Chương 673: Ghen với con gái
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Tính cách Trần Tiểu Bích rộng rãi, chưa bao giờ để chuyện gì trong lòng quá lâu.
Sau khi Chiến Niệm Bắc nói chuyện rõ ràng với cô, hai người lại thích giống như một người, đi tới chỗ nào đều nắm chặt mười ngón.
Thấy quan hệ hai người bọn họ tốt đẹp, mẹ Trần cũng yên lòng. Trước khi bọn họ chuẩn bị trở về Giang Bắc, bà kéo tay Trần Tiểu Bích dặn dò hết lần này tới lần khác, bảo cô về sau phải cố gắng thu bớt tính tình, hai người sống với nhau vẫn phải suy nghĩ, thông cảm cho nhau mới được.
Trần Tiểu Bích ôm mẹ Trần, còn làm nũng giống như một đứa trẻ: "Mẹ, Chiến Niệm Bắc lớn hơn con nhiều như vậy, con ở với anh ấy là thiệt cho con rồi, anh ấy phải nhường con một chút mới đúng chứ."
Hai ví dụ nhà bọn họ cũng như vậy đấy. Ba Trần lớn hơn mẹ Trần vài tuổi, cả đời này làm bất kỳ quyết định gì đều sẽ suy nghĩ đến mẹ Trần trước.
Ông anh đầu gỗ của cô lại càng không cần phải nói, mấy năm nay bất kể làm chuyện gì đều nghĩ đến chị dâu của cô.
Chị dâu của cô ho khan một tiếng, ông anh đầu gỗ của cô sẽ khẩn trương đến không còn biết gì nữa, lại bưng trà đưa nước. Có đôi khi cô cũng không nhìn nổi nữa.
"Cô út, trẻ con phải nghe lời người lớn tuổi nói." Nhung Nhung nhỏ đi theo bên cạnh mẹ Trần, bàn tay nhỏ bé chống nạnh, giọng điệu như một bà cụ non.
"Ừ, nhóc Nhung nói gì cũng đúng cả." Trần Tiểu Bích nhéo gương mặt phúng phính của nhóc con, lại hôn cô bé: “Cô út quay về Giang Bắc, nhóc Nhung phải ở lại nước Mỹ học bài, về sau chúng ta sẽ ít có thời gian gặp mặt. Nhóc Nhung đừng quên có thời gian phải gọi điện thoại nhiều cho cô út, nếu không cô út sẽ nhớ cháu đấy."
"Cô út không cần lo lắng, Nhung Nhung nhớ rồi." Nhung Nhung nhỏ gật đầu, dáng vẻ kiêu ngạo như muốn nói cháu đâu phải đứa trẻ ba buổi đâu.
"Nhóc Nhung là chúng ta là ngoan nhất." Sắp phải rời khỏi người nhà để cùng Chiến Niệm Bắc quay về Giang Bắc, Trần Tiểu Bích không bỏ được nhất không phải là ba mẹ, mà là Nhung Nhung nhỏ khiến người ta thương yêu này.
Nếu như mọi người cùng ở Giang Bắc, tâm tình cô không tốt sẽ tìm nhóc con vui đùa một chút, tâm trạng lại có thể lập tức tốt hơn.
Về sau Nhung Nhung nhỏ không ở Giang Bắc, nếu như Chiến Niệm Bắc lại chọc cho cô tức giận, có lẽ cô muốn gặp được nhóc con cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Giang Nhungtiếp lời, dịu dàng nói: "Tiểu Bích, em đừng lo lắng. Nhung Nhung nhỏ còn một năm nữa mới lên tiểu học, trong thời gian này chị sẽ thường dẫn con bé quay về Giang Bắc."
Trần Tiểu Bích đứng dậy ôm lấy Giang Nhung: "Chị dâu, xin lỗi chị!"
Giang Nhungngẩn người: "Đang yên đang lành, sao đột nhiên nói xin lỗi chị chứ?"
Trần Tiểu Bích lẩm bẩm: "Đều tại em hôm qua không trông coi nhóc Nhung cẩn thận, suýt nữa làm mất con bé, khiến cho mọi người phải lo lắng."
Hôm qua không thấy Nhung Nhung nhỏ, Giang Nhungquả thật rất lo lắng, thậm chí nghĩ về sau sẽ không để cho Nhung Nhung nhỏ rời khỏi tầm mắt của cô nửa bước.
Nhưng sau khi thấy Nhung Nhung nhỏ trở về lành lặn, cô cũng yên lòng, đương nhiên sẽ không trách Trần Tiểu Bích.
Giang Nhunglắc đầu: "Chuyện này không trách được em. Lại nói nhóc Nhung đã trở về bình yên, em đừng để ở trong lòng."
Trần Tiểu Bích lại nói: "Chị dâu, hôm qua bởi vì chuyện của Nhung Nhung nhỏ mà bỏ lỡ việc động phòng của anh chị. Nhân lúc bây giờ thong thả, hai người nhanh đi động phòng đi, đừng bỏ lỡ ngày tốt cảnh đẹp."
Giang Nhung: "..."
Nghe Trần Tiểu Bích vừa nói vậy, Giang Nhungxấu hổ đến đỏ mặt, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Trần Việt đang nói chuyện với Chiến Niệm Bắc bên cạnh.
Vẻ mặt hai người bọn họ đều rất nghiêm túc, cũng không biết đang nói chuyện gì?
Có thể là cảm ứng được tầm mắt của Giang Nhung, Trần Việt đột nhiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt bọn họ gặp nhau, vẻ mặt nghiêm túc của anh liền thu lại, mỉm cười dịu dàng với cô.
Thấy nụ cười của anh, Giang Nhungbiết chắc hẳn không phải là chuyện gì lớn. Chỉ là Trần Việt ở trước mặt người khác không am hiểu che giấu, quen với vẻ mặt lạnh lùng.
Giang Nhungcũng dịu dàng mỉm cười với anh, hơi xấu hổ dời tầm mắt.
"Cô út, Tiểu Trạch cũng sẽ nhớ cô." Nhung Nhung nhỏ đã đứng ra tỏ thái độ, Tiểu Trạch đương nhiên không muốn tỏ ra yếu kém.
"Cô út cũng sẽ nhớ Tiểu Trạch." Trần Tiểu Bích khẽ xoa đầu Tiểu Trạch: “Tiểu Trạch về sau phải chăm sóc thật tốt cho em gái, nếu ai dám bắt nạt em gái, cháu nhất định phải giúp em đấy."
Tiểu Trạch gật đầu: "Tiểu Trạch biết rồi."
Giang Nhungkhen: "Tiểu Trạch của chúng ta rất hiểu chuyện."
"Mẹ, Nhung Nhung mới là bé hiểu chuyện nhất." Có thể bởi vì trong nhà vẫn luôn chỉ có một mình cô là nhóc con, đột nhiên xuất hiện thêm một bé trai cùng cô bé chia sẻ tình yêu của người lớn, nên Nhung Nhung nhỏ dù sao cũng có chút xa cách với anh trai Tiểu Trạch này.
"Nhung Nhung là bé hiểu chuyện nhất, anh trai cũng là bé hiểu chuyện, hai con đều là con của mẹ." Giang Nhunglắc đầu, thật sự không có cách nào với tinh linh nhỏ này của nhà cô nữa, đầu óc xoay chuyển quá nhanh, có đôi khi cô cũng không theo kịp cô bé.
Nhung Nhung nhỏ đắc ý liếc nhìn Tiểu Trạch. Tiểu Trạch cúi đầu xuống không nói gì, cũng không biết không lòng cậu nghĩ gì.
"Đi thôi." Bên kia Chiến Niệm Bắc vẫy tay, gọi Trần Tiểu Bích như gọi con vật cưng.
"Mẹ, chị dâu, nhóc Nhung, Tiểu Trạch, tạm biệt!" Trần Tiểu Bích vẫy tay chào mọi người rồi lập tức lắc mông chạy về phía Chiến Niệm Bắc.
Khi chạy đến bên cạnh Chiến Niệm Bắc, cô ôm anh. Cô cũng không quan tâm xung quanh còn có nhiều người nhìn như vậy, đã ngẩng đầu hôn vào trên mặt Chiến Niệm Bắc một cái: "Quân trưởng Chiến, đi thôi."
Chiến Niệm Bắc tóm lấy Trần Tiểu Bích quay người rời đi, không chào khỏi từng người nhà họ Trần nữa.
Nhìn theo bóng lưng Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích dắt tay nhau rời đi, mẹ Trần đau khổ gạt nước mắt. Lần này chia tay, sợ rằng phải mấy tháng mới có thể gặp được bọn họ.
"Mẹ..." Giang Nhungmuốn khuyên nhưng không biết nên khuyên như thế nào.
"Các con yên tâm đi hưởng tuần trăng mật đi. Mẹ và ba con sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ." Mẹ Trần lau nước mắt, nói.
"Nhưng..." Hai người già chăm sóc hai đứa trẻ sẽ rất mệt, Giang Nhungkhông muốn ba Trần và mẹ Trần quá mệt mỏi.
"Không có nhưng nhị gì cả. Hai vợ chồng mấy năm nay đều chưa từng được sống riêng, có thời gian thì cùng nhau ra ngoài đi." Người lớn tuổi đều hy vọng đông vui một chút, có thể có cháu trai cháu gái ở cùng bên cạnh cũng là may mắn đối với bọn họ rồi.
Vì vậy ba Trần và mẹ Trần thu dọn đồ, ngày hôm sau đi cùng Tiêu Kình Hà, dẫn theo Nhung Nhung nhỏ và Tiểu Trạch về New York trước.
Trần Việt cùng Giang Nhunglại xuất phát từ Aegean Sea, bọn họ chuẩn bị đi một vòng trái đất, hai người cùng đi ngắm những cảnh đẹp ở các nơi trên thế giới, sau đó mới trở về New York.
Sau khi tiễn người lớn tuổi và con, trong lòng Giang Nhungdường như thiếu cái gì đó, luôn cảm thấy vắng vẻ, thật sự không bỏ được.
Trần Việt xoay đầu Giang Nhungqua để cô nhìn mình, hỏi thăm với giọng điệu có phần chua loét: "Giang Nhung, ở trong lòng của em, anh rốt cuộc đứng thứ mấy vậy?"
"Tổng giám đốc Trần, anh muốn ghen với con gái của mình sao?" Nhìn Trần Việt ghen với một đứa trẻ, Giang Nhungkhông nhịn được cười ra tiếng.
"Đúng." Tổng giám đốc Trần trả lời rất đương nhiên.
Giang Nhung: "..."
Người đàn ông này thật nhỏ mọn!
Sau khi Chiến Niệm Bắc nói chuyện rõ ràng với cô, hai người lại thích giống như một người, đi tới chỗ nào đều nắm chặt mười ngón.
Thấy quan hệ hai người bọn họ tốt đẹp, mẹ Trần cũng yên lòng. Trước khi bọn họ chuẩn bị trở về Giang Bắc, bà kéo tay Trần Tiểu Bích dặn dò hết lần này tới lần khác, bảo cô về sau phải cố gắng thu bớt tính tình, hai người sống với nhau vẫn phải suy nghĩ, thông cảm cho nhau mới được.
Trần Tiểu Bích ôm mẹ Trần, còn làm nũng giống như một đứa trẻ: "Mẹ, Chiến Niệm Bắc lớn hơn con nhiều như vậy, con ở với anh ấy là thiệt cho con rồi, anh ấy phải nhường con một chút mới đúng chứ."
Hai ví dụ nhà bọn họ cũng như vậy đấy. Ba Trần lớn hơn mẹ Trần vài tuổi, cả đời này làm bất kỳ quyết định gì đều sẽ suy nghĩ đến mẹ Trần trước.
Ông anh đầu gỗ của cô lại càng không cần phải nói, mấy năm nay bất kể làm chuyện gì đều nghĩ đến chị dâu của cô.
Chị dâu của cô ho khan một tiếng, ông anh đầu gỗ của cô sẽ khẩn trương đến không còn biết gì nữa, lại bưng trà đưa nước. Có đôi khi cô cũng không nhìn nổi nữa.
"Cô út, trẻ con phải nghe lời người lớn tuổi nói." Nhung Nhung nhỏ đi theo bên cạnh mẹ Trần, bàn tay nhỏ bé chống nạnh, giọng điệu như một bà cụ non.
"Ừ, nhóc Nhung nói gì cũng đúng cả." Trần Tiểu Bích nhéo gương mặt phúng phính của nhóc con, lại hôn cô bé: “Cô út quay về Giang Bắc, nhóc Nhung phải ở lại nước Mỹ học bài, về sau chúng ta sẽ ít có thời gian gặp mặt. Nhóc Nhung đừng quên có thời gian phải gọi điện thoại nhiều cho cô út, nếu không cô út sẽ nhớ cháu đấy."
"Cô út không cần lo lắng, Nhung Nhung nhớ rồi." Nhung Nhung nhỏ gật đầu, dáng vẻ kiêu ngạo như muốn nói cháu đâu phải đứa trẻ ba buổi đâu.
"Nhóc Nhung là chúng ta là ngoan nhất." Sắp phải rời khỏi người nhà để cùng Chiến Niệm Bắc quay về Giang Bắc, Trần Tiểu Bích không bỏ được nhất không phải là ba mẹ, mà là Nhung Nhung nhỏ khiến người ta thương yêu này.
Nếu như mọi người cùng ở Giang Bắc, tâm tình cô không tốt sẽ tìm nhóc con vui đùa một chút, tâm trạng lại có thể lập tức tốt hơn.
Về sau Nhung Nhung nhỏ không ở Giang Bắc, nếu như Chiến Niệm Bắc lại chọc cho cô tức giận, có lẽ cô muốn gặp được nhóc con cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Giang Nhungtiếp lời, dịu dàng nói: "Tiểu Bích, em đừng lo lắng. Nhung Nhung nhỏ còn một năm nữa mới lên tiểu học, trong thời gian này chị sẽ thường dẫn con bé quay về Giang Bắc."
Trần Tiểu Bích đứng dậy ôm lấy Giang Nhung: "Chị dâu, xin lỗi chị!"
Giang Nhungngẩn người: "Đang yên đang lành, sao đột nhiên nói xin lỗi chị chứ?"
Trần Tiểu Bích lẩm bẩm: "Đều tại em hôm qua không trông coi nhóc Nhung cẩn thận, suýt nữa làm mất con bé, khiến cho mọi người phải lo lắng."
Hôm qua không thấy Nhung Nhung nhỏ, Giang Nhungquả thật rất lo lắng, thậm chí nghĩ về sau sẽ không để cho Nhung Nhung nhỏ rời khỏi tầm mắt của cô nửa bước.
Nhưng sau khi thấy Nhung Nhung nhỏ trở về lành lặn, cô cũng yên lòng, đương nhiên sẽ không trách Trần Tiểu Bích.
Giang Nhunglắc đầu: "Chuyện này không trách được em. Lại nói nhóc Nhung đã trở về bình yên, em đừng để ở trong lòng."
Trần Tiểu Bích lại nói: "Chị dâu, hôm qua bởi vì chuyện của Nhung Nhung nhỏ mà bỏ lỡ việc động phòng của anh chị. Nhân lúc bây giờ thong thả, hai người nhanh đi động phòng đi, đừng bỏ lỡ ngày tốt cảnh đẹp."
Giang Nhung: "..."
Nghe Trần Tiểu Bích vừa nói vậy, Giang Nhungxấu hổ đến đỏ mặt, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Trần Việt đang nói chuyện với Chiến Niệm Bắc bên cạnh.
Vẻ mặt hai người bọn họ đều rất nghiêm túc, cũng không biết đang nói chuyện gì?
Có thể là cảm ứng được tầm mắt của Giang Nhung, Trần Việt đột nhiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt bọn họ gặp nhau, vẻ mặt nghiêm túc của anh liền thu lại, mỉm cười dịu dàng với cô.
Thấy nụ cười của anh, Giang Nhungbiết chắc hẳn không phải là chuyện gì lớn. Chỉ là Trần Việt ở trước mặt người khác không am hiểu che giấu, quen với vẻ mặt lạnh lùng.
Giang Nhungcũng dịu dàng mỉm cười với anh, hơi xấu hổ dời tầm mắt.
"Cô út, Tiểu Trạch cũng sẽ nhớ cô." Nhung Nhung nhỏ đã đứng ra tỏ thái độ, Tiểu Trạch đương nhiên không muốn tỏ ra yếu kém.
"Cô út cũng sẽ nhớ Tiểu Trạch." Trần Tiểu Bích khẽ xoa đầu Tiểu Trạch: “Tiểu Trạch về sau phải chăm sóc thật tốt cho em gái, nếu ai dám bắt nạt em gái, cháu nhất định phải giúp em đấy."
Tiểu Trạch gật đầu: "Tiểu Trạch biết rồi."
Giang Nhungkhen: "Tiểu Trạch của chúng ta rất hiểu chuyện."
"Mẹ, Nhung Nhung mới là bé hiểu chuyện nhất." Có thể bởi vì trong nhà vẫn luôn chỉ có một mình cô là nhóc con, đột nhiên xuất hiện thêm một bé trai cùng cô bé chia sẻ tình yêu của người lớn, nên Nhung Nhung nhỏ dù sao cũng có chút xa cách với anh trai Tiểu Trạch này.
"Nhung Nhung là bé hiểu chuyện nhất, anh trai cũng là bé hiểu chuyện, hai con đều là con của mẹ." Giang Nhunglắc đầu, thật sự không có cách nào với tinh linh nhỏ này của nhà cô nữa, đầu óc xoay chuyển quá nhanh, có đôi khi cô cũng không theo kịp cô bé.
Nhung Nhung nhỏ đắc ý liếc nhìn Tiểu Trạch. Tiểu Trạch cúi đầu xuống không nói gì, cũng không biết không lòng cậu nghĩ gì.
"Đi thôi." Bên kia Chiến Niệm Bắc vẫy tay, gọi Trần Tiểu Bích như gọi con vật cưng.
"Mẹ, chị dâu, nhóc Nhung, Tiểu Trạch, tạm biệt!" Trần Tiểu Bích vẫy tay chào mọi người rồi lập tức lắc mông chạy về phía Chiến Niệm Bắc.
Khi chạy đến bên cạnh Chiến Niệm Bắc, cô ôm anh. Cô cũng không quan tâm xung quanh còn có nhiều người nhìn như vậy, đã ngẩng đầu hôn vào trên mặt Chiến Niệm Bắc một cái: "Quân trưởng Chiến, đi thôi."
Chiến Niệm Bắc tóm lấy Trần Tiểu Bích quay người rời đi, không chào khỏi từng người nhà họ Trần nữa.
Nhìn theo bóng lưng Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích dắt tay nhau rời đi, mẹ Trần đau khổ gạt nước mắt. Lần này chia tay, sợ rằng phải mấy tháng mới có thể gặp được bọn họ.
"Mẹ..." Giang Nhungmuốn khuyên nhưng không biết nên khuyên như thế nào.
"Các con yên tâm đi hưởng tuần trăng mật đi. Mẹ và ba con sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ." Mẹ Trần lau nước mắt, nói.
"Nhưng..." Hai người già chăm sóc hai đứa trẻ sẽ rất mệt, Giang Nhungkhông muốn ba Trần và mẹ Trần quá mệt mỏi.
"Không có nhưng nhị gì cả. Hai vợ chồng mấy năm nay đều chưa từng được sống riêng, có thời gian thì cùng nhau ra ngoài đi." Người lớn tuổi đều hy vọng đông vui một chút, có thể có cháu trai cháu gái ở cùng bên cạnh cũng là may mắn đối với bọn họ rồi.
Vì vậy ba Trần và mẹ Trần thu dọn đồ, ngày hôm sau đi cùng Tiêu Kình Hà, dẫn theo Nhung Nhung nhỏ và Tiểu Trạch về New York trước.
Trần Việt cùng Giang Nhunglại xuất phát từ Aegean Sea, bọn họ chuẩn bị đi một vòng trái đất, hai người cùng đi ngắm những cảnh đẹp ở các nơi trên thế giới, sau đó mới trở về New York.
Sau khi tiễn người lớn tuổi và con, trong lòng Giang Nhungdường như thiếu cái gì đó, luôn cảm thấy vắng vẻ, thật sự không bỏ được.
Trần Việt xoay đầu Giang Nhungqua để cô nhìn mình, hỏi thăm với giọng điệu có phần chua loét: "Giang Nhung, ở trong lòng của em, anh rốt cuộc đứng thứ mấy vậy?"
"Tổng giám đốc Trần, anh muốn ghen với con gái của mình sao?" Nhìn Trần Việt ghen với một đứa trẻ, Giang Nhungkhông nhịn được cười ra tiếng.
"Đúng." Tổng giám đốc Trần trả lời rất đương nhiên.
Giang Nhung: "..."
Người đàn ông này thật nhỏ mọn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.