Chương 645: Cuối cùng cũng tỉnh lại
Mộc Thất Thất
26/06/2020
“Giang Nhung!” Trần Việt kích động nắm lấy tay của Giang Nhung.
Lần này anh có thể chắc chắn 100%, đây không phải là ảo giác do mình sinh ra, là Giang Nhung thật sự cử động, cô đã đáp lại anh.
“Giang Nhung, em đừng vội, chúng ta cứ từ từ, từ từ tỉnh lại…” Trần Việt kích động đến mức không biết mình nên làm như thế nào, giống như một chàng trai ngốc nghếch, ôm chặt Giang Nhung, không muốn buông cô ra.
Trải qua trăm nghìn cay đắng, giống như đã chờ đợi một khoảng thời gian rất dài.
Trong sự chờ đợi cả ngày lẫn đêm của Trần Việt, cuối cùng Giang Nhung cũng dần dần mở mắt ra.
Thế nhưng bởi vì cô đã ngủ quá lâu, đôi mắt vừa mở ra vẫn chưa nhìn thấy rõ Trần Việt, cô cảm thấy ánh nắng quá mãnh liệt, ánh sáng chói vào mắt làm cho cô cảm thấy đau nhức, nước mắt không thể kiềm chế được mà lăn xuống, cô theo bản năng nhắm mắt lại.
“Giang Nhung, đừng vội, em đừng vội, để anh kéo rèm cửa sổ lại rồi em mở mắt một lần nữa.” Một động tác nhỏ của Giang Nhung, Trần Việt liền biết bị gì, anh mau chóng kéo rèm cửa sổ, đóng cửa lại, sau đó mới quay về bên cạnh Giang Nhung: “Giang Nhung, em mở mắt ra thử xem.”
Giang Nhung từ từ mở mắt ra một lần nữa, nhưng bởi vì ánh sáng trong phòng quá tối, cô không nhìn thấy Trần Việt đang ở ngay bên cạnh.
“Giang Nhung, em cứ thích ứng với xung quanh trước đã, nhìn xem có khá hơn một chút không?” Giọng nói căng thẳng của Trần Việt vang lên bên tai Giang Nhung, mỗi một âm điệu không khó để nghe thấy sự quan tâm của anh đối với cô.
“Trần Việt…” Giang Nhung mở miệng nói, thế nhưng cô không thể phát ra tiếng.
Cũng chỉ là một động tác nhỏ như mở miệng ra nói, đã làm cho cô mệt đến mức không còn sức lực.
Trong lòng Giang Nhung chán nản thầm nghĩ, tại sao mình có thể vô dụng như vậy, tại sao mình có thể để cho Trần Việt lo lắng như vậy.
Thế nhưng đối với Trần Việt mà nói, Giang Nhung có thể tỉnh lại, đây chính là một tin tức tốt, tạm thời cô không thể nói ra được cũng không sao.
“Giang Nhung, không sao, chúng ta cứ từ từ, từ từ bình phục lại.” Trần Việt cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán của Giang Nhung.
Vào giờ phút này, nội tâm của anh đang vô cùng kích động, anh đã chờ đợi suốt ba tháng nay, trong sự thất vọng trôi qua từng ngày của anh, cuối cùng Giang Nhung đã lập ra kỳ tích tỉnh lại, không có chuyện gì có thể làm cho anh hưng phấn hơn chuyện này.
Trần Việt nói không sao thì Giang Nhung lại càng sốt ruột, bởi vì cô không muốn để cho anh tiếp tục vì cô mà đau lòng khổ sở.
Cô cố gắng cử động, muốn tự mình ngồi dậy, thế nhưng bởi vì cô đã ngủ quá lâu, tình trạng cơ thể của cô vẫn còn quá yếu, chỉ mới cử động một chút đã không còn sức lực nằm xuống.
“Giang Nhung, chúng ta đừng vội!” Trần Việt vỗ vỗ mặt của Giang Nhung, rồi nói: “Để anh đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em.”
Giang Nhung không nói gì, đương nhiên Trần Việt cũng không đợi câu trả lời của cô, đi gọi toàn bộ các bác sĩ tới đây.
Giang Nhung đã hoàn toàn tỉnh lại, như vậy mới có thể thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Các bác sĩ nhìn thấy tình huống như vậy, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười mà đã lâu rồi chưa từng thấy.
Điều này cũng có nghĩa là, cuối cùng chiếc đầu đang cầm trong tay bọn họ cũng có thể an toàn đặt lên trên cổ, không cần tiếp tục bởi vì Giang Nhung không thể tỉnh lại, mà bọn họ cũng đi đời nhà ma theo cô.
Trải qua một lượt sự dằn vặt, tiêm đủ các chất dinh dưỡng để cho Giang Nhung có thể hồi phục lại một chút sức lực.
Đợi đến khi các bác sĩ rời khỏi nơi này, cuối cùng Giang Nhung thật sự mở mắt ra, cô vừa mới mở mắt ra đã muốn vuốt ve bụng của mình.
Thế nhưng tay cô vừa mới cử động, Trần Việt đã nắm lấy tay cô, trong mắt anh lóe lên một tia đau xót rồi nói: “Giang Nhung, em đừng nghĩ gì nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“…” Giang Nhung nhìn Trần Việt, trông anh cũng rất mệt mỏi, tim của cô cũng đau theo.
Sự ngăn cản của Trần Việt đã làm cho Giang Nhung hiểu rõ, cảm nhận lúc cô bị thương là thật, con trai của bọn họ đã không còn…
Nghĩ đến lúc mình vẫn còn sống, thế nhưng con của mình thì lại không, mũi cô chua xót, nước mắt như những hạt trân châu lăn xuống, tim cô đau như có người nào đó cầm dao đâm vào.
“Giang Nhung, em vẫn còn có anh, chúng ta vẫn còn Tiểu Nhung Nhung…” Trần Việt nhìn thấy Giang Nhung vừa tỉnh lại đã rơi nước mắt như vậy, tim của anh có tốt đến mấy cũng không thể chịu đựng được.
Anh rất muốn nói với cô, đứa bé không còn cũng không sao, bọn họ vẫn còn trẻ, sau này vẫn có thể sinh nữa.
Thế nhưng Trần Việt không thể nói như vậy, bởi vì anh biết lúc Giang Nhung biết mình mang thai đứa con thứ hai đã vui mừng như thế nào.
Giang Nhung không nói gì, thế nhưng trong lòng Trần Việt biết cô đang suy nghĩ gì.
Bởi vì Tiểu Nhung Nhung là bị người khác mổ bụng lấy ra, sau đó Giang Nhung cũng không ở bên cạnh nhìn Tiểu Nhung Nhung lớn lên, cho nên cô vẫn luôn tự trách chính mình.
Vì vậy lúc cô mang thai đứa thứ hai, cô đã âm thầm thề rằng mình phải bảo vệ con của mình thật tốt, phải để cho đứa bé đến với thế giới này giống như những đứa bé bình thường khác, cô muốn ở bên cạnh con mình, nhìn đứa bé từ từ lớn lên.
Bây giờ đứa bé ở trong bụng cô đã sắp thành hình, thế nhưng bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà đứa bé đã đi mất, sao cô có thể không đau lòng chứ.
Trần Việt không biết nên nói gì cho phải, anh cũng biết bây giờ nói điều gì cũng không còn tác dụng, chỉ có thể dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô biết, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
“Trần Việt, thật xin lỗi! Là do em không bảo vệ tốt con của chúng ta…”
Cuối cùng Giang Nhung cũng phát ra tiếng, thế nhưng bởi vì cô đã bị thương quá lâu, không nói chuyện trong một thời gian dài cho nên giọng nói của cô rất khàn, làm cho người nghe cảm thấy khó chịu.
Lúc trước Tiểu Nhung Nhung đã như vậy, lần này bảo bảo lại như vậy, điều này càng làm cho cô đau lòng, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
“Giang Nhung, anh không cho phép em nói lời xin lỗi với anh! Từ trước đến nay em không hề có lỗi với anh!” Trần Việt rất bá đạo nói.
Người phải nói lời xin lỗi là anh mới đúng, bởi vì anh đã không bảo vệ cô tốt, cho nên cô mới bị thương, đứa bé của bọn họ mới mất đi.
Trên đời này, câu nói mà anh ghét nhất chính là cô mở miệng nói lời xin lỗi với anh!
“Nhưng mà…” Nước mắt của Giang Nhung càng chảy nhiều hơn.
Là do cô không bảo vệ tốt con của bọn họ, không thể để cho bảo bảo nhìn thấy ánh mặt trời trên thế giới này, là do cô không làm tròn bổn phận của một người mẹ.
“Không có nhưng mà gì hết, nếu như em yêu thích đứa bé, sau này chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa.” Câu nói sinh thêm này, tuyệt đối là vì Trần Việt muốn an ủi Giang Nhung.
Bởi vì ngày hôm đó khi Giang Nhung bị thương, nhìn thấy cô chảy nhiều máu như vậy, nhìn thấy con của bọn họ biến mất khỏi bụng của cô, thế nhưng anh lại không thể làm gì được, lúc đó anh đã xin thề rằng, cả đời này anh sẽ không để cho cô phải chịu đau khổ thêm một lần nào nữa.
“Trần Việt…” Giang Nhung khóc, lau hết nước mắt lên chiếc áo sơ mi trắng của Trần Việt.
“Giang Nhung, em vẫn còn có anh!” Trần Việt vỗ vỗ lưng của Giang Nhung, lại nói một câu như vậy, anh nhấn mạnh một lần nữa, cô không cô đơn, cô vẫn còn có anh.
Giang Nhung không nói gì, cô ở trong ngực Trần Việt khóc bù lu bù loa, dường như muốn phát tiết hết sự đau khổ khi mất đi đứa con của mình.
Mãi đến khi cô khóc đến mức ngủ thiếp đi trong ngực Trần Việt, lúc này tiếng khóc mới dừng lại.
Lúc này, Trần Việt mới khẽ đẩy cô ra khỏi ngực của mình, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: “Bé ngốc!”
Mãi đến giờ phút này, Trần Việt mới tin tưởng, tất cả mọi chuyện xảy ra chiều hôm nay đều không phải là ảo tưởng củ anh, cô đã thật sự trở về bên cạnh anh.
Lần này anh có thể chắc chắn 100%, đây không phải là ảo giác do mình sinh ra, là Giang Nhung thật sự cử động, cô đã đáp lại anh.
“Giang Nhung, em đừng vội, chúng ta cứ từ từ, từ từ tỉnh lại…” Trần Việt kích động đến mức không biết mình nên làm như thế nào, giống như một chàng trai ngốc nghếch, ôm chặt Giang Nhung, không muốn buông cô ra.
Trải qua trăm nghìn cay đắng, giống như đã chờ đợi một khoảng thời gian rất dài.
Trong sự chờ đợi cả ngày lẫn đêm của Trần Việt, cuối cùng Giang Nhung cũng dần dần mở mắt ra.
Thế nhưng bởi vì cô đã ngủ quá lâu, đôi mắt vừa mở ra vẫn chưa nhìn thấy rõ Trần Việt, cô cảm thấy ánh nắng quá mãnh liệt, ánh sáng chói vào mắt làm cho cô cảm thấy đau nhức, nước mắt không thể kiềm chế được mà lăn xuống, cô theo bản năng nhắm mắt lại.
“Giang Nhung, đừng vội, em đừng vội, để anh kéo rèm cửa sổ lại rồi em mở mắt một lần nữa.” Một động tác nhỏ của Giang Nhung, Trần Việt liền biết bị gì, anh mau chóng kéo rèm cửa sổ, đóng cửa lại, sau đó mới quay về bên cạnh Giang Nhung: “Giang Nhung, em mở mắt ra thử xem.”
Giang Nhung từ từ mở mắt ra một lần nữa, nhưng bởi vì ánh sáng trong phòng quá tối, cô không nhìn thấy Trần Việt đang ở ngay bên cạnh.
“Giang Nhung, em cứ thích ứng với xung quanh trước đã, nhìn xem có khá hơn một chút không?” Giọng nói căng thẳng của Trần Việt vang lên bên tai Giang Nhung, mỗi một âm điệu không khó để nghe thấy sự quan tâm của anh đối với cô.
“Trần Việt…” Giang Nhung mở miệng nói, thế nhưng cô không thể phát ra tiếng.
Cũng chỉ là một động tác nhỏ như mở miệng ra nói, đã làm cho cô mệt đến mức không còn sức lực.
Trong lòng Giang Nhung chán nản thầm nghĩ, tại sao mình có thể vô dụng như vậy, tại sao mình có thể để cho Trần Việt lo lắng như vậy.
Thế nhưng đối với Trần Việt mà nói, Giang Nhung có thể tỉnh lại, đây chính là một tin tức tốt, tạm thời cô không thể nói ra được cũng không sao.
“Giang Nhung, không sao, chúng ta cứ từ từ, từ từ bình phục lại.” Trần Việt cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán của Giang Nhung.
Vào giờ phút này, nội tâm của anh đang vô cùng kích động, anh đã chờ đợi suốt ba tháng nay, trong sự thất vọng trôi qua từng ngày của anh, cuối cùng Giang Nhung đã lập ra kỳ tích tỉnh lại, không có chuyện gì có thể làm cho anh hưng phấn hơn chuyện này.
Trần Việt nói không sao thì Giang Nhung lại càng sốt ruột, bởi vì cô không muốn để cho anh tiếp tục vì cô mà đau lòng khổ sở.
Cô cố gắng cử động, muốn tự mình ngồi dậy, thế nhưng bởi vì cô đã ngủ quá lâu, tình trạng cơ thể của cô vẫn còn quá yếu, chỉ mới cử động một chút đã không còn sức lực nằm xuống.
“Giang Nhung, chúng ta đừng vội!” Trần Việt vỗ vỗ mặt của Giang Nhung, rồi nói: “Để anh đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em.”
Giang Nhung không nói gì, đương nhiên Trần Việt cũng không đợi câu trả lời của cô, đi gọi toàn bộ các bác sĩ tới đây.
Giang Nhung đã hoàn toàn tỉnh lại, như vậy mới có thể thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Các bác sĩ nhìn thấy tình huống như vậy, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười mà đã lâu rồi chưa từng thấy.
Điều này cũng có nghĩa là, cuối cùng chiếc đầu đang cầm trong tay bọn họ cũng có thể an toàn đặt lên trên cổ, không cần tiếp tục bởi vì Giang Nhung không thể tỉnh lại, mà bọn họ cũng đi đời nhà ma theo cô.
Trải qua một lượt sự dằn vặt, tiêm đủ các chất dinh dưỡng để cho Giang Nhung có thể hồi phục lại một chút sức lực.
Đợi đến khi các bác sĩ rời khỏi nơi này, cuối cùng Giang Nhung thật sự mở mắt ra, cô vừa mới mở mắt ra đã muốn vuốt ve bụng của mình.
Thế nhưng tay cô vừa mới cử động, Trần Việt đã nắm lấy tay cô, trong mắt anh lóe lên một tia đau xót rồi nói: “Giang Nhung, em đừng nghĩ gì nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“…” Giang Nhung nhìn Trần Việt, trông anh cũng rất mệt mỏi, tim của cô cũng đau theo.
Sự ngăn cản của Trần Việt đã làm cho Giang Nhung hiểu rõ, cảm nhận lúc cô bị thương là thật, con trai của bọn họ đã không còn…
Nghĩ đến lúc mình vẫn còn sống, thế nhưng con của mình thì lại không, mũi cô chua xót, nước mắt như những hạt trân châu lăn xuống, tim cô đau như có người nào đó cầm dao đâm vào.
“Giang Nhung, em vẫn còn có anh, chúng ta vẫn còn Tiểu Nhung Nhung…” Trần Việt nhìn thấy Giang Nhung vừa tỉnh lại đã rơi nước mắt như vậy, tim của anh có tốt đến mấy cũng không thể chịu đựng được.
Anh rất muốn nói với cô, đứa bé không còn cũng không sao, bọn họ vẫn còn trẻ, sau này vẫn có thể sinh nữa.
Thế nhưng Trần Việt không thể nói như vậy, bởi vì anh biết lúc Giang Nhung biết mình mang thai đứa con thứ hai đã vui mừng như thế nào.
Giang Nhung không nói gì, thế nhưng trong lòng Trần Việt biết cô đang suy nghĩ gì.
Bởi vì Tiểu Nhung Nhung là bị người khác mổ bụng lấy ra, sau đó Giang Nhung cũng không ở bên cạnh nhìn Tiểu Nhung Nhung lớn lên, cho nên cô vẫn luôn tự trách chính mình.
Vì vậy lúc cô mang thai đứa thứ hai, cô đã âm thầm thề rằng mình phải bảo vệ con của mình thật tốt, phải để cho đứa bé đến với thế giới này giống như những đứa bé bình thường khác, cô muốn ở bên cạnh con mình, nhìn đứa bé từ từ lớn lên.
Bây giờ đứa bé ở trong bụng cô đã sắp thành hình, thế nhưng bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà đứa bé đã đi mất, sao cô có thể không đau lòng chứ.
Trần Việt không biết nên nói gì cho phải, anh cũng biết bây giờ nói điều gì cũng không còn tác dụng, chỉ có thể dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô biết, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
“Trần Việt, thật xin lỗi! Là do em không bảo vệ tốt con của chúng ta…”
Cuối cùng Giang Nhung cũng phát ra tiếng, thế nhưng bởi vì cô đã bị thương quá lâu, không nói chuyện trong một thời gian dài cho nên giọng nói của cô rất khàn, làm cho người nghe cảm thấy khó chịu.
Lúc trước Tiểu Nhung Nhung đã như vậy, lần này bảo bảo lại như vậy, điều này càng làm cho cô đau lòng, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
“Giang Nhung, anh không cho phép em nói lời xin lỗi với anh! Từ trước đến nay em không hề có lỗi với anh!” Trần Việt rất bá đạo nói.
Người phải nói lời xin lỗi là anh mới đúng, bởi vì anh đã không bảo vệ cô tốt, cho nên cô mới bị thương, đứa bé của bọn họ mới mất đi.
Trên đời này, câu nói mà anh ghét nhất chính là cô mở miệng nói lời xin lỗi với anh!
“Nhưng mà…” Nước mắt của Giang Nhung càng chảy nhiều hơn.
Là do cô không bảo vệ tốt con của bọn họ, không thể để cho bảo bảo nhìn thấy ánh mặt trời trên thế giới này, là do cô không làm tròn bổn phận của một người mẹ.
“Không có nhưng mà gì hết, nếu như em yêu thích đứa bé, sau này chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa.” Câu nói sinh thêm này, tuyệt đối là vì Trần Việt muốn an ủi Giang Nhung.
Bởi vì ngày hôm đó khi Giang Nhung bị thương, nhìn thấy cô chảy nhiều máu như vậy, nhìn thấy con của bọn họ biến mất khỏi bụng của cô, thế nhưng anh lại không thể làm gì được, lúc đó anh đã xin thề rằng, cả đời này anh sẽ không để cho cô phải chịu đau khổ thêm một lần nào nữa.
“Trần Việt…” Giang Nhung khóc, lau hết nước mắt lên chiếc áo sơ mi trắng của Trần Việt.
“Giang Nhung, em vẫn còn có anh!” Trần Việt vỗ vỗ lưng của Giang Nhung, lại nói một câu như vậy, anh nhấn mạnh một lần nữa, cô không cô đơn, cô vẫn còn có anh.
Giang Nhung không nói gì, cô ở trong ngực Trần Việt khóc bù lu bù loa, dường như muốn phát tiết hết sự đau khổ khi mất đi đứa con của mình.
Mãi đến khi cô khóc đến mức ngủ thiếp đi trong ngực Trần Việt, lúc này tiếng khóc mới dừng lại.
Lúc này, Trần Việt mới khẽ đẩy cô ra khỏi ngực của mình, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: “Bé ngốc!”
Mãi đến giờ phút này, Trần Việt mới tin tưởng, tất cả mọi chuyện xảy ra chiều hôm nay đều không phải là ảo tưởng củ anh, cô đã thật sự trở về bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.