Chương 87: Mỡ dâng tận miệng rồi mà không ăn
Mộc Thất Thất
23/05/2019
Buổi đêm, trời bắt đầu mưa nhỏ.
Thành phố Giang Bắc nằm ở phía nam, cũng chính vì thế nên bị ảnh hưởng của không khí lạnh, hạ liền một lúc mấy độ.
Giang Nhung và Mộc Mộc lười biếng làm ổ trong sô pha xem show giải trí, xem hai team kỳ lạ đang bàn tán tưng bừng, cô cũng cảm thấy hưng phấn theo.
Nghĩ đến ngày xưa Giang Nhung cũng từng là đội trưởng đội hùng biện của trường, chỉ cần cô ra trận, thì không bao giờ có chuyện để thua.
Trần Việt đang bận rộn trong thư phòng, chỉ có Mộc Mộc ở cạnh cô, Giang Nhung chỉ có thể lại nhải với Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu tiếng người.
Cô ôm Mộc Mộc vào lòng, kiêu ngạo nói với nó, “Mộc Mộc, mẹ kể con nghe, ngày xưa hồi còn đi học, mẹ cũng tham gia vào đội hùng biện đấy, mẹ còn siêu hơn bọn họ nhiều.”
“Gâu gâu gâu…” Tuy Mộc Mộc không hiểu gì, nhưng nó vẫn rất nể mặt Giang Nhung mà sủa hai tiếng để hưởng ứng.
Giang Nhung lại nói: “Ngày xưa, mấy team hùng biện còn lại mà nghe tin người hùng biện chính là Giang Nhung, đều sợ mất mật.”
“Ư ư…” Mộc Mộc không thèm nể mặt rên ư ử.
Muộn thế này rồi nó muốn ngủ, căn bản không muốn nghe mẹ nó lải nhải đâu.
Truyện được up trên app mê tình truyện
Tại sao mẹ không đi tìm chú Trần mà nói? Tại sao cứ bắt nó nghe thế? Nó chỉ là một con thú cưng thôi mà, nó đâu có hiểu tiếng người cơ chứ?
Mẹ ơi, tha con đi!
“Cái thằng này, giờ không chịu nghe mẹ nói nữa à?” Giang Nhung vò cái đầu nhỏ của Mộc Mộc, “Được rồi, mẹ không ép con nữa, con đi ngủ đi.”
Mộc Mộc cọ đầu vào lòng Giang Nhung, sau đó hớn hở chạy về căn phòng nhỏ của nó để đi ngủ.
Mộc Mộc đi ngủ rồi, Giang Nhung xem tivi thêm một lúc nữa.
Tuy rằng xem tivi, nhưng lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh trong thư phòng, để ý xem lúc nào Trần Việt ra ngoài, tránh để lỡ mát.
Đợi thêm một lúc nữa, trong thư phòng vẫn không có động tĩnh gì, Giang Nhung không muốn bị động chờ đợi nữa, cô định chủ động một lần.
Giang Nhung nghĩ ngợi, vào bếp đun một cốc sữa nóng, bê đến thư phòng, gõ cửa, không nghe thấy câu ‘mời vào’ của anh cô đã đẩy cửa bước vào trong.
“Anh Trần, chắc là anh mệt rồi phải không.” Giang Nhung bê cốc sữa nóng đi đến, “Em đun sữa nóng mang đến cho anh này, anh uống đi.”
“Sao không ngủ đi?” Trần Việt cũng không ngẩng lên, hỏi cô.
“Bởi vì lạnh, không ngủ được.” Đúng là cô rất sợ lạnh, nhưng lúc nói câu này, đảm bảo cô có ý khác.
Trần Việt ngẩng lên nhìn cô, cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng, khiến làn da vốn đã trắng giờ lại càng nõn nà đầy cuốn hút.
Nhìn cô một cái rồi Trần Việt lại đưa mắt nhìn về phía màn hình máy tính, không định để ý đến cô.
Giang Nhung khập khiễng đi đến sau lưng anh, bóp vai cho Trần Việt: “Anh Trần, trước kia em từng học massage, anh có muốn thử không?”
“Giang Nhung, đừng đùa nữa!” Trần Việt gọi tên cô, nhưng giọng anh có vẻ nặng nề hơn lúc trước, dường như anh có vẻ bực.
Nói thật, bọn họ sống với nhau lâu vậy rồi, Giang Nhung vẫn chưa bao giờ gặp anh thế này, đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ này của anh cũng rất đáng yêu.
Đúng, đúng là rất đáng yêu!
Giang Nhung bổ nhào về phía anh, lại hôn trộm anh một cái, sau còn đắc ý liếm đôi môi mềm mại hồng hồng, ra cái vẻ ‘em thích hôn anh đấy, anh làm gì được em.’
Trần Việt muốn nhịn nhưng không nhịn nổi.
Bị Giang Nhung trêu như thế mà anh còn chịu được, thế thì anh không phải là một thằng đàn ông.
Chính vào lúc Giang Nhung đang đắc ý, anh vươn tay kéo cô vào lòng, hôn mạnh lên môi cô.
Đầu luỡi ngang ngược cạy hàm răng cô ra, bắt đầu khơi lên cuộc chiến ‘môi lưỡi’ giữa hai người.
Một khi Trần Việt đã ác lên thì Giang Nhung hoàn toàn không có sức chống trả, dù sao trên phương diện hôn này, cô đâu có kinh nghiệm.
Nụ hôn của anh, lúc mới bắt đầu rất mạnh mẽ, khiến cho Giang Nhung không kịp thở, chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng chỉ cần vừa có suy nghĩ đó trong đầu, Giang Nhung lập tức dẹp nó đi ngay, bởi vì cô muốn trở thành vợ chồng thật sự với anh.
Ban đầu tay cô luống cuống túm lấy góc áo của anh, sau đó dần dần làm loạn, đưa lên sờ soạng vuốt ve ngực anh.
Sờ một lúc, cô lại càng bất mãn với tình trạng hiện tại, vụng về lần mò xuống vạt áo của anh, sau đó luồn vào, vuốt ve cơ thể cường tráng của Trần Việt.
Cũng vì hành động này của cô mà nụ hôn Trần Việt càng mãnh liệt, như thể muốn hút Giang Nhung vào sâu trong linh hồn mình để hai hợp thành một.
Giang Nhung không chỉ bị động tiếp nhận mà còn phối hợp với nhịp điệu của anh.
Mà bàn tay nóng rực như lửa của Trần Việt cũng chui vào trong áo cô, tùy ý vuốt ve nơi mềm mại xinh đẹp kia.
Dù sao Giang Nhung cũng không có kinh nghiệm trên phương diện này, lại nghe Lương Thu Ngân nói rằng lần đầu tiên rất đau. Nghĩ đến những gì sắp diễn ra, cô lại có chút hoảng hốt, vô thức giãy nhẹ.
“Giang Nhung…” Đột nhiên Trần Việt buông cô ra, túm lấy bàn tay không ngoan ngoãn của cô, tiếng của anh khàn khàn, “Anh còn bận chút việc.”
Rõ ràng là cô cảm thấy anh rất muốn cô, nhưng tại sao lại dừng lại giữa chừng thế này?
“Anh sẽ uống sữa, em về đi ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ về phòng.” Anh nói, giọng trầm, khàn đi, gương mặt hơi hồng hồng.
“Ồ, vậy em đi ngủ trước đây.” Lần đầu tiên tấn công mà lại thất bại, Giang Nhung rất buồn bực, đồng thời cũng rất xấu hổ.
Cô đã chủ động đến mức này rồi, tại sao anh vẫn cứ giậm chân tại chỗ vậy, chẳng lẽ vẫn muốn tắm nước lạnh à?
Cô cúi đầu, vừa đi vừa mắng thầm: “Tên ngốc này! Đúng là một gã ngốc mà!”
Mỡ đã dâng đến miệng mèo rồi mà anh còn không ăn, lần sau anh có muốn ăn thì cô cũng sẽ hành hạ anh một trận.
Sau khi Giang Nhung đi rồi, Trần Việt làm gì có tâm tư để làm việc nữa, hormone nam tính trong người đang không ngừng gào thét, muốn được giải tỏa.
Trần Việt là người thông minh, sao anh có thể không hiểu Giang Nhung muốn làm gì? Nhưng anh chưa muốn Giang Nhung vào thời điểm này.
Hôm nay, Giang Nhung lại lần nữa trải qua chuyện bị hãm hại giống như ba năm trước, chắc chắn cô đang hoảng sợ và bất lực.
Đúng vào lúc cô cần một người thì anh đứng bên cạnh cô, ủng hộ cô, kéo cô dậy từ vũng bùn, khiến cô lại được sống dưới ánh mặt trời một lần nữa.
Tình cảm của Giang Nhung đối với anh lúc này chắc hẳn là sự biết ơn nhiều hơn, thế nên cô mới trao cơ thể mình cho anh, anh đoán, chắc sâu trong lòng cô vẫn chưa muốn trở thành vợ chồng thực sự với anh.
Nếu như anh chọn thời điểm này để có được cô, vậy thì anh có khác gì lũ cầm thú?
Thế nên cuối cùng, anh Trần tự cho là mình hiểu rõ Giang Nhung lại phải kiềm chế ham muốn của mình với Giang Nhung, chui vào phòng tắm dội nước lạnh.
Thành phố Giang Bắc nằm ở phía nam, cũng chính vì thế nên bị ảnh hưởng của không khí lạnh, hạ liền một lúc mấy độ.
Giang Nhung và Mộc Mộc lười biếng làm ổ trong sô pha xem show giải trí, xem hai team kỳ lạ đang bàn tán tưng bừng, cô cũng cảm thấy hưng phấn theo.
Nghĩ đến ngày xưa Giang Nhung cũng từng là đội trưởng đội hùng biện của trường, chỉ cần cô ra trận, thì không bao giờ có chuyện để thua.
Trần Việt đang bận rộn trong thư phòng, chỉ có Mộc Mộc ở cạnh cô, Giang Nhung chỉ có thể lại nhải với Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu tiếng người.
Cô ôm Mộc Mộc vào lòng, kiêu ngạo nói với nó, “Mộc Mộc, mẹ kể con nghe, ngày xưa hồi còn đi học, mẹ cũng tham gia vào đội hùng biện đấy, mẹ còn siêu hơn bọn họ nhiều.”
“Gâu gâu gâu…” Tuy Mộc Mộc không hiểu gì, nhưng nó vẫn rất nể mặt Giang Nhung mà sủa hai tiếng để hưởng ứng.
Giang Nhung lại nói: “Ngày xưa, mấy team hùng biện còn lại mà nghe tin người hùng biện chính là Giang Nhung, đều sợ mất mật.”
“Ư ư…” Mộc Mộc không thèm nể mặt rên ư ử.
Muộn thế này rồi nó muốn ngủ, căn bản không muốn nghe mẹ nó lải nhải đâu.
Truyện được up trên app mê tình truyện
Tại sao mẹ không đi tìm chú Trần mà nói? Tại sao cứ bắt nó nghe thế? Nó chỉ là một con thú cưng thôi mà, nó đâu có hiểu tiếng người cơ chứ?
Mẹ ơi, tha con đi!
“Cái thằng này, giờ không chịu nghe mẹ nói nữa à?” Giang Nhung vò cái đầu nhỏ của Mộc Mộc, “Được rồi, mẹ không ép con nữa, con đi ngủ đi.”
Mộc Mộc cọ đầu vào lòng Giang Nhung, sau đó hớn hở chạy về căn phòng nhỏ của nó để đi ngủ.
Mộc Mộc đi ngủ rồi, Giang Nhung xem tivi thêm một lúc nữa.
Tuy rằng xem tivi, nhưng lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh trong thư phòng, để ý xem lúc nào Trần Việt ra ngoài, tránh để lỡ mát.
Đợi thêm một lúc nữa, trong thư phòng vẫn không có động tĩnh gì, Giang Nhung không muốn bị động chờ đợi nữa, cô định chủ động một lần.
Giang Nhung nghĩ ngợi, vào bếp đun một cốc sữa nóng, bê đến thư phòng, gõ cửa, không nghe thấy câu ‘mời vào’ của anh cô đã đẩy cửa bước vào trong.
“Anh Trần, chắc là anh mệt rồi phải không.” Giang Nhung bê cốc sữa nóng đi đến, “Em đun sữa nóng mang đến cho anh này, anh uống đi.”
“Sao không ngủ đi?” Trần Việt cũng không ngẩng lên, hỏi cô.
“Bởi vì lạnh, không ngủ được.” Đúng là cô rất sợ lạnh, nhưng lúc nói câu này, đảm bảo cô có ý khác.
Trần Việt ngẩng lên nhìn cô, cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng, khiến làn da vốn đã trắng giờ lại càng nõn nà đầy cuốn hút.
Nhìn cô một cái rồi Trần Việt lại đưa mắt nhìn về phía màn hình máy tính, không định để ý đến cô.
Giang Nhung khập khiễng đi đến sau lưng anh, bóp vai cho Trần Việt: “Anh Trần, trước kia em từng học massage, anh có muốn thử không?”
“Giang Nhung, đừng đùa nữa!” Trần Việt gọi tên cô, nhưng giọng anh có vẻ nặng nề hơn lúc trước, dường như anh có vẻ bực.
Nói thật, bọn họ sống với nhau lâu vậy rồi, Giang Nhung vẫn chưa bao giờ gặp anh thế này, đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ này của anh cũng rất đáng yêu.
Đúng, đúng là rất đáng yêu!
Giang Nhung bổ nhào về phía anh, lại hôn trộm anh một cái, sau còn đắc ý liếm đôi môi mềm mại hồng hồng, ra cái vẻ ‘em thích hôn anh đấy, anh làm gì được em.’
Trần Việt muốn nhịn nhưng không nhịn nổi.
Bị Giang Nhung trêu như thế mà anh còn chịu được, thế thì anh không phải là một thằng đàn ông.
Chính vào lúc Giang Nhung đang đắc ý, anh vươn tay kéo cô vào lòng, hôn mạnh lên môi cô.
Đầu luỡi ngang ngược cạy hàm răng cô ra, bắt đầu khơi lên cuộc chiến ‘môi lưỡi’ giữa hai người.
Một khi Trần Việt đã ác lên thì Giang Nhung hoàn toàn không có sức chống trả, dù sao trên phương diện hôn này, cô đâu có kinh nghiệm.
Nụ hôn của anh, lúc mới bắt đầu rất mạnh mẽ, khiến cho Giang Nhung không kịp thở, chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng chỉ cần vừa có suy nghĩ đó trong đầu, Giang Nhung lập tức dẹp nó đi ngay, bởi vì cô muốn trở thành vợ chồng thật sự với anh.
Ban đầu tay cô luống cuống túm lấy góc áo của anh, sau đó dần dần làm loạn, đưa lên sờ soạng vuốt ve ngực anh.
Sờ một lúc, cô lại càng bất mãn với tình trạng hiện tại, vụng về lần mò xuống vạt áo của anh, sau đó luồn vào, vuốt ve cơ thể cường tráng của Trần Việt.
Cũng vì hành động này của cô mà nụ hôn Trần Việt càng mãnh liệt, như thể muốn hút Giang Nhung vào sâu trong linh hồn mình để hai hợp thành một.
Giang Nhung không chỉ bị động tiếp nhận mà còn phối hợp với nhịp điệu của anh.
Mà bàn tay nóng rực như lửa của Trần Việt cũng chui vào trong áo cô, tùy ý vuốt ve nơi mềm mại xinh đẹp kia.
Dù sao Giang Nhung cũng không có kinh nghiệm trên phương diện này, lại nghe Lương Thu Ngân nói rằng lần đầu tiên rất đau. Nghĩ đến những gì sắp diễn ra, cô lại có chút hoảng hốt, vô thức giãy nhẹ.
“Giang Nhung…” Đột nhiên Trần Việt buông cô ra, túm lấy bàn tay không ngoan ngoãn của cô, tiếng của anh khàn khàn, “Anh còn bận chút việc.”
Rõ ràng là cô cảm thấy anh rất muốn cô, nhưng tại sao lại dừng lại giữa chừng thế này?
“Anh sẽ uống sữa, em về đi ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ về phòng.” Anh nói, giọng trầm, khàn đi, gương mặt hơi hồng hồng.
“Ồ, vậy em đi ngủ trước đây.” Lần đầu tiên tấn công mà lại thất bại, Giang Nhung rất buồn bực, đồng thời cũng rất xấu hổ.
Cô đã chủ động đến mức này rồi, tại sao anh vẫn cứ giậm chân tại chỗ vậy, chẳng lẽ vẫn muốn tắm nước lạnh à?
Cô cúi đầu, vừa đi vừa mắng thầm: “Tên ngốc này! Đúng là một gã ngốc mà!”
Mỡ đã dâng đến miệng mèo rồi mà anh còn không ăn, lần sau anh có muốn ăn thì cô cũng sẽ hành hạ anh một trận.
Sau khi Giang Nhung đi rồi, Trần Việt làm gì có tâm tư để làm việc nữa, hormone nam tính trong người đang không ngừng gào thét, muốn được giải tỏa.
Trần Việt là người thông minh, sao anh có thể không hiểu Giang Nhung muốn làm gì? Nhưng anh chưa muốn Giang Nhung vào thời điểm này.
Hôm nay, Giang Nhung lại lần nữa trải qua chuyện bị hãm hại giống như ba năm trước, chắc chắn cô đang hoảng sợ và bất lực.
Đúng vào lúc cô cần một người thì anh đứng bên cạnh cô, ủng hộ cô, kéo cô dậy từ vũng bùn, khiến cô lại được sống dưới ánh mặt trời một lần nữa.
Tình cảm của Giang Nhung đối với anh lúc này chắc hẳn là sự biết ơn nhiều hơn, thế nên cô mới trao cơ thể mình cho anh, anh đoán, chắc sâu trong lòng cô vẫn chưa muốn trở thành vợ chồng thực sự với anh.
Nếu như anh chọn thời điểm này để có được cô, vậy thì anh có khác gì lũ cầm thú?
Thế nên cuối cùng, anh Trần tự cho là mình hiểu rõ Giang Nhung lại phải kiềm chế ham muốn của mình với Giang Nhung, chui vào phòng tắm dội nước lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.