Chương 379: Chiến thuật tâm lý
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Chiến Niệm Bắc cười cười tiếp lời của Trần Hạo: “Anh rể, lão hồ ly Thẩm Văn Tuyên này trước đây đắc tội với không ít người, người muốn lấy mạng ông ta nhiều đến chắc có thể xếp hàng từ đây đến trong thành phố. Chỉ cần thân phận của ông ta bị công bố, rồi thả ông ta ra ngoài, vậy khác gì như con chuột chạy ngoài đường, ai cũng muốn đánh, muốn giết.”
Trần Hạo nói như vậy có mục đích gì, Chiến Niệm Bắc nghe hiểu được, thì chắc chắn Thẩm Văn Tuyên cũng hiểu được ngụ ý trong lời nói đó.
Những chuyện xấu xa mà Thẩm Văn Tuyên đã làm trước đây, không ai biết rõ hơn bản thân ông.
Năm đó vì ông làm quá nhiều chuyện ác, nhiều đến mức độ bị ép đến đường cùng, không còn cách nào khác, mới nghĩ đến cách dùng thân phận của người khác để tiếp tục sống sót.
Tuy rằng ông đã mất tích nhiều năm, có rất nhiều người cũng đã quên ông, nhưng chỉ cần nhà họ Trần và nhà họ Chiến công bố thông tin thân thế của ông ra ngoài, như vậy thì những người mà ông đã từng đắc tội, bất kể là cá nhân hay tập thể đều sẽ đến Giang Bắc này để phục kích ông.
Nếu như ông bị người khác bắt lại được, lúc đó mới đúng nghĩa là có mọc cánh cũng không thoát được, cũng có thể là ông sẽ bị phanh thây ngay tức khắc.
Trần Hạo chính là muốn nắm lấy điểm yếu này của ông, muốn ông đưa ra thuốc giải cho độc dược HDR trong cơ thể Trần Việt.
“Ha hả…” Thẩm Văn Tuyên cười nhạt rồi nói: “Trần Hạo, nếu như cậu đồng ý thả ta ra, ta phải cám ơn cậu mới phải.”
Ông ta sắp xếp cho Hứa Huệ Nhi ở bên cạnh Trần Việt nhiều năm như vậy, mới có thể thành công hạ độc Trần Việt mà không hề bị phát giác.
Ông hao tốn tâm tư sắp xếp nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới thành công, thì làm sao mà ông lại chỉ vì một câu nói của Trần Hạo mà đồng ý đưa ra thuốc giải.
Chỉ cần độc trên người Trần Việt chưa giải được, chỉ cần bọn họ chưa tìm ra phương pháp để giải độc, thì Trần Hạo sẽ không dám làm gì ông.
Bọn họ còn phải cho ông ăn ngon uống ngon, nếu không lỡ như ông có chuyện gì, thì độc trong cơ thể Trần Việt sẽ không giải được, vậy thì cả đời người Trần Việt chỉ có thể làm người thực vật.
Trần Hạo biết uy hiếp Thẩm Văn Tuyên như thế nào thì Thẩm Văn Tuyên cũng nắm được điểm yếu của Trần Hạo là gì.
Thẩm Văn Tuyên muốn bảo toàn tính mạng của ông, tuổi của ông cũng đã lớn, mà người Trần Hạo muốn bảo vệ là Trần Việt.
Trần Việt tuổi còn trẻ, hiện giờ còn nắm giữ Thịnh Thiên, tính mạng của anh so với tính mạng của lão già như ông thì quan trọng hơn nhiều.
Thẩm Văn Tuyên tự đưa hai sinh mạng ra để so sánh, sinh mạng của Trần Việt quan trọng hơn của ông nhiều, cho nên ông nghĩ nếu như sử dụng chiến thuật tâm lý, đến sau cùng người chiến thắng chắc chắn là ông.
“Không cần cám ơn tôi. Đó đều là thứ ông đáng có.” Hình như Ba Trần chưa hiểu được hàm ý trong lời nói của ông, lại xoay qua nói với Chiến Niệm Bắc: “Có thể thả người được không?”
“Anh là anh rể của em, thể diện này, em chắc chắn sẽ để cho anh.” Chiến Niệm Bắc gọi người canh giữ Thẩm Văn Tuyên đến và nói: “Ông cụ Thẩm này ở đây một đêm cũng mệt rồi. Các người đưa ông đi ăn bữa ngon, ăn xong rồi thả ông ta ra. Sẵn tiện thông báo với bên hải lục không vận Giang Bắc rà soát kiểm tra nghiêm ngặt các cửa ngõ, cẩn thận đừng để ông cụ Thẩm biến mất.”
“Quân đoàn trưởng đúng là khách sáo, vậy tôi cũng cám ơn cậu nhé.” Lúc này ông vẫn nghĩ rằng hai người họ đang diễn kịch, họ tuyệt đối không thả ông ra khỏi nơi đây đâu, cho nên ông vẫn thản nhiên theo binh lính rời đi.
Đi được vài bước, Thẩm Văn Tuyên đột nhiên quay đầu, muốn nắm bắt tình hình thực tế và cảm xúc của hai người Trần Hạo và Chiến Niệm Bắc.
Nhưng điều khiến ông thất vọng là cả hai người họ đều không có biểu hiện gì khác thường, hai người vẫn đang trao đổi với nhau chuyện gì đó rất thoải mái.
Chính vì không đoán được trong đầu hai người đó đang nghĩ gì, nên trong lòng Thẩm Văn Tuyên bắt đầu có chút bất an.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn thả ông ra? Có phải họ đã tìm ra được cách giải độc HDR rồi không?
Tuy rằng trong lòng có chút không yên, nhưng lão hồ ly Thẩm Văn Tuyên không hề biểu hiện ra ngoài, ông muốn nắm thế chủ động, muốn Trần Hạo phải thỏa hiệp với ông, nếu không thì ông chỉ có con đường chết.
Thẩm Văn Tuyên gật đầu cười cười rồi nói: “Không ngờ rằng đã bước vào nhà giam quân khu Giang Bắc rồi mà vẫn còn có cơ hội ra ngoài, tôi lần nữa cám ơn hai vị.”
Ba Trần vẫn bình tĩnh nói: “Vậy ông đi bình an. Chúng tôi không tiễn.”
Thẩm Văn Tuyên cười cười, cố gắng kiềm chế để bản thân mình không bị rối loạn, nhưng nụ cười trên mặt ông vẫn có chút kỳ lạ không che giấu được.
Mỗi bước đi theo binh lính là trong lòng ông càng tăng thêm phần không yên.
Chiến thuật của bọn họ là đánh vào tâm lý, nhưng ngay tại thời điểm này ông không cách nào đoán được đối phương đang nghĩ gì, điều này chứng tỏ ông đang ở thế bị động.
Thẩm Văn Tuyên từ từ đi theo binh lính ra theo hướng ngoài mà đi, bước đi càng ngày càng chậm, ông mong chờ lời gọi quay lại của hai người họ.
Nhưng mà cũng đã đi rất xa rồi, gần ra khỏi cửa khu phòng giam rồi, Thẩm Văn Tuyên vẫn không nghe được âm thanh gì của Trần Hạo.
Bước ra quân khu Giang Bắc, cũng đồng nghĩa với việc ông mất đi lực lượng ‘che chắn’ cho ông, một khi ra ngoài rồi, ông cũng không biết mình sẽ bị ai bắt đi, và sẽ chết như thế nào.
Ít ra thì giờ phút này, ông không thể ra ngoài, ông vẫn chưa có tâm lý chuẩn bị, bất luận thế nào thì ông cũng không thể rời khỏi quân khu Giang Bắc.
Thẩm Văn Tuyên hít một hơi sâu, quay đầu nhìn lại một lần nữa, chỉ nhìn thấy Trần Hạo vẫn rất bình thản như không có chuyện gì, ánh mắt sâu thẳm, không thể đoán được ông đang nghĩ gì.
Thẩm Văn Tuyên cứ nghĩ rằng Trần Hạo chỉ quan tâm đến người vợ ốm yếu của ông, đã lâu ông không hỏi chuyện Thịnh Thiện, nên cơ bản không phải là đối thủ của ông.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Trần Hạo, Thẩm Văn Tuyên phát hiện mình đã sai, mà còn là sai rất nghiêm trọng, ông quá coi thường người đàn ông này.
Ông cụ Trần năm xưa một tay tạo nên Thịnh Thiên, Trần Hạo từ nhỏ đã theo phụ giúp bên cạnh, nói thật thì cho dù ông không có năng lực xuất chúng thì cũng tuyệt đối không tệ hơn bao nhiêu.
Huống chi Trần Việt con ông đã là một ví dụ điển hình, nếu như Trần Hạo tệ, thì gen của ông làm sao sinh ra được Trần Việt giỏi giang và ưu tú đến như vậy.
Thẩm Văn Tuyên nói: “Trần Hạo, hôm nay cậu đến tìm tôi, không ngoài dự đoán chính là muốn biết cách giải độc HDR. Sao không nói thẳng mà cứ vòng vo với tôi.”
“Không, tôi cũng không hề muốn hỏi ông phương pháp giải độc HDR.” Ba Trần đứng khoanh tay, mắt ông nhìn xoáy vào Thẩm Văn Tuyên, cảm giác như ông đang rất kiêu ngạo.
“Không muốn biết phương pháp giải độc HDR?” Thẩm Văn Tuyên cười nhạt: “Bộ cậu tưởng ngoài trừ cậu ra thì toàn bộ những người khác đều là thằng ngốc chắc?”
Ba Trần nhìn chằm chằm vào ông, nửa cười nữa không nói: “Thẩm Văn Tuyên, ông đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi đến đây là thật lòng muốn thả ông ra.”
Thả Thẩm Văn Tuyên ra ngoài, đó quả thật là điều ba Trần muốn làm.
Chỉ là mục đích của ông không đơn thuần như vậy, ông muốn đưa Thẩm Văn Tuyên vào chỗ chết, nhưng mà lại không thể chết dễ dàng như vậy được, tốt nhất là ở trạng thái sống không bằng chết thì càng tốt.
Ba của ông bị tên họ Thẩm này giả mạo thay thế, con của ông lại bị Thẩm Văn Tuyên hạ độc, Thẩm Văn Tuyên làm nhiều chuyện ác đến như vậy, sao mà ông có thể để cho Thẩm Văn Tuyên chết dễ dàng như vậy được.
Mà làm cho Thẩm Văn Tuyên sống không bằng chết thì chuyện này không cần phải ông đích thân ra tay, chỉ cần Thẩm Văn Tuyên ra khỏi đây, những tội danh trước đây của ông cũng đủ để hấp dẫn kẻ thù của ông đến thu phục ông.
Trần Hạo nói như vậy có mục đích gì, Chiến Niệm Bắc nghe hiểu được, thì chắc chắn Thẩm Văn Tuyên cũng hiểu được ngụ ý trong lời nói đó.
Những chuyện xấu xa mà Thẩm Văn Tuyên đã làm trước đây, không ai biết rõ hơn bản thân ông.
Năm đó vì ông làm quá nhiều chuyện ác, nhiều đến mức độ bị ép đến đường cùng, không còn cách nào khác, mới nghĩ đến cách dùng thân phận của người khác để tiếp tục sống sót.
Tuy rằng ông đã mất tích nhiều năm, có rất nhiều người cũng đã quên ông, nhưng chỉ cần nhà họ Trần và nhà họ Chiến công bố thông tin thân thế của ông ra ngoài, như vậy thì những người mà ông đã từng đắc tội, bất kể là cá nhân hay tập thể đều sẽ đến Giang Bắc này để phục kích ông.
Nếu như ông bị người khác bắt lại được, lúc đó mới đúng nghĩa là có mọc cánh cũng không thoát được, cũng có thể là ông sẽ bị phanh thây ngay tức khắc.
Trần Hạo chính là muốn nắm lấy điểm yếu này của ông, muốn ông đưa ra thuốc giải cho độc dược HDR trong cơ thể Trần Việt.
“Ha hả…” Thẩm Văn Tuyên cười nhạt rồi nói: “Trần Hạo, nếu như cậu đồng ý thả ta ra, ta phải cám ơn cậu mới phải.”
Ông ta sắp xếp cho Hứa Huệ Nhi ở bên cạnh Trần Việt nhiều năm như vậy, mới có thể thành công hạ độc Trần Việt mà không hề bị phát giác.
Ông hao tốn tâm tư sắp xếp nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới thành công, thì làm sao mà ông lại chỉ vì một câu nói của Trần Hạo mà đồng ý đưa ra thuốc giải.
Chỉ cần độc trên người Trần Việt chưa giải được, chỉ cần bọn họ chưa tìm ra phương pháp để giải độc, thì Trần Hạo sẽ không dám làm gì ông.
Bọn họ còn phải cho ông ăn ngon uống ngon, nếu không lỡ như ông có chuyện gì, thì độc trong cơ thể Trần Việt sẽ không giải được, vậy thì cả đời người Trần Việt chỉ có thể làm người thực vật.
Trần Hạo biết uy hiếp Thẩm Văn Tuyên như thế nào thì Thẩm Văn Tuyên cũng nắm được điểm yếu của Trần Hạo là gì.
Thẩm Văn Tuyên muốn bảo toàn tính mạng của ông, tuổi của ông cũng đã lớn, mà người Trần Hạo muốn bảo vệ là Trần Việt.
Trần Việt tuổi còn trẻ, hiện giờ còn nắm giữ Thịnh Thiên, tính mạng của anh so với tính mạng của lão già như ông thì quan trọng hơn nhiều.
Thẩm Văn Tuyên tự đưa hai sinh mạng ra để so sánh, sinh mạng của Trần Việt quan trọng hơn của ông nhiều, cho nên ông nghĩ nếu như sử dụng chiến thuật tâm lý, đến sau cùng người chiến thắng chắc chắn là ông.
“Không cần cám ơn tôi. Đó đều là thứ ông đáng có.” Hình như Ba Trần chưa hiểu được hàm ý trong lời nói của ông, lại xoay qua nói với Chiến Niệm Bắc: “Có thể thả người được không?”
“Anh là anh rể của em, thể diện này, em chắc chắn sẽ để cho anh.” Chiến Niệm Bắc gọi người canh giữ Thẩm Văn Tuyên đến và nói: “Ông cụ Thẩm này ở đây một đêm cũng mệt rồi. Các người đưa ông đi ăn bữa ngon, ăn xong rồi thả ông ta ra. Sẵn tiện thông báo với bên hải lục không vận Giang Bắc rà soát kiểm tra nghiêm ngặt các cửa ngõ, cẩn thận đừng để ông cụ Thẩm biến mất.”
“Quân đoàn trưởng đúng là khách sáo, vậy tôi cũng cám ơn cậu nhé.” Lúc này ông vẫn nghĩ rằng hai người họ đang diễn kịch, họ tuyệt đối không thả ông ra khỏi nơi đây đâu, cho nên ông vẫn thản nhiên theo binh lính rời đi.
Đi được vài bước, Thẩm Văn Tuyên đột nhiên quay đầu, muốn nắm bắt tình hình thực tế và cảm xúc của hai người Trần Hạo và Chiến Niệm Bắc.
Nhưng điều khiến ông thất vọng là cả hai người họ đều không có biểu hiện gì khác thường, hai người vẫn đang trao đổi với nhau chuyện gì đó rất thoải mái.
Chính vì không đoán được trong đầu hai người đó đang nghĩ gì, nên trong lòng Thẩm Văn Tuyên bắt đầu có chút bất an.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn thả ông ra? Có phải họ đã tìm ra được cách giải độc HDR rồi không?
Tuy rằng trong lòng có chút không yên, nhưng lão hồ ly Thẩm Văn Tuyên không hề biểu hiện ra ngoài, ông muốn nắm thế chủ động, muốn Trần Hạo phải thỏa hiệp với ông, nếu không thì ông chỉ có con đường chết.
Thẩm Văn Tuyên gật đầu cười cười rồi nói: “Không ngờ rằng đã bước vào nhà giam quân khu Giang Bắc rồi mà vẫn còn có cơ hội ra ngoài, tôi lần nữa cám ơn hai vị.”
Ba Trần vẫn bình tĩnh nói: “Vậy ông đi bình an. Chúng tôi không tiễn.”
Thẩm Văn Tuyên cười cười, cố gắng kiềm chế để bản thân mình không bị rối loạn, nhưng nụ cười trên mặt ông vẫn có chút kỳ lạ không che giấu được.
Mỗi bước đi theo binh lính là trong lòng ông càng tăng thêm phần không yên.
Chiến thuật của bọn họ là đánh vào tâm lý, nhưng ngay tại thời điểm này ông không cách nào đoán được đối phương đang nghĩ gì, điều này chứng tỏ ông đang ở thế bị động.
Thẩm Văn Tuyên từ từ đi theo binh lính ra theo hướng ngoài mà đi, bước đi càng ngày càng chậm, ông mong chờ lời gọi quay lại của hai người họ.
Nhưng mà cũng đã đi rất xa rồi, gần ra khỏi cửa khu phòng giam rồi, Thẩm Văn Tuyên vẫn không nghe được âm thanh gì của Trần Hạo.
Bước ra quân khu Giang Bắc, cũng đồng nghĩa với việc ông mất đi lực lượng ‘che chắn’ cho ông, một khi ra ngoài rồi, ông cũng không biết mình sẽ bị ai bắt đi, và sẽ chết như thế nào.
Ít ra thì giờ phút này, ông không thể ra ngoài, ông vẫn chưa có tâm lý chuẩn bị, bất luận thế nào thì ông cũng không thể rời khỏi quân khu Giang Bắc.
Thẩm Văn Tuyên hít một hơi sâu, quay đầu nhìn lại một lần nữa, chỉ nhìn thấy Trần Hạo vẫn rất bình thản như không có chuyện gì, ánh mắt sâu thẳm, không thể đoán được ông đang nghĩ gì.
Thẩm Văn Tuyên cứ nghĩ rằng Trần Hạo chỉ quan tâm đến người vợ ốm yếu của ông, đã lâu ông không hỏi chuyện Thịnh Thiện, nên cơ bản không phải là đối thủ của ông.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Trần Hạo, Thẩm Văn Tuyên phát hiện mình đã sai, mà còn là sai rất nghiêm trọng, ông quá coi thường người đàn ông này.
Ông cụ Trần năm xưa một tay tạo nên Thịnh Thiên, Trần Hạo từ nhỏ đã theo phụ giúp bên cạnh, nói thật thì cho dù ông không có năng lực xuất chúng thì cũng tuyệt đối không tệ hơn bao nhiêu.
Huống chi Trần Việt con ông đã là một ví dụ điển hình, nếu như Trần Hạo tệ, thì gen của ông làm sao sinh ra được Trần Việt giỏi giang và ưu tú đến như vậy.
Thẩm Văn Tuyên nói: “Trần Hạo, hôm nay cậu đến tìm tôi, không ngoài dự đoán chính là muốn biết cách giải độc HDR. Sao không nói thẳng mà cứ vòng vo với tôi.”
“Không, tôi cũng không hề muốn hỏi ông phương pháp giải độc HDR.” Ba Trần đứng khoanh tay, mắt ông nhìn xoáy vào Thẩm Văn Tuyên, cảm giác như ông đang rất kiêu ngạo.
“Không muốn biết phương pháp giải độc HDR?” Thẩm Văn Tuyên cười nhạt: “Bộ cậu tưởng ngoài trừ cậu ra thì toàn bộ những người khác đều là thằng ngốc chắc?”
Ba Trần nhìn chằm chằm vào ông, nửa cười nữa không nói: “Thẩm Văn Tuyên, ông đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi đến đây là thật lòng muốn thả ông ra.”
Thả Thẩm Văn Tuyên ra ngoài, đó quả thật là điều ba Trần muốn làm.
Chỉ là mục đích của ông không đơn thuần như vậy, ông muốn đưa Thẩm Văn Tuyên vào chỗ chết, nhưng mà lại không thể chết dễ dàng như vậy được, tốt nhất là ở trạng thái sống không bằng chết thì càng tốt.
Ba của ông bị tên họ Thẩm này giả mạo thay thế, con của ông lại bị Thẩm Văn Tuyên hạ độc, Thẩm Văn Tuyên làm nhiều chuyện ác đến như vậy, sao mà ông có thể để cho Thẩm Văn Tuyên chết dễ dàng như vậy được.
Mà làm cho Thẩm Văn Tuyên sống không bằng chết thì chuyện này không cần phải ông đích thân ra tay, chỉ cần Thẩm Văn Tuyên ra khỏi đây, những tội danh trước đây của ông cũng đủ để hấp dẫn kẻ thù của ông đến thu phục ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.