Chương 661: Hôn lễ thế kỷ
Mộc Thất Thất
26/06/2020
"Phong tục?" Trần Việt nhíu mày, cái phong tục nát gì?
Lần đầu anh làm chú rể, dựa vào cái gì không cho anh nhìn xem vợ mình trở nên xinh đẹp như thế nào?
"Anh Trần, về sau thời gian còn nhiều, rất nhiều, anh đừng so đo chút thời gian này chứ." Cô gái cười vô cùng mập mờ.
"Các cô muốn làm cái gì?" Thấy vẻ mặt Trần Việt không muốn, biểu cảm như đứa trẻ, Giang Nhung không khỏi có chút buồn cười.
Trần Việt trừng nhìn cô gái kia, lại xoa xoa đầu Giang Nhung, dịu dàng nói: "Anh ở dưới lầu, lát nữa sẽ lên đón em, đừng lo lắng."
"Em lo lắng." Giang Nhung nhìn bộ dạng không tình nguyện của anh, không khỏi cười ra tiếng: "Em lo anh bán em đi, em còn giúp anh kiếm tiền."
"Nghịch ngợm!" Trần Việt nâng cằm Giang Nhung, không để ý xung quanh có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cúi đầu hôn cô thật sâu.
"Á...... Không..." Giang Nhung ngại ngùng đưa tay đấm lưng anh, người đàn ông này điên rồi? Xung quanh nhiều người nhìn như vậy, thế mà anh dám hôn cô. Lát nữa cô nhìn mặt mọi người kiểu gì đây?
Những người xung quanh cũng rất thức thời, không nhìn chằm chằm họ. Tuy rằng bọn họ rất muốn xem, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lưng lại, không dám nhìn linh tinh.
Nếu nhìn chằm chằm vào Trần Tổng, lát nữa Trần Tổng nổi giận, tìm đám người bọn họ tính sổ, bọn họ chết không thấy xương mất.
Trần Việt hôn, bá đạo lại cuồng dã, thật không giống như kiểu người bình thường anh thể hiện ra ngoài, hôn đến mức Giang Nhung khó thở.
Ngay lúc Giang Nhung cho là mình sắp bị anh ‘làm’ đến chết, anh lại chậm rãi buông cô ra, nhưng là vẻ mặt không hài lòng: "Đã lâu như vậy, hôn môi cũng không thở."
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Nhung ửng đỏ, anh đang làm cái gì vậy chứ? Đột nhiên không hôn cô nữa, lại còn nói trước mặt nhiều người.
"Về sau anh sẽ dạy em thật tốt." Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt đôi môi căng mọng khiến người ta mê mẩn của cô, nói thật nghiêm túc.
Giang Nhung: "..."
Ngay từ đầu cô đã biết, anh Trần nhà mình không chỉ bá đạo mà da mặt còn rất dày. Nếu để so về chuyện không biết xấu hổ, anh mà nhận thứ hai thì không ai thứ nhất.
"Phải ngoan ngoãn nghe lời phối hợp nhân viên, có việc thì gọi điện thoại cho anh, anh ở dưới lầu." Trần Việt lại hôn lên trán Giang Nhung, dặn dò lần nữa, muốn để Giang Nhung yên tâm.
Tuy rằng anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, nhưng mà chỉ cần anh ở gần cô, anh có thể đến bên cô bất cứ khi nào cô cần.
Anh rất muốn tham dự quá trình đồ của Giang Nhung, nhưng tốt hơn vẫn nên làm theo phong tục, dù sao đây cũng là hôn lễ của anh và Giang Nhung. Anh không muốn có bất kì chuyện gì không hay xảy ra.
"Anh Trần, yên tâm đi, em không phải đứa bé ba tuổi." Gần đây, người đàn ông này lo lắng cho cô đến mức coi cô như đứa bé ba tuổi, giống như nếu anh không ở cạnh cô, cô sẽ bị lạc.
Cô biết lần này cô bị thương suýt chút nữa không tỉnh lại đã dọa anh, vì vậy anh không rời khỏi cô nửa bước, không cho người khác có cơ hội làm cô bị thương.
"Trong mắt của anh, em giống như đứa bé to xác." Ý của anh, là đời này anh đồng ý bảo vệ Giang Nhung như một đứa bé, yêu thương cô, không bao giờ nữa muốn cho cô trải qua bất kì trắc trở nào.
"Trần Việt, anh còn biểt xấu hổ hay không." Trong lòng của anh, cô giống như một đứa trẻ vài tuổi, như vậy có phải anh ra tay với một đứa trẻ hay không?
"Kelly." Trần Việt nhìn về phía người phụ nữ trang điểm tinh xảo: "Vợ của tôi phải giao cho cô rồi, phiền cô chăm sóc cô ấy."
Kelly quay đầu lại, nhẹ nhàng cười cười: "Anh Trần, anh khách khí quá. Hai người là khách hàng quan trọng, theo lý tôi phải chăm sóc cô ấy thật tốt."
Xong việc, Trần Việt mới quay người rời đi, thế nhưng đi vài bước, anh lại quay đầu nhìn lại, nhìn ánh mắt của anh, cũng biết anh không muốn rời khỏi Giang Nhung một phút nào.
Giang Nhung nở nụ cười giúp anh an tâm, ý bảo cô sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, Trần Việt mới yên tâm rời đi.
Trần Việt vừa đi, nhân viên bắt đầu làm việc.
Kelly nói: "Mợ Trần, chào chị! Tôi là Kelly, tôi sẽ cùng nhân viên chăm sóc cô thật tốt."
Giang Nhung gật đầu: "Cảm ơn!"
Vừa rồi Trần Việt hôn cô trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ mặt cô vẫn đỏ đến bỏng tay. Hai người làm chuyện thân mật nhất lại có người đứng xem, sao có thể không thẹn thùng?
Kylie nói: "Anh Trần rất quan tâm đến cô đấy, đúng là muốn nhốt hết mấy người bọn tôi ở ngoài."
"Cô rất thân với anh ấy?" Giang Nhung thăm dò hỏi.
Tuy rằng Kelly gọi một tiếng anh Trần, nhưng mà Giang Nhung nghe được ngữ khí của cô ấy không nghiêm túc như mọi người, ngược lại có chút ý tứ trêu ghẹo.
"Ừ, chúng tôi là bạn học." Kelly cười thản nhiên, "Chúng ta chỉ quan hệ bạn học bình thường, Mợ Trần đừng nghĩ nhiều. Suy nghĩ của anh Trần đối với chị, mọi người chúng tôi ở đây đều thấy rõ."
Giang Nhung không nói thêm, chỉ thẹn thùng cười, cô cũng lo lắng những người đẹp khác sẽ thu hút sự chú ý của Trần Việt.
Trong lòng cô mắng Trần Việt thêm một lần, đều do Trần Việt, bình thường thấy anh áo mũ chỉnh tề, nhưng còn cầm thú hơn cầm thú.
"Mợ Trần, mời chị theo tôi sang đây, chúng tôi giúp chị mặc áo cưới trước đã." Kelly dẫn Giang Nhung sang một phòng thay đồ.
"Áo cưới?" Giang Nhung lại mơ màng, vẫn không hiểu được Trần Việt hôm nay thần thần bí bí cuối cùng muốn làm gì?
Chẳng lẽ Trần Việt muốn thêm ảnh cưới?
Ừ!
Rất có thể.
Ở nơi phong cảnh lãng mạn như vậy chụp ảnh cưới, có vẻ rất tốt.
Đi vào phòng thay quần áo, Giang Nhung thấy chiếc váy cưới được treo lên, liếc mắt nhìn cô đã biết. Đây là áo thiết kế riêng cho cô.
Chỉ là hình như không thiết kế chỉ dành riêng cho cô, tà váy cưới dài hơn rất nhiều, thoạt nhìn dài khoảng chừng vài mét.
Không chỉ tà váy được sửa, trang trí trên váy cũng thay đổi. Trên váy thêu hoa lan bướm trước. Gió thổi qua, cánh hoa rung rinh, giống như bướm đang bay múa.
Vì vậy đây là phiên bản nâng cấp của bướm tình yêu?
Trong lòng Giang Nhung tự hỏi, tự trả lời. Chắc là như vậy.
Nhiều năm trước, cô mặc đầm bướm tình yêu đi tự yến tiệc, cuối cùng bởi vì chuyện của Cố Nam Cảnh, cô và Trần Việt đã tan rã trong không vui.
Nhiều năm sau, anh cùng cô đến biển Aegea chụp ảnh cưới, nhất định là muốn đền bù tiếc nuối năm đó.
Trần Việt quan tâm cô ở tất cả mọi mặt.
"Mợ Trần, chúng tôi có thể giúp chị thay quần áo đến chứ?" Kelly lễ phép khách sáo hỏi thăm.
"Thật có lỗi! Làm phiền mọi người rồi." Giọng Kelly kéo suy nghĩ Giang Nhung trở lại, cô áy náy cười.
Lúc nhân viên giúp Giang Nhung thay áo cưới, trong đầu cô nghĩ đến Trần Việt, chụp ảnh cưới thì Trần Việt cũng sẽ thay lễ phục.
Anh sẽ chọn kiểu đồ nào?
Lần đầu anh làm chú rể, dựa vào cái gì không cho anh nhìn xem vợ mình trở nên xinh đẹp như thế nào?
"Anh Trần, về sau thời gian còn nhiều, rất nhiều, anh đừng so đo chút thời gian này chứ." Cô gái cười vô cùng mập mờ.
"Các cô muốn làm cái gì?" Thấy vẻ mặt Trần Việt không muốn, biểu cảm như đứa trẻ, Giang Nhung không khỏi có chút buồn cười.
Trần Việt trừng nhìn cô gái kia, lại xoa xoa đầu Giang Nhung, dịu dàng nói: "Anh ở dưới lầu, lát nữa sẽ lên đón em, đừng lo lắng."
"Em lo lắng." Giang Nhung nhìn bộ dạng không tình nguyện của anh, không khỏi cười ra tiếng: "Em lo anh bán em đi, em còn giúp anh kiếm tiền."
"Nghịch ngợm!" Trần Việt nâng cằm Giang Nhung, không để ý xung quanh có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cúi đầu hôn cô thật sâu.
"Á...... Không..." Giang Nhung ngại ngùng đưa tay đấm lưng anh, người đàn ông này điên rồi? Xung quanh nhiều người nhìn như vậy, thế mà anh dám hôn cô. Lát nữa cô nhìn mặt mọi người kiểu gì đây?
Những người xung quanh cũng rất thức thời, không nhìn chằm chằm họ. Tuy rằng bọn họ rất muốn xem, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lưng lại, không dám nhìn linh tinh.
Nếu nhìn chằm chằm vào Trần Tổng, lát nữa Trần Tổng nổi giận, tìm đám người bọn họ tính sổ, bọn họ chết không thấy xương mất.
Trần Việt hôn, bá đạo lại cuồng dã, thật không giống như kiểu người bình thường anh thể hiện ra ngoài, hôn đến mức Giang Nhung khó thở.
Ngay lúc Giang Nhung cho là mình sắp bị anh ‘làm’ đến chết, anh lại chậm rãi buông cô ra, nhưng là vẻ mặt không hài lòng: "Đã lâu như vậy, hôn môi cũng không thở."
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Nhung ửng đỏ, anh đang làm cái gì vậy chứ? Đột nhiên không hôn cô nữa, lại còn nói trước mặt nhiều người.
"Về sau anh sẽ dạy em thật tốt." Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt đôi môi căng mọng khiến người ta mê mẩn của cô, nói thật nghiêm túc.
Giang Nhung: "..."
Ngay từ đầu cô đã biết, anh Trần nhà mình không chỉ bá đạo mà da mặt còn rất dày. Nếu để so về chuyện không biết xấu hổ, anh mà nhận thứ hai thì không ai thứ nhất.
"Phải ngoan ngoãn nghe lời phối hợp nhân viên, có việc thì gọi điện thoại cho anh, anh ở dưới lầu." Trần Việt lại hôn lên trán Giang Nhung, dặn dò lần nữa, muốn để Giang Nhung yên tâm.
Tuy rằng anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, nhưng mà chỉ cần anh ở gần cô, anh có thể đến bên cô bất cứ khi nào cô cần.
Anh rất muốn tham dự quá trình đồ của Giang Nhung, nhưng tốt hơn vẫn nên làm theo phong tục, dù sao đây cũng là hôn lễ của anh và Giang Nhung. Anh không muốn có bất kì chuyện gì không hay xảy ra.
"Anh Trần, yên tâm đi, em không phải đứa bé ba tuổi." Gần đây, người đàn ông này lo lắng cho cô đến mức coi cô như đứa bé ba tuổi, giống như nếu anh không ở cạnh cô, cô sẽ bị lạc.
Cô biết lần này cô bị thương suýt chút nữa không tỉnh lại đã dọa anh, vì vậy anh không rời khỏi cô nửa bước, không cho người khác có cơ hội làm cô bị thương.
"Trong mắt của anh, em giống như đứa bé to xác." Ý của anh, là đời này anh đồng ý bảo vệ Giang Nhung như một đứa bé, yêu thương cô, không bao giờ nữa muốn cho cô trải qua bất kì trắc trở nào.
"Trần Việt, anh còn biểt xấu hổ hay không." Trong lòng của anh, cô giống như một đứa trẻ vài tuổi, như vậy có phải anh ra tay với một đứa trẻ hay không?
"Kelly." Trần Việt nhìn về phía người phụ nữ trang điểm tinh xảo: "Vợ của tôi phải giao cho cô rồi, phiền cô chăm sóc cô ấy."
Kelly quay đầu lại, nhẹ nhàng cười cười: "Anh Trần, anh khách khí quá. Hai người là khách hàng quan trọng, theo lý tôi phải chăm sóc cô ấy thật tốt."
Xong việc, Trần Việt mới quay người rời đi, thế nhưng đi vài bước, anh lại quay đầu nhìn lại, nhìn ánh mắt của anh, cũng biết anh không muốn rời khỏi Giang Nhung một phút nào.
Giang Nhung nở nụ cười giúp anh an tâm, ý bảo cô sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, Trần Việt mới yên tâm rời đi.
Trần Việt vừa đi, nhân viên bắt đầu làm việc.
Kelly nói: "Mợ Trần, chào chị! Tôi là Kelly, tôi sẽ cùng nhân viên chăm sóc cô thật tốt."
Giang Nhung gật đầu: "Cảm ơn!"
Vừa rồi Trần Việt hôn cô trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ mặt cô vẫn đỏ đến bỏng tay. Hai người làm chuyện thân mật nhất lại có người đứng xem, sao có thể không thẹn thùng?
Kylie nói: "Anh Trần rất quan tâm đến cô đấy, đúng là muốn nhốt hết mấy người bọn tôi ở ngoài."
"Cô rất thân với anh ấy?" Giang Nhung thăm dò hỏi.
Tuy rằng Kelly gọi một tiếng anh Trần, nhưng mà Giang Nhung nghe được ngữ khí của cô ấy không nghiêm túc như mọi người, ngược lại có chút ý tứ trêu ghẹo.
"Ừ, chúng tôi là bạn học." Kelly cười thản nhiên, "Chúng ta chỉ quan hệ bạn học bình thường, Mợ Trần đừng nghĩ nhiều. Suy nghĩ của anh Trần đối với chị, mọi người chúng tôi ở đây đều thấy rõ."
Giang Nhung không nói thêm, chỉ thẹn thùng cười, cô cũng lo lắng những người đẹp khác sẽ thu hút sự chú ý của Trần Việt.
Trong lòng cô mắng Trần Việt thêm một lần, đều do Trần Việt, bình thường thấy anh áo mũ chỉnh tề, nhưng còn cầm thú hơn cầm thú.
"Mợ Trần, mời chị theo tôi sang đây, chúng tôi giúp chị mặc áo cưới trước đã." Kelly dẫn Giang Nhung sang một phòng thay đồ.
"Áo cưới?" Giang Nhung lại mơ màng, vẫn không hiểu được Trần Việt hôm nay thần thần bí bí cuối cùng muốn làm gì?
Chẳng lẽ Trần Việt muốn thêm ảnh cưới?
Ừ!
Rất có thể.
Ở nơi phong cảnh lãng mạn như vậy chụp ảnh cưới, có vẻ rất tốt.
Đi vào phòng thay quần áo, Giang Nhung thấy chiếc váy cưới được treo lên, liếc mắt nhìn cô đã biết. Đây là áo thiết kế riêng cho cô.
Chỉ là hình như không thiết kế chỉ dành riêng cho cô, tà váy cưới dài hơn rất nhiều, thoạt nhìn dài khoảng chừng vài mét.
Không chỉ tà váy được sửa, trang trí trên váy cũng thay đổi. Trên váy thêu hoa lan bướm trước. Gió thổi qua, cánh hoa rung rinh, giống như bướm đang bay múa.
Vì vậy đây là phiên bản nâng cấp của bướm tình yêu?
Trong lòng Giang Nhung tự hỏi, tự trả lời. Chắc là như vậy.
Nhiều năm trước, cô mặc đầm bướm tình yêu đi tự yến tiệc, cuối cùng bởi vì chuyện của Cố Nam Cảnh, cô và Trần Việt đã tan rã trong không vui.
Nhiều năm sau, anh cùng cô đến biển Aegea chụp ảnh cưới, nhất định là muốn đền bù tiếc nuối năm đó.
Trần Việt quan tâm cô ở tất cả mọi mặt.
"Mợ Trần, chúng tôi có thể giúp chị thay quần áo đến chứ?" Kelly lễ phép khách sáo hỏi thăm.
"Thật có lỗi! Làm phiền mọi người rồi." Giọng Kelly kéo suy nghĩ Giang Nhung trở lại, cô áy náy cười.
Lúc nhân viên giúp Giang Nhung thay áo cưới, trong đầu cô nghĩ đến Trần Việt, chụp ảnh cưới thì Trần Việt cũng sẽ thay lễ phục.
Anh sẽ chọn kiểu đồ nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.