Chương 849: Vết thương từ đâu ra?
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Trần Dận Trạch, Trần Nhạc Nhung tức giận cắn chặt răng: "Anh ấy muốn bắt nạt em, em bằng lòng cho anh ấy bắt nạt, có liên quan gì tới anh chứ?”
"Ừ, tốt lắm! Đúng là con ruột của ba mẹ, tính cách cũng không giống người thường." Trần Dận Trạch cười nhẹ nhàng, lại nói: "Hy vọng em có thể vẫn luôn giữ vững tự tin như vậy, tin người em nhìn trúng là người đàn ông tốt nhất thế giới. Nhưng mà anh cũng muốn nhắc nhở em, dù sao không phải người đàn ông nào cũng có thể cưng chiều phụ nữ như ba cưng chiều mẹ, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Trần Nhạc Nhung trừng mắt nhìn Trần Dận Trạch, hỏi: "Trần Dận Trạch, nói cho rõ ràng, cuối cùng anh có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ là chúc hai người sớm ngày tu thành chính quả thôi. Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh chắc chắn sẽ tặng hai người một thiệp mừng thật lớn." Trần Dận Trạch xoay mắt nhìn về phía Quyền Nam Dương bên cạnh Trần Nhạc Nhung, lại cười cười: "Ngài Tổng thống, trông coi bé cưng của anh cho tốt, nếu để người ta trộm đi mất, thì cũng đừng có khóc nhè nhé."
"Cảm ơn ngài Trần đã nhắc nhở! Cô gái của tôi, đương nhiên tôi sẽ trông coi cô ấy thật tốt, người khác muốn trộm cô ấy từ trong tay tôi, thôi thì đừng mơ mộng nữa." Quyền Nam Dương nhìn thẳng vào Trần Dận Trạch không nhanh không chậm nói, giống như lời nói khiêu khích của Trần Dận Trạch không tạo thành chút ảnh hưởng nào với anh.
"Ừ, tôi cũng tin rằng ngài Tổng thống chắc chắn có thể trông coi cô gái của mình." Trần Dận Trạch lại nhẹ nhàng đặt mắt lên trên người Trần Nhạc Nhung: "Nhung Nhung, nhớ phải ăn cơm cho ngon, ngủ cho say, chăm sóc cho mình béo một chút mới không khiến người nhà phải lo lắng."
"Trần Dận Trạch......" Trần Nhạc Nhung vẫn cảm thấy lời nói của Trần Dận Trạch có ý gì đó, nhưng lại không biết cuối cùng lời nói của Trần Dận Trạch có ý gì, muốn hỏi, Trần Dận Trạch đã xoay người đi rồi.
"Cậu ta là anh trai của em......" Bàn tay đột nhiên bị một người nắm lấy, một giọng nói cực kỳ trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Trần Nhạc Nhung, sau đó cô đã bị người đó mạnh mẽ ôm vào lòng: "Trần Nhạc Nhung, em là cô gái của anh, ở trước mặt anh nghĩ tới người đàn ông khác, anh sẽ tức giận."
Trần Nhạc Nhung giãy dụa: "Ai là cô gái của anh chứ......"
Quyền Nam Dương: "Hả?"
Anh chỉ hỏi nhẹ một tiếng, lại thêm ánh mắt cực kỳ sắc bén bắn lên người Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung càng nói giọng càng nhỏ, vẫn chưa nói xong đã sợ hãi mà rũ đầu xuống
Quyền Nam Dương nặng nề nói: "Sao không nói nữa?"
Trần Nhạc Nhung: "......"
Biết mình đã làm anh tức giận rồi, nói thêm gì nữa chắc chắn sẽ bị anh trừng trị một trận, Trần Nhạc Nhung cũng không ngốc, sao còn dám lên tiếng nữa.
Trần Nhạc Nhung không nói lời nào, Quyền Nam Dương cũng không định sẽ tha cho cô như vậy, giữ lấy hàm dưới của cô, ép cô ngẩng đầu nhìn anh: "Em nói ai là cô gái của anh? Hửm?"
Bởi vì trong lòng tức giận, động tác của Quyền Nam Dương cũng không có dịu dàng cho lắm, sức lực nặng đến hàm dưới của Trần Nhạc Nhung như sắp bị bóp nát.
"Quyền Nam Dương, anh làm em đau!" Trần Nhạc Nhung bị đau, bất thình lình ngẩng đầu muốn phủi tay anh xuống, nhưng lại nhìn thấy vết bầm trên mặt Quyền Nam Dương: "Anh Liệt, mặt của anh sao vậy?"
Nửa câu đầu còn là giọng điệu chỉ hận không thể tiêu diệt anh, nửa câu sau thì chỉ còn lại nồng đậm quan tâm.
Quyền Nam Dương nhìn cô, ánh mắt nặng nề, không nói tiếng nào.
"Anh Liệt, mặt của anh sao vậy?" Trần Nhạc Nhung nói lại lần nữa, run rẩy đưa tay lên, muốn vuốt ve vết thương trên mặt Quyền Nam Dương, nhưng lúc vẫn chưa chạm vào anh, lại bị anh đưa tay nắm tay cô vào trong lòng bàn tay mình.
Anh nhìn cô, ánh mắt nặng nề, giọng nói khàn khàn: "Em là gì của anh? Anh thế nào có liên quan gì tới em sao?"
"Anh Liệt, đừng ầm ĩ! Để em xem vết thương của anh trước." Vừa nhìn thấy vết thương trên mặt Quyền Nam Dương, có tức có giận bao nhiêu đi nữa, cũng không bằng lo lắng của cô với anh.
Quyền Nam Dương vẫn cầm lấy tay cô, không cho cô chạm vào mặt anh, lặp lại một chủ đề như cũ: "Anh là gì của em? Em là gì của anh? Vết thương của anh có liên quan gì với em?"
Trần Nhạc Nhung quát: "Vậy anh nói xem anh là gì của em? Nói xem em là gì của anh?" Cô đã không tức giận với anh nữa rồi, người đàn ông này còn đang so đo cái gì chứ?
Trần Nhạc Nhung cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn Quyền Nam Dương, bướng bỉnh đến cho dù nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt vẫn không muốn khóc lên.
Rõ ràng chính là anh không cho cô một thân phận quang minh chính đại, lúc này còn sử dụng cách như vậy để ức hiếp cô, anh thật sự nghĩ Trần Nhạc Nhung cô là một quả hồng mềm dễ bắt nạt sao?
Nếu không phải vì thích anh, cô sẽ đi theo bên cạnh anh một cách không rõ ràng như vậy sao?
"Em là Nhung Nhung của anh, là cô gái anh muốn cưới về nhà, cũng là cô gái anh muốn sử dụng thời gian cả đời để bảo vệ. Em nói xem em là gì của anh? Còn anh là gì của em?" Vốn còn rất tức giận cô nhóc này, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh không muốn khóc lên của cô, trái tim của Quyền Nam Dương đều mềm đi, anh không nhịn được đã nói ra những lời thế này.
Những lời anh giấu trong lòng bao lâu nay, những lời anh đã muốn nói với cô từ lâu.
Trần Nhạc Nhung mím mím môi, uất ức nói: "Em, em không biết......"
Quyền Nam Dương xoa xoa đầu của cô: "Thật sự không biết?"
"Anh cũng là anh Liệt của em." Trần Nhạc Nhung hít hít mũi, chui vào trong ngực anh cọ cọ: "Anh để em xử lý vết thương trên mặt giúp anh trước đi. Anh để em xử lý vết thương trên mặt giúp anh trước, những chuyện khác lát nữa nói sau."
Quyền Nam Dương cầm lấy tay cô: "Nói cho rõ ràng trước."
Trần Nhạc Nhung tỏ vẻ có chút lờ mờ: "Không phải em nói rồi sau?"
Quyền Nam Dương lắc đầu: "Còn chưa đủ, anh không phải muốn nghe cái này."
Anh muốn nghe cô chính miệng nói với anh, anh là người đàn ông cô muốn, là người đàn ông cô chấp nhận đời này, ngoài anh ra, ai cô cũng không cần.
Trần Nhạc Nhung bình thường rất thông mình, nhưng vẫn có chút ngây thơ về chuyện tình cảm nam nữ này, không thể suy nghĩ toàn diện như vậy được.
Trần Nhạc Nhung gãi đầu, chớp chớp đôi mắt to vô tội: "Anh Liệt, cuối cùng anh muốn nghe cái gì ạ?"
Anh muốn nghe cái gì thì trực tiếp nói với cô đi, chuyện có thể nói cô đều sẵn lòng nói cho anh nghe, chỉ cần anh chịu phối hợp để cô kiểm tra vết thương trên mặt anh là được.
"Thật không biết anh muốn nghe cái gì sao?" Quyền Nam Dương hỏi.
"Không biết." Trần Nhạc Nhung hiếm khi ngây ngốc lắc lắc đầu.
Vừa dứt lời, đôi môi ấm áp của Quyền Nam Dương đã dừng trên môi cô, hôn lên cánh môi hồng nhạt của cô như ong hút mật.
Trần Nhạc Nhung bị nụ hôn mạnh mẽ của anh làm cho đầu óc trống rỗng, sau một lát mới phản ứng lại, rõ ràng khi nãy hai người bọn họ đang cãi nhau, không biết tranh cãi như thế nào lại biến thành dáng vẻ bây giờ rồi.
Một lúc lâu sau, Quyền Nam Dương mới buông cô ra, vuốt ve bờ môi có chút sưng đỏ của cô, hỏi: "Nghĩ ra anh muốn nghe gì chưa?"
Trần Nhạc Nhung vẫn chỉ ngốc nghếch trả lời: "Anh là anh Liệt của em......"
Vì thế, ngài Tổng thống thoạt nhìn lịch sự của chúng ta, thật ra chính là một con sói đội lốt cừu lại hôn Trần Nhạc Nhung thêm lần nữa.
Không phải cô không biết anh là gì của mình sao, không phải không biết anh muốn nghe cái gì sao, vậy anh sẽ sử dụng cách hiệu quả nhất nói cho cô anh là gì của cô?
"Ừ, tốt lắm! Đúng là con ruột của ba mẹ, tính cách cũng không giống người thường." Trần Dận Trạch cười nhẹ nhàng, lại nói: "Hy vọng em có thể vẫn luôn giữ vững tự tin như vậy, tin người em nhìn trúng là người đàn ông tốt nhất thế giới. Nhưng mà anh cũng muốn nhắc nhở em, dù sao không phải người đàn ông nào cũng có thể cưng chiều phụ nữ như ba cưng chiều mẹ, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Trần Nhạc Nhung trừng mắt nhìn Trần Dận Trạch, hỏi: "Trần Dận Trạch, nói cho rõ ràng, cuối cùng anh có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ là chúc hai người sớm ngày tu thành chính quả thôi. Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh chắc chắn sẽ tặng hai người một thiệp mừng thật lớn." Trần Dận Trạch xoay mắt nhìn về phía Quyền Nam Dương bên cạnh Trần Nhạc Nhung, lại cười cười: "Ngài Tổng thống, trông coi bé cưng của anh cho tốt, nếu để người ta trộm đi mất, thì cũng đừng có khóc nhè nhé."
"Cảm ơn ngài Trần đã nhắc nhở! Cô gái của tôi, đương nhiên tôi sẽ trông coi cô ấy thật tốt, người khác muốn trộm cô ấy từ trong tay tôi, thôi thì đừng mơ mộng nữa." Quyền Nam Dương nhìn thẳng vào Trần Dận Trạch không nhanh không chậm nói, giống như lời nói khiêu khích của Trần Dận Trạch không tạo thành chút ảnh hưởng nào với anh.
"Ừ, tôi cũng tin rằng ngài Tổng thống chắc chắn có thể trông coi cô gái của mình." Trần Dận Trạch lại nhẹ nhàng đặt mắt lên trên người Trần Nhạc Nhung: "Nhung Nhung, nhớ phải ăn cơm cho ngon, ngủ cho say, chăm sóc cho mình béo một chút mới không khiến người nhà phải lo lắng."
"Trần Dận Trạch......" Trần Nhạc Nhung vẫn cảm thấy lời nói của Trần Dận Trạch có ý gì đó, nhưng lại không biết cuối cùng lời nói của Trần Dận Trạch có ý gì, muốn hỏi, Trần Dận Trạch đã xoay người đi rồi.
"Cậu ta là anh trai của em......" Bàn tay đột nhiên bị một người nắm lấy, một giọng nói cực kỳ trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Trần Nhạc Nhung, sau đó cô đã bị người đó mạnh mẽ ôm vào lòng: "Trần Nhạc Nhung, em là cô gái của anh, ở trước mặt anh nghĩ tới người đàn ông khác, anh sẽ tức giận."
Trần Nhạc Nhung giãy dụa: "Ai là cô gái của anh chứ......"
Quyền Nam Dương: "Hả?"
Anh chỉ hỏi nhẹ một tiếng, lại thêm ánh mắt cực kỳ sắc bén bắn lên người Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung càng nói giọng càng nhỏ, vẫn chưa nói xong đã sợ hãi mà rũ đầu xuống
Quyền Nam Dương nặng nề nói: "Sao không nói nữa?"
Trần Nhạc Nhung: "......"
Biết mình đã làm anh tức giận rồi, nói thêm gì nữa chắc chắn sẽ bị anh trừng trị một trận, Trần Nhạc Nhung cũng không ngốc, sao còn dám lên tiếng nữa.
Trần Nhạc Nhung không nói lời nào, Quyền Nam Dương cũng không định sẽ tha cho cô như vậy, giữ lấy hàm dưới của cô, ép cô ngẩng đầu nhìn anh: "Em nói ai là cô gái của anh? Hửm?"
Bởi vì trong lòng tức giận, động tác của Quyền Nam Dương cũng không có dịu dàng cho lắm, sức lực nặng đến hàm dưới của Trần Nhạc Nhung như sắp bị bóp nát.
"Quyền Nam Dương, anh làm em đau!" Trần Nhạc Nhung bị đau, bất thình lình ngẩng đầu muốn phủi tay anh xuống, nhưng lại nhìn thấy vết bầm trên mặt Quyền Nam Dương: "Anh Liệt, mặt của anh sao vậy?"
Nửa câu đầu còn là giọng điệu chỉ hận không thể tiêu diệt anh, nửa câu sau thì chỉ còn lại nồng đậm quan tâm.
Quyền Nam Dương nhìn cô, ánh mắt nặng nề, không nói tiếng nào.
"Anh Liệt, mặt của anh sao vậy?" Trần Nhạc Nhung nói lại lần nữa, run rẩy đưa tay lên, muốn vuốt ve vết thương trên mặt Quyền Nam Dương, nhưng lúc vẫn chưa chạm vào anh, lại bị anh đưa tay nắm tay cô vào trong lòng bàn tay mình.
Anh nhìn cô, ánh mắt nặng nề, giọng nói khàn khàn: "Em là gì của anh? Anh thế nào có liên quan gì tới em sao?"
"Anh Liệt, đừng ầm ĩ! Để em xem vết thương của anh trước." Vừa nhìn thấy vết thương trên mặt Quyền Nam Dương, có tức có giận bao nhiêu đi nữa, cũng không bằng lo lắng của cô với anh.
Quyền Nam Dương vẫn cầm lấy tay cô, không cho cô chạm vào mặt anh, lặp lại một chủ đề như cũ: "Anh là gì của em? Em là gì của anh? Vết thương của anh có liên quan gì với em?"
Trần Nhạc Nhung quát: "Vậy anh nói xem anh là gì của em? Nói xem em là gì của anh?" Cô đã không tức giận với anh nữa rồi, người đàn ông này còn đang so đo cái gì chứ?
Trần Nhạc Nhung cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn Quyền Nam Dương, bướng bỉnh đến cho dù nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt vẫn không muốn khóc lên.
Rõ ràng chính là anh không cho cô một thân phận quang minh chính đại, lúc này còn sử dụng cách như vậy để ức hiếp cô, anh thật sự nghĩ Trần Nhạc Nhung cô là một quả hồng mềm dễ bắt nạt sao?
Nếu không phải vì thích anh, cô sẽ đi theo bên cạnh anh một cách không rõ ràng như vậy sao?
"Em là Nhung Nhung của anh, là cô gái anh muốn cưới về nhà, cũng là cô gái anh muốn sử dụng thời gian cả đời để bảo vệ. Em nói xem em là gì của anh? Còn anh là gì của em?" Vốn còn rất tức giận cô nhóc này, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh không muốn khóc lên của cô, trái tim của Quyền Nam Dương đều mềm đi, anh không nhịn được đã nói ra những lời thế này.
Những lời anh giấu trong lòng bao lâu nay, những lời anh đã muốn nói với cô từ lâu.
Trần Nhạc Nhung mím mím môi, uất ức nói: "Em, em không biết......"
Quyền Nam Dương xoa xoa đầu của cô: "Thật sự không biết?"
"Anh cũng là anh Liệt của em." Trần Nhạc Nhung hít hít mũi, chui vào trong ngực anh cọ cọ: "Anh để em xử lý vết thương trên mặt giúp anh trước đi. Anh để em xử lý vết thương trên mặt giúp anh trước, những chuyện khác lát nữa nói sau."
Quyền Nam Dương cầm lấy tay cô: "Nói cho rõ ràng trước."
Trần Nhạc Nhung tỏ vẻ có chút lờ mờ: "Không phải em nói rồi sau?"
Quyền Nam Dương lắc đầu: "Còn chưa đủ, anh không phải muốn nghe cái này."
Anh muốn nghe cô chính miệng nói với anh, anh là người đàn ông cô muốn, là người đàn ông cô chấp nhận đời này, ngoài anh ra, ai cô cũng không cần.
Trần Nhạc Nhung bình thường rất thông mình, nhưng vẫn có chút ngây thơ về chuyện tình cảm nam nữ này, không thể suy nghĩ toàn diện như vậy được.
Trần Nhạc Nhung gãi đầu, chớp chớp đôi mắt to vô tội: "Anh Liệt, cuối cùng anh muốn nghe cái gì ạ?"
Anh muốn nghe cái gì thì trực tiếp nói với cô đi, chuyện có thể nói cô đều sẵn lòng nói cho anh nghe, chỉ cần anh chịu phối hợp để cô kiểm tra vết thương trên mặt anh là được.
"Thật không biết anh muốn nghe cái gì sao?" Quyền Nam Dương hỏi.
"Không biết." Trần Nhạc Nhung hiếm khi ngây ngốc lắc lắc đầu.
Vừa dứt lời, đôi môi ấm áp của Quyền Nam Dương đã dừng trên môi cô, hôn lên cánh môi hồng nhạt của cô như ong hút mật.
Trần Nhạc Nhung bị nụ hôn mạnh mẽ của anh làm cho đầu óc trống rỗng, sau một lát mới phản ứng lại, rõ ràng khi nãy hai người bọn họ đang cãi nhau, không biết tranh cãi như thế nào lại biến thành dáng vẻ bây giờ rồi.
Một lúc lâu sau, Quyền Nam Dương mới buông cô ra, vuốt ve bờ môi có chút sưng đỏ của cô, hỏi: "Nghĩ ra anh muốn nghe gì chưa?"
Trần Nhạc Nhung vẫn chỉ ngốc nghếch trả lời: "Anh là anh Liệt của em......"
Vì thế, ngài Tổng thống thoạt nhìn lịch sự của chúng ta, thật ra chính là một con sói đội lốt cừu lại hôn Trần Nhạc Nhung thêm lần nữa.
Không phải cô không biết anh là gì của mình sao, không phải không biết anh muốn nghe cái gì sao, vậy anh sẽ sử dụng cách hiệu quả nhất nói cho cô anh là gì của cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.