Chương 847: Không tìm thấy người đâu
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Mặc dù nói, trong lòng Quyền Nam Dương đã có người con gái là Trần Nhạc Nhung từ trước, nhưng sự thực là Tưởng Linh Nhi đã chiếm mất vị trí vốn thuộc về Trần Nhạc Nhung.
Tưởng Linh Nhi biết rõ rằng Quyền Nam Dương đã có người trong lòng, nếu không phải lúc đó bị nhà họ Tưởng ép đến cùng đường mạt lộ, cô ta tuyệt đối sẽ không đính hôn với Quyền Nam Dương.
Nghĩ đến việc mình bị ép tới bước đường này, nói cho cùng cũng vì bản thân vô dụng.
Lại nghĩ đến, khoảng thời gian này bản thân bị một tên đàn ông cầm tù trong Vụ Sơn, cô bị bắt ép làm những việc không muốn làm, cũng không thể phản kháng lại được.
Nhớ lại những chuyện xảy ra trong một năm này, Tưởng Linh Nhi cảm thấy rõ ràng loại đau đớn như bị người khác giày xéo, tưởng như bị rơi vào địa ngục không cách nào thoát ra.
Nhiều khi, cô ta cũng không nhớ mình là ai nữa, có chăng chỉ là cô hồn dã quỷ, không có nhà, không có ai để nương tựa.
Cô ta chỉ có một mình, không thể làm gì khác hơn là đành tiếp tục cắn răng chịu đựng, hy vọng người mà cô ta luôn tâm niệm đó có thể trở lại bên cạnh cô ta.
Người đàn ông mà cô ta mong ngóng từng ngày vẫn còn sống, dù cho anh ta có quay về khiến cô ta thực sự rất vui mừng, vui đến mức giống như tìm được tâm hồn mình đã đánh mất.
Nhưng liền sau đó, sự vui mừng của cô ta liền bị sự sợ hãi thay thế.
Bây giờ cô ta không còn là Tưởng Linh Nhi trong sáng, rạng ngời của ngày trước nữa, cô đâu còn mặt mũi mà đối mặt với Long Duy của cô ta như trước đây được.
Cho nên cô ta xin Trần Nhạc Nhung giúp cô ta trốn khỏi đó, cho cô ta thời gian để suy nghĩ, biết đâu nghĩ được cách giải thoát bản thân khỏi tình trạng này.
“Chị Nhi, chị đừng nói như vậy.” Cứ nói tiếp như thế này, chắc hai người họ né tránh cả một buổi tối mất.
Trần Nhạc Nhung kéo lấy tay của Tưởng Linh Nhi: “Chị Linh, sau này chúng ta đừng nói về chuyện này nữa đi. Hãy quên chuyện không hay trong quá khứ đi, chúng ta cùng nhau sống vui vẻ về sau, được không?”
“Ừ.” Tưởng Nhạc Linh gật đầu, trong lòng lại vô cùng nặng nề, cho dù Long Duy trở về rồi, cô ta vẫn có thể thật sự quên hết quá khứ, vẫn có thể cùng anh ta sống hạnh phúc được hay sao?
Cô không biết được.
Trong đầu cô hiện tại hỗn loạn vô cùng, không biết con đường về sau nên đi như thế nào.
“Long Duy, chúng ta thật sự có thể trở về bên nhau sao?”Tưởng Linh Nhạc lặng lẽ hỏi, là hỏi anh ta, nhưng thật ra là đang tự hỏi bản thân mình.
Cô không có cách nào tự bước ra khỏi bóng đêm ẩn trong trái tim mình, cả khi Long Duy không để ý những chuyện đã xảy ra với mình, cô cũng không thể đối xử với Long Duy như trước được nữa.
Thấy tâm trạng của Tưởng Linh Nhi không tốt, Trần Nhạc Nhung nói: “Chị Linh, chị nghỉ ngơi trước đi, sau khi tối muộn em sẽ gọi chị dậy.”
“Ừm. Nhạc Nhung, chị cảm ơn em rất nhiều!” Nếu không có Trần Nhạc Nhung, cô ta có lẽ đã chết ở Vụ Sơn kia, không chết thì cũng sẽ bị bọn họ mang đi.
“Chị Linh Nhi, không cần khách sáo với em đâu.” Trần Nhạc Nhung cầm lấy cốc nước của Tưởng Linh Nhi, đỡ cô ta nằm xuống, lấy chăn đắp cẩn thận, đợi cô ta ngủ say rồi, cô mới đứng dậy rời đi.
Vừa bước đến phòng khách, lập tức nghe thấy tiếng chuông kêu, Trần Nhạc Nhung vội vàng bắt máy, cô vẫn chưa nói chuyện, đã nghe thấy giọng điệu nôn nóng của anh Liệt: “Nhung Nhung, sao anh đến bệnh viện không thấy em, em đi đâu rồi?
“Anh Liệt, em về nhà rồi ạ.” Trần Nhạc Nhung chột dạ gãi đầu, “Anh Liệt, anh tìm được Duy Long chưa? Gặp được anh ta không?”
“Tưởng Linh Nhi đâu?” Quyền Nam Dương không trả lời mà lại hỏi.
“Không phải chị Linh Chi đang ở bệnh viện sao?” Trần Nhạc Nhung biết rằng mình không nên nhờ nhà họ Thường giúp đỡ, nhưng mà cũng đã làm rồi, trốn anh Liệt đưa Tưởng Linh Nhi về nhà, thì tuyệt đối không thể bán đứng chị Linh Nhi.
“Trần Nhạc Nhung, câu anh hỏi, em mau chóng trả lời cho anh.” Từ giọng điệu cũng đủ để nhận ra sự vội vàng nóng nảy của Quyền Nam Dương, do vậy lại gọi thằng họ tên của Tưởng Nhạc Nhung một lần nữa.
Vừa nghe thấy giọng điệu nóng giận của Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung cũng vội vàng: “Quyền Nam Dương, anh đi bệnh viện rốt cuộc là để tìm em hay là tìm chị Linh Nhi hả?”
Thấy bản thân hơi quá đáng, Quyền Nam Dương dịu giọng lại: “Nhung Nhung, đừng quậy phá nữa!”
Trần Nhạc Nhung hơi bĩu môi, cảm thấy uất ức: “Lúc tâm trạng tốt thì là Nhung Nhung, lúc tâm trạng không tốt thì là Trần Nhạc Nhung. Cái gì quậy phá với chả không quậy phá, ai quậy phá chứ. Anh nghĩ em là đứa trẻ ba tuổi, anh gọi một tiếng là em liền chạy đến bên cạnh anh như đứa ngốc sao?”
“Xin lỗi! Tại anh, anh không nên dữ với em.” Quyền Nam Dương chủ động nhận lỗi, vì Long Duy không thấy Tưởng Linh Nhi đâu, nóng vội quá nên mới nổi nóng như vậy, đúng là do anh sai.
“Anh, anh sau này không dữ với em như vậy nữa, em mới tha thứ cho anh.” Trần Nhạc Nhung biết mình sai trước, khí thế yếu đi, anh Liệt lại nhận lỗi rồi, cô cũng thuần theo mà tha thứ cho anh.
“Em đưa Tưởng Linh Nhi đi đâu rồi?” Quyền Nam Dương lại hỏi.
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh là Trần Nhạc Nhung đưa Tưởng Linh Nhi đi, nhưng anh nắm chắc bảy mươi đến tám mươi phần trăm đủ để khẳng định Tưởng Linh Nhi được Trần Nhạc Nhung mang đi.
Việc ba mẹ con nhà họ Thường trốn tránh tai mắt của người khác để làm một ít chuyện là sở trường rồi, dưới mí mắt của bao nhiêu vệ sĩ như vậy mà có để đưa một người sống sờ sờ trốn đi, ngoại trừ ba người họ ra, Quyền Nam Dương tạm thời chưa nghĩ ra người nào khác.
“Chị Linh Nhi không phải là ở bệnh viện sao?” Trần Nhạc Nhung há miệng, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên, “Trên người chị ấy bị thương, không nên rời bệnh viện mới phải chứ.”
Đúng, hồi nhỏ may mắn được theo dì nhỏ học kỹ thuật diễn xuất, còn có một lần ngẫu nhiên làm diễn viên khách mời trong phim truyền hình mà dì nhỏ là đạo diễn, mấy năm gần đây diễn xuất cũng khá tốt.
Cô nghĩ anh Liệt sẽ không nhận ra cô nói dối đâu.
“Trần Nhạc Nhung!”
“Quyền Nam Dương, anh lại hung dữ với em nữa.”
“Em ngoan ngoãn nghe lời, anh đương nhiên sẽ không hung dữ với em.”
Trần Nhạc Nhung tức giận: “Quyền Nam Dương, anh muốn tìm một cô bạn gái ngoan ngoãn nghe lời thì đi mà tìm búp bê ấy. Búp bê rất nghe lời đó, anh muốn làm thế nào thì làm thế ấy. Lại nói, em cũng không phải bạn gái của anh, anh vì cái gì lại bắt em nghe lời anh?”
“Trần Nhạc Nhung, em nói cái gì?” Cái con bé này, kiếp trước anh nợ cô cái gì không biết nữa, Quyền Nam Dương siết chặt nắm đấm.
“Em nói cái gì kệ em, liên quan gì đến anh?” Lời vừa nói xong, Trần Nhạc Nhung liền cúp máy.
Đáng ghét!
Đáng giận!
Anh Liệt lại dám hung dữ với cô.
Lần này, cô nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh nữa.
Nghe được tiếng báo máy bận, ánh mắt của Quyền Nam Dương liếc qua, sau đó dừng trên người vệ sĩ tư nhân Hải Đào.
Hải Đào bị ông chủ nhìn chằm chằm, bị dọa sợ đến mức lau mồ hôi lạnh, anh ta đi cùng tổng thống tới Vụ Sơn, chuyện của Tưởng tiểu thư đâu có liên quan gì đến anh ta, tổng thống nhìn chằm chằm anh ta như vậy làm gì?
Xin tổng thống đừng nhìn tôi nữa, rất đáng sợ đó có được không.
Trong lúc Hải Đào đang lo lắng sợ sệt, thì Quyền Nam Dương thu ánh mắt lại, quay người đi mất, làm anh ta thở ra hít lấy hít để.
Quyền Nam Dương vừa đi, Hải Đào bắt chước theo Quyền Nam Dương nhìn đám vệ sĩ một lượt: “Tổng thống phái các anh đi chăm sóc Tưởng tiểu thư. Tưởng tiểu thư giờ không thấy đâu, các anh lại không mảy may biết đã xảy ra chuyện gì, các anh tự nói xem, tôi phải xử lí các anh như thế nào?”
Tưởng Linh Nhi biết rõ rằng Quyền Nam Dương đã có người trong lòng, nếu không phải lúc đó bị nhà họ Tưởng ép đến cùng đường mạt lộ, cô ta tuyệt đối sẽ không đính hôn với Quyền Nam Dương.
Nghĩ đến việc mình bị ép tới bước đường này, nói cho cùng cũng vì bản thân vô dụng.
Lại nghĩ đến, khoảng thời gian này bản thân bị một tên đàn ông cầm tù trong Vụ Sơn, cô bị bắt ép làm những việc không muốn làm, cũng không thể phản kháng lại được.
Nhớ lại những chuyện xảy ra trong một năm này, Tưởng Linh Nhi cảm thấy rõ ràng loại đau đớn như bị người khác giày xéo, tưởng như bị rơi vào địa ngục không cách nào thoát ra.
Nhiều khi, cô ta cũng không nhớ mình là ai nữa, có chăng chỉ là cô hồn dã quỷ, không có nhà, không có ai để nương tựa.
Cô ta chỉ có một mình, không thể làm gì khác hơn là đành tiếp tục cắn răng chịu đựng, hy vọng người mà cô ta luôn tâm niệm đó có thể trở lại bên cạnh cô ta.
Người đàn ông mà cô ta mong ngóng từng ngày vẫn còn sống, dù cho anh ta có quay về khiến cô ta thực sự rất vui mừng, vui đến mức giống như tìm được tâm hồn mình đã đánh mất.
Nhưng liền sau đó, sự vui mừng của cô ta liền bị sự sợ hãi thay thế.
Bây giờ cô ta không còn là Tưởng Linh Nhi trong sáng, rạng ngời của ngày trước nữa, cô đâu còn mặt mũi mà đối mặt với Long Duy của cô ta như trước đây được.
Cho nên cô ta xin Trần Nhạc Nhung giúp cô ta trốn khỏi đó, cho cô ta thời gian để suy nghĩ, biết đâu nghĩ được cách giải thoát bản thân khỏi tình trạng này.
“Chị Nhi, chị đừng nói như vậy.” Cứ nói tiếp như thế này, chắc hai người họ né tránh cả một buổi tối mất.
Trần Nhạc Nhung kéo lấy tay của Tưởng Linh Nhi: “Chị Linh, sau này chúng ta đừng nói về chuyện này nữa đi. Hãy quên chuyện không hay trong quá khứ đi, chúng ta cùng nhau sống vui vẻ về sau, được không?”
“Ừ.” Tưởng Nhạc Linh gật đầu, trong lòng lại vô cùng nặng nề, cho dù Long Duy trở về rồi, cô ta vẫn có thể thật sự quên hết quá khứ, vẫn có thể cùng anh ta sống hạnh phúc được hay sao?
Cô không biết được.
Trong đầu cô hiện tại hỗn loạn vô cùng, không biết con đường về sau nên đi như thế nào.
“Long Duy, chúng ta thật sự có thể trở về bên nhau sao?”Tưởng Linh Nhạc lặng lẽ hỏi, là hỏi anh ta, nhưng thật ra là đang tự hỏi bản thân mình.
Cô không có cách nào tự bước ra khỏi bóng đêm ẩn trong trái tim mình, cả khi Long Duy không để ý những chuyện đã xảy ra với mình, cô cũng không thể đối xử với Long Duy như trước được nữa.
Thấy tâm trạng của Tưởng Linh Nhi không tốt, Trần Nhạc Nhung nói: “Chị Linh, chị nghỉ ngơi trước đi, sau khi tối muộn em sẽ gọi chị dậy.”
“Ừm. Nhạc Nhung, chị cảm ơn em rất nhiều!” Nếu không có Trần Nhạc Nhung, cô ta có lẽ đã chết ở Vụ Sơn kia, không chết thì cũng sẽ bị bọn họ mang đi.
“Chị Linh Nhi, không cần khách sáo với em đâu.” Trần Nhạc Nhung cầm lấy cốc nước của Tưởng Linh Nhi, đỡ cô ta nằm xuống, lấy chăn đắp cẩn thận, đợi cô ta ngủ say rồi, cô mới đứng dậy rời đi.
Vừa bước đến phòng khách, lập tức nghe thấy tiếng chuông kêu, Trần Nhạc Nhung vội vàng bắt máy, cô vẫn chưa nói chuyện, đã nghe thấy giọng điệu nôn nóng của anh Liệt: “Nhung Nhung, sao anh đến bệnh viện không thấy em, em đi đâu rồi?
“Anh Liệt, em về nhà rồi ạ.” Trần Nhạc Nhung chột dạ gãi đầu, “Anh Liệt, anh tìm được Duy Long chưa? Gặp được anh ta không?”
“Tưởng Linh Nhi đâu?” Quyền Nam Dương không trả lời mà lại hỏi.
“Không phải chị Linh Chi đang ở bệnh viện sao?” Trần Nhạc Nhung biết rằng mình không nên nhờ nhà họ Thường giúp đỡ, nhưng mà cũng đã làm rồi, trốn anh Liệt đưa Tưởng Linh Nhi về nhà, thì tuyệt đối không thể bán đứng chị Linh Nhi.
“Trần Nhạc Nhung, câu anh hỏi, em mau chóng trả lời cho anh.” Từ giọng điệu cũng đủ để nhận ra sự vội vàng nóng nảy của Quyền Nam Dương, do vậy lại gọi thằng họ tên của Tưởng Nhạc Nhung một lần nữa.
Vừa nghe thấy giọng điệu nóng giận của Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung cũng vội vàng: “Quyền Nam Dương, anh đi bệnh viện rốt cuộc là để tìm em hay là tìm chị Linh Nhi hả?”
Thấy bản thân hơi quá đáng, Quyền Nam Dương dịu giọng lại: “Nhung Nhung, đừng quậy phá nữa!”
Trần Nhạc Nhung hơi bĩu môi, cảm thấy uất ức: “Lúc tâm trạng tốt thì là Nhung Nhung, lúc tâm trạng không tốt thì là Trần Nhạc Nhung. Cái gì quậy phá với chả không quậy phá, ai quậy phá chứ. Anh nghĩ em là đứa trẻ ba tuổi, anh gọi một tiếng là em liền chạy đến bên cạnh anh như đứa ngốc sao?”
“Xin lỗi! Tại anh, anh không nên dữ với em.” Quyền Nam Dương chủ động nhận lỗi, vì Long Duy không thấy Tưởng Linh Nhi đâu, nóng vội quá nên mới nổi nóng như vậy, đúng là do anh sai.
“Anh, anh sau này không dữ với em như vậy nữa, em mới tha thứ cho anh.” Trần Nhạc Nhung biết mình sai trước, khí thế yếu đi, anh Liệt lại nhận lỗi rồi, cô cũng thuần theo mà tha thứ cho anh.
“Em đưa Tưởng Linh Nhi đi đâu rồi?” Quyền Nam Dương lại hỏi.
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh là Trần Nhạc Nhung đưa Tưởng Linh Nhi đi, nhưng anh nắm chắc bảy mươi đến tám mươi phần trăm đủ để khẳng định Tưởng Linh Nhi được Trần Nhạc Nhung mang đi.
Việc ba mẹ con nhà họ Thường trốn tránh tai mắt của người khác để làm một ít chuyện là sở trường rồi, dưới mí mắt của bao nhiêu vệ sĩ như vậy mà có để đưa một người sống sờ sờ trốn đi, ngoại trừ ba người họ ra, Quyền Nam Dương tạm thời chưa nghĩ ra người nào khác.
“Chị Linh Nhi không phải là ở bệnh viện sao?” Trần Nhạc Nhung há miệng, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên, “Trên người chị ấy bị thương, không nên rời bệnh viện mới phải chứ.”
Đúng, hồi nhỏ may mắn được theo dì nhỏ học kỹ thuật diễn xuất, còn có một lần ngẫu nhiên làm diễn viên khách mời trong phim truyền hình mà dì nhỏ là đạo diễn, mấy năm gần đây diễn xuất cũng khá tốt.
Cô nghĩ anh Liệt sẽ không nhận ra cô nói dối đâu.
“Trần Nhạc Nhung!”
“Quyền Nam Dương, anh lại hung dữ với em nữa.”
“Em ngoan ngoãn nghe lời, anh đương nhiên sẽ không hung dữ với em.”
Trần Nhạc Nhung tức giận: “Quyền Nam Dương, anh muốn tìm một cô bạn gái ngoan ngoãn nghe lời thì đi mà tìm búp bê ấy. Búp bê rất nghe lời đó, anh muốn làm thế nào thì làm thế ấy. Lại nói, em cũng không phải bạn gái của anh, anh vì cái gì lại bắt em nghe lời anh?”
“Trần Nhạc Nhung, em nói cái gì?” Cái con bé này, kiếp trước anh nợ cô cái gì không biết nữa, Quyền Nam Dương siết chặt nắm đấm.
“Em nói cái gì kệ em, liên quan gì đến anh?” Lời vừa nói xong, Trần Nhạc Nhung liền cúp máy.
Đáng ghét!
Đáng giận!
Anh Liệt lại dám hung dữ với cô.
Lần này, cô nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh nữa.
Nghe được tiếng báo máy bận, ánh mắt của Quyền Nam Dương liếc qua, sau đó dừng trên người vệ sĩ tư nhân Hải Đào.
Hải Đào bị ông chủ nhìn chằm chằm, bị dọa sợ đến mức lau mồ hôi lạnh, anh ta đi cùng tổng thống tới Vụ Sơn, chuyện của Tưởng tiểu thư đâu có liên quan gì đến anh ta, tổng thống nhìn chằm chằm anh ta như vậy làm gì?
Xin tổng thống đừng nhìn tôi nữa, rất đáng sợ đó có được không.
Trong lúc Hải Đào đang lo lắng sợ sệt, thì Quyền Nam Dương thu ánh mắt lại, quay người đi mất, làm anh ta thở ra hít lấy hít để.
Quyền Nam Dương vừa đi, Hải Đào bắt chước theo Quyền Nam Dương nhìn đám vệ sĩ một lượt: “Tổng thống phái các anh đi chăm sóc Tưởng tiểu thư. Tưởng tiểu thư giờ không thấy đâu, các anh lại không mảy may biết đã xảy ra chuyện gì, các anh tự nói xem, tôi phải xử lí các anh như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.