Chương 122: Lấy tôi
Mộc Thất Thất
26/06/2020
“Người ba của chúng tôi, chết vì tai nạn giao thông, cảnh sát nói là ngoài ý muốn. Nhưng ai cũng biết không phải ngoài ý muốn.” Tiêu Kính Hà thở dài xa xăm, nói tiếp: “Lần này lại là tai nạn giao thông, cái nhà đó thật đúng thật là biết cách chơi mấy trò này.”
Trần Việt bình tĩnh nói: “Nhà họ Cù vũng vẫy không được bao lâu nữa đâu.”
“Đúng vậy.” Tiêu Kính Hà nhìn Trần Việt rồi lại thở dài: “Hễ là Leo Trần ra tay, nhà họ Cù dù có bản lĩnh thì thì cũng không vũng vẫy được bao lâu.”
“Không cần tôi ra tay vẫn sẽ có người trừng trị bọn họ.”Trần Việt nhìn Tiêu Kính Hà, không mặn không nhạt mà nói ra câu như vậy.
Nghe Trần Việt nói vậy, Tiêu Kính Hà liền hiểu ngay, mỗi một chuyện anh làm không thể qua mắt được Trần Việt.
Ví như chuyện anh ám chỉ để Giang Nhung tìm họ Hứa kia đối phó nhà họ Cù, sợ là Trần Việt đã sớm biết được.
Nếu Trần Việt đã sớm biết chuyện kia thì Tiêu Kính Hà cũng không sợ màlàm rõ với Trần Việt.
Anh ta tiếp lời: “Để tên họ Hứa kia đi lo chuyện nhà họ cù, khiến nhà bọn hắn tự giết lẫn nhau, đó mới gọi là một vở kịch hay.”
Trần Việt rít một ngụm thuốc cuối cùng, dập tắt mẫu thuốc lá, nói: “Việc cậu giật dây Giang Nhung làm việc kia, tôi không trách cậu.”
Trái lại, anh còn phải cám ơn Tiêu Kính Hà đã cho Giang Nhung chỉ ra một con đường sáng.
Mẹ ruột bị vài người bức tử, với tính Giang Nhung tất nhiên đâu chịu để yên, cho cô một con đường, tìm đến tên họ Hứa, dù sao cũng tốt hơn để cô như người mất hồn cả ngày.
Còn việc có thành công hay không? Anh có thể âm thầm trợ giúp tên họ Hứa kia một chút.
Như Tiêu Kính Hà nói, khiến người nhà họ Cù tự mình đá nhau, đó mới gọi là một vở kịch hay, không đúng sao?
“Cám ơn đã không trách.” Tiêu Kính Hà vỗ vai Trần Việt: “Tớ biết cậu lo lắng cho cô ấy, nên tớ sẽ không làm việc khiến cậu lo lắng đâu.”
Trần Việt không nói gì nhìn anh ta.
“Sau này phải đối xử với cô ấy thật tốt đó...” Tiêu Kính Hà vỗ thêm cái nữa lên vai Trần Việt, rồi cười hờ hững như trước đây: “...Em rể quý của anh.”
Ba anh năm xưa yêu một cô gái là thanh mai trúc mã, những vì đủ nguyên nhân mà chia tay.
Sau này người thì lấy vợ, người thì lấy chồng, hai người đều có gia đình của mình, có con cái của bản thân.
Vốn cho là, cuộc đời giữa bọn họ sẽ không có bất cứ quan hệ nào nữa, dù là gặp lại cũng chỉ là gật đầu chào nhau, mỗi người một ngả.
Lại đâu ngờ, Người ba quyền cao chức trọng lại trở thành mục tiêu người ta muốn nhờ cậy vào.
Người nọ ba lần bảy lượt đến nhà ám chỉ có thể tặng vợ cho ba anh, sau bị ba anh cự tuyệt nhiều lần, sinh lòng ác độc.
Trong một chuyến công tác bị người ta tính kế hãm hại...
Người yêu thanh mai trúc mã bị chuốc thuốc đưa đến giường ba anh.
Lần đó ba anh vốn cự tuyệt, nhưng bà ấy lại khóc lóc xin ba anh giúp, giúp bà diệt lửa trong cơ thể...
Tiêu Kính Hà đoán mẹ Giang Nhung có lẽ còn yêu ba anh, nếu không bà ấy tuyệt đối sẽ không chịu bị chồng bà chi phối.
Sai lầm đã lập, người nọ cầm ảnh đến uy hiếp ba anh, không ngờ ba anh không chịu thỏa hiệp, bởi vì đó mà tạo ra một vụ tai nạn giao thông.
Hai mươi mấy năm qua đi, bọn họ là tạo ra thêm một vụ tai nạn nữa, may mà Giang Nhung mạng lớn chỉ bị thương nhẹ, không nguy hiểm tính mạng.
Có điều, những kẻ nhà họ Cù, những kẻ nhà họ Giang kia, lần này chỉ sợ là không ai có thể thoát được cả.
Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Kính Hà ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời âm u, sợ là một trận tuyết lớn lại đến rồi.
...
Biệt thự nhà họ Giang.
Giang Hân ngồi trước bàn trang điểm, an tĩnh nhìn người trong gương kia.
Người trong gương mày tú như tranh, mặt trái xoan đúng chuẩn, nhìn đâu cũng là một mỹ nhân nhi đúng chuẩn.
Mà...
Cơ thể cô lại dơ bẩn, nhem nhuốc đến độ cả bản thân cô cũng ghét bỏ.
Hai ngày rồi, chỉ cần nhắm mắt sẽ nghĩ đến chuyện xảy ra hôm ấy, nghĩ đến những người đàn ông làm chuyện ghê tởm đó.
Mà Cù Mạnh Chiến đâu?
Hắn đứng ngay bên cạnh nhìn xem, thậm chí còn hò hét hùa theo.
Chính lúc ấy, người mà cô ta hận không phải là người đàn ông đang nằm trên người cô ta, mà là người cô ta đã đuổi theo từ nhỏ đến lớn.
Cô hận không thể uống máu hắn ta, ăn xương, lột da hắn ta.
Giang Nhung nhìn chằm chằm chính mình trong gương một lúc lâu, cô mới đưa tay dậm một lớp trang điểm nhạt cho mình.
Không thể nghi ngờ rằng cô đẹp, không cần quá nhiều lớp phấn để làm nền, bước ra đường cô cũng có thể so bì trên cơ với vô số cô gái ngoài kia.
Đương nhiên ngoại trừ cô gái mà cô luôn so sánh từ nhỏ đến lớn.
Sau khi trang điểm xong, Giang Hân làm như chưa có chuyện gì mà xuống lầu dùng cơm, lái xe ra ngoài, mọi chuyện bình tĩnh yên ả như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng chỉ có mình cô là biết, cô không còn là con ngốc Giang Hân cả ngày chỉ dõi theo Cù Mạnh Chiến nữa, cũng không còn là một Giang Hân suốt ngày chỉ nghe lời Giang Chính Thiên.
Tuyết lắng đọng đường phố chưa kịp tan, một trận tuyết mới lại bắt đầu, vì an toàn mà cô ta lái xe rất chậm.
Còn rất nhiều việc cô ta chưa làm xong, cô ta phải cẩn thận sống, phải sống lâu hơn những kẻ kia mới được.
Đã đến nơi muốn đến, nhưng cô ta không xuống xe mà chậm rãi hạ cửa kính xe xuống.
Một chiếc xe khác đỗ bên cạnh xe cô ta, đối phương cũng đang từ từ hạ cửa xe xuống, cười với cô ta: “Con gái lớn nhà họ Giang, chào cô!”
“Ngài Hứa, chào ngài!” Giang Hân nói.
“Chuyện tôi nói qua điện thoại với cô, chắc cô đã suy nghĩ kĩ rồi đúng chứ.” Anh ta khe khẽ cười.
Giang Hân nhìn anh ta đánh giá một lúc lâu, hỏi: “Anh cứ thế chắc chắn tôi sẽ hợp tác với anh sao?”
“Đương nhiên.” Anh ta cười lên: “Bởi tôi hiểu rõ tính cách có thù ắt báo của cô Giang đây. Hơn nữa, chuyện mà tôi biết không phải là chuyện nhỏ nhặt gì đâu. Nó ảnh hướng đến cả đời người của cô Giang đây ấy.”
Nghe Anh ta nói vậy, mặt Giang Hân tái nhợt đi, cô ta bắt chặt tay lái, gân xanh trên tay hiện rõ.”
Nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Giang Hân, anh ta tiếp tục nói: “Cô Giang này, chuyện cô muốn làm cũng là chuyện tôi đây muốn làm, nên lựa chọn hớp tác với tôi là lựa chọn tốt nhất.”
Giang Hân hít một ngụm khí lạnh, bàn tay nắm chặt tay lại buông lỏng dần, hồi lâu cô mở miệng: “Hợp tác với anh, sau khi chuyện thành công, tôi có ích lợi gì?”
Mắt đào người đàn ông híp nhẹ, cười hời hợt nói: “Hai mười phần trăm cổ phần Cù Thị.”
“Chia hai: tám? Anh đang xua đuổi ăn mày à?” Giang Hân khinh thường nói.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền chỉ đăng trên App Mê Tình Truyện!!!
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, đôi mắt híp nhẹ lóe lên một tia sáng hung hăng, lại cười hỏi: “Vậy cô muốn như thế nào?”
Giang Hân lại hít một hơi thật sâu, mới chậm chậm nói ra: “Việc thành, lấy tôi!”
“Lấy cô? Dù lấy cô thì tôi cũng sẽ không yêu cô, sẽ không sinh hoạt vợ chồng với cô.” Anh ta không lưu tình nói: “Nếu như vậy mà cô vẫn còn muốn gả cho tôi, vậy tôi sẽ cho cô thân phận Bà Hứa này.”
Trần Việt bình tĩnh nói: “Nhà họ Cù vũng vẫy không được bao lâu nữa đâu.”
“Đúng vậy.” Tiêu Kính Hà nhìn Trần Việt rồi lại thở dài: “Hễ là Leo Trần ra tay, nhà họ Cù dù có bản lĩnh thì thì cũng không vũng vẫy được bao lâu.”
“Không cần tôi ra tay vẫn sẽ có người trừng trị bọn họ.”Trần Việt nhìn Tiêu Kính Hà, không mặn không nhạt mà nói ra câu như vậy.
Nghe Trần Việt nói vậy, Tiêu Kính Hà liền hiểu ngay, mỗi một chuyện anh làm không thể qua mắt được Trần Việt.
Ví như chuyện anh ám chỉ để Giang Nhung tìm họ Hứa kia đối phó nhà họ Cù, sợ là Trần Việt đã sớm biết được.
Nếu Trần Việt đã sớm biết chuyện kia thì Tiêu Kính Hà cũng không sợ màlàm rõ với Trần Việt.
Anh ta tiếp lời: “Để tên họ Hứa kia đi lo chuyện nhà họ cù, khiến nhà bọn hắn tự giết lẫn nhau, đó mới gọi là một vở kịch hay.”
Trần Việt rít một ngụm thuốc cuối cùng, dập tắt mẫu thuốc lá, nói: “Việc cậu giật dây Giang Nhung làm việc kia, tôi không trách cậu.”
Trái lại, anh còn phải cám ơn Tiêu Kính Hà đã cho Giang Nhung chỉ ra một con đường sáng.
Mẹ ruột bị vài người bức tử, với tính Giang Nhung tất nhiên đâu chịu để yên, cho cô một con đường, tìm đến tên họ Hứa, dù sao cũng tốt hơn để cô như người mất hồn cả ngày.
Còn việc có thành công hay không? Anh có thể âm thầm trợ giúp tên họ Hứa kia một chút.
Như Tiêu Kính Hà nói, khiến người nhà họ Cù tự mình đá nhau, đó mới gọi là một vở kịch hay, không đúng sao?
“Cám ơn đã không trách.” Tiêu Kính Hà vỗ vai Trần Việt: “Tớ biết cậu lo lắng cho cô ấy, nên tớ sẽ không làm việc khiến cậu lo lắng đâu.”
Trần Việt không nói gì nhìn anh ta.
“Sau này phải đối xử với cô ấy thật tốt đó...” Tiêu Kính Hà vỗ thêm cái nữa lên vai Trần Việt, rồi cười hờ hững như trước đây: “...Em rể quý của anh.”
Ba anh năm xưa yêu một cô gái là thanh mai trúc mã, những vì đủ nguyên nhân mà chia tay.
Sau này người thì lấy vợ, người thì lấy chồng, hai người đều có gia đình của mình, có con cái của bản thân.
Vốn cho là, cuộc đời giữa bọn họ sẽ không có bất cứ quan hệ nào nữa, dù là gặp lại cũng chỉ là gật đầu chào nhau, mỗi người một ngả.
Lại đâu ngờ, Người ba quyền cao chức trọng lại trở thành mục tiêu người ta muốn nhờ cậy vào.
Người nọ ba lần bảy lượt đến nhà ám chỉ có thể tặng vợ cho ba anh, sau bị ba anh cự tuyệt nhiều lần, sinh lòng ác độc.
Trong một chuyến công tác bị người ta tính kế hãm hại...
Người yêu thanh mai trúc mã bị chuốc thuốc đưa đến giường ba anh.
Lần đó ba anh vốn cự tuyệt, nhưng bà ấy lại khóc lóc xin ba anh giúp, giúp bà diệt lửa trong cơ thể...
Tiêu Kính Hà đoán mẹ Giang Nhung có lẽ còn yêu ba anh, nếu không bà ấy tuyệt đối sẽ không chịu bị chồng bà chi phối.
Sai lầm đã lập, người nọ cầm ảnh đến uy hiếp ba anh, không ngờ ba anh không chịu thỏa hiệp, bởi vì đó mà tạo ra một vụ tai nạn giao thông.
Hai mươi mấy năm qua đi, bọn họ là tạo ra thêm một vụ tai nạn nữa, may mà Giang Nhung mạng lớn chỉ bị thương nhẹ, không nguy hiểm tính mạng.
Có điều, những kẻ nhà họ Cù, những kẻ nhà họ Giang kia, lần này chỉ sợ là không ai có thể thoát được cả.
Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Kính Hà ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời âm u, sợ là một trận tuyết lớn lại đến rồi.
...
Biệt thự nhà họ Giang.
Giang Hân ngồi trước bàn trang điểm, an tĩnh nhìn người trong gương kia.
Người trong gương mày tú như tranh, mặt trái xoan đúng chuẩn, nhìn đâu cũng là một mỹ nhân nhi đúng chuẩn.
Mà...
Cơ thể cô lại dơ bẩn, nhem nhuốc đến độ cả bản thân cô cũng ghét bỏ.
Hai ngày rồi, chỉ cần nhắm mắt sẽ nghĩ đến chuyện xảy ra hôm ấy, nghĩ đến những người đàn ông làm chuyện ghê tởm đó.
Mà Cù Mạnh Chiến đâu?
Hắn đứng ngay bên cạnh nhìn xem, thậm chí còn hò hét hùa theo.
Chính lúc ấy, người mà cô ta hận không phải là người đàn ông đang nằm trên người cô ta, mà là người cô ta đã đuổi theo từ nhỏ đến lớn.
Cô hận không thể uống máu hắn ta, ăn xương, lột da hắn ta.
Giang Nhung nhìn chằm chằm chính mình trong gương một lúc lâu, cô mới đưa tay dậm một lớp trang điểm nhạt cho mình.
Không thể nghi ngờ rằng cô đẹp, không cần quá nhiều lớp phấn để làm nền, bước ra đường cô cũng có thể so bì trên cơ với vô số cô gái ngoài kia.
Đương nhiên ngoại trừ cô gái mà cô luôn so sánh từ nhỏ đến lớn.
Sau khi trang điểm xong, Giang Hân làm như chưa có chuyện gì mà xuống lầu dùng cơm, lái xe ra ngoài, mọi chuyện bình tĩnh yên ả như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng chỉ có mình cô là biết, cô không còn là con ngốc Giang Hân cả ngày chỉ dõi theo Cù Mạnh Chiến nữa, cũng không còn là một Giang Hân suốt ngày chỉ nghe lời Giang Chính Thiên.
Tuyết lắng đọng đường phố chưa kịp tan, một trận tuyết mới lại bắt đầu, vì an toàn mà cô ta lái xe rất chậm.
Còn rất nhiều việc cô ta chưa làm xong, cô ta phải cẩn thận sống, phải sống lâu hơn những kẻ kia mới được.
Đã đến nơi muốn đến, nhưng cô ta không xuống xe mà chậm rãi hạ cửa kính xe xuống.
Một chiếc xe khác đỗ bên cạnh xe cô ta, đối phương cũng đang từ từ hạ cửa xe xuống, cười với cô ta: “Con gái lớn nhà họ Giang, chào cô!”
“Ngài Hứa, chào ngài!” Giang Hân nói.
“Chuyện tôi nói qua điện thoại với cô, chắc cô đã suy nghĩ kĩ rồi đúng chứ.” Anh ta khe khẽ cười.
Giang Hân nhìn anh ta đánh giá một lúc lâu, hỏi: “Anh cứ thế chắc chắn tôi sẽ hợp tác với anh sao?”
“Đương nhiên.” Anh ta cười lên: “Bởi tôi hiểu rõ tính cách có thù ắt báo của cô Giang đây. Hơn nữa, chuyện mà tôi biết không phải là chuyện nhỏ nhặt gì đâu. Nó ảnh hướng đến cả đời người của cô Giang đây ấy.”
Nghe Anh ta nói vậy, mặt Giang Hân tái nhợt đi, cô ta bắt chặt tay lái, gân xanh trên tay hiện rõ.”
Nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Giang Hân, anh ta tiếp tục nói: “Cô Giang này, chuyện cô muốn làm cũng là chuyện tôi đây muốn làm, nên lựa chọn hớp tác với tôi là lựa chọn tốt nhất.”
Giang Hân hít một ngụm khí lạnh, bàn tay nắm chặt tay lại buông lỏng dần, hồi lâu cô mở miệng: “Hợp tác với anh, sau khi chuyện thành công, tôi có ích lợi gì?”
Mắt đào người đàn ông híp nhẹ, cười hời hợt nói: “Hai mười phần trăm cổ phần Cù Thị.”
“Chia hai: tám? Anh đang xua đuổi ăn mày à?” Giang Hân khinh thường nói.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền chỉ đăng trên App Mê Tình Truyện!!!
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, đôi mắt híp nhẹ lóe lên một tia sáng hung hăng, lại cười hỏi: “Vậy cô muốn như thế nào?”
Giang Hân lại hít một hơi thật sâu, mới chậm chậm nói ra: “Việc thành, lấy tôi!”
“Lấy cô? Dù lấy cô thì tôi cũng sẽ không yêu cô, sẽ không sinh hoạt vợ chồng với cô.” Anh ta không lưu tình nói: “Nếu như vậy mà cô vẫn còn muốn gả cho tôi, vậy tôi sẽ cho cô thân phận Bà Hứa này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.