Chương 927: Xem ai chơi ai
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Anh Liệt thật sự xảy ra chuyện rồi!
Trần Nhạc Nhung có thể khẳng định.
Chỉ là cô vẫn còn ôm một chút ảo tưởng, hy vọng người gọi điện cho cô chính là anh Liệt.
Thường Lịch nắm tay Trần Nhạc Nhung đi tới lối đi khẩn cấp, vừa đi vừa nói: “Cô chủ, cô ở nhà trước, tôi sẽ đi xem tình hình.”
Trần Nhạc Nhung giật tay ra khỏi tay Thường Lịch: “Thường Lịch, tôi biết rất có thể người gọi điện cho tôi là giả mạo, nhưng tôi vẫn muốn đi gặp anh ta.”
Là ai đã giả mạo anh Liệt, khi anh ấy đang sống chết không rõ chứ?
Đáp án rất rõ ràng, đó chính là kẻ thù của anh Liệt.
Mấy ngày nay, anh Liệt ngoại trừ công việc, điều mà anh muốn làm nhất chính là bắt những người trốn ở phía sau phản đối anh.
Bây giờ cơ hội đã tới, Trần Nhạc Nhung muốn thay anh Liệt bắt những kẻ giở trò quỷ ở phía sau, để sau này anh Liệt có thể ngồi vững vàng trên vị trí Tổng thống.
“Không được! Không thể nào! Tình huống bây giờ không rõ ràng, tôi không biết tôi có thể kiểm soát mối nguy hiểm này không, vì vậy cô phải ở trong nhà, không được đi đâu hết.” Trong nháy mắt, Thường Lịch như biến thành một người khác, giọng nói vô cùng nghiêm khắc.
Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu nhìn anh ta, nhìn thấy trong mắt anh ta tràn đầy lo lắng, sự lo lắng đó quá chân thành, chắc chắn không phải là giả vờ.
“Tôi biết.” Trần Nhạc Nhung nói.
Vào lúc này, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô hiểu rõ, ngoại trừ anh Liệt vẫn còn rất nhiều người đang quan tâm cô, không nỡ để cho cô chịu ủy khuất.
Sau khi bình tĩnh, đại não Trần Nhạc Nhung từ từ hoạt động lại bình thường, cô biết nếu cô không chuẩn bị đầy đủ trước khi đi gặp người giả mạo anh Liệt kia, quả thật chính là tự sa đầu vào lưới.
Cô không thể đi!
Cô phải nghĩ cách, vừa có thể đi xuống gặp những người kia, lại vừa để cho bọn họ không thể ra tay với cô.
*
Bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Ở đây có rất nhiều loại xe, tất cả đều là những chiếc xe sang trọng đắt tiền, điều này gián tiếp cho thấy người ở trong tòa chung cư này đều là người giàu có.
Bình thường mà nói, sau khi xe dừng lại, tài xế sẽ bước xuống, rất ít người tiếp tục ngồi trong xe, ngày hôm nay, trong bãi đậu xe này, có mấy chiếc xe đều có người ngồi ở bên trong.
Bọn họ ngồi trong xe làm công tác giữ bí mật rất tốt, từ trong xe có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy người bên trong.
Có mấy người trong số bọn họ đang tập trung tinh thần nhìn ra hướng ra vào của bãi đậu xe, có người thì đang nhìn chăm chú vào cửa thang máy tòa chung cư.
Vì mưa tuyết lớn phủ kín mặt đường, cho nên bọn họ đã ở đây một thời gian dài, nhưng vẫn không thấy chiếc xe hay nhân viên nào ra vào.
Có một chiếc xe thương vụ màu đen đậu rất gần cửa thang máy, trong xe có ba người đàn ông và một tài xế, những người đàn ông này đều mặc vest đen đeo kính đen, và một người đàn ông mặc áo jacket trông rất ngầu.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của người đàn ông đang gõ nhẹ theo tiết tấu trên chiếc ghế da, ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Có vẻ như anh ta đang đợi ai đó.
Sau khi gọi điện thoại, anh ta vẫn luôn quan sát cửa ra vào của thang máy, đã nhìn một lúc lâu nhưng vẫn chưa thu hồi tầm mắt.
Mắt thấy thời gian đang trôi qua từng giay từng phút, tiết tấu mà ngón tay anh ta gõ càng nhanh hơn, có thể nhìn ra trong lòng anh ta không bình tĩnh như vẻ bên ngoài.
Mặc dù vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng động tác trên ngón tay đã bán đứng anh ta, có lẽ là đang sốt ruột.
Lại đợi thêm một chút nữa, nhưng vẫn không đợi được người mà anh muốn đợi, cuối cùng anh khẽ nhíu mày không vui, giơ cổ tay trái lên nhìn đồng hồ.
Đã trôi qua 10 phút kể từ lúc cúp điện thoại, theo lý mà nói, con nhỏ đó phải tới rồi chứ, nhưng anh lại không nhìn thấy bóng dáng của cô ta.
Anh ta híp đôi mắt đen lại, trong mắt lóe lên sát ý, chẳng lẽ cô đã phát hiện ra điều gì đó?
Hoặc là nói, đúng như bọn họ đã suy đoán, Quyền Nam Dương căn bản không hề xảy ra chuyện?
Ngay lúc anh ta đang suy nghĩ, cửa thang máy đột nhiên mở ra, một bóng dáng xinh đẹp đứng trước cửa thang máy nhìn ngó xung quanh, giống như đang tìm ai đó.
Người đàn ông nhìn thấy cô gái này xuất hiện, liền nhếch môi mỉm cười hài lòng, lấy điện thoại ra gọi cho dãy số mà anh đã gọi ban nãy.
Tuy nhiên ngón tay của anh ta còn chưa chạm vào bàn phím, một chiếc xe việt dã sang trọng đột nhiên chạy tới, xe chạy rất nhanh, lao thẳng về phía bọn họ.
Động tác gọi điện thoại của người đàn ông đó dừng lại ngay, ngồi trong xe mặt không biến sắc, nhìn chiếc xe kia vẽ một đường cong, dừng ngay bên cạnh xe của bọn họ.
Cửa ghế lái được mở ra trước, một người đàn ông trung niên cao lớn bước xuống, tiếp sau đó là một người phụ nữ trẻ và một đứa bé.
Người đàn ông nhận ra bọn họ, một nhà ba người này, người đàn ông chính là Chiến Niệm Bắc, quân đoàn trưởng quân khu Giang Bắc, người phụ nữ chính là, Trần Tiểu Bích, vợ của anh và Chiến Lý Mặc tinh quái kia.
Tại sao cả nhà bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ…
“Ông cậu, cô út, tiểu Lý Mặc, tại sao mọi người lại ở đây?”
Trần Nhạc Nhung nhìn thấy cả nhà bọn họ xuất hiện thì rất ngạc nhiên, xem ra không giống như đã biết bọn họ sắp tới đây từ trước.
Trần Tiểu Bích nắm lấy cổ tay cô, lại nhéo nhẹ mũi cô nói: “Bởi vì ba mẹ con biết chúng ta đang ở thành phố Lâm Hải, lại biết trận tuyết lớn sẽ kéo dài nhiều ngày, sợ con ở một mình sẽ cô đơn, cho nên bảo chúng ta tới ở cùng con mấy ngày.”
Trần Tiểu Bích quay đầu chỉ vào hai túi lớn mà Chiến Niệm Bắc vừa mới lấy ra từ ghế sau: “Trời lạnh thế này mà nấu một nồi lẩu là sảng khoái nhất, cô út đặc biệt nhờ ông cậu của con chuẩn bị nguyên liệu ăn lẩu, lát nữa chúng ta về nhà nấu.”
“Nhưng mà…” Trần Nhạc Nhung gãi đầu, nở nụ cười áy náy: “Anh Liệt đã hẹn con rồi, anh ấy muốn dẫn con đi tới một nơi rất đẹp.”
“Anh Liệt?” Trần Tiểu Bích không vui nói: “Hóa ra là con đang đợi cậu ta. Vậy mà cô út cứ tưởng con biết chúng ta sắp tới, cho nên cố ý đứng đây.”
Trần Nhạc Nhung không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã thể hiện rõ, cô đang đợi anh Liệt.
Trần Tiểu Bích quay đầu nhìn xung quanh rồi nói: “Ở đây ngoại trừ chúng ta thì không còn ai nữa, không phải cậu ta lừa con đấy chứ?”
“Không đâu.” Trần Nhạc Nhung lấy điện thoại từ trong túi ra: “Có thể là anh ấy chưa tới đây, để con gọi điện hỏi anh ấy thử xem.”
Người đàn ông nhìn thấy động tác đang gọi điện của Trần Nhạc Nhung, anh ta lập tức tắt điện thoại, đôi mắt nhin chằm chằm quan sát Trần Nhạc Nhung.
Điện thoại không kết nối được, nụ cười trên miệng nhạt dần, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm hơn: “Anh Liệt tắt điện thoại rồi, cháu không gọi được anh ấy.”
Trần Tiểu Bích kéo Trần Nhạc Nhung rời đi: “Tuyết lớn như vậy, chúng ta phải ở một tòa nhà khác mới có thể chạy đến đây được, con bảo cậu ta từ Bắc Cung chạy đến đây, trừ khi cậu ta lái trực thăng tới. Có điều con nghĩ thử xem, một ngài Tổng thống như cậu ta sẽ không vì một người phụ nữ mà làm quá lên như vậy, ít nhiều gì cậu ta cũng phải bận tâm đến hình tượng Tổng thống của mình.”
Trơ mắt nhìn Trần Nhạc Nhung được Trần Tiểu Bích kéo vào trong xe, một gã khác ngồi cạnh người đàn ông đó, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, mục đích của chúng ta chính là dẫn cô ta đi, chẳng lẽ cứ để bỏ qua cô ta như vậy sao?”
Trần Nhạc Nhung có thể khẳng định.
Chỉ là cô vẫn còn ôm một chút ảo tưởng, hy vọng người gọi điện cho cô chính là anh Liệt.
Thường Lịch nắm tay Trần Nhạc Nhung đi tới lối đi khẩn cấp, vừa đi vừa nói: “Cô chủ, cô ở nhà trước, tôi sẽ đi xem tình hình.”
Trần Nhạc Nhung giật tay ra khỏi tay Thường Lịch: “Thường Lịch, tôi biết rất có thể người gọi điện cho tôi là giả mạo, nhưng tôi vẫn muốn đi gặp anh ta.”
Là ai đã giả mạo anh Liệt, khi anh ấy đang sống chết không rõ chứ?
Đáp án rất rõ ràng, đó chính là kẻ thù của anh Liệt.
Mấy ngày nay, anh Liệt ngoại trừ công việc, điều mà anh muốn làm nhất chính là bắt những người trốn ở phía sau phản đối anh.
Bây giờ cơ hội đã tới, Trần Nhạc Nhung muốn thay anh Liệt bắt những kẻ giở trò quỷ ở phía sau, để sau này anh Liệt có thể ngồi vững vàng trên vị trí Tổng thống.
“Không được! Không thể nào! Tình huống bây giờ không rõ ràng, tôi không biết tôi có thể kiểm soát mối nguy hiểm này không, vì vậy cô phải ở trong nhà, không được đi đâu hết.” Trong nháy mắt, Thường Lịch như biến thành một người khác, giọng nói vô cùng nghiêm khắc.
Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu nhìn anh ta, nhìn thấy trong mắt anh ta tràn đầy lo lắng, sự lo lắng đó quá chân thành, chắc chắn không phải là giả vờ.
“Tôi biết.” Trần Nhạc Nhung nói.
Vào lúc này, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô hiểu rõ, ngoại trừ anh Liệt vẫn còn rất nhiều người đang quan tâm cô, không nỡ để cho cô chịu ủy khuất.
Sau khi bình tĩnh, đại não Trần Nhạc Nhung từ từ hoạt động lại bình thường, cô biết nếu cô không chuẩn bị đầy đủ trước khi đi gặp người giả mạo anh Liệt kia, quả thật chính là tự sa đầu vào lưới.
Cô không thể đi!
Cô phải nghĩ cách, vừa có thể đi xuống gặp những người kia, lại vừa để cho bọn họ không thể ra tay với cô.
*
Bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Ở đây có rất nhiều loại xe, tất cả đều là những chiếc xe sang trọng đắt tiền, điều này gián tiếp cho thấy người ở trong tòa chung cư này đều là người giàu có.
Bình thường mà nói, sau khi xe dừng lại, tài xế sẽ bước xuống, rất ít người tiếp tục ngồi trong xe, ngày hôm nay, trong bãi đậu xe này, có mấy chiếc xe đều có người ngồi ở bên trong.
Bọn họ ngồi trong xe làm công tác giữ bí mật rất tốt, từ trong xe có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy người bên trong.
Có mấy người trong số bọn họ đang tập trung tinh thần nhìn ra hướng ra vào của bãi đậu xe, có người thì đang nhìn chăm chú vào cửa thang máy tòa chung cư.
Vì mưa tuyết lớn phủ kín mặt đường, cho nên bọn họ đã ở đây một thời gian dài, nhưng vẫn không thấy chiếc xe hay nhân viên nào ra vào.
Có một chiếc xe thương vụ màu đen đậu rất gần cửa thang máy, trong xe có ba người đàn ông và một tài xế, những người đàn ông này đều mặc vest đen đeo kính đen, và một người đàn ông mặc áo jacket trông rất ngầu.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của người đàn ông đang gõ nhẹ theo tiết tấu trên chiếc ghế da, ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Có vẻ như anh ta đang đợi ai đó.
Sau khi gọi điện thoại, anh ta vẫn luôn quan sát cửa ra vào của thang máy, đã nhìn một lúc lâu nhưng vẫn chưa thu hồi tầm mắt.
Mắt thấy thời gian đang trôi qua từng giay từng phút, tiết tấu mà ngón tay anh ta gõ càng nhanh hơn, có thể nhìn ra trong lòng anh ta không bình tĩnh như vẻ bên ngoài.
Mặc dù vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng động tác trên ngón tay đã bán đứng anh ta, có lẽ là đang sốt ruột.
Lại đợi thêm một chút nữa, nhưng vẫn không đợi được người mà anh muốn đợi, cuối cùng anh khẽ nhíu mày không vui, giơ cổ tay trái lên nhìn đồng hồ.
Đã trôi qua 10 phút kể từ lúc cúp điện thoại, theo lý mà nói, con nhỏ đó phải tới rồi chứ, nhưng anh lại không nhìn thấy bóng dáng của cô ta.
Anh ta híp đôi mắt đen lại, trong mắt lóe lên sát ý, chẳng lẽ cô đã phát hiện ra điều gì đó?
Hoặc là nói, đúng như bọn họ đã suy đoán, Quyền Nam Dương căn bản không hề xảy ra chuyện?
Ngay lúc anh ta đang suy nghĩ, cửa thang máy đột nhiên mở ra, một bóng dáng xinh đẹp đứng trước cửa thang máy nhìn ngó xung quanh, giống như đang tìm ai đó.
Người đàn ông nhìn thấy cô gái này xuất hiện, liền nhếch môi mỉm cười hài lòng, lấy điện thoại ra gọi cho dãy số mà anh đã gọi ban nãy.
Tuy nhiên ngón tay của anh ta còn chưa chạm vào bàn phím, một chiếc xe việt dã sang trọng đột nhiên chạy tới, xe chạy rất nhanh, lao thẳng về phía bọn họ.
Động tác gọi điện thoại của người đàn ông đó dừng lại ngay, ngồi trong xe mặt không biến sắc, nhìn chiếc xe kia vẽ một đường cong, dừng ngay bên cạnh xe của bọn họ.
Cửa ghế lái được mở ra trước, một người đàn ông trung niên cao lớn bước xuống, tiếp sau đó là một người phụ nữ trẻ và một đứa bé.
Người đàn ông nhận ra bọn họ, một nhà ba người này, người đàn ông chính là Chiến Niệm Bắc, quân đoàn trưởng quân khu Giang Bắc, người phụ nữ chính là, Trần Tiểu Bích, vợ của anh và Chiến Lý Mặc tinh quái kia.
Tại sao cả nhà bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ…
“Ông cậu, cô út, tiểu Lý Mặc, tại sao mọi người lại ở đây?”
Trần Nhạc Nhung nhìn thấy cả nhà bọn họ xuất hiện thì rất ngạc nhiên, xem ra không giống như đã biết bọn họ sắp tới đây từ trước.
Trần Tiểu Bích nắm lấy cổ tay cô, lại nhéo nhẹ mũi cô nói: “Bởi vì ba mẹ con biết chúng ta đang ở thành phố Lâm Hải, lại biết trận tuyết lớn sẽ kéo dài nhiều ngày, sợ con ở một mình sẽ cô đơn, cho nên bảo chúng ta tới ở cùng con mấy ngày.”
Trần Tiểu Bích quay đầu chỉ vào hai túi lớn mà Chiến Niệm Bắc vừa mới lấy ra từ ghế sau: “Trời lạnh thế này mà nấu một nồi lẩu là sảng khoái nhất, cô út đặc biệt nhờ ông cậu của con chuẩn bị nguyên liệu ăn lẩu, lát nữa chúng ta về nhà nấu.”
“Nhưng mà…” Trần Nhạc Nhung gãi đầu, nở nụ cười áy náy: “Anh Liệt đã hẹn con rồi, anh ấy muốn dẫn con đi tới một nơi rất đẹp.”
“Anh Liệt?” Trần Tiểu Bích không vui nói: “Hóa ra là con đang đợi cậu ta. Vậy mà cô út cứ tưởng con biết chúng ta sắp tới, cho nên cố ý đứng đây.”
Trần Nhạc Nhung không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã thể hiện rõ, cô đang đợi anh Liệt.
Trần Tiểu Bích quay đầu nhìn xung quanh rồi nói: “Ở đây ngoại trừ chúng ta thì không còn ai nữa, không phải cậu ta lừa con đấy chứ?”
“Không đâu.” Trần Nhạc Nhung lấy điện thoại từ trong túi ra: “Có thể là anh ấy chưa tới đây, để con gọi điện hỏi anh ấy thử xem.”
Người đàn ông nhìn thấy động tác đang gọi điện của Trần Nhạc Nhung, anh ta lập tức tắt điện thoại, đôi mắt nhin chằm chằm quan sát Trần Nhạc Nhung.
Điện thoại không kết nối được, nụ cười trên miệng nhạt dần, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm hơn: “Anh Liệt tắt điện thoại rồi, cháu không gọi được anh ấy.”
Trần Tiểu Bích kéo Trần Nhạc Nhung rời đi: “Tuyết lớn như vậy, chúng ta phải ở một tòa nhà khác mới có thể chạy đến đây được, con bảo cậu ta từ Bắc Cung chạy đến đây, trừ khi cậu ta lái trực thăng tới. Có điều con nghĩ thử xem, một ngài Tổng thống như cậu ta sẽ không vì một người phụ nữ mà làm quá lên như vậy, ít nhiều gì cậu ta cũng phải bận tâm đến hình tượng Tổng thống của mình.”
Trơ mắt nhìn Trần Nhạc Nhung được Trần Tiểu Bích kéo vào trong xe, một gã khác ngồi cạnh người đàn ông đó, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, mục đích của chúng ta chính là dẫn cô ta đi, chẳng lẽ cứ để bỏ qua cô ta như vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.