Chương 698: Một anh liệt lại tới (1)
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Hàng năm Bùi Huyên Trí của nhà họ Bùi đều sẽ tổ chức mấy buổi tiệc rượu, mỗi một quý một lần, mỗi lần tổ chức người của cả thành phố đều giành nhau đến tham gia.
Chỉ vì chiêu trò mà mỗi lần vị công tử họ Bùi tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn kiên trì độc thân này nghĩ ra đều vô cùng thú vị. Năm nào cũng tổ chức tiệc rượu, nhưng không có chương trình của năm nào bị lặp lại.
Thế là lâu dần tiệc rượu của nhà họ Bùi đã trở thành một hoạt động giải trí vô cùng đặc sắc ở địa phương. Tin tức công tử họ Bùi tổ chức tiệc rượu vừa truyền ra đã có rất nhiều người đều không mời mà tới.
Ngược lại công tử nhà họ Bùi này cũng không phải là người để ý vấn đề môn đăng hộ đối, người đến chỗ anh ta đều là khách, bất kể thân phận của bạn là gì, chỉ cần bạn đến anh ta sẽ bảo người tiếp đãi bạn thật tốt.
Thật ra Lâm Thiến Thiến và Trần Nhạc Nhung không có trong danh sách khách mời, hai người bọn họ cũng giống như rất nhiều người khác đều là đến ăn uống miễn phí.
"Ồ, đây không phải là em gái nhỏ của nhà họ Lâm hay sao? Không phải anh em không cho phép em tham gia tiệc rượu hay sao? Hôm nay em lén chạy ra ngoài em không sợ anh em đánh gãy chân mình à?"
Hai người các cô bước xuống xe vừa mới đi tới cửa của đại viện nhà họ Bùi, đột nhiên một giọng nói của người đàn ông trưởng thành vang lên từ phía sau lưng.
Nghe được giọng nói này Lâm Thiến Thiến đã biết là ai, cô ta quay đầu lại nói: "Chào anh Đông Minh!"
"Ừm, cô nhóc đã lâu không gặp em hình như em lại mập lên rồi." Người đàn ông được gọi là Đông Minh nói.
Lâm Thiến Thiến lau mồ hôi lạnh. Cho dù cô có thích ăn hơn nữa, có không chú ý đến hình tượng của mình đi nữa nhưng rốt cuộc cô vẫn là một cô gái.
Gặp phải người quen đã lâu không gặp, vừa gặp mặt đã nói cô mập lên rồi, tuy chỉ là nói đùa nhưng quả thật vẫn là đả kích không nhỏ đối với một cô gái như cô.
"Thiến Thiến, em không giới thiệu cho anh Đông Minh biết người bạn bên cạnh em là ai hay sao?" Người đàn ông nhìn Lâm Thiến Thiến một hồi, sau đó lại nhìn Trần Nhạc Nhung bên cạnh Lâm Thiến Thiến, ánh mắt nặng nề giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Anh Đông Minh, đây là Nhạc Nhung bạn của em. Nhạc Nhung đây là anh Đông Minh." Lâm Thiến Thiến nghiêm túc giới thiệu.
Thế nhưng hai người được giới thiệu lại không có ai nghiêm túc nghe lời của cô ta. Đông Minh nhìn Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung cũng đang nhìn anh ta.
Quyền Đông Minh nhìn Trần Nhạc Nhung, chỉ là vì cô nhóc này đẹp hơn so với tấm ảnh mà Bùi Huyên Trí đưa cho anh ta.
Cô còn nhỏ tuổi mà đã tự có khí chất trong trẻo tự nhiên, đồng thời lại có sự hào phóng tao nhã mà người bình thường khó có được.
Lúc nhìn cô anh ta theo bản năng muốn nhìn chằm chằm thêm một chút, thế là anh ta quên nên thu hồi ánh mắt về, nếu không sẽ không quá lịch sự.
Trần Nhạc Nhung cũng đang nhìn anh, nhưng cái cô nhìn không phải là khuôn mặt mà là mu bàn tay trái của anh ta.
Ở trên đó có hình xăm rõ ràng. Tô tem của hình xăm kia giống với tô tem của sợi dây chuyền mà cô quanh năm suốt tháng đeo trên cổ.
Nếu như tô-tem này rất bình thường vậy thì khi nhìn thấy nó trên thân thể người khác cô sẽ không hề cảm thấy kỳ lạ.
Mà cái tô-tem này lại rất đặc biệt, hơn nữa nó là một biểu tượng của một loại thân phận, chỉ có nhân viên có liên quan đến quý tộc của nước A mới có thể có được.
"Nhạc Nhung?" Đông Minh đọc hai chữ này, hơi cong khóe môi nói: "Nhạc Nhung à, quả thật là một cái tên rất hay, nhưng tôi cảm thấy nếu gọi thành Nhung Nhung sẽ thuận miệng hơn, dễ nghe hơn."
"Nhung Nhung? Anh gọi tôi là Nhung Nhung?" Trong đầu Nhung Nhung đều đang suy nghĩ về chuyện hình xăm trên mu bàn tay của người đàn ông này, lúc này đột nhiên cô lại nghe thấy anh ta gọi "Nhung Nhung".
Sợi dây trong lòng Trần Nhạc Nhung giống như bị người ta kéo mạnh, cô hơi sững sờ nhìn anh ta: "Anh là ai? Anh biết tôi sao?"
"Tôi tên là Quyền Đông Minh." Người đàn ông mỉm cười, rất lịch sự đưa tay ra nói: "Tôi có thể gọi cô là Nhung Nhung không?"
"Tại sao anh muốn gọi tôi là Nhung Nhung?" Nếu như anh ta là anh Liệt của cô, vậy thì đương nhiên anh có thể gọi cô là Nhung Nhung, nhưng lỡ như anh ta không phải thì sao?
Trần Nhạc Nhung vô cùng mơ hồ, trong đầu cô loạn như bị dán keo.
Trong lòng cô cho rằng Quyền Nam Dương mới là anh Liệt của cô, nhưng mà cô không tìm được bất cứ chứng cứ nào chứng minh Quyền Nam Dương là anh Liệt của cô. Hơn nữa Quyền Nam Dương không chỉ một lần phủ nhận anh không phải là anh Liệt của cô.
Người đàn ông tên là Quyền Đông Minh này có hình xăm giống với tô tem sợi dây chuyền mà anh Liệt tặng cô. Lẽ nào anh ta mới là anh Liệt cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng sao?
"Bởi vì nhiều năm trước đây..." Nói tới đây Quyền Đông Minh cố ý dừng lại, sau đó lúc mở miệng nói tiếp anh ta đã đổi đề tài: "Chỉ là bởi vì tôi cảm thấy gọi cô là Nhung Nhung càng êm tai hơn, hoàn toàn không có ý gì khác."
Thật sự chỉ là gọi Nhung Nhung sẽ nghe êm tai hơn chứ không có ý gì khác sao?
Người đàn ông này có tô tem của hình xăm giống với tô tem trên sợi dây chuyền của cô, anh gọi cô là Nhung Nhung, còn nhắc đến chuyện nhiều năm trước đây... Rất nhiều điều kiện trùng khớp với anh Liệt của cô, lẽ nào anh đúng là anh Liệt của cô?
Trần Nhạc Nhung nhìn anh, trong nhất thời cô đã quên nhìn chằm chằm người khác như vậy là không lịch sự. Vào giờ phút này cô chỉ muốn nhìn thử xem có thể từ trên mặt người đàn ông này tìm được một khuôn mặt đã mơ hồ trong lòng cô hay không?
"Trên mặt tôi có dính thứ gì à?" Quyền Đông Minh đưa tay sờ mặt mình, mỉm cười nói.
"Không, không có..." Trần Nhạc Nhung thu hồi ánh mắt.
Nụ cười của người đàn ông này rất chân thành, lúc cười lên cũng rất dễ nhìn, thế nhưng lại hoàn toàn khác với dáng vẻ của anh Liệt trong trí nhớ của cô.
Cô cũng không thể xác nhận rốt cuộc người đàn này có phải là anh Liệt của cô hay không?
Bởi vì không đủ chứng cứ, lần này Trần Nhạc Nhung không dễ dàng nhận anh Liệt của cô như lần trước nữa.
Lần này cô phải từ từ, cô muốn thu thập thêm nhiều chứng cứ nữa, chắc chắn chứng minh thân phận của anh, khi có thể chứng minh anh ta là anh Liệt một trăm phần trăm thì cô mới có thể chủ động nhận anh.
"Nhung Nhung chúng ta đi vào trước thôi." Nói xong Quyền Đông Minh rất tự nhiên đưa tay ra muốn nắm tay Trần Nhạc Nhung, nhưng cô lại theo bản năng né tránh tay của anh ta.
Cô hơi lùi về sau, có phần lúng túng nói: "Anh Quyền, tôi hơi khát nước, tôi và Thiến Thiến vào trước uống nước đây."
Trần Nhạc Nhung kéo tay của Lâm Thiến Thiến đi vào. Thật ra cô không hề muốn uống nước, cô chỉ là muốn hỏi thăm tin tức của Quyền Đông Minh từ Lâm Thiến Thiến mà thôi.
Nhạc Nhung vừa đi không xa không kịp chờ nữa đã mở miệng hỏi: "Thiến Thiến à, người đàn ông Quyền Đông Minh kia là ai vậy?"
Lâm Thiến Thiến rất thật thà nói: "Anh Đông Minh là em họ của tổng thống. Cậu thấy bọn họ đều là họ Quyền chắc hẳn cũng đã đoán được rồi."
"Quyền Đông Minh? Em họ của tổng thống?" Trần Nhạc Nhung lặp lại lời của Lâm Thiến Thiến, cô suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy anh ta có từng làm bất cứ chuyện gì khiến cho người ta nhớ sâu sắc không?"
Lâm Thiến Thiến gãi đầu khổ sở nói: "Nhạc Nhung à, tớ chỉ là biết anh ta, cũng không gặp anh ta nhiều lắm, cụ thể anh ta đã làm những chuyện gì tớ thật sự không biết."
Ai ôi, cô Trần à cô có thể đừng làm khó tôi nữa không, cô đừng khiến tôi phải đi suy nghĩ những chuyện khác ngoài việc ăn uống ra hay không?
Trừ ăn ra những chuyện khác cô nghe xong đã quên, hoàn toàn không nhớ được mà.
Chỉ vì chiêu trò mà mỗi lần vị công tử họ Bùi tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn kiên trì độc thân này nghĩ ra đều vô cùng thú vị. Năm nào cũng tổ chức tiệc rượu, nhưng không có chương trình của năm nào bị lặp lại.
Thế là lâu dần tiệc rượu của nhà họ Bùi đã trở thành một hoạt động giải trí vô cùng đặc sắc ở địa phương. Tin tức công tử họ Bùi tổ chức tiệc rượu vừa truyền ra đã có rất nhiều người đều không mời mà tới.
Ngược lại công tử nhà họ Bùi này cũng không phải là người để ý vấn đề môn đăng hộ đối, người đến chỗ anh ta đều là khách, bất kể thân phận của bạn là gì, chỉ cần bạn đến anh ta sẽ bảo người tiếp đãi bạn thật tốt.
Thật ra Lâm Thiến Thiến và Trần Nhạc Nhung không có trong danh sách khách mời, hai người bọn họ cũng giống như rất nhiều người khác đều là đến ăn uống miễn phí.
"Ồ, đây không phải là em gái nhỏ của nhà họ Lâm hay sao? Không phải anh em không cho phép em tham gia tiệc rượu hay sao? Hôm nay em lén chạy ra ngoài em không sợ anh em đánh gãy chân mình à?"
Hai người các cô bước xuống xe vừa mới đi tới cửa của đại viện nhà họ Bùi, đột nhiên một giọng nói của người đàn ông trưởng thành vang lên từ phía sau lưng.
Nghe được giọng nói này Lâm Thiến Thiến đã biết là ai, cô ta quay đầu lại nói: "Chào anh Đông Minh!"
"Ừm, cô nhóc đã lâu không gặp em hình như em lại mập lên rồi." Người đàn ông được gọi là Đông Minh nói.
Lâm Thiến Thiến lau mồ hôi lạnh. Cho dù cô có thích ăn hơn nữa, có không chú ý đến hình tượng của mình đi nữa nhưng rốt cuộc cô vẫn là một cô gái.
Gặp phải người quen đã lâu không gặp, vừa gặp mặt đã nói cô mập lên rồi, tuy chỉ là nói đùa nhưng quả thật vẫn là đả kích không nhỏ đối với một cô gái như cô.
"Thiến Thiến, em không giới thiệu cho anh Đông Minh biết người bạn bên cạnh em là ai hay sao?" Người đàn ông nhìn Lâm Thiến Thiến một hồi, sau đó lại nhìn Trần Nhạc Nhung bên cạnh Lâm Thiến Thiến, ánh mắt nặng nề giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Anh Đông Minh, đây là Nhạc Nhung bạn của em. Nhạc Nhung đây là anh Đông Minh." Lâm Thiến Thiến nghiêm túc giới thiệu.
Thế nhưng hai người được giới thiệu lại không có ai nghiêm túc nghe lời của cô ta. Đông Minh nhìn Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung cũng đang nhìn anh ta.
Quyền Đông Minh nhìn Trần Nhạc Nhung, chỉ là vì cô nhóc này đẹp hơn so với tấm ảnh mà Bùi Huyên Trí đưa cho anh ta.
Cô còn nhỏ tuổi mà đã tự có khí chất trong trẻo tự nhiên, đồng thời lại có sự hào phóng tao nhã mà người bình thường khó có được.
Lúc nhìn cô anh ta theo bản năng muốn nhìn chằm chằm thêm một chút, thế là anh ta quên nên thu hồi ánh mắt về, nếu không sẽ không quá lịch sự.
Trần Nhạc Nhung cũng đang nhìn anh, nhưng cái cô nhìn không phải là khuôn mặt mà là mu bàn tay trái của anh ta.
Ở trên đó có hình xăm rõ ràng. Tô tem của hình xăm kia giống với tô tem của sợi dây chuyền mà cô quanh năm suốt tháng đeo trên cổ.
Nếu như tô-tem này rất bình thường vậy thì khi nhìn thấy nó trên thân thể người khác cô sẽ không hề cảm thấy kỳ lạ.
Mà cái tô-tem này lại rất đặc biệt, hơn nữa nó là một biểu tượng của một loại thân phận, chỉ có nhân viên có liên quan đến quý tộc của nước A mới có thể có được.
"Nhạc Nhung?" Đông Minh đọc hai chữ này, hơi cong khóe môi nói: "Nhạc Nhung à, quả thật là một cái tên rất hay, nhưng tôi cảm thấy nếu gọi thành Nhung Nhung sẽ thuận miệng hơn, dễ nghe hơn."
"Nhung Nhung? Anh gọi tôi là Nhung Nhung?" Trong đầu Nhung Nhung đều đang suy nghĩ về chuyện hình xăm trên mu bàn tay của người đàn ông này, lúc này đột nhiên cô lại nghe thấy anh ta gọi "Nhung Nhung".
Sợi dây trong lòng Trần Nhạc Nhung giống như bị người ta kéo mạnh, cô hơi sững sờ nhìn anh ta: "Anh là ai? Anh biết tôi sao?"
"Tôi tên là Quyền Đông Minh." Người đàn ông mỉm cười, rất lịch sự đưa tay ra nói: "Tôi có thể gọi cô là Nhung Nhung không?"
"Tại sao anh muốn gọi tôi là Nhung Nhung?" Nếu như anh ta là anh Liệt của cô, vậy thì đương nhiên anh có thể gọi cô là Nhung Nhung, nhưng lỡ như anh ta không phải thì sao?
Trần Nhạc Nhung vô cùng mơ hồ, trong đầu cô loạn như bị dán keo.
Trong lòng cô cho rằng Quyền Nam Dương mới là anh Liệt của cô, nhưng mà cô không tìm được bất cứ chứng cứ nào chứng minh Quyền Nam Dương là anh Liệt của cô. Hơn nữa Quyền Nam Dương không chỉ một lần phủ nhận anh không phải là anh Liệt của cô.
Người đàn ông tên là Quyền Đông Minh này có hình xăm giống với tô tem sợi dây chuyền mà anh Liệt tặng cô. Lẽ nào anh ta mới là anh Liệt cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng sao?
"Bởi vì nhiều năm trước đây..." Nói tới đây Quyền Đông Minh cố ý dừng lại, sau đó lúc mở miệng nói tiếp anh ta đã đổi đề tài: "Chỉ là bởi vì tôi cảm thấy gọi cô là Nhung Nhung càng êm tai hơn, hoàn toàn không có ý gì khác."
Thật sự chỉ là gọi Nhung Nhung sẽ nghe êm tai hơn chứ không có ý gì khác sao?
Người đàn ông này có tô tem của hình xăm giống với tô tem trên sợi dây chuyền của cô, anh gọi cô là Nhung Nhung, còn nhắc đến chuyện nhiều năm trước đây... Rất nhiều điều kiện trùng khớp với anh Liệt của cô, lẽ nào anh đúng là anh Liệt của cô?
Trần Nhạc Nhung nhìn anh, trong nhất thời cô đã quên nhìn chằm chằm người khác như vậy là không lịch sự. Vào giờ phút này cô chỉ muốn nhìn thử xem có thể từ trên mặt người đàn ông này tìm được một khuôn mặt đã mơ hồ trong lòng cô hay không?
"Trên mặt tôi có dính thứ gì à?" Quyền Đông Minh đưa tay sờ mặt mình, mỉm cười nói.
"Không, không có..." Trần Nhạc Nhung thu hồi ánh mắt.
Nụ cười của người đàn ông này rất chân thành, lúc cười lên cũng rất dễ nhìn, thế nhưng lại hoàn toàn khác với dáng vẻ của anh Liệt trong trí nhớ của cô.
Cô cũng không thể xác nhận rốt cuộc người đàn này có phải là anh Liệt của cô hay không?
Bởi vì không đủ chứng cứ, lần này Trần Nhạc Nhung không dễ dàng nhận anh Liệt của cô như lần trước nữa.
Lần này cô phải từ từ, cô muốn thu thập thêm nhiều chứng cứ nữa, chắc chắn chứng minh thân phận của anh, khi có thể chứng minh anh ta là anh Liệt một trăm phần trăm thì cô mới có thể chủ động nhận anh.
"Nhung Nhung chúng ta đi vào trước thôi." Nói xong Quyền Đông Minh rất tự nhiên đưa tay ra muốn nắm tay Trần Nhạc Nhung, nhưng cô lại theo bản năng né tránh tay của anh ta.
Cô hơi lùi về sau, có phần lúng túng nói: "Anh Quyền, tôi hơi khát nước, tôi và Thiến Thiến vào trước uống nước đây."
Trần Nhạc Nhung kéo tay của Lâm Thiến Thiến đi vào. Thật ra cô không hề muốn uống nước, cô chỉ là muốn hỏi thăm tin tức của Quyền Đông Minh từ Lâm Thiến Thiến mà thôi.
Nhạc Nhung vừa đi không xa không kịp chờ nữa đã mở miệng hỏi: "Thiến Thiến à, người đàn ông Quyền Đông Minh kia là ai vậy?"
Lâm Thiến Thiến rất thật thà nói: "Anh Đông Minh là em họ của tổng thống. Cậu thấy bọn họ đều là họ Quyền chắc hẳn cũng đã đoán được rồi."
"Quyền Đông Minh? Em họ của tổng thống?" Trần Nhạc Nhung lặp lại lời của Lâm Thiến Thiến, cô suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy anh ta có từng làm bất cứ chuyện gì khiến cho người ta nhớ sâu sắc không?"
Lâm Thiến Thiến gãi đầu khổ sở nói: "Nhạc Nhung à, tớ chỉ là biết anh ta, cũng không gặp anh ta nhiều lắm, cụ thể anh ta đã làm những chuyện gì tớ thật sự không biết."
Ai ôi, cô Trần à cô có thể đừng làm khó tôi nữa không, cô đừng khiến tôi phải đi suy nghĩ những chuyện khác ngoài việc ăn uống ra hay không?
Trừ ăn ra những chuyện khác cô nghe xong đã quên, hoàn toàn không nhớ được mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.