Chương 588: Boss lớn muốn anh nói lộ ra
Mộc Thất Thất
26/06/2020
“Thực tế nếu muốn buông bỏ một người, buông một cuộc hôn nhân, một cuộc tình, chính là cho dù người đó đứng trước mặt em, nhưng em vẫn có thể đối xử với anh ta như với những người bình thường khác, chứ không phải anh ta tặng đồ đến, em không nhận bất kỳ thứ gì”
“Giang Nhung à, em và Trần Việt cũng đã mấy năm vợ chồng, nhưng thời gian bên nhau lại ít, có thể em còn chưa thấy rõ tình cảm của anh ta dành cho em bằng người ngoài, những lời Trần Tiểu Bích nói với em hôm nay đều là thật, trong ba năm em mất tích, nếu như không phải có Tiểu Nhung Nhung của chúng ta bên cạnh, có thể anh ta đã không thể gắng gượng nổi.”
“Sau đó em trở về, nhưng em lại không nhớ anh ta là ai, anh ta buồn như thế nào, anh đều biết, những chuyện này bây giờ anh đã nhìn thấu hơn rồi, cũng nghĩ thông rồi, nhưng anh lại suy nghĩ sai lệch từ sau khi ba bị hại, lại còn kéo theo em sai cùng anh.”
Tiêu Kình Hà nói một hơi dài, Giang Nhung cũng bắt đầu nghi ngờ trước đây có phải anh từng là nhà cố vấn tâm lý hay là nhà diễn thuyết gì hay không, trước đây cô chưa từng biết được tài ăn nói của anh lại tốt đến như vậy.
Thật chất Giang Nhung vẫn rất kiên định tin tưởng Trần Việt không phải là hung thủ giết ba cô, hôm đó họ gây nhau, cô cũng chỉ là tức giận nên mới nói ra những lời đó.
Cũng vừa lúc Trần Việt tức giận thừa nhận thì cô đã hối hận, nhưng mà trên đời làm gì có thuốc hối hận để thay đổi.
Sau đó Tiêu Kình Hà còn nói thêm gì nữa, Giang Nhung đã không còn để ý nữa.
Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ lời nói vừa rồi của Tiêu Kình Hà: Thật chất buông bỏ một cuộc tình, là khi gặp lại cũng có thể đối xử với người đó như người bình thường.
Nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ đến hai chữ Trần Việt là lòng cô đau đến không thể nào thở được.
Suốt cuộc đời này làm sao mà cô có thể đối xử với Trần Việt như đối xử với một người bình thường được.
“Nhung Nhung nhớ ba.” Lúc Giang Nhung đang thất thần suy nghĩ, Tiểu Nhung Nhung ngủ quên trong lòng cô đột nhiên trở người, thì thào nói.
Vừa mới rời xa ba chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cô nhóc đã ngủ mơ nói mớ nhớ ba rồi, khiến cho Giang Nhung nghe được cũng cảm thấy chua xót trong lòng.
Cô cúi đầu hôn Tiểu Nhung Nhung: “Con ngoan, mẹ sẽ yêu thương con thật nhiều, nhất định sẽ yêu con như ba đã yêu con.”
Không cần biết sau này sẽ trải qua như thế nào, con đường phía trước nên đi như thế nào, Giang Nhung vẫn còn chưa xác định, nhưng không sao, chỉ cần có các con bên mình, cô nhất định sẽ kiên trì.
Sau gần một tiếng đồng hồ ngồi xe, bọn họ đã đến nơi ở.
Đứng nhìn từng căn nhà lầu nhỏ, bên ngoài thiết kế mang lại cảm giác thiên nhiên xanh tươi, ngay cả đến người và xe bên đường cũng cho người khác cảm giác rất hào phóng.
Giang Nhung hỏi Tiêu Kình Hà: “Anh, đây là khu nào, nhà ở đây chắc đắt lắm hả.”
Tiêu Kình Hà nói: “Cái mà Trần Việt có thể tặng thì làm sao có thể qua loa được.”
Câu nói của anh đã chặn lại câu hỏi của Giang Nhung.
Tiêu Kình Hà nói rất đúng, thứ mà Trần Việt ra tay tặng, cho dù rẻ thì cũng không rẻ được bao nhiêu, huống chi đây là nhà ở cho ‘vợ trước’ và con của anh.
Trần Việt không xa hoa tặng một tòa biệt thự đã có thể chứng tỏ anh rất nhẫn nhịn rồi.
“Đồ ngốc, tớ cả đêm không ngủ, cuối cùng cũng đã chờ được cậu xuất hiện rồi.”
Nghe thấy tiếng, Giang Nhung ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy Lương Thu Ngân với chiếc bụng lùm lùm đang chạy đến chỗ cô: “Thu Ngân, sao cậu lại ở đây?”
“Ngốc ạ, cậu nhẹ chút.” Nhìn thấy Lương Thu Ngân chạy nhanh như vậy, Giang Nhung giật mình thiếu điều muốn rớt tim ra ngoài.
Chả trách Trình Chí Dũng không cho phép cô ra ngoài một mình, với tính cách bộc trực thẳng thắn của Lương Thu Ngân, một mình cô ra ngoài không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì.
“Sao tớ lại không thể ở đây được?” Lương Thu Ngân đã chạy đến, kéo Giang Nhung vào lòng ôm thật chặt: “Tơ nói chứ tên ngốc nhà cậu, cậu làm việc càng ngày càng muốn ăn đòn rồi, đến Mỹ cũng không báo trước một tiếng, nếu như không phải Trình Chí Dũng nghe được chút thông tin từ Đường Nghị thì tớ cũng không biết cậu sẽ đến New York.”
Lương Thu Ngân biết Giang Nhung đến New York, là vì lúc Trình Chí Dũng gọi điện hỏi thăm tán dóc với Đường Nghị, bất chợt nghe Đường Nghị vô tình nói lộ ra, nên mới truy hỏi đến cũng mới biết được thông tin.
Thực tế nếu như họ suy ngẫm lại kỹ càng, họ sẽ hiểu được rằng chuyện này tuyệt đối không phải là Đường Nghị vô tình nói lộ ra đơn giản như vậy.
Sở dĩ Đường Nghị được lựa chọn làm trợ lý đặc biệt cho Trần Việt, có thể ở bên cạnh làm việc cho Trần Việt, chuyện giữ bí mật chắc chắn phải tuyệt đối không có ý kiến bàn cãi.
Cho nên sở dĩ anh vô tình nói lộ ra, có thể nói lộ ra, chắc chắn là do ông chủ lớn của bọn họ muốn anh nói lộ ra.
Giang Nhung muốn tới Mỹ, cũng vừa đúng lúc Lương Thu Ngân đang ở Mỹ, không cố tình nói lộ cho cô nghe thì còn nói cho ai nghe được?
“Đi gấp quá, không kịp báo cho cậu.” Đến một nơi xa lạ có thể gặp được bạn tri kỷ tốt nhất ngay những giây phút đầu tiên thật sự là điều rất vui mừng.
Vất vả với hành trình mười mấy tiếng đồng hồ, cộng với tâm trạng nặng nề sau ly hôn đã bị cô bỏ lại phía sau hết.
“Thu Ngân, lâu quá không gặp rồi.” Tiêu Kình Hà lên tiếng.
“Tiêu đại công tử, đã lâu không gặp.” Lương Thu Ngân vừa cười vừa chào anh, rồi lại nhìn Tiểu Trạch đang đứng bên cạnh Gianh Nhung: “Đây là Tiểu Trạch đúng không, cậu bé dễ thương quá.”
“Con cám ơn dì Thu Ngân!” Chưa có ai giới thiệu với Tiểu Trạch về Lương Thu Ngân, nhưng khả năng quan sát của cậu bé rất tốt và cẩn thận, vừa nghe mẹ gọi là Thu Ngân, cho nên cậu bé nghĩ rằng gọi dì Thu Ngân là đúng rồi.
“Ngoan quá!” Lương Thu Ngân cười cười, “Hôm nay dì không có chuẩn bị quà gặp mặt cho con, bữa khác dì sẽ bù cho con nha.”
“Dì Thu Ngân, dì không nhớ Nhung Nhung sao?” Ngay cả đến dì Thu Ngân cũng chỉ nhìn thấy anh Tiểu Trạch trước, Tiểu Nhung Nhung có chút ganh tỵ hỏi cô.
“Sao lại không nhớ Nhung Nhung của chúng ta được, Nhung Nhung lớn và Nhung Nhung nhỏ đều là người quan trọng của dì Thu Ngân, sao dì lại không nhớ được.” Vừa nói, Thu Ngân vừa ẵm Tiểu Nhung Nhung lên, lại làm Giang Nhung giật mình lần nữa.
“Thu Ngân, Tiểu Nhung Nhung nặng lắm, cậu đừng ẵm để ảnh hưởng đến thai.” Giang Nhung lo lắng đến đổ mồ hôi hột.
“Đứa bé cũng đã đủ tuổi rồi, cho dù có ảnh hưởng thì cũng có thể sinh ra được rồi, không sao!” Lương Thu Ngân lại nói như không có gì đáng lo.
Lại lần nữa Giang Nhung có thể cảm nhận được Trình Chí Dũng mệt mỏi và lo lắng như thế nào, tên ngốc Lương Thu Ngân này đúng thật không lo lắng đưa bé trong bụng, sao mà người bên cạnh không lo lắng cho được.
“Tiểu Nhung Nhung, mấy tháng không gặp, sao con lại đẹp hơn rồi?” Lương Thu Ngân lại bẹo má Tiểu Nhung Nhung.
Trời ạ, làm sao bây giờ?
Cô nhóc Tiểu Nhung Nhung này càng ngày càng dễ thương, càng khiến cho người khác yêu thích, muốn bắt cô về làm dâu nhà mình, nhưng tiếc là con trai của cô vẫn chưa ra đời
“Dì Thu Ngân, Nhung Nhung mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm, cho nên càng lớn càng xinh đẹp.” Nghe thấy có người khen mình, Tiểu Nhung Nhung đương nhiên rất vui.
Lương Thu Ngân còn muốn hỏi cái gì nữa, rồi chợt nghĩ đến mọi người vẫn đang đứng bên ngoài, lập tức tiếp đón mọi người như cô mới là chủ nhà: “Mọi người đừng đứng bên ngoài nữa, vào nhà trước rồi nói, Giang Nhung, nhà này mình đã xem qua một vòng giùm cậu, người quét dọn rất kỹ, còn sạch và ngăn nắp hơn cả nhà mình, mình tin cậu vào thấy rồi sẽ thích cho mà xem.”
“Giang Nhung à, em và Trần Việt cũng đã mấy năm vợ chồng, nhưng thời gian bên nhau lại ít, có thể em còn chưa thấy rõ tình cảm của anh ta dành cho em bằng người ngoài, những lời Trần Tiểu Bích nói với em hôm nay đều là thật, trong ba năm em mất tích, nếu như không phải có Tiểu Nhung Nhung của chúng ta bên cạnh, có thể anh ta đã không thể gắng gượng nổi.”
“Sau đó em trở về, nhưng em lại không nhớ anh ta là ai, anh ta buồn như thế nào, anh đều biết, những chuyện này bây giờ anh đã nhìn thấu hơn rồi, cũng nghĩ thông rồi, nhưng anh lại suy nghĩ sai lệch từ sau khi ba bị hại, lại còn kéo theo em sai cùng anh.”
Tiêu Kình Hà nói một hơi dài, Giang Nhung cũng bắt đầu nghi ngờ trước đây có phải anh từng là nhà cố vấn tâm lý hay là nhà diễn thuyết gì hay không, trước đây cô chưa từng biết được tài ăn nói của anh lại tốt đến như vậy.
Thật chất Giang Nhung vẫn rất kiên định tin tưởng Trần Việt không phải là hung thủ giết ba cô, hôm đó họ gây nhau, cô cũng chỉ là tức giận nên mới nói ra những lời đó.
Cũng vừa lúc Trần Việt tức giận thừa nhận thì cô đã hối hận, nhưng mà trên đời làm gì có thuốc hối hận để thay đổi.
Sau đó Tiêu Kình Hà còn nói thêm gì nữa, Giang Nhung đã không còn để ý nữa.
Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ lời nói vừa rồi của Tiêu Kình Hà: Thật chất buông bỏ một cuộc tình, là khi gặp lại cũng có thể đối xử với người đó như người bình thường.
Nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ đến hai chữ Trần Việt là lòng cô đau đến không thể nào thở được.
Suốt cuộc đời này làm sao mà cô có thể đối xử với Trần Việt như đối xử với một người bình thường được.
“Nhung Nhung nhớ ba.” Lúc Giang Nhung đang thất thần suy nghĩ, Tiểu Nhung Nhung ngủ quên trong lòng cô đột nhiên trở người, thì thào nói.
Vừa mới rời xa ba chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cô nhóc đã ngủ mơ nói mớ nhớ ba rồi, khiến cho Giang Nhung nghe được cũng cảm thấy chua xót trong lòng.
Cô cúi đầu hôn Tiểu Nhung Nhung: “Con ngoan, mẹ sẽ yêu thương con thật nhiều, nhất định sẽ yêu con như ba đã yêu con.”
Không cần biết sau này sẽ trải qua như thế nào, con đường phía trước nên đi như thế nào, Giang Nhung vẫn còn chưa xác định, nhưng không sao, chỉ cần có các con bên mình, cô nhất định sẽ kiên trì.
Sau gần một tiếng đồng hồ ngồi xe, bọn họ đã đến nơi ở.
Đứng nhìn từng căn nhà lầu nhỏ, bên ngoài thiết kế mang lại cảm giác thiên nhiên xanh tươi, ngay cả đến người và xe bên đường cũng cho người khác cảm giác rất hào phóng.
Giang Nhung hỏi Tiêu Kình Hà: “Anh, đây là khu nào, nhà ở đây chắc đắt lắm hả.”
Tiêu Kình Hà nói: “Cái mà Trần Việt có thể tặng thì làm sao có thể qua loa được.”
Câu nói của anh đã chặn lại câu hỏi của Giang Nhung.
Tiêu Kình Hà nói rất đúng, thứ mà Trần Việt ra tay tặng, cho dù rẻ thì cũng không rẻ được bao nhiêu, huống chi đây là nhà ở cho ‘vợ trước’ và con của anh.
Trần Việt không xa hoa tặng một tòa biệt thự đã có thể chứng tỏ anh rất nhẫn nhịn rồi.
“Đồ ngốc, tớ cả đêm không ngủ, cuối cùng cũng đã chờ được cậu xuất hiện rồi.”
Nghe thấy tiếng, Giang Nhung ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy Lương Thu Ngân với chiếc bụng lùm lùm đang chạy đến chỗ cô: “Thu Ngân, sao cậu lại ở đây?”
“Ngốc ạ, cậu nhẹ chút.” Nhìn thấy Lương Thu Ngân chạy nhanh như vậy, Giang Nhung giật mình thiếu điều muốn rớt tim ra ngoài.
Chả trách Trình Chí Dũng không cho phép cô ra ngoài một mình, với tính cách bộc trực thẳng thắn của Lương Thu Ngân, một mình cô ra ngoài không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì.
“Sao tớ lại không thể ở đây được?” Lương Thu Ngân đã chạy đến, kéo Giang Nhung vào lòng ôm thật chặt: “Tơ nói chứ tên ngốc nhà cậu, cậu làm việc càng ngày càng muốn ăn đòn rồi, đến Mỹ cũng không báo trước một tiếng, nếu như không phải Trình Chí Dũng nghe được chút thông tin từ Đường Nghị thì tớ cũng không biết cậu sẽ đến New York.”
Lương Thu Ngân biết Giang Nhung đến New York, là vì lúc Trình Chí Dũng gọi điện hỏi thăm tán dóc với Đường Nghị, bất chợt nghe Đường Nghị vô tình nói lộ ra, nên mới truy hỏi đến cũng mới biết được thông tin.
Thực tế nếu như họ suy ngẫm lại kỹ càng, họ sẽ hiểu được rằng chuyện này tuyệt đối không phải là Đường Nghị vô tình nói lộ ra đơn giản như vậy.
Sở dĩ Đường Nghị được lựa chọn làm trợ lý đặc biệt cho Trần Việt, có thể ở bên cạnh làm việc cho Trần Việt, chuyện giữ bí mật chắc chắn phải tuyệt đối không có ý kiến bàn cãi.
Cho nên sở dĩ anh vô tình nói lộ ra, có thể nói lộ ra, chắc chắn là do ông chủ lớn của bọn họ muốn anh nói lộ ra.
Giang Nhung muốn tới Mỹ, cũng vừa đúng lúc Lương Thu Ngân đang ở Mỹ, không cố tình nói lộ cho cô nghe thì còn nói cho ai nghe được?
“Đi gấp quá, không kịp báo cho cậu.” Đến một nơi xa lạ có thể gặp được bạn tri kỷ tốt nhất ngay những giây phút đầu tiên thật sự là điều rất vui mừng.
Vất vả với hành trình mười mấy tiếng đồng hồ, cộng với tâm trạng nặng nề sau ly hôn đã bị cô bỏ lại phía sau hết.
“Thu Ngân, lâu quá không gặp rồi.” Tiêu Kình Hà lên tiếng.
“Tiêu đại công tử, đã lâu không gặp.” Lương Thu Ngân vừa cười vừa chào anh, rồi lại nhìn Tiểu Trạch đang đứng bên cạnh Gianh Nhung: “Đây là Tiểu Trạch đúng không, cậu bé dễ thương quá.”
“Con cám ơn dì Thu Ngân!” Chưa có ai giới thiệu với Tiểu Trạch về Lương Thu Ngân, nhưng khả năng quan sát của cậu bé rất tốt và cẩn thận, vừa nghe mẹ gọi là Thu Ngân, cho nên cậu bé nghĩ rằng gọi dì Thu Ngân là đúng rồi.
“Ngoan quá!” Lương Thu Ngân cười cười, “Hôm nay dì không có chuẩn bị quà gặp mặt cho con, bữa khác dì sẽ bù cho con nha.”
“Dì Thu Ngân, dì không nhớ Nhung Nhung sao?” Ngay cả đến dì Thu Ngân cũng chỉ nhìn thấy anh Tiểu Trạch trước, Tiểu Nhung Nhung có chút ganh tỵ hỏi cô.
“Sao lại không nhớ Nhung Nhung của chúng ta được, Nhung Nhung lớn và Nhung Nhung nhỏ đều là người quan trọng của dì Thu Ngân, sao dì lại không nhớ được.” Vừa nói, Thu Ngân vừa ẵm Tiểu Nhung Nhung lên, lại làm Giang Nhung giật mình lần nữa.
“Thu Ngân, Tiểu Nhung Nhung nặng lắm, cậu đừng ẵm để ảnh hưởng đến thai.” Giang Nhung lo lắng đến đổ mồ hôi hột.
“Đứa bé cũng đã đủ tuổi rồi, cho dù có ảnh hưởng thì cũng có thể sinh ra được rồi, không sao!” Lương Thu Ngân lại nói như không có gì đáng lo.
Lại lần nữa Giang Nhung có thể cảm nhận được Trình Chí Dũng mệt mỏi và lo lắng như thế nào, tên ngốc Lương Thu Ngân này đúng thật không lo lắng đưa bé trong bụng, sao mà người bên cạnh không lo lắng cho được.
“Tiểu Nhung Nhung, mấy tháng không gặp, sao con lại đẹp hơn rồi?” Lương Thu Ngân lại bẹo má Tiểu Nhung Nhung.
Trời ạ, làm sao bây giờ?
Cô nhóc Tiểu Nhung Nhung này càng ngày càng dễ thương, càng khiến cho người khác yêu thích, muốn bắt cô về làm dâu nhà mình, nhưng tiếc là con trai của cô vẫn chưa ra đời
“Dì Thu Ngân, Nhung Nhung mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm, cho nên càng lớn càng xinh đẹp.” Nghe thấy có người khen mình, Tiểu Nhung Nhung đương nhiên rất vui.
Lương Thu Ngân còn muốn hỏi cái gì nữa, rồi chợt nghĩ đến mọi người vẫn đang đứng bên ngoài, lập tức tiếp đón mọi người như cô mới là chủ nhà: “Mọi người đừng đứng bên ngoài nữa, vào nhà trước rồi nói, Giang Nhung, nhà này mình đã xem qua một vòng giùm cậu, người quét dọn rất kỹ, còn sạch và ngăn nắp hơn cả nhà mình, mình tin cậu vào thấy rồi sẽ thích cho mà xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.