Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 131: Chuyến công tác giận dữ

Mộc Thất Thất

26/06/2020

Ngày hôm sau.

Mặt trời lên cao bằng con sào, Giang Nhung mới yếu ớt tỉnh dậy.

Động đậy, thân thể vẫn không có chút sức lực nào, nhưng không đau đớn như bị xe cán như lần đầu tiên.

Cô mở to mắt, vô thức nhìn về phía cửa sổ, nhưng không nhìn thấy Trần Việt đâu.

Cô cầm điện thoại mở máy lên xem, cũng sắp mười hai giờ trưa rồi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Anh bận rộn như vậy, chắc chắn sẽ không lại ngồi bên cửa sổ đợi cô tỉnh lại.

Đang nghĩ ngợi thì Lương Thu Ngân gọi điện thoại đến, cô nhận điện thoại, lập tức nghe thấy âm thanh lo lắng của Lương Thu Ngân: “Nhung Nhung, cậu mau tới studio một chuyến, có đơn đặt hàng, thiết kế như thế nào khách hàng cũng không hài lòng, toàn bộ hi vọng của tớ gửi gắm trên người cậu.”

“Khách hàng kiểu gì?” Giang Nhung nhíu mày hỏi.

“Ở trong điện thoại không nói rõ với cậu được, cậu tới trước rồi nói.” Dứt lời, không cho Giang Nhung cơ hội nói chuyện, Lương Thu Ngân đã cúp ngay điện thoại.

Nghe giọng điệu Lương Thu Ngân rất gấp gáp, Giang Nhung vội vã đứng lên, chuẩn bị dùng thời gian nhanh nhất đến studio.

Cô vừa ngồi dậy, lập tức nhìn thấy một tờ giấy đặt ở đầu giường, trên tờ giấy là mấy chữ viết lớn mạnh mẽ có lực của Trần Việt:

Đi công tác ba ngày.

Trần Việt.

“Đi công tác ba ngày, Trần Việt.”

Giang Nhung nhìn mấy chữ lớn, khẽ đọc.

Mở mắt không nhìn thấy Trần Việt ngồi bên cửa sổ, trong lòng cô hơi hụt hẫng, nhưng so với việc lúc này nhìn thấy anh đi công tác ba ngày thì chút mất mát đó thật không tính là gì.

Trần Việt đã đi công tác, studio lại có việc bận, Giang Nhung lập tức quyết định thu dọn đơn giản một chút, mang Miên Miên đến chỗ Lương Thu Ngân ở mấy ngày, thuận tiện công việc.

Lúc cùng Miên Miên ngồi lên xe taxi, Trần Việt gọi điện tới, Giang Nhung nghe máy, lập tức nghe thấy âm thanh trầm thấp gợi cảm quen thuộc của Trần Việt vang lên: “Em dậy rồi à?”

“Vâng, em dậy rồi.” Giang Nhung gật đầu: “Anh có chuyện gì thế?”

“Dậy rồi thì anh bảo thím Trần chuẩn bị đồ ăn cho em.”



Giang Nhung nói: “Không cần đâu. Em và Miên Miên đang trên xe. Vì công việc yêu cầu, em chuẩn bị tới chỗ Thu Ngân ở vài ngày.”

Lời Giang Nhung vừa thốt ra, đầu điện thoại kia Trần Việt lại im lặng, rất lâu sau mới nghe thấy anh nói: “Có phải em đang giận không?”

Đêm qua vuốt ve an ủi cô lâu như vậy, sáng nay anh lại dậy thật sớm đi đến sân bay, đi công tác ở một thành phố khác để cô ở nhà một mình, chắc là cô giận.

“A.” Giang Nhung hơi sửng sốt, lại nói: “Em không giận mà. Tại sao anh lại cảm thấy em đang tức giận chứ?”

Giang Nhung không biết vì sao anh lại nghĩ như vậy, Trần Việt cũng không trả lời cô, hai người tùy tiện nói hai câu rồi cúp điện thoại.

Chạy tới phòng làm việc, Giang Nhung mới biết được, thì ra Lương Thu Ngân đã nhận một đơn đặt hàng, nhưng kiểu dáng mấy nhà thiết kế của studio thiết kế ra đều không khiến cặp vợ chồng này hài lòng.

Lương Thu Ngân cũng sốt ruột đến mức không có cách nào mới gọi Giang Nhung còn đang dưỡng thương đến.

Giang Nhung thả Miên Miên xuống để nó tự đi chơi, còn Giang Nhung từ chỗ Lương Thu Ngân tìm hiểu thông tin và yêu cầu của khách hàng.

Đặt làm áo cưới chính là một cặp vợ chồng đám cưới vàng. Họ đã sống cùng nhau mấy chục năm, nhưng ngay cả một hôn lễ đơn giản cũng chưa từng tổ chức.

Thế là con cháu họ, định lúc họ làm đám cưới vàng thì tổ chức bù hôn lễ cho hai cụ.

Thời gian hôn lễ ấn định vào ngày mười lăm tháng giêng, nên họ không có nhiều thời gian đổi bản thảo thiết kế, bản thảo ra còn phải làm thành thành phẩm, cũng mất thời gian.

Sắp nghỉ tết rồi, chưa có bản thảo thiết kế thì càng không thể đặt hàng làm thành phẩm, nên Lương Thu Ngân mới sốt ruột như thế.

Sau khi hiểu được yêu cầu của hai cụ, trong lòng Giang Nhung hiểu rất rõ một điểm, thật ra hôn lễ đối với họ đã không còn quan trọng nữa.

Cái họ muốn chính là khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc, vui vẻ...

Nhưng hai cụ lại không muốn làm phật ý tấm lòng thành của con cháu, nên họ đã tìm đến studio này.

“Thu Ngân, phác thảo hôn lễ thiết kế trước đó có phải đều theo phong cách lãng mạn hay không?” Giang Nhung vừa chỉnh sửa bản vẽ vừa hỏi.

“Làm sao cậu biết?” Lương Thu Ngân gật đầu, hơi kinh ngạc nhìn Giang Nhung.

Giang Nhung lại nói: “Vậy sau này chúng ta đừng hướng tới lễ phục kiểu Tây nữa, chúng ta thiết kế một lễ phục kiểu Trung Quốc, lấy hạnh phúc và khỏe mạnh làm chủ đề.”

Nghe thấy Giang Nhung nói vậy, Lương Thu Ngân cũng hiểu ra, lập tức vỗ tay một cái: “Nhung Nhung, cứ quyết định như vậy đi. Vậy thì vất vả cậu rồi, cậu mau vẽ phác thảo cho hai cụ nhìn xem, chỉ cần họ hài lòng, tiền này tớ mới có thể an tâm kiếm được.”

Giang Nhung đưa tay dí đầu Lương Thu Ngân một cái: “Cậu trông chừng Miên Miên cẩn thận cho tớ, trước tiên tớ vẽ phác thảo, tranh thủ để khách hàng sớm nhìn thấy phác thảo một chút.”



“Vậy thì nhờ cậu, bà Trần.” Lương Thu Ngân cười nói.

Giang Nhung nghe hai chữ bà Trần, dường như tâm tình cũng vui vẻ một chút, cô cười rạng rỡ với Lương Thu Ngân: “Cậu cứ làm việc của mình đi. Đừng quấy rầy tớ.”

Sau đó, lúc phác họa bản thiết kế, trong đầu Giang Nhung toàn nghĩ đến dáng vẻ của cô và Trần Việt sau khi cùng từ từ già đi.

Tóc Trần Việt đã bạc trắng, trên gương mặt anh tuấn đến người thần đều phẫn nộ kia cũng đã khắc sâu dấu vết của năm tháng, nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp, khí chất vẫn như cũ, nắm tay cô, dẫn cô đi trên thảm đỏ, chậm rãi đi đến giữa sân khấu.

Mà giữa sân khấu viết một hàng chữ lớn, chúc đám cưới vàng của ông Trần Việt và bà Giang Nhung vui vẻ!

Có người từng nói, lúc thiết kế tác phẩm thật ra điều quan trọng nhất chính là để tâm, đầu tiên bản thân bạn phải yêu tác phẩm của mình, như vậy người khác mới có thể tiếp nhận tác phẩm của bạn.

Giang Nhung đang giúp thiết kế lễ phục cho hai cụ, nhưng cô lại coi hai cụ thành Trần Việt và cô năm mươi năm sau. Như vậy thứ cô thiết kế ra, tất nhiên có ưu thế của cô.

Ngày thứ hai, Lương Thu Ngân đưa phác thảo của Giang Nhung cho hai cụ xem, hai cụ vô cùng hài lòng, ngay lập tức quyết định.

Lương Thu Ngân đầy tò mò hỏi Giang Nhung: “Nhóc con, làm sao cậu biết hai cụ sẽ thích chủ đề đó?”

Giang Nhung nhếch bờ môi phấn nộn, cười một cái nói: “Bởi vì tớ hi vọng sau này mình già rồi cũng có thể giống như họ. Sau đó, tớ nghĩ ngay đến dáng vẻ của tớ sau khi về già thì đã biết mình cần gì.”

“May mắn tớ gọi cậu đi làm lại. Cậu nói ba năm nay cậu không làm việc ở studio, tớ kiếm ít đi bao nhiêu?”

“Không phải tớ đây đã trở về rồi sao. Sau này tớ càng cố gắng giúp cậu kiếm hết chỗ tiền thiếu của ba năm nay về.”

“Thần tài của tớ, tối nay cậu về nhà sao?”

“Tớ không về.”

“Các cậu cãi nhau ư?”

“Anh ấy đi công tác rồi, tớ trở về ngay cả người nói chuyện cũng không có.” Giang Nhung nghĩ một chút: “Lương đại tiểu thư, buổi tối cùng đi ăn lẩu đi.”

“Tớ đang có ý này.” Lương Thu Ngân cầm lấy áo khoác mặc vào, lại nói: “Nhung Nhung, thật chỉ vì anh ấy đi công tác cậu mới không trở về hả?”

Tối hôm qua, vì muốn làm kịp bản phác thảo, Giang Nhung chưa về nhà, Lương Thu Ngân cũng không suy nghĩ nhiều. Hôm nay, Giang Nhung vẫn nói không về nhà, không thể không khiến người ta suy nghĩ.

“Chẳng lẽ cậu cho rằng tớ ở bên ngoài lang thang nên không quay về à?” Giang Nhung cười nói, nào biết được vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trần Việt đứng ngay tại cổng studio.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lấy Chồng Bạc Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook