không nghe thấy gì hết.” Trần Nhạc Nhung khẽ rên từ trong lòng, chẳng lẽ anh Liệt biết cô giả vờ ngủ rồi sao? Hay là anh đang thăm dò cô?
Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, mi mắt cô đột nhiên bị bờ môi chạm vào, anh hôn lên mi mắt cô, rồi lại hôn trán cô.
Nhưng có vẻ như vẫn chưa đủ, môi anh bất giác di chuyển xuống dưới, đặt lên bờ môi cô một nụ hôn…
Trong phút chốc, Trần Nhạc Nhung chỉ cảm nhận được tim mình đang rực cháy, cháy đến mức cô sắp chịu không nổi… ha ha ha… anh Liệt là đồ xấu xa!
Hôm nay còn phải cô yêu cầu anh mới chịu hôn cô, giờ thì nhìn xem, đợi cô ngủ say rồi, anh lại để lộ bộ mặt thật của mình ra rồi.
Hừ hừ hừ!!
Anh hôn trộm cô.
Đừng tưởng rằng cô không biết, cô cái gì cũng biết hết.
“Nhung Nhung, em phải ngoan ngoãn, tỉnh dậy không thấy anh không được buồn nha, anh Liệt bận xong việc sẽ quay lại với em liền.” Anh buông cô ra và nói.
“Nhung Nhung biết rồi!” Cô vẫn trả lời anh trong yên lặng.
“Nhung Nhung…” Đột nhiên Quyền Nam Dương gọi tên cô và hơi khự lại, lại đưa tay sờ vào mặt cô: “Ráng đợi anh Liệt thêm một thời gian nữa, có được không?”
“Dạ, được mà, đương nhiên là được rồi!” Trần Nhạc Nhung chỉ muốn gật đầu đáp trả anh lập tức, nhưng mà không được, vì cô đang giả vờ ngủ.
Chỉ cần anh Liệt của nàng đồng ý, đợi thêm một thời gian nữa thì đã sao?
Mười mấy năm cô cũng đã đợi rồi!
Sau khi dặn dò xong, Quyền Nam Dương mới luyến tiếc đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mới khép lại, Trần Nhạc Nhung liền từ từ mở mắt.
Cô kích động sờ lên trán mình, rồi lại sờ sờ khuôn mặt, những nơi này đều có hơi ấm và mùi hương của anh Liệt để lại.
“Anh Liệt, anh cứ lo việc của anh đi, em sẽ không sợ, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh về.” Vừa nghĩ đến anh Liệt, đầu óc Trần Nhạc Nhung hưng phấn khác thường, không cách nào nằm yên ngủ được.
“Anh Liệt ơi là anh Liệt, cuối cùng thì Nhung Nhung cũng tìm được anh rồi, sau này anh sẽ không thoát được nữa đâu.” Cô nhấc chân lên cao, miệng cất tiếng hát bài hát mà tự cô chế lời thành ‘anh Liệt’.
Tuy là anh đã trang điểm rồi, anh cố ý để không ai nhận ra bộ dạng vốn có của anh, nhưng cơ bản ngũ quan của anh không thay đổi, thần sắc của cặp mắt của anh cũng không đổi.
Trong mắt Trần Nhạc Nhung, có vẻ như anh không hề thay đổi, anh vẫn là anh Liệt mà cô vẫn luôn chờ đợi và thương nhớ, vẫn là anh Liệt yêu thương cô vô bờ bến.
Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao anh không thể đường đường hoàng hoàng mà nhận ra cô, với cương vị là tổng thống một nước, anh có quá nhiều điều phải kiêng kị.
Trên vai anh Liệt của cô gánh trọng trách của cả quốc gia, trọng trách dẫn dắt hơn hai trăm triệu người dân hướng đến cuộc sống tốt hơn.
Hơn nữa là anh vừa mới nhậm chức không lâu, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa vào quỹ đạo, nên sẽ càng thêm vất vả so với những người khác.
Nghĩ thân bất do kỷ của anh, nghĩ đến sự vất vả của anh, Trần Nhạc Nhung cũng cảm thấy đau lòng theo, cô áp mình vào sát người anh hơn, đưa tay ôm chặt lấy anh.
Cho dù đã quên đi hình dáng của anh từ sớm, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, là cô đã lập tức nhận ra chính là anh.
Sở dĩ cô có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, là vì cô đã nhớ anh ròng rã suốt mười bốn năm, suốt mười bốn năm, cô không ngừng tìm kiếm thông tin liên quan đến người cô thương nhớ, đó chính là anh Liệt của cô!
Xe từ từ chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Lâm.
Anh Liệt không hề biết Nhung Nhung của anh đã tỉnh từ lâu, anh bước xuống xe và nhẹ nhàng ẵm cô lên, động tác của anh nhẹ đến mức sợ sẽ làm cô thức giấc.
“Nhung Nhung, chúng ta về đến nhà họ Lâm rồi.” Anh áp đầu cô vào ngực mình, nói nhỏ vào tai cô để trong mơ cô sẽ không lo sợ.
Khi ẵm cô bước vào trong nhà, bước chân của anh cũng không nhanh, anh giữ tốc độ thích hợp, từng bước đi, anh đều chú ý đến phản ứng của cô.
Vì trước đó đã báo cho nhà họ Lâm biết trước, cho nên Lâm Thành Thiên đã cho người đứng chờ đón ngoài cửa, nhìn thấy tổng thống ẵm Nhung Nhung về, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Có lẽ trong thời gian ngắn ngủn vừa qua. Anh đã quen thuộc với những hành động và cách thức của tổng thống đối với cô gái này.
“Ngài, cô Trần ngủ rồi ạ?” Lâm Thành Thiên liếc nhìn Trần Nhạc Nhung nằm gọn trong lòng Quyền Nam Dương, thỉnh thoảng anh cảm thấy rất ngưỡng mộ cô gái này.
Được sinh ra trong gia đình như vậy, có ba mẹ yêu thương, còn được vị anh trai tổng thống bầu bạn và bảo vệ cô.
Việc đắc ý của đời người, chẳng qua cũng như vậy thôi!
“Các người đi nghỉ ngơi đi, tôi đưa cô ấy về phòng được rồi.” Lâm Thành Thiên hiểu ý hạ thấp giọng, cố gắng để không làm Trần Nhạc Nhung thức giấc, nhưng giọng của Quyền Nam Dương còn thấp hơn.
“Dạ.” Lâm Thành Thiên gật gật đầu.
Quyền Nam Dương nhìn Trần Nhạc Nhung trong lòng anh khẽ nhíu mày, anh liền ra hiệu mọi người yên lặng đừng tạo ra âm thanh, rồi ẵm Trần Nhạc Nhung tiếp tục lên lầu đi về phòng.
Ở nhà họ Trần, chỉ cần trời tối là bắt buộc trong nhà phải để đèn sáng, mục đích là để cho trong nhà không có cảnh tối đen.
Sau khi Trần Nhạc Nhung đến ở nhà họ Lâm, Quyền Nam Dương đã dặn dò Lâm Thành Thiên là buổi tối nhất định trong nhà phải để đèn sáng, đặc biệt là phòng của Trần Nhạc Nhung, tuyệt đối không được tắt đèn khi cô đã ngủ.
Vì phải đặc biệt tiếp đãi vị khách quý này, Lâm Thành Thiên đã đặc biệt thay gấp đèn trong phòng Trần Nhạc Nhung thành dạng đèn có ánh sáng dịu.
Hơn nữa còn chuẩn bị sẵn những trường hợp bất ngờ khác, ví dụ như lỡ như mất điện đột xuất thì cũng sẽ có đèn tình huống dự bị sáng lên, sẽ không xảy ra chuyện tối thui như mực.
Vì cô gái này là người mà tổng thống của họ trân trọng nhất, nên Lâm Thành Thiên đương nhiên phải tiếp đãi cô đặc biệt cẩn thận.
Phòng của Trần Nhạc Nhung ở nhà họ Lâm, Quyền Nam Dương chỉ đến một lần duy nhất lúc cô bệnh, nhưng dáng vẻ anh đi vào tưởng chừng như anh đến đó hằng ngày.
Những gì liên quan đến cô anh đều đặc biệt chú trọng, nên trong phòng của cô như thế nào, anh cũng đều nắm rõ.
Quyền Nam Dương nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cởi áo khoát của cô ra, kéo mền lên đắp cẩn thận, rồi lại xoay người vào phòng tắm lấy khắn ướt ra, rồi lại về phòng lau mặt và tay cho cô.
Động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng và tỷ mĩ, ánh mắt của anh, động tác của anh, nhìn không khác gì anh đang chăm sóc cho đứa trẻ nhỏ.
Ở trong lòng anh, Trần Nhạc Nhung vĩnh viễn là cô bé không bao giờ trưởng thành, và anh cũng nguyện chăm sóc cô cả đời.
“Nhung Nhung, thực thật xin lỗi, anh Liệt có việc bận phải rời đi, không thể bên cạnh đến khi em tỉnh dậy rồi.” Anh đưa tay sờ vào sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ, rồi nói tiếp: “Anh Liệt không bên cạnh em, hãy để nó thay anh bên cạnh em.”
“Dạ, Nhung Nhung biết, nó trước giờ vẫn thay thế anh Liệt ở bên cạnh Nhung Nhung” Trần Nhạc Nhung ân thầm tự nhủ trong lòng.
“Nhung Nhung…” Anh vừa lên tiếng kêu tên cô, vừa cúi đầu gần sát cô.
Cảm giác được sự áp sát gần của anh, gần đến mức cô có thể nghe được hơi thở của anh, Trần Nhạc Nhung hồi hộp đến mức không dám thở mạnh.
Nếu, nếu anh Liệt biết cô đã tỉnh, biết cô đã nhìn thấy gương mặt của anh, biết cô đã biết thân phận thật của anh.
Chắc anh sẽ tức giận mà ném cô ra ngoài!
“Nhung Nhung…” Anh lại gọi tên cô lần nữa, khiến cho cô sắp chịu không nổi thiếu điều cô lên tiếng trả lời anh.
“Anh Liệt, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?” Cô sắp nhịn không được, um um um… muốn lên tiếng hỏi anh.
“Nhung Nhung, em có nghe được những gì anh Liệt nói với em hay không?” Đột nhiên, anh lên tiếng hỏi cô.
“Em nghe không được, em không nghe thấy, thật sự không nghe thấy gì hết.” Trần Nhạc Nhung khẽ rên từ trong lòng, chẳng lẽ anh Liệt biết cô giả vờ ngủ rồi sao? Hay là anh đang thăm dò cô?
Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, mi mắt cô đột nhiên bị bờ môi chạm vào, anh hôn lên mi mắt cô, rồi lại hôn trán cô.
Nhưng có vẻ như vẫn chưa đủ, môi anh bất giác di chuyển xuống dưới, đặt lên bờ môi cô một nụ hôn…
Trong phút chốc, Trần Nhạc Nhung chỉ cảm nhận được tim mình đang rực cháy, cháy đến mức cô sắp chịu không nổi… ha ha ha… anh Liệt là đồ xấu xa!
Hôm nay còn phải cô yêu cầu anh mới chịu hôn cô, giờ thì nhìn xem, đợi cô ngủ say rồi, anh lại để lộ bộ mặt thật của mình ra rồi.
Hừ hừ hừ!!
Anh hôn trộm cô.
Đừng tưởng rằng cô không biết, cô cái gì cũng biết hết.
“Nhung Nhung, em phải ngoan ngoãn, tỉnh dậy không thấy anh không được buồn nha, anh Liệt bận xong việc sẽ quay lại với em liền.” Anh buông cô ra và nói.
“Nhung Nhung biết rồi!” Cô vẫn trả lời anh trong yên lặng.
“Nhung Nhung…” Đột nhiên Quyền Nam Dương gọi tên cô và hơi khự lại, lại đưa tay sờ vào mặt cô: “Ráng đợi anh Liệt thêm một thời gian nữa, có được không?”
“Dạ, được mà, đương nhiên là được rồi!” Trần Nhạc Nhung chỉ muốn gật đầu đáp trả anh lập tức, nhưng mà không được, vì cô đang giả vờ ngủ.
Chỉ cần anh Liệt của nàng đồng ý, đợi thêm một thời gian nữa thì đã sao?
Mười mấy năm cô cũng đã đợi rồi!
Sau khi dặn dò xong, Quyền Nam Dương mới luyến tiếc đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mới khép lại, Trần Nhạc Nhung liền từ từ mở mắt.
Cô kích động sờ lên trán mình, rồi lại sờ sờ khuôn mặt, những nơi này đều có hơi ấm và mùi hương của anh Liệt để lại.
“Anh Liệt, anh cứ lo việc của anh đi, em sẽ không sợ, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh về.” Vừa nghĩ đến anh Liệt, đầu óc Trần Nhạc Nhung hưng phấn khác thường, không cách nào nằm yên ngủ được.
“Anh Liệt ơi là anh Liệt, cuối cùng thì Nhung Nhung cũng tìm được anh rồi, sau này anh sẽ không thoát được nữa đâu.” Cô nhấc chân lên cao, miệng cất tiếng hát bài hát mà tự cô chế lời thành ‘anh Liệt’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.