Chương 433: Dạy cháu đóng phim người lớn
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Ông nội cô hãm hại ông cụ Trần, người nhà họ Trần đến xương cốt của ông cụ Trần cũng không tìm thấy.
Ông nội của cô hãm hại Giang Nhung, khiến cho tiểu Nhung Nhung từ khi sinh ra đã không có mẹ, để cho cả nhà bọn họ chia ly mấy năm trời.
Hôm nay cô chịu chút tổn thương này, so với bọn họ chẳng đáng là gì, nên cô bằng lòng chịu đựng một chút.
Chuyện đã qua cứ để nó qua, chỉ mong người nhà họ Trần từ nay về sau đều sống tốt, người một nhà chung sống với nhau thật hạnh phúc.
“Cháu không truy cứu?” Giọng Chiến Niệm Bắc đột nhiên chen vào, anh ta như một cơn gió lướt đến bên giường bệnh của Trần Tiểu Bích: “Cô Trần của chúng ta từ lúc nào mà tính tình trở nên nhân từ như vậy? Cho dù có bắt cóc cháu, cháu cũng không truy cứu?”
“Chiến Niệm Bắc, ở đây không có chuyện của cậu, cậu đừng nhiều lời.” Trần Tiểu Bích đang lo không biết nên chuyển chủ đề thế nào, Chiến Niệm Bắc đến vừa đúng lúc, vừa hay có thể lấy anh ta ra hả giận.
“Ngậm miệng của cháu lại!” Chiến Niệm Bắc tức giận rống lại: “Chuyện này có tôi với anh của cháu giải quyết, chưa đến lượt cháu nói chuyện đâu.”
“Chiến Niệm Bắc, cậu giải quyết cái cóc khô gì? Chuyện của tôi khi nào đến phiên cậu giải quyết? Cậu nghĩ cậu là gì của tôi?” Hừ, chuyện của cô dù thế nào cũng không đến phiên anh ta xử lý.
Chiến Niệm Bắc: “Trần Tiểu Bích, cháu lại ngứa đòn đúng không?”
Trần Tiểu Bích: “Chiến Niệm Bắc, mặt trời cách xa đến đâu thì cậu liền cách xa đến đó cho tôi, tốt nhất là trong khoảng thời gian bà cô đây còn sống cậu đừng nên trở về.”
“Nói hay lắm.” Trần Việt nhìn Chiến Niệm Bắc: “Người lớn thì nên có dáng vẻ của người lớn. Cậu xem cậu kìa, giống người làm cậu ở chỗ nào chứ.”
“Cậu nói này Trần Minh Chí, cháu nhìn cho kỹ đi, người đứng trước mặt cháu là em trai ruột của mẹ cháu, là cậu ruột của cháu đấy. Cháu có thể dùng thái độ đó để nói chuyện với cậu sao?”
Trần Việt: “Vậy cậu xem xem cậu có chút dáng vẻ nào của người làm cậu không?”
Chiến Niệm Bắc: “...”
Từ trước đến nay anh ta chỉ làm những việc mình thích, những thứ như vai vế này nọ, trước giờ anh ta chưa từng để ý. Thế mà hết lần này đến lần khác lại để thằng nhóc kia lên mặt dạy đời anh ta, còn nói đến mức anh ta không thể phản bác được.
Trần Tiểu Bích liếc mắt: “Đáng đời!”
Trần Việt nói tiếp: “Chuyện này giao cho cháu giải quyết, hai người đừng quan tâm đến nữa.”
Chiến Niệm Bắc: “Cậu...”
Trần Việt cắt lời anh ta: “Cậu cứ chăm sóc Tiểu Bích cho tốt, đừng để nó gây chuyện nữa.”
Trần Tiểu Bích: “Em có thể tự chăm sóc mình mà, ai cần cái tên này chăm sóc chứ.”
Trần Việt: “Em ngoan ngoãn chút đi.”
Trần Tiểu Bích: “Em ngoan mà. Ngày nào cũng nằm trên giường bệnh, cửa lớn không ra, cửa trong không đến, anh có thấy ai ngoan hiền được như em chưa.”
“Người lớn dạy em, em phải ngoan ngoãn mà nghe, không được lý sự!” Trần Việt lại dùng tư cách anh cả mà dạy dỗ.
Nói xong, Trần Việt quay người rời đi, để lại hai người Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc.
Trần Tiểu Bích hung hăng liếc Chiến Niệm Bắc, kéo chăn lên, chui vào trong chăn, nhỏ giọng mắng: “Có vài người đúng là quá đáng ghét, muốn đuổi hắn đi, hết lần này đến lần khác hắn còn vác xác về.”
“Trần Tiểu Bích!” Chiến Niệm Bắc kéo cái chăn ra ném qua một bên, hỏi: “Cháu nói đàng hoàng cho tôi xem, vì sao lại không truy cứu?”
Cho dù Trần Tiểu Bích vì chuyện của Thẩm Văn Tuyên mà thay đổi tính tình, nhưng tuyệt đối sẽ không thay đổi hoàn toàn, chuyện này chắc chắn còn có uẩn khúc.
“Cậu quan tâm làm cái chó gì!” Trần Tiểu Bích hung hăng nhấc chân đạp Chiến Niệm Bắc một cái: “Cô đây không chào đón cậu, cậu đến từ đâu thì cút về đó đi.”
Chiến Niệm Bắc bắt được chân của Trần Tiểu Bích: “Nói đàng hoàng cho tôi, vì sao không truy cứu? Có phải bọn bắt cóc kia uy hiếp cháu đúng không?”
Trần Tiểu Bích duỗi chân ra, hung hăng đạp Chiến Niệm Bắc một cái: “Chiến Niệm Bắc, cô đây bảo cậu biến đi, lỗ tai cậu bị điếc sao?”
Thấy cô còn tràn đầy năng lượng như vậy, Chiến Niệm Bắc bỗng cười xấu xa: “Trần Tiểu Bích, vết thương của cháu lành rồi?”
Trần Tiểu Bích trừng to mắt nhìn anh ta: “Buông ra!”
Chiến Niệm Bắc: “Không phải là cháu muốn đóng một bộ phim người lớn với tôi sao?”
Trần Tiểu Bích: “Yên tâm đi. Tôi đã tìm được một người đóng phim người lớn chung với tôi rồi. Người đó chắc chắn không phải là cậu, cho nên tốt nhất là cậu cút xa một chút đi.”
“Ha ha...” Chiến Niệm Bắc bỗng cười lạnh một tiếng, Trần Tiểu Bích nghe được liền nổi cả da gà.
Cô cảnh giác nhìn anh ta: “Cậu muốn làm gì?”
Chiến Niệm Bắc bỗng nở nụ cười, cười thật lưu manh: “Trừ ‘làm" cháu ra, tôi còn có thể làm gì?”
Dám ở trước mặt anh ta nói muốn diễn phim người lớn với một người khác không phải anh ta, như vậy cũng phải có dũng khí chịu hậu quả.
“Cậu không biết xấu hổ!” Trần Tiểu Bích đỏ mặt nói. Có điều, dường như cô cũng thích người đàn ông này không biết xấu hổ như vậy.
Lúc trước bởi vì chuyện của ba mẹ, trong lòng cô đúng là hơi rối rắm. Nhưng khi trải qua thời khắc sống chết, trong đầu cô lúc ấy chỉ toàn nghĩ đến người đàn ông này. Cô càng hiểu lòng mình, đời này ngoại trừ Chiến Niệm Bắc, cô không cần ai nữa.
“Vừa nãy tôi đi hỏi bác sĩ, vết thương của cháu đã lành rồi. Chỉ cần cháu đồng ý, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể xuất viện.” Chiến Niệm Bắc vừa nói vừa đi về phía cửa, cầm nắm cửa, khóa trái lại. Sau đó bước từng bước mạnh mẽ đến bên cạnh Trần Tiểu Bích.
“Chiến Niệm Bắc, cậu...” Trần Tiểu Bích hồi hộp nuốt nước miếng, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Tên khốn Chiến Niệm Bắc này, nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa rồi!
Xem cô lát nữa trừng trị anh ta thế nào!
Chiến Niệm Bắc còn chưa làm gì, mà cái đầu óc phát triển của Trần Tiểu Bích đã hoạt động, tưởng tượng mấy lần chuyện vài phút nữa sẽ xảy ra.
Chiến Niệm Bắc chậm rãi đến gần Trần Tiểu Bích, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Lần trước chúng ta cùng xem một bộ phim người lớn, cùng nhau nghiên cứu tư thế của hai nhân vật chính, cháu còn nói muốn thử, hôm nay tôi hoàn thành tâm nguyện của cháu vậy.”
“Chiến Niệm Bắc, lại đùa giỡn lưu manh nữa, cô đây đánh cho cậu răng rơi đầy đất.” Lúc cô theo đuổi anh ta, đưa lên tận giường cũng không thèm ăn. Hôm nay cô thay đổi ý nghĩ, anh ta lại nói muốn cùng cô làm chuyện đó, có thể sao?
Tuy trong lòng cô cũng rất muốn ở bên anh ta. Nhưng dù sao cô cũng là một cô gái trẻ, cũng muốn kín đáo một chút, hơn nữa không thể để tên khốn Chiến Niệm Bắc này được lợi dễ dàng như vậy. Cho nên cô quyết định, không thể để anh ta thực hiện dễ dàng như vậy được.
“Trần Tiểu Bích, thật sự không muốn sao? Tôi nói cháu biết, cơ hội qua đi sẽ không lấy lại được đâu nhé.” Chiến Niệm Bắc hướng dẫn từ từ.
Khốn kiếp!
Trần Tiểu Bích thầm mắng trong lòng. Muốn làm thì làm đi, dài dòng cả buổi trời, không lẽ anh ta còn muốn để cô phản công à?
Nhiều khi, cô hơi hoài nghi, Chiến Niệm Bắc rốt cuộc có phải là đàn ông hay không?
Anh ta rốt cuộc có được hay không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Tiểu Bích không tự chủ được mà nhìn về vị trí nào đó của Chiến Niệm Bắc, nhìn thấy... Người đàn ông này sức chịu đựng thật là tốt!
Ông nội của cô hãm hại Giang Nhung, khiến cho tiểu Nhung Nhung từ khi sinh ra đã không có mẹ, để cho cả nhà bọn họ chia ly mấy năm trời.
Hôm nay cô chịu chút tổn thương này, so với bọn họ chẳng đáng là gì, nên cô bằng lòng chịu đựng một chút.
Chuyện đã qua cứ để nó qua, chỉ mong người nhà họ Trần từ nay về sau đều sống tốt, người một nhà chung sống với nhau thật hạnh phúc.
“Cháu không truy cứu?” Giọng Chiến Niệm Bắc đột nhiên chen vào, anh ta như một cơn gió lướt đến bên giường bệnh của Trần Tiểu Bích: “Cô Trần của chúng ta từ lúc nào mà tính tình trở nên nhân từ như vậy? Cho dù có bắt cóc cháu, cháu cũng không truy cứu?”
“Chiến Niệm Bắc, ở đây không có chuyện của cậu, cậu đừng nhiều lời.” Trần Tiểu Bích đang lo không biết nên chuyển chủ đề thế nào, Chiến Niệm Bắc đến vừa đúng lúc, vừa hay có thể lấy anh ta ra hả giận.
“Ngậm miệng của cháu lại!” Chiến Niệm Bắc tức giận rống lại: “Chuyện này có tôi với anh của cháu giải quyết, chưa đến lượt cháu nói chuyện đâu.”
“Chiến Niệm Bắc, cậu giải quyết cái cóc khô gì? Chuyện của tôi khi nào đến phiên cậu giải quyết? Cậu nghĩ cậu là gì của tôi?” Hừ, chuyện của cô dù thế nào cũng không đến phiên anh ta xử lý.
Chiến Niệm Bắc: “Trần Tiểu Bích, cháu lại ngứa đòn đúng không?”
Trần Tiểu Bích: “Chiến Niệm Bắc, mặt trời cách xa đến đâu thì cậu liền cách xa đến đó cho tôi, tốt nhất là trong khoảng thời gian bà cô đây còn sống cậu đừng nên trở về.”
“Nói hay lắm.” Trần Việt nhìn Chiến Niệm Bắc: “Người lớn thì nên có dáng vẻ của người lớn. Cậu xem cậu kìa, giống người làm cậu ở chỗ nào chứ.”
“Cậu nói này Trần Minh Chí, cháu nhìn cho kỹ đi, người đứng trước mặt cháu là em trai ruột của mẹ cháu, là cậu ruột của cháu đấy. Cháu có thể dùng thái độ đó để nói chuyện với cậu sao?”
Trần Việt: “Vậy cậu xem xem cậu có chút dáng vẻ nào của người làm cậu không?”
Chiến Niệm Bắc: “...”
Từ trước đến nay anh ta chỉ làm những việc mình thích, những thứ như vai vế này nọ, trước giờ anh ta chưa từng để ý. Thế mà hết lần này đến lần khác lại để thằng nhóc kia lên mặt dạy đời anh ta, còn nói đến mức anh ta không thể phản bác được.
Trần Tiểu Bích liếc mắt: “Đáng đời!”
Trần Việt nói tiếp: “Chuyện này giao cho cháu giải quyết, hai người đừng quan tâm đến nữa.”
Chiến Niệm Bắc: “Cậu...”
Trần Việt cắt lời anh ta: “Cậu cứ chăm sóc Tiểu Bích cho tốt, đừng để nó gây chuyện nữa.”
Trần Tiểu Bích: “Em có thể tự chăm sóc mình mà, ai cần cái tên này chăm sóc chứ.”
Trần Việt: “Em ngoan ngoãn chút đi.”
Trần Tiểu Bích: “Em ngoan mà. Ngày nào cũng nằm trên giường bệnh, cửa lớn không ra, cửa trong không đến, anh có thấy ai ngoan hiền được như em chưa.”
“Người lớn dạy em, em phải ngoan ngoãn mà nghe, không được lý sự!” Trần Việt lại dùng tư cách anh cả mà dạy dỗ.
Nói xong, Trần Việt quay người rời đi, để lại hai người Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc.
Trần Tiểu Bích hung hăng liếc Chiến Niệm Bắc, kéo chăn lên, chui vào trong chăn, nhỏ giọng mắng: “Có vài người đúng là quá đáng ghét, muốn đuổi hắn đi, hết lần này đến lần khác hắn còn vác xác về.”
“Trần Tiểu Bích!” Chiến Niệm Bắc kéo cái chăn ra ném qua một bên, hỏi: “Cháu nói đàng hoàng cho tôi xem, vì sao lại không truy cứu?”
Cho dù Trần Tiểu Bích vì chuyện của Thẩm Văn Tuyên mà thay đổi tính tình, nhưng tuyệt đối sẽ không thay đổi hoàn toàn, chuyện này chắc chắn còn có uẩn khúc.
“Cậu quan tâm làm cái chó gì!” Trần Tiểu Bích hung hăng nhấc chân đạp Chiến Niệm Bắc một cái: “Cô đây không chào đón cậu, cậu đến từ đâu thì cút về đó đi.”
Chiến Niệm Bắc bắt được chân của Trần Tiểu Bích: “Nói đàng hoàng cho tôi, vì sao không truy cứu? Có phải bọn bắt cóc kia uy hiếp cháu đúng không?”
Trần Tiểu Bích duỗi chân ra, hung hăng đạp Chiến Niệm Bắc một cái: “Chiến Niệm Bắc, cô đây bảo cậu biến đi, lỗ tai cậu bị điếc sao?”
Thấy cô còn tràn đầy năng lượng như vậy, Chiến Niệm Bắc bỗng cười xấu xa: “Trần Tiểu Bích, vết thương của cháu lành rồi?”
Trần Tiểu Bích trừng to mắt nhìn anh ta: “Buông ra!”
Chiến Niệm Bắc: “Không phải là cháu muốn đóng một bộ phim người lớn với tôi sao?”
Trần Tiểu Bích: “Yên tâm đi. Tôi đã tìm được một người đóng phim người lớn chung với tôi rồi. Người đó chắc chắn không phải là cậu, cho nên tốt nhất là cậu cút xa một chút đi.”
“Ha ha...” Chiến Niệm Bắc bỗng cười lạnh một tiếng, Trần Tiểu Bích nghe được liền nổi cả da gà.
Cô cảnh giác nhìn anh ta: “Cậu muốn làm gì?”
Chiến Niệm Bắc bỗng nở nụ cười, cười thật lưu manh: “Trừ ‘làm" cháu ra, tôi còn có thể làm gì?”
Dám ở trước mặt anh ta nói muốn diễn phim người lớn với một người khác không phải anh ta, như vậy cũng phải có dũng khí chịu hậu quả.
“Cậu không biết xấu hổ!” Trần Tiểu Bích đỏ mặt nói. Có điều, dường như cô cũng thích người đàn ông này không biết xấu hổ như vậy.
Lúc trước bởi vì chuyện của ba mẹ, trong lòng cô đúng là hơi rối rắm. Nhưng khi trải qua thời khắc sống chết, trong đầu cô lúc ấy chỉ toàn nghĩ đến người đàn ông này. Cô càng hiểu lòng mình, đời này ngoại trừ Chiến Niệm Bắc, cô không cần ai nữa.
“Vừa nãy tôi đi hỏi bác sĩ, vết thương của cháu đã lành rồi. Chỉ cần cháu đồng ý, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể xuất viện.” Chiến Niệm Bắc vừa nói vừa đi về phía cửa, cầm nắm cửa, khóa trái lại. Sau đó bước từng bước mạnh mẽ đến bên cạnh Trần Tiểu Bích.
“Chiến Niệm Bắc, cậu...” Trần Tiểu Bích hồi hộp nuốt nước miếng, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Tên khốn Chiến Niệm Bắc này, nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa rồi!
Xem cô lát nữa trừng trị anh ta thế nào!
Chiến Niệm Bắc còn chưa làm gì, mà cái đầu óc phát triển của Trần Tiểu Bích đã hoạt động, tưởng tượng mấy lần chuyện vài phút nữa sẽ xảy ra.
Chiến Niệm Bắc chậm rãi đến gần Trần Tiểu Bích, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Lần trước chúng ta cùng xem một bộ phim người lớn, cùng nhau nghiên cứu tư thế của hai nhân vật chính, cháu còn nói muốn thử, hôm nay tôi hoàn thành tâm nguyện của cháu vậy.”
“Chiến Niệm Bắc, lại đùa giỡn lưu manh nữa, cô đây đánh cho cậu răng rơi đầy đất.” Lúc cô theo đuổi anh ta, đưa lên tận giường cũng không thèm ăn. Hôm nay cô thay đổi ý nghĩ, anh ta lại nói muốn cùng cô làm chuyện đó, có thể sao?
Tuy trong lòng cô cũng rất muốn ở bên anh ta. Nhưng dù sao cô cũng là một cô gái trẻ, cũng muốn kín đáo một chút, hơn nữa không thể để tên khốn Chiến Niệm Bắc này được lợi dễ dàng như vậy. Cho nên cô quyết định, không thể để anh ta thực hiện dễ dàng như vậy được.
“Trần Tiểu Bích, thật sự không muốn sao? Tôi nói cháu biết, cơ hội qua đi sẽ không lấy lại được đâu nhé.” Chiến Niệm Bắc hướng dẫn từ từ.
Khốn kiếp!
Trần Tiểu Bích thầm mắng trong lòng. Muốn làm thì làm đi, dài dòng cả buổi trời, không lẽ anh ta còn muốn để cô phản công à?
Nhiều khi, cô hơi hoài nghi, Chiến Niệm Bắc rốt cuộc có phải là đàn ông hay không?
Anh ta rốt cuộc có được hay không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Tiểu Bích không tự chủ được mà nhìn về vị trí nào đó của Chiến Niệm Bắc, nhìn thấy... Người đàn ông này sức chịu đựng thật là tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.