Chương 19: Tương lai
Khuyết Tĩnh Nhu
29/06/2021
Trâm không phải một người không hiểu chuyện, cô không hề ghét anh, bình thường cãi lộn như vậy nhưng vấn đề về con người anh cô chưa từng phải suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng đêm đó cô nghĩ nhiều, bề ngoài anh mạnh mẽ, nhưng không ai biết rằng anh đã phải chịu đựng những gì. Thoắt cái những giận hờn dành cho anh đều tan biến, thay vào đó cô thấu hiểu Kiên hơn, thấu hiểu cả quá khứ của anh. Và đó chắc chắn không phải là thương hại, là cảm thông, là thấu hiểu.
Bữa sáng vẫn do Kiên chuẩn bị, hôm qua bị phạt nhưng sáng nay nhìn thần thái của anh có vẻ vẫn phấn chấn. Điều anh thấy lạ là thái độ của cô hôm nay, có gì đó lạ lạ. Nhìn thấy Kiên, ánh mắt không còn hằn học, gai góc như trước. Rất bình thản phụ anh dọn bát đũa lên nữa. Kiên giống như được sủng mà sợ vậy, cho nơm nớp lo cô đang ủ mưu gì đó.
Suốt bữa ăn, thỉnh thoảng Kiên lại liếc mắt nhìn cô dò xét, lúc bị bắt gặp Trâm cũng không giống như mọi khi, lườm lại anh mà chỉ nhẹ nhàng gạt qua, không quan tâm. Điều này không giống với tính cách bình thường của cô lắm. Hay cô vẫn còn giận anh nhỉ. Vị vậy đồng chí Kiên ăn trong sự bất an, lòng không yên ổn.
Và đúng thật, chuyện gì đến rồi sẽ đến. Mới rửa xong mấy cái bát, anh lên nhà thì đã thấy Trâm quần áo chỉnh tề đứng trước cửa nhìn anh chằm chằm, trong tay cầm thêm cái làn. Linh cảm sự chẳng lành, Kiên biết điều cầu xin:
-Coi như tôi lạy em đấy, tha lỗi cho tôi đi. Muốn phạt nữa thì phạt chứ đừng làm vẻ mặt bất cần như vậy với tôi. Tôi sợ lắm.
Trâm bật cười thành tiếng vì lời thú tội dễ thương của anh, cũng tranh thủ ghẹo anh một tý:
-Chú bị làm sao đấy, tôi có làm gì chú đâu. Định nhờ chú dắt đi tham quan xa xa tý thôi mà. Làm gì ghê vậy.
Kiên nghi hoặc nhìn cô một hồi, vẫn không tin lắm người đứng trước mắt lại nói chuyện dễ nghe với mình như vậy:
-Này, em đang trả thù tôi đúng không.
-Ơ thù gì? Tôi nhờ chú. Chú không giúp thì thôi vậy.
Nói xong giả vờ như muốn đi một mình, Kiên vội chạy lại ngăn cản:
-Ấy ấy, tôi hỏi vậy thôi mà. Để tôi đưa em đi cho an toàn. Tôi biết nhiều chỗ hay lắm.
Thường hay nói: "Cảnh buồn người có vui đâu bao giờ". Nhưng hôm nay cảnh đẹp mà tâm hồn con người cũng thập phần vui vẻ. Kiên dẫn cô tới mỏm đá ngày trước anh hay tung tăng ở đó. Từ đây nhìn ra là bạt ngàn núi non, là màu xanh trong vắt của bầu trời, là cái xanh thăm thẳm của rừng cậy. Trâm không thể không cảm thán về vẻ đẹp hùng vĩ này:
-Đẹp quá, sao chú biết chỗ này hay vậy?
Kiên bị vẻ đẹp của cô hút hồn rồi, chăm chú nhìn từng cử chỉ của cô. Từ nâng tà váy, đến cánh tay khẽ đưa máy ảnh lên chụp vài tấm. Không thấy hồi đáp, Trâm nhíu mày quay qua nhìn anh gọi:
-Hey, chú bị làm sao đấy?
Kiên bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, ngượng ngùng cười đáp:
-À ừ, em hỏi gì vậy?
Trâm cười anh, vừa bận rộn dải chiếc bạt ra nền đá, vừa nói:
-Chú cứ như kiểu người trên trời ý, tôi hỏi là sao chú tìm đc chỗ đẹp vậy?
Xong xuôi, cô nhẹ nhàng ngồi xuống nhưng thấy anh vẫn đứng như tượng lại chẹp môi ra hiệu, tay cô vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. Ý bảo anh ngồi xuống. Kiên mừng như được mùa, vui vẻ ngồi xuống rồi mới trả lời câu hỏi của cô:
-Hồi bé, tôi hay đi nghịch ngợm một mình nên vô tình kiếm được nhiều chỗ hay ho lắm. Có thời gian sẽ dẫn em đi nhưng chỗ này với tôi là đẹp nhất.
Ánh mắt anh nhìn ra những ngọn núi nơi xa, còn Trâm lại chăm chú nhìn anh. Cô nhẹ giọng nói:
-Vì chỗ này gần với người mà chú yêu thương đúng không?
Người Kiên cứng đờ, anh nhìn cô mà không biết nên trả lời như thế nào. Cô nói đúng lắm, cô biết còn nhiều hơn những người xung quanh anh. Có lẽ thấy anh ngập ngừng, Trâm đã ngầm hiểu đó là ai. Ngày hôm nay cô muốn cùng anh nói chuyện thật rõ ràng, cô muốn biết nhiều hơn về anh, càng muốn biết liệu mình có nên cho anh một cơ hội. Vì vậy cô đã gọi anh đi riêng cùng mình để cả hai hiểu nhau hơn.
-Là bố của chú!?
Trâm khẳng định, Kiên cũng không phủ nhận. Anh trầm tư một hồi, Trâm cứ như thế lặng lẽ chờ đợi anh nói lên tiếng lòng. Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng:
-Em thật sự muốn nghe à?
-Vâng, tôi muốn nghe. Ít nhất thì tôi cũng phải biết lý do mình bị mắng chứ.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt cô không nhiễm một chút tạp trần, ánh mắt trong veo nhìn anh đầy nghiêm túc và chân thành. Anh thở dài, hoài niệm chỉ về ngọn núi phía xa:
-Đó là nơi bố tôi đã hy sinh, ông ấy cứu người nhưng lại bị nhát dao của chính kẻ đó hủy hoại. Đó là một vụ buôn bán ma túy tầm cỡ lúc bấy giờ, nhiệm vụ bắt tội phạm là của công an nhưng ông ấy không màng nguy hiểm, bất cứ nơi nào ông ấy cũng bảo vệ người dân của mình, bảo vệ tín ngưỡng của mình.
Kiên nghẹn ngào ngừng lời chốc lát, dù 10 năm hay 20 năm sau, khi nhắc lại anh vẫn sẽ nghèn nghẹn nơi cổ họng, rưng rưng nơi khóe mắt. Trâm cũng có chút thương cảm, cô khẽ vỗ về vai anh, khích lệ anh.
-Tôi mất bố sớm, mẹ chỉ là giáo viên bình thường, từ đó cuộc sống ngày một khó khăn. Chẳng hiểu sao khi đi học bạn bè đều chán ghét tôi, tẩy chay tôi. Họ nói tôi là đồ không cha, họ khinh miệt cha tôi chỉ là lính, khinh thường tôi nghèo. Tôi cứ sống trong sự ghét bỏ của mọi người, lúc đó tôi không hiểu tại sao bố tôi hy sinh vì nhân dân mà người ta lại cứ khinh thường chúng tôi như vậy.
-Cho đến khi học cấp 3, tôi đơn phương một cô gái, cô ấy không ghét tôi, chơi với tôi, giúp đỡ tôi học. Nhưng rồi tôi cũng vỡ mộng, khi lần đầu đưa cô ấy về nhà chơi, lần đầu tỏ tình, tôi kể ước mơ làm bộ đội Cụ Hồ. Nhưng nhận lại là sự thương hại cùng khinh bỉ. Cô ấy bảo, làm lính nghèo nên cô ấy không kham nổi mà yêu lính. Chơi với tôi là vì thương hại chứ người nghèo như tôi không đáng để cô ấy bận tâm.
Trâm bụm miệng che giấu đi sự bất ngờ cùng xót xa của mình. Dù biết quá khứ của anh hẳn là đau thương
nhưng không nghĩ rằng nó đầy những vết hằn như vậy. Kiên cười giễu cợt, chính bản thân cũng như những người đã coi thường mình:
-Tôi sợ sự thương hại, sợ sự khinh thường. Tôi cũng sợ...mất em
Bữa sáng vẫn do Kiên chuẩn bị, hôm qua bị phạt nhưng sáng nay nhìn thần thái của anh có vẻ vẫn phấn chấn. Điều anh thấy lạ là thái độ của cô hôm nay, có gì đó lạ lạ. Nhìn thấy Kiên, ánh mắt không còn hằn học, gai góc như trước. Rất bình thản phụ anh dọn bát đũa lên nữa. Kiên giống như được sủng mà sợ vậy, cho nơm nớp lo cô đang ủ mưu gì đó.
Suốt bữa ăn, thỉnh thoảng Kiên lại liếc mắt nhìn cô dò xét, lúc bị bắt gặp Trâm cũng không giống như mọi khi, lườm lại anh mà chỉ nhẹ nhàng gạt qua, không quan tâm. Điều này không giống với tính cách bình thường của cô lắm. Hay cô vẫn còn giận anh nhỉ. Vị vậy đồng chí Kiên ăn trong sự bất an, lòng không yên ổn.
Và đúng thật, chuyện gì đến rồi sẽ đến. Mới rửa xong mấy cái bát, anh lên nhà thì đã thấy Trâm quần áo chỉnh tề đứng trước cửa nhìn anh chằm chằm, trong tay cầm thêm cái làn. Linh cảm sự chẳng lành, Kiên biết điều cầu xin:
-Coi như tôi lạy em đấy, tha lỗi cho tôi đi. Muốn phạt nữa thì phạt chứ đừng làm vẻ mặt bất cần như vậy với tôi. Tôi sợ lắm.
Trâm bật cười thành tiếng vì lời thú tội dễ thương của anh, cũng tranh thủ ghẹo anh một tý:
-Chú bị làm sao đấy, tôi có làm gì chú đâu. Định nhờ chú dắt đi tham quan xa xa tý thôi mà. Làm gì ghê vậy.
Kiên nghi hoặc nhìn cô một hồi, vẫn không tin lắm người đứng trước mắt lại nói chuyện dễ nghe với mình như vậy:
-Này, em đang trả thù tôi đúng không.
-Ơ thù gì? Tôi nhờ chú. Chú không giúp thì thôi vậy.
Nói xong giả vờ như muốn đi một mình, Kiên vội chạy lại ngăn cản:
-Ấy ấy, tôi hỏi vậy thôi mà. Để tôi đưa em đi cho an toàn. Tôi biết nhiều chỗ hay lắm.
Thường hay nói: "Cảnh buồn người có vui đâu bao giờ". Nhưng hôm nay cảnh đẹp mà tâm hồn con người cũng thập phần vui vẻ. Kiên dẫn cô tới mỏm đá ngày trước anh hay tung tăng ở đó. Từ đây nhìn ra là bạt ngàn núi non, là màu xanh trong vắt của bầu trời, là cái xanh thăm thẳm của rừng cậy. Trâm không thể không cảm thán về vẻ đẹp hùng vĩ này:
-Đẹp quá, sao chú biết chỗ này hay vậy?
Kiên bị vẻ đẹp của cô hút hồn rồi, chăm chú nhìn từng cử chỉ của cô. Từ nâng tà váy, đến cánh tay khẽ đưa máy ảnh lên chụp vài tấm. Không thấy hồi đáp, Trâm nhíu mày quay qua nhìn anh gọi:
-Hey, chú bị làm sao đấy?
Kiên bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, ngượng ngùng cười đáp:
-À ừ, em hỏi gì vậy?
Trâm cười anh, vừa bận rộn dải chiếc bạt ra nền đá, vừa nói:
-Chú cứ như kiểu người trên trời ý, tôi hỏi là sao chú tìm đc chỗ đẹp vậy?
Xong xuôi, cô nhẹ nhàng ngồi xuống nhưng thấy anh vẫn đứng như tượng lại chẹp môi ra hiệu, tay cô vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. Ý bảo anh ngồi xuống. Kiên mừng như được mùa, vui vẻ ngồi xuống rồi mới trả lời câu hỏi của cô:
-Hồi bé, tôi hay đi nghịch ngợm một mình nên vô tình kiếm được nhiều chỗ hay ho lắm. Có thời gian sẽ dẫn em đi nhưng chỗ này với tôi là đẹp nhất.
Ánh mắt anh nhìn ra những ngọn núi nơi xa, còn Trâm lại chăm chú nhìn anh. Cô nhẹ giọng nói:
-Vì chỗ này gần với người mà chú yêu thương đúng không?
Người Kiên cứng đờ, anh nhìn cô mà không biết nên trả lời như thế nào. Cô nói đúng lắm, cô biết còn nhiều hơn những người xung quanh anh. Có lẽ thấy anh ngập ngừng, Trâm đã ngầm hiểu đó là ai. Ngày hôm nay cô muốn cùng anh nói chuyện thật rõ ràng, cô muốn biết nhiều hơn về anh, càng muốn biết liệu mình có nên cho anh một cơ hội. Vì vậy cô đã gọi anh đi riêng cùng mình để cả hai hiểu nhau hơn.
-Là bố của chú!?
Trâm khẳng định, Kiên cũng không phủ nhận. Anh trầm tư một hồi, Trâm cứ như thế lặng lẽ chờ đợi anh nói lên tiếng lòng. Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng:
-Em thật sự muốn nghe à?
-Vâng, tôi muốn nghe. Ít nhất thì tôi cũng phải biết lý do mình bị mắng chứ.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt cô không nhiễm một chút tạp trần, ánh mắt trong veo nhìn anh đầy nghiêm túc và chân thành. Anh thở dài, hoài niệm chỉ về ngọn núi phía xa:
-Đó là nơi bố tôi đã hy sinh, ông ấy cứu người nhưng lại bị nhát dao của chính kẻ đó hủy hoại. Đó là một vụ buôn bán ma túy tầm cỡ lúc bấy giờ, nhiệm vụ bắt tội phạm là của công an nhưng ông ấy không màng nguy hiểm, bất cứ nơi nào ông ấy cũng bảo vệ người dân của mình, bảo vệ tín ngưỡng của mình.
Kiên nghẹn ngào ngừng lời chốc lát, dù 10 năm hay 20 năm sau, khi nhắc lại anh vẫn sẽ nghèn nghẹn nơi cổ họng, rưng rưng nơi khóe mắt. Trâm cũng có chút thương cảm, cô khẽ vỗ về vai anh, khích lệ anh.
-Tôi mất bố sớm, mẹ chỉ là giáo viên bình thường, từ đó cuộc sống ngày một khó khăn. Chẳng hiểu sao khi đi học bạn bè đều chán ghét tôi, tẩy chay tôi. Họ nói tôi là đồ không cha, họ khinh miệt cha tôi chỉ là lính, khinh thường tôi nghèo. Tôi cứ sống trong sự ghét bỏ của mọi người, lúc đó tôi không hiểu tại sao bố tôi hy sinh vì nhân dân mà người ta lại cứ khinh thường chúng tôi như vậy.
-Cho đến khi học cấp 3, tôi đơn phương một cô gái, cô ấy không ghét tôi, chơi với tôi, giúp đỡ tôi học. Nhưng rồi tôi cũng vỡ mộng, khi lần đầu đưa cô ấy về nhà chơi, lần đầu tỏ tình, tôi kể ước mơ làm bộ đội Cụ Hồ. Nhưng nhận lại là sự thương hại cùng khinh bỉ. Cô ấy bảo, làm lính nghèo nên cô ấy không kham nổi mà yêu lính. Chơi với tôi là vì thương hại chứ người nghèo như tôi không đáng để cô ấy bận tâm.
Trâm bụm miệng che giấu đi sự bất ngờ cùng xót xa của mình. Dù biết quá khứ của anh hẳn là đau thương
nhưng không nghĩ rằng nó đầy những vết hằn như vậy. Kiên cười giễu cợt, chính bản thân cũng như những người đã coi thường mình:
-Tôi sợ sự thương hại, sợ sự khinh thường. Tôi cũng sợ...mất em
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.