Chương 442: Sợ bóng tối
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Trần Việt đúng lúc đi tới: "Làm sao vậy?"
Giang Nhung cắn môi nhìn anh, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói cho anh biết: "Vừa rồi có người gọi điện thoại giấu số cho em, người bên trong đã thay đổi giọng, em không nghe ra hắn là ai, cũng không biết tại sao hắn năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho em?"
Giang Nhung chỉ vào gói hàng vừa mới nhận được, lại nói: "Hôm sinh nhật Nhung Nhung nhỏ, chúng ta cũng nhận được đôi giày thủy tinh được làm thủ công. Hôm nay hắn lại gửi cùng một đôi tương tự."
Trần Việt cầm đôi giày lên quan sát cẩn thận, quả thực phải tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể làm ra đôi giày thủy tinh đẹp mắt lại tinh xảo như vậy.
Người thần bí kia tốn nhiều tâm huyết như vậy để gửi hai đôi giày thủy tinh cho Nhung Nhung nhỏ.
Chỗ người thần bí ở đều là ảnh chụp Nhung Nhung nhỏ và Giang Nhung, ghi lại từng hứng thú, sở thích.
Ngoại trừ Tiêu Viễn Phong, Trần Việt thực sự còn không nghĩ được ra được người thứ hai nào sẽ quan tâm tới hai mẹ con Giang Nhung như vậy.
Anh ôm Giang Nhung, vỗ vào lưng cô trấn an: "Em cho anh thêm hai ngày nữa, hai ngày sau, anh sẽ tìm ra được người thần bí kia."
Bên phía Lục Diên đã có được vị trí cụ thể của người thần bí, đã theo dõi hắn hai mươi tư tiếng, chỉ còn thiếu hẹn gặp mặt hắn.
"Người thần bí này rốt cuộc là ai chứ?" Giang Nhung nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
"Ông ta chính là người thần bí." Trần Việt cho cô một câu trả lời mơ hồ, không xác nhận được 100% người kia là Tiêu Viễn Phong, anh sẽ không tùy tiện cho Giang Nhung hy vọng.
Thấy Trần Việt không chú trọng, Giang Nhung cũng sắp bị chọc tức rồi. Cô trừng mắt với anh, nói: "Em rất lo lắng."
"Không sao đâu."
"Trần Việt!"
Cô thực sự rất muốn đánh anh thì phải làm thế nào?
Cô định đánh anh đến mức ngay cả Nhung Nhung nhỏ - con gái anh cũng không nhận ra anh.
"Được rồi, anh đi dỗ con ngủ trước, em chờ anh ở trong phòng nhé."
"Không cần, để em dỗ con được rồi. Mắt anh vừa mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Mắt anh không sao." Anh lâu rồi chưa dỗ Nhung Nhung nhỏ ngủ, hôm nay anh kéo con ra, chủ yếu vẫn là do trong lòng anh có suy nghĩ khác.
Tối nay, để Nhung Nhung nhỏ ngủ ở trong phòng của cô bé, hai vợ chồng bọn họ có chuyện lớn đã lâu chưa làm.
Nhung Nhung nhỏ cũng rất hiểu chuyện, ba nói có chuyện quan trọng phải làm, cô bé liền ngoan ngoãn ngủ trong phòng mình.
Trước khi Nhung Nhung nhỏ nhắm mắt lại còn khẽ nói: "Ba, chúc ba ngủ ngon!"
"Nhung Nhung, chúc con ngủ ngon!" Trần Việt hôn nhẹ lên má Nhung Nhung nhỏ, chờ cô bé ngủ thiếp đi, anh mới rời đi.
Lúc đi, Trần Việt tắt tất cả đèn lớn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn bàn ở đầu giường cho Nhung Nhung nhỏ.
Trần Việt về phòng thì Giang Nhung đã rửa mặt xong, đang cầm máy sấy để sấy tóc.
Trần Việt đi đến bên cạnh cô, cầm máy sấy tóc trong tay cô và ấn cô ngồi vào xuống trước bàn trang điểm: "Để anh làm cho."
"Anh nằm nghỉ trước đi." Mắt anh vừa mới đỡ một chút, cô không nỡ để anh lại bận rộn.
Trần Việt khăng khăng muốn giúp cô sấy tóc, tất nhiên không để cho Giang Nhung từ chối.
Ngón tay thon dài của anh thay lược, vừa nhẹ nhàng chải mái tóc dài của cô, vừa cầm máy sấy để sấy tóc giúp cô.
Anh từng nghe người ta nói, người hữu tình như vậy đến khi tóc bạc cũng không xa rời nhau.
Sấy một lát, sự chú ý của Trần Việt không còn ở trên tóc của Giang Nhung nữa, anh nhìn chăm chú vào gương mặt ửng hồng của Giang Nhung trong gương.
Anh nhịn không được liền cúi đầu hôn trộm lên mặt cô một cái, trầm giọng gọi tên cô: "Giang Nhung..."
"Sao vậy?" Giang Nhung khẽ đáp một tiếng, chỉ mới nghe giọng nói khàn khàn hấp dẫn của anh, cô lại không tự chủ được mà đỏ mặt.
Trần Việt thả máy sấy tóc xuống, bế cô đi đến giường lớn...
Trong phòng bên này nóng như lửa, Trần Việt đang hưởng thụ ân ái đã lâu chưa hưởng thụ qua, lại không hề biết rằng không lâu sau khi anh đi ra, Nhung Nhung nhỏ liền tỉnh dậy.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ lờ mờ. Có lẽ không có ai bên cạnh, Nhung Nhung nhỏ bỗng nhiên tỉnh giấc.
Cô bé mở mắt ra, trước mắt hoàn toàn tối tăm, nỗi sợ hãi trước kia đột nhiên hiện lên trong đầu cô bé.
Cô bé nhìn thấy rất nhiều người xấu, những người xấu này nhét cô bé vào trong thùng và đậy lại, cô bé không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy rất sợ hãi.
Cô bé sợ đến mức cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, thậm chí quên cả khóc. Cô bé bò xuống giường và trốn ở trong góc phòng, hai mắt mở to sợ hãi quan sát xung quanh.
Cô bé rất sợ, sợ những người xấu đó sẽ lại chạy đến bắt cô bé, sẽ nhốt cô bé vào trong thùng, sẽ vứt cô bé xuống đất rồi lăn đi.
Nhưng lúc cô bé đang rất sợ hãi, cô bé nhìn thấy hình bóng quen thuộc, là anh Liệt yêu thương nhất của cô bé.
Anh Liệt chạy đến đuổi tất cả những người xấu, cứu cô bé khỏi tay những người xấu, đưa cô bé về nhà, trở lại bên cạnh ba mẹ.
Liệt mở đèn trong phòng, đảo mắt qua liền nhìn thấy Nhung Nhung nhỏ đang trốn ở trong góc phòng run lẩy bẩy. cậu bé bước đến bên cạnh cô bé, bế cô bé lên: "Nhung Nhung, anh Liệt ở đây, đừng sợ."
"Anh Liệt..." Được anh Liệt ôm vào trong lòng, Nhung Nhung nhỏ mới bớt căng thẳng, nhưng lại khóc òa.
"Nhung Nhung, không sao, không sao đâu. Anh Liệt đến rồi." Liệt xoa đầu Nhung Nhung nhỏ và khẽ an ủi.
Người của Thẩm Văn Tuyên ôm Nhung Nhung nhỏ đi, nhốt cô bé trong thùng gỗ. Từ đó về sau cô bé liền rất sợ bóng tối. Lúc ba mẹ cô bé chưa về, có lần cô bé trốn ở trong góc phòng, làm cậu bé tìm rất lâu mới tìm được.
Khi đó cậu bé đã phát hiện ra cô bé sợ bóng tối, đến buổi tối, nếu không bật đèn mà không có ai bên cạnh, cô bé sẽ sợ đến mức trốn đi.
Liệt chưa từng nói qua tình hình này cho Trần Việt và Giang Nhung biết. Bởi vì sau khi đưa Nhung Nhung nhỏ về chăm sóc chu đáo, Nhung Nhung nhỏ luôn ở cùng với ba mẹ, sẽ không xảy ra chuyện không trốn đi nữa.
Tối hôm nay, cậu bé biết Nhung Nhung nhỏ ngủ một mình trong phòng của mình nên lặng lẽ canh giữ bên ngoài phòng của cô bé. Vừa rồi cậu bé thấy tình hình bất thường nên vào phòng kiểm tra.
Vừa vào phòng, cậu bé không thấy Nhung Nhung nhỏ ở trên giường, trong lòng liền thấy nặng nề. Chắc chắn là cô bé sợ trốn đi rồi.
Quả nhiên, cậu bé nhìn đến góc phòng liền tìm được Nhung Nhung nhỏ.
Nhung Nhung nhỏ lau nước mắt, chu miệng, tủi thân nói: "Anh Liệt, Nhung Nhung rất sợ, rất sợ những người xấu!"
Liệt dịu dàng an ủi: "Anh Liệt ở cùng Nhung Nhung. Nếu những người xấu tới, anh Liệt sẽ đuổi chúng đi. Nhung Nhung yên tâm ngủ đi."
Nhung Nhung nhỏ chớp chớp đôi mắt: "Anh Liệt sẽ luôn ở bên cạnh Nhung Nhung sao?"
Liệt liên tục gật đầu: "Phải. Anh Liệt luôn ở bên cạnh Nhung Nhung, bảo vệ Nhung Nhung, không bao giờ để cho những người xấu kia làm hại Nhung Nhung nữa."
"Nhung Nhung không sợ nữa." Nghe anh Liệt bảo đảm, Nhung Nhung nhỏ bỗng nhiên cảm thấy không sợ nữa.
Liệt đặt cô bé lên giường, kéo chăn đắp lại cho cô bé: "Nhung Nhung ngoan ngủ đi."
Nhung Nhung nhỏ nắm chặt tay anh Liệt, buồn ngủ cũng phải nắm chặt lấy anh Liệt, như vậy cô bé mới có thể yên tâm ngủ được.
Giang Nhung cắn môi nhìn anh, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói cho anh biết: "Vừa rồi có người gọi điện thoại giấu số cho em, người bên trong đã thay đổi giọng, em không nghe ra hắn là ai, cũng không biết tại sao hắn năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho em?"
Giang Nhung chỉ vào gói hàng vừa mới nhận được, lại nói: "Hôm sinh nhật Nhung Nhung nhỏ, chúng ta cũng nhận được đôi giày thủy tinh được làm thủ công. Hôm nay hắn lại gửi cùng một đôi tương tự."
Trần Việt cầm đôi giày lên quan sát cẩn thận, quả thực phải tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể làm ra đôi giày thủy tinh đẹp mắt lại tinh xảo như vậy.
Người thần bí kia tốn nhiều tâm huyết như vậy để gửi hai đôi giày thủy tinh cho Nhung Nhung nhỏ.
Chỗ người thần bí ở đều là ảnh chụp Nhung Nhung nhỏ và Giang Nhung, ghi lại từng hứng thú, sở thích.
Ngoại trừ Tiêu Viễn Phong, Trần Việt thực sự còn không nghĩ được ra được người thứ hai nào sẽ quan tâm tới hai mẹ con Giang Nhung như vậy.
Anh ôm Giang Nhung, vỗ vào lưng cô trấn an: "Em cho anh thêm hai ngày nữa, hai ngày sau, anh sẽ tìm ra được người thần bí kia."
Bên phía Lục Diên đã có được vị trí cụ thể của người thần bí, đã theo dõi hắn hai mươi tư tiếng, chỉ còn thiếu hẹn gặp mặt hắn.
"Người thần bí này rốt cuộc là ai chứ?" Giang Nhung nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
"Ông ta chính là người thần bí." Trần Việt cho cô một câu trả lời mơ hồ, không xác nhận được 100% người kia là Tiêu Viễn Phong, anh sẽ không tùy tiện cho Giang Nhung hy vọng.
Thấy Trần Việt không chú trọng, Giang Nhung cũng sắp bị chọc tức rồi. Cô trừng mắt với anh, nói: "Em rất lo lắng."
"Không sao đâu."
"Trần Việt!"
Cô thực sự rất muốn đánh anh thì phải làm thế nào?
Cô định đánh anh đến mức ngay cả Nhung Nhung nhỏ - con gái anh cũng không nhận ra anh.
"Được rồi, anh đi dỗ con ngủ trước, em chờ anh ở trong phòng nhé."
"Không cần, để em dỗ con được rồi. Mắt anh vừa mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Mắt anh không sao." Anh lâu rồi chưa dỗ Nhung Nhung nhỏ ngủ, hôm nay anh kéo con ra, chủ yếu vẫn là do trong lòng anh có suy nghĩ khác.
Tối nay, để Nhung Nhung nhỏ ngủ ở trong phòng của cô bé, hai vợ chồng bọn họ có chuyện lớn đã lâu chưa làm.
Nhung Nhung nhỏ cũng rất hiểu chuyện, ba nói có chuyện quan trọng phải làm, cô bé liền ngoan ngoãn ngủ trong phòng mình.
Trước khi Nhung Nhung nhỏ nhắm mắt lại còn khẽ nói: "Ba, chúc ba ngủ ngon!"
"Nhung Nhung, chúc con ngủ ngon!" Trần Việt hôn nhẹ lên má Nhung Nhung nhỏ, chờ cô bé ngủ thiếp đi, anh mới rời đi.
Lúc đi, Trần Việt tắt tất cả đèn lớn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn bàn ở đầu giường cho Nhung Nhung nhỏ.
Trần Việt về phòng thì Giang Nhung đã rửa mặt xong, đang cầm máy sấy để sấy tóc.
Trần Việt đi đến bên cạnh cô, cầm máy sấy tóc trong tay cô và ấn cô ngồi vào xuống trước bàn trang điểm: "Để anh làm cho."
"Anh nằm nghỉ trước đi." Mắt anh vừa mới đỡ một chút, cô không nỡ để anh lại bận rộn.
Trần Việt khăng khăng muốn giúp cô sấy tóc, tất nhiên không để cho Giang Nhung từ chối.
Ngón tay thon dài của anh thay lược, vừa nhẹ nhàng chải mái tóc dài của cô, vừa cầm máy sấy để sấy tóc giúp cô.
Anh từng nghe người ta nói, người hữu tình như vậy đến khi tóc bạc cũng không xa rời nhau.
Sấy một lát, sự chú ý của Trần Việt không còn ở trên tóc của Giang Nhung nữa, anh nhìn chăm chú vào gương mặt ửng hồng của Giang Nhung trong gương.
Anh nhịn không được liền cúi đầu hôn trộm lên mặt cô một cái, trầm giọng gọi tên cô: "Giang Nhung..."
"Sao vậy?" Giang Nhung khẽ đáp một tiếng, chỉ mới nghe giọng nói khàn khàn hấp dẫn của anh, cô lại không tự chủ được mà đỏ mặt.
Trần Việt thả máy sấy tóc xuống, bế cô đi đến giường lớn...
Trong phòng bên này nóng như lửa, Trần Việt đang hưởng thụ ân ái đã lâu chưa hưởng thụ qua, lại không hề biết rằng không lâu sau khi anh đi ra, Nhung Nhung nhỏ liền tỉnh dậy.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ lờ mờ. Có lẽ không có ai bên cạnh, Nhung Nhung nhỏ bỗng nhiên tỉnh giấc.
Cô bé mở mắt ra, trước mắt hoàn toàn tối tăm, nỗi sợ hãi trước kia đột nhiên hiện lên trong đầu cô bé.
Cô bé nhìn thấy rất nhiều người xấu, những người xấu này nhét cô bé vào trong thùng và đậy lại, cô bé không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy rất sợ hãi.
Cô bé sợ đến mức cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, thậm chí quên cả khóc. Cô bé bò xuống giường và trốn ở trong góc phòng, hai mắt mở to sợ hãi quan sát xung quanh.
Cô bé rất sợ, sợ những người xấu đó sẽ lại chạy đến bắt cô bé, sẽ nhốt cô bé vào trong thùng, sẽ vứt cô bé xuống đất rồi lăn đi.
Nhưng lúc cô bé đang rất sợ hãi, cô bé nhìn thấy hình bóng quen thuộc, là anh Liệt yêu thương nhất của cô bé.
Anh Liệt chạy đến đuổi tất cả những người xấu, cứu cô bé khỏi tay những người xấu, đưa cô bé về nhà, trở lại bên cạnh ba mẹ.
Liệt mở đèn trong phòng, đảo mắt qua liền nhìn thấy Nhung Nhung nhỏ đang trốn ở trong góc phòng run lẩy bẩy. cậu bé bước đến bên cạnh cô bé, bế cô bé lên: "Nhung Nhung, anh Liệt ở đây, đừng sợ."
"Anh Liệt..." Được anh Liệt ôm vào trong lòng, Nhung Nhung nhỏ mới bớt căng thẳng, nhưng lại khóc òa.
"Nhung Nhung, không sao, không sao đâu. Anh Liệt đến rồi." Liệt xoa đầu Nhung Nhung nhỏ và khẽ an ủi.
Người của Thẩm Văn Tuyên ôm Nhung Nhung nhỏ đi, nhốt cô bé trong thùng gỗ. Từ đó về sau cô bé liền rất sợ bóng tối. Lúc ba mẹ cô bé chưa về, có lần cô bé trốn ở trong góc phòng, làm cậu bé tìm rất lâu mới tìm được.
Khi đó cậu bé đã phát hiện ra cô bé sợ bóng tối, đến buổi tối, nếu không bật đèn mà không có ai bên cạnh, cô bé sẽ sợ đến mức trốn đi.
Liệt chưa từng nói qua tình hình này cho Trần Việt và Giang Nhung biết. Bởi vì sau khi đưa Nhung Nhung nhỏ về chăm sóc chu đáo, Nhung Nhung nhỏ luôn ở cùng với ba mẹ, sẽ không xảy ra chuyện không trốn đi nữa.
Tối hôm nay, cậu bé biết Nhung Nhung nhỏ ngủ một mình trong phòng của mình nên lặng lẽ canh giữ bên ngoài phòng của cô bé. Vừa rồi cậu bé thấy tình hình bất thường nên vào phòng kiểm tra.
Vừa vào phòng, cậu bé không thấy Nhung Nhung nhỏ ở trên giường, trong lòng liền thấy nặng nề. Chắc chắn là cô bé sợ trốn đi rồi.
Quả nhiên, cậu bé nhìn đến góc phòng liền tìm được Nhung Nhung nhỏ.
Nhung Nhung nhỏ lau nước mắt, chu miệng, tủi thân nói: "Anh Liệt, Nhung Nhung rất sợ, rất sợ những người xấu!"
Liệt dịu dàng an ủi: "Anh Liệt ở cùng Nhung Nhung. Nếu những người xấu tới, anh Liệt sẽ đuổi chúng đi. Nhung Nhung yên tâm ngủ đi."
Nhung Nhung nhỏ chớp chớp đôi mắt: "Anh Liệt sẽ luôn ở bên cạnh Nhung Nhung sao?"
Liệt liên tục gật đầu: "Phải. Anh Liệt luôn ở bên cạnh Nhung Nhung, bảo vệ Nhung Nhung, không bao giờ để cho những người xấu kia làm hại Nhung Nhung nữa."
"Nhung Nhung không sợ nữa." Nghe anh Liệt bảo đảm, Nhung Nhung nhỏ bỗng nhiên cảm thấy không sợ nữa.
Liệt đặt cô bé lên giường, kéo chăn đắp lại cho cô bé: "Nhung Nhung ngoan ngủ đi."
Nhung Nhung nhỏ nắm chặt tay anh Liệt, buồn ngủ cũng phải nắm chặt lấy anh Liệt, như vậy cô bé mới có thể yên tâm ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.