Chương 9
Phạm Hương Lan
17/01/2020
Lời chị Mai nói là thật sao. Chị thực sự là người đó.
_ Chị.... Tôi ngập ngừng không biết nói sao mới phải.
Vy phá lên cười.
Ha ha ha ha.
_ Giỏi lắm. Giỏi lắm. Chị thật giỏi.
Vy hơi lùi lại, rồi như điên dại Vy đi tới túm lấy cổ áo tôi hét lên.
_ Đồ khốn nạn. Đồ quỷ dữ.
_ Tôi thật không hiểu chị là ngốc thật hay giả bộ ngây thơ. Sau bao nhiêu tổn thương mà chị đã gây ra chị vẫn còn mặt mũi để đứng ở đây, thậm chí là cầu xin anh Lượng giúp đỡ chị. Chị có còn là con người nữa không, chị có biết mình nhẫn tâm lắm không. Chị có biết anh Lượng vì chị đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, tổn thương, thậm chí là suýt mất luôn cả mạng không.
Phải khó khăn lắm chúng tôi mới lôi được anh ý từ quỷ môn quan trở về,khó khăn lắm anh ý mới có đựơc cuộc sống thoải mái như hôm nay.
Tại sao. Tại sao chị lại xuất hiện, tại sao chị không đi luôn đi. Đi về con đường dát vàng mà chị đã chọn lựa.
_ Còn không phải là bị người ta ruồng bỏ sao. Nếu không thì cô ta đâu có quay lại bám lấy Lượng.
_ Tôi không có. Tôi chỉ muốn sống với con.
_ Vy. Chị xin em. Chỉ cần em giúp đỡ mẹ con chị. Sau phiên tòa mẹ con chị sẽ lập tức rời đi
Vy không đáp chỉ nhìn tôi đầy xem thường, chán ghét.
Rồi như nghĩ ra điều gì đó, Vy đột ngột xoay người chạy nhanh về phía nhà chính.
Tôi định đuổi theo thì bị quạ đen chặn lại.
_ Tôi sẽ khiến cô phải trả giá. Đến lúc cô nên trở về nơi thuộc về mình rồi.
Nói xong, Mai hiên ngang rời đi, vẻ mặt khinh khỉnh vô cùng đắc ý.
Chẳng thèm so đo, để ý với ả, tôi liền vội vàng chạy đuổi theo. Nói là chạy chứ thực ra tôi cũng chỉ đi nhanh hơn bình thường một chút để đảm bảo an toàn cho cu Bon.
Mới bước chân gần đến cửa phòng tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã từ trong phòng truyền ra.
_ Anh nói đi. Chuyện này là sao.
_Chẳng phải em vừa nói hết rồi còn gì.
Anh không có gì để nói.
_ Không có gì. Hay cho câu không có gì.
_ Anh muốn em tức chết có phải không Lượng.
_ Vy, anh nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng mọi chuyện với nhau rồi đúng không. Chuyện này em giúp cũng được không giúp anh sẽ tự mình làm. Em ra ngoài đi. Anh phải làm việc.
_ Anh....
Choang.
Tiếng thủy tinh rơi vỡ trên sàn nhà. Vy dậm chân, bực tức kéo cửa bước ra ngoài rồi đóng sầm lại.
Quá bất ngờ, tôi cũng không kịp trốn đi, đành đứng ngây ra.
_ Thấy chúng tôi cãi nhau. Chị vui lắm có phải không.
_ Tôi mà khóc thì người khác đừng hòng cười. Chị nhớ đấy.
Vy huých vai tôi rồi bỏ đi. Cu Bon đang ngủ bị giật mình khóc ré lên. Sợ thằng bé làm phiền Lượng, tôi vội vàng ôm con xuống dưới nhà.
________
Những ngày sau đó, Vy đều tỏ thái độ ghét tôi ra mặt. Mỗi việc có tôi tham gia làm, cô nàng đều tìm cách bắt lỗi, cái này không đựơc, cái kia không được rồi bắt mọi người làm lại.
Khác hẳn với Mai, Vy không hề chửi bới hay đánh tôi một cái, cô ta chỉ nói thôi cũng khiến mọi người dần xa lánh tôi. Cũng may là bên cạnh tôi vẫn còn có bác Thủy ở bên giúp đỡ.
Buổi trưa ngày thứ 3, khi tôi đang dỗ con, bác Thủy đi xuống nói Vy muốn gặp tôi.
Nhờ bác trông giúp, tôi không dám chậm trễ chạy vội lên phòng Vy.
Cốc.... Cốc.
_ Vào đi.
_ Em gọi chị.
_ chị ngồi đi. Vy đưa tay chỉ vào chiếc ghế.
_ Tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé. Chắc chị biết tôi và anh Lượng đang quen nhau. Tôi không muốn vì ai, vì bất kì một người nào khiến quan hệ của chúng tôi rạn nứt. Thế nên tôi sẽ giúp chị tuy nhiên sau vụ kiện này, mẹ con chị phải rời bỏ nơi đây, tránh thật xa anh Lượng. Chị làm đựơc không.
_ Chỉ cần em đồng ý giúp. Em muốn gì chị cũng đáp ứng.
_ Chị về được rồi.
Ngày diễn ra phiên tòa, Lượng cùng tôi, Vy và một vị luật sư cùng nhau đến tòa. Phiên tòa kết thúc không ngoài dự đoán, cu Bon được tòa phán do tôi nuôi.
Người nhà Híêu tuy bức xúc với quyết định của tòa nhưng cũng không làm gì được, đành nuốt cơn giận dữ ra về.
Rời khỏi tòa, chúng tôi lên xe chờ về. Tôi cũng biết thân biết phận của mình lên cứ đứng chờ mọi ngừơi lên hết rồi mới lên nào ngờ trong lúc lơ ngơ đang chuẩn bị bước lên xe. Chẳng hiểu mẹ Hiếu và con Thư từ đâu chạy ra túm lấy tóc tôi mà đánh tới tấp. Quá bất ngờ tôi chỉ biết la lên kêu họ đừng đánh nữa. Đáng tiếc dù tôi có van xin họ ra sao họ vẫn tàn nhẫn cầm tóc tôi giật ngược về phía sau mà đánh.
_ Dừng lại.
Lượng chạy xuống, đẩy mạnh hai người phụ nữ kia ra khỏi người tôi. Giận dữ quát:
_ Các người có thôi ngay không.
_ Thằng kia mày tránh ra, chuyện gia đình tao để nhà tao tự xử lý. Con ôn vật kia, mau đem cháu tao trả lại đây.
_ Chuyện nhà bà. Nực cười, tôi nhớ không nhầm Liên và nhà bà đâu có quan hệ gì.
_ Loại con gái như nó nhà tao không thèm có quan hệ. Mày bảo nó mau trả cu Bon cho tao.
_ Bà không phải đã mắc bệnh tuổi già hay có vấn đề về thần kinh đó chứ, hay bà nghe không hiểu tiếng người, không hiểu lời tòa án vừa phán. Vy mỉa mai.
Tôi nhìn Vy đầy cảm kích, thật không ngờ Vy lại nói giúp tôi. Mai ở bên không vui kéo tay Vy.
_ Con ranh kia. Bà phải đánh chết mày. Mày nói ai già, ai thần kinh hả.
Vy vênh váo, đưa mặt lên, nói với giọng điệu đầy thách thức:
_ Bà có giỏi bà đánh đi. Đây, tôi đưa mặt ra cho bà đánh luôn đó. Đánh đi, đánh đi.
Lượng đưa tay kéo Vy ra phía sau không cho cô nàng tiến nên, đứng chắn trước mắt để bảo vệ cô. Vy không chịu thua, cô nàng vẫn cố ló mặt ra thách thức
_ Có ngon bà lên đây mà đánh tôi này. Bà già chua ngoa.
_ mày, con ôn kia.... Mẹ Hiếu giận tím mặt, tức giận muốn lao đến tát bốp vào cái bản mặt đang nhe nhởn, thách thức bà kia.
Bà vừa lao lên, liền bị Hiếu chạy đến từ phía sau giữ lại. Hiếu thở hồng hộc, mệt mỏi nói:
_ Mẹ, không đựơc đánh. Không đánh được.
Hắn thì thầm vào tai mẹ và vợ điều gì đó. Hai người kia nghe xong liền kinh ngạc nhìn về phía chúng tôi.
_ Các người, các người cứ đợi đấy.
Mẹ Hiếu nói xong, hậm hực bỏ đi.
_ Đựơc rồi về thôi.
_ Cô lên trước đi.
Lượng mở cửa cho tôi lên ghế trước, đóng cửa lại rồi mới đi vòng sang bên kia mở cửa ngồi vào xe.
Lên xe trở về nhà, vừa bước xuống xe tôi đã thấy bác Thủy bế cu Bon bên cạnh là hai túi hành lý. Tôi cứ ngỡ là bác định đi đâu cho tới khi Lượng hỏi:
_ Bác Thủy, bác định về quê ạ.
_ Không.
_ Thế hành lý này.
_ Còn của ai ngoài mẹ con cô ta. Việc thì cũng xong rồi cô ta còn lý do gì mà ở lại.
_ Đồ đạc tôi cũng cho người thu dọn hộ chị luôn rồi. Đây là 4 triệu chị cầm lấy tiêu tạm, sau kiếm việc gì làm mà nuôi con.
_ ừ.
Tôi đón cu Bon từ tay bác Thủy, vui vẻ trêu đùa với con. Mai không ưa tôi, tôi cũng đoán trước đựơc việc này nên cũng không thấy bất ngờ gì cả.
_ Cảm ơn.
_ Cô quên chúng ta còn một bản hợp đồng à. Trong hợp đồng có một điều khoản cô phải làm việc cho tôi trong 5 năm, nếu không làm đủ thời hạn cô phải trả cho tôi 50 tỷ.
_ 50 tỷ. Tôi mở to mắt nhìn Lượng.
_ Cái gì. 50 tỷ. Anh bị điên à Lượng. Số tiền lớn như vậy đừng nói là cô ta ngay cả chúng ta cũng không có. Anh là cố tình có phải không. Anh cố tình giữ cô ta lại.
Chát.
_ Khốn khiếp. Cô dám lừa tôi. Vy rít lên.
Tôi ôm chặt lấy con, cố gắng chịu đựng cảm giác đau rát từ má truyền tới.
_ Không sao chứ.
_ cháu không sao.
Tôi sợ trong lúc nóng giận không kiềm chế được Mai và Vy sẽ làm ra chuyện làm cu Bon bị thương đành đưa cu Bon cho bác Thủy bế hộ.
Mai cầm túi đồ của tôi ném ra đường rồi tru tréo lên:
_ Cô mau cút đi. Cút hết đi.
Vy cùng Mai lôi tôi xềnh xệch ra ngoài. Lượng nắm tay tôi giữ lại, giận dữ nói:
_ Hai đứa quậy đủ chưa.
_ Còn cô, một là trả tiền hai là ở lại là trả nợ. Sau 4 năm cô có tự do.
_ Tôi.... Tôi ở lại. Phải khó khăn lắm tôi mới nói hết câu.
_ Anh Nam cầm đồ của Liên vào. Cô và bác Thủy cũng đi cùng luôn đi. Mai và Vy theo anh lên phòng nói chuyện.
Vy và Mai vẫn dùng dằng không muốn buông tôi ra, dường như quá khó chịu trước sự cứng đầu của hai người này, Lượng quát:
_ Buông ra. Theo anh lên phòng ngay.
Cả hai thấy Lượng giận vậy cũng không dám trái ý, liền buông tôi ra rồi đi theo lên phòng.
Trước khi đi, Mai ghé sát vào tai tôi cảnh cáo:
_ Mày chờ đấy. Mày không yên với tao đâu con khốn.
_ Đi thôi Vy.
Mọi người đã đi vào hết, ngoài cổng lúc này chỉ còn tôi với bác Thủy, anh Nam.
_ Đi thôi Liên.
_ Dạ.
____________
Trưa hôm đó, Lượng gọi tôi lên phòng.
_ Ngồi đi.
_ Từ mai cô sẽ theo tôi đến xưởng rượu làm việc. Cu Bon tôi sẽ bảo bác Thủy trông cho cô.
_ Nhưng mình có biết gì đâu.
_ Không biết thì học. Trên đời này làm gì có ai sinh ra đã biết.
_Ừ.
_ Còn nữa, quan hệ giữa tôi và cô bây giờ đã khác trước. Tôi là chủ, cô là con nợ, cô nên học cách xưng hô giống mọi người đi.
_ Vâng. Tôi biết rồi thưa cậu.
_ Ra ngoài đi. Sáng mai 7h đợi tôi ở cổng.
_Vâng.
_________
Tôi về phòng sắp xếp nốt đồ đạc.
_ Liên ơi.
_ Dạ.
_ Cô Mai kêu em lên phòng gặp cô ý gấp.
Tôi sợ hãi, trong lòng cũng đoán ra vài phần nguyên nhân cũng như hình dung ra đựơc sự tức giận và cơn thịnh nỗ của Mai. Cố giả bộ bình tĩnh, tôi đáp:
_ Vâng. Em lên ngay đây.
_ Chị.... Tôi ngập ngừng không biết nói sao mới phải.
Vy phá lên cười.
Ha ha ha ha.
_ Giỏi lắm. Giỏi lắm. Chị thật giỏi.
Vy hơi lùi lại, rồi như điên dại Vy đi tới túm lấy cổ áo tôi hét lên.
_ Đồ khốn nạn. Đồ quỷ dữ.
_ Tôi thật không hiểu chị là ngốc thật hay giả bộ ngây thơ. Sau bao nhiêu tổn thương mà chị đã gây ra chị vẫn còn mặt mũi để đứng ở đây, thậm chí là cầu xin anh Lượng giúp đỡ chị. Chị có còn là con người nữa không, chị có biết mình nhẫn tâm lắm không. Chị có biết anh Lượng vì chị đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, tổn thương, thậm chí là suýt mất luôn cả mạng không.
Phải khó khăn lắm chúng tôi mới lôi được anh ý từ quỷ môn quan trở về,khó khăn lắm anh ý mới có đựơc cuộc sống thoải mái như hôm nay.
Tại sao. Tại sao chị lại xuất hiện, tại sao chị không đi luôn đi. Đi về con đường dát vàng mà chị đã chọn lựa.
_ Còn không phải là bị người ta ruồng bỏ sao. Nếu không thì cô ta đâu có quay lại bám lấy Lượng.
_ Tôi không có. Tôi chỉ muốn sống với con.
_ Vy. Chị xin em. Chỉ cần em giúp đỡ mẹ con chị. Sau phiên tòa mẹ con chị sẽ lập tức rời đi
Vy không đáp chỉ nhìn tôi đầy xem thường, chán ghét.
Rồi như nghĩ ra điều gì đó, Vy đột ngột xoay người chạy nhanh về phía nhà chính.
Tôi định đuổi theo thì bị quạ đen chặn lại.
_ Tôi sẽ khiến cô phải trả giá. Đến lúc cô nên trở về nơi thuộc về mình rồi.
Nói xong, Mai hiên ngang rời đi, vẻ mặt khinh khỉnh vô cùng đắc ý.
Chẳng thèm so đo, để ý với ả, tôi liền vội vàng chạy đuổi theo. Nói là chạy chứ thực ra tôi cũng chỉ đi nhanh hơn bình thường một chút để đảm bảo an toàn cho cu Bon.
Mới bước chân gần đến cửa phòng tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã từ trong phòng truyền ra.
_ Anh nói đi. Chuyện này là sao.
_Chẳng phải em vừa nói hết rồi còn gì.
Anh không có gì để nói.
_ Không có gì. Hay cho câu không có gì.
_ Anh muốn em tức chết có phải không Lượng.
_ Vy, anh nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng mọi chuyện với nhau rồi đúng không. Chuyện này em giúp cũng được không giúp anh sẽ tự mình làm. Em ra ngoài đi. Anh phải làm việc.
_ Anh....
Choang.
Tiếng thủy tinh rơi vỡ trên sàn nhà. Vy dậm chân, bực tức kéo cửa bước ra ngoài rồi đóng sầm lại.
Quá bất ngờ, tôi cũng không kịp trốn đi, đành đứng ngây ra.
_ Thấy chúng tôi cãi nhau. Chị vui lắm có phải không.
_ Tôi mà khóc thì người khác đừng hòng cười. Chị nhớ đấy.
Vy huých vai tôi rồi bỏ đi. Cu Bon đang ngủ bị giật mình khóc ré lên. Sợ thằng bé làm phiền Lượng, tôi vội vàng ôm con xuống dưới nhà.
________
Những ngày sau đó, Vy đều tỏ thái độ ghét tôi ra mặt. Mỗi việc có tôi tham gia làm, cô nàng đều tìm cách bắt lỗi, cái này không đựơc, cái kia không được rồi bắt mọi người làm lại.
Khác hẳn với Mai, Vy không hề chửi bới hay đánh tôi một cái, cô ta chỉ nói thôi cũng khiến mọi người dần xa lánh tôi. Cũng may là bên cạnh tôi vẫn còn có bác Thủy ở bên giúp đỡ.
Buổi trưa ngày thứ 3, khi tôi đang dỗ con, bác Thủy đi xuống nói Vy muốn gặp tôi.
Nhờ bác trông giúp, tôi không dám chậm trễ chạy vội lên phòng Vy.
Cốc.... Cốc.
_ Vào đi.
_ Em gọi chị.
_ chị ngồi đi. Vy đưa tay chỉ vào chiếc ghế.
_ Tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé. Chắc chị biết tôi và anh Lượng đang quen nhau. Tôi không muốn vì ai, vì bất kì một người nào khiến quan hệ của chúng tôi rạn nứt. Thế nên tôi sẽ giúp chị tuy nhiên sau vụ kiện này, mẹ con chị phải rời bỏ nơi đây, tránh thật xa anh Lượng. Chị làm đựơc không.
_ Chỉ cần em đồng ý giúp. Em muốn gì chị cũng đáp ứng.
_ Chị về được rồi.
Ngày diễn ra phiên tòa, Lượng cùng tôi, Vy và một vị luật sư cùng nhau đến tòa. Phiên tòa kết thúc không ngoài dự đoán, cu Bon được tòa phán do tôi nuôi.
Người nhà Híêu tuy bức xúc với quyết định của tòa nhưng cũng không làm gì được, đành nuốt cơn giận dữ ra về.
Rời khỏi tòa, chúng tôi lên xe chờ về. Tôi cũng biết thân biết phận của mình lên cứ đứng chờ mọi ngừơi lên hết rồi mới lên nào ngờ trong lúc lơ ngơ đang chuẩn bị bước lên xe. Chẳng hiểu mẹ Hiếu và con Thư từ đâu chạy ra túm lấy tóc tôi mà đánh tới tấp. Quá bất ngờ tôi chỉ biết la lên kêu họ đừng đánh nữa. Đáng tiếc dù tôi có van xin họ ra sao họ vẫn tàn nhẫn cầm tóc tôi giật ngược về phía sau mà đánh.
_ Dừng lại.
Lượng chạy xuống, đẩy mạnh hai người phụ nữ kia ra khỏi người tôi. Giận dữ quát:
_ Các người có thôi ngay không.
_ Thằng kia mày tránh ra, chuyện gia đình tao để nhà tao tự xử lý. Con ôn vật kia, mau đem cháu tao trả lại đây.
_ Chuyện nhà bà. Nực cười, tôi nhớ không nhầm Liên và nhà bà đâu có quan hệ gì.
_ Loại con gái như nó nhà tao không thèm có quan hệ. Mày bảo nó mau trả cu Bon cho tao.
_ Bà không phải đã mắc bệnh tuổi già hay có vấn đề về thần kinh đó chứ, hay bà nghe không hiểu tiếng người, không hiểu lời tòa án vừa phán. Vy mỉa mai.
Tôi nhìn Vy đầy cảm kích, thật không ngờ Vy lại nói giúp tôi. Mai ở bên không vui kéo tay Vy.
_ Con ranh kia. Bà phải đánh chết mày. Mày nói ai già, ai thần kinh hả.
Vy vênh váo, đưa mặt lên, nói với giọng điệu đầy thách thức:
_ Bà có giỏi bà đánh đi. Đây, tôi đưa mặt ra cho bà đánh luôn đó. Đánh đi, đánh đi.
Lượng đưa tay kéo Vy ra phía sau không cho cô nàng tiến nên, đứng chắn trước mắt để bảo vệ cô. Vy không chịu thua, cô nàng vẫn cố ló mặt ra thách thức
_ Có ngon bà lên đây mà đánh tôi này. Bà già chua ngoa.
_ mày, con ôn kia.... Mẹ Hiếu giận tím mặt, tức giận muốn lao đến tát bốp vào cái bản mặt đang nhe nhởn, thách thức bà kia.
Bà vừa lao lên, liền bị Hiếu chạy đến từ phía sau giữ lại. Hiếu thở hồng hộc, mệt mỏi nói:
_ Mẹ, không đựơc đánh. Không đánh được.
Hắn thì thầm vào tai mẹ và vợ điều gì đó. Hai người kia nghe xong liền kinh ngạc nhìn về phía chúng tôi.
_ Các người, các người cứ đợi đấy.
Mẹ Hiếu nói xong, hậm hực bỏ đi.
_ Đựơc rồi về thôi.
_ Cô lên trước đi.
Lượng mở cửa cho tôi lên ghế trước, đóng cửa lại rồi mới đi vòng sang bên kia mở cửa ngồi vào xe.
Lên xe trở về nhà, vừa bước xuống xe tôi đã thấy bác Thủy bế cu Bon bên cạnh là hai túi hành lý. Tôi cứ ngỡ là bác định đi đâu cho tới khi Lượng hỏi:
_ Bác Thủy, bác định về quê ạ.
_ Không.
_ Thế hành lý này.
_ Còn của ai ngoài mẹ con cô ta. Việc thì cũng xong rồi cô ta còn lý do gì mà ở lại.
_ Đồ đạc tôi cũng cho người thu dọn hộ chị luôn rồi. Đây là 4 triệu chị cầm lấy tiêu tạm, sau kiếm việc gì làm mà nuôi con.
_ ừ.
Tôi đón cu Bon từ tay bác Thủy, vui vẻ trêu đùa với con. Mai không ưa tôi, tôi cũng đoán trước đựơc việc này nên cũng không thấy bất ngờ gì cả.
_ Cảm ơn.
_ Cô quên chúng ta còn một bản hợp đồng à. Trong hợp đồng có một điều khoản cô phải làm việc cho tôi trong 5 năm, nếu không làm đủ thời hạn cô phải trả cho tôi 50 tỷ.
_ 50 tỷ. Tôi mở to mắt nhìn Lượng.
_ Cái gì. 50 tỷ. Anh bị điên à Lượng. Số tiền lớn như vậy đừng nói là cô ta ngay cả chúng ta cũng không có. Anh là cố tình có phải không. Anh cố tình giữ cô ta lại.
Chát.
_ Khốn khiếp. Cô dám lừa tôi. Vy rít lên.
Tôi ôm chặt lấy con, cố gắng chịu đựng cảm giác đau rát từ má truyền tới.
_ Không sao chứ.
_ cháu không sao.
Tôi sợ trong lúc nóng giận không kiềm chế được Mai và Vy sẽ làm ra chuyện làm cu Bon bị thương đành đưa cu Bon cho bác Thủy bế hộ.
Mai cầm túi đồ của tôi ném ra đường rồi tru tréo lên:
_ Cô mau cút đi. Cút hết đi.
Vy cùng Mai lôi tôi xềnh xệch ra ngoài. Lượng nắm tay tôi giữ lại, giận dữ nói:
_ Hai đứa quậy đủ chưa.
_ Còn cô, một là trả tiền hai là ở lại là trả nợ. Sau 4 năm cô có tự do.
_ Tôi.... Tôi ở lại. Phải khó khăn lắm tôi mới nói hết câu.
_ Anh Nam cầm đồ của Liên vào. Cô và bác Thủy cũng đi cùng luôn đi. Mai và Vy theo anh lên phòng nói chuyện.
Vy và Mai vẫn dùng dằng không muốn buông tôi ra, dường như quá khó chịu trước sự cứng đầu của hai người này, Lượng quát:
_ Buông ra. Theo anh lên phòng ngay.
Cả hai thấy Lượng giận vậy cũng không dám trái ý, liền buông tôi ra rồi đi theo lên phòng.
Trước khi đi, Mai ghé sát vào tai tôi cảnh cáo:
_ Mày chờ đấy. Mày không yên với tao đâu con khốn.
_ Đi thôi Vy.
Mọi người đã đi vào hết, ngoài cổng lúc này chỉ còn tôi với bác Thủy, anh Nam.
_ Đi thôi Liên.
_ Dạ.
____________
Trưa hôm đó, Lượng gọi tôi lên phòng.
_ Ngồi đi.
_ Từ mai cô sẽ theo tôi đến xưởng rượu làm việc. Cu Bon tôi sẽ bảo bác Thủy trông cho cô.
_ Nhưng mình có biết gì đâu.
_ Không biết thì học. Trên đời này làm gì có ai sinh ra đã biết.
_Ừ.
_ Còn nữa, quan hệ giữa tôi và cô bây giờ đã khác trước. Tôi là chủ, cô là con nợ, cô nên học cách xưng hô giống mọi người đi.
_ Vâng. Tôi biết rồi thưa cậu.
_ Ra ngoài đi. Sáng mai 7h đợi tôi ở cổng.
_Vâng.
_________
Tôi về phòng sắp xếp nốt đồ đạc.
_ Liên ơi.
_ Dạ.
_ Cô Mai kêu em lên phòng gặp cô ý gấp.
Tôi sợ hãi, trong lòng cũng đoán ra vài phần nguyên nhân cũng như hình dung ra đựơc sự tức giận và cơn thịnh nỗ của Mai. Cố giả bộ bình tĩnh, tôi đáp:
_ Vâng. Em lên ngay đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.