Chương 626: Lực công kích quá yếu
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Trần Việt quay về đến phòng, nhẹ nhàng đem Giang Nhung đặt trên giường: “Giang Nhung, em nằm đó nhé, anh lập tức kêu bác sĩ đến.”
“Được!” Giang Nhung nằm yên ổn, cẩn thận đến độ không nhúc nhích dù chỉ một chút, lo rằng nếu cô động đậy một cái có thể sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.
“Đừng sợ, không sao đâu. Em rất dũng cảm, con của chúng ta cũng sẽ kiên cường thôi.” Trần Việt xoa xoa đầu Giang Nhung an ủi.
“Vâng, em không sợ!” Bởi vì có anh bên cạnh mẹ con họ, cô không chút sợ hãi.
“Ngoan!” Trần Việt lập tức cầm điện thoại gọi, để bác sĩ mau đến xem tình trạng của Giang Nhung.
“Trần Việt, anh đừng lo lắng quá.” Giang Nhung đưa tay cầm lấy bàn tay của Trần Việt: “Em bây giờ cũng không còn đau nhiều nữa. Em cũng không biết có phải do vừa rồi ngồi trong xe quá lâu không mở cửa không, con cũng mệt nên mới quậy mẹ vậy thôi. Bây giờ có thể thả lỏng rồi, con cũng không quậy nữa.”
Có thể là vì Trần Việt ở bên cạnh chăm sóc cô, cũng có thể là bụng hết đau thật rồi, sắc mặt Giang Nhung tốt lên rất nhiều.
“Không đau thì tốt rồi, nhưng mà em khoan nhúc nhích đã, chúng ta đợi bác sĩ đến xem tình hình một chút.” Không có bác sĩ xác định tình hình của Giang Nhung, Trần Việt làm sao có thể yên tâm.
“Ừm, em nghe theo anh hết.” Giang Nhung ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, lại kéo tay Trần Việt nói: “Người vừa nãy bao vây chúng ta, có phải là người của Diệp Diệc Thâm không?
Hôm qua tiếp điện thoại của Diệp Diệc Thâm, hôm nay bọn họ liền gặp phải tập kích, ngoại trừ tên Diệp Diệc Thâm xấu xa kia, Giang Nhung không nghĩ ra còn có người nào khác.
Nhưng nói tới Trần Việt, rất nhiều người muốn đối phó với anh, bây giờ cấp dưới bên kia cũng không có tin tức, anh cũng không biết việc hôm nay ai sẽ người làm.
Anh xưng bá giới kinh doanh nhiều năm, rất nhiều người được hưởng lợi ích từ anh, đương nhiên cũng sẽ có người vì anh mà bị tổn hại lợi ích.
Tại chỗ này của anh không phải ai cũng chiếm được hời, nên không ít người thông minh thẹn quá hóa giận, những năm gần đây làm ít chuyện sau lưng anh, người muốn đẩy anh vào chỗ chết cũng không ít.
Người muốn đẩy anh vào chỗ chết cũng không ít, nhưng người thật sự có thể làm tổn thương đến anh gần như không có, bởi vì không chỉ bên cạnh anh có sắp xếp người bảo vệ, chính anh cũng là người luyện đấu võ từ bé, muốn đối phó anh nào có dễ như vậy.
“Anh sẽ xử lý, em đừng lo lắng.” Những chuyện này, cấp dưới của Trần Việt sẽ đi thăm dò, anh cũng không muốn để Giang Nhung lo lắng.
Nhưng anh cũng không biết rằng, anh càng không nói, Giang Nhung lại càng lo lắng, nếu anh đem chuyện gì xảy ra đó nói cho Giang Nhung, cô sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
“Trần Việt, không phải anh đã đồng ý với em, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng, em không muốn cái gì anh cũng giấu em.” Đây là mới chưa qua bao lâu, người đàn ông này lại quên lời đã hứa với nàng rồi.
“Còn chưa biết là ai, bọn họ tra rõ ràng rồi sẽ nói cho anh, anh sẽ nói cho em biết.” Trần Việt ngồi xuống bên cạnh Giang Nhung, ôm lấy mặt cô, hôn nhẹ: “Giang Nhung, chỉ cần em vui vẻ ở bên cạnh anh, không ai có thể làm gì em.”
Trong giới kinh doanh, thường phát sinh xung đột lợi ích, nhiều người muốn tạo cho anh việc ngoài ý muốn, nhưng không sao, anh đều có thể nhẹ nhàng ứng phó.
Giang Nhung đỏ mặt nói: “Về sau anh nhất định phải cẩn thận hơn, ngàn vạn lần không thể phớt lờ, anh đừng quên anh không chỉ một mình, anh còn có em và các con.
“Ừm.” Trần Việt hôn trán Giang Nhung, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có tiến bộ.”
"Sao ạ?" Giang Nhung ngu ngơ hỏi nói.
“Anh đang khen em.” Trần Việt rất vui vẻ, Giang Nhung chầm chậm quay đầu lại.
“Nhung Nhung đâu?” Bọn họ đều đã lên một hồi lâu rồi, con bé sao còn chưa đến.
“Nhung Nhung ở đây ạ! Nhung Nhung không vui!” Tiểu Nhung Nhung ngồi trên mặt đất bên ngoài căn phòng, chu miệng nhỏ thở phì phò nói.
Ba mẹ vừa rồi đều không nhìn thấy bé, Tiểu Nhung Nhung trong lòng có chút cảm giác mình bị bỏ rơi.
Mẹ mới là bảo bối quan trọng nhất của ba, còn bé không phải bảo bối quan trọng nhất của họ, ba mẹ đều đều là đại lừa gạt.
Hừ hừ hừ…
Bé phải nhanh nhanh lớn lên tìm anh Liệt, bé nhất định sẽ là bảo bối quan trọng quan trọng nhất của anh Liệt, ai cũng không thể giành được.
“Nhung Nhung làm sao vậy?” Nhìn bộ dạng phì phò của con bé, Trần Việt đưa tay ôm lấy bé, nựng nựng mặt bé hỏi.
“Nhung Nhung không thèm để ý ba ba nữa.” Bé còn đang giận, mới không thèm để ý ba.
“Nhung Nhung không để ý đến ba thật sao?” Trần Việt giả vờ rất buồn bã.
“Nhung Nhung cần ba.” Tiểu Nhung Nhung không nỡ để ba buồn một chút nào.
“Vậy chúng ta huề nhau nha.” Trần Việt cười ôn nhu nói.
“Dạ.” Tiểu Nhung Nhung bổ nhào vào ngực ba, đã quên mất chuyện không vui vừa rồi.
Giang Nhung đưa tay xoa đầu Tiểu Nhung Nhung nhưng trong lòng lại nghĩ, không lâu nữa bé thứ hai của bọn họ sắp ra đời rồi, đến lúc đấy bọn trẻ nhất định có thể vui vẻ ở chung.
Đến lúc đó ở nhà cô sẽ có ba đứa trẻ, nhất định sẽ rất náo nhiệt, cha mẹ của Trần Việt cũng sẽ rất vui.
Nghĩ đến chút chuyện tốt đẹp này, Giang Nhung bất giác cong khóe môi, cười nhẹ.
Bởi vì vốn đã đem tảng đá lớn trong lòng bỏ ra rồi, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn.
Cô cũng tin tưởng chỉ cần chỉ cần người một nhà bọn họ ở bên nhau, không có bất kỳ ai có thể tổn hại đến họ.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói trầm ấm của Trần Việt cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Nhung.
Cô lắc đầu, cười với anh một nụ cười xán lạn: “Đang nghĩ đến em và bọn trẻ.”
“Đồ ngốc!” Trần Việt một tay ôm Tiểu Nhung Nhung một tay ôm Giang Nhung.
Dù cho mới trải qua nguy hiểm, nhưng bởi vì anh có cả Nhung Nhung lớn và Nhung Nhung nhỏ bên cạnh, nên những chuyện kia anh vốn không để vào mắt.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, làm kiểm tra cho Giang Nhung, xác định là cô chỉ bị kinh hãi, đứa bé trong bụng không sao.
“Tổng giám đốc Trần, tình trạng của nhà họ Diệp đã sa sút chưa từng có, chỉ cần chúng ta gây áp lực, rất nhanh bọn họ sẽ không chịu đựng nổi.” Thời gian gần đây, Lục Diên đều gọi điện thoại cho Trần Việt báo cáo tình trạng trong nước của nhà họ Diệp.
“Ừ.” Trần Việt bình thản lên tiếng, mặt không biểu cảm, không thể hiểu được thái độ của anh.
“Tổng giám đốc Trần…” Dừng lại một chút Lục Diên lại tiếp tục nói: “Bên kia nhà họ Diệp cũng không phản kháng được bao lâu, vào thời khắc mấu chốt như thế này lại không thấy Diệp Diệc Thâm. Trong nước cũng không thấy bóng dáng của anh ta, cũng không tra được ghi chép xuất cảnh, trước mắt chúng ta không biết anh ta ở đâu, tình huống này có chút khó giải quyết.”
“Anh ta đang ở nước Mỹ.” Trần Việt cho Lục Diên đáp án.
Nhà họ Diệp xảy ra chuyện, với cá tính của Diệp Diệc Thâm tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, anh ta nhất định sẽ nghĩ tới biện pháp phản công… Nên hôm qua bọn họ mới bị bao vây tấn công, người đứng sau chắc chắn cũng là Diệp Diệc Thâm.
Trần Việt đoán là Trần Diệc Thâm, tin tức của cấp dưới truyền đến cũng là Diệp Diệc Thâm gây nên, hai tin tức đều khẳng định, Diệp Diệc Thâm ở nước Mỹ cũng không hề giả.
Đã nhiều năm như vậy, không ngờ Diệp Diệc Thâm dùng người vẫn không có chút tiến bộ nào.
Muốn công kích anh, chí ít cũng phải tìm mấy tay đua xe phù hợp một chút, ở phương diện năng lượng mạnh một chút.
Mà nếu cả hai cái đều không có thì đúng là phế vật.
“Được!” Giang Nhung nằm yên ổn, cẩn thận đến độ không nhúc nhích dù chỉ một chút, lo rằng nếu cô động đậy một cái có thể sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.
“Đừng sợ, không sao đâu. Em rất dũng cảm, con của chúng ta cũng sẽ kiên cường thôi.” Trần Việt xoa xoa đầu Giang Nhung an ủi.
“Vâng, em không sợ!” Bởi vì có anh bên cạnh mẹ con họ, cô không chút sợ hãi.
“Ngoan!” Trần Việt lập tức cầm điện thoại gọi, để bác sĩ mau đến xem tình trạng của Giang Nhung.
“Trần Việt, anh đừng lo lắng quá.” Giang Nhung đưa tay cầm lấy bàn tay của Trần Việt: “Em bây giờ cũng không còn đau nhiều nữa. Em cũng không biết có phải do vừa rồi ngồi trong xe quá lâu không mở cửa không, con cũng mệt nên mới quậy mẹ vậy thôi. Bây giờ có thể thả lỏng rồi, con cũng không quậy nữa.”
Có thể là vì Trần Việt ở bên cạnh chăm sóc cô, cũng có thể là bụng hết đau thật rồi, sắc mặt Giang Nhung tốt lên rất nhiều.
“Không đau thì tốt rồi, nhưng mà em khoan nhúc nhích đã, chúng ta đợi bác sĩ đến xem tình hình một chút.” Không có bác sĩ xác định tình hình của Giang Nhung, Trần Việt làm sao có thể yên tâm.
“Ừm, em nghe theo anh hết.” Giang Nhung ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, lại kéo tay Trần Việt nói: “Người vừa nãy bao vây chúng ta, có phải là người của Diệp Diệc Thâm không?
Hôm qua tiếp điện thoại của Diệp Diệc Thâm, hôm nay bọn họ liền gặp phải tập kích, ngoại trừ tên Diệp Diệc Thâm xấu xa kia, Giang Nhung không nghĩ ra còn có người nào khác.
Nhưng nói tới Trần Việt, rất nhiều người muốn đối phó với anh, bây giờ cấp dưới bên kia cũng không có tin tức, anh cũng không biết việc hôm nay ai sẽ người làm.
Anh xưng bá giới kinh doanh nhiều năm, rất nhiều người được hưởng lợi ích từ anh, đương nhiên cũng sẽ có người vì anh mà bị tổn hại lợi ích.
Tại chỗ này của anh không phải ai cũng chiếm được hời, nên không ít người thông minh thẹn quá hóa giận, những năm gần đây làm ít chuyện sau lưng anh, người muốn đẩy anh vào chỗ chết cũng không ít.
Người muốn đẩy anh vào chỗ chết cũng không ít, nhưng người thật sự có thể làm tổn thương đến anh gần như không có, bởi vì không chỉ bên cạnh anh có sắp xếp người bảo vệ, chính anh cũng là người luyện đấu võ từ bé, muốn đối phó anh nào có dễ như vậy.
“Anh sẽ xử lý, em đừng lo lắng.” Những chuyện này, cấp dưới của Trần Việt sẽ đi thăm dò, anh cũng không muốn để Giang Nhung lo lắng.
Nhưng anh cũng không biết rằng, anh càng không nói, Giang Nhung lại càng lo lắng, nếu anh đem chuyện gì xảy ra đó nói cho Giang Nhung, cô sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
“Trần Việt, không phải anh đã đồng ý với em, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng, em không muốn cái gì anh cũng giấu em.” Đây là mới chưa qua bao lâu, người đàn ông này lại quên lời đã hứa với nàng rồi.
“Còn chưa biết là ai, bọn họ tra rõ ràng rồi sẽ nói cho anh, anh sẽ nói cho em biết.” Trần Việt ngồi xuống bên cạnh Giang Nhung, ôm lấy mặt cô, hôn nhẹ: “Giang Nhung, chỉ cần em vui vẻ ở bên cạnh anh, không ai có thể làm gì em.”
Trong giới kinh doanh, thường phát sinh xung đột lợi ích, nhiều người muốn tạo cho anh việc ngoài ý muốn, nhưng không sao, anh đều có thể nhẹ nhàng ứng phó.
Giang Nhung đỏ mặt nói: “Về sau anh nhất định phải cẩn thận hơn, ngàn vạn lần không thể phớt lờ, anh đừng quên anh không chỉ một mình, anh còn có em và các con.
“Ừm.” Trần Việt hôn trán Giang Nhung, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có tiến bộ.”
"Sao ạ?" Giang Nhung ngu ngơ hỏi nói.
“Anh đang khen em.” Trần Việt rất vui vẻ, Giang Nhung chầm chậm quay đầu lại.
“Nhung Nhung đâu?” Bọn họ đều đã lên một hồi lâu rồi, con bé sao còn chưa đến.
“Nhung Nhung ở đây ạ! Nhung Nhung không vui!” Tiểu Nhung Nhung ngồi trên mặt đất bên ngoài căn phòng, chu miệng nhỏ thở phì phò nói.
Ba mẹ vừa rồi đều không nhìn thấy bé, Tiểu Nhung Nhung trong lòng có chút cảm giác mình bị bỏ rơi.
Mẹ mới là bảo bối quan trọng nhất của ba, còn bé không phải bảo bối quan trọng nhất của họ, ba mẹ đều đều là đại lừa gạt.
Hừ hừ hừ…
Bé phải nhanh nhanh lớn lên tìm anh Liệt, bé nhất định sẽ là bảo bối quan trọng quan trọng nhất của anh Liệt, ai cũng không thể giành được.
“Nhung Nhung làm sao vậy?” Nhìn bộ dạng phì phò của con bé, Trần Việt đưa tay ôm lấy bé, nựng nựng mặt bé hỏi.
“Nhung Nhung không thèm để ý ba ba nữa.” Bé còn đang giận, mới không thèm để ý ba.
“Nhung Nhung không để ý đến ba thật sao?” Trần Việt giả vờ rất buồn bã.
“Nhung Nhung cần ba.” Tiểu Nhung Nhung không nỡ để ba buồn một chút nào.
“Vậy chúng ta huề nhau nha.” Trần Việt cười ôn nhu nói.
“Dạ.” Tiểu Nhung Nhung bổ nhào vào ngực ba, đã quên mất chuyện không vui vừa rồi.
Giang Nhung đưa tay xoa đầu Tiểu Nhung Nhung nhưng trong lòng lại nghĩ, không lâu nữa bé thứ hai của bọn họ sắp ra đời rồi, đến lúc đấy bọn trẻ nhất định có thể vui vẻ ở chung.
Đến lúc đó ở nhà cô sẽ có ba đứa trẻ, nhất định sẽ rất náo nhiệt, cha mẹ của Trần Việt cũng sẽ rất vui.
Nghĩ đến chút chuyện tốt đẹp này, Giang Nhung bất giác cong khóe môi, cười nhẹ.
Bởi vì vốn đã đem tảng đá lớn trong lòng bỏ ra rồi, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn.
Cô cũng tin tưởng chỉ cần chỉ cần người một nhà bọn họ ở bên nhau, không có bất kỳ ai có thể tổn hại đến họ.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói trầm ấm của Trần Việt cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Nhung.
Cô lắc đầu, cười với anh một nụ cười xán lạn: “Đang nghĩ đến em và bọn trẻ.”
“Đồ ngốc!” Trần Việt một tay ôm Tiểu Nhung Nhung một tay ôm Giang Nhung.
Dù cho mới trải qua nguy hiểm, nhưng bởi vì anh có cả Nhung Nhung lớn và Nhung Nhung nhỏ bên cạnh, nên những chuyện kia anh vốn không để vào mắt.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, làm kiểm tra cho Giang Nhung, xác định là cô chỉ bị kinh hãi, đứa bé trong bụng không sao.
“Tổng giám đốc Trần, tình trạng của nhà họ Diệp đã sa sút chưa từng có, chỉ cần chúng ta gây áp lực, rất nhanh bọn họ sẽ không chịu đựng nổi.” Thời gian gần đây, Lục Diên đều gọi điện thoại cho Trần Việt báo cáo tình trạng trong nước của nhà họ Diệp.
“Ừ.” Trần Việt bình thản lên tiếng, mặt không biểu cảm, không thể hiểu được thái độ của anh.
“Tổng giám đốc Trần…” Dừng lại một chút Lục Diên lại tiếp tục nói: “Bên kia nhà họ Diệp cũng không phản kháng được bao lâu, vào thời khắc mấu chốt như thế này lại không thấy Diệp Diệc Thâm. Trong nước cũng không thấy bóng dáng của anh ta, cũng không tra được ghi chép xuất cảnh, trước mắt chúng ta không biết anh ta ở đâu, tình huống này có chút khó giải quyết.”
“Anh ta đang ở nước Mỹ.” Trần Việt cho Lục Diên đáp án.
Nhà họ Diệp xảy ra chuyện, với cá tính của Diệp Diệc Thâm tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, anh ta nhất định sẽ nghĩ tới biện pháp phản công… Nên hôm qua bọn họ mới bị bao vây tấn công, người đứng sau chắc chắn cũng là Diệp Diệc Thâm.
Trần Việt đoán là Trần Diệc Thâm, tin tức của cấp dưới truyền đến cũng là Diệp Diệc Thâm gây nên, hai tin tức đều khẳng định, Diệp Diệc Thâm ở nước Mỹ cũng không hề giả.
Đã nhiều năm như vậy, không ngờ Diệp Diệc Thâm dùng người vẫn không có chút tiến bộ nào.
Muốn công kích anh, chí ít cũng phải tìm mấy tay đua xe phù hợp một chút, ở phương diện năng lượng mạnh một chút.
Mà nếu cả hai cái đều không có thì đúng là phế vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.