Chương 818: Khiến cô sinh một đứa con
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Thử nghĩ một chút, một con thú cưng ở bên mình từ lúc mới sinh ra, Trần Nhạc Nhung xem như em gái của mình mà nuôi dưỡng.
Cô nuôi nó tròn mười năm, Miên Miên lại ở trong lúc cô chưa chuẩn bị tâm lí mà chuẩn bị rời xa cô, làm sao cô không buồn cho được.
Vì vậy từ lúc Miên Miên mất, Trần Nhạc Nhung cũng không nuôi thú cưng nào khác nữa, thậm chí còn không cho phép người khác nhắc đến Miên Miên trước mặt cô.
Bây giờ Quyền Nam Dương mới biết, không phải Trần Nhạc Nhung không thích thú cưng, mà cô sợ mọi chuyện sẽ tái diễn một lần nữa, sợ sẽ mất đi.
“Anh Liệt, vậy rốt cuộc chị Linh Nhi đang ở đâu? Sống có tốt không?” Không biết vì sao, Trần Nhạc Nhung đặc biệt lo lắng cho người chị mới gặp qua hai lần kia.
Có thể là vì cô cảm thấy không cần biết sự thật ra sao, Tưởng Linh Nhi từ đầu đến cuối là vợ chưa cưới của Quyền Nam Dương, bây giờ cô lại cùng Quyền Nam Dương dây dưa không rõ, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy hổ thẹn với Tưởng Linh Nhi.
Buổi tối, Trần Nhạc Nhung luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy cô gặp được Tưởng Linh Nhi, Tưởng Linh Nhi trong mơ hình như không hề vui vẻ.
Tưởng Linh Nhi dường như rơi vào một bãi đầm lầy, tuyệt vọng đưa tay ra cầu cứu cô, nhưng đợi đến lúc Trần Nhạc Nhung đi cứu cô, cả người cô đã chìm trong đống bùn lầy đó rồi.
Nửa đêm, Trần Nhạc Nhung tỉnh dậy cả người đầy mồ hôi.
Quyền Nam Dương nói: “Mạc Đình Phong nói cô ấy bị đưa đi rồi, sẽ không sai được đâu.”
Tuy Mạc Đình Phong là xã hội đen, nhưng anh ta cũng không cần phải chạy từ xa đến như vậy để lừa dối anh.
“Nhưng mà anh Liệt, anh vẫn chưa nói cho em biết người đó là ai? Anh ta thật sự sẽ chăm sóc tốt cho chị Linh Nhi chứ?” Không hỏi cho rõ ràng, Trần Nhạc Nhung liền cảm thấy không an tâm.
“Người đó là Long Duy, là người mà Tưởng Linh Nhi luôn nhớ nhung.” Quyền Nam Dương cảm thấy chỉ cần nói đến đây là đủ rồi, không cần phải để cho Trần Nhạc Nhung biết nhiều hơn.
“Hóa ra là anh ta!” Nghe đến cái tên này, Trần Nhạc Nhung liền nhớ đến tin tức về Long Duy mà Thường Lịch thu thập được gửi cho cô.
Trận huyết án một năm trước đó, Tổng thống tiền nhiệm chết, cả nhà họ Long bị giết hại, con trai nhà họ Long chính là người trong lòng Tưởng Linh Nhi, Long Duy.
“Em biết?” Quyền Nam Dương nhíu mày, thấp giọng hỏi.
“Em nghe Thiến Thiến nhắc đến người này, nhưng cũng không hiểu rõ về anh ta lắm, chỉ biết được là hình như anh ta trông rất đẹp trai.” Lúc này, Trần Nhạc Nhung không muốn khiến Quyền Nam Dương lo lắng, chỉ có thể kéo Lâm Thiến Thiến làm là chắn.
“Dù có đẹp trai đi chăng nữa thì cũng là người đàn ông của người khác, người đàn ông thuộc về em đang ở đây.” Quyền Nam Dương cũng thật là nhỏ nhen, không chỉ ghen với Trần Việt, mà không cần biết Trần Nhạc Nhung khen ai, anh đều sẽ ghen.
“Ồ, em biết rồi! Tổng thống đáng yêu của em!” Anh Liệt bình giấm, có điều cô chỉ thích dáng vẻ của anh Liệt lúc ghen như vậy.
Anh Liệt như vậy rất đáng yêu!
Đáng yêu đến mức có chút ngốc nghếch.
*
Vụ Sơn.
Long Duy nhìn thấy chỗ tư liệu mới nhất trong tay mình, tức giận đến run người… hóa ra người phụ nữ chết tiệt kia từng mang thai con của anh, còn tận tay giết chết nó.
Người phụ nữ nham hiểm đáng chết!
Tim của cô do sắt đá tạo thành sao?
Đó là con của anh, nhưng cũng là con của cô, vậy mà cô nhẫn tâm cướp đi mạng sống của nó.
“Cậu chủ, ở đây còn lời khai của vị bác sĩ giúp cô Tưởng phá thai. Bà ấy cũng có thể chứng minh lúc đó cô Tưởng tự mình muốn phá thai. Anh xem xem.” Thuộc hạ đặt phần tư liệu vào tay Long Duy, lùi lại phía sau ba bước.
“Cút!” Long Duy vất tư liệu đi, đứng dậy, bước ra ngoài.
*
Tưởng Linh Nhi đã tỉnh dậy hai ngày, nhưng hai ngày này cô không nói một câu gì, cũng lười mắng người khác.
Có người đưa cơm đến, cô ngoan ngoãn ăn, ăn xong liền ngủ, khép kín mình lại, cái gì cũng không hỏi, cũng không nói chuyện, sống mà giống như một người chết.
Cô nhốt bản thân vào trong một chiếc hộp, không cho ai đến gần, mà cũng không mở lòng với ai, chỉ như vậy mới có thể khiến cô cắn răng sống tiếp.
Ầm!!!
Đột nhiên, có người mở cửa phòng, cánh cửa đập vào tường, lại phát ra một âm thanh lớn.
Dọa Tưởng Linh Nhi một trận, có điều cô vẫn không ngẩng đầu lên, thu nhỏ mình lại, làm một con “rùa rụt cổ.”
Long Duy tức giận bước mạnh chân đến bên cạnh giường, từ cao nhìn xuống, nhìn vào chiếc giường nhỏ bé đó, Tưởng Linh Nhi gầy đến mức da bọc xương, giống như một đế vương: “Tưởng Linh Nhi, ngẩng đầu lên nhìn tôi.”
Yên tĩnh…
Anh bắt cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô liền phải làm theo sao?
Thật là buồn cười!
Một tên ma quỷ làm nhục cô, anh dựa vào cái gì?
Tưởng Linh Nhi không có phản ứng gì, càng khiến Long Duy thêm kích động, đôi bàn tay to lớn của anh, kéo chăn ra khỏi người cô xé tan: “Nếu như cô muốn giả điếc, tôi không ngại sẽ giúp cô.”
Tưởng Linh Nhi vẫn không động đậy, tựa như thật sự không nghe thấy anh đang nói gì, cũng không cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, hoặc là cô cũng khohonszg sợ anh làm gì cô.
“Tưởng Linh Nhi!!” Long Duy lại đưa tay ra, lần này anh nhấc Tưởng Linh Nhi dậy.
Anh dùng một lực không lớ, nhưng nhẹ nhàng đã có thể nhấc được Tưởng Linh Nhi dậy, cô nhẹ đến mức anh không thể cảm nhận được nữa rồi.
Trong giây phút xao nhãng của anh, cô đột nhiên cười với anh, nhưng là một kiểu từ bỏ chính bản thân mình, dường như cảm thấy thế giới này không còn gì khiến cô lưu luyến nữa, một nụ cười giải thoát.
Một giọng nói lạnh lùng của ông Mạnh vang bên tai Long Duy: “Nhóc con, nếu như cậu muốn xử lí cho con bé, vậy thì cậu hãy hết sức mà dày vò con bé. Nếu như vẫn còn để ý đến con bé, không buông bỏ nổi, thì hãy đối xử với con bé thật tốt. Nếu không thì khổ cả con bé lẫn bản thân cậu.”
Nhìn thấy người phụ nữ gầy gò da bọc xương này, lại nghĩ đến lời của ông Mạng, Long Duy từ từ buông lỏng tay, đặt cô ngồi xuống: “Không nói chuyện? Cô đang dùng cách này để chống cự lại tôi?”
Cô vẫn không đáp lời anh!
“Không nói chuyện?” Anh nhất quyết muốn cô phải mở miệng nói chuyện.
Long Duy ngồi xuống bên giường, kéo lấy Tưởng Linh Nhi, điên cuồng cắn lấy đôi môi cô, bức cô phát ra âm thanh, anh mới buông tay.
Anh dùng lực giày vò đôi môi đã ửng đỏ, lạnh lùng nói: Tưởng Linh Nhi, nhớ kĩ lấy, bây giờ cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của tôi. Không có sự cho phép của tôi, đến tư cách chết cô cũng không có.”
Tưởng Linh Nhi bị anh hôn một lúc lâu mới có thể hồng hào trở lại, gương mặt cô lúc nào cũng trắng bệch, hiếm khi mới hồng hào.
Cô lạnh lùng nhìn anh, lập tức quay đầu, không nhìn, không quan tâm, không nói, dùng ba cách thức như vậy để đối phó với người đàn ông ma quỷ này.
Chỉ cần anh không có hứng thú với cô nữa, nói không chừng anh sẽ thả cô ra, Tưởng Linh Nhi biết rõ khả năng này không cao, nhưng cô không thể không hi vọng.
Mà, sau khi Long Duy phát hiện mặt cô đỏ lên, càng khôn dễ dàng bỏ qua cho cô, lại một lần nữa kéo cô quay lại: “Tưởng Linh Nhi, đừng giả vờ đơn thuần nữa. Phản ứng thành thật của cơ thể tôi nói cho cô biết rõ, cô vẫn rất hưởng thụ chuyện này.”
Không phải cô bỏ đứa con của anh sao?
Vậy thì anh lại khiến cô mang thai con của anh một lần nữa, khiến cô sinh cho anh một đứa trẻ, khiến cô vĩnh viễn đều không thoát khỏi anh.
Cô nuôi nó tròn mười năm, Miên Miên lại ở trong lúc cô chưa chuẩn bị tâm lí mà chuẩn bị rời xa cô, làm sao cô không buồn cho được.
Vì vậy từ lúc Miên Miên mất, Trần Nhạc Nhung cũng không nuôi thú cưng nào khác nữa, thậm chí còn không cho phép người khác nhắc đến Miên Miên trước mặt cô.
Bây giờ Quyền Nam Dương mới biết, không phải Trần Nhạc Nhung không thích thú cưng, mà cô sợ mọi chuyện sẽ tái diễn một lần nữa, sợ sẽ mất đi.
“Anh Liệt, vậy rốt cuộc chị Linh Nhi đang ở đâu? Sống có tốt không?” Không biết vì sao, Trần Nhạc Nhung đặc biệt lo lắng cho người chị mới gặp qua hai lần kia.
Có thể là vì cô cảm thấy không cần biết sự thật ra sao, Tưởng Linh Nhi từ đầu đến cuối là vợ chưa cưới của Quyền Nam Dương, bây giờ cô lại cùng Quyền Nam Dương dây dưa không rõ, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy hổ thẹn với Tưởng Linh Nhi.
Buổi tối, Trần Nhạc Nhung luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy cô gặp được Tưởng Linh Nhi, Tưởng Linh Nhi trong mơ hình như không hề vui vẻ.
Tưởng Linh Nhi dường như rơi vào một bãi đầm lầy, tuyệt vọng đưa tay ra cầu cứu cô, nhưng đợi đến lúc Trần Nhạc Nhung đi cứu cô, cả người cô đã chìm trong đống bùn lầy đó rồi.
Nửa đêm, Trần Nhạc Nhung tỉnh dậy cả người đầy mồ hôi.
Quyền Nam Dương nói: “Mạc Đình Phong nói cô ấy bị đưa đi rồi, sẽ không sai được đâu.”
Tuy Mạc Đình Phong là xã hội đen, nhưng anh ta cũng không cần phải chạy từ xa đến như vậy để lừa dối anh.
“Nhưng mà anh Liệt, anh vẫn chưa nói cho em biết người đó là ai? Anh ta thật sự sẽ chăm sóc tốt cho chị Linh Nhi chứ?” Không hỏi cho rõ ràng, Trần Nhạc Nhung liền cảm thấy không an tâm.
“Người đó là Long Duy, là người mà Tưởng Linh Nhi luôn nhớ nhung.” Quyền Nam Dương cảm thấy chỉ cần nói đến đây là đủ rồi, không cần phải để cho Trần Nhạc Nhung biết nhiều hơn.
“Hóa ra là anh ta!” Nghe đến cái tên này, Trần Nhạc Nhung liền nhớ đến tin tức về Long Duy mà Thường Lịch thu thập được gửi cho cô.
Trận huyết án một năm trước đó, Tổng thống tiền nhiệm chết, cả nhà họ Long bị giết hại, con trai nhà họ Long chính là người trong lòng Tưởng Linh Nhi, Long Duy.
“Em biết?” Quyền Nam Dương nhíu mày, thấp giọng hỏi.
“Em nghe Thiến Thiến nhắc đến người này, nhưng cũng không hiểu rõ về anh ta lắm, chỉ biết được là hình như anh ta trông rất đẹp trai.” Lúc này, Trần Nhạc Nhung không muốn khiến Quyền Nam Dương lo lắng, chỉ có thể kéo Lâm Thiến Thiến làm là chắn.
“Dù có đẹp trai đi chăng nữa thì cũng là người đàn ông của người khác, người đàn ông thuộc về em đang ở đây.” Quyền Nam Dương cũng thật là nhỏ nhen, không chỉ ghen với Trần Việt, mà không cần biết Trần Nhạc Nhung khen ai, anh đều sẽ ghen.
“Ồ, em biết rồi! Tổng thống đáng yêu của em!” Anh Liệt bình giấm, có điều cô chỉ thích dáng vẻ của anh Liệt lúc ghen như vậy.
Anh Liệt như vậy rất đáng yêu!
Đáng yêu đến mức có chút ngốc nghếch.
*
Vụ Sơn.
Long Duy nhìn thấy chỗ tư liệu mới nhất trong tay mình, tức giận đến run người… hóa ra người phụ nữ chết tiệt kia từng mang thai con của anh, còn tận tay giết chết nó.
Người phụ nữ nham hiểm đáng chết!
Tim của cô do sắt đá tạo thành sao?
Đó là con của anh, nhưng cũng là con của cô, vậy mà cô nhẫn tâm cướp đi mạng sống của nó.
“Cậu chủ, ở đây còn lời khai của vị bác sĩ giúp cô Tưởng phá thai. Bà ấy cũng có thể chứng minh lúc đó cô Tưởng tự mình muốn phá thai. Anh xem xem.” Thuộc hạ đặt phần tư liệu vào tay Long Duy, lùi lại phía sau ba bước.
“Cút!” Long Duy vất tư liệu đi, đứng dậy, bước ra ngoài.
*
Tưởng Linh Nhi đã tỉnh dậy hai ngày, nhưng hai ngày này cô không nói một câu gì, cũng lười mắng người khác.
Có người đưa cơm đến, cô ngoan ngoãn ăn, ăn xong liền ngủ, khép kín mình lại, cái gì cũng không hỏi, cũng không nói chuyện, sống mà giống như một người chết.
Cô nhốt bản thân vào trong một chiếc hộp, không cho ai đến gần, mà cũng không mở lòng với ai, chỉ như vậy mới có thể khiến cô cắn răng sống tiếp.
Ầm!!!
Đột nhiên, có người mở cửa phòng, cánh cửa đập vào tường, lại phát ra một âm thanh lớn.
Dọa Tưởng Linh Nhi một trận, có điều cô vẫn không ngẩng đầu lên, thu nhỏ mình lại, làm một con “rùa rụt cổ.”
Long Duy tức giận bước mạnh chân đến bên cạnh giường, từ cao nhìn xuống, nhìn vào chiếc giường nhỏ bé đó, Tưởng Linh Nhi gầy đến mức da bọc xương, giống như một đế vương: “Tưởng Linh Nhi, ngẩng đầu lên nhìn tôi.”
Yên tĩnh…
Anh bắt cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô liền phải làm theo sao?
Thật là buồn cười!
Một tên ma quỷ làm nhục cô, anh dựa vào cái gì?
Tưởng Linh Nhi không có phản ứng gì, càng khiến Long Duy thêm kích động, đôi bàn tay to lớn của anh, kéo chăn ra khỏi người cô xé tan: “Nếu như cô muốn giả điếc, tôi không ngại sẽ giúp cô.”
Tưởng Linh Nhi vẫn không động đậy, tựa như thật sự không nghe thấy anh đang nói gì, cũng không cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, hoặc là cô cũng khohonszg sợ anh làm gì cô.
“Tưởng Linh Nhi!!” Long Duy lại đưa tay ra, lần này anh nhấc Tưởng Linh Nhi dậy.
Anh dùng một lực không lớ, nhưng nhẹ nhàng đã có thể nhấc được Tưởng Linh Nhi dậy, cô nhẹ đến mức anh không thể cảm nhận được nữa rồi.
Trong giây phút xao nhãng của anh, cô đột nhiên cười với anh, nhưng là một kiểu từ bỏ chính bản thân mình, dường như cảm thấy thế giới này không còn gì khiến cô lưu luyến nữa, một nụ cười giải thoát.
Một giọng nói lạnh lùng của ông Mạnh vang bên tai Long Duy: “Nhóc con, nếu như cậu muốn xử lí cho con bé, vậy thì cậu hãy hết sức mà dày vò con bé. Nếu như vẫn còn để ý đến con bé, không buông bỏ nổi, thì hãy đối xử với con bé thật tốt. Nếu không thì khổ cả con bé lẫn bản thân cậu.”
Nhìn thấy người phụ nữ gầy gò da bọc xương này, lại nghĩ đến lời của ông Mạng, Long Duy từ từ buông lỏng tay, đặt cô ngồi xuống: “Không nói chuyện? Cô đang dùng cách này để chống cự lại tôi?”
Cô vẫn không đáp lời anh!
“Không nói chuyện?” Anh nhất quyết muốn cô phải mở miệng nói chuyện.
Long Duy ngồi xuống bên giường, kéo lấy Tưởng Linh Nhi, điên cuồng cắn lấy đôi môi cô, bức cô phát ra âm thanh, anh mới buông tay.
Anh dùng lực giày vò đôi môi đã ửng đỏ, lạnh lùng nói: Tưởng Linh Nhi, nhớ kĩ lấy, bây giờ cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của tôi. Không có sự cho phép của tôi, đến tư cách chết cô cũng không có.”
Tưởng Linh Nhi bị anh hôn một lúc lâu mới có thể hồng hào trở lại, gương mặt cô lúc nào cũng trắng bệch, hiếm khi mới hồng hào.
Cô lạnh lùng nhìn anh, lập tức quay đầu, không nhìn, không quan tâm, không nói, dùng ba cách thức như vậy để đối phó với người đàn ông ma quỷ này.
Chỉ cần anh không có hứng thú với cô nữa, nói không chừng anh sẽ thả cô ra, Tưởng Linh Nhi biết rõ khả năng này không cao, nhưng cô không thể không hi vọng.
Mà, sau khi Long Duy phát hiện mặt cô đỏ lên, càng khôn dễ dàng bỏ qua cho cô, lại một lần nữa kéo cô quay lại: “Tưởng Linh Nhi, đừng giả vờ đơn thuần nữa. Phản ứng thành thật của cơ thể tôi nói cho cô biết rõ, cô vẫn rất hưởng thụ chuyện này.”
Không phải cô bỏ đứa con của anh sao?
Vậy thì anh lại khiến cô mang thai con của anh một lần nữa, khiến cô sinh cho anh một đứa trẻ, khiến cô vĩnh viễn đều không thoát khỏi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.