Chương 150: Thích một tên đáng ghét
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Trong màn cười cười nói nói hân hoan, con cháu ba đời nhà họ Trần được các trưởng bối phát tiền lì xì.
Giang Nhung lấy món quà đã chuẩn bị từ trước, đưa cho mọi người, các bậc trưởng bối cùng Trần Tiểu Bích đều rất yêu thích.
Ông cụ Trần dù sao cũng đã lớn tuổi, có thể chịu đựng đến bây giờ đã là không dễ, sau khi nhận quà liền để Trần Việt đưa mình trở về phòng.
Mẹ Trần kéo Giang Nhung lại dặn dò vài câu, sau đó cũng cùng ba Trần về phòng trước để nghỉ ngơi.
Các trưởng bối vừa rời đi, trong nháy mắt sắc mặt Trần Tiểu Bích ảm đạm, vùi ở trong sô pha, ánh mắt kinh ngạc nhìn cái gì đó.
"Tiểu Bích, làm sao vậy?" Giang Nhung vốn định lên lầu, nhìn thấy Trần Tiểu Bích có vẻ gì không đúng, không khỏi quan tâm nói.
"Chị dâu... "Trần Tiểu Bích ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng, còn nói: "Chị cảm thấy thích một người thì nên chờ người đó thích mình hay là chủ động theo đuổi người ta?"
Giang Nhung ngồi xuống bên cạnh Trần Tiểu Bích, chăm chú suy nghĩ một chút, nói: "Theo chị thấy, nếu thích thì nên dũng cảm theo đuổi. Em không theo đuổi nhỡ đối phương cũng nghĩ như em. Vậy không phải là bỏ lỡ nhau sao?"
Giang Nhung thấy kiểu người có tính cách như Trần Việt mãi mãi cũng sẽ không chủ động theo đuổi con gái.
Trong sinh hoạt, nếu như cô không chủ động một chút, chờ anh chủ động, chắc là hiện tại bọn họ cũng không thể là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
"Chủ động theo đuổi sao?" Trần Tiểu Bích lẩm bẩm hỏi.
"Tiểu Bích có người để thích rồi sao?" Giang Nhung lại hỏi.
Trần Tiểu Bích chớp mắt một cái, nước mắt đong đầy rồi mới lên tiếng: "Đúng vậy. Em thích một tên rất đáng ghét."
Một người đàn ông không muốn nhận điện thoại của cô, lại càng không muốn gặp cô, thật sự khiến người ta chán ghét, từ trước tới giờ cô chưa từng ghét ai như vậy.
Tối hôm nay, cô lại gọi cho anh ta, rõ ràng là điện thoại riêng nhưng người nhận lại là cấp dưới của anh ta.
Cô để người kia gọi anh ta nhận điện thoại, người kia rõ ràng dừng một lúc, mới nói: "Quân đoàn trưởng đang bận công vụ không có thời gian. Ngài ấy nói sau này cô đừng gọi điện thoại cho ngài ấy nữa."
Cô biết nhất định anh ta đang ở ngay bên cạnh, thậm chí còn có thể nghe được giọng nói của cô nhưng chính là anh ta không muốn nói chuyện với cô.
Trần Tiểu Bích sao lại không hiểu, trước kia khi cô mười tám tuổi, mỗi khi gọi điện thoại, anh ta đều nghe, còn nói với cô rất nhiều chuyện thú vị trong quân đội.
Thời điểm Tết năm ngoái, cô trải qua Tết ở thủ đô, anh ta còn đặc biệt chạy từ Giang Bắc về thủ đô, đưa cho cô một món quà lớn.
Lúc nhìn thấy cô, anh ta còn kéo cô vào trước ngực: "Tiểu Bích hình như cao lên rồi, đến cằm cậu út rồi. Còn cao hơn nữa có phải định cao hơn cậu út không?"
Cô vùi ở trong ngực anh làm nũng: "Chiến Niệm Bắc, tôi chỉ muốn nhanh thành người lớn, không thể nào lại cao hơn nữa, vì thế cậu không cần lo lắng."
Anh ta cười xoa xoa đầu cô: "Con gái cao quá cũng không tiện, đến lúc đó sẽ không có chàng trai nào cưới đâu."
"Chiến Niệm Bắc, Cậu biết không, từ nhỏ ước muốn của tôi chính là gả cho cậu." tâm tư cô đơn thuần, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái ấy.
"Con bé ngốc." Anh ta lại xoa xoa mặt cô, giống như lúc còn nhỏ: "Cậu là cậu của cháu. Người cũng lớn rồi, sau này không được nói linh tinh thế nữa."
Anh ta nói cô đang nói linh tinh, nhưng trong lòng cô vô cùng biết rõ, đời này, anh ta chính là người duy nhất cô muốn cưới.
Tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ này vô cùng kiên định.
Năm ngoái, qua hết dịp Tết, khi anh ta phải về Giang Bắc, còn chính mình nói với cô: "Tiểu Bích, cố gắng học tập. Chỉ cần thi đậu đại học, mùa xuân sang năm cậu sẽ tới thăm sớm một chút."
Sau đó cô liền nỗ lực học tập, trước nay chưa từng có nỗ lực như vậy, tất cả tinh thần đều đặt ở việc học tập.
Chỉ là bởi vì anh ta đã nói, chỉ cần cô thi có kết quả học tập tốt, có thể vào trường đại học tốt nhất, là cô có thể sớm gặp được anh ta.
Thành tích học tập của cô vốn không kém, lại thêm nỗ lực nên thành tích học tập tăng vụt lên, khi nghỉ hè, cô khoe thành tích tốt với anh ta.
Sau khi nghe anh ta vô cùng cao hứng, ở trong điện thoại, cô đều có thể nghe được tiếng cười sảng khoái của anh ta, anh ta còn đồng ý cho cô lên Giang Bắc tìm anh ta.
Thế là một thân một mình cô từ Mĩ bay đến Giang Bắc, gặp được anh.
Ngày ấy, anh đến sân bay đón cô, một thân quân trang đẹp trai vô cùng, nhìn thấy, cô liền không dời mắt nổi.
"Chiến Niệm Bắc." Cô chạy về phía anh ta, phi vào lồng ngực anh ta, ôm chặt lấy: "Cậu có nhớ tôi không?"
"Nhớ. Tất nhiên là nhớ rồi." Chiến Niệm Bắc cười nói. Tiếng cười sảng khoái tựa như đều chấn động cả sân bay.
Toàn bộ thời gian nghỉ hè, cô đều đi cùng với anh.
Sau khi làm việc, anh sẽ đích thân lái xe dẫn cô đi chơi, ăn đồ ăn vặt đặc sản nơi đây.
Khoảng thời gian đó, cô cảm giác mình thật vui vẻ, thật vui vẻ, thậm chí cảm thấy sau khi cô trưởng thành, việc gả cho anh vô cùng dễ dàng.
Kết thúc nghỉ hè, cô phải về Mĩ báo danh đại học, lúc gần đi anh còn nói với cô, Tết năm nay nhất định sẽ tới sớm gặp cô.
Trong lúc đó hai người bọn họ vốn vui vẻ, có thể đã xảy ra chuyện kỳ lạ gì đó vào ngày cô tròn mười tám tuổi.
Ngày ấy, cô đợi từ 0 giờ cho đến 0 giờ ngày hôm sau, đợi ròng rã hai mươi bốn tiếng đều không nhận được anh gọi điện thoại đến chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cô vốn suy nghĩ rất nhiều để nói cho anh nghe, muốn nói cho anh biết, ngày hôm nay cô tròn mười tám tuổi, chính thức là người trưởng thành rồi.
Nhưng chuẩn bị thật nhiều thật là nhiều câu nói, lại không có cơ hội nói cho anh biết.
Anh không chỉ không chủ động gọi điện thoại cho cô, cô chủ động gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nhận.
Từ ngày hôm đó, cô không nghe được tiếng anh chứ nói gì đến nhìn thấy người, dường như anh có ý định né tránh cô như thế.
"Anh em cũng có lúc rất khiến cho người ta thấy ghét." Giang Nhung xoa xoa đầu Trần Tiểu Bích còn nói: "Có một vài người con trai không có tài ăn nói, chỉ cần trong lòng người đó có em là được rồi."
"Nhưng mà..." Trần Tiểu Bích không nói ra được.
Bởi vì cô cũng không biết trong lòng anh có mình hay không, hoặc là coi như trong lòng anh có cô, vậy cũng chỉ là cậu với cháu gái, không phải là tình yêu nam nữ.
"Nhưng mà cái gì?" Giang Nhung hỏi lại.
Trần Tiểu Bích lấy điện thoại di động ra, mở ra album ảnh, mở tới một tấm hình, đưa ra trước mặt Giang Nhung: "Chị dâu, chị thấy hai chúng em hợp hay không hợp?"
Bức ảnh là một người đàn ông anh tuấn, Giang Nhung đã xem bức ảnh này ở trên internet, chính là người chèo lái Thịnh Thiên, Leo Trần.
Nghe đồn người này ở trên thương trường vô cùng quyết đoán, mạnh mẽ vang dội, còn có nghe đồn người này mang vẻ đẹp nữ tính.
Có điều những thứ này đều là tin tức thấy trên internet, Giang Nhung chưa từng thấy anh ta, nên không tùy ý đánh giá.
"Chị dâu, chị không nói gì, tức là cảm thấy hai chúng em không hợp sao?" Trần Tiểu Bích khổ sở nói.
"Tiểu Bích, thích hợp hay không thích hợp không chỉ là vẻ bề ngoài, còn là nhiều phương diện khác." Giang Nhung ôm lấy Trần Tiểu Bích, còn nói: "Mặc kệ em quyết định làm cái gì, mọi người trong nhà đều sẽ ủng hộ em."
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Giang Nhung lấy món quà đã chuẩn bị từ trước, đưa cho mọi người, các bậc trưởng bối cùng Trần Tiểu Bích đều rất yêu thích.
Ông cụ Trần dù sao cũng đã lớn tuổi, có thể chịu đựng đến bây giờ đã là không dễ, sau khi nhận quà liền để Trần Việt đưa mình trở về phòng.
Mẹ Trần kéo Giang Nhung lại dặn dò vài câu, sau đó cũng cùng ba Trần về phòng trước để nghỉ ngơi.
Các trưởng bối vừa rời đi, trong nháy mắt sắc mặt Trần Tiểu Bích ảm đạm, vùi ở trong sô pha, ánh mắt kinh ngạc nhìn cái gì đó.
"Tiểu Bích, làm sao vậy?" Giang Nhung vốn định lên lầu, nhìn thấy Trần Tiểu Bích có vẻ gì không đúng, không khỏi quan tâm nói.
"Chị dâu... "Trần Tiểu Bích ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng, còn nói: "Chị cảm thấy thích một người thì nên chờ người đó thích mình hay là chủ động theo đuổi người ta?"
Giang Nhung ngồi xuống bên cạnh Trần Tiểu Bích, chăm chú suy nghĩ một chút, nói: "Theo chị thấy, nếu thích thì nên dũng cảm theo đuổi. Em không theo đuổi nhỡ đối phương cũng nghĩ như em. Vậy không phải là bỏ lỡ nhau sao?"
Giang Nhung thấy kiểu người có tính cách như Trần Việt mãi mãi cũng sẽ không chủ động theo đuổi con gái.
Trong sinh hoạt, nếu như cô không chủ động một chút, chờ anh chủ động, chắc là hiện tại bọn họ cũng không thể là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
"Chủ động theo đuổi sao?" Trần Tiểu Bích lẩm bẩm hỏi.
"Tiểu Bích có người để thích rồi sao?" Giang Nhung lại hỏi.
Trần Tiểu Bích chớp mắt một cái, nước mắt đong đầy rồi mới lên tiếng: "Đúng vậy. Em thích một tên rất đáng ghét."
Một người đàn ông không muốn nhận điện thoại của cô, lại càng không muốn gặp cô, thật sự khiến người ta chán ghét, từ trước tới giờ cô chưa từng ghét ai như vậy.
Tối hôm nay, cô lại gọi cho anh ta, rõ ràng là điện thoại riêng nhưng người nhận lại là cấp dưới của anh ta.
Cô để người kia gọi anh ta nhận điện thoại, người kia rõ ràng dừng một lúc, mới nói: "Quân đoàn trưởng đang bận công vụ không có thời gian. Ngài ấy nói sau này cô đừng gọi điện thoại cho ngài ấy nữa."
Cô biết nhất định anh ta đang ở ngay bên cạnh, thậm chí còn có thể nghe được giọng nói của cô nhưng chính là anh ta không muốn nói chuyện với cô.
Trần Tiểu Bích sao lại không hiểu, trước kia khi cô mười tám tuổi, mỗi khi gọi điện thoại, anh ta đều nghe, còn nói với cô rất nhiều chuyện thú vị trong quân đội.
Thời điểm Tết năm ngoái, cô trải qua Tết ở thủ đô, anh ta còn đặc biệt chạy từ Giang Bắc về thủ đô, đưa cho cô một món quà lớn.
Lúc nhìn thấy cô, anh ta còn kéo cô vào trước ngực: "Tiểu Bích hình như cao lên rồi, đến cằm cậu út rồi. Còn cao hơn nữa có phải định cao hơn cậu út không?"
Cô vùi ở trong ngực anh làm nũng: "Chiến Niệm Bắc, tôi chỉ muốn nhanh thành người lớn, không thể nào lại cao hơn nữa, vì thế cậu không cần lo lắng."
Anh ta cười xoa xoa đầu cô: "Con gái cao quá cũng không tiện, đến lúc đó sẽ không có chàng trai nào cưới đâu."
"Chiến Niệm Bắc, Cậu biết không, từ nhỏ ước muốn của tôi chính là gả cho cậu." tâm tư cô đơn thuần, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái ấy.
"Con bé ngốc." Anh ta lại xoa xoa mặt cô, giống như lúc còn nhỏ: "Cậu là cậu của cháu. Người cũng lớn rồi, sau này không được nói linh tinh thế nữa."
Anh ta nói cô đang nói linh tinh, nhưng trong lòng cô vô cùng biết rõ, đời này, anh ta chính là người duy nhất cô muốn cưới.
Tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ này vô cùng kiên định.
Năm ngoái, qua hết dịp Tết, khi anh ta phải về Giang Bắc, còn chính mình nói với cô: "Tiểu Bích, cố gắng học tập. Chỉ cần thi đậu đại học, mùa xuân sang năm cậu sẽ tới thăm sớm một chút."
Sau đó cô liền nỗ lực học tập, trước nay chưa từng có nỗ lực như vậy, tất cả tinh thần đều đặt ở việc học tập.
Chỉ là bởi vì anh ta đã nói, chỉ cần cô thi có kết quả học tập tốt, có thể vào trường đại học tốt nhất, là cô có thể sớm gặp được anh ta.
Thành tích học tập của cô vốn không kém, lại thêm nỗ lực nên thành tích học tập tăng vụt lên, khi nghỉ hè, cô khoe thành tích tốt với anh ta.
Sau khi nghe anh ta vô cùng cao hứng, ở trong điện thoại, cô đều có thể nghe được tiếng cười sảng khoái của anh ta, anh ta còn đồng ý cho cô lên Giang Bắc tìm anh ta.
Thế là một thân một mình cô từ Mĩ bay đến Giang Bắc, gặp được anh.
Ngày ấy, anh đến sân bay đón cô, một thân quân trang đẹp trai vô cùng, nhìn thấy, cô liền không dời mắt nổi.
"Chiến Niệm Bắc." Cô chạy về phía anh ta, phi vào lồng ngực anh ta, ôm chặt lấy: "Cậu có nhớ tôi không?"
"Nhớ. Tất nhiên là nhớ rồi." Chiến Niệm Bắc cười nói. Tiếng cười sảng khoái tựa như đều chấn động cả sân bay.
Toàn bộ thời gian nghỉ hè, cô đều đi cùng với anh.
Sau khi làm việc, anh sẽ đích thân lái xe dẫn cô đi chơi, ăn đồ ăn vặt đặc sản nơi đây.
Khoảng thời gian đó, cô cảm giác mình thật vui vẻ, thật vui vẻ, thậm chí cảm thấy sau khi cô trưởng thành, việc gả cho anh vô cùng dễ dàng.
Kết thúc nghỉ hè, cô phải về Mĩ báo danh đại học, lúc gần đi anh còn nói với cô, Tết năm nay nhất định sẽ tới sớm gặp cô.
Trong lúc đó hai người bọn họ vốn vui vẻ, có thể đã xảy ra chuyện kỳ lạ gì đó vào ngày cô tròn mười tám tuổi.
Ngày ấy, cô đợi từ 0 giờ cho đến 0 giờ ngày hôm sau, đợi ròng rã hai mươi bốn tiếng đều không nhận được anh gọi điện thoại đến chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cô vốn suy nghĩ rất nhiều để nói cho anh nghe, muốn nói cho anh biết, ngày hôm nay cô tròn mười tám tuổi, chính thức là người trưởng thành rồi.
Nhưng chuẩn bị thật nhiều thật là nhiều câu nói, lại không có cơ hội nói cho anh biết.
Anh không chỉ không chủ động gọi điện thoại cho cô, cô chủ động gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nhận.
Từ ngày hôm đó, cô không nghe được tiếng anh chứ nói gì đến nhìn thấy người, dường như anh có ý định né tránh cô như thế.
"Anh em cũng có lúc rất khiến cho người ta thấy ghét." Giang Nhung xoa xoa đầu Trần Tiểu Bích còn nói: "Có một vài người con trai không có tài ăn nói, chỉ cần trong lòng người đó có em là được rồi."
"Nhưng mà..." Trần Tiểu Bích không nói ra được.
Bởi vì cô cũng không biết trong lòng anh có mình hay không, hoặc là coi như trong lòng anh có cô, vậy cũng chỉ là cậu với cháu gái, không phải là tình yêu nam nữ.
"Nhưng mà cái gì?" Giang Nhung hỏi lại.
Trần Tiểu Bích lấy điện thoại di động ra, mở ra album ảnh, mở tới một tấm hình, đưa ra trước mặt Giang Nhung: "Chị dâu, chị thấy hai chúng em hợp hay không hợp?"
Bức ảnh là một người đàn ông anh tuấn, Giang Nhung đã xem bức ảnh này ở trên internet, chính là người chèo lái Thịnh Thiên, Leo Trần.
Nghe đồn người này ở trên thương trường vô cùng quyết đoán, mạnh mẽ vang dội, còn có nghe đồn người này mang vẻ đẹp nữ tính.
Có điều những thứ này đều là tin tức thấy trên internet, Giang Nhung chưa từng thấy anh ta, nên không tùy ý đánh giá.
"Chị dâu, chị không nói gì, tức là cảm thấy hai chúng em không hợp sao?" Trần Tiểu Bích khổ sở nói.
"Tiểu Bích, thích hợp hay không thích hợp không chỉ là vẻ bề ngoài, còn là nhiều phương diện khác." Giang Nhung ôm lấy Trần Tiểu Bích, còn nói: "Mặc kệ em quyết định làm cái gì, mọi người trong nhà đều sẽ ủng hộ em."
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.