Chương 362: Rốt cuộc ông là gì của cháu
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Những năm gần đây, ông luôn che giấu Tiểu Bích mọi chuyện, từ trước tới nay ông không muốn con bé tham gia vào những chuyện này, ông hy vọng con bé có thể mãi mãi sống trong sự vô tư, mãi mãi không phải nhìn thấy những thứ ghê tởm trên thế gian này.
Nhưng tên Trần Việt đáng chết kia đã phá hủy tất cả những thứ này…
Ông cụ siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Tiểu Bích, cháu đứng lên trước đi, có lời gì thì từ từ nói với ông nội.”
Trần Tiểu Bích quỳ thẳng người, cầm bản xét nghiệm DNA mà Trần Việt đã đưa cho cô, giơ hai tay đưa cho ông cụ, khàn giọng nói: “Thẩm Văn Tuyên, mời ông nói cho con biết, rốt cuộc chúng ta có quan hệ như thế nào?”
Thẩm Văn Tuyên!
Ba chữ này đã đánh mạnh vào tim ông, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe chính miệng Trần Tiểu Bích nói ra ba chữ này, vẫn làm cho ông phải hãi hùng khiếp vía.
Những người khác nghi ngờ thân phận ông, ông sẽ giết người đó mà không hề nương tay, nhưng người đứng trước mặt lại chính là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thẩm, là người thân duy nhất của ông.
Ánh mắt của ông lóe lên vẻ hoảng loạn rồi biến mất, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Trần Tiểu Bích, cô càng xác định người đứng trước mặt có tên là Thẩm Văn Tuyên, là người có quan hệ huyết thống với cô, chứ không phải là ông cụ Trần, không phải là trưởng tộc nhà họ Trần mà người khác phải tôn kính.
“Tiểu Bích, nghe lời ông, cháu đứng lên trước rồi nói. Ông nội giúp cháu xử lý vết thương trước.” Ánh mắt tinh tường của ông cụ nhìn chằm chằm Trần Tiểu Bích, không bỏ qua một chút thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt cô.
Trần Tiểu Bích vẫn quỳ, nói gì cũng không nghe, vẫn cứ khăng khăng muốn nhận được câu trả lời: “Xin ông nói cho con biết, rốt cuộc ông là ai? Rốt cuộc chúng ta có quan hệ như thế nào?”
“Tiểu Bích, cháu đang nói gì vậy? Ông nội nghe không hiểu.”Ông không thể thừa nhận, thừa nhận bản thân là một kẻ giả mạo.
Thừa nhận mình chính là người thay thế cho ông cụ Trần còn đỡ, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận mình chính là Thẩm Văn Tuyên, nếu không thì ông không chỉ đối mặt với sự truy sát của Trần Việt, mà còn đối mặt với sự truy sát của cả nước.
Nếu không phải tình thế ép buộc, nếu không phải sớm bị dồn vào ngõ cụt, ông sao lại dùng thân phận của người khác để sống trên chứ.
Trên thế giới này, mỗi một người đều là một cá thể độc lập, mỗi người đều có con đường mình nên đi, đều có cuộc sống riêng của mình, sẽ không ai muốn làm người thay thế cho cuộc sống của người khác.
Trần Tiểu Bích rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Thẩm Văn Tuyên, con cầu xin ông đừng giả vờ nữa, ông căn bản không phải là ông nội của con, ông chính là người xấu, ông chính là hung thủ giết người. Chính ông đã bắt cóc Tiểu Nhung Nhung. Một đứa bé còn nhỏ như thế, vậy mà ông cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc ông có còn một chút tình người nào không?”
Ông tức giận nói: “Tiểu Bích, ông chính là ông nội của cháu, sao cháu có thể nói với ông nội như vậy. Chẳng lẽ những năm gần đây ông nội không yêu thương cháu sao? Người khác có thể nghi ngờ ông, thế nhưng cháu thì không.”
“Con hy vọng những năm gần đây ông đừng yêu thương con nhiều như vậy thì hơn.” Nếu ông không yêu thương cô, nếu ông đối với cô như một người xa lạ không hề có liên quan gì, vậy thì đối với cô mà nói, cho dù ông có như thế nào cô sẽ không quan tâm, cũng sẽ không vì ông mà đau lòng như vậy.
“Tiểu Bích, sao cháu có thể nói với ông những lời như vậy. Những năm gần đây ông thật sự rất yêu thương cháu.”Ông cụ lắc đầu, vẻ mặt đau khổ giống như bị hiểu lầm, bị oan ức.
“Con biết ông sẽ không thừa nhận.” Trần Tiểu Bích lại ném cho ông một tập tài liệu khác, lau nước mắt rồi nói: “Ông tự xem đi. Ông đã làm những chuyện độc ác gì. Những năm qua, tại sao ông không thể an phận một chút? Tiểu Nhung Nhung còn chưa tới bốn tuổi, ông lại bắt cóc con bé để uy hiếp ba mẹ nó, nếu ông vẫn còn chút tình người thì ông đã không làm những chuyện như vậy.”
“Tiểu Bích…”
“Đừng gọi tên tôi.”Trần Tiểu Bích vô cùng kích động nói, sau khi nói xong nước mắt càng chảy nhiều hơn.
“Bất cứ ai cũng có thể chỉ trích ông, mắng ông, thế nhưng cháu thì không, bởi vì ông chính là…” Lời nói gần như bật thốt lên, nhưng Thẩm Văn Tuyên vẫn rút lại đúng lúc.
Một khi ông thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, đó chính là thừa nhận ông là Thẩm Văn Tuyên, đây tuyệt đối không phải là kết quả mà ông muốn nhìn thấy trong nhiều năm khổ tâm tính kế.
Trần Tiểu Bích cắn chặt môi nói: “Ông có thể không thừa nhận thân phận của ông, vậy xin ông giao Tiểu Nhung Nhung ra đây, trả con bé trở về với ba mẹ nó.”
Nếu Thẩm Văn Tuyên không muốn thừa nhận thân phận, vậy thì cô cũng chỉ có thể lùi lại cầu xin chuyện khác, bây giờ tìm Tiểu Nhung Nhung trở về mới là chuyện quan trọng nhất.
“Tiểu Bích, Tiểu Nhung Nhung là chắt gái của ông, ông thương con bé còn không kịp, sao ông có thể giấu con bé chứ.” Chỉ cần ông sống chết cũng không thừa nhận, Tiểu Nhung Nhung không có ở chỗ của ông, ai biết được rốt cuộc là Trần Việt đang nói dối hay ông đang gạt người.
Trần Tiểu Bích gấp đến độ hét lên: “Thẩm Văn Tuyên, ông cũng có con của mình, ông cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của ba mẹ khi lo lắng cho con của mình chứ.”
Không nhắc đến chuyện con cái còn tốt, khi nhắc đến đứa con của ông, trong nháy mắt xung quanh ông bao trùm cơn tức giận, nỗi căm hận, sự tàn nhẫn tầng tầng lớp lớp.
Ông đương nhiên có con của mình, thế nhưng con trai ông đã bị người khác hại chết lúc còn rất trẻ, không chỉ con trai ông bị hại chết, mà con dâu của ông cũng bị hại, chỉ để lại một đứa con vẫn còn bọc tã.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Thẩm Văn Tuyên lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đào mả những tên ông đã giết ra, như vậy mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng ông.
Nếu Trần Tiểu Bích đã xác định ông chính là Thẩm Văn Tuyên, vậy thì ông có giả vờ tiếp đi chăng nữa, cô cũng sẽ không tin ông, không bằng dứt khoát nói cho cô biết mọi thứ, để cho cô biết ai mới là người thân, ai mới là kẻ thù.
“Tiểu Bích, nếu cháu muốn biết, vậy thì con đứng lên trước đi, ông nội sẽ nói cho cháu biết mọi thứ.” Thẩm Văn Tuyên lại ngồi xuống ghế mây, nhấp một ngụm trà đã sớm nguội lạnh.
Trần Tiểu Bích chống người đứng dậy, nhưng bởi vì quỳ quá lâu, hai chân đã quỳ đến tê rần, suýt chút nữa đã ngã trở lại, thế nhưng cô cắn răng cố gắng chống người đứng thẳng lên.
Thẩm Văn Tuyên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, ông tên là Thẩm Văn Tuyên, chính ông đã giết lão già nhà họ Trần, dựa theo diện mạo của ông ta để phẩu thuật thẩm mỹ, giả mạo thân phận của ông ta để tiếp tục sống.”
Năm đó bởi vì kế hoạch này, ông đã tốn năm năm mới có thể thực hiện được.
Ông ẩn núp bên cạnh ông cụ Trần, thăm dò thói quen trong sinh hoạt của ông ta, học theo cách nói chuyện, mô phỏng theo tất cả mọi thứ… Mãi đến khi tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng, ông mới bắt đầu hành động.
Cũng bởi vì chuẩn bị trong thời gian dài như vậy, hơn nữa ông còn phẫu thuật cho khuôn mặt gần như giống y hệt ông cụ Trần, cho nên hai cha con Trần Hạovà Trần Việt mới không phát hiện ra điểm khác thường.
“Tại, tại sao?Tại sao ông phải làm như vậy?” Giọng nói của Trần Tiểu Bích run rẩy, phải tốn một lúc lâu cô mới hỏi ra một câu đầy đủ.
“Tại sao ư?” Thẩm Văn Tuyên hừ lạnh, trong con ngươi hiện lên ý định giết người: “Bởi vì ông vẫn muốn sống. Ông muốn đoàn tụ với con của mình, muốn ôm cháu của mình.”
Năm đó khi ông vừa thay thế ông cụ Trần, trở thành một ông cụ Trần hoàn toàn mới.
Trước đó ông đã thông báo cho con trai của ông đến Giang Bắc để gặp ông, nhưng không nghĩ tới ông đã tới trễ một bước, khi ông đến nơi, hai vợ chồng con trai ông đã bị kẻ ác âm thầm giải quyết rồi.
Nhưng tên Trần Việt đáng chết kia đã phá hủy tất cả những thứ này…
Ông cụ siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Tiểu Bích, cháu đứng lên trước đi, có lời gì thì từ từ nói với ông nội.”
Trần Tiểu Bích quỳ thẳng người, cầm bản xét nghiệm DNA mà Trần Việt đã đưa cho cô, giơ hai tay đưa cho ông cụ, khàn giọng nói: “Thẩm Văn Tuyên, mời ông nói cho con biết, rốt cuộc chúng ta có quan hệ như thế nào?”
Thẩm Văn Tuyên!
Ba chữ này đã đánh mạnh vào tim ông, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe chính miệng Trần Tiểu Bích nói ra ba chữ này, vẫn làm cho ông phải hãi hùng khiếp vía.
Những người khác nghi ngờ thân phận ông, ông sẽ giết người đó mà không hề nương tay, nhưng người đứng trước mặt lại chính là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thẩm, là người thân duy nhất của ông.
Ánh mắt của ông lóe lên vẻ hoảng loạn rồi biến mất, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Trần Tiểu Bích, cô càng xác định người đứng trước mặt có tên là Thẩm Văn Tuyên, là người có quan hệ huyết thống với cô, chứ không phải là ông cụ Trần, không phải là trưởng tộc nhà họ Trần mà người khác phải tôn kính.
“Tiểu Bích, nghe lời ông, cháu đứng lên trước rồi nói. Ông nội giúp cháu xử lý vết thương trước.” Ánh mắt tinh tường của ông cụ nhìn chằm chằm Trần Tiểu Bích, không bỏ qua một chút thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt cô.
Trần Tiểu Bích vẫn quỳ, nói gì cũng không nghe, vẫn cứ khăng khăng muốn nhận được câu trả lời: “Xin ông nói cho con biết, rốt cuộc ông là ai? Rốt cuộc chúng ta có quan hệ như thế nào?”
“Tiểu Bích, cháu đang nói gì vậy? Ông nội nghe không hiểu.”Ông không thể thừa nhận, thừa nhận bản thân là một kẻ giả mạo.
Thừa nhận mình chính là người thay thế cho ông cụ Trần còn đỡ, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận mình chính là Thẩm Văn Tuyên, nếu không thì ông không chỉ đối mặt với sự truy sát của Trần Việt, mà còn đối mặt với sự truy sát của cả nước.
Nếu không phải tình thế ép buộc, nếu không phải sớm bị dồn vào ngõ cụt, ông sao lại dùng thân phận của người khác để sống trên chứ.
Trên thế giới này, mỗi một người đều là một cá thể độc lập, mỗi người đều có con đường mình nên đi, đều có cuộc sống riêng của mình, sẽ không ai muốn làm người thay thế cho cuộc sống của người khác.
Trần Tiểu Bích rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Thẩm Văn Tuyên, con cầu xin ông đừng giả vờ nữa, ông căn bản không phải là ông nội của con, ông chính là người xấu, ông chính là hung thủ giết người. Chính ông đã bắt cóc Tiểu Nhung Nhung. Một đứa bé còn nhỏ như thế, vậy mà ông cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc ông có còn một chút tình người nào không?”
Ông tức giận nói: “Tiểu Bích, ông chính là ông nội của cháu, sao cháu có thể nói với ông nội như vậy. Chẳng lẽ những năm gần đây ông nội không yêu thương cháu sao? Người khác có thể nghi ngờ ông, thế nhưng cháu thì không.”
“Con hy vọng những năm gần đây ông đừng yêu thương con nhiều như vậy thì hơn.” Nếu ông không yêu thương cô, nếu ông đối với cô như một người xa lạ không hề có liên quan gì, vậy thì đối với cô mà nói, cho dù ông có như thế nào cô sẽ không quan tâm, cũng sẽ không vì ông mà đau lòng như vậy.
“Tiểu Bích, sao cháu có thể nói với ông những lời như vậy. Những năm gần đây ông thật sự rất yêu thương cháu.”Ông cụ lắc đầu, vẻ mặt đau khổ giống như bị hiểu lầm, bị oan ức.
“Con biết ông sẽ không thừa nhận.” Trần Tiểu Bích lại ném cho ông một tập tài liệu khác, lau nước mắt rồi nói: “Ông tự xem đi. Ông đã làm những chuyện độc ác gì. Những năm qua, tại sao ông không thể an phận một chút? Tiểu Nhung Nhung còn chưa tới bốn tuổi, ông lại bắt cóc con bé để uy hiếp ba mẹ nó, nếu ông vẫn còn chút tình người thì ông đã không làm những chuyện như vậy.”
“Tiểu Bích…”
“Đừng gọi tên tôi.”Trần Tiểu Bích vô cùng kích động nói, sau khi nói xong nước mắt càng chảy nhiều hơn.
“Bất cứ ai cũng có thể chỉ trích ông, mắng ông, thế nhưng cháu thì không, bởi vì ông chính là…” Lời nói gần như bật thốt lên, nhưng Thẩm Văn Tuyên vẫn rút lại đúng lúc.
Một khi ông thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, đó chính là thừa nhận ông là Thẩm Văn Tuyên, đây tuyệt đối không phải là kết quả mà ông muốn nhìn thấy trong nhiều năm khổ tâm tính kế.
Trần Tiểu Bích cắn chặt môi nói: “Ông có thể không thừa nhận thân phận của ông, vậy xin ông giao Tiểu Nhung Nhung ra đây, trả con bé trở về với ba mẹ nó.”
Nếu Thẩm Văn Tuyên không muốn thừa nhận thân phận, vậy thì cô cũng chỉ có thể lùi lại cầu xin chuyện khác, bây giờ tìm Tiểu Nhung Nhung trở về mới là chuyện quan trọng nhất.
“Tiểu Bích, Tiểu Nhung Nhung là chắt gái của ông, ông thương con bé còn không kịp, sao ông có thể giấu con bé chứ.” Chỉ cần ông sống chết cũng không thừa nhận, Tiểu Nhung Nhung không có ở chỗ của ông, ai biết được rốt cuộc là Trần Việt đang nói dối hay ông đang gạt người.
Trần Tiểu Bích gấp đến độ hét lên: “Thẩm Văn Tuyên, ông cũng có con của mình, ông cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của ba mẹ khi lo lắng cho con của mình chứ.”
Không nhắc đến chuyện con cái còn tốt, khi nhắc đến đứa con của ông, trong nháy mắt xung quanh ông bao trùm cơn tức giận, nỗi căm hận, sự tàn nhẫn tầng tầng lớp lớp.
Ông đương nhiên có con của mình, thế nhưng con trai ông đã bị người khác hại chết lúc còn rất trẻ, không chỉ con trai ông bị hại chết, mà con dâu của ông cũng bị hại, chỉ để lại một đứa con vẫn còn bọc tã.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Thẩm Văn Tuyên lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đào mả những tên ông đã giết ra, như vậy mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng ông.
Nếu Trần Tiểu Bích đã xác định ông chính là Thẩm Văn Tuyên, vậy thì ông có giả vờ tiếp đi chăng nữa, cô cũng sẽ không tin ông, không bằng dứt khoát nói cho cô biết mọi thứ, để cho cô biết ai mới là người thân, ai mới là kẻ thù.
“Tiểu Bích, nếu cháu muốn biết, vậy thì con đứng lên trước đi, ông nội sẽ nói cho cháu biết mọi thứ.” Thẩm Văn Tuyên lại ngồi xuống ghế mây, nhấp một ngụm trà đã sớm nguội lạnh.
Trần Tiểu Bích chống người đứng dậy, nhưng bởi vì quỳ quá lâu, hai chân đã quỳ đến tê rần, suýt chút nữa đã ngã trở lại, thế nhưng cô cắn răng cố gắng chống người đứng thẳng lên.
Thẩm Văn Tuyên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, ông tên là Thẩm Văn Tuyên, chính ông đã giết lão già nhà họ Trần, dựa theo diện mạo của ông ta để phẩu thuật thẩm mỹ, giả mạo thân phận của ông ta để tiếp tục sống.”
Năm đó bởi vì kế hoạch này, ông đã tốn năm năm mới có thể thực hiện được.
Ông ẩn núp bên cạnh ông cụ Trần, thăm dò thói quen trong sinh hoạt của ông ta, học theo cách nói chuyện, mô phỏng theo tất cả mọi thứ… Mãi đến khi tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng, ông mới bắt đầu hành động.
Cũng bởi vì chuẩn bị trong thời gian dài như vậy, hơn nữa ông còn phẫu thuật cho khuôn mặt gần như giống y hệt ông cụ Trần, cho nên hai cha con Trần Hạovà Trần Việt mới không phát hiện ra điểm khác thường.
“Tại, tại sao?Tại sao ông phải làm như vậy?” Giọng nói của Trần Tiểu Bích run rẩy, phải tốn một lúc lâu cô mới hỏi ra một câu đầy đủ.
“Tại sao ư?” Thẩm Văn Tuyên hừ lạnh, trong con ngươi hiện lên ý định giết người: “Bởi vì ông vẫn muốn sống. Ông muốn đoàn tụ với con của mình, muốn ôm cháu của mình.”
Năm đó khi ông vừa thay thế ông cụ Trần, trở thành một ông cụ Trần hoàn toàn mới.
Trước đó ông đã thông báo cho con trai của ông đến Giang Bắc để gặp ông, nhưng không nghĩ tới ông đã tới trễ một bước, khi ông đến nơi, hai vợ chồng con trai ông đã bị kẻ ác âm thầm giải quyết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.