Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 986: Cô đi rồi

Mộc Thất Thất

26/06/2020

Sân bay quốc tế Lâm Hải.

Là sân bay lớn nhất nước A, mỗi ngày ở đây đều có máy bay to to nhỏ nhỏ ra ra vào vào, cũng là một phong cảnh nổi bật của thành phố Lâm Hải.

Hôm nay máy bay riêng của nhà họ Trần cất cánh từ đây, điểm đến là New York, vì vậy trước khi cả nhà họ Trần đến sân bay, ở đây đã có một người đứng chờ ở tháp canh từ lâu.

Anh mặc đồ vét màu đen giống như bình thường, thẳng tắp cao ngất đứng ở cửa tháp canh, lẳng lặng nhìn máy bay bay bay đáp đáp trong sân bay.

Khi có một chiếc máy bay có dán ký hiệu đặc biệt từ từ đến gần cổng đăng ký, ánh mắt của anh lập tức bị thu hút, dừng trên chiếc máy bay kia không rời đi nửa giây.

Máy bay chuyên dụng của Tổng giám đốc Tập đoàn Thịnh Thiên, vẻ ngoài không khác gì mấy những máy bay khác, chỉ có ký hiệu được dán trên thân máy bay, mấy chữ to Hàng Không Thịnh Thiên rất dễ thấy, vì vậy anh chỉ cần liếc mắt một cái đã chú ý tới.

"Ông chủ, thứ anh muốn đây." Thư ký trưởng Lâm Thành Thiên cực kỳ xứng đáng với chức vụ đưa ống nhòm cho Quyền Nam Dương: “Cả nhà cô Trần đang chuẩn bị đăng ký.”

Quyền Nam Dương nhận lấy ống nhòm, cầm ống nhòm nhìn về phía cổng đăng ký số 88, nơi đó có một người anh luyến tiếc nhất.

Rõ ràng anh và cô chỉ cách nhau mấy trăm mét, nhưng lại xa xôi giống như cách cả thế giới vậy, anh nhìn thấy cô, nhưng không chạm được vào cô.

Rất nhiều lúc, Quyền Nam Dương muốn bất chấp tất cả lao ra, giữ cô ở lại, nhưng mà lý trí lại ngăn anh lại.

Không phải anh không muốn giữ cô lại, mà là giữ cô lại có thể làm gì đây?

Tiếp tục tổn thương cô?

Anh không thể.

Anh chỉ có thể nhanh chóng xử lý chuyện của mình, mới có thể đi đến bên cạnh cô, nói với những người yêu thương cô, xin giao cô cho anh, sau này cuộc đời cô sẽ do anh bảo vệ.

"Nhung Nhung......"

Anh nhìn thấy rồi, nhìn thấy cô đi sau cùng đám người, dắt tay em trai khoảng tám tuổi của cô, cúi đầu từ từ đi lên hành lang thông tới máy bay.

Bởi vì thời tiết của thành phố Lâm Hải còn rất lạnh, hôm nay cô khoác bên ngoài một cái áo lông màu trắng, rõ ràng đã khoác một cái áo lông rất dày, nhưng nhìn cô vẫn rất gầy, giống như gió lớn một chút cũng có thể thổi bay cô đi.

Dọc theo đường đi, cô đều cúi đầu, anh không nhìn ra vẻ mặt của cô, không biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh chỉ có thể đoán, có lẽ cô không vui.



Không vui, là vì Trần Dận Trạch bị thương vì cô đến bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh lại. Không vui, có lẽ còn vì cô rời khỏi anh, nhưng vẫn chưa nói với anh.

Có lẽ cô đang nghĩ, chắc anh không biết hôm này cô sẽ rời khỏi thành phố Lâm Hải, chỉ là cô vẫn không biết, tất cả chuyện về cô, sao anh có thể không biết được.

Cuối cùng, bóng người gầy yếu của cô bước lên khoang máy bay, biến mất trước tầm mắt của anh, trong phút chốc, Quyền Nam Dương chỉ cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác chua xót.

Rất chua rất chát, chậm rãi lan ra trong tim anh.

Chỉ một thoáng sau, máy bay Trần Nhạc Nhung ngồi lên bắt đầu chuyển động, chậm rãi cách anh càng ngày càng xa càng ngày càng xa, mãi đến khi bay lên trời xanh, ngay cả ống nhòm của anh cũng không thể nhìn thấy cô nữa.

Đi rồi!

Cô thật sự đi rồi!

Anh muốn để cô về New York trước, đến Tết Âm lịch anh sẽ đến tìm cô, nhưng mà khi cô thật sự rời khỏi anh, biến mất trước mắt anh, thì ra trái tim anh sẽ đau như vậy.

Đau đến chết lặng, đau đến sức cùng lực kiệt, đau đến mức giống như trái tim đã sớm biết mất từ khi cô rời khỏi anh vậy.

Anh cứ như vậy nhìn trời xanh cô vừa bay đi, ngơ ngác nhìn, yên lặng như một bức tượng điêu khắc, lâu thật lâu vẫn chưa từng nhúc nhích một chút.

"Ông chủ, cô Trần đã đi rất lâu rồi, Bắc Cung cũng còn có chuyện chờ anh xử lý." Không biết qua bao lâu, bên tai Quyền Nam Dương truyền đến giọng nói dè dặt của Lâm Thành Thiên.

Đúng vậy!

Nhung Nhung của anh đã bay đi rồi, cô nhẹ nhàng bay đi trước mặt anh, lúc này cô đã bay đến đâu rồi? Cô ở trên máy bay có nhớ anh không?

Anh cũng không biết!

Anh không biết gì cả, anh biết anh nhớ cô, rất muốn bất chấp tất cả bay đi đuổi theo cô.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Quyền Nam Dương từ từ lấy điện thoại trong túi ra, chuyển tới một số điện thoại anh đã sớm ghi nhớ vào nơi đáy lòng, gửi cho cô một tin nhắn…… Nhung Nhung, chờ anh!

Chờ anh!

Lần này, thời gian sẽ không quá lâu, anh sẽ đến bên cạnh cô, cho cô thân phận cô muốn, cho cô cuộc sống hạnh phúc mà cô khát khao.



Xin cô cho anh nhiều thêm một chút thời gian nữa.

"Ông chủ, cậu Long đã gọi điện thoại đến đây vài lần." Một lúc lâu sau, vẫn không thấy Quyền Nam Dương định trở về, Lâm Thành Thiên lại đành phải mạo hiểm "nguy hiểm tính mạng" nhắc nhở.

"Về." Quyền Nam Dương bỏ lại một chữ, xoay người bước đi, đi được mấy bước, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua bầu trời đã không còn cô từ lâu.

Sân bay vẫn là sân bay đó, vẫn không ngừng có máy bay vào bến, cũng có máy bay rời bến, một ngày từ sáng sớm đến tối muốn, chưa từng vì một ai mà thay đổi.

Mà thành phố Lâm Hải thì đang xảy ra một cơn "sóng thần" thật lớn, rất nhiều cấp cao của chính phủ Bắc Cung bị công khai có tham gia vụ án nhà họ Long bị diệt môn, bị đưa vào tù trong một đêm.

Về vụ án nhà họ Long bị diệt môn, vẫn luôn là một vấn đề chưa được giải quyết, đã một năm, các bộ phận của nhà nước không nhắc tới dù chỉ một chữ, giống như chuyện một năm trước chưa từng xảy ra.

Nhưng mà, lần này sự kiện nhà họ Long bị diệt môn vừa bùng lên, có chứng cứ trực tiếp chỉ người đứng sau màn thế nhưng lại là Tổng thống tiền nhiệm Quyền Lập Chí.

Lúc đầu, Tổng thống tiền nhiệm Quyền Lập Chí vẫn luôn ra sức ngụy biện, khi Thái Yên Chi đứng trên bục nhân chứng đưa ra chứng cứ xác thật tố cáo ông ta, ông ta tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Nhân chứng vật chứng đều có, Tổng thống tiền nhiệm Quyền Lập Chí bị giam lỏng, trong một đêm danh tiếng tốt vì nước vì dân của ông ta bị mất sạch, trở thành một kẻ xấu người người khinh bỉ.

Quyền Lập Chí bị bắt, cả đám cấp cao được ông ta xếp vào Bắc Cung cũng bị lôi ra, đến lúc này thế lực phản đối Quyền Nam Dương trong chính phủ Bắc Cung hoàn toàn bị loại bỏ.

Quyền Nam Dương dẫn theo tập thể của anh, làm một lần dọn dẹp lại toàn bộ chính phủ, cuối cùng không ai dám làm chuyện gì sau lưng anh nữa..

Chính phủ Bắc Cung, nước A đã xem như thật sự yên tĩnh an bình.

"Cả đám hung thủ giết nhà họ Long đều đã bị xử lý, tiếp theo cậu định làm sao?" Đứng trên cửa thành cao nhất của Bắc Cung, Quyền Nam Dương nhìn về phương xa, hỏi Long Duy đang đứng bên cạnh.

"Thù đã báo, chỉ là hơn mười mạng người của nhà họ Long cũng không thể trở về được nữa, Long Duy tôi cũng không thể trở lại làm Long Duy của trước kia." Nhìn dòng xe cộ dưới lầu, Long Duy thở dài nói.

Lúc trước, anh bị thương nặng, cắn răng cố gắng đi từng bước tới lúc này, chính là vì báo thù cho mười mấy mạng người nhà họ Long, hôm nay tất cả đã xong, nhưng anh vẫn không vui vẻ như trong tưởng tượng.

Có lẽ, anh cảm thấy hung thủ chỉ bị bắt lại, vẫn còn không thể tháo gỡ thù hận trong lòng anh; cũng có thể, thù hận trong lòng anh dần nhạt đi, có thể đòi lại công bằng cho mười mấy mạng người của nhà họ Long là tốt rồi.

"Tôi nghe nói cậu muốn rời khỏi đây?" Quyền Nam Dương thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Long Duy: "Thật sự không định ở lại giúp tôi sao?"

"Cậu cần tôi giúp à?" Long Duy cười khẽ: "Cậu đã xử lý xong những người nên xử lý, dẫn dắt nước A đi trên con đường đúng đắn, cậu vẫn còn không nỡ xa vị trí này sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lấy Chồng Bạc Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook