Chương 770: Quan hệ thật sự
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Quan hệ giữa hai người bọn họ, nói chính xác hơn là Tưởng Linh Nhi chiếm lấy vị trí hôn thê của Quyền Nam Dương, Quyền Nam Dương có thể bảo vệ cô không bị gia tộc lợi dụng, cũng để cho cô có đủ thời gian đợi người đàn ông cô yêu trở về đón cô.
Nhưng mà, đồng thời với việc được Quyền Nam Dương bảo vệ, cô không bị gia tộc lợi dụng thì thân phận này của cô cũng khiến cô phải trải qua nhiều khó khăn.
Trước mắt, có hai thế lực đang âm thầm giở trò đối phó với Quyền Nam Dương, nhưng bọn họ lại không có cách nào đối với Quyền Nam Dương đang cầm quyền, cho nên Tưởng Linh Nhi là vị hôn thê của anh, dĩ nhiên sẽ là mục tiêu thứ hai của bọn họ.
Nói cách khác, Quyền Nam Dương giúp đỡ Tưởng Linh Nhi cũng đồng thời đưa Tưởng Linh Nhi lên đầu sóng ngọn gió. Quyền Nam Dương biết rõ ràng, sở dĩ vẫn làm vậy, bởi vì anh tin anh có năng lực bảo vệ Tưởng Linh Nhi.
Nếu như, Trần Nhạc Nhung ở trên vị trí này, tâm trạng của anh sẽ có thay đổi lớn, anh sẽ càng lo lắng, thì sẽ không thể chắc chắn một trăm phần trăm an toàn cho Trần Nhạc Nhung.
Bởi vì không chắc chắn trăm phần trăm an toàn cho Trần Nhạc Nhung, cho nên Quyền Nam Dương cho rằng không cần cho Trần Nhạc Nhung thân phận thật sự, là bảo vệ tốt nhất với cô.
Đạo lý đó, Tưởng Linh Nhi cũng hiểu được, nhưng gần đây cô thấy Quyền Nam Dương không thể thoải mái ở bên cạnh người con gái mình yêu, lập tức xem nhẹ chuyện đó, thầm nghĩ bởi vì quan hệ của bản thân mà khiến cho hai người yêu nhau không thể ở chung một chỗ.
Bởi vì cô cũng yêu một người, trải qua đau khổ không thể thoải mái ở cạnh người mình yêu, cho nên cô hiểu.
Quyền Nam Dương còn nói: “Linh Nhi, bây giờ có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chúng ta chằm chằm, một khi chúng ta bước nhầm một bước, mọi cố gắng chúng ta làm trước kia đều bị hủy hoại, em hiểu không?”
Tưởng Linh Nhi gật đầu, hít sâu một hơi: “Em hiểu. Tiếp theo em sẽ diễn thật tốt vai diễn vị hôn thê Tổng thống, không để cho bất kỳ ai nắm được nhược điểm của chúng ta.”
“Ừm, em nghĩ như vậy là được rồi.” Quyền Nam Dương đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đỡ cô đứng lên: “Muộn rồi, trở về sớm một chút, đừng để người của em lo lắng.”
“Được…” Tưởng Linh Nhi gật đầu, bỗng nhiên lại muốn nói cái gì, gấp gáp cầm tay anh: “Nam Dương, chuyện này em có nói với một người.”
“Là ai?” Vừa nghe tin này, cả người Quyền Nam Dương chấn động.
“Trần Dận Trạch. Lúc trước anh ta có cho người điều tra quan hệ của chúng ta, em nghĩ cho anh ta biết có thể để Trần Nhạc Nhung ở nhà yên tâm hơn, nên tìm anh ta, nói cho anh ta biết.” Tưởng Linh Nhi nói qua một lần chuyện ngày đó cô tìm Trần Dận Trạch.
“Trần Dận Trạch?” Quyền Nam Dương nói lại cái tên này.
Mọi thứ về Trần Dận Trạch, Quyền Nam Dương cũng hiểu rõ, anh ta là người được nhà họ Trần nhận nuôi sau khi anh rời khỏi nhà họ Trần.
Mấy năm nay ở nhà họ Trần, Trần Dận Trạch đóng vai con cả vô cùng hoàn hảo, hiếu thuận ba mẹ, bảo vệ em trai em gái.
“Anh ta có vấn đề sao?” Tưởng Linh Nhi lo lắng nói.
“Rất khó nói. Về sau cố gắng đừng nói cho anh ta biết chuyện này.” Lấy hiểu biết của Quyền Nam Dương với Trần Dận Trạch, người đó là con nuôi nhà họ Trần, anh ta sẽ trung thành với nhà họ Trần, bảo vệ Trần Nhạc Nhung, nhưng Trần Dận Trạch không nhất thiết phải… Bảo vệ bí mật thay hai người xa lạ.
“Em đi tìm anh ta nói chuyện.” Tưởng Linh Nhi có chút nóng nảy.
“Em không cần đi tìm anh ta, em cũng không cần làm bất cứ việc gì, em chỉ cần đóng vai vị hôn thê Tổng thống thật tốt là được rồi. Bây giờ em không còn việc gì nữa, thì về nhà đi.” Quyền Nam Dương kiên nhẫn nói.
“Được.” Tưởng Linh Nhi gật đầu, cất bước rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay lại, mím môi, lúc lâu sau mới nói ra: “Nam Dương, anh có biết anh ấy thế nào không?”
“Anh ấy”, hai người đều biết là ai.
Nghe thấy cô hỏi đến “Anh ấy”, sắc mặt Quyền Nam Dương bỗng nhiên trầm xuống, lắc lắc đầu: “Không biết.”
Một năm trước, lúc xảy ra chuyện đó, người kia cũng biến mất. Đã hơn một năm, không có tin tức của người đó, cũng không biết anh ta còn sống trên thế giới này không.
“Em còn có thể đợi anh ấy sao?” Đôi mắt tưởng Linh Nhi đỏ lên, hỏi.
Cô không muốn hỏi, nhưng cô không nhịn được, nghĩ đến việc “anh ấy” rất có thể không còn trên thế giới này, cô không thể ăn ngon ngủ yên được, cô sẽ chết mất.
Cô đợi anh rất lâu rất lâu, nhưng không chờ được tin của anh…. Nếu không đợi được anh, cô sẽ không chống đỡ nổi.
“Chỉ cần anh ta còn sống, anh ta nhất định sẽ trở về tìm cô.” Quyền Nam Dương không biết nên an ủi một người phụ nữ như thế nào, chỉ đàn ăn ngay nói thật.
Chỉ cần người đó còn sống, nhất định sẽ quay về tìm Tưởng Linh Nhi, đã hơn một năm rồi, người đàn ông đó không truyền đến một tin nào, như vậy có phải chứng minh…..
Tưởng Linh Nhi lắc đầu, không dám suy nghĩ thêm, cô phải tin tưởng anh ấy, tin tưởng anh còn sống, tin rằng sẽ có một ngày anh trở về bên cạnh cô.
Cô lại cất bước rời đi, nhưng bởi vì cơ thể mềm yếu nên không đứng vững, khẽ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mắn Quyền Nam Dương nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cô: “Em làm sao vậy?”
“Em không sao.” Tưởng Linh Nhi lắc đầu, muốn đứng dậy, nhưng cơ thể cô giống như mất hết sức lực, không có sức lực nào, cô chỉ có thể tựa vào ngực Quyền Nam Dương, để anh cho cô chút lực.
Cô không nghĩ bản thân yếu ớt như vậy, nhưng lúc cô suy nghĩ đến người đó, cô không thể khống chế tốt bản thân.
“Em đừng động nữa, tôi đưa em về.” Nhìn cô cố nén đau đớn trong tim, Quyền Nam Dương cũng không chịu nổi.
“Không cần, em có thể tự về, đừng chậm trễ chuyện của anh.” Quyền Nam Dương chăm sóc cô quá nhiều, cô không muốn…. gây thêm phiền toái nữa, một chút cũng không muốn.
“Em như vậy, sao tôi có thể yên tâm để em về một mình?” Quyền Nam Dương nói đơn giản, lập tức đỡ cô ra ngoài.
Nhà họ Tưởng, là dòng dõi quý tộc nổi tiếng ở nước A.
Thân phận địa vị của nhà họ Tưởng, ở nước A này không thua kém gì nhà họ Quyền, cho dù nhà bọn họ bây giờ không có ai nhậm chức ở trong ngành, nhưng lực ảnh hưởng của bọn họ trên xã hội không giảm chút nào so với năm đó.
Nhất là lão Nguyên soái nhà họ Tưởng, ông nội của Tưởng Linh Nhi, ông chính là nguyên lão khai quốc, một trong những công thần lập nước của nước A.
Có một số lúc, lời nói của ông, có thể thay đổi phương hướng của dư luận.
Quyền Nam Dương có thể san bằng trở ngại cuối cùng, đi lên vị trí lãnh đạo cao nhất của nước A, phần lớn là nhờ ông Tưởng nói trước mặt truyền thông.
Ông Tưởng nói giao cháu gái cho Quyền Nam Dương chăm sóc, hy vọng bọn họ có thể sống với nhau thật tốt.
Ông Tưởng nói như vậy, nói cách khác hai nhà Quyền Tưởng chính thức có mối quan hệ thông gia.
Thế lực của Quyền Nam Dương vô cùng thâm sâu, bây giờ lại thêm nhà họ Tưởng, những người lắc lư, trung gian nhanh chóng đứng về phía anh
Lái xe nửa tiếng đồng hồ, xe Tổng thống của Quyền Nam Dương dừng trước sân nhà họ Tưởng.
Anh bước xuống xe, mở cửa đỡ Tưởng Linh Nhi xuống xe, nhìn Tưởng Linh Nhi hồn bay phách lạc, anh bên cô, nói: “Trở về tắm rửa một chút, nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ gì cả, yên tâm chờ anh ta trở về tìm em.”
“Được.” Tưởng Linh Nhi gật đầu, “Anh cũng về nghỉ ngơi sớm, chuyện quốc gia quan trọng nhưng cũng phải chăm sóc tốt cơ thể, đừng mệt mỏi quá mà phá hoại cơ thể mình.”
“Được, thời gian không còn sớm, mau về đi.” Quyền Nam Dương lại ôm cô, mới để cô rời đi.
Tưởng Linh Nhi đi hai bước lại quay đầu nhìn anh, anh cũng đợi Tưởng Linh Nhi vào nhà an toàn mới lên xe rời đi.
Một cảnh này trước mặt người khác, đều cảm thấy hai người bọn họ không ngừng nhớ nhung, không biết đây có phải bọn họ cố ý làm cho những cặp mắt nhìn họ chằm chằm xem hay không.
Nhưng mà, đồng thời với việc được Quyền Nam Dương bảo vệ, cô không bị gia tộc lợi dụng thì thân phận này của cô cũng khiến cô phải trải qua nhiều khó khăn.
Trước mắt, có hai thế lực đang âm thầm giở trò đối phó với Quyền Nam Dương, nhưng bọn họ lại không có cách nào đối với Quyền Nam Dương đang cầm quyền, cho nên Tưởng Linh Nhi là vị hôn thê của anh, dĩ nhiên sẽ là mục tiêu thứ hai của bọn họ.
Nói cách khác, Quyền Nam Dương giúp đỡ Tưởng Linh Nhi cũng đồng thời đưa Tưởng Linh Nhi lên đầu sóng ngọn gió. Quyền Nam Dương biết rõ ràng, sở dĩ vẫn làm vậy, bởi vì anh tin anh có năng lực bảo vệ Tưởng Linh Nhi.
Nếu như, Trần Nhạc Nhung ở trên vị trí này, tâm trạng của anh sẽ có thay đổi lớn, anh sẽ càng lo lắng, thì sẽ không thể chắc chắn một trăm phần trăm an toàn cho Trần Nhạc Nhung.
Bởi vì không chắc chắn trăm phần trăm an toàn cho Trần Nhạc Nhung, cho nên Quyền Nam Dương cho rằng không cần cho Trần Nhạc Nhung thân phận thật sự, là bảo vệ tốt nhất với cô.
Đạo lý đó, Tưởng Linh Nhi cũng hiểu được, nhưng gần đây cô thấy Quyền Nam Dương không thể thoải mái ở bên cạnh người con gái mình yêu, lập tức xem nhẹ chuyện đó, thầm nghĩ bởi vì quan hệ của bản thân mà khiến cho hai người yêu nhau không thể ở chung một chỗ.
Bởi vì cô cũng yêu một người, trải qua đau khổ không thể thoải mái ở cạnh người mình yêu, cho nên cô hiểu.
Quyền Nam Dương còn nói: “Linh Nhi, bây giờ có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chúng ta chằm chằm, một khi chúng ta bước nhầm một bước, mọi cố gắng chúng ta làm trước kia đều bị hủy hoại, em hiểu không?”
Tưởng Linh Nhi gật đầu, hít sâu một hơi: “Em hiểu. Tiếp theo em sẽ diễn thật tốt vai diễn vị hôn thê Tổng thống, không để cho bất kỳ ai nắm được nhược điểm của chúng ta.”
“Ừm, em nghĩ như vậy là được rồi.” Quyền Nam Dương đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đỡ cô đứng lên: “Muộn rồi, trở về sớm một chút, đừng để người của em lo lắng.”
“Được…” Tưởng Linh Nhi gật đầu, bỗng nhiên lại muốn nói cái gì, gấp gáp cầm tay anh: “Nam Dương, chuyện này em có nói với một người.”
“Là ai?” Vừa nghe tin này, cả người Quyền Nam Dương chấn động.
“Trần Dận Trạch. Lúc trước anh ta có cho người điều tra quan hệ của chúng ta, em nghĩ cho anh ta biết có thể để Trần Nhạc Nhung ở nhà yên tâm hơn, nên tìm anh ta, nói cho anh ta biết.” Tưởng Linh Nhi nói qua một lần chuyện ngày đó cô tìm Trần Dận Trạch.
“Trần Dận Trạch?” Quyền Nam Dương nói lại cái tên này.
Mọi thứ về Trần Dận Trạch, Quyền Nam Dương cũng hiểu rõ, anh ta là người được nhà họ Trần nhận nuôi sau khi anh rời khỏi nhà họ Trần.
Mấy năm nay ở nhà họ Trần, Trần Dận Trạch đóng vai con cả vô cùng hoàn hảo, hiếu thuận ba mẹ, bảo vệ em trai em gái.
“Anh ta có vấn đề sao?” Tưởng Linh Nhi lo lắng nói.
“Rất khó nói. Về sau cố gắng đừng nói cho anh ta biết chuyện này.” Lấy hiểu biết của Quyền Nam Dương với Trần Dận Trạch, người đó là con nuôi nhà họ Trần, anh ta sẽ trung thành với nhà họ Trần, bảo vệ Trần Nhạc Nhung, nhưng Trần Dận Trạch không nhất thiết phải… Bảo vệ bí mật thay hai người xa lạ.
“Em đi tìm anh ta nói chuyện.” Tưởng Linh Nhi có chút nóng nảy.
“Em không cần đi tìm anh ta, em cũng không cần làm bất cứ việc gì, em chỉ cần đóng vai vị hôn thê Tổng thống thật tốt là được rồi. Bây giờ em không còn việc gì nữa, thì về nhà đi.” Quyền Nam Dương kiên nhẫn nói.
“Được.” Tưởng Linh Nhi gật đầu, cất bước rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay lại, mím môi, lúc lâu sau mới nói ra: “Nam Dương, anh có biết anh ấy thế nào không?”
“Anh ấy”, hai người đều biết là ai.
Nghe thấy cô hỏi đến “Anh ấy”, sắc mặt Quyền Nam Dương bỗng nhiên trầm xuống, lắc lắc đầu: “Không biết.”
Một năm trước, lúc xảy ra chuyện đó, người kia cũng biến mất. Đã hơn một năm, không có tin tức của người đó, cũng không biết anh ta còn sống trên thế giới này không.
“Em còn có thể đợi anh ấy sao?” Đôi mắt tưởng Linh Nhi đỏ lên, hỏi.
Cô không muốn hỏi, nhưng cô không nhịn được, nghĩ đến việc “anh ấy” rất có thể không còn trên thế giới này, cô không thể ăn ngon ngủ yên được, cô sẽ chết mất.
Cô đợi anh rất lâu rất lâu, nhưng không chờ được tin của anh…. Nếu không đợi được anh, cô sẽ không chống đỡ nổi.
“Chỉ cần anh ta còn sống, anh ta nhất định sẽ trở về tìm cô.” Quyền Nam Dương không biết nên an ủi một người phụ nữ như thế nào, chỉ đàn ăn ngay nói thật.
Chỉ cần người đó còn sống, nhất định sẽ quay về tìm Tưởng Linh Nhi, đã hơn một năm rồi, người đàn ông đó không truyền đến một tin nào, như vậy có phải chứng minh…..
Tưởng Linh Nhi lắc đầu, không dám suy nghĩ thêm, cô phải tin tưởng anh ấy, tin tưởng anh còn sống, tin rằng sẽ có một ngày anh trở về bên cạnh cô.
Cô lại cất bước rời đi, nhưng bởi vì cơ thể mềm yếu nên không đứng vững, khẽ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mắn Quyền Nam Dương nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cô: “Em làm sao vậy?”
“Em không sao.” Tưởng Linh Nhi lắc đầu, muốn đứng dậy, nhưng cơ thể cô giống như mất hết sức lực, không có sức lực nào, cô chỉ có thể tựa vào ngực Quyền Nam Dương, để anh cho cô chút lực.
Cô không nghĩ bản thân yếu ớt như vậy, nhưng lúc cô suy nghĩ đến người đó, cô không thể khống chế tốt bản thân.
“Em đừng động nữa, tôi đưa em về.” Nhìn cô cố nén đau đớn trong tim, Quyền Nam Dương cũng không chịu nổi.
“Không cần, em có thể tự về, đừng chậm trễ chuyện của anh.” Quyền Nam Dương chăm sóc cô quá nhiều, cô không muốn…. gây thêm phiền toái nữa, một chút cũng không muốn.
“Em như vậy, sao tôi có thể yên tâm để em về một mình?” Quyền Nam Dương nói đơn giản, lập tức đỡ cô ra ngoài.
Nhà họ Tưởng, là dòng dõi quý tộc nổi tiếng ở nước A.
Thân phận địa vị của nhà họ Tưởng, ở nước A này không thua kém gì nhà họ Quyền, cho dù nhà bọn họ bây giờ không có ai nhậm chức ở trong ngành, nhưng lực ảnh hưởng của bọn họ trên xã hội không giảm chút nào so với năm đó.
Nhất là lão Nguyên soái nhà họ Tưởng, ông nội của Tưởng Linh Nhi, ông chính là nguyên lão khai quốc, một trong những công thần lập nước của nước A.
Có một số lúc, lời nói của ông, có thể thay đổi phương hướng của dư luận.
Quyền Nam Dương có thể san bằng trở ngại cuối cùng, đi lên vị trí lãnh đạo cao nhất của nước A, phần lớn là nhờ ông Tưởng nói trước mặt truyền thông.
Ông Tưởng nói giao cháu gái cho Quyền Nam Dương chăm sóc, hy vọng bọn họ có thể sống với nhau thật tốt.
Ông Tưởng nói như vậy, nói cách khác hai nhà Quyền Tưởng chính thức có mối quan hệ thông gia.
Thế lực của Quyền Nam Dương vô cùng thâm sâu, bây giờ lại thêm nhà họ Tưởng, những người lắc lư, trung gian nhanh chóng đứng về phía anh
Lái xe nửa tiếng đồng hồ, xe Tổng thống của Quyền Nam Dương dừng trước sân nhà họ Tưởng.
Anh bước xuống xe, mở cửa đỡ Tưởng Linh Nhi xuống xe, nhìn Tưởng Linh Nhi hồn bay phách lạc, anh bên cô, nói: “Trở về tắm rửa một chút, nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ gì cả, yên tâm chờ anh ta trở về tìm em.”
“Được.” Tưởng Linh Nhi gật đầu, “Anh cũng về nghỉ ngơi sớm, chuyện quốc gia quan trọng nhưng cũng phải chăm sóc tốt cơ thể, đừng mệt mỏi quá mà phá hoại cơ thể mình.”
“Được, thời gian không còn sớm, mau về đi.” Quyền Nam Dương lại ôm cô, mới để cô rời đi.
Tưởng Linh Nhi đi hai bước lại quay đầu nhìn anh, anh cũng đợi Tưởng Linh Nhi vào nhà an toàn mới lên xe rời đi.
Một cảnh này trước mặt người khác, đều cảm thấy hai người bọn họ không ngừng nhớ nhung, không biết đây có phải bọn họ cố ý làm cho những cặp mắt nhìn họ chằm chằm xem hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.