Chương 196: Cha con hai người
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Trần Việt nhìn theo hướng ngón tay của tiểu Nhung Nhung, vẫn không thấy gì, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
Gần đây anh sao vậy?
Ngay cả thấy một băng dán hình trái tim bình thường, nghe được tiếng nói trẻ con của tiểu Nhung Nhung, anh cũng có thể đem sự việc liên tưởng đến Giang Nhung.
"Ba, Nhung Nhung đói bụng, muốn dâu tây, chocolate ngọt ngọt." Tiểu Nhung Nhung giơ cái tay nhỏ bé lên ôm mặt ba, dùng giọng trong trẻo mà nói rất nghiêm túc.
Rất nhanh, tiểu Nhung Nhung đã không còn nhớ Nhung Nhung lớn vừa mới giúp cô bé, chẳng qua là thèm ăn nên muốn ăn đồ ăn ngon.
"Nhung Nhung muốn ăn sao?" Nhìn đôi mắt to lóe sáng của con gái, Trần Việt nhịn không được cúi đầu hôn lên hai má hồng hồng của cô bé một cái.
"Hôn một triệu năm trăm ngàn đồng." Tiểu Nhung Nhung xòe tay ra, nhẹ nhàng nói: "Ba trả tiền.""
Trần Việt nói: "Nhung Nhung muốn tiền? Hay là muốn ăn dâu tây?"
Nghe ba nói vậy, Nhung Nhung nghiêng cái đầu nhỏ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp rất nghiêm túc suy nghĩ, cô bé muốn tiền, cũng muốn ăn dâu tây, vậy nên chọn cái nào đây?
Sau khi chăm chú suy nghĩ, tiểu Nhung Nhung giơ cái tay nhỏ bé, nhẹ nhàng nói: "Ba, Nhung Nhung muốn cả hai."
Trần Việt lắc đầu: "Không được, chỉ có thể chọn một."
Bị ba nghiêm khắc từ chối, tiểu Nhung Nhung cảm thấy rất tủi thân, lập tức chui vào trong lòng ba, chu chu cái miệng nhỏ nhắn: "Ba, Nhung Nhung muốn tiền, còn muốn ăn dâu tây.""
Sợ sẽ làm con gái khóc, Trần Việt vội vàng giơ tay đầu hàng: "Được được được, Nhung Nhung muốn hai cái thì hai cái."
"Nhung Nhung yêu ba." Tiểu Nhung Nhung đứng lên, ngẩng đầu hôn lên mặt ba một cái:"Ba ơi ba triệu."
“Nhung Nhung chủ động thơm nhẹ ba sẽ mất ba triệu sao?" Trần Việt một tay ôm lấy tiểu Nhung Nhung, hôn lên hai má nhỏ bé của cô bé mấy cái, còn nói: "Nhung Nhung lại tính xem, lần này ba phải cho con bao nhiêu?"
Tiểu Nhung Nhung giữ đầu ngón tay út nhỏ bé, rất nghiêm túc đếm:"Một, hai cái, ba cái một cái nữa, hai cái… "
Con bé đếm đầu ngón tay nhiều lần, bất luận thế nào cũng không đếm ra rốt cục ba nên cho cô bé bao nhiêu tiền?
Trong lúc đó cô bé và ba có giao hẹn, cô bé hôn nhẹ ba một cái là ba triệu, ba hôn cô bé một cái là một triệu rưỡi, còn nhéo mặt một cái ba trăm, còn có...
Trong lúc đó cô bé và ba còn có rất nhiều giao hẹn bí mật nữa, xin thứ lỗi cô bé còn quá nhỏ tuổi, ngay lập tực thực sự không nghĩ ra nhiều như vậy.
"Mười cái trăm." Tiểu Nhung Nhung đếm đầu ngón tay hồi lâu, cuối cùng cho ra một đáp án như thế, nhìn ba cười rất kiêu hãnh, dường như đang nói với ba: "Ba, ba mau khen Nhung Nhung đi, Nhung Nhung đếm được rồi nhé."
"Được, là mười cái trăm, Nhung Nhung phải nhớ kỹ ba nợ con nhiều như vậy, sau này ba mới có thể trả cho con." Trần Việt một tay ôm Nhung Nhung, một tay ôm Miên Miên:"Nhung Nhung, Miên Miên, chúng ta về nhà thôi."
Tiểu Nhung Nhung ghé sát vào bên tai ba, nói: "Ba, còn em gái mười cái trăm."
Trần Việt cười cười:"Được, được, Nhung Nhung nói cái gì chính là cái đó."
Bảo vệ và bảo mẫu đi theo phía sau bọn họ thấy cha con hai người này, không đúng, phải là cha con ba người này, trong mắt ông chủ bọn họ, lúc con chó Miên Miên kia ra đời được cưng nhiều gần giống như Nhung Nhung, cũng là con gái của anh ấy.
Bây giờ nhà họ Trần, quý giá nhất chính là cô chủ Trần Nhạc Nhung nhỏ của bọn họ, thứ hai là cùng nhau lớn lên với cô chị nhỏ là chú chó Pomeranian Miên Miên
Một người một chó này ai cũng không dám chọc, cả nhà đều nâng bọn họ trong lòng bàn tay đầy yêu thương.
Ba năm trước, lúc Giang Nhung gặp chuyện không may, Trần Việt liền cho đổi tất cả mọi người trong vườn, không chỉ đổi những người đã làm việc lâu năm trong nhà họ Trần, bảo mẫu chăm sóc bé Nhung Nhung không phải trưởng bối nhà họ Trần chọn, mà anh tự mình chọn.
Những người bảo vệ của tiểu Nhung Nhung hiện nay tất cả đều là người ở cạnh Trần Việt lúc ở Mỹ trước đây, anh đổi tất cả những người bên mình thành những người anh tín nhiệm nhất, những người khác không cần thiết.
Tiểu Nhung Nhung đã ba tuổi mấy tháng, lúc cô bé tròn ba tuổi, Trần Việt liền mời huấn luyện viên Taekwondo tốt nhất tới nhà dạy cô bé học Taekwondo.
Mỗi chiều anh tan làm về nhà, nhất định sẽ giúp tiểu Nhung Nhung luyện một giờ, cho dù tiểu Nhung Nhung làm gì, anh vẫn sẽ kiên trì ở bên.
Chờ lúc mẹ tiểu Nhung Nhung trở về, tiểu Nhung Nhung lớn lên anh có thể nói cho cô nghe từng chút từng chút một. Nói cho cô biết, con bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ thiếu mẹ trở về bên cạnh cô bé thôi.
Thay đồng phục Taekwondo màu trắng, tiểu Nhung Nhung bắt chước dáng vẻ đá hai cái, Trần Việt vỗ vỗ tay, khích lệ nói: "Nhung Nhung rất giỏi!"
Được ba khen, tiểu Nhung Nhung càng chăm chỉ học theo huấn luyện viên. Mặc dù cánh tay nhỏ chân nhỏ, thế nhưng mỗi một chiêu đánh ra có chút giống như nữ quân nhân nhỏ bé.
Sau khi khóa học kết thúc, Nhung Nhung nhào vào trong lòng ba, ôm bình nước uống từng ngụm từng ngụm uống mấy hớp: "Ba, sau này Nhung Nhung sẽ bảo vệ ba và em gái."
"Ừm, ngoan." Trần Việt cầm khăn mặt xoa một chút mồ hôi trên đầu cho cô bé, nhìn gương mặt cô bé có hai ba phần giống Giang Nhung, không kìm được lại nghĩ tới vợ anh.
Nếu như Giang Nhung ở bên cạnh bọn họ, cô sẽ làm gì với con gái của họ?
"Tổng giám đốc Trần, vậy tôi đi trước." Huấn luyện viên nam trẻ tuổi nói.
"Ừm." Trần Việt gật đầu.
"Thầy, tạm biệt!" Tiểu Nhung Nhung vẫy tay với thầy giáo một cái, nhẹ nhàng nói.
"Tạm biệt Nhung Nhung!" Huấn luyện viên cũng vẫy tay với cô bé một cái. Dạy đứa trẻ vừa đáng yêu vừa đẹp như vậy, đúng là về phương diện góc nhìn cũng là một loại thưởng thức.
"Ba, Nhung Nhung đói bụng."
Trần Việt nhìn giờ, hôm nay bởi vì làm muộn một chút thời gian, đã qua giờ cơm của tiểu Nhung Nhung, thảo nào tiểu nha đầu lại kêu đói.
Anh ôm cô bé: "Đi, chúng ta đi ăn."
"Ba, Nhung Nhung có thể có một anh trai không?" Mỗi ngày chỉ có cô bé chơi với em gái, cô bé cảm thấy thật buồn chán, nếu như có một anh trai chơi với bọn họ thì thật tốt.
" Nhung Nhung muốn có anh trai?" Chỉ cần cô bé vui vẻ, như vậy anh có thể cân nhắc đi nhận nuôi một đứa bé về lớn lên cùng cô bé.
Tiểu Nhung Nhung đếm đầu ngón tay, dùng giọng vừa mềm mại vừa trong trẻo nói: "Nhung Nhung muốn thật nhiều anh trai, muốn thật nhiều chị gái, và một ba."
Trần Việt hiểu, tiểu Nhung Nhung không phải là muốn anh trai và chị gái, mà là một mình rất cô đơn, muốn có bạn nhỏ chơi cùng.
Buổi tối hôm đó, lúc dỗ tiểu Nhung Nhung ngủ, Trần Việt liền suy nghĩ vấn đề này.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định đưa tiểu Nhung Nhung đến nhà trẻ quân khu Giang Bắc, các biện pháp an toàn ở đó không biết tốt hơn bao nhiêu so với trường mẫu giáo quý tộc bên ngoài.
Ba năm trước đây anh đã đánh mất Giang Nhung của anh, anh tuyệt đối không thể mất con gái mình nữa.
"Nhung Nhung… "
Nhìn vẻ mặt ngủ yên tĩnh của tiểu Nhung Nhung, Trần Việt dịu dàng gọi tên cô bé, cũng không biết có phải anh thông qua bé Nhung gọi Nhung Nhung lớn hay không.
Gần đây anh sao vậy?
Ngay cả thấy một băng dán hình trái tim bình thường, nghe được tiếng nói trẻ con của tiểu Nhung Nhung, anh cũng có thể đem sự việc liên tưởng đến Giang Nhung.
"Ba, Nhung Nhung đói bụng, muốn dâu tây, chocolate ngọt ngọt." Tiểu Nhung Nhung giơ cái tay nhỏ bé lên ôm mặt ba, dùng giọng trong trẻo mà nói rất nghiêm túc.
Rất nhanh, tiểu Nhung Nhung đã không còn nhớ Nhung Nhung lớn vừa mới giúp cô bé, chẳng qua là thèm ăn nên muốn ăn đồ ăn ngon.
"Nhung Nhung muốn ăn sao?" Nhìn đôi mắt to lóe sáng của con gái, Trần Việt nhịn không được cúi đầu hôn lên hai má hồng hồng của cô bé một cái.
"Hôn một triệu năm trăm ngàn đồng." Tiểu Nhung Nhung xòe tay ra, nhẹ nhàng nói: "Ba trả tiền.""
Trần Việt nói: "Nhung Nhung muốn tiền? Hay là muốn ăn dâu tây?"
Nghe ba nói vậy, Nhung Nhung nghiêng cái đầu nhỏ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp rất nghiêm túc suy nghĩ, cô bé muốn tiền, cũng muốn ăn dâu tây, vậy nên chọn cái nào đây?
Sau khi chăm chú suy nghĩ, tiểu Nhung Nhung giơ cái tay nhỏ bé, nhẹ nhàng nói: "Ba, Nhung Nhung muốn cả hai."
Trần Việt lắc đầu: "Không được, chỉ có thể chọn một."
Bị ba nghiêm khắc từ chối, tiểu Nhung Nhung cảm thấy rất tủi thân, lập tức chui vào trong lòng ba, chu chu cái miệng nhỏ nhắn: "Ba, Nhung Nhung muốn tiền, còn muốn ăn dâu tây.""
Sợ sẽ làm con gái khóc, Trần Việt vội vàng giơ tay đầu hàng: "Được được được, Nhung Nhung muốn hai cái thì hai cái."
"Nhung Nhung yêu ba." Tiểu Nhung Nhung đứng lên, ngẩng đầu hôn lên mặt ba một cái:"Ba ơi ba triệu."
“Nhung Nhung chủ động thơm nhẹ ba sẽ mất ba triệu sao?" Trần Việt một tay ôm lấy tiểu Nhung Nhung, hôn lên hai má nhỏ bé của cô bé mấy cái, còn nói: "Nhung Nhung lại tính xem, lần này ba phải cho con bao nhiêu?"
Tiểu Nhung Nhung giữ đầu ngón tay út nhỏ bé, rất nghiêm túc đếm:"Một, hai cái, ba cái một cái nữa, hai cái… "
Con bé đếm đầu ngón tay nhiều lần, bất luận thế nào cũng không đếm ra rốt cục ba nên cho cô bé bao nhiêu tiền?
Trong lúc đó cô bé và ba có giao hẹn, cô bé hôn nhẹ ba một cái là ba triệu, ba hôn cô bé một cái là một triệu rưỡi, còn nhéo mặt một cái ba trăm, còn có...
Trong lúc đó cô bé và ba còn có rất nhiều giao hẹn bí mật nữa, xin thứ lỗi cô bé còn quá nhỏ tuổi, ngay lập tực thực sự không nghĩ ra nhiều như vậy.
"Mười cái trăm." Tiểu Nhung Nhung đếm đầu ngón tay hồi lâu, cuối cùng cho ra một đáp án như thế, nhìn ba cười rất kiêu hãnh, dường như đang nói với ba: "Ba, ba mau khen Nhung Nhung đi, Nhung Nhung đếm được rồi nhé."
"Được, là mười cái trăm, Nhung Nhung phải nhớ kỹ ba nợ con nhiều như vậy, sau này ba mới có thể trả cho con." Trần Việt một tay ôm Nhung Nhung, một tay ôm Miên Miên:"Nhung Nhung, Miên Miên, chúng ta về nhà thôi."
Tiểu Nhung Nhung ghé sát vào bên tai ba, nói: "Ba, còn em gái mười cái trăm."
Trần Việt cười cười:"Được, được, Nhung Nhung nói cái gì chính là cái đó."
Bảo vệ và bảo mẫu đi theo phía sau bọn họ thấy cha con hai người này, không đúng, phải là cha con ba người này, trong mắt ông chủ bọn họ, lúc con chó Miên Miên kia ra đời được cưng nhiều gần giống như Nhung Nhung, cũng là con gái của anh ấy.
Bây giờ nhà họ Trần, quý giá nhất chính là cô chủ Trần Nhạc Nhung nhỏ của bọn họ, thứ hai là cùng nhau lớn lên với cô chị nhỏ là chú chó Pomeranian Miên Miên
Một người một chó này ai cũng không dám chọc, cả nhà đều nâng bọn họ trong lòng bàn tay đầy yêu thương.
Ba năm trước, lúc Giang Nhung gặp chuyện không may, Trần Việt liền cho đổi tất cả mọi người trong vườn, không chỉ đổi những người đã làm việc lâu năm trong nhà họ Trần, bảo mẫu chăm sóc bé Nhung Nhung không phải trưởng bối nhà họ Trần chọn, mà anh tự mình chọn.
Những người bảo vệ của tiểu Nhung Nhung hiện nay tất cả đều là người ở cạnh Trần Việt lúc ở Mỹ trước đây, anh đổi tất cả những người bên mình thành những người anh tín nhiệm nhất, những người khác không cần thiết.
Tiểu Nhung Nhung đã ba tuổi mấy tháng, lúc cô bé tròn ba tuổi, Trần Việt liền mời huấn luyện viên Taekwondo tốt nhất tới nhà dạy cô bé học Taekwondo.
Mỗi chiều anh tan làm về nhà, nhất định sẽ giúp tiểu Nhung Nhung luyện một giờ, cho dù tiểu Nhung Nhung làm gì, anh vẫn sẽ kiên trì ở bên.
Chờ lúc mẹ tiểu Nhung Nhung trở về, tiểu Nhung Nhung lớn lên anh có thể nói cho cô nghe từng chút từng chút một. Nói cho cô biết, con bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ thiếu mẹ trở về bên cạnh cô bé thôi.
Thay đồng phục Taekwondo màu trắng, tiểu Nhung Nhung bắt chước dáng vẻ đá hai cái, Trần Việt vỗ vỗ tay, khích lệ nói: "Nhung Nhung rất giỏi!"
Được ba khen, tiểu Nhung Nhung càng chăm chỉ học theo huấn luyện viên. Mặc dù cánh tay nhỏ chân nhỏ, thế nhưng mỗi một chiêu đánh ra có chút giống như nữ quân nhân nhỏ bé.
Sau khi khóa học kết thúc, Nhung Nhung nhào vào trong lòng ba, ôm bình nước uống từng ngụm từng ngụm uống mấy hớp: "Ba, sau này Nhung Nhung sẽ bảo vệ ba và em gái."
"Ừm, ngoan." Trần Việt cầm khăn mặt xoa một chút mồ hôi trên đầu cho cô bé, nhìn gương mặt cô bé có hai ba phần giống Giang Nhung, không kìm được lại nghĩ tới vợ anh.
Nếu như Giang Nhung ở bên cạnh bọn họ, cô sẽ làm gì với con gái của họ?
"Tổng giám đốc Trần, vậy tôi đi trước." Huấn luyện viên nam trẻ tuổi nói.
"Ừm." Trần Việt gật đầu.
"Thầy, tạm biệt!" Tiểu Nhung Nhung vẫy tay với thầy giáo một cái, nhẹ nhàng nói.
"Tạm biệt Nhung Nhung!" Huấn luyện viên cũng vẫy tay với cô bé một cái. Dạy đứa trẻ vừa đáng yêu vừa đẹp như vậy, đúng là về phương diện góc nhìn cũng là một loại thưởng thức.
"Ba, Nhung Nhung đói bụng."
Trần Việt nhìn giờ, hôm nay bởi vì làm muộn một chút thời gian, đã qua giờ cơm của tiểu Nhung Nhung, thảo nào tiểu nha đầu lại kêu đói.
Anh ôm cô bé: "Đi, chúng ta đi ăn."
"Ba, Nhung Nhung có thể có một anh trai không?" Mỗi ngày chỉ có cô bé chơi với em gái, cô bé cảm thấy thật buồn chán, nếu như có một anh trai chơi với bọn họ thì thật tốt.
" Nhung Nhung muốn có anh trai?" Chỉ cần cô bé vui vẻ, như vậy anh có thể cân nhắc đi nhận nuôi một đứa bé về lớn lên cùng cô bé.
Tiểu Nhung Nhung đếm đầu ngón tay, dùng giọng vừa mềm mại vừa trong trẻo nói: "Nhung Nhung muốn thật nhiều anh trai, muốn thật nhiều chị gái, và một ba."
Trần Việt hiểu, tiểu Nhung Nhung không phải là muốn anh trai và chị gái, mà là một mình rất cô đơn, muốn có bạn nhỏ chơi cùng.
Buổi tối hôm đó, lúc dỗ tiểu Nhung Nhung ngủ, Trần Việt liền suy nghĩ vấn đề này.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định đưa tiểu Nhung Nhung đến nhà trẻ quân khu Giang Bắc, các biện pháp an toàn ở đó không biết tốt hơn bao nhiêu so với trường mẫu giáo quý tộc bên ngoài.
Ba năm trước đây anh đã đánh mất Giang Nhung của anh, anh tuyệt đối không thể mất con gái mình nữa.
"Nhung Nhung… "
Nhìn vẻ mặt ngủ yên tĩnh của tiểu Nhung Nhung, Trần Việt dịu dàng gọi tên cô bé, cũng không biết có phải anh thông qua bé Nhung gọi Nhung Nhung lớn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.