Chương 522: Tâm trạng lại bị quấy nhiễu
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Trần Việt đi ra khỏi cửa lớn thì thấy trợ lý Đường Nghị đã chờ sẵn từ lâu.
Thấy Trần Việt xuất hiện, Đường Nghị lập tức đi tới: "Tổng giám đốc Trần, chuyện anh bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra ra được rồi."
Trần Việt lạnh lùng mở miệng nói: "Nói."
Đường Nghị nói: "18 tháng này, Henry nhận lời mời của Trình Diệp về nước, sau khi về nước lại cùng mợ chủ nhận thiết kế loạt trang phục Gió yêu do PM mới đưa ra."
Trần Việt nhướn mày hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"
Chẳng lẽ anh đã suy nghĩ nhiều sao? Anh luôn cảm thấy ánh mắt Henry nhìn Giang Nhung hơi đặc biệt, không hề giống với giữa đồng nghiệp bình thường.
Trần Việt vẫn không được nhạy bén lắm về tình cảm nam nữ.
Anh phát hiện Henry đối xử khác với Giang Nhung, chỉ là vì anh cảm thấy vợ mình cũng bị người khác mơ ước.
Đường Nghị lặng lẽ liếc nhìn anh, nói tiếp: "Trước mắt chúng tôi chỉ có thể điều tra ra được như vậy thôi."
Trần Việt không tiếp lời mà lên xe, căn dặn tài xế rời đi.
So với chuyện của Henry, tìm kiếm hung thủ đã giết ông Tiêu quan trọng hơn, một ngày còn chưa tìm được hung thủ, anh lại không thể yên tâm.
Bên phía Lục Diên tạm thời không có tin tức tốt gì. Tin tức trên mạng đã bị anh ép xuống, nhưng số lượng thảo luận dưới mạng cũng kinh người.
Nhiều người thảo luận, vài phút có thể làm lớn chuyện, đến lúc đó nhất định sẽ có người nhiều chuyện nói ra thân phận của người chết.
Cho nên anh bảo Tiêu Kình Hà phối hợp anh, chắc chắn không thể để lộ ra bất kỳ tin tức nào với bên ngoài.
Chỉ cần Tiêu Kình Hà không để lộ ra, như vậy kẻ có thể để lộ ra tin tức về thân phận người chết chắc chắn là hung thủ.
Lần này, anh phải một lưới bắt hết những kẻ đứng phía sau.
...
Sau khi tiễn Trần Việt đi rồi, Giang Nhung mới về phòng nghỉ ngơi, vất vả mấy giờ, cô thực sự rất mệt mỏi, buồn ngủ.
Cô thay áo ngủ nằm ở trên giường, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng trong đầu lại tỉnh táo, nằm một lúc vẫn ngủ không được.
Trong đầu cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến ba mẹ đã qua đời, nghĩ đến ba mẹ nhà họ Trần đang ở trên núi Yên Nhiên, còn có Trần Tiểu Bích đã muốn dọn ra ngoài ở...
Cô nghĩ tới mỗi người trong nhà mình, đương nhiên cũng không quên ông anh hôm nay ăn thuốc nổ của mình.
Cô quyết định không tới công ty PM đi làm, sau này sẽ cố gắng tìm một người bạn gái cho anh ta.
Anh ta sớm cưới vợ, ba mẹ ở trên thiên đường cũng có thể yên tâm.
Ôi!
Giang Nhung phát hiện gần đây mình càng lúc càng có nhiều chuyện cần quan tâm, luôn quan tâm hết chuyện này đến chuyện kia, quan tâm tới mức sắp biến mình thành một bà cụ rồi.
Trần Việt luôn nói với cô, chuyện không cần quan tâm thì đừng quan tâm, quan tâm nhiều sẽ mau già.
Cô cũng hiểu điều này, nhưng không khống chế được bản thân mà đi suy nghĩ nhiều.
Giang Nhung nghĩ đến Trần Việt, anh mới rời đi được một lúc nhưng cô đã thấy nhớ anh rồi.
Cô phải nhắn tin cho anh, bảo anh khi làm việc, rảnh rỗi nên nghỉ ngơi một lát, đừng nghĩ mình giống như máy móc, làm việc không biết ngừng nghỉ.
Giang Nhung tính lấy điện thoại mới phát hiện ra mình không tìm thấy.
Điện thoại đi đâu rồi?
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng mới nhớ ra.
Buổi trưa ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng, khi cô chống lại Henry đã làm rơi điện thoại xuống đất.
Lúc đó cô bị dọa, lại nghe Trần Việt đến nên trong giây lát đầu óc bối rối, cũng không biết mình đã ra khỏi nhà vệ sinh thế nào, càng khỏi phải nói tới chuyện nhặt điện thoại về.
Giang Nhung lấy điện thoại dự phòng trong nhà, thử gọi vào điện thoại của mình.
Nếu như điện thoại bị rơi hỏng mà không có người nào nhặt, vậy cô sẽ đi làm lại thẻ sim, không cần tới điện thoại nữa.
Chỉ đáng tiếc là trong điện thoại di động của cô còn lưu ảnh gợi cảm của ngài Trần nhà cô, nếu để cho người khác thấy được sẽ không tốt.
Giang Nhung quen tay bấm số điện thoại của mình. Sau khi cô gọi đi, bên kia nhanh chóng được kết nối. Trong điện thoại vọng đến một giọng nói đặc biệt dễ nghe, nhưng lại làm cho Giang Nhung cảm giác ớn lạnh toàn thân.
"Giang Nhung, là tôi!"
Giang Nhung nghe ra được Henry đang cười, anh ta chắc chắn đang cười.
Giang Nhungtheo bản năng khẽ cắn môi nói: "Là anh cầm điện thoại của tôi sao?"
"Tôi có lòng tốt nhặt điện thoại về giúp cô, cô nên cám ơn tôi mới phải." Henry mỉm cười nói, giọng nói kia giống như anh ta và Giang Nhung là bạn tốt nhiều năm vậy.
"Cám ơn anh à?" Nếu không phải vì anh ta, điện thoại của cô sẽ rơi sao? Nói thế nào cũng không tới phiên cô phải cảm ơn anh ta.
Henry lại nói: "Nghe nói cô không khỏe nên về nhà nghỉ ngơi. Như vậy đi, điện thoại tạm thời cứ để ở chỗ tôi, ngày mai cô đi làm tôi sẽ giao cho cô. Nếu như cô cần dùng gấp, tôi cũng có thể đưa tới nhà cho cô."
"Không cần!" Vừa nghe Henry muốn tới nhà, Giang Nhung lại thấy nổi da gà. Cô không muốn dẫn sói vào nhà đâu.
Người đàn ông này, cô thấy tránh anh ta càng xa càng tốt, không cần dính vào, kẻo lại chọc cho mình thêm tức giận.
Giang Nhung nói: "Anh đưa điện thoại cho tiểu Lâm, cô ấy sẽ đưa lại cho tôi."
Henry không để ý tới lời Giang Nhung nói, tiếp tục nói theo ý mình: "Nếu không, tôi đưa điện thoại di động của cô cho Leo Trần."
"Anh để ở chỗ anh đi, ngày mai tôi sẽ đến công ty lấy." Giang Nhung không muốn để cho Trần Việt biết cô và người đàn ông này từng có dây dưa, không hy vọng Trần Việt sẽ hiểu nhầm cô, càng không muốn thêm rắc rối cho Trần Việt.
"Được, vậy ngày mai tôi sẽ chờ cô."
"Anh không thể giao cho tiểu Lâm à?" Giang Nhung không muốn đi tới công ty, cô định chỉ gửi đơn xin nghỉ việc điện tử cho Trình Diệp là được rồi.
"Điện thoại của cô thì đương nhiên phải do cô tới lấy rồi, nếu không tôi lại giao nó cho Minh Chí." Anh ta khẽ cười một tiếng, lại nói: “Tôi nghĩ dáng người mình cũng rất tốt, vì vậy tự ý quyết định đổi hết ảnh của Minh Chí trong điện thoại của cô thành của tôi."
"Henry, mẹ nó, tôi nói cho anh biết, anh đừng quá đáng quá." Giang Nhung cảm thấy mình thật sự gặp phải biến thái rồi.
Sao Trần Việt và anh trai của cô lại có thể quen biết với người bạn như vậy chứ?
Nghĩ đến Tiêu Kình Hà, Giang Nhung không nằm yên được nữa. Cô muốn hỏi thăm anh trai mình một ít tin tức có liên quan tới Henry này, xem có phải trước đây cô từng đắc tội anh ta không?
Bị Henry quấy nhiễu như vậy, Giang Nhung không buồn ngủ nữa. Cô rời giường đi lên tầng ba, gõ cửa phòng của Tiêu Kình Hà.
"Anh, là em đây."
Trong phòng không có ai trả lời, Giang Nhung lại tiếp tục gõ, vẫn không có người nào lên tiếng.
"Anh, anh mở cửa đi, em có việc tìm anh."
Trong phòng vẫn không có bất kỳ tiếng động nào.
Giang Nhung sốt ruột, vội vàng gọi Hương Tú cầm chìa khoá dự phòng để mở cửa. Sau khi cô mở cửa ra, bởi vì trong phòng không mở cửa sổ, cũng không bật đèn nên rất tối, giơ tay cũng không thấy được năm ngón.
Giang Nhung giơ tay bật đèn, liền nhìn thấy Tiêu Kình Hà nằm co người ở trên sofa trong phòng.
Anh ta lớn như vậy mà co người nằm ở trên đó giống như một đứa trẻ, nhìn có cảm giác vô cùng bất lực.
"Anh sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Nhung đi tới bên cạnh Tiêu Kình Hà, ôm lấy anh ta.
Nhưng Tiêu Kình Hà không trả lời cô, anh ta giống như kẻ ngốc, hai mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, không nói một lời, cũng không hề trả lời Giang Nhung.
Giang Nhung từng nghe người ta nói qua, hễ là người nghiên cứu tâm lý của người khác đều sẽ có bệnh về tâm lý, bình thường bọn họ có thể kiểm soát được chính mình, nhưng một khi đã phát ra thì có thể sẽ không khống chế nổi.
Cô không biết có phải Tiêu Kình Hà bị như vậy không?
"Anh?"
Giang Nhung lại thăm dò gọi anh ta một tiếng, nhưng anh ta vẫn không trả lời cô.
Thấy Trần Việt xuất hiện, Đường Nghị lập tức đi tới: "Tổng giám đốc Trần, chuyện anh bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra ra được rồi."
Trần Việt lạnh lùng mở miệng nói: "Nói."
Đường Nghị nói: "18 tháng này, Henry nhận lời mời của Trình Diệp về nước, sau khi về nước lại cùng mợ chủ nhận thiết kế loạt trang phục Gió yêu do PM mới đưa ra."
Trần Việt nhướn mày hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"
Chẳng lẽ anh đã suy nghĩ nhiều sao? Anh luôn cảm thấy ánh mắt Henry nhìn Giang Nhung hơi đặc biệt, không hề giống với giữa đồng nghiệp bình thường.
Trần Việt vẫn không được nhạy bén lắm về tình cảm nam nữ.
Anh phát hiện Henry đối xử khác với Giang Nhung, chỉ là vì anh cảm thấy vợ mình cũng bị người khác mơ ước.
Đường Nghị lặng lẽ liếc nhìn anh, nói tiếp: "Trước mắt chúng tôi chỉ có thể điều tra ra được như vậy thôi."
Trần Việt không tiếp lời mà lên xe, căn dặn tài xế rời đi.
So với chuyện của Henry, tìm kiếm hung thủ đã giết ông Tiêu quan trọng hơn, một ngày còn chưa tìm được hung thủ, anh lại không thể yên tâm.
Bên phía Lục Diên tạm thời không có tin tức tốt gì. Tin tức trên mạng đã bị anh ép xuống, nhưng số lượng thảo luận dưới mạng cũng kinh người.
Nhiều người thảo luận, vài phút có thể làm lớn chuyện, đến lúc đó nhất định sẽ có người nhiều chuyện nói ra thân phận của người chết.
Cho nên anh bảo Tiêu Kình Hà phối hợp anh, chắc chắn không thể để lộ ra bất kỳ tin tức nào với bên ngoài.
Chỉ cần Tiêu Kình Hà không để lộ ra, như vậy kẻ có thể để lộ ra tin tức về thân phận người chết chắc chắn là hung thủ.
Lần này, anh phải một lưới bắt hết những kẻ đứng phía sau.
...
Sau khi tiễn Trần Việt đi rồi, Giang Nhung mới về phòng nghỉ ngơi, vất vả mấy giờ, cô thực sự rất mệt mỏi, buồn ngủ.
Cô thay áo ngủ nằm ở trên giường, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng trong đầu lại tỉnh táo, nằm một lúc vẫn ngủ không được.
Trong đầu cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến ba mẹ đã qua đời, nghĩ đến ba mẹ nhà họ Trần đang ở trên núi Yên Nhiên, còn có Trần Tiểu Bích đã muốn dọn ra ngoài ở...
Cô nghĩ tới mỗi người trong nhà mình, đương nhiên cũng không quên ông anh hôm nay ăn thuốc nổ của mình.
Cô quyết định không tới công ty PM đi làm, sau này sẽ cố gắng tìm một người bạn gái cho anh ta.
Anh ta sớm cưới vợ, ba mẹ ở trên thiên đường cũng có thể yên tâm.
Ôi!
Giang Nhung phát hiện gần đây mình càng lúc càng có nhiều chuyện cần quan tâm, luôn quan tâm hết chuyện này đến chuyện kia, quan tâm tới mức sắp biến mình thành một bà cụ rồi.
Trần Việt luôn nói với cô, chuyện không cần quan tâm thì đừng quan tâm, quan tâm nhiều sẽ mau già.
Cô cũng hiểu điều này, nhưng không khống chế được bản thân mà đi suy nghĩ nhiều.
Giang Nhung nghĩ đến Trần Việt, anh mới rời đi được một lúc nhưng cô đã thấy nhớ anh rồi.
Cô phải nhắn tin cho anh, bảo anh khi làm việc, rảnh rỗi nên nghỉ ngơi một lát, đừng nghĩ mình giống như máy móc, làm việc không biết ngừng nghỉ.
Giang Nhung tính lấy điện thoại mới phát hiện ra mình không tìm thấy.
Điện thoại đi đâu rồi?
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng mới nhớ ra.
Buổi trưa ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng, khi cô chống lại Henry đã làm rơi điện thoại xuống đất.
Lúc đó cô bị dọa, lại nghe Trần Việt đến nên trong giây lát đầu óc bối rối, cũng không biết mình đã ra khỏi nhà vệ sinh thế nào, càng khỏi phải nói tới chuyện nhặt điện thoại về.
Giang Nhung lấy điện thoại dự phòng trong nhà, thử gọi vào điện thoại của mình.
Nếu như điện thoại bị rơi hỏng mà không có người nào nhặt, vậy cô sẽ đi làm lại thẻ sim, không cần tới điện thoại nữa.
Chỉ đáng tiếc là trong điện thoại di động của cô còn lưu ảnh gợi cảm của ngài Trần nhà cô, nếu để cho người khác thấy được sẽ không tốt.
Giang Nhung quen tay bấm số điện thoại của mình. Sau khi cô gọi đi, bên kia nhanh chóng được kết nối. Trong điện thoại vọng đến một giọng nói đặc biệt dễ nghe, nhưng lại làm cho Giang Nhung cảm giác ớn lạnh toàn thân.
"Giang Nhung, là tôi!"
Giang Nhung nghe ra được Henry đang cười, anh ta chắc chắn đang cười.
Giang Nhungtheo bản năng khẽ cắn môi nói: "Là anh cầm điện thoại của tôi sao?"
"Tôi có lòng tốt nhặt điện thoại về giúp cô, cô nên cám ơn tôi mới phải." Henry mỉm cười nói, giọng nói kia giống như anh ta và Giang Nhung là bạn tốt nhiều năm vậy.
"Cám ơn anh à?" Nếu không phải vì anh ta, điện thoại của cô sẽ rơi sao? Nói thế nào cũng không tới phiên cô phải cảm ơn anh ta.
Henry lại nói: "Nghe nói cô không khỏe nên về nhà nghỉ ngơi. Như vậy đi, điện thoại tạm thời cứ để ở chỗ tôi, ngày mai cô đi làm tôi sẽ giao cho cô. Nếu như cô cần dùng gấp, tôi cũng có thể đưa tới nhà cho cô."
"Không cần!" Vừa nghe Henry muốn tới nhà, Giang Nhung lại thấy nổi da gà. Cô không muốn dẫn sói vào nhà đâu.
Người đàn ông này, cô thấy tránh anh ta càng xa càng tốt, không cần dính vào, kẻo lại chọc cho mình thêm tức giận.
Giang Nhung nói: "Anh đưa điện thoại cho tiểu Lâm, cô ấy sẽ đưa lại cho tôi."
Henry không để ý tới lời Giang Nhung nói, tiếp tục nói theo ý mình: "Nếu không, tôi đưa điện thoại di động của cô cho Leo Trần."
"Anh để ở chỗ anh đi, ngày mai tôi sẽ đến công ty lấy." Giang Nhung không muốn để cho Trần Việt biết cô và người đàn ông này từng có dây dưa, không hy vọng Trần Việt sẽ hiểu nhầm cô, càng không muốn thêm rắc rối cho Trần Việt.
"Được, vậy ngày mai tôi sẽ chờ cô."
"Anh không thể giao cho tiểu Lâm à?" Giang Nhung không muốn đi tới công ty, cô định chỉ gửi đơn xin nghỉ việc điện tử cho Trình Diệp là được rồi.
"Điện thoại của cô thì đương nhiên phải do cô tới lấy rồi, nếu không tôi lại giao nó cho Minh Chí." Anh ta khẽ cười một tiếng, lại nói: “Tôi nghĩ dáng người mình cũng rất tốt, vì vậy tự ý quyết định đổi hết ảnh của Minh Chí trong điện thoại của cô thành của tôi."
"Henry, mẹ nó, tôi nói cho anh biết, anh đừng quá đáng quá." Giang Nhung cảm thấy mình thật sự gặp phải biến thái rồi.
Sao Trần Việt và anh trai của cô lại có thể quen biết với người bạn như vậy chứ?
Nghĩ đến Tiêu Kình Hà, Giang Nhung không nằm yên được nữa. Cô muốn hỏi thăm anh trai mình một ít tin tức có liên quan tới Henry này, xem có phải trước đây cô từng đắc tội anh ta không?
Bị Henry quấy nhiễu như vậy, Giang Nhung không buồn ngủ nữa. Cô rời giường đi lên tầng ba, gõ cửa phòng của Tiêu Kình Hà.
"Anh, là em đây."
Trong phòng không có ai trả lời, Giang Nhung lại tiếp tục gõ, vẫn không có người nào lên tiếng.
"Anh, anh mở cửa đi, em có việc tìm anh."
Trong phòng vẫn không có bất kỳ tiếng động nào.
Giang Nhung sốt ruột, vội vàng gọi Hương Tú cầm chìa khoá dự phòng để mở cửa. Sau khi cô mở cửa ra, bởi vì trong phòng không mở cửa sổ, cũng không bật đèn nên rất tối, giơ tay cũng không thấy được năm ngón.
Giang Nhung giơ tay bật đèn, liền nhìn thấy Tiêu Kình Hà nằm co người ở trên sofa trong phòng.
Anh ta lớn như vậy mà co người nằm ở trên đó giống như một đứa trẻ, nhìn có cảm giác vô cùng bất lực.
"Anh sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Nhung đi tới bên cạnh Tiêu Kình Hà, ôm lấy anh ta.
Nhưng Tiêu Kình Hà không trả lời cô, anh ta giống như kẻ ngốc, hai mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, không nói một lời, cũng không hề trả lời Giang Nhung.
Giang Nhung từng nghe người ta nói qua, hễ là người nghiên cứu tâm lý của người khác đều sẽ có bệnh về tâm lý, bình thường bọn họ có thể kiểm soát được chính mình, nhưng một khi đã phát ra thì có thể sẽ không khống chế nổi.
Cô không biết có phải Tiêu Kình Hà bị như vậy không?
"Anh?"
Giang Nhung lại thăm dò gọi anh ta một tiếng, nhưng anh ta vẫn không trả lời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.