Chương 540: Người mẫu động vật sống
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Chiến Niệm Bắc dừng xe xong, nhanh chân đi vào trong, lúc đi ngang qua phòng vẽ trong suốt, ánh mắt liếc qua liền nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung ngồi một mình trong phòng vẽ.
Cái đầu nho nhỏ ngồi trước giá vẽ lớn, tay cầm cọ vẽ, rất nghiêm túc chuyên tâm vẽ gì đó trên giá vẽ.
Nhiều ngày không gặp Tiểu Nhung Nhung, Chiến Niệm Bắc cũng muốn ôm bé một chút, xoay người đi vào phòng vẽ: “Nhung bảo bối.”
“Ô ô...” Người trả lời anh ta không phải Tiểu Nhung Nhung, mà là Tiểu Miên Miên nằm nhoài đến độ không muốn nhúc nhích lại thêm khuôn mặt không vui.
“Oắt con, nhìn thấy ông cậu không vui sao?” Trước đây lúc anh ta tới, oắt con kia nhất định sẽ chạy đến bên cạnh anh ta nhảy nhót liên hồi, hôm nay làm sao vậy?
“Ô ô...” Miên Miên vẫn cứ ô ô hai tiếng, trong lòng có nhiều oan ức, nhưng không có ai nghe hiểu nó nói gì.
Ánh mắt Chiến Niệm Bắc Chuyển từ trên người Tiểu Miên Miên đang không vui sang người Tiểu Nhung Nhung, nhìn bé cầm bút vẽ cũng ra dáng lắm: “Nhung bảo bối, con đang làm gì ở đây?”
“Ông cậu.” Tiểu Nhung Nhung ngẩng đầu,cười vui vẻ với Chiến Niệm Bắc, lại cúi đầu chăm chú vẽ: “Nhung Nhung đang vẽ em gái.”
Chẳng trách Miên Miên không nhúc nhích, còn có khuôn mặt vừa không vui vừa oan ức, hóa ra là làm mẫu cho Tiểu Nhung Nhung.
“Hả?” Chiến Niệm Bắc đi đến trước giá vẽ của bé, xem đi xem lại, nhưng không nhìn ra được Tiểu Nhung Nhung đang vẽ Miên Miên.
“Vẽ có gì vui? Nhung Nhung đi cùng ông cậu đi, ông cậu dẫn con đi chơi cái khác.” Trong mắt Chiến Niệm Bắc, vẽ vời những thứ này quá mức dịu dàng nho nhã, nếu như anh ta có con, bất kể là con trai hay con gái, anh ta cũng dạy bọn chúng vài trò chơi càng thêm kích thích.
“Ông cậu, Nhung Nhung vẽ xong sẽ đưa cho tiểu Trạch.” Dù trong lòng Tiểu Nhung Nhung không quá muốn người anh này làm anh trai mình, nhưng bé vẫn hiểu chuyện mà chuẩn bị quà cho Tiểu Trạch.
Trong phòng đồ chơi bé có thật nhiều thật nhiều món đồ chơi, tùy ý chọn một cái đều có thể tặng người ta, nhưng Tiểu Nhung Nhung không nỡ, những món đó đều là bảo bối vé vô cùng vô cùng trân trọng.
Cho nên bé liền tự mình bắt tay vào chuẩn bị quà, mấy ngày nay học vẽ, lại không đúng lúc phát huy tác dụng, chỉ cực khổ em gái của bé.
Trình độ vẽ hiện tại của Tiểu Nhung Nhung, khiến Miên Miên làm người mẫu cho bé đều cảm thấy thật oan ức, nhưng không có cách nào, ai bảo nó nhỏ nhất nhà, Tiểu Nhung Nhung chỉ ức hiếp mình nó.
Miên Miên là một con Pomeranian (Phốc sóc), Tiểu Nhung Nhung nhìn nó mà vẽ ra, nhưng không ai có thể nhìn ra con vật trong tranh là Miên Miên.
Nếu như cứng rắn mà nói Tiểu Nhung Nhung vẽ cái gì, Chiến Niệm Bắc càng thấy giống một con mèo.
“Hóa ra Nhung Nhung muốn vẽ một bức tranh tặng cho anh trai mới.” Chiến Niệm Bắc xoa xoa đầu nhỏ của bé, ngồi xuống cạnh bé, “Nhung Nhung cứ vẽ đi, vẽ xong ông cậu dẫn con đi chơi.”
“Vẽ xong rồi.” Tiểu Nhung Nhung đặt bút xuống, nhìn bức tranh bé tự tay vẽ, càng xem càng hài lòng, bức tranh này là bức tranh bé hài lòng nhất trong số những bức tranh bé vẽ gần đây.
“Vẽ xong rồi hả?” Chiến Niệm Bắc nghĩ thầm, may là Tiểu Nhung Nhung để Tiểu Miên Miên làm người mẫu, nếu để ba bé làm người mẫu, có khi bé có thể vẽ ba mình thành một con mèo nhỏ.
“Ông cậu, Nhung Nhung vẽ đẹp không?” Tiểu Nhung Nhung rất tự tin về trình độ vẽ vời của mình.
“Đương nhiên là đẹp rồi.” Tranh của Nhung bảo bối nhà bọn họ vẽ, sao có thể khoog đẹp chứ, mặc kệ cầm bức tranh này đi hỏi bất kì người nào trong nhà họ Trần, ai cũng sẽ dụng tâm khen ngợi.
Người nhà họ Trần chính là nuông chiều Tiểu Nhung Nhung nhà bọn họ không có nguyên tắc như vậy, chỉ cần là tranh Tiểu Nhung Nhung vẽ, nhất định là đệ nhất thiên hạ.
“Ông cậu tốt nhất, Nhung Nhung yêu ông cậu.” Tiểu Nhung Nhung quay đầu nhìn về phía Miên Miên còn nằm sấp một bên, “Em gái, em đi chơi đi.”
“Gâu gâu gâu...” Rốt cuộc được tự do, Miên Miên lập tức nhảy lên, liền quay đầu bỏ chạy.
Nó không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, sợ hãi chị gái nó lại bắt nó làm người mẫu.
“Đi thôi, ông cậu ôm con đi tặng quà.” Chiến Niệm Bắc giơ cao Tiểu Nhung Nhung lên, để bé cưỡi trên vai mình.
Ngẫm lại anh ta đường đường là một quân đoàn trưởng quân khu Giang Bắc, Tiểu Nhung Nhung là người đầu tiên may mắn người cưỡi trên đầu anh ta.
Người trong nhà đều đến đông đủ, ánh mắt mọi người tự nhiên đổ dồn lên người Tiểu Trạch, vai chính hôm nay.
Tiểu Nhung Nhung tự tay giao cho anh trai nhỏ: “Tiểu Trạch, đây là quà của Nhung Nhung và em gái tặng anh, anh không thể không nhận.”
Bởi vì trong lòng bé vẫn còn chút bài xích anh trai nhỏ này, giọng điệu Tiểu Nhung Nhung có chút ngang ngược cùng bá đạo.
“Cảm ơn em gái, anh rất thích.” Tiểu Trạch nhận bức tranh Tiểu Nhung Nhung tặng, vô cùng vui vẻ mà nói.
“Tiểu Trạch, sau này con chính là một thành viên trong gia đình chúng ta, ông nội bà nội hy vọng con khỏe mạnh, vui vẻ.” Quà mẹ Trần tặng cho Tiểu Trạch chính là kết phỉ thúy bình an, ý muốn Tiểu Trạch khỏe mạnh bình an lớn lên.
Khối phỉ thúy này là mấy năm trước ba Trần tới Myanmar du lịch đã dùng số tiền lớn mua về, vốn là mua về sưu tầm, nhưng bị mẹ Trần giành được, để người ta gia công làm thành kết bình an.
Giá trị của phỉ thúy vô cùng lớn, mẹ Trần muốn đem ra làm quà cho cháu đích tôn, ba Trần cũng không có ý kiến gì, chính xác là suốt mấy chục năm, ba Trần chỉ tuần theo một tôn chỉ, chỉ cần bà xã vui vẻ là tốt rồi.
“Cảm ơn ông nội. Cảm ơn bà nội. Tiểu Trạch rất thích.” Tiểu Trạch mang theo quà ông bà nội tặng, ngọt ngào nói.
“Tiểu Trạch, đây là quà cô út tặng con.” Quà Trần Tiểu Bích tặng cho Tiểu Trạch là một bộ truyện tranh trinh thám mà mấy cậu nhóc thường thích, cô đoán Tiểu Trạch cũng thích.
“Cảm ơn cô út.” Đồ vật có giá trị không, Tiểu Trạch cũng không biết, cậu chỉ biết quà của cô út tặng đều là món cậu vẫn luôn thích, nhưng ba mẹ đều không nỡ mua cho cậu.
Mẹ vẫn thường nói, một bộ truyện tranh như vậy tốn gần mấy triệu, bằng cả tháng tiền lương của ba mẹ cậu rồi. Vì vậy mỗi lần cậu đều chỉ có thể đứng đờ ra ngoài thư viện nhìn bộ truyện tranh mình yêu thích.
Chiến Niệm Bắc đúng là không có chuẩn bị gì, dưới ánh mắt anh ta, anh ta và Trần Tiểu Bích là người một nhà, Trần Tiểu Bích tặng, cũng đồng nghĩa với anh ta tặng.
Trần Việt và Giang Nhung cũng chuẩn bị quà cho Tiểu Trạch, chính là trang trí gian phòng của Tiểu Trạch thành kiểu cậu thích, lại chuẩn bị quần áo mới cho cậu, những chuyện ba mẹ nên làm cho con, bọn họ đều cố gắng làm tốt nhất.
Tặng quà xong, Tiểu Trạch cũng đồng thời nhận biết mọi người trong nhà.
Giang Nhung giao Tiểu Nhung Nhung vào tay Tiểu Trạch, xoa đầu hai bé: “Tiểu Trạch, Nhung bảo bối, sau này hai con chính là anh em, nhất định phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.”
Tiểu Trạch hiểu chuyện mà nói: “Ba mẹ yên tâm, Tiểu Trạch nhất định chăm sóc tốt cho em gái.”
Tiểu Nhung Nhung không muốn nói chuyện, vì trong mắt bé chỉ có anh liệt, vẫn chưa thể chấp nhận Tiểu Trạch làm anh trai bé.
“Nhung Nhung, con thế nào?” Giang Nhung hỏi.
Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, trong lòng rất ấm ức, những vẫn rất hiểu chuyện mà gật đầu.
Cái đầu nho nhỏ ngồi trước giá vẽ lớn, tay cầm cọ vẽ, rất nghiêm túc chuyên tâm vẽ gì đó trên giá vẽ.
Nhiều ngày không gặp Tiểu Nhung Nhung, Chiến Niệm Bắc cũng muốn ôm bé một chút, xoay người đi vào phòng vẽ: “Nhung bảo bối.”
“Ô ô...” Người trả lời anh ta không phải Tiểu Nhung Nhung, mà là Tiểu Miên Miên nằm nhoài đến độ không muốn nhúc nhích lại thêm khuôn mặt không vui.
“Oắt con, nhìn thấy ông cậu không vui sao?” Trước đây lúc anh ta tới, oắt con kia nhất định sẽ chạy đến bên cạnh anh ta nhảy nhót liên hồi, hôm nay làm sao vậy?
“Ô ô...” Miên Miên vẫn cứ ô ô hai tiếng, trong lòng có nhiều oan ức, nhưng không có ai nghe hiểu nó nói gì.
Ánh mắt Chiến Niệm Bắc Chuyển từ trên người Tiểu Miên Miên đang không vui sang người Tiểu Nhung Nhung, nhìn bé cầm bút vẽ cũng ra dáng lắm: “Nhung bảo bối, con đang làm gì ở đây?”
“Ông cậu.” Tiểu Nhung Nhung ngẩng đầu,cười vui vẻ với Chiến Niệm Bắc, lại cúi đầu chăm chú vẽ: “Nhung Nhung đang vẽ em gái.”
Chẳng trách Miên Miên không nhúc nhích, còn có khuôn mặt vừa không vui vừa oan ức, hóa ra là làm mẫu cho Tiểu Nhung Nhung.
“Hả?” Chiến Niệm Bắc đi đến trước giá vẽ của bé, xem đi xem lại, nhưng không nhìn ra được Tiểu Nhung Nhung đang vẽ Miên Miên.
“Vẽ có gì vui? Nhung Nhung đi cùng ông cậu đi, ông cậu dẫn con đi chơi cái khác.” Trong mắt Chiến Niệm Bắc, vẽ vời những thứ này quá mức dịu dàng nho nhã, nếu như anh ta có con, bất kể là con trai hay con gái, anh ta cũng dạy bọn chúng vài trò chơi càng thêm kích thích.
“Ông cậu, Nhung Nhung vẽ xong sẽ đưa cho tiểu Trạch.” Dù trong lòng Tiểu Nhung Nhung không quá muốn người anh này làm anh trai mình, nhưng bé vẫn hiểu chuyện mà chuẩn bị quà cho Tiểu Trạch.
Trong phòng đồ chơi bé có thật nhiều thật nhiều món đồ chơi, tùy ý chọn một cái đều có thể tặng người ta, nhưng Tiểu Nhung Nhung không nỡ, những món đó đều là bảo bối vé vô cùng vô cùng trân trọng.
Cho nên bé liền tự mình bắt tay vào chuẩn bị quà, mấy ngày nay học vẽ, lại không đúng lúc phát huy tác dụng, chỉ cực khổ em gái của bé.
Trình độ vẽ hiện tại của Tiểu Nhung Nhung, khiến Miên Miên làm người mẫu cho bé đều cảm thấy thật oan ức, nhưng không có cách nào, ai bảo nó nhỏ nhất nhà, Tiểu Nhung Nhung chỉ ức hiếp mình nó.
Miên Miên là một con Pomeranian (Phốc sóc), Tiểu Nhung Nhung nhìn nó mà vẽ ra, nhưng không ai có thể nhìn ra con vật trong tranh là Miên Miên.
Nếu như cứng rắn mà nói Tiểu Nhung Nhung vẽ cái gì, Chiến Niệm Bắc càng thấy giống một con mèo.
“Hóa ra Nhung Nhung muốn vẽ một bức tranh tặng cho anh trai mới.” Chiến Niệm Bắc xoa xoa đầu nhỏ của bé, ngồi xuống cạnh bé, “Nhung Nhung cứ vẽ đi, vẽ xong ông cậu dẫn con đi chơi.”
“Vẽ xong rồi.” Tiểu Nhung Nhung đặt bút xuống, nhìn bức tranh bé tự tay vẽ, càng xem càng hài lòng, bức tranh này là bức tranh bé hài lòng nhất trong số những bức tranh bé vẽ gần đây.
“Vẽ xong rồi hả?” Chiến Niệm Bắc nghĩ thầm, may là Tiểu Nhung Nhung để Tiểu Miên Miên làm người mẫu, nếu để ba bé làm người mẫu, có khi bé có thể vẽ ba mình thành một con mèo nhỏ.
“Ông cậu, Nhung Nhung vẽ đẹp không?” Tiểu Nhung Nhung rất tự tin về trình độ vẽ vời của mình.
“Đương nhiên là đẹp rồi.” Tranh của Nhung bảo bối nhà bọn họ vẽ, sao có thể khoog đẹp chứ, mặc kệ cầm bức tranh này đi hỏi bất kì người nào trong nhà họ Trần, ai cũng sẽ dụng tâm khen ngợi.
Người nhà họ Trần chính là nuông chiều Tiểu Nhung Nhung nhà bọn họ không có nguyên tắc như vậy, chỉ cần là tranh Tiểu Nhung Nhung vẽ, nhất định là đệ nhất thiên hạ.
“Ông cậu tốt nhất, Nhung Nhung yêu ông cậu.” Tiểu Nhung Nhung quay đầu nhìn về phía Miên Miên còn nằm sấp một bên, “Em gái, em đi chơi đi.”
“Gâu gâu gâu...” Rốt cuộc được tự do, Miên Miên lập tức nhảy lên, liền quay đầu bỏ chạy.
Nó không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, sợ hãi chị gái nó lại bắt nó làm người mẫu.
“Đi thôi, ông cậu ôm con đi tặng quà.” Chiến Niệm Bắc giơ cao Tiểu Nhung Nhung lên, để bé cưỡi trên vai mình.
Ngẫm lại anh ta đường đường là một quân đoàn trưởng quân khu Giang Bắc, Tiểu Nhung Nhung là người đầu tiên may mắn người cưỡi trên đầu anh ta.
Người trong nhà đều đến đông đủ, ánh mắt mọi người tự nhiên đổ dồn lên người Tiểu Trạch, vai chính hôm nay.
Tiểu Nhung Nhung tự tay giao cho anh trai nhỏ: “Tiểu Trạch, đây là quà của Nhung Nhung và em gái tặng anh, anh không thể không nhận.”
Bởi vì trong lòng bé vẫn còn chút bài xích anh trai nhỏ này, giọng điệu Tiểu Nhung Nhung có chút ngang ngược cùng bá đạo.
“Cảm ơn em gái, anh rất thích.” Tiểu Trạch nhận bức tranh Tiểu Nhung Nhung tặng, vô cùng vui vẻ mà nói.
“Tiểu Trạch, sau này con chính là một thành viên trong gia đình chúng ta, ông nội bà nội hy vọng con khỏe mạnh, vui vẻ.” Quà mẹ Trần tặng cho Tiểu Trạch chính là kết phỉ thúy bình an, ý muốn Tiểu Trạch khỏe mạnh bình an lớn lên.
Khối phỉ thúy này là mấy năm trước ba Trần tới Myanmar du lịch đã dùng số tiền lớn mua về, vốn là mua về sưu tầm, nhưng bị mẹ Trần giành được, để người ta gia công làm thành kết bình an.
Giá trị của phỉ thúy vô cùng lớn, mẹ Trần muốn đem ra làm quà cho cháu đích tôn, ba Trần cũng không có ý kiến gì, chính xác là suốt mấy chục năm, ba Trần chỉ tuần theo một tôn chỉ, chỉ cần bà xã vui vẻ là tốt rồi.
“Cảm ơn ông nội. Cảm ơn bà nội. Tiểu Trạch rất thích.” Tiểu Trạch mang theo quà ông bà nội tặng, ngọt ngào nói.
“Tiểu Trạch, đây là quà cô út tặng con.” Quà Trần Tiểu Bích tặng cho Tiểu Trạch là một bộ truyện tranh trinh thám mà mấy cậu nhóc thường thích, cô đoán Tiểu Trạch cũng thích.
“Cảm ơn cô út.” Đồ vật có giá trị không, Tiểu Trạch cũng không biết, cậu chỉ biết quà của cô út tặng đều là món cậu vẫn luôn thích, nhưng ba mẹ đều không nỡ mua cho cậu.
Mẹ vẫn thường nói, một bộ truyện tranh như vậy tốn gần mấy triệu, bằng cả tháng tiền lương của ba mẹ cậu rồi. Vì vậy mỗi lần cậu đều chỉ có thể đứng đờ ra ngoài thư viện nhìn bộ truyện tranh mình yêu thích.
Chiến Niệm Bắc đúng là không có chuẩn bị gì, dưới ánh mắt anh ta, anh ta và Trần Tiểu Bích là người một nhà, Trần Tiểu Bích tặng, cũng đồng nghĩa với anh ta tặng.
Trần Việt và Giang Nhung cũng chuẩn bị quà cho Tiểu Trạch, chính là trang trí gian phòng của Tiểu Trạch thành kiểu cậu thích, lại chuẩn bị quần áo mới cho cậu, những chuyện ba mẹ nên làm cho con, bọn họ đều cố gắng làm tốt nhất.
Tặng quà xong, Tiểu Trạch cũng đồng thời nhận biết mọi người trong nhà.
Giang Nhung giao Tiểu Nhung Nhung vào tay Tiểu Trạch, xoa đầu hai bé: “Tiểu Trạch, Nhung bảo bối, sau này hai con chính là anh em, nhất định phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.”
Tiểu Trạch hiểu chuyện mà nói: “Ba mẹ yên tâm, Tiểu Trạch nhất định chăm sóc tốt cho em gái.”
Tiểu Nhung Nhung không muốn nói chuyện, vì trong mắt bé chỉ có anh liệt, vẫn chưa thể chấp nhận Tiểu Trạch làm anh trai bé.
“Nhung Nhung, con thế nào?” Giang Nhung hỏi.
Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, trong lòng rất ấm ức, những vẫn rất hiểu chuyện mà gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.