Lay Động Tiếng Lòng

Chương 16

Thanh Thang Xuyến Hương Thái

06/03/2022

Khó như vậy mà cũng nói được, Kha Nhược Sơ phục Bạch Mông dễ sợ. Vốn dĩ đâu có chuyện gì, Bạch Mông chỉ cần nói hai câu, thì giống như khẳng định có chuyện vậy.

Thịnh Như Ỷ vẫn duy trì sự điềm tĩnh và thờ ơ như ngày thường. Thông thường cô chỉ giải thích một lần, sẽ không giải thích thêm lần nữa.

Thật ra cũng không trách được Bạch Mông, từ phía sau nhìn vào thì đúng thật tư thế của hai người vừa rồi rất thân mật.

Dựa vào giác quan thứ 6 của phụ nữ, Bạch Mông vẫn cảm thấy quan hệ của hai người này không đơn giản. Đặc biệt là mỗi khi cô ở trước mặt Kha Nhược Sơ nhắc đến chị họ của cô, Kha Nhược Sơ đề mất tự nhiên hoặc nói đúng hơn là phản ứng kỳ lạ....

Chẳng lẽ, hai người này đang quen nhau à?

Việc này đối với Bạch Mông mà nói là chuyện không thể tin được, nhưng mà xét mọi manh mối, thì cũng không phải không có khả năng.

"Nếu không có chuyện gì thì em đi ra ngoài trang điểm đây." Bạch Mông hít một hơi, cố ý kéo dài giọng nói, "Hai người bận tiếp đi."

"Mông Mông...." Nửa câu sau của Bạch Mông thành công chọc cho Kha Nhược Sơ sốt ruột.

Bạch Mông nhìn Kha Nhược Sơ chớp mắt vài cái, còn tặng một nụ cười bí hiểm sau đó đi mất, trong phòng thay đồ chỉ còn lại Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ.

"Cậu ấy luôn thích nói hươu nói vượn." Kha Nhược Sơ giải thích với Thịnh Như Ỷ.

So với mấy lời nói vô bổ của Bạch Mông, Thịnh Như Ỷ cảm thấy phản ứng của Kha Nhược Sơ là cô thú vị hơn, vừa nóng nảy vừa xấu hổ, đến mặt cũng nghẹn đỏ cả lên.

"Chị biết rồi." Thịnh Như Ỷ nhìn mặt Kha Nhược Sơ, máu nóng dâng trào, dịu dàng cười nói, "Mấy ngày hôm trước, con bé còn nói với chị là em muốn theo đuổi chị."

Trong phòng thay đồ, đột nhiên yên lặng đáng sợ, một câu nói lơ đãng "Em muốn theo đuổi chị.", Kha Nhược Sơ nghe rất rõ ràng.

Những lời này đối với Kha Nhược Sơ mà nói như một quả bom nguyên tử, cô nhìn Thịnh Như Ỷ, đôi mày cau lại, "Không có, em không có nói vậy, Bạch Mông nói hươu nói vượn."

Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ dứt khoát phủ nhận, "Chị có chỗ nào không tốt sao, tại sao em ngay lập tức phản bác không muốn theo đuổi chị."

Vừa nghe đối phương nói vậy, Kha Nhược Sơ ngay lập tức trả lời, "Không có...."

Thịnh Như Ỷ im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp kia, sau đó giọng nói nhỏ hơn vài phần, "Vậy em muốn theo đuổi chị sao?"

Giọng nói tràn ngập dụ dỗ cùng với nụ cười quyến rũ động lòng người, tim Kha Nhược Sơ đập nhanh hơn, cô không thể nói lời nào.

Thịnh Như Ỷ cười không ngớt, chẳng lẽ đùa giỡn người này thành nghiện sao? Cô không biết vì sao mà lại thích trêu ghẹo Kha Nhược Sơ như vậy, nhưng mà đùa thì cũng nên có điểm dừng, "Được rồi, không trêu em nữa, đi ra ngoài trang điểm đi."

"Vâng." Từ nhỏ Kha Nhược Sơ được dạy dỗ rất nghiêm khắc, lễ phép, cho nên khi bị người khác trêu đùa trong lòng cô thật sự không thoải mái nhưng cũng không nói ra. Nhưng khi Thịnh Như Ỷ trêu đùa cô thì cô loại không cảm thấy không thoải mái, đặc biệt vào lúc nhìn thấy nụ cười của đối phương, thậm chí cô cũng sẽ bất biến, lại xem nhiều lần.

....

".... Làn da của em thật tốt, ngày thường dưỡng da thế nào vậy?" Kha Nhược Sơ gặp phải một chuyên viên trang điểm hơi hoạt bát, từ lúc ngồi xuống đến giờ cái miệng kia vẫn chưa ngừng lại, Kha Nhược Sơ chỉ mỉm cười ngẫu nhiên sẽ lễ phép trả lời vài câu, mỗi lần cũng chỉ nói mấy chữ.

"Em thật ít nói nha." Chuyên viên trang điểm một bên thành thạo trang điểm cho Kha Nhược Sơ một bên nói, có lẽ thấy đối phương cũng không đáp lại mình nhiều, cho nên nói cũng ít đi.

Còn người Kha Nhược Sơ bị chậm một nhịp, khi giao tiếp với người khác cũng rụt rè, không chủ động giao lưu với ai cả. Cũng bởi vì tính cách này của cô, mà dường như cô không có bạn bè thân, cũng miễn bàn đến chuyện yêu đương đi, gặp chuyện gì cũng chỉ đem nó dằn vào trong lòng.

Bạch Mông đang trang điểm đã xong, vừa hay lại ở sau lưng Kha Nhược Sơ.

Kha Nhược Sơ từ trong gương nhìn phía sau, vừa hay thấy Thịnh Như Ỷ ngồi bên cạnh Bạch Mông, trong tay cô ấy còn ôm quyến tạp chí, từ từ mà lật từng trang, ngẫu nhiên sẽ cùng Bạch Mông cười nói mấy câu....

"Em muốn theo đuổi chị sao?" Kha Nhược Sơ bừng tỉnh khi nhớ đến câu này.

"Cô gái mặc đồ đen, nhìn xinh đẹp thật." Giọng nói quen thuộc của chuyên viên trang điểm lại vang lên sau một hồi lâu không nói, vẫn là không nhịn được cười nói chuyện nhảm với Kha Nhược Sơ một câu.



Kha Nhược Sơ phát hiện có lẽ chuyên viên trang điểm cũng nhìn chung hướng với cô, "Vâng."

"Em cũng đẹp a." Trang điểm xong, chuyên viên trang điểm ngó trái ngó phải nhìn mặt Kha Nhược Sơ, dường như rất hài lòng với tác phẩm của bản thân, cô ấy lấy chụp một tấm ảnh, "Yên tâm đi, đêm nay chị đây sẽ làm em xinh đẹp động lòng người nhất ở đây."

Kha Nhược Sơ cười cười, không nói thêm.

"Chị, tối nay chị đến đây không phải vì em sao?" Bạch Mông đối với quan hệ của Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ vẫn canh cánh trong lòng, cô cân nhắc trên dưới hỏi tiếp, "Có phải chị đến tìm Nhược Sơ không?"

"Không phải em bắt chị tới à?" Thịnh Như Ỷ cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, "Chị cũng mới biết là em ấy biểu diễn cùng em đấy."

Bạch Mông nhẹ giọng "Ò", "Chị đừng có giả vờ, hai người khẳng định có âm thầm liên hệ với nhau, chứ nếu không hôm đó chị hỏi em số điện thoại cậu ấy làm gì? Chị, chị đừng gạt em."

"Có là có, mà không chính là không. Có chuyện gì tốt mà phải giấu?" Thịnh Như Ỷ ngước mắt, nhắc nhở Bạch Mông, "Về sau em đừng có nói hươu nói vượn nữa."

"Hai người... thật sự không có sao?"

Thịnh Như Ỷ nghiêng người, liếc Bạch Mông một cái, không nhanh không chậm nói, "Em thích tự biên tự diễn như vậy, sao không đổi nghề thành biên kịch đi? Chờ viết kịch bản xong, chị đầu tư cho em được không?"

Một lời nói đã không thích hợp rồi, lại dỗi rồi, Bạch Mông không còn lời gì để nói, chẳng lẽ não cô phát triển quá mức a?

....

Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 8 giờ.

Mà Kha Nhược Sơ và Bạch Mông diễn sau.

Thịnh Như Ỷ ngồi ở hàng thứ nhất, rất gần sân khấu, quan sát rất tốt, nhưng có lẽ gần đây làm việc quá nhiều, cho nên cảm giác hơi mệt.

Buổi biểu diễn tiến hành được một nữa, Thịnh Như Ỷ muốn đi ra ngoài hít thở cũng sẵn tiện hút điếu thuốc, sau khi MC kết thúc lời nói, đèn trên sân khấu cũng tắt, để lại một sân khấu tối tăm, nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được nhân viên đang vội vã bố trí sân khấu.

Chờ đến khi đèn trên sân khấu sáng lên lại, không gian tĩnh lặng, có lẽ đã chuẩn bị xong.

Tầm mắt cô dừng lại ở cây đàn piano trước mặt, phía sau còn có một cô gái mặt váy trắng, Thịnh Như Ỷ lại ngồi lại.

Ngày thường, Kha Nhược Sơ luôn trang điểm nhẹ nhàng hoặc cho có, khác xa so với trang điểm cho buổi biểu diễn hôm nay. Mặc dù lúc này trang điểm để biểu diễn nhưng mà nhìn Kha Nhược Sơ vẫn xinh tươi và tinh tế, đặc biệt là những ngón tay thon dài tung nhảy trên phím đàn, nhưng dưới ánh đèn sân khấu thì khí chất trầm ổn tao nhã dường như đạt tới mức cực hạn.

Ánh mắt Thịnh Như Ỷ không dời đi, rõ ràng là hoà tấu, nhưng ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phía cây đàn piano, không chỉ có thính giác thư giản mà cả thị giác cũng được thư giản theo. Bất tri bất giác, bao nhiêu mệt nhọc cũng tan biến.

Chuyên viên trang điểm nói không sai. Đêm nay, Kha Nhược Sơ lâu nay sống kín tiếng và dè dặt thực sự làm cho người ta phải bất ngờ. Ít nhất, quý cô Thịnh thực sự bị người này làm cho ngạc nhiên.

Người yên lặng đàn, người thì yên lặng xem.

Lần đầu tiên, Kha Nhược Sơ được chạm vào đàn là năm tuổi. Lúc ấy, cô đối với cây đàn này không có một chút hứng thú, cô nói cô không thích đánh đàn, nhưng Viên Lộ Chi vẫn bắt cô học. Nói thật lòng, bây giờ cô đối với piano cũng không có mấy đam mê, chẳng qua đã nhiều năm rồi, cũng trở thành thói quen.

Với một người ít khi nói không thích, dần dần qua thời gian, bản thân người đó cũng sẽ không nói không thích nữa, hoặc nói đúng hơn cái từ không thích kia, từ sớm đã không còn trong ngôn từ của người đó. Mà Kha Nhược Sơ chính là như vậy, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô đã được mẹ cô sắp xếp hết mọi thứ, ở bên ngoài xuôi gió xuôi nước, nhưng chỉ có bản thân cô biết nó không ổn, cô muốn thoát khỏi cơn gió hay dòng nước kia, nhưng mà lại không tìm được một nơi để bám vào.

Giai điệu kết thúc, người trong thính phòng vỗ tay thật lớn, nhưng mà Kha Nhược Sơ lại không có cảm xúc gì trong lòng, cứ vậy đi vào sau cánh gà.

Buổi biểu diễn kết thúc trong mỹ mãn, đoàn người cũng đi ra khỏi trung tâm nghệ thuật.

"Chị, hôm nay em biểu hiện thế nào? Có phải làm cho người ta phải lau mắt nhìn không?" Bạch Mông da mặt dày quấn lấy Thịnh Như Ỷ mà hỏi.

Bạch Mông vừa hỏi, Thịnh Như Ỷ mới ý thức được vừa rồi cả buổi biểu diễn cô chỉ xem một mình Kha Nhược Sơ, căn bản không chú ý đến người khác, cô nói cho có lệ, "Cũng không tệ lắm, có tiến bộ."

"Vậy chúng ta đi ăn khuya đi, em mời chị."

Thịnh Như Ỷ đáp ứng, "Em mời, đương nhiên chị phải đi rồi."



"Kha Nhược Sơ!" Bạch Mông gọi lớn, sau đó xoay người ôm lấy Kha Nhược Sơ, "Cậu cũng đi nha, đừng nghĩ chuồn đi mất."

"Mình không đi, mọi người đi vui vẻ." Ánh mắt Kha Nhược Sơ nhìn chiếc xe màu trắng cách đó không xa, cô thấy mẹ cô đang đi đến, cô nhỏ giọng nói với Bạch Mông, "Mẹ mình đến đón mình, bà ấy sẽ không để mình đi đâu."

So với phải về nhà, thực ra Kha Nhược Sơ muốn ở bên ngoài hơn.

"Thì cậu nói với dì một tiếng đi, đã bao lớn rồi. Vất vả lắm ngày mai mới được nghỉ, cậu về sớm làm gì? Hơn nữa, chẳng phải cậu không thích ở nhà sao?" Giọng nói của Bạch Mông ngày càng nhỏ, bởi vì thấy Viên Lộ Chi đã đến rồi, cô đành cười chào, "Chào dì ạ."

"Mông Mông, đêm nay con biểu diễn tốt lắm nha."

"Dì khen quá rồi ạ."

"Mấy đứa còn đi chơi đúng không? Sơ Sơ không đi cùng mấy đứa được, trong nhà còn có chút chuyện. Mấy đứa chơi vui vẻ nha." Viên Lộ Chi biết những người trẻ tuổi này sau khi kết thúc biểu diễn sẽ đi vui chơi một hồi, cho nên trước giúp Kha Nhược Sơ tìm một lý do từ chối, bà không thích Kha Nhược Sơ đi ra ngoài chơi, tụ tập bạn bè cho lắm, nếu gặp phải đám người xấu, sẽ dễ học cái xấu.

Kha Nhược Sơ còn chưa nói gì....

"A, không sao ạ, vậy dì.... Nếu không hai người đi trước đi." Mới vừa rồi còn bày cho Kha Nhược Sơ nháo, mà giờ Bạch Mông đã rụt rè rồi, cô và Viên Lộ Chi có tiếp xúc vài lần, biết được mẹ của Kha Nhược Sơ có biết bao nhiêu cường thế, cô biết mình không thể thuyết phục được.

Kha Nhược Sơ đổ mồ hôi, nhỏ Bạch Mông này đúng là cọng cỏ, chưa chiến đã rút lui phải đổi đề tài khác.

Kha Nhược Sơ vẫn rời đi theo Viên Lộ Chi.

"Hôm nay, mấy người bạn của mẹ đều khen con đàn rất hay. Còn nói con gái mà biết đàn rất có khí chất. Chắc là vậy rồi, lúc trước mẹ muốn học đàn cũng không có cơ hội."

Kha Nhược Sơ và Viên Lộ Chi sánh vai đi tới, không nói gì, chỉ yên lặng nghe, từ giọng điệu của mẹ cô, cô thầm đánh giá, chắc đêm nay mẹ cô rất hài lòng với biểu hiện của cô, hơn nữa cũng coi như mát lòng mát dạ trước mặt bạn bè.

"Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, nói cái gì mà không muốn học đàn chứ, cũng may mẹ đây ép con đi học, bây giờ thì tốt rồi đó. Biết ơn mẹ chưa? Nghe lời mẹ thì chỉ tốt chứ không có xấu a."

Tốt sao? Kha Nhược Sơ không biết tốt chỗ nào? Hay là so với con nhà người ta thì vẫn tốt hơn, có gì để nói nữa chứ? Kha Nhược Sơ mím môi, cố gắng đè nén sự bất mãn trong lòng, vẫn im lặng không nói.

"Tại sao con không liên hệ với Tống Tiêu?"

Đến cái đề tài này, Kha Nhược Sơ không muốn im lặng nữa, "Không phải con đã nói với mẹ là con không thích anh ta rồi sao?"

"Tình cảm có thể bồi dưỡng, con đừng cảm thấy người này là do mẹ giới thiệu cho nên mâu thuẫn, thời đại bây giờ chuyện xem mắt kết hôn cũng rất bình thường. Biết được gia cảnh cũng tốt. Mẹ là người từng trải, con nghe lời mẹ đi, cho người ta một cơ hội, biết chưa?"

Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân đã giải thích đủ rõ ràng, cô còn cho rằng ở chuyện tình cảm mẹ cô sẽ tôn trọng cô. Xem ra là không có, trong lòng cô nghẹn muốn chết.

"Mẹ." Kha Nhược Sơ dừng bước chân lại, nhìn chằm chằm Viên Lộ Chi, lặp lại một lần nữa, "Con không thích anh ta, mẹ đừng ép con được không?"

Nói đến từ "ép", giọng nói của Kha Nhược Sơ rất nặng nề.

"Mẹ làm sao mà ép con chứ? Con thật muốn làm mẹ tức chết đúng không? Người ta là người ưu tú, về bằng cấp hay nhân phẩm cũng như gia cảnh không cần bàn đến, tại sao con lại chướng mắt người ta? Con nói xem cậu ta có chỗ nào không xứng với con?" Giọng của Viên Lộ Chi càng nặng, trực tiếp lấn áp Kha Nhược Sơ.

"Mẹ thích anh ta như vậy sao mẹ không kết giao đi...." Kha Nhược Sơ buột miệng nói, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt mẹ cô mà "phản nghịch", nhịn một hồi lâu cũng phải đến lúc bùng nổ.

Sắc mặt Viên Lộ Chi lập tức thay đổi, không thể tin được cô con gái ngoan hiền miệng dạ bảo vâng lại nói với bà những lời này, "Kha Nhược Sơ, con nói cái gì vậy?!"

Ở bên kia, Thịnh Như Ỷ lặng lẽ nhìn theo Kha Nhược Sơ từ nãy giờ, cô dùng khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay Bạch Mông. Bạch Mông đang vui vẻ thảo luận đêm nay đi đâu, cô quay đầu lại hỏi Thịnh Như Ỷ, "Sao vậy chị?"

Thịnh Như Ỷ dùng đầu hất hất về phía Kha Nhược Sơ, "Em đi xem em ấy đi."

"A?" Bạch Mông còn chưa hiểu.

Thịnh Như Ỷ nói, "Hình như đang cãi nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lay Động Tiếng Lòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook