Chương 109: Cọng rơm cứu mạng
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Nghe thấy tiếng của Giang Nhung, mọi người đều quay lại nhìn.
Cô mặc một bộ đồ ngủ, bên ngoài choàng một chiếc áo khoác, mái tóc đen dài xõa ra, dáng vẻ ốm yếu khiến người thương hại, song đôi mắt lại hiện vẻ sắc bén.
Lòng Trần Việt nặng nề, cô tới bao lâu rồi? Cô nghe được bao nhiêu rồi?
“Nhung Nhung, chắc chắn con hiểu lầm bố chuyện gì rồi. Hai bố con ta nên nói chuyện với nhau.” Giang Chính Thiên không có lòng dạ đâu mà để ý Giang Nhung nghe được những gì, càng không quan tâm cô có đau lòng hay không, lập tức tỏ vẻ là một ông bố nhân từ.
“Tôi có chuyện gì mà nói với loại người ép vợ mình đến chết như ông chứ, tốt nhất ông cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy ông nữa.” Đối với ông bố này, Giang Nhung không còn chuyện gì để nói với ông ta.
Nhìn thấy Giang Chính Thiên là trong đầu Giang Nhung toàn là cảnh mẹ cô nằm trong quan tài.
Mẹ cô đã như thế, Giang Chính Thiên còn muốn lợi dụng cô, còn không cho phép cô gặp mẹ mình.
Nếu như có thể, cô thật sự không mong dòng máu cầm thú này chảy trên người mình, cô phải tận tay khiến ông ta chịu sự trừng phạt đáng giá, để an ủi linh hồn của mẹ cô trên trời.
“Nhung Nhung...”
Giang Chính Thiên muốn lay chuyển suy nghĩ của Giang Nhung, thực ra là muốn thể hiện để Trần Việt cảm thấy ông ta có vị trí rất quan trọng trong lòng của cô.
Truyện được mua bản quyền up trên
Chỉ cần Trần Việt thấy được, trong lòng Giang Nhung còn có ông bố này, vậy thì ông ta có thể mượn thân phận của cô để đề xuất với Trần Việt bất cứ yêu cầu gì.
“Cút!” Giang Nhung tức giận đến mức cả người run lẩy bẩy, cô chỉ ra ngoài cửa hét lên.
“Nhung Nhung, đây là thái độ con nói chuyện với bố con ư? Có phải con tìm được bạn trai có tiền rồi nên không thèm nhận bố mình nữa đúng không? Hài cốt của mẹ con còn chưa lạnh, con đã đối xử với bố con như thế, lẽ nào con không sợ làm bà ấy buồn sao?”
Rõ ràng biết mẹ là nỗi đau trong lòng Giang Nhung, Giang Chính Thiên lại xé vết thương của cô, dường như muốn ép cô phát điên thì ông ta mới hài lòng.
Trần Việt đi tới, mạnh mẽ kéo Giang Nhung rời đi, đồng thời bỏ lại một câu: “Trợ lý Hứa, xử lý sự việc sạch sẽ một chút.”
“Giang Nhung, con mãi mãi không thể thoát được số mệnh là con cái của nhà họ Giang, con không trốn tránh được đâu.” Giang Chính Thiên gào lên.
“Ông Giang, mấy năm nay tôi từng gặp rất nhiều người vô liêm sỉ, nhưng đúng là lần đầu tiên thấy người khiến người khác ghê tởm đến mức buồn nôn như ông đấy.” Hứa Huệ Nhi nhìn Giang Chính Thiên, nói không chút khách sáo.
“Cô chẳng qua cũng chỉ là một con chó bên cạnh Trần Việt thôi, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng à.” Giang Chính Thiên khinh miệt nói.
“Cho dù tôi là một con chó thì cũng là một con chó trung thành với chủ, còn ông thì sao? Những việc ông làm còn không bằng cả cầm thú.” Nói xong, Hứa Huệ Nhi làm động tác mời.
Thái độ của Giang Nhung quyết liệt như vậy, khiến cho Giang Chính Thiên hiểu rằng, cô sẽ không phục tùng ông ta, ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp khác.
Ông ta lập tức nghĩ tới đứa con gái Giang Hân của mình, trước đây Giang Hân là bạn cùng trường của Trần Việt, giữa hai người cũng có qua lại.
Nếu như Giang Nhung ngang bướng như vậy mà còn thuần phục được Trần Việt, vậy thì Giang Hân dịu dàng, đáng yêu muốn khiến Trần Việt động lòng chẳng phải việc khó.
Giang Chính Thiên nghĩ rằng, Giang Hân chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn, Trần Việt nhất định sẽ trở thành Cù Mạnh Chiến thứ hai.
...
Giang Nhung bị Trần Việt kéo về phòng, vô cùng tức giận ho khan, cô thật hận bản thân, hận mình vô dụng, hận mình không thể làm gì Giang Chính Thiên.
“Giang Nhung...” Trần Việt cưỡng ép ôm lấy cô, muốn an ủi cô, nhưng Giang Nhung lại chẳng nghe lọt bất cứ lời nào, cô tức giận đá Trần Việt một cái.
Cô biết mình không nên trút giận lên Trần Việt, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt vô liêm sỉ của Giang Chính Thiên, cô liền không thể khống chế được chính mình.
“Giang Nhung, em phải bình tĩnh.” Trần Việt vỗ lưng cô, nói tiếp, “Mẹ vợ nhất định không muốn nhìn thấy em như bây giờ, em phải phấn chấn lên.”
Nghe Trần Việt nhắc tới bà Giang, Giang Nhung bỗng bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Trần Việt, “Em choáng đầu, em đi ngủ một lát trước đây.”
Trần Việt kéo Giang Nhung muốn chạy trốn lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm một lúc, rồi lại ôm cô thật chặt: “Giang Nhung, nếu khó chịu thì hãy nói ra.”
Giang Nhung cúi thấp đầu, không lên tiếng.
Trần Việt nắm lấy cằm cô, để cô ngẩng đầu lên thì cô lại nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Em buồn ngủ quá.”
Trần Việt biết, cô không muốn bộc lộ tâm trạng trước mặt anh, đành bất đắc dĩ buông cô ra: “Em nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Giang Nhung khẽ đáp một tiếng rồi về nằm trên giường, nhìn lên trần nhà
“Giang Nhung...” Trần Việt ngồi xuống bên cạnh. Anh gọi cô, song cô không hề phản ứng, ánh mắt như thể dính chặt vào trần nhà.
Trần Việt vươn tay quay đầu cô lại, để cô nhìn mình: “Giang Nhung, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
“Hả...” Giang Nhung giật mình, một lát sau mới mỉm cười, “Em không sao đâu, anh đừng lo.”
Nói xong, mắt cô lại nhìn chằm chằm lên trần nhà, Trần Việt gọi cô thêm mấy tiếng, cô đều không nghe thấy.
Cô nói cô không sao, nhưng Trần Việt biết cô không ổn, anh lại quay đầu cô lại, cúi xuống hôn cô.
Cô nhắm mắt, khẽ than một câu: “Em mệt rồi.”
Trần Việt bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn đắp cho cô: “Ngủ đi.”
...
Sau khi gặp trắc trở bên phía Giang Nhung, cả ngày Giang Chính Thiên đều nghĩ nên nói với Giang Hân như thế nào để cô ta đi tiếp cận Trần Việt.
Quan trọng hơn là, Giang Hân còn mang danh nghĩa là vợ chưa cưới của Cù Mạnh Chiến, cũng phải được nhà họ Cù đồng ý mới được.
Đương nhiên, ông ta không thể nói thẳng rằng ông ta bảo Giang Hân đi quyến rũ Trần Việt, nhất định phải nghĩ cách để Giang Hân tự đi, như vậy sau này mới dễ khống chế Giang Hân làm việc cho mình.
Đang nghĩ việc này thì Cù Mạnh Chiến tới.
Cù Mạnh Chiến nhìn ông ta, cười nói: “Chú Giang, chú đi tìm Leo Trần nói chuyện thế nào rồi? Giang Nhung có bằng lòng gặp người bố là chú không?”
Giang Chính Thiên nhìn Cù Mạnh Chiến, hồi lâu sau mới nói: “Cục diện hỗn loạn này là do cậu gây ra, cậu nên biết rõ hậu quả của nó sẽ như thế nào.”
Cù Mạnh Chiến ngồi xuống, tự mình rót một cốc trà rồi uống một ngụm: “Cháu từng nghe hồi ở Mỹ Giang Hân cùng trường với Trần Việt, bọn họ cũng quen biết, cháu nghĩ muốn tiếp cận Trần Việt thì không ai thích hợp hơn cô ấy.”
“Nói như vậy có nghĩa là cậu đồng ý để Giang Hân tiếp cận Trần Việt?” Giang Chính Thiên đang không biết làm sao để nói với nhà họ Cù thì người nhà họ Cù đã tự nói, chuyện này trở nên dễ dàng hơn nhiều rồi.
“Sao không chứ?” Cù Mạnh Chiến nói.
Đối với hắn, Giang Hân chỉ là một công cụ thỏa mãn dục vọng, giờ cô ta còn có chút tác dụng, sao không tận dụng chứ?
Hai ngày nay, cổ phiếu của Cù thị đang giảm mạnh, nếu như không nghĩ cách để cho Trần Việt đổi ý thì tương lai của Cù thị vô cùng khó khăn.
Cù thị đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, nhất định phải nhanh chóng hành động.
Cô mặc một bộ đồ ngủ, bên ngoài choàng một chiếc áo khoác, mái tóc đen dài xõa ra, dáng vẻ ốm yếu khiến người thương hại, song đôi mắt lại hiện vẻ sắc bén.
Lòng Trần Việt nặng nề, cô tới bao lâu rồi? Cô nghe được bao nhiêu rồi?
“Nhung Nhung, chắc chắn con hiểu lầm bố chuyện gì rồi. Hai bố con ta nên nói chuyện với nhau.” Giang Chính Thiên không có lòng dạ đâu mà để ý Giang Nhung nghe được những gì, càng không quan tâm cô có đau lòng hay không, lập tức tỏ vẻ là một ông bố nhân từ.
“Tôi có chuyện gì mà nói với loại người ép vợ mình đến chết như ông chứ, tốt nhất ông cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy ông nữa.” Đối với ông bố này, Giang Nhung không còn chuyện gì để nói với ông ta.
Nhìn thấy Giang Chính Thiên là trong đầu Giang Nhung toàn là cảnh mẹ cô nằm trong quan tài.
Mẹ cô đã như thế, Giang Chính Thiên còn muốn lợi dụng cô, còn không cho phép cô gặp mẹ mình.
Nếu như có thể, cô thật sự không mong dòng máu cầm thú này chảy trên người mình, cô phải tận tay khiến ông ta chịu sự trừng phạt đáng giá, để an ủi linh hồn của mẹ cô trên trời.
“Nhung Nhung...”
Giang Chính Thiên muốn lay chuyển suy nghĩ của Giang Nhung, thực ra là muốn thể hiện để Trần Việt cảm thấy ông ta có vị trí rất quan trọng trong lòng của cô.
Truyện được mua bản quyền up trên
Chỉ cần Trần Việt thấy được, trong lòng Giang Nhung còn có ông bố này, vậy thì ông ta có thể mượn thân phận của cô để đề xuất với Trần Việt bất cứ yêu cầu gì.
“Cút!” Giang Nhung tức giận đến mức cả người run lẩy bẩy, cô chỉ ra ngoài cửa hét lên.
“Nhung Nhung, đây là thái độ con nói chuyện với bố con ư? Có phải con tìm được bạn trai có tiền rồi nên không thèm nhận bố mình nữa đúng không? Hài cốt của mẹ con còn chưa lạnh, con đã đối xử với bố con như thế, lẽ nào con không sợ làm bà ấy buồn sao?”
Rõ ràng biết mẹ là nỗi đau trong lòng Giang Nhung, Giang Chính Thiên lại xé vết thương của cô, dường như muốn ép cô phát điên thì ông ta mới hài lòng.
Trần Việt đi tới, mạnh mẽ kéo Giang Nhung rời đi, đồng thời bỏ lại một câu: “Trợ lý Hứa, xử lý sự việc sạch sẽ một chút.”
“Giang Nhung, con mãi mãi không thể thoát được số mệnh là con cái của nhà họ Giang, con không trốn tránh được đâu.” Giang Chính Thiên gào lên.
“Ông Giang, mấy năm nay tôi từng gặp rất nhiều người vô liêm sỉ, nhưng đúng là lần đầu tiên thấy người khiến người khác ghê tởm đến mức buồn nôn như ông đấy.” Hứa Huệ Nhi nhìn Giang Chính Thiên, nói không chút khách sáo.
“Cô chẳng qua cũng chỉ là một con chó bên cạnh Trần Việt thôi, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng à.” Giang Chính Thiên khinh miệt nói.
“Cho dù tôi là một con chó thì cũng là một con chó trung thành với chủ, còn ông thì sao? Những việc ông làm còn không bằng cả cầm thú.” Nói xong, Hứa Huệ Nhi làm động tác mời.
Thái độ của Giang Nhung quyết liệt như vậy, khiến cho Giang Chính Thiên hiểu rằng, cô sẽ không phục tùng ông ta, ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp khác.
Ông ta lập tức nghĩ tới đứa con gái Giang Hân của mình, trước đây Giang Hân là bạn cùng trường của Trần Việt, giữa hai người cũng có qua lại.
Nếu như Giang Nhung ngang bướng như vậy mà còn thuần phục được Trần Việt, vậy thì Giang Hân dịu dàng, đáng yêu muốn khiến Trần Việt động lòng chẳng phải việc khó.
Giang Chính Thiên nghĩ rằng, Giang Hân chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn, Trần Việt nhất định sẽ trở thành Cù Mạnh Chiến thứ hai.
...
Giang Nhung bị Trần Việt kéo về phòng, vô cùng tức giận ho khan, cô thật hận bản thân, hận mình vô dụng, hận mình không thể làm gì Giang Chính Thiên.
“Giang Nhung...” Trần Việt cưỡng ép ôm lấy cô, muốn an ủi cô, nhưng Giang Nhung lại chẳng nghe lọt bất cứ lời nào, cô tức giận đá Trần Việt một cái.
Cô biết mình không nên trút giận lên Trần Việt, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt vô liêm sỉ của Giang Chính Thiên, cô liền không thể khống chế được chính mình.
“Giang Nhung, em phải bình tĩnh.” Trần Việt vỗ lưng cô, nói tiếp, “Mẹ vợ nhất định không muốn nhìn thấy em như bây giờ, em phải phấn chấn lên.”
Nghe Trần Việt nhắc tới bà Giang, Giang Nhung bỗng bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Trần Việt, “Em choáng đầu, em đi ngủ một lát trước đây.”
Trần Việt kéo Giang Nhung muốn chạy trốn lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm một lúc, rồi lại ôm cô thật chặt: “Giang Nhung, nếu khó chịu thì hãy nói ra.”
Giang Nhung cúi thấp đầu, không lên tiếng.
Trần Việt nắm lấy cằm cô, để cô ngẩng đầu lên thì cô lại nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Em buồn ngủ quá.”
Trần Việt biết, cô không muốn bộc lộ tâm trạng trước mặt anh, đành bất đắc dĩ buông cô ra: “Em nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Giang Nhung khẽ đáp một tiếng rồi về nằm trên giường, nhìn lên trần nhà
“Giang Nhung...” Trần Việt ngồi xuống bên cạnh. Anh gọi cô, song cô không hề phản ứng, ánh mắt như thể dính chặt vào trần nhà.
Trần Việt vươn tay quay đầu cô lại, để cô nhìn mình: “Giang Nhung, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
“Hả...” Giang Nhung giật mình, một lát sau mới mỉm cười, “Em không sao đâu, anh đừng lo.”
Nói xong, mắt cô lại nhìn chằm chằm lên trần nhà, Trần Việt gọi cô thêm mấy tiếng, cô đều không nghe thấy.
Cô nói cô không sao, nhưng Trần Việt biết cô không ổn, anh lại quay đầu cô lại, cúi xuống hôn cô.
Cô nhắm mắt, khẽ than một câu: “Em mệt rồi.”
Trần Việt bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn đắp cho cô: “Ngủ đi.”
...
Sau khi gặp trắc trở bên phía Giang Nhung, cả ngày Giang Chính Thiên đều nghĩ nên nói với Giang Hân như thế nào để cô ta đi tiếp cận Trần Việt.
Quan trọng hơn là, Giang Hân còn mang danh nghĩa là vợ chưa cưới của Cù Mạnh Chiến, cũng phải được nhà họ Cù đồng ý mới được.
Đương nhiên, ông ta không thể nói thẳng rằng ông ta bảo Giang Hân đi quyến rũ Trần Việt, nhất định phải nghĩ cách để Giang Hân tự đi, như vậy sau này mới dễ khống chế Giang Hân làm việc cho mình.
Đang nghĩ việc này thì Cù Mạnh Chiến tới.
Cù Mạnh Chiến nhìn ông ta, cười nói: “Chú Giang, chú đi tìm Leo Trần nói chuyện thế nào rồi? Giang Nhung có bằng lòng gặp người bố là chú không?”
Giang Chính Thiên nhìn Cù Mạnh Chiến, hồi lâu sau mới nói: “Cục diện hỗn loạn này là do cậu gây ra, cậu nên biết rõ hậu quả của nó sẽ như thế nào.”
Cù Mạnh Chiến ngồi xuống, tự mình rót một cốc trà rồi uống một ngụm: “Cháu từng nghe hồi ở Mỹ Giang Hân cùng trường với Trần Việt, bọn họ cũng quen biết, cháu nghĩ muốn tiếp cận Trần Việt thì không ai thích hợp hơn cô ấy.”
“Nói như vậy có nghĩa là cậu đồng ý để Giang Hân tiếp cận Trần Việt?” Giang Chính Thiên đang không biết làm sao để nói với nhà họ Cù thì người nhà họ Cù đã tự nói, chuyện này trở nên dễ dàng hơn nhiều rồi.
“Sao không chứ?” Cù Mạnh Chiến nói.
Đối với hắn, Giang Hân chỉ là một công cụ thỏa mãn dục vọng, giờ cô ta còn có chút tác dụng, sao không tận dụng chứ?
Hai ngày nay, cổ phiếu của Cù thị đang giảm mạnh, nếu như không nghĩ cách để cho Trần Việt đổi ý thì tương lai của Cù thị vô cùng khó khăn.
Cù thị đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, nhất định phải nhanh chóng hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.