Chương 790: Điều kiện là anh kết hôn với cô ấy
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Mỗi ngày đi làm, bình thường Lâm Thành Thiên đều thong thả đi vào từ cửa phía Đông của Bắc Cung, từ đó đến khu vực làm việc của Bắc Cung cũng không mất nhiều thời gian.
Hôm nay, Lâm Thành Thiên cũng đi vào Bắc Cung từ cửa phía Đông, nhưng sau khi vào cửa thì anh ta bắt đầu chạy nước rút, chạy một đoạn xa rồi mà vẫn chưa tới nơi cần đến.
Anh thậm chí còn nghi ngờ đây có đúng là con đường mỗi ngày anh vẫn đi hay không? Tại sao trước kia anh chưa từng cảm thấy nó lại xa như thế?
Khi nghe tin dữ từ nhà họ Tưởng truyền đến, anh sợ hãi đến mức quên mất điện thoại này có thể truyền lời cho ngài tổng thống, không cần anh ta ngu ngốc chạy hết hơi.
Từ cửa phía Đông của Bắc Cung đến văn phòng tổng thống, anh ta chạy suốt mười mấy phút mà vẫn còn cách điểm đến một đoạn xa như vậy.
Đến khi anh vất vả chạy đến nơi thì đã sớm mệt bở hơi tai, anh ta thở phì phò một lúc lâu, mới thốt lên lời: "Ngài Tổng thống..."
Từ sau chồng văn kiện, Quyền Nam Dương ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì? Từ từ nói."
Lâm Thành Thiên vỗ ngực một cái, cố gắng ổn định tinh thần: "Cô Tưởng... cô Tưởng xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn, ngoài ngài thì không ai có thể cứu được cô ấy."
Quyền Nam Dương nhíu mày: "Chuyện gì?"
Lâm Thành Thiên lau lau mồ hôi chảy trên trán: "Cô ấy giết người. Cô ấy tự tay đập chết Tưởng Hiếu Đông, con trai của Tưởng Thế Khoan."
"Cô ấy giết Tưởng Hiếu Đông ư?" Quyền Nam Dương hơi ngừng lại, rồi nói: "Cậu hãy lập tức cho người đi thăm dò chuyện này có phải thật hay không? Còn nữa cho người đi thu thập xem mấy năm nay Tưởng Hiếu Đông đã gây ra những chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, cứ thu thập hết."
Lâm Thành Thiên lo lắng: "Ngài Tổng thống, ngộ nhỡ chuyện giết người này là thật, có thể không bảo vệ được cô Tưởng."
"Chắc chắn phải bảo vệ, không có ngộ nhỡ." Quyền Nam Dương lập tức cầm điện thoại nội bộ gọi cho thư ký, dặn dò: "Hủy toàn bộ lịch trình buổi chiều của tôi."
Vẻ mặt thư ký Hà hoang mang, ngài tổng thống lại muốn gây chuyện gì thế, diễn đàn kinh tế quốc tế quan trọng như vậy, nói không đi là có thể không đi sao?
Nhưng tất nhiên ngài tổng thống đã lên tiếng, đồng thời sau khi hạ lệnh thì đã sớm không thấy người đâu, anh ta làm sao có thể giữ chân ngài tổng thống chứ.
Làm một thư ký trưởng, lại là thư ký được ngài tổng thống vô cùng tín nhiệm, thư ký Hà cảm thấy anh ta chỉ có thể cố hết sức nghĩ ra biện pháp khác, tìm một người thân phận địa vị cũng rất cao thay ngài tổng thống tham gia hội nghị lần này.
*
Quyền Nam Dương nhìn ông lão trước mắt, dù tóc đã hoa râm nhưng tinh thần ông ta vẫn rất minh mẫn.
Vài thập niên trước, ông ta từng là nhân vật gây sóng gió của nước A, bây giờ nước A xây dựng đất nước đã mấy chục năm, vẫn chưa có mấy ai có thể sánh với danh tiếng năm đó của ông ta.
Năm đó, ông ta nắm giữ binh quyền mấy chục năm, quyền cao chức trọng, là nhân vật có công lớn trong việc dựng nước mà mọi người vô cùng kính trọng.
Dù bây giờ binh quyền nước A đã nằm trong tay Quyền Nam Dương, nhưng anh vẫn vô cùng kính trọng ông lão này.
Anh nói: "Ngài Tưởng, tôi đã bày chứng cứ trước mặt ngài, tôi chờ quyết định cuối cùng của ngài."
Ông lão Tưởng không hề động đến chứng cứ ở trước mặt. Thật ra không cần chứng cứ ông ta cũng đã biết ngọn ngành chuyện này, nhưng cái ông ta muốn cũng không phải là chân tướng sự việc, ông ta muốn có thứ gì đó khác.
"Nam Dương... Tôi còn có thể gọi cậu thế này không?" Ông lão Tưởng nhìn Quyền Nam Dương, chậm rãi hỏi.
"Thưa ngài, ngài là bề trên, chúng ta cũng đang bàn việc cá nhân, đương nhiên ngài có thể gọi thẳng tên của tôi." Trong lòng Quyền Nam Dương hiểu rõ ông lão Tưởng đang chuẩn bị "ôn chuyện" với anh.
Ông lão Tưởng cảm thán nói: "Nam Dương, năm đó tôi chứng kiến ba cậu cưới mẹ cậu, cũng chứng kiến mẹ cậu mang thai rồi sinh ra cậu. Những chuyện đó, dường như mới xảy ra ngày hôm qua, không ngờ chỉ chớp mắt mà đã sắp ba mươi năm rồi, cậu cũng đã thay ba cậu trở thành người lãnh đạo cao nhất của đất nước chúng ta."
Quyền Nam Dương cũng theo lời ông lão Tưởng nói: "Dù chúng tôi đã trưởng thành, nhưng ngài Tưởng vẫn tinh thần phấn chấn như vậy, nhìn không hề giống người hơn tám mươi tuổi."
Ông lão Tưởng lại nói: "Nam Dương, có thể ngồi lên vị trí tổng thống, cậu đã nỗ lực không ít nhỉ."
Quyền Nam Dương cũng nghiêm túc: "Là phải cố gắng, không cố gắng sao có thể ngồi lên vị trí này. Đương nhiên, tôi có thể ngồi lên vị trí tổng thống này, không thể thiếu sự ủng hộ của nhân dân cả nước, cũng không thiếu được ủng hộ của ngài Tưởng."
Ông lão Tưởng lại nói: "Không, không phải tôi ủng hộ cậu, tôi ủng hộ cháu gái tôi. Nó muốn gả cho cậu, nên tôi mới ra mặt vì cậu. Nếu như không phải vì nó, người tuổi như tôi chắc chắn sẽ không đứng ra nói lung tung."
Ông ta nói không sai, người ở tuổi ông ta, không cần thiết vì giúp ai mà đắc tội người khác.
Đã đứng ra, như vậy chứng minh ông ta vẫn có dã tâm.
Quyền Nam Dương trầm giọng nói: "Tôi biết, ngài rất yêu Linh Nhi. Ngài đã yêu thương cô ấy như thế, vậy thì tại sao không giúp cô ấy một lần? Cháu trai của ngài Tưởng Hiếu Đông đã làm những chuyện gì, ngài không phải không biết."
Ông lão Tưởng nói: "Vậy tôi cũng sẽ nói cho cậu biết một việc, năm đó là tôi cho người cố ý đem tin tức Linh Nhi mang thai tiết lộ cho Tưởng Hiếu Đông."
"Thì ra ngài đã sớm biết việc cô ấy mang thai, đồng thời không tha cho đứa trẻ trong bụng cô ấy." Quyền Nam Dương cũng chẳng kinh ngạc, dù sao vì quyền lực, việc ác hơn anh cũng đã gặp không ít.
Ông lão Tưởng lại nói: "Đúng, là tôi không tha cho đứa bé kia. Tôi muốn nó sinh con của cậu, đứa bé của nhà họ Quyền các cậu."
Quyền Nam Dương chỉ nhếch môi cười không nói gì.
Quyền Nam Dương không đồng ý khiến ông lão Tưởng hơi nổi giận: "Ngài Tổng thống, cậu thân là tổng thống một nước, chắc chắn cậu hiểu một đạo lý, thiên tử phạm pháp thì cũng bị xử như thứ dân. Dù Linh Nhi là vị hôn thê của cậu, nhưng nó giết người thì phải đền mạng, nếu không cậu làm sao ngăn chặn được miệng lưỡi thiên hạ?"
Quyền Nam Dương nhíu mày: "Ngài muốn cái gì?"
"Cưới nó, để nó sinh con của cậu, làm mẹ con cậu." Nói hồi lâu, lúc này ông lão Tưởng mới nói đến trọng điểm.
Ông ta đã lớn tuổi, không biết còn có thể sống được mấy năm, ngộ nhỡ ông ta rời khỏi thế giới này thì Tưởng Linh Nhi một người thân cũng không có.
Trước khi rời khỏi thế giới này, ông ta phải dùng hết khả năng của mình, trải cho cô một con đường tốt, tránh để sau này cô lại chịu khổ.
"Ngài biết rõ người trong lòng cô ấy không phải tôi, còn muốn gả cô ấy cho tôi, để cô ấy vì tôi sinh con dưỡng cái." Quyền Nam Dương cười lạnh nói: "Ông Tưởng, đây chính là biểu hiện tình yêu thương ngài dành cho cô ấy ư?"
Anh sinh ra trong gia đình quyền thế, biết với họ quyền thế quan trọng hơn bất cứ thứ gì, tình thân họ cũng có thể tùy ý lợi dụng.
Mấy năm nay, anh lăn lộn trong giới, anh cũng là một trong những người lợi dụng tình thân, nhưng anh chắc chắn không lợi dụng một người phụ nữ yếu đuối trói gà không chặt.
Hôm nay, Lâm Thành Thiên cũng đi vào Bắc Cung từ cửa phía Đông, nhưng sau khi vào cửa thì anh ta bắt đầu chạy nước rút, chạy một đoạn xa rồi mà vẫn chưa tới nơi cần đến.
Anh thậm chí còn nghi ngờ đây có đúng là con đường mỗi ngày anh vẫn đi hay không? Tại sao trước kia anh chưa từng cảm thấy nó lại xa như thế?
Khi nghe tin dữ từ nhà họ Tưởng truyền đến, anh sợ hãi đến mức quên mất điện thoại này có thể truyền lời cho ngài tổng thống, không cần anh ta ngu ngốc chạy hết hơi.
Từ cửa phía Đông của Bắc Cung đến văn phòng tổng thống, anh ta chạy suốt mười mấy phút mà vẫn còn cách điểm đến một đoạn xa như vậy.
Đến khi anh vất vả chạy đến nơi thì đã sớm mệt bở hơi tai, anh ta thở phì phò một lúc lâu, mới thốt lên lời: "Ngài Tổng thống..."
Từ sau chồng văn kiện, Quyền Nam Dương ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì? Từ từ nói."
Lâm Thành Thiên vỗ ngực một cái, cố gắng ổn định tinh thần: "Cô Tưởng... cô Tưởng xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn, ngoài ngài thì không ai có thể cứu được cô ấy."
Quyền Nam Dương nhíu mày: "Chuyện gì?"
Lâm Thành Thiên lau lau mồ hôi chảy trên trán: "Cô ấy giết người. Cô ấy tự tay đập chết Tưởng Hiếu Đông, con trai của Tưởng Thế Khoan."
"Cô ấy giết Tưởng Hiếu Đông ư?" Quyền Nam Dương hơi ngừng lại, rồi nói: "Cậu hãy lập tức cho người đi thăm dò chuyện này có phải thật hay không? Còn nữa cho người đi thu thập xem mấy năm nay Tưởng Hiếu Đông đã gây ra những chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, cứ thu thập hết."
Lâm Thành Thiên lo lắng: "Ngài Tổng thống, ngộ nhỡ chuyện giết người này là thật, có thể không bảo vệ được cô Tưởng."
"Chắc chắn phải bảo vệ, không có ngộ nhỡ." Quyền Nam Dương lập tức cầm điện thoại nội bộ gọi cho thư ký, dặn dò: "Hủy toàn bộ lịch trình buổi chiều của tôi."
Vẻ mặt thư ký Hà hoang mang, ngài tổng thống lại muốn gây chuyện gì thế, diễn đàn kinh tế quốc tế quan trọng như vậy, nói không đi là có thể không đi sao?
Nhưng tất nhiên ngài tổng thống đã lên tiếng, đồng thời sau khi hạ lệnh thì đã sớm không thấy người đâu, anh ta làm sao có thể giữ chân ngài tổng thống chứ.
Làm một thư ký trưởng, lại là thư ký được ngài tổng thống vô cùng tín nhiệm, thư ký Hà cảm thấy anh ta chỉ có thể cố hết sức nghĩ ra biện pháp khác, tìm một người thân phận địa vị cũng rất cao thay ngài tổng thống tham gia hội nghị lần này.
*
Quyền Nam Dương nhìn ông lão trước mắt, dù tóc đã hoa râm nhưng tinh thần ông ta vẫn rất minh mẫn.
Vài thập niên trước, ông ta từng là nhân vật gây sóng gió của nước A, bây giờ nước A xây dựng đất nước đã mấy chục năm, vẫn chưa có mấy ai có thể sánh với danh tiếng năm đó của ông ta.
Năm đó, ông ta nắm giữ binh quyền mấy chục năm, quyền cao chức trọng, là nhân vật có công lớn trong việc dựng nước mà mọi người vô cùng kính trọng.
Dù bây giờ binh quyền nước A đã nằm trong tay Quyền Nam Dương, nhưng anh vẫn vô cùng kính trọng ông lão này.
Anh nói: "Ngài Tưởng, tôi đã bày chứng cứ trước mặt ngài, tôi chờ quyết định cuối cùng của ngài."
Ông lão Tưởng không hề động đến chứng cứ ở trước mặt. Thật ra không cần chứng cứ ông ta cũng đã biết ngọn ngành chuyện này, nhưng cái ông ta muốn cũng không phải là chân tướng sự việc, ông ta muốn có thứ gì đó khác.
"Nam Dương... Tôi còn có thể gọi cậu thế này không?" Ông lão Tưởng nhìn Quyền Nam Dương, chậm rãi hỏi.
"Thưa ngài, ngài là bề trên, chúng ta cũng đang bàn việc cá nhân, đương nhiên ngài có thể gọi thẳng tên của tôi." Trong lòng Quyền Nam Dương hiểu rõ ông lão Tưởng đang chuẩn bị "ôn chuyện" với anh.
Ông lão Tưởng cảm thán nói: "Nam Dương, năm đó tôi chứng kiến ba cậu cưới mẹ cậu, cũng chứng kiến mẹ cậu mang thai rồi sinh ra cậu. Những chuyện đó, dường như mới xảy ra ngày hôm qua, không ngờ chỉ chớp mắt mà đã sắp ba mươi năm rồi, cậu cũng đã thay ba cậu trở thành người lãnh đạo cao nhất của đất nước chúng ta."
Quyền Nam Dương cũng theo lời ông lão Tưởng nói: "Dù chúng tôi đã trưởng thành, nhưng ngài Tưởng vẫn tinh thần phấn chấn như vậy, nhìn không hề giống người hơn tám mươi tuổi."
Ông lão Tưởng lại nói: "Nam Dương, có thể ngồi lên vị trí tổng thống, cậu đã nỗ lực không ít nhỉ."
Quyền Nam Dương cũng nghiêm túc: "Là phải cố gắng, không cố gắng sao có thể ngồi lên vị trí này. Đương nhiên, tôi có thể ngồi lên vị trí tổng thống này, không thể thiếu sự ủng hộ của nhân dân cả nước, cũng không thiếu được ủng hộ của ngài Tưởng."
Ông lão Tưởng lại nói: "Không, không phải tôi ủng hộ cậu, tôi ủng hộ cháu gái tôi. Nó muốn gả cho cậu, nên tôi mới ra mặt vì cậu. Nếu như không phải vì nó, người tuổi như tôi chắc chắn sẽ không đứng ra nói lung tung."
Ông ta nói không sai, người ở tuổi ông ta, không cần thiết vì giúp ai mà đắc tội người khác.
Đã đứng ra, như vậy chứng minh ông ta vẫn có dã tâm.
Quyền Nam Dương trầm giọng nói: "Tôi biết, ngài rất yêu Linh Nhi. Ngài đã yêu thương cô ấy như thế, vậy thì tại sao không giúp cô ấy một lần? Cháu trai của ngài Tưởng Hiếu Đông đã làm những chuyện gì, ngài không phải không biết."
Ông lão Tưởng nói: "Vậy tôi cũng sẽ nói cho cậu biết một việc, năm đó là tôi cho người cố ý đem tin tức Linh Nhi mang thai tiết lộ cho Tưởng Hiếu Đông."
"Thì ra ngài đã sớm biết việc cô ấy mang thai, đồng thời không tha cho đứa trẻ trong bụng cô ấy." Quyền Nam Dương cũng chẳng kinh ngạc, dù sao vì quyền lực, việc ác hơn anh cũng đã gặp không ít.
Ông lão Tưởng lại nói: "Đúng, là tôi không tha cho đứa bé kia. Tôi muốn nó sinh con của cậu, đứa bé của nhà họ Quyền các cậu."
Quyền Nam Dương chỉ nhếch môi cười không nói gì.
Quyền Nam Dương không đồng ý khiến ông lão Tưởng hơi nổi giận: "Ngài Tổng thống, cậu thân là tổng thống một nước, chắc chắn cậu hiểu một đạo lý, thiên tử phạm pháp thì cũng bị xử như thứ dân. Dù Linh Nhi là vị hôn thê của cậu, nhưng nó giết người thì phải đền mạng, nếu không cậu làm sao ngăn chặn được miệng lưỡi thiên hạ?"
Quyền Nam Dương nhíu mày: "Ngài muốn cái gì?"
"Cưới nó, để nó sinh con của cậu, làm mẹ con cậu." Nói hồi lâu, lúc này ông lão Tưởng mới nói đến trọng điểm.
Ông ta đã lớn tuổi, không biết còn có thể sống được mấy năm, ngộ nhỡ ông ta rời khỏi thế giới này thì Tưởng Linh Nhi một người thân cũng không có.
Trước khi rời khỏi thế giới này, ông ta phải dùng hết khả năng của mình, trải cho cô một con đường tốt, tránh để sau này cô lại chịu khổ.
"Ngài biết rõ người trong lòng cô ấy không phải tôi, còn muốn gả cô ấy cho tôi, để cô ấy vì tôi sinh con dưỡng cái." Quyền Nam Dương cười lạnh nói: "Ông Tưởng, đây chính là biểu hiện tình yêu thương ngài dành cho cô ấy ư?"
Anh sinh ra trong gia đình quyền thế, biết với họ quyền thế quan trọng hơn bất cứ thứ gì, tình thân họ cũng có thể tùy ý lợi dụng.
Mấy năm nay, anh lăn lộn trong giới, anh cũng là một trong những người lợi dụng tình thân, nhưng anh chắc chắn không lợi dụng một người phụ nữ yếu đuối trói gà không chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.