Chương 74: Tôi đã kết hôn
Mộc Thất Thất
23/05/2019
"Chị khỏi cần giả bộ đáng thương trước mặt tôi, tôi không phải đàn ông nên không nuốt được cái trò ấy của chị đâu." Giang Nhung chỉ cảm thấy ghê tởm khi Giang Hân tỏ ra như vậy. Cô dừng một chút rồi nói tiếp, "Giang Hân, tôi chỉ muốn nói cho chị biết điều này, các người coi Cù Mạnh Chiến như bảo bối, muốn sinh con cho anh ta thì tự đi mà sinh, đừng kéo tôi vào. Tôi đồng ý gặp chị vì muốn biết tình hình của mẹ thôi."
"Mẹ..." Giang Hân suýt thì thốt ra gì đó, song may mà kịp dừng lại. Nếu giờ cô ta nói tình hình của mẹ cho Giang Nhung thì chắc chắn cô sẽ bất chấp tất cả mà quay về Kinh Đô. Một khi Giang Nhung về đến nơi thì bố cô ta nhất định sẽ dùng mọi cách để giữ Giang Nhung lại rồi nhét cô qua cho Cù Mạnh Chiến. Giang Hân nghĩ đến đây bèn nhanh trí sửa lời, "Mẹ vẫn khỏe lắm, mẹ bảo chị chuyển lời cho em, bảo em phải nghe lời bố."
Giang Hân biết nhược điểm của Giang Nhung là gì, cô có thể không cần bố nhưng luôn quan tâm đến mẹ. Đương nhiên mẹ của hai người hoàn toàn không nói như vậy, Giang Hân cố tình bẻ cong sự thật để Giang Nhung căm ghét mẹ và vĩnh viễn không bao giờ quay về Kinh Đô nữa.
"Mẹ... thật sự đã nói thế ư?" Giang Nhung nhớ tới cảnh mẹ khóc ba năm trước. Đúng vậy, hẳn đó là lời mẹ có thể nói ra mà, như ba năm trước mẹ đã bảo cô hãy nhường Cù Mạnh Chiến cho chị mình.
Giang Nhung đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, dù nói không quan tâm nhưng vẫn sẽ để ý, vẫn sẽ đau lòng. Bao lần chìm trong giấc mộng, cô mơ thấy mẹ xoa đầu cô và dịu dàng nói, "Nhung Nhung ngoan nhất, mẹ yêu Nhung Nhung nhất."
"Mẹ còn bảo chị phải khuyên em bớt bốc đồng xốc nổi đi, chuyện đã qua thì cứ để nó qua, đừng để mãi trong lòng. Dù sao hai ta cũng là chị em trong nhà, ai sinh con cho Cù Mạnh Chiến chẳng được." Giang Hân vừa nói vừa quan sát phản ứng của Giang Nhung. Cô ta thấy sự đau đớn dâng lên trong mắt em gái thì biết mình đã thành công.
Giang Hân đẩy tấm chi phiếu về phía Giang Nhung rồi nói tiếp, "Nhung Nhung, chị biết tính em nên sẽ không ép em làm chuyện mà em không muốn. Em cứ cầm lấy tấm chi phiếu này rồi đi tới một nơi không ai có thể tìm thấy em, sẽ không ai có thể làm tổn thương em được nữa."
Nói qua nói lại, mục đích của Giang Hân vẫn chỉ là mong cô rời khỏi Giang Bắc. Ba năm trước, Giang Nhung bị ép rời khỏi Kinh Đô. Ba năm sau, cô không muốn bước lên vết xe đổ ngày xưa nữa. Giang Nhung bây giờ đã không còn là cô gái mà Giang Hân có thể tổn thương nữa.
Cô mỉm cười, "Mười sáu tỷ thôi à? Chỉ vậy thôi mà muốn đuổi tôi khỏi Giang Bắc, chị cũng coi thường tôi quá. Nếu chị muốn tôi đi như thế thì đưa hẳn ba mươi tỷ ra đây rồi tôi sẽ răm rắp nghe lời, chị bảo tôi đi đâu thì tôi đi đấy."
"Nhung Nhung, em trở thành người như vậy từ bao giờ thế?" Giang Hân giật mình hoảng hốt như thể Giang Nhung đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ nào đó.
"Chị nghĩ tôi vẫn ngu đần chờ chị cho tôi cái rọ rồi ngoan ngoãn chui vào hả?" Giang Nhung không khách sáo vạch trần chị ta. Cô không để Giang Hân kịp phân bua đã nói tiếp, "Chị Giang ạ, chị chẳng phải sợ bóng sợ gió tôi sẽ quay về với anh chồng nhà chị đâu. Tôi nói thẳng cho chị biết nhé, tôi đã kết hôn rồi. Chồng tôi còn đang ở bên ngoài chờ tôi, không còn việc gì thì tôi về trước đây."
Giang Nhung nói xong bèn xách túi đi, không thèm đếm xỉa gì đến những món ăn khoái khẩu mà Giang Hân gọi. Dù đồ ăn có ngon đến mấy, phải ngồi cùng với kẻ mình ghét thì cũng vô vị. Ngược lại, chỉ cần được ở bên người mình thích thì đồ ăn có không ngon cũng trở thành ngon thôi.
Giang Nhung đã kết hôn ư? Giang Hân kinh ngạc một lúc lâu mới kịp phản ứng mà chạy tới cạnh cửa sổ. Cô ta thấy Giang Nhung đi về phía một người đàn ông, anh chàng kia xách túi giúp Giang Nhung rồi xoa đầu cô. Cô mỉm cười với anh, đưa tay sửa sang lại khăn quàng cổ của anh.
Khăn đôi à?
Giang Hân phải công nhận rằng lúc mới nhìn thấy Giang Nhung, em gái cô ta rõ ràng đã trưởng thành hơn trước và càng hút mắt người khác hơn. Mọi hành động của Giang Nhung đều cho thấy cô đã sống rất tốt trong suốt ba năm bị gia đình ruồng bỏ. Chẳng lẽ tất cả đều nhờ người đàn ông ấy sao?
Giang Hân nhìn người đàn ông nọ ôm eo Giang Nhung, hai người cùng sánh bước rời khỏi nhà hàng. Bóng lưng của anh ta nhìn rất quen, dường như Giang Hân đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, chẳng lẽ là người quen?
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!
…
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Trần Việt kéo Giang Nhung đi một lúc lâu cũng không nói đi đâu, Giang Nhung thấy khó hiểu bèn hỏi.
"Đưa em đến nơi mà mọi cô gái đều muốn đến." Trần Việt nghiêng đầu nhìn cô và trả lời rất bình tĩnh.
Tuy đã vào đông nhưng nhiệt độ ở Giang Bắc cũng không quá thấp, thời tiết hôm nay rất đẹp, rất hợp ra ngoài đi dạo.
Chuyện hôm qua khiến Giang Nhung trốn tránh Trần Việt theo bản năng, anh phải nghĩ cách chuộc lỗi. Trần Việt quyết định dẫn Giang Nhung ra ngoài chơi, nhưng cụ thể đi đâu thì anh không biết, bèn xin ý kiến của trợ lý Hứa. Trợ lý Hứa nói phụ nữ thích nhất đi mua sắm, thứ hai là thích những điều lãng mạn.
Trần Việt không biết làm gì mới được coi là lãng mạn, bèn chọn cách đầu tiên là đưa Giang Nhung đi mua sắm. Mua sắm với anh mà nói là hoàn toàn không có áp lực, chỉ cần cô thích thì cứ mua thôi.
"Trung tâm thương mại hả?" Giang Nhung nói một câu đúng mục đích của Trần Việt.
Xem ra phụ nữ nào cũng thích mua sắm cả.
Đường Hoà Bình là phố đi bộ nổi tiếng Giang Bắc với hàng hóa đa dạng và đồ ăn vặt đặc sắc, mọi thứ bạn cần đều có thể mua được ở đây. Quan trọng đây là khu mua sắm tổng hợp, hàng hóa có đủ các cấp bậc khác nhau, đảm bảo bạn có thể tìm được món đồ ưng ý mà vừa túi tiền của mình.
Giang Nhung cũng không cần mua gì, nhưng phụ nữ không phải cứ cần mua đồ mới đi dạo phố, đôi khi chỉ đơn giản là muốn đi dạo vậy thôi. Hiếm khi được tổng giám đốc sẵn lòng dành thời gian cuối tuần để đi chơi với cô, đương nhiên cô không có lý do gì để từ chối rồi.
Mỗi lần Trần Việt đến Giang Bắc đều là đến nhanh đi cũng nhanh, mang tiếng tới thành phố này nhiều nhưng cũng không quen thuộc nơi đây cho lắm. Hơn thế nữa, anh là một người bận rộn không có thời gian lang thang phố xá nên mới cần đến Hứa Huệ Nhi lên kế hoạch đi chơi cho anh. Đầu tiên là đi đâu làm gì, sau đó là làm gì đi đâu... Hành trình hôm nay đã được Hứa Huệ Nhi làm một bản báo cáo kế hoạch giao cho Trần Việt.
Trần Việt nghĩ Hứa Huệ Nhi giúp anh làm báo cáo như vậy là chuyện bình thường, nhưng anh đã bỏ qua nụ cười của cô ta khi giao bản kế hoạch.
"Mẹ..." Giang Hân suýt thì thốt ra gì đó, song may mà kịp dừng lại. Nếu giờ cô ta nói tình hình của mẹ cho Giang Nhung thì chắc chắn cô sẽ bất chấp tất cả mà quay về Kinh Đô. Một khi Giang Nhung về đến nơi thì bố cô ta nhất định sẽ dùng mọi cách để giữ Giang Nhung lại rồi nhét cô qua cho Cù Mạnh Chiến. Giang Hân nghĩ đến đây bèn nhanh trí sửa lời, "Mẹ vẫn khỏe lắm, mẹ bảo chị chuyển lời cho em, bảo em phải nghe lời bố."
Giang Hân biết nhược điểm của Giang Nhung là gì, cô có thể không cần bố nhưng luôn quan tâm đến mẹ. Đương nhiên mẹ của hai người hoàn toàn không nói như vậy, Giang Hân cố tình bẻ cong sự thật để Giang Nhung căm ghét mẹ và vĩnh viễn không bao giờ quay về Kinh Đô nữa.
"Mẹ... thật sự đã nói thế ư?" Giang Nhung nhớ tới cảnh mẹ khóc ba năm trước. Đúng vậy, hẳn đó là lời mẹ có thể nói ra mà, như ba năm trước mẹ đã bảo cô hãy nhường Cù Mạnh Chiến cho chị mình.
Giang Nhung đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, dù nói không quan tâm nhưng vẫn sẽ để ý, vẫn sẽ đau lòng. Bao lần chìm trong giấc mộng, cô mơ thấy mẹ xoa đầu cô và dịu dàng nói, "Nhung Nhung ngoan nhất, mẹ yêu Nhung Nhung nhất."
"Mẹ còn bảo chị phải khuyên em bớt bốc đồng xốc nổi đi, chuyện đã qua thì cứ để nó qua, đừng để mãi trong lòng. Dù sao hai ta cũng là chị em trong nhà, ai sinh con cho Cù Mạnh Chiến chẳng được." Giang Hân vừa nói vừa quan sát phản ứng của Giang Nhung. Cô ta thấy sự đau đớn dâng lên trong mắt em gái thì biết mình đã thành công.
Giang Hân đẩy tấm chi phiếu về phía Giang Nhung rồi nói tiếp, "Nhung Nhung, chị biết tính em nên sẽ không ép em làm chuyện mà em không muốn. Em cứ cầm lấy tấm chi phiếu này rồi đi tới một nơi không ai có thể tìm thấy em, sẽ không ai có thể làm tổn thương em được nữa."
Nói qua nói lại, mục đích của Giang Hân vẫn chỉ là mong cô rời khỏi Giang Bắc. Ba năm trước, Giang Nhung bị ép rời khỏi Kinh Đô. Ba năm sau, cô không muốn bước lên vết xe đổ ngày xưa nữa. Giang Nhung bây giờ đã không còn là cô gái mà Giang Hân có thể tổn thương nữa.
Cô mỉm cười, "Mười sáu tỷ thôi à? Chỉ vậy thôi mà muốn đuổi tôi khỏi Giang Bắc, chị cũng coi thường tôi quá. Nếu chị muốn tôi đi như thế thì đưa hẳn ba mươi tỷ ra đây rồi tôi sẽ răm rắp nghe lời, chị bảo tôi đi đâu thì tôi đi đấy."
"Nhung Nhung, em trở thành người như vậy từ bao giờ thế?" Giang Hân giật mình hoảng hốt như thể Giang Nhung đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ nào đó.
"Chị nghĩ tôi vẫn ngu đần chờ chị cho tôi cái rọ rồi ngoan ngoãn chui vào hả?" Giang Nhung không khách sáo vạch trần chị ta. Cô không để Giang Hân kịp phân bua đã nói tiếp, "Chị Giang ạ, chị chẳng phải sợ bóng sợ gió tôi sẽ quay về với anh chồng nhà chị đâu. Tôi nói thẳng cho chị biết nhé, tôi đã kết hôn rồi. Chồng tôi còn đang ở bên ngoài chờ tôi, không còn việc gì thì tôi về trước đây."
Giang Nhung nói xong bèn xách túi đi, không thèm đếm xỉa gì đến những món ăn khoái khẩu mà Giang Hân gọi. Dù đồ ăn có ngon đến mấy, phải ngồi cùng với kẻ mình ghét thì cũng vô vị. Ngược lại, chỉ cần được ở bên người mình thích thì đồ ăn có không ngon cũng trở thành ngon thôi.
Giang Nhung đã kết hôn ư? Giang Hân kinh ngạc một lúc lâu mới kịp phản ứng mà chạy tới cạnh cửa sổ. Cô ta thấy Giang Nhung đi về phía một người đàn ông, anh chàng kia xách túi giúp Giang Nhung rồi xoa đầu cô. Cô mỉm cười với anh, đưa tay sửa sang lại khăn quàng cổ của anh.
Khăn đôi à?
Giang Hân phải công nhận rằng lúc mới nhìn thấy Giang Nhung, em gái cô ta rõ ràng đã trưởng thành hơn trước và càng hút mắt người khác hơn. Mọi hành động của Giang Nhung đều cho thấy cô đã sống rất tốt trong suốt ba năm bị gia đình ruồng bỏ. Chẳng lẽ tất cả đều nhờ người đàn ông ấy sao?
Giang Hân nhìn người đàn ông nọ ôm eo Giang Nhung, hai người cùng sánh bước rời khỏi nhà hàng. Bóng lưng của anh ta nhìn rất quen, dường như Giang Hân đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, chẳng lẽ là người quen?
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!
…
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Trần Việt kéo Giang Nhung đi một lúc lâu cũng không nói đi đâu, Giang Nhung thấy khó hiểu bèn hỏi.
"Đưa em đến nơi mà mọi cô gái đều muốn đến." Trần Việt nghiêng đầu nhìn cô và trả lời rất bình tĩnh.
Tuy đã vào đông nhưng nhiệt độ ở Giang Bắc cũng không quá thấp, thời tiết hôm nay rất đẹp, rất hợp ra ngoài đi dạo.
Chuyện hôm qua khiến Giang Nhung trốn tránh Trần Việt theo bản năng, anh phải nghĩ cách chuộc lỗi. Trần Việt quyết định dẫn Giang Nhung ra ngoài chơi, nhưng cụ thể đi đâu thì anh không biết, bèn xin ý kiến của trợ lý Hứa. Trợ lý Hứa nói phụ nữ thích nhất đi mua sắm, thứ hai là thích những điều lãng mạn.
Trần Việt không biết làm gì mới được coi là lãng mạn, bèn chọn cách đầu tiên là đưa Giang Nhung đi mua sắm. Mua sắm với anh mà nói là hoàn toàn không có áp lực, chỉ cần cô thích thì cứ mua thôi.
"Trung tâm thương mại hả?" Giang Nhung nói một câu đúng mục đích của Trần Việt.
Xem ra phụ nữ nào cũng thích mua sắm cả.
Đường Hoà Bình là phố đi bộ nổi tiếng Giang Bắc với hàng hóa đa dạng và đồ ăn vặt đặc sắc, mọi thứ bạn cần đều có thể mua được ở đây. Quan trọng đây là khu mua sắm tổng hợp, hàng hóa có đủ các cấp bậc khác nhau, đảm bảo bạn có thể tìm được món đồ ưng ý mà vừa túi tiền của mình.
Giang Nhung cũng không cần mua gì, nhưng phụ nữ không phải cứ cần mua đồ mới đi dạo phố, đôi khi chỉ đơn giản là muốn đi dạo vậy thôi. Hiếm khi được tổng giám đốc sẵn lòng dành thời gian cuối tuần để đi chơi với cô, đương nhiên cô không có lý do gì để từ chối rồi.
Mỗi lần Trần Việt đến Giang Bắc đều là đến nhanh đi cũng nhanh, mang tiếng tới thành phố này nhiều nhưng cũng không quen thuộc nơi đây cho lắm. Hơn thế nữa, anh là một người bận rộn không có thời gian lang thang phố xá nên mới cần đến Hứa Huệ Nhi lên kế hoạch đi chơi cho anh. Đầu tiên là đi đâu làm gì, sau đó là làm gì đi đâu... Hành trình hôm nay đã được Hứa Huệ Nhi làm một bản báo cáo kế hoạch giao cho Trần Việt.
Trần Việt nghĩ Hứa Huệ Nhi giúp anh làm báo cáo như vậy là chuyện bình thường, nhưng anh đã bỏ qua nụ cười của cô ta khi giao bản kế hoạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.