Chương 461: Giúp đỡ vô điều kiện
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Trần Việt nghiêm mặt nói: "Cậu sẽ xuất hiện ở trong này, chắc chắn tra được người phía sau màn là ai."
Chiến Niệm Bắc cười lạnh một tiếng: "Trần Tiểu Bích xém tí nữa đã vứt cái mạng đi rồi, gần như thay đổi tính tình thất thường của cô ấy, cháu nói xem có phải điều tra chuyện này không?"
Chuyện người bí ẩn bởi liên quan đến Giang Nhung, đối thủ có thể mê hoặc được Trần Việt, nhưng muốn mê hoặc Chiến Niệm Bắc anh ta thì không dễ vậy đâu.
Họ dám đi từng nước cờ nguy hiểm, hẳn cũng đoán chắc hội Trần Việt ngăn cản Chiến Niệm Bắc, chỉ cần trong họ nổi xung đột, Chiến Niệm Bắc sẽ không tra ra hắn nhanh như thế.
Nhưng họ đã quên, với cá tính của Chiến Niệm Bắc tuyệt đối sẽ không xem thường bỏ qua, mấu chốt là người bí ẩn làm Trần Tiểu Bích bị thương.
Lúc Trần Việt ngăn cản Chiến Niệm Bắc điều tra tiếp, anh ta cũng đoán được trong chuyện này có điều bất thường.
Một khi chuyện có điều bất thường, anh ta không thể buông tay mặc kệ, nhưng chờ tới khi anh ta tra được chân tướng, những người đó đã đi trước một bước hẹn gặp mặt Trần Việt.
Có lẽ người bí ẩn cũng dự đoán ra không giữ được lâu, mới ra tay hành động trước, nhanh chóng diệt Trần Việt, vậy thì tất cả mọi chuyện được giải quyết.
Nhưng con rùa rụt cổ đó quên, dù Trần Việt có chuyện, vẫn còn Chiến Niệm Bắc anh.
Chiến Niệm Bắc cũng chẳng phải ngồi không, sao có thể để cho thứ chết tiệt này nhảy nhót dưới mắt anh ta.
Nhưng tên khốn này thực sự đã giành ra thời gian và sức lực, tốn không ít công vào tính cách và cách làm việc của họ, ngay cả những bước họ sẽ làm cũng tra rõ.
Nói thật, anh ta và Trần Việt đều là người tinh mắt, người nhìn chằm chằm sau lưng họ không ít, nhưng không ngờ có người lớn gan như vậy, dám ra tay sau lưng họ.
Trần Việt người này bình thường không nói chuyện, tính tình lạnh lùng cao quý, cả thủ đoạn cũng tàn nhẫn, nhưng người quen anh đều biết câu, chọc tới người của anh, chắc chắn sống không bằng chết.
Chiến Niệm Bắc quay đầu liếc nhìn anh, nói: "Cháu tính đối phó thế nào với mấy người trên đảo này thế nào?"
Trần Việt nhíu mày, cười như không cười, lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Đối phó thế nào còn cần hỏi cậu à?"
Lục Diên là tâm phúc của Trần Việt, Lục Diên mang một đội, đội khác đối chiến với người phục kích Trần Việt.
Về phần phải như thế nào xử trí, Lục Diên có thủ đoạn của anh ta, việc này không cần Trần Việt quan tâm.
"Không hỏi cháu, chẳng lẽ cháu để cậu hỏi vợ cháu chắc?" Chiến Niêm Bắc biết rõ Trần Việt không có ý đó, nhưng cố tình nói thế.
Thật tình, anh ta muốn chạm vào con hổ Trần Việt, có ý dò điểm mấu chốt của Trần Việt, xem trêu chọc đến vợ anh, anh sẽ thế nào?
Đề tài đột nhiên chuyển tới Giang Nhung, cô không tiếp lời.
Hai người đàn ông này cậu một câu cháu một câu, Giang Nhung hoàn toàn không thể chen ngang, tâm trí cô cũng không ở chỗ họ.
Bởi mới bị trêu chọc, hai má Giang Nhung đỏ ửng, nhất là khi Trần Việt nắm tay cô, truyền hơi ấm của anh cho cô từng chút một.
Tâm trí cô suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn linh tinh không trong sáng, đừng là điều cô đang nghĩ lúc này chứ.
"Chiến Niệm Bắc, gần đây có phải cậu nhàn rỗi lắm không?" Trần Việt nhìn chằm chằm Chiến Niệm Bắc, rất có ý uy hiếp.
Chiến Niệm Bắc nếu gây chuyện lần nữa, anh muốn giấu Trần Tiểu Bích, để ông cậu nếm trái đắng đã gieo.
"Vợ cháu trai à, cháu xem xem, xem tên đàn ông này này, nó hung ác cho ai xem?" Nếu sự đe dọa của Trần Việt có tác dụng với Chiến Niệm Bắc, anh ta sẽ không còn tên là Chiến Niệm Bắc nữa.
"Cháu cảm thấy anh ấy nói rất đúng ạ." Cuối cùng Giang Nhung lấy lại tinh thần, dịu dàng cười.
Hai người Chiến Niệm Bắc và Trần Việt, đương nhiên cô sẽ chọn giúp cho chồng cô, cô là cô gái ích kỷ nhỏ nhen mà.
Nếu ngồi cạnh họ là Trần Tiểu Bích, Giang Nhung tin, trong lòng con bé Trần Tiểu Bích vẫn thiên vị Chiến Niệm Bắc hơn.
"Tuy cháu che chở cho thằng ranh này, nhưng thân là bậc chú bác, cậu không so đo với cháu. Sau này lúc nào thằng ranh này bắt nạt cháu, cháu có thể tìm mọi người giúp đỡ. Tuy mọi người đều là người nhà nó, nhưng chúng ta giúp để ý không giúp người thân. Hơn nữa nhóc tiểu Nhung Nhung đáng yêu cũng do cháu sinh ra, chúng ta càng giúp cháu đắc lực hơn."
Chiến Niệm Bắc bình thường không phải người thích nói chuyện, cũng không biết gần đây có phải Trần Tiểu Bích lây bệnh không, sau khi tám chuyện còn muốn châm ngòi quan hệ vợ chồng người khác.
"Cám ơn cậu út!" Tuy cảm thấy được có chuyện trong lời Chiến Niệm Bắc, nhưng Giang Nhung vẫn khách sáo nói tiếng cảm ơn sau anh ta.
Chiến Niệm Bắc dù chẳng ra bộ dạng bậc trưởng bối, nhưng anh ta cũng là hàng cha chú, là em trai mẹ Trần, Giang Nhung thân là con dâu mẹ Trần, cô cũng không thể nói trưởng bối làm sai.
Trần Việt và Trần Tiểu Bích có thể ở bên anh ta, bởi họ là vợ, là người thân của Chiến Niệm Bắc, chắc chắn anh ta có thể tha thứ họ làm càn trước mặt anh ta.
Chiến Niệm Bắc nói: "Cháu đừng giống Minh Chí, suốt ngày nghiêm túc. Cậu so với hai đứa cùng lắm hơn vài tuổi, mọi người ở chung thì thả lỏng đi, nói chuyện vui vẻ."
Nhưng phía sau họ cũng đâu phải trò đùa, trên đảo còn rất nhiều người công kích họ kìa.
Có điều hội Chiến Niệm Bắc và Trần Việt căn bản chẳng để những người đó vào mắt.
Nếu để cho người trên đảo biết hai người Chiến Niệm Bắc và Trần Việt lên phi cơ trực thăng ngồi, chắc tất cả không chiến đấu đầu hàng luôn.
Kỹ thuật lái phi cơ trực thăng của Chiến Niệm Bắc đúng như cá gặp nước, tăng giảm tốc độ hay quay tròn, đối với anh ta mà nói đều rất nhẹ nhàng.
Sau khi đón được Trần Việt và Giang Nhung thì nhanh chóng bay đến khu vực an toàn, rõ ràng họ lởn vởn trên đầu nhưng những người đó chẳng làm gì được họ.
Chiến Niệm Bắc còn nói: "Minh Chí, trong chiếc thùng cháu ngồi cậu có chuẩn bị cho cháu mấy thứ. Cậu tin đó cũng là thứ chấu rất cần vào lúc này."
Nghe lời Chiến Niệm Bắc, Trần Việt biết thứ bên trong là gì, theo bản năng anh nhìn thoáng qua Giang Nhung.
Anh cũng không muốn trong lòng Giang Nhung lưu lại ấn tượng xấu, nhất là hình tượng một người giết chóc.
Ánh mắt lo lắng của Trần Việt, Giang Nhung vừa nhìn đã hiểu.
Cô cầm lại tay anh, yên lặng ngắm anh, chân thành nói: "Trần Việt, dù anh có làm bất cứ chuyện gì, em cũng ủng hộ anh."
Cô là vợ anh, cùng sẻ chia cay đắng ngọt bùi, là người đi cùng anh cả đời.
Dù anh có làm bất kể điều gì, cô sẽ không ngần ngại sát cánh bên anh, ủng hộ anh.
Nếu anh muốn phóng hỏa, cô sẽ giúp anh!
Nếu anh muốn giết người, cô sẽ giúp anh mài dao!
"Ừ." Trần Việt cười khẽ, ôm Giang Nhung vào lòng, ôm thật chặt: "Giang Nhung, có em thật tốt."
Dù đã bao lâu, anh vẫn không thể nói lời ngọt ngào, một câu có em thật tốt, anh muốn nói với Giang Nhung, và Giang Nhung hiểu điều ấy.
Chiến Niệm Bắc cười lạnh một tiếng: "Trần Tiểu Bích xém tí nữa đã vứt cái mạng đi rồi, gần như thay đổi tính tình thất thường của cô ấy, cháu nói xem có phải điều tra chuyện này không?"
Chuyện người bí ẩn bởi liên quan đến Giang Nhung, đối thủ có thể mê hoặc được Trần Việt, nhưng muốn mê hoặc Chiến Niệm Bắc anh ta thì không dễ vậy đâu.
Họ dám đi từng nước cờ nguy hiểm, hẳn cũng đoán chắc hội Trần Việt ngăn cản Chiến Niệm Bắc, chỉ cần trong họ nổi xung đột, Chiến Niệm Bắc sẽ không tra ra hắn nhanh như thế.
Nhưng họ đã quên, với cá tính của Chiến Niệm Bắc tuyệt đối sẽ không xem thường bỏ qua, mấu chốt là người bí ẩn làm Trần Tiểu Bích bị thương.
Lúc Trần Việt ngăn cản Chiến Niệm Bắc điều tra tiếp, anh ta cũng đoán được trong chuyện này có điều bất thường.
Một khi chuyện có điều bất thường, anh ta không thể buông tay mặc kệ, nhưng chờ tới khi anh ta tra được chân tướng, những người đó đã đi trước một bước hẹn gặp mặt Trần Việt.
Có lẽ người bí ẩn cũng dự đoán ra không giữ được lâu, mới ra tay hành động trước, nhanh chóng diệt Trần Việt, vậy thì tất cả mọi chuyện được giải quyết.
Nhưng con rùa rụt cổ đó quên, dù Trần Việt có chuyện, vẫn còn Chiến Niệm Bắc anh.
Chiến Niệm Bắc cũng chẳng phải ngồi không, sao có thể để cho thứ chết tiệt này nhảy nhót dưới mắt anh ta.
Nhưng tên khốn này thực sự đã giành ra thời gian và sức lực, tốn không ít công vào tính cách và cách làm việc của họ, ngay cả những bước họ sẽ làm cũng tra rõ.
Nói thật, anh ta và Trần Việt đều là người tinh mắt, người nhìn chằm chằm sau lưng họ không ít, nhưng không ngờ có người lớn gan như vậy, dám ra tay sau lưng họ.
Trần Việt người này bình thường không nói chuyện, tính tình lạnh lùng cao quý, cả thủ đoạn cũng tàn nhẫn, nhưng người quen anh đều biết câu, chọc tới người của anh, chắc chắn sống không bằng chết.
Chiến Niệm Bắc quay đầu liếc nhìn anh, nói: "Cháu tính đối phó thế nào với mấy người trên đảo này thế nào?"
Trần Việt nhíu mày, cười như không cười, lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Đối phó thế nào còn cần hỏi cậu à?"
Lục Diên là tâm phúc của Trần Việt, Lục Diên mang một đội, đội khác đối chiến với người phục kích Trần Việt.
Về phần phải như thế nào xử trí, Lục Diên có thủ đoạn của anh ta, việc này không cần Trần Việt quan tâm.
"Không hỏi cháu, chẳng lẽ cháu để cậu hỏi vợ cháu chắc?" Chiến Niêm Bắc biết rõ Trần Việt không có ý đó, nhưng cố tình nói thế.
Thật tình, anh ta muốn chạm vào con hổ Trần Việt, có ý dò điểm mấu chốt của Trần Việt, xem trêu chọc đến vợ anh, anh sẽ thế nào?
Đề tài đột nhiên chuyển tới Giang Nhung, cô không tiếp lời.
Hai người đàn ông này cậu một câu cháu một câu, Giang Nhung hoàn toàn không thể chen ngang, tâm trí cô cũng không ở chỗ họ.
Bởi mới bị trêu chọc, hai má Giang Nhung đỏ ửng, nhất là khi Trần Việt nắm tay cô, truyền hơi ấm của anh cho cô từng chút một.
Tâm trí cô suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn linh tinh không trong sáng, đừng là điều cô đang nghĩ lúc này chứ.
"Chiến Niệm Bắc, gần đây có phải cậu nhàn rỗi lắm không?" Trần Việt nhìn chằm chằm Chiến Niệm Bắc, rất có ý uy hiếp.
Chiến Niệm Bắc nếu gây chuyện lần nữa, anh muốn giấu Trần Tiểu Bích, để ông cậu nếm trái đắng đã gieo.
"Vợ cháu trai à, cháu xem xem, xem tên đàn ông này này, nó hung ác cho ai xem?" Nếu sự đe dọa của Trần Việt có tác dụng với Chiến Niệm Bắc, anh ta sẽ không còn tên là Chiến Niệm Bắc nữa.
"Cháu cảm thấy anh ấy nói rất đúng ạ." Cuối cùng Giang Nhung lấy lại tinh thần, dịu dàng cười.
Hai người Chiến Niệm Bắc và Trần Việt, đương nhiên cô sẽ chọn giúp cho chồng cô, cô là cô gái ích kỷ nhỏ nhen mà.
Nếu ngồi cạnh họ là Trần Tiểu Bích, Giang Nhung tin, trong lòng con bé Trần Tiểu Bích vẫn thiên vị Chiến Niệm Bắc hơn.
"Tuy cháu che chở cho thằng ranh này, nhưng thân là bậc chú bác, cậu không so đo với cháu. Sau này lúc nào thằng ranh này bắt nạt cháu, cháu có thể tìm mọi người giúp đỡ. Tuy mọi người đều là người nhà nó, nhưng chúng ta giúp để ý không giúp người thân. Hơn nữa nhóc tiểu Nhung Nhung đáng yêu cũng do cháu sinh ra, chúng ta càng giúp cháu đắc lực hơn."
Chiến Niệm Bắc bình thường không phải người thích nói chuyện, cũng không biết gần đây có phải Trần Tiểu Bích lây bệnh không, sau khi tám chuyện còn muốn châm ngòi quan hệ vợ chồng người khác.
"Cám ơn cậu út!" Tuy cảm thấy được có chuyện trong lời Chiến Niệm Bắc, nhưng Giang Nhung vẫn khách sáo nói tiếng cảm ơn sau anh ta.
Chiến Niệm Bắc dù chẳng ra bộ dạng bậc trưởng bối, nhưng anh ta cũng là hàng cha chú, là em trai mẹ Trần, Giang Nhung thân là con dâu mẹ Trần, cô cũng không thể nói trưởng bối làm sai.
Trần Việt và Trần Tiểu Bích có thể ở bên anh ta, bởi họ là vợ, là người thân của Chiến Niệm Bắc, chắc chắn anh ta có thể tha thứ họ làm càn trước mặt anh ta.
Chiến Niệm Bắc nói: "Cháu đừng giống Minh Chí, suốt ngày nghiêm túc. Cậu so với hai đứa cùng lắm hơn vài tuổi, mọi người ở chung thì thả lỏng đi, nói chuyện vui vẻ."
Nhưng phía sau họ cũng đâu phải trò đùa, trên đảo còn rất nhiều người công kích họ kìa.
Có điều hội Chiến Niệm Bắc và Trần Việt căn bản chẳng để những người đó vào mắt.
Nếu để cho người trên đảo biết hai người Chiến Niệm Bắc và Trần Việt lên phi cơ trực thăng ngồi, chắc tất cả không chiến đấu đầu hàng luôn.
Kỹ thuật lái phi cơ trực thăng của Chiến Niệm Bắc đúng như cá gặp nước, tăng giảm tốc độ hay quay tròn, đối với anh ta mà nói đều rất nhẹ nhàng.
Sau khi đón được Trần Việt và Giang Nhung thì nhanh chóng bay đến khu vực an toàn, rõ ràng họ lởn vởn trên đầu nhưng những người đó chẳng làm gì được họ.
Chiến Niệm Bắc còn nói: "Minh Chí, trong chiếc thùng cháu ngồi cậu có chuẩn bị cho cháu mấy thứ. Cậu tin đó cũng là thứ chấu rất cần vào lúc này."
Nghe lời Chiến Niệm Bắc, Trần Việt biết thứ bên trong là gì, theo bản năng anh nhìn thoáng qua Giang Nhung.
Anh cũng không muốn trong lòng Giang Nhung lưu lại ấn tượng xấu, nhất là hình tượng một người giết chóc.
Ánh mắt lo lắng của Trần Việt, Giang Nhung vừa nhìn đã hiểu.
Cô cầm lại tay anh, yên lặng ngắm anh, chân thành nói: "Trần Việt, dù anh có làm bất cứ chuyện gì, em cũng ủng hộ anh."
Cô là vợ anh, cùng sẻ chia cay đắng ngọt bùi, là người đi cùng anh cả đời.
Dù anh có làm bất kể điều gì, cô sẽ không ngần ngại sát cánh bên anh, ủng hộ anh.
Nếu anh muốn phóng hỏa, cô sẽ giúp anh!
Nếu anh muốn giết người, cô sẽ giúp anh mài dao!
"Ừ." Trần Việt cười khẽ, ôm Giang Nhung vào lòng, ôm thật chặt: "Giang Nhung, có em thật tốt."
Dù đã bao lâu, anh vẫn không thể nói lời ngọt ngào, một câu có em thật tốt, anh muốn nói với Giang Nhung, và Giang Nhung hiểu điều ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.