Chương 23
Thanh Thang Xuyến Hương Thái
10/03/2022
"Đi ăn chứ?"
Kha Nhược Sơ trả lời rất nhanh, "Được ạ!"
Chỉ mới nói với Kha Nhược Sơ vài câu, cái bụng trống trơn của Thịnh Như Ỷ đột nhiên có cảm giác muốn ăn cái gì đó ngay bây giờ. Cô cầm bao thuốc lá trên tay, nhàm chán nhìn nhìn, "Bây giờ em ở đâu? Chị đi qua tìm em..."
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm vào ô cửa kính, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, với trạng thái nói chuyện này, cô chắc chắn người kia mới uống rượu xong, giọng nói còn mệt mỏi, lập tức ôn nhu hỏi, "Chị, có phải chị mới uống rượu không?"
"Uống một chút."
Kha Nhược Sơ hỏi lại, "Bây giờ, chị đang ở một mình à?"
Thịnh Như Ỷ, "Ừ."
Kha Nhược Sơ nghe được Thịnh Như Ỷ ở một mình, trong lòng bất an, từ bàn ăn đứng dậy nói, "Chị đang ở đâu? Em đi qua tìm chị, chị chờ em đến."
"Em ở bệnh viện sao?"
Kha Nhược Sơ "Vâng."
Nghĩ bệnh viện cũng không xa nơi này lắm, Thịnh Như Ỷ nói cho Kha Nhược Sơ vị trí của cô, hơn nữa chỗ này cũng gần nơi kinh doanh sầm uất, chỗ ăn khuya cũng khá nhiều.
Hẹn gặp nhau ở một nhà hàng, cách bệnh viện chỉ 2km.
Sau khi ngắt điện thoại, Kha Nhược Sơ vội vàng đi ra khỏi tiệm mì, đến mức quên cả túi xách, cũng may nhân viên phục vụ gọi lại, cô lại ngây ngốc đi vào lại trong tiệm.
Đi đến ven đường, cô trực tiếp gọi chiếc taxi.
Tháng 9, Nam Thành vẫn chưa tan được cái nóng bức của mùa hè, vì gấp gáp nên người cũng đổ mồi hôi.
Ngồi buồn trong xe.
Thịnh Như Ỷ mở cửa xuống xe, chậm rãi đi dạo ở bên ngoài, vừa đúng lúc hóng gió cho tỉnh rượu, nhưng mà lại thất thần.
Trên quảng trường đang có hoạt động gì đó, rất nhiều người, thực náo nhiệt.
Một mình đến đây thật sự quá khó.
Hơn mười phút sau, Thịnh Như Ỷ thấy một cô gái mặc áo sơ mi màu tối vội vàng đi đến, còn nhìn đông nhìn tây tìm cái gì đó.
Thịnh Như Ỷ lặng lẽ đi đến phía sau Kha Nhược Sơ, lười biếng mà gọi, "Này ngốc...."
Giọng nói dịu dàng theo cơn gió chui vào trong tai, biệt danh này là độc nhất vô nhị.
Ngoại trừ người kia thì còn ai nữa.
Kha Nhược Sơ quay đầu.
Chỉ thấy Thịnh Như Ỷ đứng ở phía sau cô, hơi hơi nghiêng đầu, đang nhìn cô cười. Tóc xoăn dài rất đẹp, trang điểm tinh tế, vẻ đẹp thanh cao làm cho người ta cảm thấy xa cách. Có lẽ do tác dụng của rượu, mà nụ cười kia vừa lười vừa quyến rũ.
Thật là đẹp, đẹp đến mức quý cô Kha không muốn dời mắt đi chỗ khác.
Thịnh Như Ỷ đến gần, cúi đầu đến gần Kha Nhược Sơ, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ đỏ hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, "Có ngốc không vậy, làm gì mà gấp vậy chứ, đổ mồ hôi rồi kìa, không nóng sao?"
"Cũng còn được...." Kha Nhược Sơ cười đáp, chỉ là bị Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm, cảm giác muốn đỏ mặt.
Thịnh Như Ỷ thích nhìn gương mặt đỏ hồng của Kha Nhược Sơ, nhìn mà không chớp mắt, "Tối nay muốn ăn gì? Chị mời."
Đột nhiên, được hỏi muốn ăn gì, Kha Nhược Sơ mới phát hiện bụng đã no rồi, suy cho cùng tô mì kia cũng đủ cho cô no bụng, bao tử cô không lớn lắm.
Nhưng mà cô lại nói với Thịnh Như Ỷ là chưa ăn.
Kha Nhược Sơ nghĩ lại, cùng lắm thì ăn tiếp thôi, ăn ít chút là được.
Ngày thường, nếu người khác hỏi Kha Nhược Sơ muốn ăn cái gì, Kha Nhược Sơ sẽ giao quyền lựa chọn cho đối phương, cô luôn nói sao cũng được, nhưng mà lần này cô lại chủ động nói, "Em muốn ăn cháo."
Ăn cháo tốt cho bao tử.
"Ăn cháo sao? Em xác định muốn ăn cháo à?"
Kha Nhược Sơ nói, "Đúng ạ, lâu rồi em không được ăn cháo."
Gần 10 giờ, có không ít cửa hàng gần đó đã bắt đầu đóng cửa, cho nên hai người chọn tiệm ăn nào còn mở cửa, thật ra thì hai người đối với chuyện ăn uống cũng yêu cầu không quá cao, Kha Nhược Sơ ăn cái gì cũng cảm thấy ngon hết, mà Thịnh Như Ỷ thì chỉ cần nhìn Kha Nhược Sơ ăn thôi cũng đã thấy ngon rồi.
Đầu tiên là gọi một tô cháo, lúc gọi những món ăn khác, Kha Nhược Sơ cực lực muốn ngăn cản Thịnh Như Ỷ, nhưng mà cuối cùng vẫn gọi rất nhiều, một bàn đồ ăn.
Nhìn chén cháo trước mặt, Kha Nhược Sơ gãi gãi cái trán, cuối cùng đành căng da đầu chu chu cái miệng nhỏ mà ăn.
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ ăn hơi chậm, "Mùi vị không ngon à? Chúng ta gọi cái khác đi."
"Không phải... nó hơi nóng ạ." Kha Nhược Sơ xấu hổ trả lời.
Thịnh Như Ỷ cũng không vội vàng ăn, mà chống khuỷu tay lên mặt bàn, nhìn Kha Nhược Sơ ăn cháo, vô cùng hứng thú.
Kha Nhược Sơ vẫn không kìm được mà đỏ mặt, yếu ớt hỏi, "Sao chị không ăn?"
Thịnh Như Ỷ cong môi nói, "Không biết vì sao nữa, nhìn thấy em ăn giống như chị được ăn vậy...."
Quý cô Kha nghe xong, cảm thấy rất áp lực.
Đối diện với ánh mắt của đối phương, trong lòng Kha Nhược Sơ chắc chắn Thịnh Như Ỷ đã uống say, bởi vì cả đêm nay, Kha Nhược Sơ nhận thấy Thịnh Như Ỷ vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù trước đến nay, Thịnh Như Ỷ vẫn trêu đùa cô như thế, nhưng mà đêm nay không giống vậy.
Thịnh Như Ỷ nói xong, một hồi sau cũng ăn chén cháo của mình, cô còn tự cho rằng sẽ không được nhiều, nhưng mà thật ngạc nhiên, trong vô thức cũng đã ăn hết phân nữa, bụng cũng thoải mái hơn.
Nhưng mà Kha Nhược Sơ thì không thoải mái, đêm nay thật sự chịu không nổi nữa, lại ngại không nói ra.
Thịnh Như Ỷ đầu có chút choáng, xoa xoa thái dương, sau mỗi bữa tiệc, dường như cô lại phá lệ sợ cô đơn, sợ hãi chờ đợi một ai đó, lại muốn có người ở bên cạnh.
Nhìn người trước mắt, Thịnh Như Ỷ khẽ nhếch đôi môi đỏ, "Này ngốc, lại đây...."
Cả đêm nay, đều gọi cô là ngốc. Kha Nhược Sơ không nhịn mà suy nghĩ, cô ngốc như vậy sao?
Kha Nhược Sơ do dự, vẫn đứng dậy rồi ngồi cạnh Thịnh Như Ỷ, "Có phải đầu hơi choáng, khó chịu không?"
Quả nhiên vẫn là do quá cô đơn, ánh mắt quan sát cô gái nhỏ ở trước mặt, Thịnh Như Ỷ nhẹ mắt, nhỏ giọng nói, "Ngoan, cho chị mượn bả vai dựa một chút."
Kha Nhược Sơ còn chưa nói lời nào, thì đầu của đối phương đã tựa lên, mùi hương thật dễ chịu.
Giọng nói của Thịnh Như Ỷ có chút khàn khàn, cho dù có trang điểm tinh xảo thì cũng không giấu được vẻ mệt mỏi. Lần đầu tiên, Kha Nhược Sơ thấy Thịnh Như Ỷ mệt mỏi như vậy, suy cho cùng ở trong ấn tượng của cô, trước nay Thịnh Như Ỷ đều là bộ dáng tự do tự tại rất thoải mái, giống như chuyện gì có đến thì cũng giải quyết được.
Có thể thấy được đêm nay....
"Giọng của chị không thoải mái sao?"
Thịnh Như Ỷ nhắm mắt đáp, "Họp cả ngày, có chút khó chịu."
Người này dựa vào thật thoải mái, Thịnh Như Ỷ lại có chút suy nghĩ muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới, cho dù không đi được bao lâu, nhưng vẫn có thể hưởng thụ trong thời gian ngắn. Muốn có người ở bên cạnh lúc cô mệt mỏi, chỉ cần ở bên trò chuyện, như thế là đủ rồi.
Kha Nhược Sơ cũng nhận ra được, trạng thái của Thịnh Như Ỷ hôm nay không tốt, nhưng lại không biết an ủi thế nào.
Nghĩ lại khoảng thời gian trước, lúc tâm trạng cô không tốt, Thịnh Như Ỷ luôn ở cạnh cô, dùng mọi cách để làm cô vui. Đây là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ thừa nhận, miệng cô thực sự rất ngốc, con người cũng chả thú vị.
Thịnh Như Ỷ hơi giật giật người.
Kha Nhược Sơ vẫn ngửi được mùi rượu của cô, mùi rượu rất nặng.
Rõ ràng là không thể uống nhiều rượu, đã vậy còn để bụng trống mà uống, dày vò cơ thể như vậy, làm sao mà bao tử có thể chịu được chứ? Hút thuốc thì nhiều... Kha Nhược Sơ nghĩ thế nhưng lại đau lòng, cô quay đầu lặng lẽ nhìn sườn mặt đối phương. Mấy lời này thật sự muốn nói ra khỏi miệng.
Một lát sau.
Sự yên lặng của hai người phá vỡ, "Chị...."
Thịnh Như Ỷ hừ nhẹ, "Hửm?"
Kha Nhược Sơ vẫn dựng thẳng sống lưng không động đậy, nhẹ nhàng nói, "Về sau, chị có thể bớt uống rượu lại không?"
Giọng nói mềm dịu, lại mang theo sự ấm áp, Thịnh Như Ỷ nghe xong, lại ngẩng đầu, đưa mặt đến trước mặt Kha Nhược Sơ, mỉm cười, "Đau lòng cho chị sao?"
Lúc cô uống say, hình như rất thích trêu ghẹo Kha Nhược Sơ. Hơi thở Kha Nhược Sơ nhanh hơn, khoảng cách gần như vậy, gương mặt cô nóng lên, một lúc sau, cô mím môi nói, "Em nói nghiêm túc đó, không có nói giỡn."
Bầu không khí nặng nề, chủ đề đi vào hồi kết, trong lòng Kha Nhược Sơ cảm thấy không ổn.
Thịnh Như Ỷ lại cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, hỏi Kha Nhược Sơ, "Này ngốc, biết lý do tại sao mà em không có bạn gái không?"
Kha Nhược Sơ biết đối phương lại bắt đầu trêu ghẹo cô nữa, nhưng mà Kha Nhược Sơ cảm thấy nụ cười kia làm cho cô say mê. Nghĩ thầm, dù sao thì người này cũng uống say, quang minh chính đại nhìn chằm chằm chắc không sao.
Cứ như vậy, hai người nhìn nhau không chớp mắt.
"Da mặt thì mỏng, miệng thì không biết nói lời dụ dỗ, như thế làm sao mà theo đuổi bạn gái cho được? Có muốn chị đây dạy em không...."
....
Bà tác giả: dạy đi, lên trên giường dùng miệng mà dạy.
Kha Nhược Sơ trả lời rất nhanh, "Được ạ!"
Chỉ mới nói với Kha Nhược Sơ vài câu, cái bụng trống trơn của Thịnh Như Ỷ đột nhiên có cảm giác muốn ăn cái gì đó ngay bây giờ. Cô cầm bao thuốc lá trên tay, nhàm chán nhìn nhìn, "Bây giờ em ở đâu? Chị đi qua tìm em..."
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm vào ô cửa kính, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, với trạng thái nói chuyện này, cô chắc chắn người kia mới uống rượu xong, giọng nói còn mệt mỏi, lập tức ôn nhu hỏi, "Chị, có phải chị mới uống rượu không?"
"Uống một chút."
Kha Nhược Sơ hỏi lại, "Bây giờ, chị đang ở một mình à?"
Thịnh Như Ỷ, "Ừ."
Kha Nhược Sơ nghe được Thịnh Như Ỷ ở một mình, trong lòng bất an, từ bàn ăn đứng dậy nói, "Chị đang ở đâu? Em đi qua tìm chị, chị chờ em đến."
"Em ở bệnh viện sao?"
Kha Nhược Sơ "Vâng."
Nghĩ bệnh viện cũng không xa nơi này lắm, Thịnh Như Ỷ nói cho Kha Nhược Sơ vị trí của cô, hơn nữa chỗ này cũng gần nơi kinh doanh sầm uất, chỗ ăn khuya cũng khá nhiều.
Hẹn gặp nhau ở một nhà hàng, cách bệnh viện chỉ 2km.
Sau khi ngắt điện thoại, Kha Nhược Sơ vội vàng đi ra khỏi tiệm mì, đến mức quên cả túi xách, cũng may nhân viên phục vụ gọi lại, cô lại ngây ngốc đi vào lại trong tiệm.
Đi đến ven đường, cô trực tiếp gọi chiếc taxi.
Tháng 9, Nam Thành vẫn chưa tan được cái nóng bức của mùa hè, vì gấp gáp nên người cũng đổ mồi hôi.
Ngồi buồn trong xe.
Thịnh Như Ỷ mở cửa xuống xe, chậm rãi đi dạo ở bên ngoài, vừa đúng lúc hóng gió cho tỉnh rượu, nhưng mà lại thất thần.
Trên quảng trường đang có hoạt động gì đó, rất nhiều người, thực náo nhiệt.
Một mình đến đây thật sự quá khó.
Hơn mười phút sau, Thịnh Như Ỷ thấy một cô gái mặc áo sơ mi màu tối vội vàng đi đến, còn nhìn đông nhìn tây tìm cái gì đó.
Thịnh Như Ỷ lặng lẽ đi đến phía sau Kha Nhược Sơ, lười biếng mà gọi, "Này ngốc...."
Giọng nói dịu dàng theo cơn gió chui vào trong tai, biệt danh này là độc nhất vô nhị.
Ngoại trừ người kia thì còn ai nữa.
Kha Nhược Sơ quay đầu.
Chỉ thấy Thịnh Như Ỷ đứng ở phía sau cô, hơi hơi nghiêng đầu, đang nhìn cô cười. Tóc xoăn dài rất đẹp, trang điểm tinh tế, vẻ đẹp thanh cao làm cho người ta cảm thấy xa cách. Có lẽ do tác dụng của rượu, mà nụ cười kia vừa lười vừa quyến rũ.
Thật là đẹp, đẹp đến mức quý cô Kha không muốn dời mắt đi chỗ khác.
Thịnh Như Ỷ đến gần, cúi đầu đến gần Kha Nhược Sơ, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ đỏ hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, "Có ngốc không vậy, làm gì mà gấp vậy chứ, đổ mồ hôi rồi kìa, không nóng sao?"
"Cũng còn được...." Kha Nhược Sơ cười đáp, chỉ là bị Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm, cảm giác muốn đỏ mặt.
Thịnh Như Ỷ thích nhìn gương mặt đỏ hồng của Kha Nhược Sơ, nhìn mà không chớp mắt, "Tối nay muốn ăn gì? Chị mời."
Đột nhiên, được hỏi muốn ăn gì, Kha Nhược Sơ mới phát hiện bụng đã no rồi, suy cho cùng tô mì kia cũng đủ cho cô no bụng, bao tử cô không lớn lắm.
Nhưng mà cô lại nói với Thịnh Như Ỷ là chưa ăn.
Kha Nhược Sơ nghĩ lại, cùng lắm thì ăn tiếp thôi, ăn ít chút là được.
Ngày thường, nếu người khác hỏi Kha Nhược Sơ muốn ăn cái gì, Kha Nhược Sơ sẽ giao quyền lựa chọn cho đối phương, cô luôn nói sao cũng được, nhưng mà lần này cô lại chủ động nói, "Em muốn ăn cháo."
Ăn cháo tốt cho bao tử.
"Ăn cháo sao? Em xác định muốn ăn cháo à?"
Kha Nhược Sơ nói, "Đúng ạ, lâu rồi em không được ăn cháo."
Gần 10 giờ, có không ít cửa hàng gần đó đã bắt đầu đóng cửa, cho nên hai người chọn tiệm ăn nào còn mở cửa, thật ra thì hai người đối với chuyện ăn uống cũng yêu cầu không quá cao, Kha Nhược Sơ ăn cái gì cũng cảm thấy ngon hết, mà Thịnh Như Ỷ thì chỉ cần nhìn Kha Nhược Sơ ăn thôi cũng đã thấy ngon rồi.
Đầu tiên là gọi một tô cháo, lúc gọi những món ăn khác, Kha Nhược Sơ cực lực muốn ngăn cản Thịnh Như Ỷ, nhưng mà cuối cùng vẫn gọi rất nhiều, một bàn đồ ăn.
Nhìn chén cháo trước mặt, Kha Nhược Sơ gãi gãi cái trán, cuối cùng đành căng da đầu chu chu cái miệng nhỏ mà ăn.
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ ăn hơi chậm, "Mùi vị không ngon à? Chúng ta gọi cái khác đi."
"Không phải... nó hơi nóng ạ." Kha Nhược Sơ xấu hổ trả lời.
Thịnh Như Ỷ cũng không vội vàng ăn, mà chống khuỷu tay lên mặt bàn, nhìn Kha Nhược Sơ ăn cháo, vô cùng hứng thú.
Kha Nhược Sơ vẫn không kìm được mà đỏ mặt, yếu ớt hỏi, "Sao chị không ăn?"
Thịnh Như Ỷ cong môi nói, "Không biết vì sao nữa, nhìn thấy em ăn giống như chị được ăn vậy...."
Quý cô Kha nghe xong, cảm thấy rất áp lực.
Đối diện với ánh mắt của đối phương, trong lòng Kha Nhược Sơ chắc chắn Thịnh Như Ỷ đã uống say, bởi vì cả đêm nay, Kha Nhược Sơ nhận thấy Thịnh Như Ỷ vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù trước đến nay, Thịnh Như Ỷ vẫn trêu đùa cô như thế, nhưng mà đêm nay không giống vậy.
Thịnh Như Ỷ nói xong, một hồi sau cũng ăn chén cháo của mình, cô còn tự cho rằng sẽ không được nhiều, nhưng mà thật ngạc nhiên, trong vô thức cũng đã ăn hết phân nữa, bụng cũng thoải mái hơn.
Nhưng mà Kha Nhược Sơ thì không thoải mái, đêm nay thật sự chịu không nổi nữa, lại ngại không nói ra.
Thịnh Như Ỷ đầu có chút choáng, xoa xoa thái dương, sau mỗi bữa tiệc, dường như cô lại phá lệ sợ cô đơn, sợ hãi chờ đợi một ai đó, lại muốn có người ở bên cạnh.
Nhìn người trước mắt, Thịnh Như Ỷ khẽ nhếch đôi môi đỏ, "Này ngốc, lại đây...."
Cả đêm nay, đều gọi cô là ngốc. Kha Nhược Sơ không nhịn mà suy nghĩ, cô ngốc như vậy sao?
Kha Nhược Sơ do dự, vẫn đứng dậy rồi ngồi cạnh Thịnh Như Ỷ, "Có phải đầu hơi choáng, khó chịu không?"
Quả nhiên vẫn là do quá cô đơn, ánh mắt quan sát cô gái nhỏ ở trước mặt, Thịnh Như Ỷ nhẹ mắt, nhỏ giọng nói, "Ngoan, cho chị mượn bả vai dựa một chút."
Kha Nhược Sơ còn chưa nói lời nào, thì đầu của đối phương đã tựa lên, mùi hương thật dễ chịu.
Giọng nói của Thịnh Như Ỷ có chút khàn khàn, cho dù có trang điểm tinh xảo thì cũng không giấu được vẻ mệt mỏi. Lần đầu tiên, Kha Nhược Sơ thấy Thịnh Như Ỷ mệt mỏi như vậy, suy cho cùng ở trong ấn tượng của cô, trước nay Thịnh Như Ỷ đều là bộ dáng tự do tự tại rất thoải mái, giống như chuyện gì có đến thì cũng giải quyết được.
Có thể thấy được đêm nay....
"Giọng của chị không thoải mái sao?"
Thịnh Như Ỷ nhắm mắt đáp, "Họp cả ngày, có chút khó chịu."
Người này dựa vào thật thoải mái, Thịnh Như Ỷ lại có chút suy nghĩ muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới, cho dù không đi được bao lâu, nhưng vẫn có thể hưởng thụ trong thời gian ngắn. Muốn có người ở bên cạnh lúc cô mệt mỏi, chỉ cần ở bên trò chuyện, như thế là đủ rồi.
Kha Nhược Sơ cũng nhận ra được, trạng thái của Thịnh Như Ỷ hôm nay không tốt, nhưng lại không biết an ủi thế nào.
Nghĩ lại khoảng thời gian trước, lúc tâm trạng cô không tốt, Thịnh Như Ỷ luôn ở cạnh cô, dùng mọi cách để làm cô vui. Đây là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ thừa nhận, miệng cô thực sự rất ngốc, con người cũng chả thú vị.
Thịnh Như Ỷ hơi giật giật người.
Kha Nhược Sơ vẫn ngửi được mùi rượu của cô, mùi rượu rất nặng.
Rõ ràng là không thể uống nhiều rượu, đã vậy còn để bụng trống mà uống, dày vò cơ thể như vậy, làm sao mà bao tử có thể chịu được chứ? Hút thuốc thì nhiều... Kha Nhược Sơ nghĩ thế nhưng lại đau lòng, cô quay đầu lặng lẽ nhìn sườn mặt đối phương. Mấy lời này thật sự muốn nói ra khỏi miệng.
Một lát sau.
Sự yên lặng của hai người phá vỡ, "Chị...."
Thịnh Như Ỷ hừ nhẹ, "Hửm?"
Kha Nhược Sơ vẫn dựng thẳng sống lưng không động đậy, nhẹ nhàng nói, "Về sau, chị có thể bớt uống rượu lại không?"
Giọng nói mềm dịu, lại mang theo sự ấm áp, Thịnh Như Ỷ nghe xong, lại ngẩng đầu, đưa mặt đến trước mặt Kha Nhược Sơ, mỉm cười, "Đau lòng cho chị sao?"
Lúc cô uống say, hình như rất thích trêu ghẹo Kha Nhược Sơ. Hơi thở Kha Nhược Sơ nhanh hơn, khoảng cách gần như vậy, gương mặt cô nóng lên, một lúc sau, cô mím môi nói, "Em nói nghiêm túc đó, không có nói giỡn."
Bầu không khí nặng nề, chủ đề đi vào hồi kết, trong lòng Kha Nhược Sơ cảm thấy không ổn.
Thịnh Như Ỷ lại cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, hỏi Kha Nhược Sơ, "Này ngốc, biết lý do tại sao mà em không có bạn gái không?"
Kha Nhược Sơ biết đối phương lại bắt đầu trêu ghẹo cô nữa, nhưng mà Kha Nhược Sơ cảm thấy nụ cười kia làm cho cô say mê. Nghĩ thầm, dù sao thì người này cũng uống say, quang minh chính đại nhìn chằm chằm chắc không sao.
Cứ như vậy, hai người nhìn nhau không chớp mắt.
"Da mặt thì mỏng, miệng thì không biết nói lời dụ dỗ, như thế làm sao mà theo đuổi bạn gái cho được? Có muốn chị đây dạy em không...."
....
Bà tác giả: dạy đi, lên trên giường dùng miệng mà dạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.