Chương 4
Phạm Hương Lan
12/01/2020
Ai cho mày vào đây.
Thư bước vào đầy giận dữ giật lấy cu Bon khỏi tay tôi.
Chát.
_Nói. Ai cho mày vào đây. Mày quên thân phận của mình rồi phải không. Con nhà quê nghèo hèn.
_Tôi... Tôi không có. Ban nãy cu Bon khóc to quá bên cạnh lại không có ai nên tôi mới vào bế con để dỗ thôi.
Chát.
_Mày nói gì. Cu Bon là con ai. Có giỏi mày nói lại xem.
_ Cu Bon... Cu Bon...
Chát. Nói mau. Tao không có nhiều thời gian đâu. Nói nhanh rồi cút, đừng đứng đây làm ô nhiễm không khí, bẩn cả mắt.
_ Cu Bon là con của cô.
_ Cô nào. Nói rõ ra.
_ Cu Bon là con của cô Thư.
_ Tốt lắm. Để cho cô nhớ, lần sau không phạm sai lầm. Ra giữa sân quỳ, nói một trăm câu " Cu Bon là con của cô Thư", mỗi câu dập đầu một lần, bữa trưa này phạt cô không đựơc ăn cơm. Bây giờ thì cút.
Nuốt nước mắt vào trong, tôi nặng nề đi ra. Mới đi đựơc vài bước liền nghe tiếng Thư nói:
_ Đứng lại.
Thư bước tới trước mặt, bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài bóp chặt lấy cằm tôi, nghiến răng cảnh cáo:
_ Lần cuối cùng tao cảnh cáo mày, tránh xa chồng tao và cu Bon ra. Con nhà quê bần hèn, tốt nhất mày nên an phận... Nếu không đừng trách tao ác. Mày nên nhớ con của mày là do tao chăm, mày mà.... Mày biết rồi đó, tao có nhiều cách để hành hạ nó lắm.
_ Tôi biết. Tôi không dám có ý nghĩ quá phận nào đâu. Xin cô đừng làm hại con tôi.
_Cút ra ngoài kia quỳ.
_Con Thanh đi theo giám sát cô ta đủ một 100 cái mới được thôi. Bảo người dứơi bếp cắt phần ăn của cô ta đem đổ cho chó.
_Dạ.
_ Đi mau, còn đứng đó nhìn cái gì. Đi mau lên. Thanh tiến đến đẩy mạnh tôi về phía trước khiến tôi ngã dúi dụi.
Trời về trưa, ánh mặt trời càng lúc càng nắng gắt, không khí nóng hầm hập như biển lửa. Hơi nóng từ dưới sân tỏa ra tưởng chừng có thể nướng chín bất cứ thứ gì phơi trên nó.
Không một chút che chắn, tôi đơn độc quỳ giữa sân, cảm nhận hơi nóng của da thịt, cảm giác từng thớ thịt trên ngừơi đang đựơc nướng chín lên.
"Cu Bon là con của Thư
Cu Bon là con của cô Thư...
Cu Bon... Là.... Con... của.. cô Thư"
Ánh mặt trời mỗi lúc một gắt, mạnh mẽ chiếu thẳng vào người, cả người mệt lả đi, cổ họng khô khốc, âm thanh phát ra mỗi lúc một nhỏ hơn.
Cuối cùng cũng xong, tôi lê lết, bước từng bước nặng nhọc về phòng. Mệt mỏi thả mình xuống giường chìm vào trong giấc ngủ.
Ào... Ào
Nước lạnh xối xả tạt vào người, tôi mơ màng tỉnh dậy, đầu óc nặng trịch, cổ họng đau rát, muốn nói mà không nói được.
_ Còn nằm ì ra đó à. Mấy giờ chiều rồi, còn không dậy làm việc, tưởng mình vẫn còn là cô chủ chắc.
Cả người khó chịu, trán nóng bừng như lửa, đầu óc lâng lâng như trên mây, có lẽ tôi bị sốt rồi. Gắng hết sức, tôi cố gắng nói thật to " Tôi bị sốt rồi. Có thể nào cho tôi nghỉ một hôm đựơc không"
_Mày tưởng mình mày ốm chắc, tôi cũng đang ốm sắp chết đây. Chăm cậu chủ đã mệt thì chớ đằng này lại còn phải giám sát thêm con điên như mày. Số tao thật là khổ quá mà. Mau mau thay quần áo ra làm việc, không làm thì cút.
_Tôi biết rồi. Tôi sẽ ra ngay.
Bước từng bước loạng choạng ra ngoài. Cũng may mấy anh chị ngòai ruộng nhìn thấy tôi sốt đến độ mặt mũi đỏ ửng nên, chân tay run run đứng không vững cũng thương tình bảo tôi ra gốc cây nghỉ, công việc để mọi người làm cho.
Sau này, khi nghĩ lại, tôi cũng không biết làm sao mình có thể vượt qua được quãng thời gian khốn khó đó, phải chăng tình mẫu tử thiêng liêng chính là động lực to lớn để tôi vượt qua tất cả?
Mỗi ngày trôi qua nỗi đau trong lòng lại càng lớn dần lên. Dù ở chung một nhà nhưng số lần tôi gặp con chỉ đếm đựơc trên đầu ngón tay, nói là gặp nhưng thực chất chỉ là đứng nhìn con từ xa. Tuy vậy nhưng mỗi khi bị ai đó thân cận bên cạnh Thư bắt gặp tôi đều bị lôi ra đánh nhừ tử. Tôi không rõ việc Thư hành hạ tôi, phu nhân và Hiếu có biết không nhưng có lẽ dù biết dù không chắc họ cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm đến tôi.
Một hôm, trong lúc hái vải, tôi vô tình nghe đựơc mấy cô gái làm thuê nói chuyện.
_ Biết tin gì chưa. Anh Lượng chính là đứa con trai đã thất lạc của ông chủ Minh đó.
_ Thật sao. Mày nghe tin từ đâu vậy.
_ Thật 100%. Sáng nay ông chủ Châu vừa đứng trước cửa quán tuyên bố sẽ giảm 50% tiền rượu cho mọi người trong 3 ngày liên tiếp xong. Anh Lượng còn đứng bên cạnh tiếp khách cùng cơ mà.
_ Đúng là may mắn mà. Biết vậy lúc trước tao không yêu lão Trung mà tán luôn anh ý có phải giờ tao thành cô chủ rồi không.
Cốc
_Á. Sao mày đánh tao.
_ Bớt mơ mộng đi. Mày nghĩ mày là ai. Thấy con Liên chưa, tấm gương sáng ngời ngời đấy không. Tham phú phụ bần đấy, kết quả rồi sao, giờ không phải thê thảm hại lắm sao, sống không cả bằng một người làm thuê.
_ Ừ....
Tiếng nói xa dần, tôi sững sờ cầm chùm vải trên tay. Nước mắt lăn dài lúc nào không hay, phải rồi tôi rơi vào kết cục ngày hôm nay tất cả không phải do tôi tự chuốc lấy hay sao. Quả thực là đáng đời.
Lượng, chúc mừng anh, chúc mừng.
Xin lỗi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi ngày qua đi đối với tôi tưởng chừng như dài cả thể kỉ. Có người hỏi tôi, sống khổ, sống sở như vậy sao không cầm tiền về nhà mở môt quán nhỏ làm bà chủ có phải sướng hơn không.
Về nhà. Tôi còn có nhà để về ư. Ngày tôi bước chân ra khỏi nhà nơi đó không còn là nhà của tôi nữa, mẹ nói đúng mẹ không có đứa con như tôi và tôi cũng khôn xứng đáng làm con của mẹ.
Về nhà. Tôi còn mặt mũi để về sao. Về rồi an nhàn làm bà chủ để rồi ngày ngày đi ra đi vào đều phải đối mặt với gia đình Lượng sao, một gia đình đã vì đứa con gái hư hỏng như tôi mà bị người ta cười chê, nhạo báng, đem ra làm trò cười cho thiên hạ coi.
Tôi đi rồi vậy con của tôi phải làm sao. Ở đây tuy có khổ, có cực, tuy không đựơc gặp mặt con nhưng tôi biết con vẫn bình an. Tôi biết một khi tôi bước chân ra khỏi cửa nhà họ Trần, tôi mãi mãi sẽ chẳng có cơ hội trở lại,chẳng có lấy một cơ hội để gặp con dù chỉ là lén lút nhìn con từ phía xa. Nếu có rời đi, tôi nhất định cũng phải mang con đi cùng.
Những tưởng bản thân chỉ cần an phận, nhẫn nhục chịu được vì con dù có khó khăn vất vả đến đâu tôi cũng chịu đựng đựơc. Nhưng tôi đã sai, một lần nữa tôi lại nhận ra bản thân mình đã sai. Đối với Thư, tôi như cái gai trong mắt, ngày nào không nhổ bỏ là ngày đó cô ta không yên lòng, cô ta không yên tâm về tôi hay về chồng của mình tôi cũng không rõ nữa. Nhưng có một điều tôi rất rõ, nếu tôi không sớm rời khỏi nơi này chắc chắn cái mạng nhỏ này của tôi cũng chẳng thể giữ nổi bởi những trận đòn thừa sống thiếu chết của Thư. Trong đầu chợt ẩn hiện lên một suy nghĩ mơ hồ.
_ Liên, cô ra vườn hái 50 quả bưởi rồi đem lên nhà trên cho ông bà chủ nhé.
_Dạ vâng. Tiếng chị Kim gọi kéo tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Xuống bếp cầm đồ ra hái bưởi. Cây bưởi tuy không cao nhưng vẫn phải dùng ghế để hái.
Đặt chiếc ghế gỗ cố định trên mặt đất, tôi nhanh nhảu trèo lên ghế, vươn tay ra hái từng quả bưởi.
1 quả, 2 quả, 3 quả.... 30 quả.
Nãy giờ mới đựơc ba mươi quả, đưa mắt nhìn quanh, những quả bưởi có thể dùng ghế xung quanh cũng bị hái hết rồi. Đang không biết phải làm sao, tiếng chị Kim từ trong sân hét lớn:
_ Liên, mày hái xong chưa. Mau đem bưởi lên cho ông bà chủ.
_ Liên. Mày chết ở trong đấy à, có mấy quả bưởi hái *éo gì mà lâu thế. Lề mà là mề, nhanh lên không tao vào tao đánh chết mẹ mày bây giờ.
Nghe chị quát tôi hoảng quá, đáp vội:
_ Em sắp xong rồi, còn vài quả nữa thôi. Chị vào bê giúp em đựơc không.
_Mày trông tao liễu yếu đào tơ như này liệu có vác đựơc thúng bưởi nặng như kia không. Mày bị ngu à, có nhờ cũng mở to mắt ra mà nhìn.
_Hay chị gọi anh Bình vào bê giúp em được không.
_ Không. Cô Thư đã dặn việc này một mình mày làm, không ai đựơc giúp. Không làm xong thì liệu hồn.
Chị Kim nói xong liền ngúng nguẩy quay người đi vào trong.
_ À, còn nữa. Cô Thư bảo 20 phút nữa không có bưởi trên nhà thì mày cứ liệu hồn.
Nghe xong, tôi không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng dùng hết sức lực để hái bưởi. Cuối cùng cũng đủ số lượng còn thời gian có lẽ đã qua lâu lắm rồi.
Cắn răng, dùng hết sức lực còn lại bước từng bước nặng nhọc mang thúng bưởi nên nhà. Vừa nhìn thấy tôi Thư đã tru tréo, đưa tay dí mạnh vào trán tôi:
_Mày chết dí ở đâu sao bây giờ mới tới. Sao không để sáng mai rồi mang lên một thể. Mày biết khách người ta đợi lâu lắm rồi không.
_Tôi xin lỗi.
Chát.
Thư định tát cái nữa thì Hiếu lên tiếng:
_Đủ rồi. Em đừng gây rối nữa. Khách người ta vẫn còn ở đây em làm cái gì vậy. Cô đi xuống đi.
_Anh bênh cô ta. Anh xót cô ta có phải không. Nhìn cô ta bị đánh anh xót lắm có đúng không. Anh có giỏi thì anh bỏ tôi rồi cưới cô ta về luôn đi.
_Đừng có nói linh tinh.
_Linh tinh hay không anh tự biết.
Chát.
_ Tao đánh chết mày. Đánh chết cái lũ đàng điếm chuyên đi câu dẫn chồng ngừơi ta.
_ Dừng lại. Tiếng ông chủ Trần quát lớn.
Không khí đột nhiên im phăng phắc, không ai dám nói một lời. Bầu không khí căng thẳng tột độ.
_ không thấy nhà đang có khách hay sao mà còn ở đây lớn tiếng quạt nạt nhau, định làm trò cười cho thiên hạ hay sao. Thằng Hiếu đi vào trong rót rượu tiếp khách. Còn Thư con về phòng đóng cửa tự suy nghĩ về việc vừa rồi đi, đợi khách về bố sẽ nói chuyện với con.
_ vâng..
_ còn đứng đực ra đấy à. Muốn bị trừ lương hết phải không.
Mọi người nhanh chóng tản ra, tôi cũng đi theo mọi người về phòng. Vừa vào đến phòng chưa kịp đóng cửa tóc tôi liền bị ai đó kéo mạnh từ phía sau.
_Á. Đau quá.
_ Nhét giẻ vào miệng, tránh để nó làm ồn ảnh hưởng đến mọi người trên nhà.
Ư... Ư....ưm...
Tôi sợ hãi, hoảng loạn nhìn Thư, cả người run lên bần bật.
_Sợ. Mày cũng biết sợ. Hôm nay tao phải cho mày biết cái gì mới thật sự đáng sợ.
_Dám quyến rũ chồng bà này. Hôm nay bà phải dạy cho mày một bài học, con giống đĩ thỏa nhà mày. Mày đi chết đi.
Dứt lời, anh Bình dí mạnh đầu tôi xuống thùng nước bên cạnh.
Cố gắng vùng vẫy nhưng tất cả đều vô ích, sức lực của tôi làm sao so được với sức khỏe của hai người thanh niên. Ngụp lặn trong thùng nước, tôi cứ tưởng bản thân mình sẽ chết, nhưng thật may đến lúc tôi tưởng chừng không chịu đựơc nữa anh Bình lại bỏ tôi ra.
_Đánh.
Từng đòn roi quật mạnh vào người. Từng cơn đau buốt xâm nhập vào tận xương tủy, đầu óc như tê liệt, tôi mơ mơ hồ hồ chìm vào trong giấc ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy trên sàn nhà lạnh ngắt toàn thân đau nhức rã rời, cơ thể như bị đánh ra thành từng mảnh tác rời đau đớn vô cùng. Không đựơc, tôi nhất định phải rời khỏi đây, tôi phải mang con mình rời khỏi đây.
Kể từ ngày đó, tôi luôn tìm cơ hội để cùng con trốn khỏi nơi địa ngục này. mỗi ngày mỗi ngày tôi đều có gắng tích cóp tiền bạc, đồ đạc chỉ cần có cơ hội là đem con trốn đi.
Nhẫn nhịn bao lâu, cuối cùng tôi cũng tìm đựơc cơ hội. Hôm đó, ông bà chủ và Hiếu đi sang làng bên bàn việc làm ăn, Thư ở nhà chăm sóc cu Bon. Mọi người vừa đi, Thư liền bỏ lại cu Bon cho Mai chăm sóc, còn mình quần áo xúng xính đi ra ngoài chơi. Tôi biết cô ta vốn dĩ cũng chẳng yêu thương gì thằng bé, chẳng qua cô ta sợ bố mẹ và Hiếu nên trước mặt họ lúc nào cũng phải niềm nở tỏ vẻ yêu thương. Bây giờ không có họ, Thư cũng chẳng còn phải giả bộ làm gì, vậy cũng tốt nhờ vậy mà tôi mới có cơ hội bỏ trốn khỏi nơi đây.
Tính con Mai thì tôi còn lạ gì, hóng hớt nhiều chuyện thì không ai bằng, mỗi lần đi pha sữa cho cu Bon là cả tiếng mới trở lại. Rình mò, quan sát nó cả buổi cuối cùng tôi cũng tìm đựơc cơ hội, nhân lúc nó đi pha sữa cho cu Bon, tôi liền lẻn vào trong vội vàng bế con men theo khu vườn phía sau bỏ trốn.
Trong thời gian làm ở đây, tôi vô tình phát hiện ra sau lùm cây cao rậm rạp này có một lỗ chó chui, chỉ cần chui qua lỗ đó, chạy thêm một đoạn nữa là ra đến bờ sông rồi lên thuyền bỏ trốn.
Không mất nhiều thời gian để đi tới bờ sông. Chỉ đáng tiếc bây giờ không có thuỳên, lòng lo lắng không thôi, tôi sốt ruột vừa đi đi lại lại vừa dỗ con chốc chốc lại nhìn xem có con thuyền nào sắp cập bến không.
Kia rồi. Có thuyền rồi. Con thuyền to lớn từ từ cập bến. Từ trên thuyền vài người trung niên nhanh chóng đi xuống. Tôi vội vàng bế con trèo lên.
Một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi nhìn tôi quát lớn:
_ Cô kìa. Cô làm gì thế.
_ Cháu đi thuyền.
_Xuống. Xuống. Thuyền này chúng tôi trở hàng không trở khách, xuống mau.
_ Bác cho cháu đi nhà đi mà. Chắc thực sự có việc gấp lắm.
_ Nhờ vả gì. Xuống ngay, chỗ người ta làm ăn không phải chỗ từ thiện đâu mà nhờ. Xuống ngay, thằng Năm lôi con bé này xuống. Mới sáng mùng một đi giao hàng đã gặp con điên này. Thật là hãm tài mà.
_ Cháu xin bác. Xin bác cho cháu đi nhờ đi. Cháu sẽ trả tiền đầy đủ mà, bác cho cháu đi nhờ một đoạn thôi, cháu sẽ không làm phiền đến mọi người đâu. Xin bác hãy cứu giúp mẹ con cháu. Tôi quỳ xuống, ôm con cúi đầu cầu xin.
Phía sau tiếng người, tiếng chân dồn dập kéo đến, tiếng quát tháo ầm ĩ.
_Mau, mau chia nhau ra tìm đi. Tìm không đựơc cẩn thận cái mạng của chúng mày đấy.
_ *ịt mẹ con chó chết. Tao mà bắt được nó tao đánh chết luôn.
_ Còn ở đấy mà chửi à, mau đi tìm đi. Không tìm thấy cậu chủ nhỏ người chết là mày chứ không phải nó đâu.
_Đúng là chó chết mà.
Họ đến rồi. Tôi sợ hãi nước mắt lưng tròng ôm chặt con vào lòng, ánh mắt hoảng loạng nhìn về đám người đang mỗi lúc một tiến gần lại.
_ Thằng kia, còn đứng đấy à. Mau lôi cổ con bé kia xuống để còn đi tiếp.
_Dạ.
Thư bước vào đầy giận dữ giật lấy cu Bon khỏi tay tôi.
Chát.
_Nói. Ai cho mày vào đây. Mày quên thân phận của mình rồi phải không. Con nhà quê nghèo hèn.
_Tôi... Tôi không có. Ban nãy cu Bon khóc to quá bên cạnh lại không có ai nên tôi mới vào bế con để dỗ thôi.
Chát.
_Mày nói gì. Cu Bon là con ai. Có giỏi mày nói lại xem.
_ Cu Bon... Cu Bon...
Chát. Nói mau. Tao không có nhiều thời gian đâu. Nói nhanh rồi cút, đừng đứng đây làm ô nhiễm không khí, bẩn cả mắt.
_ Cu Bon là con của cô.
_ Cô nào. Nói rõ ra.
_ Cu Bon là con của cô Thư.
_ Tốt lắm. Để cho cô nhớ, lần sau không phạm sai lầm. Ra giữa sân quỳ, nói một trăm câu " Cu Bon là con của cô Thư", mỗi câu dập đầu một lần, bữa trưa này phạt cô không đựơc ăn cơm. Bây giờ thì cút.
Nuốt nước mắt vào trong, tôi nặng nề đi ra. Mới đi đựơc vài bước liền nghe tiếng Thư nói:
_ Đứng lại.
Thư bước tới trước mặt, bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài bóp chặt lấy cằm tôi, nghiến răng cảnh cáo:
_ Lần cuối cùng tao cảnh cáo mày, tránh xa chồng tao và cu Bon ra. Con nhà quê bần hèn, tốt nhất mày nên an phận... Nếu không đừng trách tao ác. Mày nên nhớ con của mày là do tao chăm, mày mà.... Mày biết rồi đó, tao có nhiều cách để hành hạ nó lắm.
_ Tôi biết. Tôi không dám có ý nghĩ quá phận nào đâu. Xin cô đừng làm hại con tôi.
_Cút ra ngoài kia quỳ.
_Con Thanh đi theo giám sát cô ta đủ một 100 cái mới được thôi. Bảo người dứơi bếp cắt phần ăn của cô ta đem đổ cho chó.
_Dạ.
_ Đi mau, còn đứng đó nhìn cái gì. Đi mau lên. Thanh tiến đến đẩy mạnh tôi về phía trước khiến tôi ngã dúi dụi.
Trời về trưa, ánh mặt trời càng lúc càng nắng gắt, không khí nóng hầm hập như biển lửa. Hơi nóng từ dưới sân tỏa ra tưởng chừng có thể nướng chín bất cứ thứ gì phơi trên nó.
Không một chút che chắn, tôi đơn độc quỳ giữa sân, cảm nhận hơi nóng của da thịt, cảm giác từng thớ thịt trên ngừơi đang đựơc nướng chín lên.
"Cu Bon là con của Thư
Cu Bon là con của cô Thư...
Cu Bon... Là.... Con... của.. cô Thư"
Ánh mặt trời mỗi lúc một gắt, mạnh mẽ chiếu thẳng vào người, cả người mệt lả đi, cổ họng khô khốc, âm thanh phát ra mỗi lúc một nhỏ hơn.
Cuối cùng cũng xong, tôi lê lết, bước từng bước nặng nhọc về phòng. Mệt mỏi thả mình xuống giường chìm vào trong giấc ngủ.
Ào... Ào
Nước lạnh xối xả tạt vào người, tôi mơ màng tỉnh dậy, đầu óc nặng trịch, cổ họng đau rát, muốn nói mà không nói được.
_ Còn nằm ì ra đó à. Mấy giờ chiều rồi, còn không dậy làm việc, tưởng mình vẫn còn là cô chủ chắc.
Cả người khó chịu, trán nóng bừng như lửa, đầu óc lâng lâng như trên mây, có lẽ tôi bị sốt rồi. Gắng hết sức, tôi cố gắng nói thật to " Tôi bị sốt rồi. Có thể nào cho tôi nghỉ một hôm đựơc không"
_Mày tưởng mình mày ốm chắc, tôi cũng đang ốm sắp chết đây. Chăm cậu chủ đã mệt thì chớ đằng này lại còn phải giám sát thêm con điên như mày. Số tao thật là khổ quá mà. Mau mau thay quần áo ra làm việc, không làm thì cút.
_Tôi biết rồi. Tôi sẽ ra ngay.
Bước từng bước loạng choạng ra ngoài. Cũng may mấy anh chị ngòai ruộng nhìn thấy tôi sốt đến độ mặt mũi đỏ ửng nên, chân tay run run đứng không vững cũng thương tình bảo tôi ra gốc cây nghỉ, công việc để mọi người làm cho.
Sau này, khi nghĩ lại, tôi cũng không biết làm sao mình có thể vượt qua được quãng thời gian khốn khó đó, phải chăng tình mẫu tử thiêng liêng chính là động lực to lớn để tôi vượt qua tất cả?
Mỗi ngày trôi qua nỗi đau trong lòng lại càng lớn dần lên. Dù ở chung một nhà nhưng số lần tôi gặp con chỉ đếm đựơc trên đầu ngón tay, nói là gặp nhưng thực chất chỉ là đứng nhìn con từ xa. Tuy vậy nhưng mỗi khi bị ai đó thân cận bên cạnh Thư bắt gặp tôi đều bị lôi ra đánh nhừ tử. Tôi không rõ việc Thư hành hạ tôi, phu nhân và Hiếu có biết không nhưng có lẽ dù biết dù không chắc họ cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm đến tôi.
Một hôm, trong lúc hái vải, tôi vô tình nghe đựơc mấy cô gái làm thuê nói chuyện.
_ Biết tin gì chưa. Anh Lượng chính là đứa con trai đã thất lạc của ông chủ Minh đó.
_ Thật sao. Mày nghe tin từ đâu vậy.
_ Thật 100%. Sáng nay ông chủ Châu vừa đứng trước cửa quán tuyên bố sẽ giảm 50% tiền rượu cho mọi người trong 3 ngày liên tiếp xong. Anh Lượng còn đứng bên cạnh tiếp khách cùng cơ mà.
_ Đúng là may mắn mà. Biết vậy lúc trước tao không yêu lão Trung mà tán luôn anh ý có phải giờ tao thành cô chủ rồi không.
Cốc
_Á. Sao mày đánh tao.
_ Bớt mơ mộng đi. Mày nghĩ mày là ai. Thấy con Liên chưa, tấm gương sáng ngời ngời đấy không. Tham phú phụ bần đấy, kết quả rồi sao, giờ không phải thê thảm hại lắm sao, sống không cả bằng một người làm thuê.
_ Ừ....
Tiếng nói xa dần, tôi sững sờ cầm chùm vải trên tay. Nước mắt lăn dài lúc nào không hay, phải rồi tôi rơi vào kết cục ngày hôm nay tất cả không phải do tôi tự chuốc lấy hay sao. Quả thực là đáng đời.
Lượng, chúc mừng anh, chúc mừng.
Xin lỗi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi ngày qua đi đối với tôi tưởng chừng như dài cả thể kỉ. Có người hỏi tôi, sống khổ, sống sở như vậy sao không cầm tiền về nhà mở môt quán nhỏ làm bà chủ có phải sướng hơn không.
Về nhà. Tôi còn có nhà để về ư. Ngày tôi bước chân ra khỏi nhà nơi đó không còn là nhà của tôi nữa, mẹ nói đúng mẹ không có đứa con như tôi và tôi cũng khôn xứng đáng làm con của mẹ.
Về nhà. Tôi còn mặt mũi để về sao. Về rồi an nhàn làm bà chủ để rồi ngày ngày đi ra đi vào đều phải đối mặt với gia đình Lượng sao, một gia đình đã vì đứa con gái hư hỏng như tôi mà bị người ta cười chê, nhạo báng, đem ra làm trò cười cho thiên hạ coi.
Tôi đi rồi vậy con của tôi phải làm sao. Ở đây tuy có khổ, có cực, tuy không đựơc gặp mặt con nhưng tôi biết con vẫn bình an. Tôi biết một khi tôi bước chân ra khỏi cửa nhà họ Trần, tôi mãi mãi sẽ chẳng có cơ hội trở lại,chẳng có lấy một cơ hội để gặp con dù chỉ là lén lút nhìn con từ phía xa. Nếu có rời đi, tôi nhất định cũng phải mang con đi cùng.
Những tưởng bản thân chỉ cần an phận, nhẫn nhục chịu được vì con dù có khó khăn vất vả đến đâu tôi cũng chịu đựng đựơc. Nhưng tôi đã sai, một lần nữa tôi lại nhận ra bản thân mình đã sai. Đối với Thư, tôi như cái gai trong mắt, ngày nào không nhổ bỏ là ngày đó cô ta không yên lòng, cô ta không yên tâm về tôi hay về chồng của mình tôi cũng không rõ nữa. Nhưng có một điều tôi rất rõ, nếu tôi không sớm rời khỏi nơi này chắc chắn cái mạng nhỏ này của tôi cũng chẳng thể giữ nổi bởi những trận đòn thừa sống thiếu chết của Thư. Trong đầu chợt ẩn hiện lên một suy nghĩ mơ hồ.
_ Liên, cô ra vườn hái 50 quả bưởi rồi đem lên nhà trên cho ông bà chủ nhé.
_Dạ vâng. Tiếng chị Kim gọi kéo tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Xuống bếp cầm đồ ra hái bưởi. Cây bưởi tuy không cao nhưng vẫn phải dùng ghế để hái.
Đặt chiếc ghế gỗ cố định trên mặt đất, tôi nhanh nhảu trèo lên ghế, vươn tay ra hái từng quả bưởi.
1 quả, 2 quả, 3 quả.... 30 quả.
Nãy giờ mới đựơc ba mươi quả, đưa mắt nhìn quanh, những quả bưởi có thể dùng ghế xung quanh cũng bị hái hết rồi. Đang không biết phải làm sao, tiếng chị Kim từ trong sân hét lớn:
_ Liên, mày hái xong chưa. Mau đem bưởi lên cho ông bà chủ.
_ Liên. Mày chết ở trong đấy à, có mấy quả bưởi hái *éo gì mà lâu thế. Lề mà là mề, nhanh lên không tao vào tao đánh chết mẹ mày bây giờ.
Nghe chị quát tôi hoảng quá, đáp vội:
_ Em sắp xong rồi, còn vài quả nữa thôi. Chị vào bê giúp em đựơc không.
_Mày trông tao liễu yếu đào tơ như này liệu có vác đựơc thúng bưởi nặng như kia không. Mày bị ngu à, có nhờ cũng mở to mắt ra mà nhìn.
_Hay chị gọi anh Bình vào bê giúp em được không.
_ Không. Cô Thư đã dặn việc này một mình mày làm, không ai đựơc giúp. Không làm xong thì liệu hồn.
Chị Kim nói xong liền ngúng nguẩy quay người đi vào trong.
_ À, còn nữa. Cô Thư bảo 20 phút nữa không có bưởi trên nhà thì mày cứ liệu hồn.
Nghe xong, tôi không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng dùng hết sức lực để hái bưởi. Cuối cùng cũng đủ số lượng còn thời gian có lẽ đã qua lâu lắm rồi.
Cắn răng, dùng hết sức lực còn lại bước từng bước nặng nhọc mang thúng bưởi nên nhà. Vừa nhìn thấy tôi Thư đã tru tréo, đưa tay dí mạnh vào trán tôi:
_Mày chết dí ở đâu sao bây giờ mới tới. Sao không để sáng mai rồi mang lên một thể. Mày biết khách người ta đợi lâu lắm rồi không.
_Tôi xin lỗi.
Chát.
Thư định tát cái nữa thì Hiếu lên tiếng:
_Đủ rồi. Em đừng gây rối nữa. Khách người ta vẫn còn ở đây em làm cái gì vậy. Cô đi xuống đi.
_Anh bênh cô ta. Anh xót cô ta có phải không. Nhìn cô ta bị đánh anh xót lắm có đúng không. Anh có giỏi thì anh bỏ tôi rồi cưới cô ta về luôn đi.
_Đừng có nói linh tinh.
_Linh tinh hay không anh tự biết.
Chát.
_ Tao đánh chết mày. Đánh chết cái lũ đàng điếm chuyên đi câu dẫn chồng ngừơi ta.
_ Dừng lại. Tiếng ông chủ Trần quát lớn.
Không khí đột nhiên im phăng phắc, không ai dám nói một lời. Bầu không khí căng thẳng tột độ.
_ không thấy nhà đang có khách hay sao mà còn ở đây lớn tiếng quạt nạt nhau, định làm trò cười cho thiên hạ hay sao. Thằng Hiếu đi vào trong rót rượu tiếp khách. Còn Thư con về phòng đóng cửa tự suy nghĩ về việc vừa rồi đi, đợi khách về bố sẽ nói chuyện với con.
_ vâng..
_ còn đứng đực ra đấy à. Muốn bị trừ lương hết phải không.
Mọi người nhanh chóng tản ra, tôi cũng đi theo mọi người về phòng. Vừa vào đến phòng chưa kịp đóng cửa tóc tôi liền bị ai đó kéo mạnh từ phía sau.
_Á. Đau quá.
_ Nhét giẻ vào miệng, tránh để nó làm ồn ảnh hưởng đến mọi người trên nhà.
Ư... Ư....ưm...
Tôi sợ hãi, hoảng loạn nhìn Thư, cả người run lên bần bật.
_Sợ. Mày cũng biết sợ. Hôm nay tao phải cho mày biết cái gì mới thật sự đáng sợ.
_Dám quyến rũ chồng bà này. Hôm nay bà phải dạy cho mày một bài học, con giống đĩ thỏa nhà mày. Mày đi chết đi.
Dứt lời, anh Bình dí mạnh đầu tôi xuống thùng nước bên cạnh.
Cố gắng vùng vẫy nhưng tất cả đều vô ích, sức lực của tôi làm sao so được với sức khỏe của hai người thanh niên. Ngụp lặn trong thùng nước, tôi cứ tưởng bản thân mình sẽ chết, nhưng thật may đến lúc tôi tưởng chừng không chịu đựơc nữa anh Bình lại bỏ tôi ra.
_Đánh.
Từng đòn roi quật mạnh vào người. Từng cơn đau buốt xâm nhập vào tận xương tủy, đầu óc như tê liệt, tôi mơ mơ hồ hồ chìm vào trong giấc ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy trên sàn nhà lạnh ngắt toàn thân đau nhức rã rời, cơ thể như bị đánh ra thành từng mảnh tác rời đau đớn vô cùng. Không đựơc, tôi nhất định phải rời khỏi đây, tôi phải mang con mình rời khỏi đây.
Kể từ ngày đó, tôi luôn tìm cơ hội để cùng con trốn khỏi nơi địa ngục này. mỗi ngày mỗi ngày tôi đều có gắng tích cóp tiền bạc, đồ đạc chỉ cần có cơ hội là đem con trốn đi.
Nhẫn nhịn bao lâu, cuối cùng tôi cũng tìm đựơc cơ hội. Hôm đó, ông bà chủ và Hiếu đi sang làng bên bàn việc làm ăn, Thư ở nhà chăm sóc cu Bon. Mọi người vừa đi, Thư liền bỏ lại cu Bon cho Mai chăm sóc, còn mình quần áo xúng xính đi ra ngoài chơi. Tôi biết cô ta vốn dĩ cũng chẳng yêu thương gì thằng bé, chẳng qua cô ta sợ bố mẹ và Hiếu nên trước mặt họ lúc nào cũng phải niềm nở tỏ vẻ yêu thương. Bây giờ không có họ, Thư cũng chẳng còn phải giả bộ làm gì, vậy cũng tốt nhờ vậy mà tôi mới có cơ hội bỏ trốn khỏi nơi đây.
Tính con Mai thì tôi còn lạ gì, hóng hớt nhiều chuyện thì không ai bằng, mỗi lần đi pha sữa cho cu Bon là cả tiếng mới trở lại. Rình mò, quan sát nó cả buổi cuối cùng tôi cũng tìm đựơc cơ hội, nhân lúc nó đi pha sữa cho cu Bon, tôi liền lẻn vào trong vội vàng bế con men theo khu vườn phía sau bỏ trốn.
Trong thời gian làm ở đây, tôi vô tình phát hiện ra sau lùm cây cao rậm rạp này có một lỗ chó chui, chỉ cần chui qua lỗ đó, chạy thêm một đoạn nữa là ra đến bờ sông rồi lên thuyền bỏ trốn.
Không mất nhiều thời gian để đi tới bờ sông. Chỉ đáng tiếc bây giờ không có thuỳên, lòng lo lắng không thôi, tôi sốt ruột vừa đi đi lại lại vừa dỗ con chốc chốc lại nhìn xem có con thuyền nào sắp cập bến không.
Kia rồi. Có thuyền rồi. Con thuyền to lớn từ từ cập bến. Từ trên thuyền vài người trung niên nhanh chóng đi xuống. Tôi vội vàng bế con trèo lên.
Một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi nhìn tôi quát lớn:
_ Cô kìa. Cô làm gì thế.
_ Cháu đi thuyền.
_Xuống. Xuống. Thuyền này chúng tôi trở hàng không trở khách, xuống mau.
_ Bác cho cháu đi nhà đi mà. Chắc thực sự có việc gấp lắm.
_ Nhờ vả gì. Xuống ngay, chỗ người ta làm ăn không phải chỗ từ thiện đâu mà nhờ. Xuống ngay, thằng Năm lôi con bé này xuống. Mới sáng mùng một đi giao hàng đã gặp con điên này. Thật là hãm tài mà.
_ Cháu xin bác. Xin bác cho cháu đi nhờ đi. Cháu sẽ trả tiền đầy đủ mà, bác cho cháu đi nhờ một đoạn thôi, cháu sẽ không làm phiền đến mọi người đâu. Xin bác hãy cứu giúp mẹ con cháu. Tôi quỳ xuống, ôm con cúi đầu cầu xin.
Phía sau tiếng người, tiếng chân dồn dập kéo đến, tiếng quát tháo ầm ĩ.
_Mau, mau chia nhau ra tìm đi. Tìm không đựơc cẩn thận cái mạng của chúng mày đấy.
_ *ịt mẹ con chó chết. Tao mà bắt được nó tao đánh chết luôn.
_ Còn ở đấy mà chửi à, mau đi tìm đi. Không tìm thấy cậu chủ nhỏ người chết là mày chứ không phải nó đâu.
_Đúng là chó chết mà.
Họ đến rồi. Tôi sợ hãi nước mắt lưng tròng ôm chặt con vào lòng, ánh mắt hoảng loạng nhìn về đám người đang mỗi lúc một tiến gần lại.
_ Thằng kia, còn đứng đấy à. Mau lôi cổ con bé kia xuống để còn đi tiếp.
_Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.