Chương 14: Trả bạn gái
Khuyết Tĩnh Nhu
29/06/2021
Một buổi chiều thu, chả có gì đặc biệt cả nhưng hôm nay Trâm rảnh rỗi sinh nông nổi. Từ sáng sớm đã đóng quân ở nhà anh trai để được ăn trực chứ tại ăn nhiều đồ ảnh nấu quá nên nghiện rồi. Hiếu cũng chẳng cấm được cô nhưng công việc anh bận rộn đành để em gái ở nhà chơi một mình, dù sao tối anh vẫn phải là người nấu ăn.
Ở nhà không có việc gì làm nên cô chán nản xách túi ra ngoài, định mẩm kiếm cái gì đó ăn chắc dạ. Vừa bước ra khỏi cửa, Trâm đã thấy nhà bên có gì đó lạ lạ. Nguyên nhân bởi cái nơi đáng ra phải thiếu bóng hồng nhất, ngay lúc này lại có một cô em chân dài xinh ơi là xinh đứng đó bấm chuông. Trâm nhíu mày đăm chiêu đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, lại vắt óc suy nghĩ xem cô gái này là ai. Mà nếu cô không nhầm thì hẳn đây là bạn gái của ông chú, trẻ xinh thế này cơ mà. Anh Hiếu cũng từng nói với cô là ông Kiên mới có bạn gái. Biết vậy nhưng Trâm không để ý lắm, cô lo chuyện bao đồng làm gì.
Cơ mà trời xui đất khiến sao á, tự nhiên cô nhớ lại vụ hôm bữa bị hớt tay trên, vẫn còn căm thù ổng lắm. Rồi cô nhìn sang em gái xinh xắn kia, chẹp miệng:
-Chậc chậc, xinh xắn thế kia mà bị trai già dụ cũng tiếc. Thôi để mình làm người tốt một lần vậy.
Lời nói ra thì tốt lắm ý mà nét mặt Trâm gian xảo dễ sợ. Cô tiến lại gần cô gái, dùng khuôn mặt thân thiện hỏi thăm:
-Em ơi, em quen chủ nhà này hả?
Thương nãy giờ mải móng gọi điện rồi nhấn chuông mà không thấy ai, có người đến hỏi, cũng cười đáp:
-À vâng, em là bạn gái của chủ nhà. Mà nãy giờ không có gọi được cho ảnh.
Trâm lặng lẽ tính toán, giờ này thì hẳn là đang huấn luyện rồi chắc tối mới về được. Cô này cũng kỳ thật, làm bạn gái mà không biết đặc thù công việc mà bạn trai mình làm à, giữa buổi đến làm phiền người ta. Thôi kệ, càng tốt, cô có dịp trả thù.
-Ơ thế à, chết thật. Giờ này chắc anh ý đang ở cơ quan làm việc rồi. Không nghe máy được đâu em.
Thương cười gượng, rồi nhìn lại Trâm một lượt có vẻ dò xét. Cô gái này là tiểu thư, bệnh công chúa thì không hẳn nhưng điệu đà thì chắc chắn có. Mà so về nhan sắc thì chủ yếu là do bôi son trát phấn mà thành, đem so sánh với Trâm mặt mộc thanh thoát vẫn có phần thua kém. Con gái trời sinh thích ghen tỵ, thấy người xinh hơn mình vẫn sẽ có chút khó chịu. Cô ta dè dặt nhìn Trâm hỏi:
-Mà chị là ai đấy?
-Ờ... À, chị là hàng xóm cùng tầng, chị ở nhà bên nè. Hì cũng đang rảnh, lần đầu mới gặp em đấy. Hay là sang nhà chị uống cốc nước, chờ người yêu em về nhé.
Vì tuổi đời còn trẻ quá công thêm sự ngây thơ mà Thương cũng vui vẻ với Trâm.Biết cô là hàng xóm với lại cũng nhiệt tình và thân thiện nên không do dự liền đồng ý.
Trâm mời cô gái vào nhà, bắt đầu bắt chuyện một cách nhẹ nhàng, hỏi thăm tuổi tác nghề nghiệp rồi hoàn cảnh quen biết người yêu. Một hồi nói chuyện xong cô biết ngay, cô gái này dễ dãi lắm nè, nói gì tin nấy cho mà xem. Cô cười:
-Ngưỡng mộ em thật đấy, mới 19 thôi mà đã có người yêu thế này rồi. Cơ mà... mà...
Tài năng diễn xuất lại được dịp phát huy, cô ra vẻ khó xử muốn nói lại thôi kích thích sự tò mò của đối phương:
-Mà sao hả chị?
-Thôi, chị chả dám nói. Nói ra sợ em vỡ mộng.
-Chị cứ nói đi ạ.
Cá cắn câu, ngay lập tức Trâm thở dài thườn thượt, buồn rười rượi mà bịa ra một câu chuyện muôn vàn màu sắc:
-Chị không có ý gì đâu nhưng mà nhìn thấy em thế này, không nói ra sau này lại tội em. Ông Kiên ý, cả khu này ai cũng biết... ổng có vấn đề về giới tính đó em.
-Hả? Chị...chị nói gì vậy?
Thấy Thương hốt hoảng như vậy, Trâm nhanh trí thêm thắt cho sinh động:
-Chị nói thật đấy. Ổng trai gái gì ăn tất, anh trai chị nè. Cùng đơn vị với nhau thế là ổng húp luôn anh chị. Thì...chậc, giới tính cũng không quan trọng đâu, cái vấn đề là ổng không chung tình.
-Trời ơi! Thật hả chị?
Trâm xuýt xoa nắm lấy tay cô gái một cách tình cảm, gật đầu:
-Thật mà. Trong thời gian quen anh chị, ổng còn húp một em gái khác nữa cơ mà toàn cỏ non thôi. Chị ấy là chị thấy thương em nên mới nói thôi không là chị cũng kệ đấy.
Thương vẫn còn hoang mang, không thể tin nổi. Dù sao vẫn là tuổi trẻ chưa trải sự đời nên hoang mang cũng phải. Trâm vỗ nhẹ vào tay Thương, để gia tăng thêm độ tin cậy, cô nói:
-Chuyện này không ai bịa ra làm gì em ạ. Chị nói thế thôi, em tin thì tin, không tin thì thiệt thân.
Nghe vậy Thương mới dần định hình lại, tin tưởng lời cô tuyệt đối luôn:
-Hic, em không ngờ anh ta là người như vậy. Mới đầu thấy đẹp trai sáng sủa nên em mới thích. Phen này em chia tay.
Trâm vỗ vai an ủi cô gái, trong lòng thì vui như tết vì mục đích thành công rồi:
-Thôi, đừng buồn. Ở lại chơi với chị, rồi tý ổng về em muốn làm gì thì làm.
Cô công chúa Thương ngây thơ tin người còn nắm lấy tay Trâm, nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích:
-Em cảm ơn chị nha, may gặp được chị không thì em bị lừa rồi.
Cô cười gượng gạo, chột dạ đón nhận lời cảm ơn đó. Trong lòng niệm một ngàn câu:
-Có trách thì trách người yêu em nhé, chị không cố ý.
Mà nhân vật chính trong câu chuyện nãy giờ chẳng hay biết tai họa sắp đến, vẫn ung dung bước những bước chân chậm rãi ra khỏi cơ quan về phía chung cư. Kiên về lấy đồ để buổi chiều còn làm việc nhưng vừa đến cửa nhà, còn chưa kịp thò tay vào túi lấy chìa khóa thì tiếng gọi hú hồn đã vang lên:
-Đồ cặn bã!
Thương từ phía nhà Trâm đi đến, không để cho anh kịp nói gì đã tặng anh một cái bạt tai nhớ đời.
-Tôi không ngờ anh là loại người đó. Thảo nào mà anh lạnh nhạt với tôi.
Kiên tròn mắt ngạc nhiên, hoang mang tột độ, tự nhiên bị đánh thì ai mà chả khủng hoảng:
-Em nói cái gì vậy? Đang yên lành tự nhiên đánh anh. Anh đã làm gì nào?
Cô Thương này cũng rất dứt khoát nhé, chỉ thẳng mặt anh mà nói:
-Anh làm gì tự anh biết. Tôi chính thức tuyên bố: CHIA TAY ANH! Bye.
Nói xong trực tiếp rời đi, kết thúc cuộc tình nhanh gọn lẹ mà mạnh mẽ. Trâm đứng lấp ló ở cửa mà cũng không nhịn được dành lời khen cho cô nàng. Miệng cô xuýt xoa về cú tát hồi nãy:
-Con nhỏ này trông bé người mà tát có lực phết nhờ.
Kèm theo đó là nụ cười mĩ mãn vì trả thù thành công mà cười chưa xong thì đã bị Kiên bắt gặp. Trâm hoảng hốt chui vào nhà toan đóng cửa nhưng cô đã chậm một bước. Vì Kiên đã nhanh chân bước tới cầm lấy nắm cửa. Hai bên giằng co một hồi.
-Chú bị điên à, bỏ ra cho tôi đóng cửa.
Trâm dùng hết sức giữ chặt tay nắm cửa, quyết tâm không đầu hàng. Kiên cũng không chịu thua:
-Không buông, cô lại dở trò đúng không? Cô đã nói gì với Thương.
-Hự, chú bị hâm à. Tôi chả...chả làm gì cả, tôi có quen cô ta đâu. Áááá...
Cánh cửa bật mở, Trâm mím môi nhìn Kiên. Suy cho cùng sức của cô sao đọ được với quân nhân lâu năm.
-Tôi cảnh cáo chú đừng có lại gần đây, không...không là...
-Không là làm sao?
Kiên được đà lấn tới dọa cô sợ gần chết đứng nép vào tường nhưng vẫn mạnh miệng:
-Tôi...tôi đánh chú đấy.
Ở nhà không có việc gì làm nên cô chán nản xách túi ra ngoài, định mẩm kiếm cái gì đó ăn chắc dạ. Vừa bước ra khỏi cửa, Trâm đã thấy nhà bên có gì đó lạ lạ. Nguyên nhân bởi cái nơi đáng ra phải thiếu bóng hồng nhất, ngay lúc này lại có một cô em chân dài xinh ơi là xinh đứng đó bấm chuông. Trâm nhíu mày đăm chiêu đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, lại vắt óc suy nghĩ xem cô gái này là ai. Mà nếu cô không nhầm thì hẳn đây là bạn gái của ông chú, trẻ xinh thế này cơ mà. Anh Hiếu cũng từng nói với cô là ông Kiên mới có bạn gái. Biết vậy nhưng Trâm không để ý lắm, cô lo chuyện bao đồng làm gì.
Cơ mà trời xui đất khiến sao á, tự nhiên cô nhớ lại vụ hôm bữa bị hớt tay trên, vẫn còn căm thù ổng lắm. Rồi cô nhìn sang em gái xinh xắn kia, chẹp miệng:
-Chậc chậc, xinh xắn thế kia mà bị trai già dụ cũng tiếc. Thôi để mình làm người tốt một lần vậy.
Lời nói ra thì tốt lắm ý mà nét mặt Trâm gian xảo dễ sợ. Cô tiến lại gần cô gái, dùng khuôn mặt thân thiện hỏi thăm:
-Em ơi, em quen chủ nhà này hả?
Thương nãy giờ mải móng gọi điện rồi nhấn chuông mà không thấy ai, có người đến hỏi, cũng cười đáp:
-À vâng, em là bạn gái của chủ nhà. Mà nãy giờ không có gọi được cho ảnh.
Trâm lặng lẽ tính toán, giờ này thì hẳn là đang huấn luyện rồi chắc tối mới về được. Cô này cũng kỳ thật, làm bạn gái mà không biết đặc thù công việc mà bạn trai mình làm à, giữa buổi đến làm phiền người ta. Thôi kệ, càng tốt, cô có dịp trả thù.
-Ơ thế à, chết thật. Giờ này chắc anh ý đang ở cơ quan làm việc rồi. Không nghe máy được đâu em.
Thương cười gượng, rồi nhìn lại Trâm một lượt có vẻ dò xét. Cô gái này là tiểu thư, bệnh công chúa thì không hẳn nhưng điệu đà thì chắc chắn có. Mà so về nhan sắc thì chủ yếu là do bôi son trát phấn mà thành, đem so sánh với Trâm mặt mộc thanh thoát vẫn có phần thua kém. Con gái trời sinh thích ghen tỵ, thấy người xinh hơn mình vẫn sẽ có chút khó chịu. Cô ta dè dặt nhìn Trâm hỏi:
-Mà chị là ai đấy?
-Ờ... À, chị là hàng xóm cùng tầng, chị ở nhà bên nè. Hì cũng đang rảnh, lần đầu mới gặp em đấy. Hay là sang nhà chị uống cốc nước, chờ người yêu em về nhé.
Vì tuổi đời còn trẻ quá công thêm sự ngây thơ mà Thương cũng vui vẻ với Trâm.Biết cô là hàng xóm với lại cũng nhiệt tình và thân thiện nên không do dự liền đồng ý.
Trâm mời cô gái vào nhà, bắt đầu bắt chuyện một cách nhẹ nhàng, hỏi thăm tuổi tác nghề nghiệp rồi hoàn cảnh quen biết người yêu. Một hồi nói chuyện xong cô biết ngay, cô gái này dễ dãi lắm nè, nói gì tin nấy cho mà xem. Cô cười:
-Ngưỡng mộ em thật đấy, mới 19 thôi mà đã có người yêu thế này rồi. Cơ mà... mà...
Tài năng diễn xuất lại được dịp phát huy, cô ra vẻ khó xử muốn nói lại thôi kích thích sự tò mò của đối phương:
-Mà sao hả chị?
-Thôi, chị chả dám nói. Nói ra sợ em vỡ mộng.
-Chị cứ nói đi ạ.
Cá cắn câu, ngay lập tức Trâm thở dài thườn thượt, buồn rười rượi mà bịa ra một câu chuyện muôn vàn màu sắc:
-Chị không có ý gì đâu nhưng mà nhìn thấy em thế này, không nói ra sau này lại tội em. Ông Kiên ý, cả khu này ai cũng biết... ổng có vấn đề về giới tính đó em.
-Hả? Chị...chị nói gì vậy?
Thấy Thương hốt hoảng như vậy, Trâm nhanh trí thêm thắt cho sinh động:
-Chị nói thật đấy. Ổng trai gái gì ăn tất, anh trai chị nè. Cùng đơn vị với nhau thế là ổng húp luôn anh chị. Thì...chậc, giới tính cũng không quan trọng đâu, cái vấn đề là ổng không chung tình.
-Trời ơi! Thật hả chị?
Trâm xuýt xoa nắm lấy tay cô gái một cách tình cảm, gật đầu:
-Thật mà. Trong thời gian quen anh chị, ổng còn húp một em gái khác nữa cơ mà toàn cỏ non thôi. Chị ấy là chị thấy thương em nên mới nói thôi không là chị cũng kệ đấy.
Thương vẫn còn hoang mang, không thể tin nổi. Dù sao vẫn là tuổi trẻ chưa trải sự đời nên hoang mang cũng phải. Trâm vỗ nhẹ vào tay Thương, để gia tăng thêm độ tin cậy, cô nói:
-Chuyện này không ai bịa ra làm gì em ạ. Chị nói thế thôi, em tin thì tin, không tin thì thiệt thân.
Nghe vậy Thương mới dần định hình lại, tin tưởng lời cô tuyệt đối luôn:
-Hic, em không ngờ anh ta là người như vậy. Mới đầu thấy đẹp trai sáng sủa nên em mới thích. Phen này em chia tay.
Trâm vỗ vai an ủi cô gái, trong lòng thì vui như tết vì mục đích thành công rồi:
-Thôi, đừng buồn. Ở lại chơi với chị, rồi tý ổng về em muốn làm gì thì làm.
Cô công chúa Thương ngây thơ tin người còn nắm lấy tay Trâm, nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích:
-Em cảm ơn chị nha, may gặp được chị không thì em bị lừa rồi.
Cô cười gượng gạo, chột dạ đón nhận lời cảm ơn đó. Trong lòng niệm một ngàn câu:
-Có trách thì trách người yêu em nhé, chị không cố ý.
Mà nhân vật chính trong câu chuyện nãy giờ chẳng hay biết tai họa sắp đến, vẫn ung dung bước những bước chân chậm rãi ra khỏi cơ quan về phía chung cư. Kiên về lấy đồ để buổi chiều còn làm việc nhưng vừa đến cửa nhà, còn chưa kịp thò tay vào túi lấy chìa khóa thì tiếng gọi hú hồn đã vang lên:
-Đồ cặn bã!
Thương từ phía nhà Trâm đi đến, không để cho anh kịp nói gì đã tặng anh một cái bạt tai nhớ đời.
-Tôi không ngờ anh là loại người đó. Thảo nào mà anh lạnh nhạt với tôi.
Kiên tròn mắt ngạc nhiên, hoang mang tột độ, tự nhiên bị đánh thì ai mà chả khủng hoảng:
-Em nói cái gì vậy? Đang yên lành tự nhiên đánh anh. Anh đã làm gì nào?
Cô Thương này cũng rất dứt khoát nhé, chỉ thẳng mặt anh mà nói:
-Anh làm gì tự anh biết. Tôi chính thức tuyên bố: CHIA TAY ANH! Bye.
Nói xong trực tiếp rời đi, kết thúc cuộc tình nhanh gọn lẹ mà mạnh mẽ. Trâm đứng lấp ló ở cửa mà cũng không nhịn được dành lời khen cho cô nàng. Miệng cô xuýt xoa về cú tát hồi nãy:
-Con nhỏ này trông bé người mà tát có lực phết nhờ.
Kèm theo đó là nụ cười mĩ mãn vì trả thù thành công mà cười chưa xong thì đã bị Kiên bắt gặp. Trâm hoảng hốt chui vào nhà toan đóng cửa nhưng cô đã chậm một bước. Vì Kiên đã nhanh chân bước tới cầm lấy nắm cửa. Hai bên giằng co một hồi.
-Chú bị điên à, bỏ ra cho tôi đóng cửa.
Trâm dùng hết sức giữ chặt tay nắm cửa, quyết tâm không đầu hàng. Kiên cũng không chịu thua:
-Không buông, cô lại dở trò đúng không? Cô đã nói gì với Thương.
-Hự, chú bị hâm à. Tôi chả...chả làm gì cả, tôi có quen cô ta đâu. Áááá...
Cánh cửa bật mở, Trâm mím môi nhìn Kiên. Suy cho cùng sức của cô sao đọ được với quân nhân lâu năm.
-Tôi cảnh cáo chú đừng có lại gần đây, không...không là...
-Không là làm sao?
Kiên được đà lấn tới dọa cô sợ gần chết đứng nép vào tường nhưng vẫn mạnh miệng:
-Tôi...tôi đánh chú đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.