Chương 212: Gặp lại bạn cũ
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Cùng lúc đó, ở một căn phòng khác Giang Chính Thiên cũng không ngủ được, lý do làm cho ông ta phiền nhiễu, không thể ngủ được chính là vì cuộc gọi nhận được lúc chiều.
Với thực lực của ông ta bây giờ, nếu lấy cứng đối cứng với người đó, chắc chắn ông ta sẽ gặp thất bại, ông ta chỉ có một bí mật có thể kiềm hãm người đó, chính là con chip duy nhất của anh ta.
Ngoài ra còn cả Trần Việt kia nữa, còn sờ sờ đó, ông ta không tin người thông minh như Trần Việt lại không đoán ra dụng ý thực sự khi ông ta dẫn Giang Nhung trở về là gì.
Trần Việt đã đoán ra dụng ý thực sự của ông ta rồi, nhưng không cho người tới tìm, điều này chứng tỏ trong lòng Trần Việt đã có dự tính, không muốn bị ông ta kiểm soát.
Lão già nhà họ Trần bởi vì chuyện này mà canh cánh trong lòng với ông ta, hận không thể loại trừ ông ta sau đó mới yên lòng.
Còn Trần Việt, bởi vì chuyện của Giang Nhung mà cũng hận ông ta đến thấu xương.
Bây giờ hai người này đều bị ông ta khống chế, bởi vì trong tay ông ta nắm giữ người và vật quan trọng nhất đối với bọn họ.
Một khi hai thứ này thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, thì ông ta có thể bị bọn họ tiêu diệt đến mức không còn một mảnh vụn.
Vì vậy ông ta không thể ngồi khoanh tay chờ chết, ông ta cần phải giao thiệp nhiều hơn, cần phải nuôi dưỡng một số nguồn lực mạnh thuộc về bản thân để chống lại nhà họ Trần.
Mà người ông ta có thể nghĩ đến cuối cùng, chính là người đang làm mưa làm gió tại thủ đô, bọn họ có thể là sự lựa chọn hợp tác không tồi.
Sét đánh cả một đêm, mưa cũng rơi suốt đêm.
Đêm nay, Giang Nhung gần như không ngủ được, vừa nhắm mắt lại cô lại nhìn thấy một số cảnh tượng rất đáng sợ, có những cảnh tượng cô không hề quen thuộc nhưng lại cho cô một cảm giác rất chân thực.
Có thể Tiểu Nhung Nhung đã để cho cô một ấn tượng quá sâu đậm, thậm chí làm cô mơ dường như cô đã từng có một đứa con.
Chỉ là cô dùng hết sức để nhớ lại đứa bé đó đã đi đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra bất cứ điều gì, chỉ có thể bị bóng tối vô tận nuốt chửng hết lần này đến lần khác.
Nếu đã không ngủ được, Giang Nhung cũng không muốn ngủ nữa, sáng sớm đã bò dậy thu dọn một lượt, tranh thủ đến công ty sớm một chút.
Giang Nhung đến rất sớm, lúc đứng đợi thang máy bên cạnh không có một bóng người, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, có tiếng của một cô gái truyền tới đây: “Xin đợi một lát.”
Giang Nhung lập tức nhấn nút mở thang máy, cửa thang máy mở ra cô gái chen vào trong, ánh mắt của cô ấy dừng trên mặt Giang Nhung rất lâu, cuối cùng đột nhiên ôm lấy Giang Nhung: “Đồ ngốc này, chúng tớ đã tìm cậu mấy năm nay, cuối cùng cậu cũng trở về, tớ cứ tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại cậu nữa, cuối cùng cậu cũng trở về rồi.”
“Cô gì ơi, chắc là cô nhận nhầm người rồi, tôi không quen biết cô.” Giang Nhung muốn đẩy cô gái đang ôm cô, nhưng đối phương ôm cô quá chặt, căn bản cô không đẩy ra được.
“Cậu tên là Giang Nhung, tớ tên là Lương Thu Ngân, chúng mình là bạn học cấp ba, bạn đại học, cùng nhau đi từ thủ đô lên Giang Bắc, cùng nhau mở một studio, cùng nhau làm rất nhiều chuyện…” Lương Thu Ngân khua tay múa chân nói.
Nếu nói đến chuyện giữa hai người bọn cô, Lương Thu Ngân có nói đến một ngày một đêm cũng không hết chuyện, nhưng bây giờ cô ấy đang rất vui mừng cho nên chỉ nhớ đến những chuyện quan trọng.
Ba năm trước, sau khi Lương Thu Ngân bị bỏng sau một trận cháy, Trần Việt đã mời bác sĩ tốt nhất đến chữa trị giúp cô ấy, cuộc phẫu thuật phục hồi cũng khá thành công, những vết bỏng trên mặt cô ấy gần như đã mờ hết, nhưng ngược lại trên người vẫn còn những vết sẹo khá rõ.
Giang Nhung biến mất, những năm gần đây, Lương Thu Ngân vẫn kinh doanh studio mà lúc trước cô và Giang Nhung đã mở, nhưng nhờ sự trợ giúp của Trần Việt, quy mô của studio đã lớn hơn gấp mười so với lúc trước.
Hôm qua, Lương Thu Ngân vô tình nhìn thấy một bức ảnh trong bảng tin facebook, khi nhìn thấy bức ảnh, cô sửng sốt, trong bức ảnh đó có Giang Nhung.
Cô lập tức gọi điện cho người bạn đã đăng bức ảnh đó để xác nhận, có phải có một người như vậy hay không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cô đã vui mừng đến mức sắp phát điên rồi.
Cô đã từng nghĩ rằng Giang Nhung đã thực sự rời khỏi thế giới này, mà Giang Nhung vì cô bị bỏng nên trong lúc vội vàng tới bệnh viện mới gặp chuyện không may, cô vẫn luôn áy náy trong lòng chuyện này.
Nếu bản thân có thể cẩn thận một chút không để bị bỏng, như vậy Giang Nhung sẽ không phải tới bệnh viện, Giang Nhung không tới bệnh viện thì sẽ không xảy ra tai nạn, càng không xảy ra những chuyện lúc trước.
“Lương Thu Ngân?” Giang Nhung đọc cái tên này một lần, áy náy lắc đầu: “Xin lỗi, tôi thực sự không quen biết cô, tôi sống ở Milan từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi trở về nước, tôi nghĩ có thể cô đã nhận nhầm người rồi.”
“Sao mình có thể nhận nhầm cậu được chứ?” Lương Thu Ngân ôm Giang Nhung lắc đầu, sau đó hỏi cô: “Cậu có đúng là Giang Nhung không?”
Giang Nhung gật đầu: “Tôi đúng là Giang Nhung, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người trùng tên với nhau.”
Lương Thu Ngân nói: “Đúng vậy, có rất nhiều trùng tên với nhau, nhưng cậu có thể tìm được mấy người vừa cùng tên lại vừa giống nhau như đúc không?”
Giang Nhung không hiểu Lương Thu Ngân muốn nói gì, nhìn Lương Thu Ngân lại nghi ngờ.
Lương Thu Ngân lại nói: “Giang Nhung, hai chúng mình đã quen biết nhau mười năm rồi, lúc trước chúng ta còn cùng mặc đồ đôi, mặc chung một chiếc quần, có khi còn tắm chung nữa, cậu nói xem liệu tớ có nhận nhầm cậu được không?”
Giang Nhung thấy Lương Thu Ngân nói nghiêm túc như vậy, không giống người đang lừa dối, cô cẩn thận nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra một kỷ niệm nào có liên quan đến Lương Thu Ngân.
Giang Nhung lắc đầu, nói: “Cô Lương thật xin lỗi, những chuyện cô vừa nói, tôi thật sự không có một chút ấn tượng nào.”
“Cậu là Giang Nhung nhưng lại không quen biết mình sao?” Lương Thu Ngân cũng ý thức được có chỗ nào đó không đúng.
“Tên tiếng Việt của tôi là Giang Nhung, nhưng tôi thực sự không quen biết cô.” Đây là lần thứ hai cô bị nhận nhầm thành người khác, trong lòng cô cũng dâng lên một chút nghi ngờ.
Ba vẫn luôn che giấu không muốn nói với cô, rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Lương Thu Ngân không muốn tin vào suy đoán trong lòng mình, lại nói với Giang Nhung: “Nhung, cậu thực sự không nhớ tới mình dù chỉ một chút thôi sao? Hay là cậu gặp phải chuyện gì đó, cho nên cậu không muốn thừa nhận chúng mình.”
Lương Thu Ngân cảm thấy điều này không thể nào, cho dù Giang Nhung không muốn thừa nhận những người quen biết lúc trước, vậy chỉ có thể là người khác, tuyệt đối sẽ không phải là cô.
Cô chính là người bạn tốt nhất của Giang Nhung, giữa hai người họ không hề có bí mật nào.
Đột nhiên, Lương Thu Ngân nhớ tới một câu nói của Giang Nhung mấy năm trước, ngày đó dáng vẻ của Giang Nhung đã dọa cô sợ hãi.
Giang Nhung đã từng nói với cô, nói có người nói với cậu ấy, nói cậu ấy không xứng ở bên cạnh Trần Việt, nói cậu ấy có thân phận thấp kém, bảo cậu ấy rời khỏi Trần Việt...
Chẳng lẽ chuyện Giang Nhung mất tích ba năm trước, ba năm sau lại trở về nhưng lại không nhận ra cô, những chuyện này từ đầu đến cuối đều có người đứng phía sau giở trò sao?
Lương Thu Ngân không hiểu rõ chuyện của nhà họ Trần, tuy có gặp Trần Việt mấy lần, nhưng cũng không tính là thân.
Nhưng Lương Thu Ngân có thể nhìn ra, Trần Việt là người đàn ông tốt thương yêu vợ, có lẽ người làm tổn thương cậu ấy không phải là Trần Việt, mà là người khác.
Lương Thu Ngân nói: “Giang Nhung, mặc kệ cậu có nhớ ra mình không, cũng mặc kệ cậu có muốn nhớ ra mình không, hôm nay mình chỉ muốn nói với cậu, cho dù cậu từng xảy ra chuyện gì, cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất, là người bạn mà Lương Thu Ngân tớ coi trọng nhất.”
Với thực lực của ông ta bây giờ, nếu lấy cứng đối cứng với người đó, chắc chắn ông ta sẽ gặp thất bại, ông ta chỉ có một bí mật có thể kiềm hãm người đó, chính là con chip duy nhất của anh ta.
Ngoài ra còn cả Trần Việt kia nữa, còn sờ sờ đó, ông ta không tin người thông minh như Trần Việt lại không đoán ra dụng ý thực sự khi ông ta dẫn Giang Nhung trở về là gì.
Trần Việt đã đoán ra dụng ý thực sự của ông ta rồi, nhưng không cho người tới tìm, điều này chứng tỏ trong lòng Trần Việt đã có dự tính, không muốn bị ông ta kiểm soát.
Lão già nhà họ Trần bởi vì chuyện này mà canh cánh trong lòng với ông ta, hận không thể loại trừ ông ta sau đó mới yên lòng.
Còn Trần Việt, bởi vì chuyện của Giang Nhung mà cũng hận ông ta đến thấu xương.
Bây giờ hai người này đều bị ông ta khống chế, bởi vì trong tay ông ta nắm giữ người và vật quan trọng nhất đối với bọn họ.
Một khi hai thứ này thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, thì ông ta có thể bị bọn họ tiêu diệt đến mức không còn một mảnh vụn.
Vì vậy ông ta không thể ngồi khoanh tay chờ chết, ông ta cần phải giao thiệp nhiều hơn, cần phải nuôi dưỡng một số nguồn lực mạnh thuộc về bản thân để chống lại nhà họ Trần.
Mà người ông ta có thể nghĩ đến cuối cùng, chính là người đang làm mưa làm gió tại thủ đô, bọn họ có thể là sự lựa chọn hợp tác không tồi.
Sét đánh cả một đêm, mưa cũng rơi suốt đêm.
Đêm nay, Giang Nhung gần như không ngủ được, vừa nhắm mắt lại cô lại nhìn thấy một số cảnh tượng rất đáng sợ, có những cảnh tượng cô không hề quen thuộc nhưng lại cho cô một cảm giác rất chân thực.
Có thể Tiểu Nhung Nhung đã để cho cô một ấn tượng quá sâu đậm, thậm chí làm cô mơ dường như cô đã từng có một đứa con.
Chỉ là cô dùng hết sức để nhớ lại đứa bé đó đã đi đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra bất cứ điều gì, chỉ có thể bị bóng tối vô tận nuốt chửng hết lần này đến lần khác.
Nếu đã không ngủ được, Giang Nhung cũng không muốn ngủ nữa, sáng sớm đã bò dậy thu dọn một lượt, tranh thủ đến công ty sớm một chút.
Giang Nhung đến rất sớm, lúc đứng đợi thang máy bên cạnh không có một bóng người, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, có tiếng của một cô gái truyền tới đây: “Xin đợi một lát.”
Giang Nhung lập tức nhấn nút mở thang máy, cửa thang máy mở ra cô gái chen vào trong, ánh mắt của cô ấy dừng trên mặt Giang Nhung rất lâu, cuối cùng đột nhiên ôm lấy Giang Nhung: “Đồ ngốc này, chúng tớ đã tìm cậu mấy năm nay, cuối cùng cậu cũng trở về, tớ cứ tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại cậu nữa, cuối cùng cậu cũng trở về rồi.”
“Cô gì ơi, chắc là cô nhận nhầm người rồi, tôi không quen biết cô.” Giang Nhung muốn đẩy cô gái đang ôm cô, nhưng đối phương ôm cô quá chặt, căn bản cô không đẩy ra được.
“Cậu tên là Giang Nhung, tớ tên là Lương Thu Ngân, chúng mình là bạn học cấp ba, bạn đại học, cùng nhau đi từ thủ đô lên Giang Bắc, cùng nhau mở một studio, cùng nhau làm rất nhiều chuyện…” Lương Thu Ngân khua tay múa chân nói.
Nếu nói đến chuyện giữa hai người bọn cô, Lương Thu Ngân có nói đến một ngày một đêm cũng không hết chuyện, nhưng bây giờ cô ấy đang rất vui mừng cho nên chỉ nhớ đến những chuyện quan trọng.
Ba năm trước, sau khi Lương Thu Ngân bị bỏng sau một trận cháy, Trần Việt đã mời bác sĩ tốt nhất đến chữa trị giúp cô ấy, cuộc phẫu thuật phục hồi cũng khá thành công, những vết bỏng trên mặt cô ấy gần như đã mờ hết, nhưng ngược lại trên người vẫn còn những vết sẹo khá rõ.
Giang Nhung biến mất, những năm gần đây, Lương Thu Ngân vẫn kinh doanh studio mà lúc trước cô và Giang Nhung đã mở, nhưng nhờ sự trợ giúp của Trần Việt, quy mô của studio đã lớn hơn gấp mười so với lúc trước.
Hôm qua, Lương Thu Ngân vô tình nhìn thấy một bức ảnh trong bảng tin facebook, khi nhìn thấy bức ảnh, cô sửng sốt, trong bức ảnh đó có Giang Nhung.
Cô lập tức gọi điện cho người bạn đã đăng bức ảnh đó để xác nhận, có phải có một người như vậy hay không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cô đã vui mừng đến mức sắp phát điên rồi.
Cô đã từng nghĩ rằng Giang Nhung đã thực sự rời khỏi thế giới này, mà Giang Nhung vì cô bị bỏng nên trong lúc vội vàng tới bệnh viện mới gặp chuyện không may, cô vẫn luôn áy náy trong lòng chuyện này.
Nếu bản thân có thể cẩn thận một chút không để bị bỏng, như vậy Giang Nhung sẽ không phải tới bệnh viện, Giang Nhung không tới bệnh viện thì sẽ không xảy ra tai nạn, càng không xảy ra những chuyện lúc trước.
“Lương Thu Ngân?” Giang Nhung đọc cái tên này một lần, áy náy lắc đầu: “Xin lỗi, tôi thực sự không quen biết cô, tôi sống ở Milan từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi trở về nước, tôi nghĩ có thể cô đã nhận nhầm người rồi.”
“Sao mình có thể nhận nhầm cậu được chứ?” Lương Thu Ngân ôm Giang Nhung lắc đầu, sau đó hỏi cô: “Cậu có đúng là Giang Nhung không?”
Giang Nhung gật đầu: “Tôi đúng là Giang Nhung, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người trùng tên với nhau.”
Lương Thu Ngân nói: “Đúng vậy, có rất nhiều trùng tên với nhau, nhưng cậu có thể tìm được mấy người vừa cùng tên lại vừa giống nhau như đúc không?”
Giang Nhung không hiểu Lương Thu Ngân muốn nói gì, nhìn Lương Thu Ngân lại nghi ngờ.
Lương Thu Ngân lại nói: “Giang Nhung, hai chúng mình đã quen biết nhau mười năm rồi, lúc trước chúng ta còn cùng mặc đồ đôi, mặc chung một chiếc quần, có khi còn tắm chung nữa, cậu nói xem liệu tớ có nhận nhầm cậu được không?”
Giang Nhung thấy Lương Thu Ngân nói nghiêm túc như vậy, không giống người đang lừa dối, cô cẩn thận nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra một kỷ niệm nào có liên quan đến Lương Thu Ngân.
Giang Nhung lắc đầu, nói: “Cô Lương thật xin lỗi, những chuyện cô vừa nói, tôi thật sự không có một chút ấn tượng nào.”
“Cậu là Giang Nhung nhưng lại không quen biết mình sao?” Lương Thu Ngân cũng ý thức được có chỗ nào đó không đúng.
“Tên tiếng Việt của tôi là Giang Nhung, nhưng tôi thực sự không quen biết cô.” Đây là lần thứ hai cô bị nhận nhầm thành người khác, trong lòng cô cũng dâng lên một chút nghi ngờ.
Ba vẫn luôn che giấu không muốn nói với cô, rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Lương Thu Ngân không muốn tin vào suy đoán trong lòng mình, lại nói với Giang Nhung: “Nhung, cậu thực sự không nhớ tới mình dù chỉ một chút thôi sao? Hay là cậu gặp phải chuyện gì đó, cho nên cậu không muốn thừa nhận chúng mình.”
Lương Thu Ngân cảm thấy điều này không thể nào, cho dù Giang Nhung không muốn thừa nhận những người quen biết lúc trước, vậy chỉ có thể là người khác, tuyệt đối sẽ không phải là cô.
Cô chính là người bạn tốt nhất của Giang Nhung, giữa hai người họ không hề có bí mật nào.
Đột nhiên, Lương Thu Ngân nhớ tới một câu nói của Giang Nhung mấy năm trước, ngày đó dáng vẻ của Giang Nhung đã dọa cô sợ hãi.
Giang Nhung đã từng nói với cô, nói có người nói với cậu ấy, nói cậu ấy không xứng ở bên cạnh Trần Việt, nói cậu ấy có thân phận thấp kém, bảo cậu ấy rời khỏi Trần Việt...
Chẳng lẽ chuyện Giang Nhung mất tích ba năm trước, ba năm sau lại trở về nhưng lại không nhận ra cô, những chuyện này từ đầu đến cuối đều có người đứng phía sau giở trò sao?
Lương Thu Ngân không hiểu rõ chuyện của nhà họ Trần, tuy có gặp Trần Việt mấy lần, nhưng cũng không tính là thân.
Nhưng Lương Thu Ngân có thể nhìn ra, Trần Việt là người đàn ông tốt thương yêu vợ, có lẽ người làm tổn thương cậu ấy không phải là Trần Việt, mà là người khác.
Lương Thu Ngân nói: “Giang Nhung, mặc kệ cậu có nhớ ra mình không, cũng mặc kệ cậu có muốn nhớ ra mình không, hôm nay mình chỉ muốn nói với cậu, cho dù cậu từng xảy ra chuyện gì, cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất, là người bạn mà Lương Thu Ngân tớ coi trọng nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.