Chương 159: Có tin tốt nói cho anh
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Giang Nhung tiếp tục nói: "Người khác có thể xem thường tớ, nhưng là chính tớ sẽ không xem thường mình, tớ vẫn cảm thấy mình không có chỗ nào không bằng người khác. Tớ cũng tin, người đàn ông hiểu tớ, yêu tớ sẽ ở bên cạnh tớ.”
"Nhung Nhung, trong lòng tớ, cậu luôn rất ưu tú, so với rất nhiều người đều xuất sắc hơn." Lời này của Lương Thu Ngân cũng không phải là để an ủi Giang Nhung, trong lòng cô luôn cảm thấy Giang Nhung rất tài ba.
Chính là bởi vì biết Giang Nhung rất tài giỏi, là một người bạn đáng giá kết thân.
Năm đó khi Giang Nhung xảy ra chuyện, cô có thể không tính toán gì cùng cô ấy đến Giang Bắc, hai người cùng lập nghiệp, cùng tìm kiếm tương lai tốt đẹp.
"Thu Ngân, cậu yên tâm, không có chuyện gì có thể làm khó được tớ cả." Giang Nhung nhẹ nhàng cười, dừng nói nửa ngày mới nói tiếp, "Trong mắt của tớ, hạnh phúc không phải đợi liền có thể có được, mà là phải cố gắng đạt được, được được thì phải dùng cả tấm lòng để giữ gìn, không thể vì một chút cản trở liền từ bỏ."
Cho nên, Giang Nhung vô cùng hiểu rõ, cũng kiên định vô cùng, cô tuyệt đối sẽ không bởi vì Ông cụ Trần liền chủ động rời đi Trần Việt.
Đồng thời cô cũng tin tưởng Trần Việt, trong lòng Trần Việt, chưa hề có ý nghĩ xem thường cô, anh vẫn luôn tin tưởng cô, ủng hộ cô.
Lương Thu Ngân gật đầu: "Nhung Nhung, tớ biết, cậu vẫn luôn rất cố gắng. Cậu cố gắng như vậy, nữ thần hạnh phúc sao có thể bỏ đi không để ý cậu được.”
"Ừm. Tớ cũng cảm thấy như vậy." Giang Nhung thoải mái cười lên, lại uống một hớp nước, " Thu Ngân, tranh thủ tiếp nhiều đơn đặt hàng một chút, chúng ta phải kiếm tiền nhiều hơn, cố gắng để cuốc sống càng tốt đẹp hơn.”
Nhìn Giang Nhung cười, Lương Thu Ngân cũng cười theo, vỗ vỗ vai của cô nói: "Cùng cố gắng kiếm tiền, tranh thủ sớm ngày mua nhà mua xe."
Giang Nhung nghĩ, còn nói: "Nếu không hôm nay chúng ta tan tầm liền đi xem xe đi, tớ cũng muốn mua xe."
Lương Thu Ngân nói: "trước đây không phải cậu nói muốn tiết kiệm tiền sao, đột nhiên muốn mua xe?”
Giang Nhung nói: "Mỗi ngày đón xe cũng tốn khối tiền, mua xe có khi lại càng tiết kiệm tiền."
Còn nữa, xe taxi không thể vào đến khu biệt thự, chỉ có thể đến cửa chính, mỗi ngày còn phải tốn nửa giờ đi vào, tốn thời gian, lại quá mệt, cũng không tiện.
Còn có chính là, cô cũng muốn thừa dịp mua xe để nói cho Ông cụ Trần, cô có kinh tế, thực lực, có thể chính mình sống đầy đủ, không dựa vào nhà họ Trần bọn họ.
Sau này kiếm tiền, cô còn có thể mua phòng ở cho mình, dù là ngày nào đó Trần Việt không có tiền, cô cũng có thể nuôi anh ấy.
Nghĩ vậy Giang Nhung liền càng thêm cố gắng làm việc, dụng tâm trong công việc, hi vọng mỗi thiết kế áo cưới cho mỗi một vị khách hàng đều có thể đạt được sự tán thưởng của họ.
Bọn họ thích, lại giới thiệu cho bạn bè, danh tiếng một truyền mười mười truyền trăm, càng truyền càng nhiều, như vậy các cô liền không sợ không lấy được đơn đặt hàng.
Bận đến trưa, Giang Nhung đang bề bộn đến thiết kế bản thảo, thường thì cô làm xong mới ăn cơm, hoặc là có ăn cũng không nhiều.
Nhưng là hôm nay đến giờ cơm, cô vội vàng để Lương Thu Ngân gọi thức ăn ngoài, cô có thể bị đói, nhưng là đứa bé trong bụng không thể bị đói được.
Cô bây giờ không chỉ là Giang Nhung,còn là vợ Trần Việt, cũng là sắp mẹ rồi, mặc kệ làm chuyện gì, đều muốn nghĩ đến bọn họ.
Buổi chiều tan tầm, Lương Thu Ngân cùng Giang Nhung đi xem xe, xe sang trọng cô mua không nổi, nhưng khoảng 600 triệu đối với cô thì không vấn đề gì.
Trước đó, Giang Nhung có hứng thú với một hãng xe cùng đi tìm hiểu, bọn họ tiến thắng đến cửa hàng có bảng hiệu 4s.
Giang Nhung vừa nhìn liền nhìn trúng một chiếc xe, lái thử xong, liền đặt cọc, hai ngày nữa tới lấy xe.
Vừa giao tiền xong, Trần Việt liền gọi điện thoại đến, giọng anh vẫn thế, trầm ấm mà gợi cảm: "Ở đâu?"
"đang mua xe." Mua xe xũng là một việc lớn, không gạt được anh, cô cũng không muốn giấu diếm anh.
"Vậy anh đi đón em." Giọng anh vẫn bình tĩnh như thường.
Cô một mình đi mua xe, không có dùng tiền của anh, anh cũng không thấy mất mặt. Càng không hỏi cô tại sao muốn mua xe.
"Tốt." kết thúc cuộc gọi, Giang Nhung gửi định vị cho Trần việt.
Khoảng hai mươi mấy phút, Trần Việt đã đến.
Lương Thu Ngân biết Giang Nhung và Trần Việt cólời muốn nói với nhau, lên tiếng chào hỏi liền đi trước.
Ngồi lên xe, Trần Việt nắm chặt tay Giang Nhung, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú cô: "Giang Nhung, có một số việc là do anh không đủ chu đáo."
"Tại sao nói thế?" Giang Nhung nhìn anh, hoạt bát trừng mắt nhìn anh.
Trần Việt nhìn cô, nhìn khuôn mặt trắng noãn nà của cô, nhìn nụ cười trong trẻo cô, trong lòng đột nhiên liền thấy khó chịu.
Cô đột nhiên mua xe, tất nhiên là có nguyên nhân.
Từ biểu hiện của cô lúc này, anh nhìn ra được, cô sẽ không nguyện ý nói cho anh biết nguyên nhân, cho nên anh đang nghĩ có nên hỏi hay không.
Không hỏi nhất định sẽ không biết đáp án, hỏi có khả năng biết đáp án, cho nên anh mở miệng hỏi: "Tại sao đột nhiên em muốn mua xe?"
"Kiếm được tiền, muốn cho mình một món quà. Bằng lái đã lấy được nhiều năm như vậy, cũng nên lấy ra sử dụng." Câu trả lời được đáp vô cùng tự nhiên, để anh không tìm được kẽ hỡ nào để đánh tan.
Lại nhìn cô hồi lâu, Trần Việt mới chậm rãi nói: "Trước đây chuyện ngoài công việc đều do trợ lý giúp anh quản lý, anh không hiểu nhiều, có một số việc luôn luôn sau này mới phát hiện được."
"Không sao cả, anh không hiểunhiều, em hiểu là được, sau này em sẽ tùy thời nhắc nhở anh.” Giang Nhung đột nhiên cảm thấy buồn cười, Trần Việt nói vậy, kỳ thật chính là gián tiếp thừa nhận chỉ số tình cảm EQ của anh tương đối thấp.
Nhìn cô nói nghiêm túc như vậy, nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của cô, Trần Việt phát hiện, Giang Nhung hôm nay tựa hồ có một vài thứ khác biệt ngày xưa, đến tột cùng khác chỗ nào, anh cũng không biết.
Nhìn một chút, anh không nhịn cúi đầu hôn cô, nụ hôn của anh rất dịu dàng ôn nhu, chỉ là nhẹ nhàng hôn cô một cái rồi buông cô ra.
Giang Nhung nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Về nhà trước. Sau khi về nhà em có một tin tốt phải nói cho anh."
Anh nhíu mày lại: "Bây giờ không thể nói?"
"Vì an toàn, bây giờ không thể nói." Vạn nhất cô nói cho anh biết, anh lại hưng phấn quá độ, lái xe nguy hiểm, cho nên vẫn là chờ về nhà rồi nói cho anh biết.
"việc gì?" Cô càng giấu anh, anh càng thấy hứng thú.
"Đã nói là về nhà sẽ nói cho anh biết, sao còn hỏi, Ngài Trần như vậy không đáng yêu chút nào." Giang Nhung đưa tay xoa bóp mặt anh, dùng sức bóp một cái, "Ngài Trần, ngoan, phải nghe lời."
Bị cô đối đãi như đứa trẻ, mặt Trần Việt cực kỳ không tình nguyện nhìn về trước xe, nổ máy chạy xe về nhà.
"Nhung Nhung, trong lòng tớ, cậu luôn rất ưu tú, so với rất nhiều người đều xuất sắc hơn." Lời này của Lương Thu Ngân cũng không phải là để an ủi Giang Nhung, trong lòng cô luôn cảm thấy Giang Nhung rất tài ba.
Chính là bởi vì biết Giang Nhung rất tài giỏi, là một người bạn đáng giá kết thân.
Năm đó khi Giang Nhung xảy ra chuyện, cô có thể không tính toán gì cùng cô ấy đến Giang Bắc, hai người cùng lập nghiệp, cùng tìm kiếm tương lai tốt đẹp.
"Thu Ngân, cậu yên tâm, không có chuyện gì có thể làm khó được tớ cả." Giang Nhung nhẹ nhàng cười, dừng nói nửa ngày mới nói tiếp, "Trong mắt của tớ, hạnh phúc không phải đợi liền có thể có được, mà là phải cố gắng đạt được, được được thì phải dùng cả tấm lòng để giữ gìn, không thể vì một chút cản trở liền từ bỏ."
Cho nên, Giang Nhung vô cùng hiểu rõ, cũng kiên định vô cùng, cô tuyệt đối sẽ không bởi vì Ông cụ Trần liền chủ động rời đi Trần Việt.
Đồng thời cô cũng tin tưởng Trần Việt, trong lòng Trần Việt, chưa hề có ý nghĩ xem thường cô, anh vẫn luôn tin tưởng cô, ủng hộ cô.
Lương Thu Ngân gật đầu: "Nhung Nhung, tớ biết, cậu vẫn luôn rất cố gắng. Cậu cố gắng như vậy, nữ thần hạnh phúc sao có thể bỏ đi không để ý cậu được.”
"Ừm. Tớ cũng cảm thấy như vậy." Giang Nhung thoải mái cười lên, lại uống một hớp nước, " Thu Ngân, tranh thủ tiếp nhiều đơn đặt hàng một chút, chúng ta phải kiếm tiền nhiều hơn, cố gắng để cuốc sống càng tốt đẹp hơn.”
Nhìn Giang Nhung cười, Lương Thu Ngân cũng cười theo, vỗ vỗ vai của cô nói: "Cùng cố gắng kiếm tiền, tranh thủ sớm ngày mua nhà mua xe."
Giang Nhung nghĩ, còn nói: "Nếu không hôm nay chúng ta tan tầm liền đi xem xe đi, tớ cũng muốn mua xe."
Lương Thu Ngân nói: "trước đây không phải cậu nói muốn tiết kiệm tiền sao, đột nhiên muốn mua xe?”
Giang Nhung nói: "Mỗi ngày đón xe cũng tốn khối tiền, mua xe có khi lại càng tiết kiệm tiền."
Còn nữa, xe taxi không thể vào đến khu biệt thự, chỉ có thể đến cửa chính, mỗi ngày còn phải tốn nửa giờ đi vào, tốn thời gian, lại quá mệt, cũng không tiện.
Còn có chính là, cô cũng muốn thừa dịp mua xe để nói cho Ông cụ Trần, cô có kinh tế, thực lực, có thể chính mình sống đầy đủ, không dựa vào nhà họ Trần bọn họ.
Sau này kiếm tiền, cô còn có thể mua phòng ở cho mình, dù là ngày nào đó Trần Việt không có tiền, cô cũng có thể nuôi anh ấy.
Nghĩ vậy Giang Nhung liền càng thêm cố gắng làm việc, dụng tâm trong công việc, hi vọng mỗi thiết kế áo cưới cho mỗi một vị khách hàng đều có thể đạt được sự tán thưởng của họ.
Bọn họ thích, lại giới thiệu cho bạn bè, danh tiếng một truyền mười mười truyền trăm, càng truyền càng nhiều, như vậy các cô liền không sợ không lấy được đơn đặt hàng.
Bận đến trưa, Giang Nhung đang bề bộn đến thiết kế bản thảo, thường thì cô làm xong mới ăn cơm, hoặc là có ăn cũng không nhiều.
Nhưng là hôm nay đến giờ cơm, cô vội vàng để Lương Thu Ngân gọi thức ăn ngoài, cô có thể bị đói, nhưng là đứa bé trong bụng không thể bị đói được.
Cô bây giờ không chỉ là Giang Nhung,còn là vợ Trần Việt, cũng là sắp mẹ rồi, mặc kệ làm chuyện gì, đều muốn nghĩ đến bọn họ.
Buổi chiều tan tầm, Lương Thu Ngân cùng Giang Nhung đi xem xe, xe sang trọng cô mua không nổi, nhưng khoảng 600 triệu đối với cô thì không vấn đề gì.
Trước đó, Giang Nhung có hứng thú với một hãng xe cùng đi tìm hiểu, bọn họ tiến thắng đến cửa hàng có bảng hiệu 4s.
Giang Nhung vừa nhìn liền nhìn trúng một chiếc xe, lái thử xong, liền đặt cọc, hai ngày nữa tới lấy xe.
Vừa giao tiền xong, Trần Việt liền gọi điện thoại đến, giọng anh vẫn thế, trầm ấm mà gợi cảm: "Ở đâu?"
"đang mua xe." Mua xe xũng là một việc lớn, không gạt được anh, cô cũng không muốn giấu diếm anh.
"Vậy anh đi đón em." Giọng anh vẫn bình tĩnh như thường.
Cô một mình đi mua xe, không có dùng tiền của anh, anh cũng không thấy mất mặt. Càng không hỏi cô tại sao muốn mua xe.
"Tốt." kết thúc cuộc gọi, Giang Nhung gửi định vị cho Trần việt.
Khoảng hai mươi mấy phút, Trần Việt đã đến.
Lương Thu Ngân biết Giang Nhung và Trần Việt cólời muốn nói với nhau, lên tiếng chào hỏi liền đi trước.
Ngồi lên xe, Trần Việt nắm chặt tay Giang Nhung, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú cô: "Giang Nhung, có một số việc là do anh không đủ chu đáo."
"Tại sao nói thế?" Giang Nhung nhìn anh, hoạt bát trừng mắt nhìn anh.
Trần Việt nhìn cô, nhìn khuôn mặt trắng noãn nà của cô, nhìn nụ cười trong trẻo cô, trong lòng đột nhiên liền thấy khó chịu.
Cô đột nhiên mua xe, tất nhiên là có nguyên nhân.
Từ biểu hiện của cô lúc này, anh nhìn ra được, cô sẽ không nguyện ý nói cho anh biết nguyên nhân, cho nên anh đang nghĩ có nên hỏi hay không.
Không hỏi nhất định sẽ không biết đáp án, hỏi có khả năng biết đáp án, cho nên anh mở miệng hỏi: "Tại sao đột nhiên em muốn mua xe?"
"Kiếm được tiền, muốn cho mình một món quà. Bằng lái đã lấy được nhiều năm như vậy, cũng nên lấy ra sử dụng." Câu trả lời được đáp vô cùng tự nhiên, để anh không tìm được kẽ hỡ nào để đánh tan.
Lại nhìn cô hồi lâu, Trần Việt mới chậm rãi nói: "Trước đây chuyện ngoài công việc đều do trợ lý giúp anh quản lý, anh không hiểu nhiều, có một số việc luôn luôn sau này mới phát hiện được."
"Không sao cả, anh không hiểunhiều, em hiểu là được, sau này em sẽ tùy thời nhắc nhở anh.” Giang Nhung đột nhiên cảm thấy buồn cười, Trần Việt nói vậy, kỳ thật chính là gián tiếp thừa nhận chỉ số tình cảm EQ của anh tương đối thấp.
Nhìn cô nói nghiêm túc như vậy, nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của cô, Trần Việt phát hiện, Giang Nhung hôm nay tựa hồ có một vài thứ khác biệt ngày xưa, đến tột cùng khác chỗ nào, anh cũng không biết.
Nhìn một chút, anh không nhịn cúi đầu hôn cô, nụ hôn của anh rất dịu dàng ôn nhu, chỉ là nhẹ nhàng hôn cô một cái rồi buông cô ra.
Giang Nhung nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Về nhà trước. Sau khi về nhà em có một tin tốt phải nói cho anh."
Anh nhíu mày lại: "Bây giờ không thể nói?"
"Vì an toàn, bây giờ không thể nói." Vạn nhất cô nói cho anh biết, anh lại hưng phấn quá độ, lái xe nguy hiểm, cho nên vẫn là chờ về nhà rồi nói cho anh biết.
"việc gì?" Cô càng giấu anh, anh càng thấy hứng thú.
"Đã nói là về nhà sẽ nói cho anh biết, sao còn hỏi, Ngài Trần như vậy không đáng yêu chút nào." Giang Nhung đưa tay xoa bóp mặt anh, dùng sức bóp một cái, "Ngài Trần, ngoan, phải nghe lời."
Bị cô đối đãi như đứa trẻ, mặt Trần Việt cực kỳ không tình nguyện nhìn về trước xe, nổ máy chạy xe về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.