Chương 165: Anh ta đã từng… (1)
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Mấy ngày nay vì lý do thân thể nên Giang Nhung luôn thức dậy khá trễ, khoảng mười giờ sáng mới chạy đến phòng làm việc.
Thấy cô tới, Lương Thu Ngân vội vàng rót cho cô một ly nước ấm, nhìn cô ấy há miệng một cái nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
"Thu Ngân, cậu muốn đánh đố gì với mình vậy?" Hai người các cô làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, sao Giang Nhung lại không nhận ra Lương Thu Ngân có lời muốn nói với cô.
Lương Thu Ngân lại suy nghĩ một chút, dù cô ấy không kể cho Giang Nhung, nhưng chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, chắc Giang Nhung cũng biết nhanh thôi, không bằng để cô ấy nói ra, cũng có thể nhắc nhở Giang Nhung.
Cô ấy đỡ Giang Nhung ngồi xuống trước rồi chậm rãi nói: "Nhung Nhung, bây giờ cậu nghĩ gì về Cù Mạnh Chiến?"
"Sao đột nhiên lại nhắc tới người đó?" Giang Nhung hỏi.
Nói thật khoảng thời gian này tất cả tâm trí cô đều ở trên người Trần Việt và đứa bé, rất lâu không nghĩ tới những chuyện và những người trước kia.
Còn Cù Mạnh Chiến, cô không hề muốn nghe được bất kỳ tin tức liên quan tới người này. Cô cũng không hề có hứng thú biết sau khi Cù Thị sụp đổ thì anh ta sẽ ra sao.
Lương Thu Ngân chú ý đến vẻ mặt của Giang Nhung, thấy vẻ mặt cô coi như bình tĩnh, cô ấy còn nói: “Anh ta chết. Vào một tuần trước bị Giang Hân giết chết."
Giang Nhung: "..."
Mặc dù từ lâu cô không còn tình cảm gì với Cù Mạnh Chiến, nhưng bỗng nghe được tin tức như vậy, trong lòng Giang Nhung vẫn là dâng lên một loại cảm xúc phức tạp.
Cô còn nhớ, nhiều năm trước Cù Mạnh Chiến như ánh sáng mặt trời vậy, rất chói mắt, là đối tượng mà biết bao quý cô danh giá theo đuổi.
Anh ta từng nói với cô: "Nhung Nhung, em có thể hứa sẽ trở thành vợ anh là điều hạnh phúc nhất, cũng là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời anh."
Anh ta đã từng vỗ ngực nói với cô: "Nhung Nhung, đừng liều mạng học tập và làm việc như vậy nữa. Đợi em tốt nghiệp thì chúng ta lập tức kết hôn, anh có tiền để nuôi em, chắc chắn anh sẽ làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới."
Anh ta cũng từng nói với cô: "Nhung Nhung, chuyện của anh và Giang Hân chỉ là do anh không thể kìm chế trong chốc lát, trong lòng anh vẫn luôn yêu em."
Giữa cô và anh ta đã từng có rất nhiều rất nhiều đã từng.
Cô nhận biết anh lúc mới mấy tuổi.
Vào lần đầu gặp anh ta, anh ta cũng chỉ cỡ mười tuổi, trên người còn không mất hết vẻ ngây thơ nhưng vẫn cứ thích giả dạng già dặn.
Ngày đó, sau cơn mưa to.
Bé Giang Nhung và bé Giang Hân tan học về nhà, bởi vì xe của trường không thể vào khu biệt thự cho nên bọn họ xuống xe, sau đó sẽ còn đi một đoạn đường rất lâu.
"Chị, chị thích trường học mới à?" Giang Nhung bé nhỏ ngẩng đầu nhìn Giang Hân đang dắt tay cô, nháy nháy đôi mắt to long lanh đầy nước.
"Hoàn cảnh trường học mới tốt hơn nhiều so với trường học trước kia của chúng ta nên tất nhiên là chị thích rồi." Tiểu Giang Hân xoa xoa tiểu Giang Nhung: "Vậy Nhung Nhung thích không?"
"Không thích." Giang Nhung chu cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu một cái: "Em rất nhớ những người bạn nhỏ trước kia, bọn họ sẽ không cười nhạo chị, cũng sẽ không cười nhạo Nhung Nhung."
"Nhưng chúng ta đã dọn nhà tới đây, Nhung Nhung buộc phải thích mới được nha." Giang Hân vẫn nói.
Giang Nhung bé nhỏ đang muốn đáp lời thì một chiếc xe lao vùn vụt qua người các cô, nước dơ bắn tung tóe khắp người hai cô bé.
Giang Nhung đi ở phía gần đường, không chỉ bị bắn tung tóe lên khắp người, còn còn bẩn cả mặt, một khuôn mặt mũm mĩm hồng hào cũng đầy bùn.
"Nhung Nhung..." Giang Hân vội vàng lấy khăn giấy ướt từ cặp sách, muốn giúp Giang Nhung lau chùi sạch sẽ.
"Ồ, đây là ăn mày từ đâu tới vậy?" Một giọng nói non nớt của bé trai truyền tới, ngay sau đó Cù Mạnh Chiến mặc đồng phục học sinh của trường quý tộc nổi tiếng nhất Kinh Đô xuất hiện trước mặt cô, vênh váo đắc ý nhìn hai chị em các cô.
Bỗng nhiên bị người mắng là tên ăn mày, Giang Nhung tức giận xông tới ôm tay anh rồi hung hăng cắn, anh ta giơ tay lên muốn đánh cô nhưng cuối cùng cũng không đánh mà mặc kệ để cô cắn.
Đợi đến lúc Giang Nhung buông ra, bàn tay nhỏ bé của Cù Mạnh Chiến bị cô ấy cắn có một dấu răng nho nhỏ.
Giang Nhung thở hổn hển trợn mắt nhìn anh ta, nhưng thấy anh ta bỗng nhiên cười: "Đây chính là hai đứa con gái của gia đình mới dọn đến à?"
Cô trợn mắt nhìn anh ta không nói lời nào, Giang Hân ở bên cạnh vội vàng che chở trước mặt cô, luôn miệng nhận lầm: "Anh Mạnh Chiến, Nhung Nhung còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh đừng trách em ấy."
"Nhung Nhung?" Anh ta lặp lại hai chữ, lúc này mới nhìn về phía Giang Hân: "Cô là chị của con bé kia? Con gái lớn nhà họ Giang à?"
Giang Hân gật đầu liên tục: "Đúng vậy. Chúng tôi là con gái nhà họ Giang. Ngày hôm qua ba tôi còn dẫn chúng tôi qua nhà anh thăm hỏi đấy. Nhưng hình như anh không ở nhà."
"Tính tình cô khá tốt nhưng tính khí em gái cô quá mạnh mẽ nha, sau này phải để cho ba các cô dạy dỗ cẩn thận." Cù Mạnh Chiến bỏ lại lời này rồi quay đầu đi.
"Nhung Nhung, em không nhớ ba đã nói gì à?" Nhìn thấy Cù Mạnh Chiến đã rời đi, Giang Hân lấy khăn giấy ướt, vừa giúp Giang Nhung lau nước dơ trên mặt vừa nói: "Đó là cậu cả nhà họ Cù, chúng ta không thể trêu vào."
"Chị, nhưng anh ta mắng chúng ta là ăn mày." Giang Nhung bé nhỏ giận dữ nói.
Tính tình Giang Hân dịu dàng nhưng tính tình Giang Nhung nóng nảy, gặp phải chuyện không tốt, Giang Hân luôn suy nghĩ là nhịn một chút sẽ qua, nhưng Giang Nhung thì không.
“Anh ta muốn mắng thì cứ để cho anh ta mắng, ai bảo anh ta là cậu cả nhà họ Cù." Giang Hân dắt bàn tay nhỏ bé của cô, lại xoa bóp khuôn mặt hồng hồng non nớt của cô: "Nhung Nhung nhà chúng ta đáng yêu nhất, chắc chắc sẽ không muốn chọc ba không vui nhỉ?"
"Vâng." Giang Nhung bé nhỏ gật cái đầu nhỏ, nhìn cô chị cao hơn mình một cái đầu, ngọt ngào cười một tiếng: "Chị, chúng ta về nhà thôi."
Bởi vì nhà bọn họ vừa mới dọn vào cái vòng này, ba mẹ cũng không tính là người giàu có thật sự, chị em các cô cứ bị mấy đứa bé trong vòng ức hiếp.
Có một ngày, khi Giang Hân tan học trở về, bị mấy đứa bé ngăn cản đường đi, những người đó chỉ trỏ vào cô ấy: "Hừ, đồ con nhà nghèo, vào ở trong khu những gia đình người giàu cũng vẫn là con vịt con xấu xí."
Giang Hân cúi đầu không nói tiếng nào, cô ấy nghĩ nhịn một chút sẽ qua thôi, chỉ cần không đắc tội mấy kẻ con cái nhà giàu này là được.
Giang Nhung đi về sau, tình cờ thấy được cảnh này, Giang Nhung không phải loại người sẽ nhường nhịn người khác, cô ném cặp sách, xông tới thoải mái đánh nhau với mấy người đó một trận.
Ngay lúc cô bị đánh sưng mặt sưng mũi, cậu cả nhà họ Cù là Cù Mạnh Chiến xuất hiện, anh ta nói: "Tất cả dừng tay cho tôi."
Anh ta đi tới, kéo Giang Nhung từ dưới đất đứng dậy, rồi nói với những người khác: "Sau này nếu ai dám ức hiếp Giang Nhung chính là đắc tội với tôi."
Nhưng Giang Nhung bé nhỏ lại hất tay Cù Mạnh Chiến ra, ôm Giang Hân còn cao hơn cô một cái đầu: "Chị, chị đừng luôn sợ hãi, sau này Nhung Nhung sẽ che chở chị."
Sau đó, bởi vì có Cù Mạnh Chiến làm chỗ dựa cho cô nên không có ai dám ăn hiếp hai chị em cô nữa, mà cô cũng được xem là người không bị trêu chọc nhất trong số bọn họ.
Những người đó đều biết, sau lưng cô có cậu chủ nhà họ Cù là Cù Mạnh Chiến làm chỗ dựa, nếu ai dám gây phiền phức cho cô chính là đắc tội với cậu chủ nhà họ Cù.
Thấy cô tới, Lương Thu Ngân vội vàng rót cho cô một ly nước ấm, nhìn cô ấy há miệng một cái nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
"Thu Ngân, cậu muốn đánh đố gì với mình vậy?" Hai người các cô làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, sao Giang Nhung lại không nhận ra Lương Thu Ngân có lời muốn nói với cô.
Lương Thu Ngân lại suy nghĩ một chút, dù cô ấy không kể cho Giang Nhung, nhưng chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, chắc Giang Nhung cũng biết nhanh thôi, không bằng để cô ấy nói ra, cũng có thể nhắc nhở Giang Nhung.
Cô ấy đỡ Giang Nhung ngồi xuống trước rồi chậm rãi nói: "Nhung Nhung, bây giờ cậu nghĩ gì về Cù Mạnh Chiến?"
"Sao đột nhiên lại nhắc tới người đó?" Giang Nhung hỏi.
Nói thật khoảng thời gian này tất cả tâm trí cô đều ở trên người Trần Việt và đứa bé, rất lâu không nghĩ tới những chuyện và những người trước kia.
Còn Cù Mạnh Chiến, cô không hề muốn nghe được bất kỳ tin tức liên quan tới người này. Cô cũng không hề có hứng thú biết sau khi Cù Thị sụp đổ thì anh ta sẽ ra sao.
Lương Thu Ngân chú ý đến vẻ mặt của Giang Nhung, thấy vẻ mặt cô coi như bình tĩnh, cô ấy còn nói: “Anh ta chết. Vào một tuần trước bị Giang Hân giết chết."
Giang Nhung: "..."
Mặc dù từ lâu cô không còn tình cảm gì với Cù Mạnh Chiến, nhưng bỗng nghe được tin tức như vậy, trong lòng Giang Nhung vẫn là dâng lên một loại cảm xúc phức tạp.
Cô còn nhớ, nhiều năm trước Cù Mạnh Chiến như ánh sáng mặt trời vậy, rất chói mắt, là đối tượng mà biết bao quý cô danh giá theo đuổi.
Anh ta từng nói với cô: "Nhung Nhung, em có thể hứa sẽ trở thành vợ anh là điều hạnh phúc nhất, cũng là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời anh."
Anh ta đã từng vỗ ngực nói với cô: "Nhung Nhung, đừng liều mạng học tập và làm việc như vậy nữa. Đợi em tốt nghiệp thì chúng ta lập tức kết hôn, anh có tiền để nuôi em, chắc chắn anh sẽ làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới."
Anh ta cũng từng nói với cô: "Nhung Nhung, chuyện của anh và Giang Hân chỉ là do anh không thể kìm chế trong chốc lát, trong lòng anh vẫn luôn yêu em."
Giữa cô và anh ta đã từng có rất nhiều rất nhiều đã từng.
Cô nhận biết anh lúc mới mấy tuổi.
Vào lần đầu gặp anh ta, anh ta cũng chỉ cỡ mười tuổi, trên người còn không mất hết vẻ ngây thơ nhưng vẫn cứ thích giả dạng già dặn.
Ngày đó, sau cơn mưa to.
Bé Giang Nhung và bé Giang Hân tan học về nhà, bởi vì xe của trường không thể vào khu biệt thự cho nên bọn họ xuống xe, sau đó sẽ còn đi một đoạn đường rất lâu.
"Chị, chị thích trường học mới à?" Giang Nhung bé nhỏ ngẩng đầu nhìn Giang Hân đang dắt tay cô, nháy nháy đôi mắt to long lanh đầy nước.
"Hoàn cảnh trường học mới tốt hơn nhiều so với trường học trước kia của chúng ta nên tất nhiên là chị thích rồi." Tiểu Giang Hân xoa xoa tiểu Giang Nhung: "Vậy Nhung Nhung thích không?"
"Không thích." Giang Nhung chu cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu một cái: "Em rất nhớ những người bạn nhỏ trước kia, bọn họ sẽ không cười nhạo chị, cũng sẽ không cười nhạo Nhung Nhung."
"Nhưng chúng ta đã dọn nhà tới đây, Nhung Nhung buộc phải thích mới được nha." Giang Hân vẫn nói.
Giang Nhung bé nhỏ đang muốn đáp lời thì một chiếc xe lao vùn vụt qua người các cô, nước dơ bắn tung tóe khắp người hai cô bé.
Giang Nhung đi ở phía gần đường, không chỉ bị bắn tung tóe lên khắp người, còn còn bẩn cả mặt, một khuôn mặt mũm mĩm hồng hào cũng đầy bùn.
"Nhung Nhung..." Giang Hân vội vàng lấy khăn giấy ướt từ cặp sách, muốn giúp Giang Nhung lau chùi sạch sẽ.
"Ồ, đây là ăn mày từ đâu tới vậy?" Một giọng nói non nớt của bé trai truyền tới, ngay sau đó Cù Mạnh Chiến mặc đồng phục học sinh của trường quý tộc nổi tiếng nhất Kinh Đô xuất hiện trước mặt cô, vênh váo đắc ý nhìn hai chị em các cô.
Bỗng nhiên bị người mắng là tên ăn mày, Giang Nhung tức giận xông tới ôm tay anh rồi hung hăng cắn, anh ta giơ tay lên muốn đánh cô nhưng cuối cùng cũng không đánh mà mặc kệ để cô cắn.
Đợi đến lúc Giang Nhung buông ra, bàn tay nhỏ bé của Cù Mạnh Chiến bị cô ấy cắn có một dấu răng nho nhỏ.
Giang Nhung thở hổn hển trợn mắt nhìn anh ta, nhưng thấy anh ta bỗng nhiên cười: "Đây chính là hai đứa con gái của gia đình mới dọn đến à?"
Cô trợn mắt nhìn anh ta không nói lời nào, Giang Hân ở bên cạnh vội vàng che chở trước mặt cô, luôn miệng nhận lầm: "Anh Mạnh Chiến, Nhung Nhung còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh đừng trách em ấy."
"Nhung Nhung?" Anh ta lặp lại hai chữ, lúc này mới nhìn về phía Giang Hân: "Cô là chị của con bé kia? Con gái lớn nhà họ Giang à?"
Giang Hân gật đầu liên tục: "Đúng vậy. Chúng tôi là con gái nhà họ Giang. Ngày hôm qua ba tôi còn dẫn chúng tôi qua nhà anh thăm hỏi đấy. Nhưng hình như anh không ở nhà."
"Tính tình cô khá tốt nhưng tính khí em gái cô quá mạnh mẽ nha, sau này phải để cho ba các cô dạy dỗ cẩn thận." Cù Mạnh Chiến bỏ lại lời này rồi quay đầu đi.
"Nhung Nhung, em không nhớ ba đã nói gì à?" Nhìn thấy Cù Mạnh Chiến đã rời đi, Giang Hân lấy khăn giấy ướt, vừa giúp Giang Nhung lau nước dơ trên mặt vừa nói: "Đó là cậu cả nhà họ Cù, chúng ta không thể trêu vào."
"Chị, nhưng anh ta mắng chúng ta là ăn mày." Giang Nhung bé nhỏ giận dữ nói.
Tính tình Giang Hân dịu dàng nhưng tính tình Giang Nhung nóng nảy, gặp phải chuyện không tốt, Giang Hân luôn suy nghĩ là nhịn một chút sẽ qua, nhưng Giang Nhung thì không.
“Anh ta muốn mắng thì cứ để cho anh ta mắng, ai bảo anh ta là cậu cả nhà họ Cù." Giang Hân dắt bàn tay nhỏ bé của cô, lại xoa bóp khuôn mặt hồng hồng non nớt của cô: "Nhung Nhung nhà chúng ta đáng yêu nhất, chắc chắc sẽ không muốn chọc ba không vui nhỉ?"
"Vâng." Giang Nhung bé nhỏ gật cái đầu nhỏ, nhìn cô chị cao hơn mình một cái đầu, ngọt ngào cười một tiếng: "Chị, chúng ta về nhà thôi."
Bởi vì nhà bọn họ vừa mới dọn vào cái vòng này, ba mẹ cũng không tính là người giàu có thật sự, chị em các cô cứ bị mấy đứa bé trong vòng ức hiếp.
Có một ngày, khi Giang Hân tan học trở về, bị mấy đứa bé ngăn cản đường đi, những người đó chỉ trỏ vào cô ấy: "Hừ, đồ con nhà nghèo, vào ở trong khu những gia đình người giàu cũng vẫn là con vịt con xấu xí."
Giang Hân cúi đầu không nói tiếng nào, cô ấy nghĩ nhịn một chút sẽ qua thôi, chỉ cần không đắc tội mấy kẻ con cái nhà giàu này là được.
Giang Nhung đi về sau, tình cờ thấy được cảnh này, Giang Nhung không phải loại người sẽ nhường nhịn người khác, cô ném cặp sách, xông tới thoải mái đánh nhau với mấy người đó một trận.
Ngay lúc cô bị đánh sưng mặt sưng mũi, cậu cả nhà họ Cù là Cù Mạnh Chiến xuất hiện, anh ta nói: "Tất cả dừng tay cho tôi."
Anh ta đi tới, kéo Giang Nhung từ dưới đất đứng dậy, rồi nói với những người khác: "Sau này nếu ai dám ức hiếp Giang Nhung chính là đắc tội với tôi."
Nhưng Giang Nhung bé nhỏ lại hất tay Cù Mạnh Chiến ra, ôm Giang Hân còn cao hơn cô một cái đầu: "Chị, chị đừng luôn sợ hãi, sau này Nhung Nhung sẽ che chở chị."
Sau đó, bởi vì có Cù Mạnh Chiến làm chỗ dựa cho cô nên không có ai dám ăn hiếp hai chị em cô nữa, mà cô cũng được xem là người không bị trêu chọc nhất trong số bọn họ.
Những người đó đều biết, sau lưng cô có cậu chủ nhà họ Cù là Cù Mạnh Chiến làm chỗ dựa, nếu ai dám gây phiền phức cho cô chính là đắc tội với cậu chủ nhà họ Cù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.