Chương 929: Anh ta chết em cũng chết
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Giọng nói trầm ấm của Trần Việt vang lên bên tai Trần Nhạc Nhung: "Nhung Nhung, ba mẹ tin con!"
Trần Việt chỉ nói với Trần Nhạc Nhung bấy nhiêu chứ không nói thêm gì nữa, rất phù hợp với tác phong lạnh lùng, ít nói từ trước đến giờ của ông.
Tuy nhiên với Trần Nhạc Nhung chỉ cần vài chữ ngắn gọn như vậy là đủ, họ tin tưởng cô cũng chính là đã dành cho cô sự khích lệ lớn nhất rồi.
Cô mỉm cười: "Cảm ơn ba!"
Trần Việt: "Ừ."
Dù đang nói chuyện với con gái thì tổng giám đốc Trần cao ngạo lạnh lùng vẫn duy trì tác phong lời nói gói vàng của mình.
"Anh, chuyện ở đây đã có chúng em rồi, anh cứ chuyên tâm chăm sóc chị dâu đi." Trần Tiểu Bích giật điện thoại nói một câu rồi không đợi Trần Việt nói liền cúp máy luôn.
Trước mặt Trần Việt, Trần Tiểu Bích rất bạo gan, cô cho rằng bây giờ đã có một đại thần như Chiến Niệm Bắc bảo vệ mình thì có là Phật Như Lai cô cũng không sợ.
Nếu Trần Việt dám ức hiếp cô, cô nhất định sẽ mượn oai Chiến Niệm Bắc, bảo Chiến Niệm Bắc dùng thân phận cậu trẻ của mình đàn áp anh trai, mặc dù thân phận này hoàn toàn không áp chế được Trần Việt.
Con người mà, nhiều lúc sẽ như vậy, vết thương lành rồi sẽ quên đi sự đau đớn, chỉ làm những gì mình thích mà không nghĩ đến hậu quả.
Trần Tiểu Bích hoàn tòan quên mất chuyện người đàn ông luôn bị mình gọi là ông anh đầu gỗ này từng xử lý cô thê thảm nhường nào!!
Cô trả lại di động cho Chiến Niệm Bắc rồi giục Trần Nhạc Nhung về phòng: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tất cả mọi người hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi đã, mọi chuyện chờ sáng mai hẵng nói."
Mãi đến khi Trần Tiểu Bích giục Trần Nhạc Nhung trở về phòng thì mọi người mới nhận ra có người đang đứng trước cửa phòng, một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, mặc vest.
Anh ta cứ yên lặng đứng giữa cửa mà nhìn họ, nhìn bô dạng thì có lẽ anh ta đã đứng đó lâu rồi, chẳng qua không ai nhận ra mà thôi.
"Trạch, cháu đến khi nào vậy? Đến mà sao không nói gì thế?" Trần Tiểu Bích cất giọng hỏi để khuấy động bầu không khí.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Trần Dận Trạch không hề nhìn Trần Tiểu Bích mà chỉ nhìn Trần Nhạc Nhung chằm chằm như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Trần Dận Trạch không trả lời, cũng không nhìn cô làm cho Trần Tiểu Bích rầu rĩ: "Trạch, cháu làm sao vậy? Có chuyện gì cứ nói đi, đừng đứng đực ra đó làm người khác sợ."
"Cô, cháu có chút chuyện muốn nói riêng với Nhung Nhung." Trần Dận Trạch nói với Trần Tiểu Bích nhưng vẫn chỉ nhìn Trần Nhạc Nhung.
"Xin lỗi! Tôi mệt rồi, muốn nghỉ sớm." Từ nhỏ đến lớn, thái độ của Trần Nhạc Nhung luôn như vậy với Trần Dận Trạch, đã không muốn nói chuyện thì cô sẽ không nói dù chỉ một câu với anh.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, tới tận bây giờ vẫn không thay đổi.
Nhưng Trần Dận Trạch không để ý tới chuyện Trần Nhạc Nhung từ chối, anh tiến lại gần Trần Nhạc Nhung rồi nắm lấy tay Trần Nhạc Nhung lôi vào phòng cô trước mặt mọi người.
Anh đạp cửa một cái rồi hất cô lên chiếc giường ấm áp thoải mái của cô, sau đó hiên ngang đứng nhìn cô đang nằm trên giường.
Trần Nhạc Nhung ngồi bật dậy, giận dữ hét lớn: "Trần Dận Trạch, anh muốn làm gì?"
Trần Dận Trạch không trả lời cô, đôi mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ánh mắt của anh nhìn cô như thể đang nhìn một cô gái mà từ trước đến nay anh chưa từng quen biết.
Ánh mắt của anh...
Trần Nhạc Nhung không biết hình dung như thế nào về ánh mắt của Trần Dận Trạch khi nhìn cô, chỉ biết khi anh nhìn cô, toàn thân cô đều khó chịu, thậm chí hơi khó thở.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, trước đây cho dù anh nhìn cô như thế nào đi nữa thì cô đều có thể trừng lại, đối mặt với anh không một chút sợ hãi.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên bị anh nhìn mà Trần Nhạc Nhung lại lo lắng đến mức nói không thành lời, từ trước đến giờ cô chưa từng trải qua cảm giác này.
Được một lúc thì cuối cùng Trần Dận Trạch cũng rời mắt khỏi mặt cô mà nhìn sang cửa sổ bên cạnh rồi khẽ nói: "Quyền Nam Dương đã chết nên có phải em cũng sẽ chết theo anh ta không?”
"Trần Dận Trạch, anh nói bậy bạ gì đó?" Trần Nhạc Nhung kích động hét lại, anh Liệt của cô sao có thể xảy ra chuyện được, anh ấy tuyệt đối sẽ không sao hết.
Chuyện mà anh Liệt đồng ý còn chưa làm xong nên anh ấy tuyệt đối sẽ không nuốt lời, cô tin tưởng anh ấy, tin anh hơn cả tin vào chính mình.
"Nhung Nhung, hãy nói cho anh biết, em sẽ làm như vậy sao?" Trần Dận Trạch lại hỏi tiếp, anh ta khăng khăng muốn nghe thấy câu trả lời từ chính miệng cô.
"Anh đang nói bậy bạ gì đó?" Trần Nhạc Nhung không muốn để ý đến anh ta, thật sự không muốn để ý đến, cô hận không thể bảo anh ta lập tức cút đi cho khuất mắt cô.
"Nhung Nhung, em sẽ không làm vậy đúng không?" Trần Dận Trạch đột nhiên bước tới, ôm Trần Nhạc Nhung vào lòng, ôm chặc lấy cô mặc cho cô giãy giụa: "Nhung Nhung, em đâu chỉ có Quyền Nam Dương, em còn có ba mẹ và nhóc dễ thương nữa, em có rất rất nhiều người thân, em tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ đúng không?"
Anh ta đang run rẩy, đang sợ hãi, đang hoảng loạn...
Năm mười tuổi, anh ta đã tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị xe cán chết nhưng vẫn không sợ, vậy mà giờ phút này một người cao to như anh lại run rẩy vì sợ hãi.
"Trần Dận Trạch, rốt cuộc anh đang nói nhảm gì vậy? Tôi rất ổn, tại sao tôi phải chết chứ." Trần Nhạc Nhung cố gắng đẩy anh ta ra, vùng ra khỏi ngực anh ta.
"Anh cũng không biết mình đang nói gì nữa. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại chạy đến tìm em." Hai tay đột nhiên trống rỗng, Trần Dận Trạch cười, anh ta cười trông có vẻ khổ sở nhưng đồng thời cũng thở phào một hơi, vì cô sẽ không tìm đến cái chết nên anh yên tâm rồi.
Trong lòng anh ta hiểu rất rõ, cho dù trên đời này không có một người như Quyền Nam Dương thì Trần Nhạc Nhung vẫn sẽ không thuộc về anh ta.
Bởi vì hơn mười năm trước, khi anh ta được người ta đưa tới nhà họ Trần, giây phút anh mở miệng gọi Trần Việt một tiếng ba thì anh ta đã mang trên mình một thân phận mới rồi.
… Là con nuôi của nhà họ Trần, là anh trai của Trần Nhạc Nhung!
Việc này, mỗi ngày đều luẩn quẩn trong tâm trí của anh ta, mỗi ngày đều hành hạ anh ta nhưng anh ta chẳng thay đổi được điều gì, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái ấy nhào vào lòng người đàn ông khác.
Đúng vậy, anh ta tới đây tìm cô để làm gì?
Để lại rước nhục thêm lần nữa mà thôi!
Anh ta cười cay đắng, lắc đầu, định quay đi thì Trần Nhạc Nhung nhảy chồm tới chặn anh ta lại: "Trần Dận Trạch, có phải anh đã nghe ngóng được tin tức gì không?"
"Lẽ nào em không biết gì hết sao?" Trần Dận Trạch cười cười, lững thững bước ra ngoài nhưng vừa đi được hai bước, Trần Nhạc Nhung đã ngăn anh ta lại.
Cô tức giận nhìn anh ta chằm chằm như nhìn kẻ thù: "Trần Dận Trạch, đã đến tận đây thì hãy nói cho rõ ràng, anh đừng có giả thần giản quỷ nữa."
Giả thần giả quỷ?
Khi anh biết tin Quyền Nam Dương chết đã chạy ngay đến đây để gặp cô, nhưng chẳng qua chỉ muốn tự mình xác nhận xem cô có an toàn hay không thôi.
Muốn biết cô vẫn ổn.
Thế nhưng cô lại mắng anh là giả thần giả quỷ.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô được.
Tại anh đã không tự kềm chế được khi nhìn thấy cô, luôn nói những điều khó hiểu để thu hút sự chú ý của cô, luôn làm những chuyện kỳ quái để cô nhìn anh.
Không ngờ, kết quả lại trái ngược.
Trần Việt chỉ nói với Trần Nhạc Nhung bấy nhiêu chứ không nói thêm gì nữa, rất phù hợp với tác phong lạnh lùng, ít nói từ trước đến giờ của ông.
Tuy nhiên với Trần Nhạc Nhung chỉ cần vài chữ ngắn gọn như vậy là đủ, họ tin tưởng cô cũng chính là đã dành cho cô sự khích lệ lớn nhất rồi.
Cô mỉm cười: "Cảm ơn ba!"
Trần Việt: "Ừ."
Dù đang nói chuyện với con gái thì tổng giám đốc Trần cao ngạo lạnh lùng vẫn duy trì tác phong lời nói gói vàng của mình.
"Anh, chuyện ở đây đã có chúng em rồi, anh cứ chuyên tâm chăm sóc chị dâu đi." Trần Tiểu Bích giật điện thoại nói một câu rồi không đợi Trần Việt nói liền cúp máy luôn.
Trước mặt Trần Việt, Trần Tiểu Bích rất bạo gan, cô cho rằng bây giờ đã có một đại thần như Chiến Niệm Bắc bảo vệ mình thì có là Phật Như Lai cô cũng không sợ.
Nếu Trần Việt dám ức hiếp cô, cô nhất định sẽ mượn oai Chiến Niệm Bắc, bảo Chiến Niệm Bắc dùng thân phận cậu trẻ của mình đàn áp anh trai, mặc dù thân phận này hoàn toàn không áp chế được Trần Việt.
Con người mà, nhiều lúc sẽ như vậy, vết thương lành rồi sẽ quên đi sự đau đớn, chỉ làm những gì mình thích mà không nghĩ đến hậu quả.
Trần Tiểu Bích hoàn tòan quên mất chuyện người đàn ông luôn bị mình gọi là ông anh đầu gỗ này từng xử lý cô thê thảm nhường nào!!
Cô trả lại di động cho Chiến Niệm Bắc rồi giục Trần Nhạc Nhung về phòng: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tất cả mọi người hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi đã, mọi chuyện chờ sáng mai hẵng nói."
Mãi đến khi Trần Tiểu Bích giục Trần Nhạc Nhung trở về phòng thì mọi người mới nhận ra có người đang đứng trước cửa phòng, một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, mặc vest.
Anh ta cứ yên lặng đứng giữa cửa mà nhìn họ, nhìn bô dạng thì có lẽ anh ta đã đứng đó lâu rồi, chẳng qua không ai nhận ra mà thôi.
"Trạch, cháu đến khi nào vậy? Đến mà sao không nói gì thế?" Trần Tiểu Bích cất giọng hỏi để khuấy động bầu không khí.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Trần Dận Trạch không hề nhìn Trần Tiểu Bích mà chỉ nhìn Trần Nhạc Nhung chằm chằm như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Trần Dận Trạch không trả lời, cũng không nhìn cô làm cho Trần Tiểu Bích rầu rĩ: "Trạch, cháu làm sao vậy? Có chuyện gì cứ nói đi, đừng đứng đực ra đó làm người khác sợ."
"Cô, cháu có chút chuyện muốn nói riêng với Nhung Nhung." Trần Dận Trạch nói với Trần Tiểu Bích nhưng vẫn chỉ nhìn Trần Nhạc Nhung.
"Xin lỗi! Tôi mệt rồi, muốn nghỉ sớm." Từ nhỏ đến lớn, thái độ của Trần Nhạc Nhung luôn như vậy với Trần Dận Trạch, đã không muốn nói chuyện thì cô sẽ không nói dù chỉ một câu với anh.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, tới tận bây giờ vẫn không thay đổi.
Nhưng Trần Dận Trạch không để ý tới chuyện Trần Nhạc Nhung từ chối, anh tiến lại gần Trần Nhạc Nhung rồi nắm lấy tay Trần Nhạc Nhung lôi vào phòng cô trước mặt mọi người.
Anh đạp cửa một cái rồi hất cô lên chiếc giường ấm áp thoải mái của cô, sau đó hiên ngang đứng nhìn cô đang nằm trên giường.
Trần Nhạc Nhung ngồi bật dậy, giận dữ hét lớn: "Trần Dận Trạch, anh muốn làm gì?"
Trần Dận Trạch không trả lời cô, đôi mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ánh mắt của anh nhìn cô như thể đang nhìn một cô gái mà từ trước đến nay anh chưa từng quen biết.
Ánh mắt của anh...
Trần Nhạc Nhung không biết hình dung như thế nào về ánh mắt của Trần Dận Trạch khi nhìn cô, chỉ biết khi anh nhìn cô, toàn thân cô đều khó chịu, thậm chí hơi khó thở.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, trước đây cho dù anh nhìn cô như thế nào đi nữa thì cô đều có thể trừng lại, đối mặt với anh không một chút sợ hãi.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên bị anh nhìn mà Trần Nhạc Nhung lại lo lắng đến mức nói không thành lời, từ trước đến giờ cô chưa từng trải qua cảm giác này.
Được một lúc thì cuối cùng Trần Dận Trạch cũng rời mắt khỏi mặt cô mà nhìn sang cửa sổ bên cạnh rồi khẽ nói: "Quyền Nam Dương đã chết nên có phải em cũng sẽ chết theo anh ta không?”
"Trần Dận Trạch, anh nói bậy bạ gì đó?" Trần Nhạc Nhung kích động hét lại, anh Liệt của cô sao có thể xảy ra chuyện được, anh ấy tuyệt đối sẽ không sao hết.
Chuyện mà anh Liệt đồng ý còn chưa làm xong nên anh ấy tuyệt đối sẽ không nuốt lời, cô tin tưởng anh ấy, tin anh hơn cả tin vào chính mình.
"Nhung Nhung, hãy nói cho anh biết, em sẽ làm như vậy sao?" Trần Dận Trạch lại hỏi tiếp, anh ta khăng khăng muốn nghe thấy câu trả lời từ chính miệng cô.
"Anh đang nói bậy bạ gì đó?" Trần Nhạc Nhung không muốn để ý đến anh ta, thật sự không muốn để ý đến, cô hận không thể bảo anh ta lập tức cút đi cho khuất mắt cô.
"Nhung Nhung, em sẽ không làm vậy đúng không?" Trần Dận Trạch đột nhiên bước tới, ôm Trần Nhạc Nhung vào lòng, ôm chặc lấy cô mặc cho cô giãy giụa: "Nhung Nhung, em đâu chỉ có Quyền Nam Dương, em còn có ba mẹ và nhóc dễ thương nữa, em có rất rất nhiều người thân, em tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ đúng không?"
Anh ta đang run rẩy, đang sợ hãi, đang hoảng loạn...
Năm mười tuổi, anh ta đã tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị xe cán chết nhưng vẫn không sợ, vậy mà giờ phút này một người cao to như anh lại run rẩy vì sợ hãi.
"Trần Dận Trạch, rốt cuộc anh đang nói nhảm gì vậy? Tôi rất ổn, tại sao tôi phải chết chứ." Trần Nhạc Nhung cố gắng đẩy anh ta ra, vùng ra khỏi ngực anh ta.
"Anh cũng không biết mình đang nói gì nữa. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại chạy đến tìm em." Hai tay đột nhiên trống rỗng, Trần Dận Trạch cười, anh ta cười trông có vẻ khổ sở nhưng đồng thời cũng thở phào một hơi, vì cô sẽ không tìm đến cái chết nên anh yên tâm rồi.
Trong lòng anh ta hiểu rất rõ, cho dù trên đời này không có một người như Quyền Nam Dương thì Trần Nhạc Nhung vẫn sẽ không thuộc về anh ta.
Bởi vì hơn mười năm trước, khi anh ta được người ta đưa tới nhà họ Trần, giây phút anh mở miệng gọi Trần Việt một tiếng ba thì anh ta đã mang trên mình một thân phận mới rồi.
… Là con nuôi của nhà họ Trần, là anh trai của Trần Nhạc Nhung!
Việc này, mỗi ngày đều luẩn quẩn trong tâm trí của anh ta, mỗi ngày đều hành hạ anh ta nhưng anh ta chẳng thay đổi được điều gì, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái ấy nhào vào lòng người đàn ông khác.
Đúng vậy, anh ta tới đây tìm cô để làm gì?
Để lại rước nhục thêm lần nữa mà thôi!
Anh ta cười cay đắng, lắc đầu, định quay đi thì Trần Nhạc Nhung nhảy chồm tới chặn anh ta lại: "Trần Dận Trạch, có phải anh đã nghe ngóng được tin tức gì không?"
"Lẽ nào em không biết gì hết sao?" Trần Dận Trạch cười cười, lững thững bước ra ngoài nhưng vừa đi được hai bước, Trần Nhạc Nhung đã ngăn anh ta lại.
Cô tức giận nhìn anh ta chằm chằm như nhìn kẻ thù: "Trần Dận Trạch, đã đến tận đây thì hãy nói cho rõ ràng, anh đừng có giả thần giản quỷ nữa."
Giả thần giả quỷ?
Khi anh biết tin Quyền Nam Dương chết đã chạy ngay đến đây để gặp cô, nhưng chẳng qua chỉ muốn tự mình xác nhận xem cô có an toàn hay không thôi.
Muốn biết cô vẫn ổn.
Thế nhưng cô lại mắng anh là giả thần giả quỷ.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô được.
Tại anh đã không tự kềm chế được khi nhìn thấy cô, luôn nói những điều khó hiểu để thu hút sự chú ý của cô, luôn làm những chuyện kỳ quái để cô nhìn anh.
Không ngờ, kết quả lại trái ngược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.