Chương 561: Món quà lớn cuối cùng
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Không mất bao nhiêu thời gian, mứt hoa quả tiểu Nhung Nhung muốn ăn đã đưa tới, thế nhưng con nhóc ăn xong mấy viên ô mai, lại ăn cơm, bụng nhỏ đã no căng tròn.
"Ba, Nhung Nhung không muốn ăn mứt hoa quả nữa." Tiểu Nhung Nhung sờ sờ bụng nhỏ, nhìn ba lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Ừm, Nhung Nhung không muốn ăn thì không ăn." Trần Việt đưa tay xoa đầu tiểu Nhung Nhung, ôm con gái nhỏ đặt ngồi ở trên đùi của anh.
Nhóc con nhà anh, mới lớn một chút đã biết dùng nụ cười đến mê hoặc anh, lớn lên còn không phải lên trời.
"Cảm ơn ba!" Tiểu Nhung Nhung đứng lên, ôm cổ ba hôn một cái: "Nhung Nhung yêu ba nhất."
Trần Việt mím môi cười một tiếng: "Nhung Nhung không phải thích ăn dâu tây nhất à?"
Tiểu Nhung Nhung mở to mắt nhìn ba, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa ngây thơ vô cùng đáng yêu.
Ba của cô bé không có đáng yêu chút nào, tại sao có thể vạch trần cô bé như thế, cô bé thích ăn nhất là dâu tây, nhưng người mà cô bé yêu nhất là ba và mẹ nha.
Cô bé chu chu môi, muốn từ trên người ba trượt xuống chạy đến mẹ cô bé bên kia, nhưng ba ôm cô bé không buông tay.
Tiểu Nhung Nhung tức giận bĩu môi, muốn nổi giận với ba mình.
"Nhung Nhung đang giận bà à?" Trần Việt một câu nói thẳng ra tâm tư của con nhóc.
"Ba, không có đâu." Tiểu Nhung Nhung méo miệng, tủi thân chui vào trong lòng Trần Việt, giả vờ muốn khóc cho ba nhìn.
"Được rồi, ba không đùa Nhung Nhung của chúng ta nữa." Trần Việt cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hồng của cô bé, một bụng tức giận của con nhóc cứ như vậy tiêu tan.
Nhìn cha con hai người bọn họ, Giang Nhung dịu dàng cười, dường như tất cả hạnh phúc của cô đều có thể dùng nụ cười này để diễn tả.
Lúc chập tối, Trần Việt có gọi điện thoại nói với cô tình hình của Tiêu Kình Hà, để cô đừng lo lắng, anh sẽ không để cho Tiêu Kình Hà xảy ra chuyện gì.
Giang Nhung tin tưởng Trần Việt, anh nói Tiêu Kình Hà không có việc gì, như vậy Tiêu Kình Hà sẽ nhất định bình an trở về.
Vì vậy khi Trần Việt trở về, Giang Nhung không hề nhắc tới chuyện của Tiêu Kình Hà một lời nào, cố gắng hưởng thụ thời gian vui vẻ khi cả gia đình bên nhau.
Sau bữa cơm tối, Trần Việt lại để cho bác sĩ kiểm tra tình hình Giang Nhung và thai nhi, xác nhận mẹ con bọn họ đều không có chuyện gì, anh mới có thể yên tâm.
Mặc dù đây là phòng bệnh sang trọng, nhưng dù sang trọng thế nào cũng là bệnh viện, cơ thể Giang Nhung cũng không có vấn đề gì, Trần Việt liền đưa mẹ con bọn họ ba người cùng nhau về nhà.
Trên đường lái xe về nhà, tiểu Nhung Nhung cuộn tròn trong lòng ba, ngủ ngon lành, thật đúng với câu nói kia của ba cô bé, cô bé chính là một con heo nhỏ đáng yêu lại ham ngủ.
Một tay Trần Việt ôm Giang Nhung, Giang Nhung nhẹ nhàng dựa trong ngực của anh, khẽ ngẩng đầu nhìn anh: "Trần Việt, xin lỗi anh."
Mặc dù anh không trách cô nghi ngờ anh là hung thủ sát hại ba cô, nhưng cô vẫn muốn nói với anh lời xin lỗi. Không phải anh không nhắc tới là cô liền coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trần Việt hôn lên đỉnh đầu Giang Nhung một cái, dịu dàng nói: "Giang Nhung, cái anh muốn nghe không phải là em nói xin lỗi anh."
Vẻ mặt Giang Nhung ngây ngô: "Vậy anh muốn nghe em nói cái gì?"
"Anh hy vọng em không đem ấm ức giữ ở trong lòng, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh." Ví dụ như chuyện Diệp Diệc Thâm cưỡng hôn cô, mặc dù không phải cô tự nguyện, nhưng nghĩ đến Diệp Diệc Thâm chạm vào cô, anh liền muốn giết người.
"Em biết gì đều đã nói cho anh." Giang Nhung cho rằng, Trần Việt muốn biết là liên quan tới manh mối chuyện ba cô bị hại.
Trần Việt: "..."
Được rồi, vẫn là không nên ép cô, anh nên cho vợ chồng hai người bọn họ một chút thời gian, thêm một chút thời gian, Giang Nhung nhất định có thể mở lòng, hoàn toàn tiếp nhận anh.
Về việc anh chuẩn bị hôn lễ, tạm thời vẫn chưa nên nói với cô, chờ giải quyết xong chuyện nhà họ Tiêu, anh sẽ cho cô một sự ngạc nhiên.
...
"Cậu chủ, quan hệ giữa Trần Việt và Giang Nhung không phát triển giống như chúng ta kỳ vọng."
Một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi mặc âu phục màu đen đứng ở sau lưng Diệp Diệc Thâm, cung kính báo cáo tình hỉnh.
"Ồ... Phải không?" Diệp Diệc Thâm đứng thẳng, ánh mắt phức tạp từ cửa sổ sát đất nhìn về phía xa, không để ý chút nào hỏi lại.
"Vợ chồng bọn họ chẳng những không có trở mặt thành thù giống như chúng ta mong muốn, dường như tình cảm giữa hai người còn tốt lên."
"Đây không phải càng tốt hơn sao?" Diệp Diệc Thâm cười nhẹ một tiếng.
Người đàn ông trung niên nghi ngờ nói: "Cậu chủ, tôi không hiểu rõ ý tứ của cậu."
Diệp Diệc Thâm cầm trong tay một cái USB rất nhỏ ném cho người đàn ông trung niên: "Ông bật máy tính lên xem thử, sau khi xem xong nếu như không có vấn đề gì, thì đem đoạn video này phát ra ngoài."
Xem đoạn video này, Giang Nhung còn có thể tin tưởng Trần Việt... không có khả năng, đây mới là món quà lớn anh ta tặng cho hai vợ chồng bọn họ.
Diệp Diệc Thâm tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn toà nhà cao tầng đứng sừng sững ở đối diện, tòa nhà ở đối diện kia chính là trụ sở chính của Tập đoàn Thịnh Thiên, là tòa nhà cao nhất Giang Bắc cũng như cả nước.
Nhìn một lúc, bức tường tòa nhà dường như xuất hiện một hình ảnh rất lớn, hình ảnh đó đầu tiên là mơ hồ không rõ, dần dần càng ngày càng rõ hơn, cuối cùng biến thành dáng vẻ của Giang Nhung.
"Giang Nhung..." Anh ta khẽ gọi tên Giang Nhung, giống như là gọi tên người con gái trong lòng anh ta quý trọng nhất.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nhung, là mấy năm trước Trần Việt dẫn theo cô đi tới studio của Ivan chọn lựa lễ phục tham gia tiệc từ thiện Giang Bắc.
Trong căn biệt thự đặc biệt ngày hôm đó, không chỉ có Ivan và Julie, còn có Trần Việt bọn họ đến biệt thự làm khách.
Chỉ là sau đó bọn họ không biết anh ta ở đó.
Lấy "Tình yêu của Bướm" đặt tên cho bộ lễ phục kia, nó cũng không phải là tác phẩm của Ivan, anh ta mới thực sự là chủ của "Tình yêu của Bướm."
"Tình yêu của Bướm" là người thiết kế chuẩn bị cho vợ tương lai của mình, người nói lời này cũng là anh ta.
Cho tới bây giờ, anh ta vẫn đang chờ, chờ một ngày anh ta đem "Tình yêu của Bướm" tặng cho người con gái kia.
Ngày đó, cuối cùng anh ta cũng chờ được, nhưng cô gái kia sớm đã là hoa có chủ, đồng thời người chủ kia vẫn là người đàn ông trước giờ trên mọi phương diện đều hơn anh ta một bậc.
Lúc bọn họ học đại học ở Mỹ, người luôn gặp may mắn vĩnh viễn là Trần Việt, con gái theo đuổi Trần Việt là nhiều nhất, không phải là vì Trần Việt hấp dẫn nhất trong số mấy người bọn họ, mà là Trần Việt quá mức lạnh lùng, cộng thêm Trần Việt luôn luôn bận bịu công việc, bạn học nữ căn bản không có cơ hội tiếp cận Trần Việt.
Rất nhiều bạn học nữ nghĩ trăm phương ngàn kế tạo ra cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt Trần Việt, sau vô số lần thất bại, các cô ấy liền nghĩ đến anh ta.
Bởi vì tiếp cận anh ta, sẽ có thể tiếp cận Trần Việt... Mấy năm qua, đều là như vậy, anh ta cũng không quan tâm, dù sao anh ta cũng không thích những cô gái kia, mọi người cùng nhau vui vẻ, thỏa mãn thân thể, không có gì không tốt.
Cho đến mấy năm trước nhìn thoáng qua Giang Nhung, chỉ là đứng ở phía xa xa nhìn cô một cái, anh ta liền biết "Tình yêu của Bướm" đã tìm được chủ nhân.
"Ba, Nhung Nhung không muốn ăn mứt hoa quả nữa." Tiểu Nhung Nhung sờ sờ bụng nhỏ, nhìn ba lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Ừm, Nhung Nhung không muốn ăn thì không ăn." Trần Việt đưa tay xoa đầu tiểu Nhung Nhung, ôm con gái nhỏ đặt ngồi ở trên đùi của anh.
Nhóc con nhà anh, mới lớn một chút đã biết dùng nụ cười đến mê hoặc anh, lớn lên còn không phải lên trời.
"Cảm ơn ba!" Tiểu Nhung Nhung đứng lên, ôm cổ ba hôn một cái: "Nhung Nhung yêu ba nhất."
Trần Việt mím môi cười một tiếng: "Nhung Nhung không phải thích ăn dâu tây nhất à?"
Tiểu Nhung Nhung mở to mắt nhìn ba, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa ngây thơ vô cùng đáng yêu.
Ba của cô bé không có đáng yêu chút nào, tại sao có thể vạch trần cô bé như thế, cô bé thích ăn nhất là dâu tây, nhưng người mà cô bé yêu nhất là ba và mẹ nha.
Cô bé chu chu môi, muốn từ trên người ba trượt xuống chạy đến mẹ cô bé bên kia, nhưng ba ôm cô bé không buông tay.
Tiểu Nhung Nhung tức giận bĩu môi, muốn nổi giận với ba mình.
"Nhung Nhung đang giận bà à?" Trần Việt một câu nói thẳng ra tâm tư của con nhóc.
"Ba, không có đâu." Tiểu Nhung Nhung méo miệng, tủi thân chui vào trong lòng Trần Việt, giả vờ muốn khóc cho ba nhìn.
"Được rồi, ba không đùa Nhung Nhung của chúng ta nữa." Trần Việt cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hồng của cô bé, một bụng tức giận của con nhóc cứ như vậy tiêu tan.
Nhìn cha con hai người bọn họ, Giang Nhung dịu dàng cười, dường như tất cả hạnh phúc của cô đều có thể dùng nụ cười này để diễn tả.
Lúc chập tối, Trần Việt có gọi điện thoại nói với cô tình hình của Tiêu Kình Hà, để cô đừng lo lắng, anh sẽ không để cho Tiêu Kình Hà xảy ra chuyện gì.
Giang Nhung tin tưởng Trần Việt, anh nói Tiêu Kình Hà không có việc gì, như vậy Tiêu Kình Hà sẽ nhất định bình an trở về.
Vì vậy khi Trần Việt trở về, Giang Nhung không hề nhắc tới chuyện của Tiêu Kình Hà một lời nào, cố gắng hưởng thụ thời gian vui vẻ khi cả gia đình bên nhau.
Sau bữa cơm tối, Trần Việt lại để cho bác sĩ kiểm tra tình hình Giang Nhung và thai nhi, xác nhận mẹ con bọn họ đều không có chuyện gì, anh mới có thể yên tâm.
Mặc dù đây là phòng bệnh sang trọng, nhưng dù sang trọng thế nào cũng là bệnh viện, cơ thể Giang Nhung cũng không có vấn đề gì, Trần Việt liền đưa mẹ con bọn họ ba người cùng nhau về nhà.
Trên đường lái xe về nhà, tiểu Nhung Nhung cuộn tròn trong lòng ba, ngủ ngon lành, thật đúng với câu nói kia của ba cô bé, cô bé chính là một con heo nhỏ đáng yêu lại ham ngủ.
Một tay Trần Việt ôm Giang Nhung, Giang Nhung nhẹ nhàng dựa trong ngực của anh, khẽ ngẩng đầu nhìn anh: "Trần Việt, xin lỗi anh."
Mặc dù anh không trách cô nghi ngờ anh là hung thủ sát hại ba cô, nhưng cô vẫn muốn nói với anh lời xin lỗi. Không phải anh không nhắc tới là cô liền coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trần Việt hôn lên đỉnh đầu Giang Nhung một cái, dịu dàng nói: "Giang Nhung, cái anh muốn nghe không phải là em nói xin lỗi anh."
Vẻ mặt Giang Nhung ngây ngô: "Vậy anh muốn nghe em nói cái gì?"
"Anh hy vọng em không đem ấm ức giữ ở trong lòng, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh." Ví dụ như chuyện Diệp Diệc Thâm cưỡng hôn cô, mặc dù không phải cô tự nguyện, nhưng nghĩ đến Diệp Diệc Thâm chạm vào cô, anh liền muốn giết người.
"Em biết gì đều đã nói cho anh." Giang Nhung cho rằng, Trần Việt muốn biết là liên quan tới manh mối chuyện ba cô bị hại.
Trần Việt: "..."
Được rồi, vẫn là không nên ép cô, anh nên cho vợ chồng hai người bọn họ một chút thời gian, thêm một chút thời gian, Giang Nhung nhất định có thể mở lòng, hoàn toàn tiếp nhận anh.
Về việc anh chuẩn bị hôn lễ, tạm thời vẫn chưa nên nói với cô, chờ giải quyết xong chuyện nhà họ Tiêu, anh sẽ cho cô một sự ngạc nhiên.
...
"Cậu chủ, quan hệ giữa Trần Việt và Giang Nhung không phát triển giống như chúng ta kỳ vọng."
Một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi mặc âu phục màu đen đứng ở sau lưng Diệp Diệc Thâm, cung kính báo cáo tình hỉnh.
"Ồ... Phải không?" Diệp Diệc Thâm đứng thẳng, ánh mắt phức tạp từ cửa sổ sát đất nhìn về phía xa, không để ý chút nào hỏi lại.
"Vợ chồng bọn họ chẳng những không có trở mặt thành thù giống như chúng ta mong muốn, dường như tình cảm giữa hai người còn tốt lên."
"Đây không phải càng tốt hơn sao?" Diệp Diệc Thâm cười nhẹ một tiếng.
Người đàn ông trung niên nghi ngờ nói: "Cậu chủ, tôi không hiểu rõ ý tứ của cậu."
Diệp Diệc Thâm cầm trong tay một cái USB rất nhỏ ném cho người đàn ông trung niên: "Ông bật máy tính lên xem thử, sau khi xem xong nếu như không có vấn đề gì, thì đem đoạn video này phát ra ngoài."
Xem đoạn video này, Giang Nhung còn có thể tin tưởng Trần Việt... không có khả năng, đây mới là món quà lớn anh ta tặng cho hai vợ chồng bọn họ.
Diệp Diệc Thâm tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn toà nhà cao tầng đứng sừng sững ở đối diện, tòa nhà ở đối diện kia chính là trụ sở chính của Tập đoàn Thịnh Thiên, là tòa nhà cao nhất Giang Bắc cũng như cả nước.
Nhìn một lúc, bức tường tòa nhà dường như xuất hiện một hình ảnh rất lớn, hình ảnh đó đầu tiên là mơ hồ không rõ, dần dần càng ngày càng rõ hơn, cuối cùng biến thành dáng vẻ của Giang Nhung.
"Giang Nhung..." Anh ta khẽ gọi tên Giang Nhung, giống như là gọi tên người con gái trong lòng anh ta quý trọng nhất.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nhung, là mấy năm trước Trần Việt dẫn theo cô đi tới studio của Ivan chọn lựa lễ phục tham gia tiệc từ thiện Giang Bắc.
Trong căn biệt thự đặc biệt ngày hôm đó, không chỉ có Ivan và Julie, còn có Trần Việt bọn họ đến biệt thự làm khách.
Chỉ là sau đó bọn họ không biết anh ta ở đó.
Lấy "Tình yêu của Bướm" đặt tên cho bộ lễ phục kia, nó cũng không phải là tác phẩm của Ivan, anh ta mới thực sự là chủ của "Tình yêu của Bướm."
"Tình yêu của Bướm" là người thiết kế chuẩn bị cho vợ tương lai của mình, người nói lời này cũng là anh ta.
Cho tới bây giờ, anh ta vẫn đang chờ, chờ một ngày anh ta đem "Tình yêu của Bướm" tặng cho người con gái kia.
Ngày đó, cuối cùng anh ta cũng chờ được, nhưng cô gái kia sớm đã là hoa có chủ, đồng thời người chủ kia vẫn là người đàn ông trước giờ trên mọi phương diện đều hơn anh ta một bậc.
Lúc bọn họ học đại học ở Mỹ, người luôn gặp may mắn vĩnh viễn là Trần Việt, con gái theo đuổi Trần Việt là nhiều nhất, không phải là vì Trần Việt hấp dẫn nhất trong số mấy người bọn họ, mà là Trần Việt quá mức lạnh lùng, cộng thêm Trần Việt luôn luôn bận bịu công việc, bạn học nữ căn bản không có cơ hội tiếp cận Trần Việt.
Rất nhiều bạn học nữ nghĩ trăm phương ngàn kế tạo ra cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt Trần Việt, sau vô số lần thất bại, các cô ấy liền nghĩ đến anh ta.
Bởi vì tiếp cận anh ta, sẽ có thể tiếp cận Trần Việt... Mấy năm qua, đều là như vậy, anh ta cũng không quan tâm, dù sao anh ta cũng không thích những cô gái kia, mọi người cùng nhau vui vẻ, thỏa mãn thân thể, không có gì không tốt.
Cho đến mấy năm trước nhìn thoáng qua Giang Nhung, chỉ là đứng ở phía xa xa nhìn cô một cái, anh ta liền biết "Tình yêu của Bướm" đã tìm được chủ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.