Chương 60
Thanh Thang Xuyến Hương Thái
24/04/2022
Không biết như thế nào, nghe Thịnh Như Ỷ hỏi như vậy, Kha Nhược Sơ càng
thêm uỷ khuất, chính cô mới là người sợ Thịnh Như Ỷ sẽ không cần cô nữa.
Kha Nhược Sơ vùi mặt vào trong cổ Thịnh Như Ỷ, mắt nhắm lại tiếp tục ôm chặt đối phương không tha, trong lòng đầy bất an.
Thịnh Như Ỷ đối với cô rất tốt, cô biết nhưng nhớ đến buổi tối hôm nay Thịnh Như Ỷ đi cùng cô gái kia. Trong lòng cô bỗng nhiên có một suy nghĩ, liệu ở trong lòng Thịnh Như Ỷ, cô không là duy nhất.
Thịnh Như Ỷ cọ cọ lên tóc Kha Nhược Sơ, dịu dàng trấn an người yêu.
Ôm một hồi lâu.
"Lòng em bây giờ rất loạn...." Kha Nhược Sơ ngạo kiều nói.
Có chút tâm sự để ở trong lòng, thực sự quá khó chịu.
Bây giờ, Kha Nhược Sơ mới phát hiện, ngày xưa cô quá ngây thơ, chỉ nghĩ rằng hai người thích nhau thì ở bên nhau thế thôi. Nhưng trên thực tế nó quá phức tạp.
Cuối cùng, cô nhóc này cũng đã chịu nói chuyện với cô, Thịnh Như Ỷ vuốt ve mặt Kha Nhược Sơ hỏi, "Đến cuối cùng, em làm sao thế này?"
Kha Nhược Sơ rất muốn tránh thoát khỏi Thịnh Như Ỷ, cô không muốn khóc trước mặt người này, nhưng mà cô sợ hành động của cô trong mắt Thịnh Như Ỷ lại ấu trĩ, nhưng mà bây giờ cô ở trước mặt Thịnh Như Ỷ, hốc mắt đã đỏ lên.
"Ngày hôm đó, chị nói thích em, là thật lòng phải không?" Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ chằm chằm, giọng nói run rẩy nghẹn ngào, "Hay vẫn chỉ là muốn thử mà thôi...."
Thịnh Như Ỷ nhìn đôi mắt ửng hồng của cô, "Đương nhiên là thật lòng."
Khoé mắt rơi lệ, không một tiếng động cứ thể chảy dài, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc, Kha Nhược Sơ hít hít, giọng nói nghẹn ngào, "Em không có nói giỡn, mỗi một câu em nói với chị đều là lời thật lòng, cũng sẽ đem lời chị nói là thật, chị không cần làm cho em vui mà nói lời đó...."
Kha Nhược Sơ luôn nhớ những lời Thịnh Như Ỷ đã nói với cô, nhưng mà lời ngon tiếng ngọt này không chỉ có mỗi mình cô có. Nghĩ đến Thịnh Như Ỷ cũng dỗ dành người khác giống cô, cô cảm thấy sắp phát điên rồi.
"Không phải nói chỉ để cho em vui, em tin tưởng chị được không?" Thịnh Như Ỷ giúp Kha Nhược Sơ lau nước mắt.
Thịnh Như Ỷ không biết Kha Nhược Sơ đã nghe được chuyện gì. Nhưng mà đối diện với ánh mắt nghi ngờ cùng với lời nói, làm cho ngực của cô như có cái gì đó đè lên, nặng nề vô cùng, muốn nói gì đó nhưng thật sự không thể nói được.
Kha Nhược Sơ vẫn còn khóc, tiếng khóc nức nở, đôi vai nhỏ run lên.
Mỗi khi lệ rơi, thật sự rất khó ngăn lại, bao cảm xúc ngổn ngang tích tụ mấy ngày qua, đêm nay như cơn mưa trút xuống.
"Em đừng khóc nữa, em khóc nữa làm chị khó chịu muốn chết...." Thịnh Như Ỷ dùng lòng bàn tay xoa xoa lên mặt Kha Nhược Sơ, chỉ có thể an ủi.
Kha Nhược Sơ đỏ con mắt, vẫn cố chấp hỏi Thịnh Như Ỷ, "Chỉ đối xử tốt với một mình em thôi đúng không?"
Cho dù biết sẽ nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng Kha Nhược Sơ vẫn ngốc nghếch muốn hỏi, muốn nghe Thịnh Như Ỷ nói lời đó với cô, cho dù trong đó không biết có bao nhiêu phần là thật, coi như cũng là một loại an ủi.
"Chỉ tốt với một mình em thôi."
Kha Nhược Sơ ấm ức hút hút cái mũi, "Vâng...."
Thịnh Như Ỷ không thể cho Kha Nhược Sơ chịu uỷ khuất, càng không để Kha Nhược Sơ uỷ khuất bởi vì cô.
Thịnh Như Ỷ đã hiểu Kha Nhược Sơ băn khoăn điều gì, hoãn hoãn một lát, cô bình tĩnh lại nói, "Gần đây, chị không biết em nghe được điều gì. Nhưng mà bây giờ, chị nghiêm túc nói với em một lần nữa, chị thích em, lúc quyết định ở bên cạnh em, chị đã suy nghĩ rất lâu, cũng không phải chỉ muốn thử."
Càng nói càng bất lực, trong giọng nói còn mang theo sự hèn mọn.
Đối với Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ dường như đã dùng hết cả tâm sức, nhưng đổi lại sự nghi ngờ không tin tưởng, cái cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào.
Từng câu từng chữ đều dừng ở đầu quả tim, lúc này lời âu yếm không mang theo sự trêu đùa, chỉ có sự chân thành tha thiết. Kha Nhược Sơ ngước mắt nhìn Thịnh Như Ỷ, nhìn thấy bên khoé mắt cô ấy có chút ướt, lần đầu tiên cô nhìn thấy Thịnh Như Ỷ chật vật như thế này, thật không giống với dáng vẻ ung dung tự tại ngày thường.
Kha Nhược Sơ đưa đầu ngón tay, nhẹ nhàng lau khoé mắt Thịnh Như Ỷ, giờ khắc này cô đã tìm được cảm giác an toàn.
Cô không cần biết Thịnh Như Ỷ ngày xưa như thế nào, cũng không cần quan tâm lời người ta nói có mấy phần thật giả. Nhưng bây giờ, cô và Thịnh Như Ỷ đang yêu nhau, cô có thể cảm nhận được Thịnh Như Ỷ nghiêm túc với cô, chứ không phải vui chơi qua đường giống như tin đồn.
Chẳng qua mấy ngày hôm nay, trong lòng cô thật sự loạn.
Thịnh Như Ỷ kéo tay Kha Nhược Sơ, nắm chặt trong lòng bàn tay, "Hôm nay, chị mệt quá, không muốn đi về nhà, muốn ngủ ở đây."
Kha Nhược Sơ gật đầu, nước mắt ở trên mặt vẫn còn chưa lau.
Thịnh Như Ỷ thở phào nhẹ nhõm, "Sau này, đừng có suy nghĩ lung tung nữa."
"Vâng." Kha Nhược Sơ cọ cọ trong ngực Thịnh Như Ỷ, cũng cố gắng làm cho bản thân không suy nghĩ lung tung, phải biết quý trọng hiện tại, còn những khúc mắc khác, chờ thời gian đến gỡ đi.
Kha Nhược Sơ vuốt tay Thịnh Như Ỷ, rất lạnh, nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, mà người này gần nửa đêm lại tìm đến đây, "Có phải lạnh lắm hay không? Em đi lấy áo ngủ cho chị, chị đi tắm trước đi."
Thịnh Như Ỷ, "Chị biết rồi."
Ký túc xá giành cho hai người, trước mắt chỉ có một mình Kha Nhược Sơ ở, nhưng mà trên hai chiếc giường đều trải khăn giường sạch sẽ, vì Bạch Mông hay đến đây ngủ ké nên Kha Nhược Sơ luôn chuẩn bị tươm tất.
Trong phòng tắm, Thịnh Như Ỷ cởi quần áo, đứng dưới làn nước ấm, làn da chịu dưới độ ấm của nước, bắt đầu ửng hồng, đầu óc từ từ thả lỏng.
Hôm nay, thật sự rất mệt.
Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Trước kia, cô tuỳ ý lợi dụng tình cảm của người khác, cho nên bây giờ ông trời phái con thỏ nhỏ kia đến đây là để trừng trị cô, mà cô thì cam tâm tình nguyện để cho cô nhóc này trừng trị.
Thịnh Như Ỷ tắm xong, từ phòng tắm đi ra, Kha Nhược Sơ vẫn còn ngồi ở trước bàn học, đồ mặc trên người cũng không được coi là đồ ngủ. "Đã trễ rồi sao còn chưa đi ngủ."
Trước khi Thịnh Như Ỷ đến, Kha Nhược Sơ đã tắm rồi.
Kha Nhược Sơ xoay đầu, trên người Thịnh Như Ỷ đang mặc cái áo ngủ của cô, màu hồng nhạt trông thật đáng yêu, nhưng mà nhìn thấy Thịnh Như Ỷ trông thật khác biệt, áo ngủ rộng thùng thình, mặc dù Thịnh Như Ỷ cao hơn cô rất nhiều, nhưng mà cũng rất vừa.
Thịnh Như Ỷ đến gần, kéo Kha Nhược Sơ, "Đi ngủ."
"Vâng." Kha Nhược Sơ đứng dậy, nhìn hai cái giường đơn trong phòng, cô đứng tại chỗ phân vân nửa giây, sau đó vẫn đi qua hỏi Thịnh Như Ỷ, "Chị ngủ ở giường nào?"
Thịnh Như Ỷ nói, "Chị ngủ bên giường của em."
Kha Nhược Sơ ngay thẳng, "Vậy chị ngủ đó đi."
Nói xong, Kha Nhược Sơ đi đến cái giường kia, bỏ Thịnh Như Ỷ đứng đó.
"Kha Nhược Sơ!" Thịnh Như Ỷ không biết Kha Nhược Sơ là do ngốc thật hay vẫn còn đang giận dỗi với cô.
Kha Nhược Sơ ngồi trên giường nhìn Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ thật sự hết cách với cô nhóc này, cô đi qua chỗ Kha Nhược Sơ, ngồi xuống trước mặt Kha Nhược Sơ, ôn nhu nói, "Chị sợ lạnh.'
Kha Nhược Sơ nhìn gương mặt Thịnh Như Ỷ dán sát gần cô, hiểu ý, khoé miệng miễn cưỡng cười cười, sau đó ngoan ngoãn nhích sang một bên, hành động này coi như cũng biết tự giác.
Cứ như vậy, hai người cùng nằm trên một chiếc giường nhỏ hẹp. Nhưng mà khoảng cách của người yêu với nhau, thì không có chật lắm.
Trong phòng chỉ chừa một bóng đèn nhỏ, màu vàng nhạt. Kha Nhược Sơ sợ tối, cho nên vào ban đêm cô luôn có thói quen để đèn.
Đêm dài, Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ nhắm mắt nằm ở trên giường, nhưng không ai buồn ngủ cả, mỗi người một tâm sự.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.
Không bao lâu sau, Thịnh Như Ỷ nghiêng người, nhẹ nhàng đặt cánh tay lên hông Kha Nhược Sơ, cô mở mắt ra, giọng nói dịu dàng, "Em ngủ chưa?"
Sau một hồi yên lặng, Kha Nhược Sơ cũng mở mặt, hừ bằng giọng mũi, "Vẫn chưa."
Cùng nhau gối chung một cái gối, Thịnh Như Ỷ đem đâu đến gần sát mặt Kha Nhược Sơ, tay ở trong chăn sờ soạng, cho đến khi chạm đến bàn tay ấm áp của Kha Nhược Sơ, cô nắm chặt lấy.
Thịnh Như Ỷ vẫn luôn suy nghĩ, cô phải làm thế nào thì Kha Nhược Sơ mới có cảm giác an toàn đây?
Bàn tay được Thịnh Như Ỷ nắm lấy, thật sự rất ấm, Kha Nhược Sơ cũng quay đầu sang nhìn Thịnh Như Ỷ.
Hai người cứ thế nhìn nhau, một lát sau, Thịnh Như Ỷ cười ôn nhu hỏi, "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Kha Nhược Sơ, "Nhớ."
"Đêm hôm đó, em uống say rồi khóc lóc mè nheo với chị, nói người em thích lại không thích em. Lúc đó, chị cảm thấy cô gái này thật khờ thật ngây thơ, đột nhiên lại có ý muốn bảo vệ em." Thịnh Như Ỷ nghịch với mái tóc Kha Nhược Sơ, hỏi: "Em có biết tại sao chị muốn bảo vệ em không?"
Đêm khuya thế này, rất thích hợp để tâm sự.
Kha Nhược Sơ do dự một lát rồi hỏi, "Tại sao?"
"Bởi vì lúc chị bằng tuổi em, cũng ngốc giống em vậy, cũng thích một người không thích mình, cũng yêu thầm nhiều năm."
Kha Nhược Sơ nghe rất nghiêm túc, thật ngạc nhiên, cô trước nay chưa từng nghe Thịnh Như Ỷ chủ động nói về chuyện của cô ất. Cô đã từng hỏi Thịnh Như Ỷ có yêu thầm ai đó không? Lúc đó, Thịnh Như Ỷ trả lời thờ ơ nói rằng từng có.
"Có một khoảng thời gian, chị không thể nào thoát ra được bóng dáng của người đó. Cho nên, sau này chị tuỳ tiện hẹn hò với không ít người, ở bên nhau cũng không phải là vì thích, chỉ là vì bọn họ giống người đó. Chia tay cũng nhiều, đối với chuyện tình cảm ngày càng tuỳ ý...."
Lời này, Thịnh Như Ỷ vẫn đem nó chôn giấu ở trong lòng, chưa bao giờ nói ra, nhưng mà cô muốn nói cho Kha Nhược Sơ biết.
Cũng khó trách hôm đó ở quán bar, Thịnh Như Ỷ nói với cô yêu đương thêm vài người nữa thì sẽ quen thôi, lúc này Kha Nhược Sơ mới hiểu rõ hàm ý trong lời nói đó của Thịnh Như Ỷ.
Nhưng mà bây giờ, nghe Thịnh Như Ỷ nói từng thích một người, Kha Nhược Sơ vẫn khó chịu, mũi cô chua chua, "Vậy chị hẹn hò với em cũng là vì thế sao? Chị còn chưa quên được người đó...."
Thịnh Như Ỷ lắc đầu, tay đặt trong chăn nắm lấy tay Kha Nhược Sơ càng chặt hơn, "Em nghe chị nói hết đã."
"Mấy năm nay, đời sống cá nhân của chị thực sự không ổn, tình cảm cũng chẳng đâu vào đâu, thường xuyên đi uống rượu mua say, cho đến khi, chị ở quán bar, gặp được đứa ngốc đáng yêu...."
Nghe Thịnh Như Ỷ nói tới đây, tim Kha Nhược Sơ nhói một cái.
Thịnh Như Ỷ đặt đầu lên hõm vai Kha Nhược Sơ, nhắm mắt lại ôm chặt lấy người này, cô vẫn tiếp tục nhẹ nhàng nói ra, "Mặc dù, em ấy nhỏ hơn chị rất nhiều, còn luôn miệng gọi chị, nhưng mà lại làm tâm chị xao xuyến, làm cho chị tìm được cảm giác khi thích một người. Chị thích em ấy, nhưng lại không dám theo đuổi, chỉ có thể giả vờ đương làm chị gái quan tâm em ái, bởi vì chị cảm thấy em ấy xứng đáng tìm được người tốt hơn chị. Nhưng mà ngày hôm đó, chị hiểu lầm cô của em ấy là bạn gái, lúc đó chị rất hối hận, chị sợ em ấy sẽ thuộc về người khác. Cho nên lúc sau, chị hạ quyết tâm phải theo đuổi em ấy cho tốt, nhưng thật may mắn, em ấy cũng thích chị, còn đồng ý làm bạn gái của chị nữa."
Kha Nhược Sơ nghe Thịnh Như Ỷ nói ra những lời này, nước mắt lại không nhẫn được, cứ thế rơi xuống.
Thịnh Như Ỷ nhìn gương mặt Kha Nhược Sơ, nước mắt rơi đầy.
"Đừng khóc nữa, tối hôm nay khóc, mắt sưng hết cả lên rồi." Đầu ngón lau khoé mắt Kha Nhược Sơ, "Chị biết trước kia là chị không tốt, em có nguyện ý tin tưởng chị một lần nữa không?"
Để cho Kha Nhược Sơ hiểu bản thân cô hơn, có lẽ đây là cách tốt nhất để cho Kha Nhược Sơ có cảm giác an toàn.
"Em nguyện ý...." Kha Nhược Sơ nức nở, đưa người qua ôm chặt lấy Thịnh Như Ỷ, như thế này là đủ rồi, cô biết được trong lòng Thịnh Như Ỷ cô có bao nhiêu nặng nhẹ là đủ rồi.
Thịnh Như Ỷ cũng ôm chặt lấy Kha Nhược Sơ, thành khẩn ôm chặt lấy, từ trước đến nay chưa từng có sự yên ổn cùng là kiên định.
"Về sau có chuyện gì uỷ khuất hay không vui, em phải nói cho chị biết, không được giấu ở trong lòng." Thịnh Như Ỷ vuốt đỉnh đầu Kha Nhược Sơ, "Chuyện gì cũng phải nói cho chị biết, em có biết gần đây chị lo lắng cho em lắm không?"
Kha Nhược Sơ dùng sức ôm chặt Thịnh Như Ỷ, lẩm bẩm, "Sau này, sẽ không."
"Này ngốc, bây giờ tâm trạng đã tốt hơn chưa?" Thịnh Như Ỷ vuốt ve mặt Kha Nhược Sơ, giọng nói cũng mang theo uỷ khuất, "Gần đây không thèm để ý đến chị."
Kha Nhược Sơ lại nhớ đến chuyện ở bệnh viện tối nay, Lâm Viện thân mật gọi Thịnh Như Ỷ là chị, trong lòng vẫn còn buồn rầu không vui.
Cô ló đầu ra khỏi lòng ngực Thịnh Như Ỷ, nhìn chằm chằm đối phương, lại nói, "Em vẫn không vui."
Đây là lần đầu Kha Nhược Sơ tỏ thái độ với Thịnh Như Ỷ, cô bĩu môi, "Em không thích cô ấy gọi chị thân thiết như thế."
Cái đứa ngốc này... quả nhiên vẫn còn để ý đến việc này, Thịnh Như Ỷ cười, "Này ngốc, cô ấy xưng hô như thế với chị so với em làm sao mà giống nhau chứ? Chị nói với cô ấy rồi, chỉ có bạn gái chị mới được gọi chị như thế thôi."
Kha Nhược Sơ vẫn bĩu môi.
"Chị sai rồi." Thịnh Như Ỷ nhìn thấy đôi môi kia, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, đến bên tai khẽ thì thâm, "Đêm này, tuỳ ý em xử phạt chị nhé, như vậy có được không?"
Kha Nhược Sơ vùi mặt vào trong cổ Thịnh Như Ỷ, mắt nhắm lại tiếp tục ôm chặt đối phương không tha, trong lòng đầy bất an.
Thịnh Như Ỷ đối với cô rất tốt, cô biết nhưng nhớ đến buổi tối hôm nay Thịnh Như Ỷ đi cùng cô gái kia. Trong lòng cô bỗng nhiên có một suy nghĩ, liệu ở trong lòng Thịnh Như Ỷ, cô không là duy nhất.
Thịnh Như Ỷ cọ cọ lên tóc Kha Nhược Sơ, dịu dàng trấn an người yêu.
Ôm một hồi lâu.
"Lòng em bây giờ rất loạn...." Kha Nhược Sơ ngạo kiều nói.
Có chút tâm sự để ở trong lòng, thực sự quá khó chịu.
Bây giờ, Kha Nhược Sơ mới phát hiện, ngày xưa cô quá ngây thơ, chỉ nghĩ rằng hai người thích nhau thì ở bên nhau thế thôi. Nhưng trên thực tế nó quá phức tạp.
Cuối cùng, cô nhóc này cũng đã chịu nói chuyện với cô, Thịnh Như Ỷ vuốt ve mặt Kha Nhược Sơ hỏi, "Đến cuối cùng, em làm sao thế này?"
Kha Nhược Sơ rất muốn tránh thoát khỏi Thịnh Như Ỷ, cô không muốn khóc trước mặt người này, nhưng mà cô sợ hành động của cô trong mắt Thịnh Như Ỷ lại ấu trĩ, nhưng mà bây giờ cô ở trước mặt Thịnh Như Ỷ, hốc mắt đã đỏ lên.
"Ngày hôm đó, chị nói thích em, là thật lòng phải không?" Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ chằm chằm, giọng nói run rẩy nghẹn ngào, "Hay vẫn chỉ là muốn thử mà thôi...."
Thịnh Như Ỷ nhìn đôi mắt ửng hồng của cô, "Đương nhiên là thật lòng."
Khoé mắt rơi lệ, không một tiếng động cứ thể chảy dài, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc, Kha Nhược Sơ hít hít, giọng nói nghẹn ngào, "Em không có nói giỡn, mỗi một câu em nói với chị đều là lời thật lòng, cũng sẽ đem lời chị nói là thật, chị không cần làm cho em vui mà nói lời đó...."
Kha Nhược Sơ luôn nhớ những lời Thịnh Như Ỷ đã nói với cô, nhưng mà lời ngon tiếng ngọt này không chỉ có mỗi mình cô có. Nghĩ đến Thịnh Như Ỷ cũng dỗ dành người khác giống cô, cô cảm thấy sắp phát điên rồi.
"Không phải nói chỉ để cho em vui, em tin tưởng chị được không?" Thịnh Như Ỷ giúp Kha Nhược Sơ lau nước mắt.
Thịnh Như Ỷ không biết Kha Nhược Sơ đã nghe được chuyện gì. Nhưng mà đối diện với ánh mắt nghi ngờ cùng với lời nói, làm cho ngực của cô như có cái gì đó đè lên, nặng nề vô cùng, muốn nói gì đó nhưng thật sự không thể nói được.
Kha Nhược Sơ vẫn còn khóc, tiếng khóc nức nở, đôi vai nhỏ run lên.
Mỗi khi lệ rơi, thật sự rất khó ngăn lại, bao cảm xúc ngổn ngang tích tụ mấy ngày qua, đêm nay như cơn mưa trút xuống.
"Em đừng khóc nữa, em khóc nữa làm chị khó chịu muốn chết...." Thịnh Như Ỷ dùng lòng bàn tay xoa xoa lên mặt Kha Nhược Sơ, chỉ có thể an ủi.
Kha Nhược Sơ đỏ con mắt, vẫn cố chấp hỏi Thịnh Như Ỷ, "Chỉ đối xử tốt với một mình em thôi đúng không?"
Cho dù biết sẽ nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng Kha Nhược Sơ vẫn ngốc nghếch muốn hỏi, muốn nghe Thịnh Như Ỷ nói lời đó với cô, cho dù trong đó không biết có bao nhiêu phần là thật, coi như cũng là một loại an ủi.
"Chỉ tốt với một mình em thôi."
Kha Nhược Sơ ấm ức hút hút cái mũi, "Vâng...."
Thịnh Như Ỷ không thể cho Kha Nhược Sơ chịu uỷ khuất, càng không để Kha Nhược Sơ uỷ khuất bởi vì cô.
Thịnh Như Ỷ đã hiểu Kha Nhược Sơ băn khoăn điều gì, hoãn hoãn một lát, cô bình tĩnh lại nói, "Gần đây, chị không biết em nghe được điều gì. Nhưng mà bây giờ, chị nghiêm túc nói với em một lần nữa, chị thích em, lúc quyết định ở bên cạnh em, chị đã suy nghĩ rất lâu, cũng không phải chỉ muốn thử."
Càng nói càng bất lực, trong giọng nói còn mang theo sự hèn mọn.
Đối với Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ dường như đã dùng hết cả tâm sức, nhưng đổi lại sự nghi ngờ không tin tưởng, cái cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào.
Từng câu từng chữ đều dừng ở đầu quả tim, lúc này lời âu yếm không mang theo sự trêu đùa, chỉ có sự chân thành tha thiết. Kha Nhược Sơ ngước mắt nhìn Thịnh Như Ỷ, nhìn thấy bên khoé mắt cô ấy có chút ướt, lần đầu tiên cô nhìn thấy Thịnh Như Ỷ chật vật như thế này, thật không giống với dáng vẻ ung dung tự tại ngày thường.
Kha Nhược Sơ đưa đầu ngón tay, nhẹ nhàng lau khoé mắt Thịnh Như Ỷ, giờ khắc này cô đã tìm được cảm giác an toàn.
Cô không cần biết Thịnh Như Ỷ ngày xưa như thế nào, cũng không cần quan tâm lời người ta nói có mấy phần thật giả. Nhưng bây giờ, cô và Thịnh Như Ỷ đang yêu nhau, cô có thể cảm nhận được Thịnh Như Ỷ nghiêm túc với cô, chứ không phải vui chơi qua đường giống như tin đồn.
Chẳng qua mấy ngày hôm nay, trong lòng cô thật sự loạn.
Thịnh Như Ỷ kéo tay Kha Nhược Sơ, nắm chặt trong lòng bàn tay, "Hôm nay, chị mệt quá, không muốn đi về nhà, muốn ngủ ở đây."
Kha Nhược Sơ gật đầu, nước mắt ở trên mặt vẫn còn chưa lau.
Thịnh Như Ỷ thở phào nhẹ nhõm, "Sau này, đừng có suy nghĩ lung tung nữa."
"Vâng." Kha Nhược Sơ cọ cọ trong ngực Thịnh Như Ỷ, cũng cố gắng làm cho bản thân không suy nghĩ lung tung, phải biết quý trọng hiện tại, còn những khúc mắc khác, chờ thời gian đến gỡ đi.
Kha Nhược Sơ vuốt tay Thịnh Như Ỷ, rất lạnh, nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, mà người này gần nửa đêm lại tìm đến đây, "Có phải lạnh lắm hay không? Em đi lấy áo ngủ cho chị, chị đi tắm trước đi."
Thịnh Như Ỷ, "Chị biết rồi."
Ký túc xá giành cho hai người, trước mắt chỉ có một mình Kha Nhược Sơ ở, nhưng mà trên hai chiếc giường đều trải khăn giường sạch sẽ, vì Bạch Mông hay đến đây ngủ ké nên Kha Nhược Sơ luôn chuẩn bị tươm tất.
Trong phòng tắm, Thịnh Như Ỷ cởi quần áo, đứng dưới làn nước ấm, làn da chịu dưới độ ấm của nước, bắt đầu ửng hồng, đầu óc từ từ thả lỏng.
Hôm nay, thật sự rất mệt.
Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Trước kia, cô tuỳ ý lợi dụng tình cảm của người khác, cho nên bây giờ ông trời phái con thỏ nhỏ kia đến đây là để trừng trị cô, mà cô thì cam tâm tình nguyện để cho cô nhóc này trừng trị.
Thịnh Như Ỷ tắm xong, từ phòng tắm đi ra, Kha Nhược Sơ vẫn còn ngồi ở trước bàn học, đồ mặc trên người cũng không được coi là đồ ngủ. "Đã trễ rồi sao còn chưa đi ngủ."
Trước khi Thịnh Như Ỷ đến, Kha Nhược Sơ đã tắm rồi.
Kha Nhược Sơ xoay đầu, trên người Thịnh Như Ỷ đang mặc cái áo ngủ của cô, màu hồng nhạt trông thật đáng yêu, nhưng mà nhìn thấy Thịnh Như Ỷ trông thật khác biệt, áo ngủ rộng thùng thình, mặc dù Thịnh Như Ỷ cao hơn cô rất nhiều, nhưng mà cũng rất vừa.
Thịnh Như Ỷ đến gần, kéo Kha Nhược Sơ, "Đi ngủ."
"Vâng." Kha Nhược Sơ đứng dậy, nhìn hai cái giường đơn trong phòng, cô đứng tại chỗ phân vân nửa giây, sau đó vẫn đi qua hỏi Thịnh Như Ỷ, "Chị ngủ ở giường nào?"
Thịnh Như Ỷ nói, "Chị ngủ bên giường của em."
Kha Nhược Sơ ngay thẳng, "Vậy chị ngủ đó đi."
Nói xong, Kha Nhược Sơ đi đến cái giường kia, bỏ Thịnh Như Ỷ đứng đó.
"Kha Nhược Sơ!" Thịnh Như Ỷ không biết Kha Nhược Sơ là do ngốc thật hay vẫn còn đang giận dỗi với cô.
Kha Nhược Sơ ngồi trên giường nhìn Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ thật sự hết cách với cô nhóc này, cô đi qua chỗ Kha Nhược Sơ, ngồi xuống trước mặt Kha Nhược Sơ, ôn nhu nói, "Chị sợ lạnh.'
Kha Nhược Sơ nhìn gương mặt Thịnh Như Ỷ dán sát gần cô, hiểu ý, khoé miệng miễn cưỡng cười cười, sau đó ngoan ngoãn nhích sang một bên, hành động này coi như cũng biết tự giác.
Cứ như vậy, hai người cùng nằm trên một chiếc giường nhỏ hẹp. Nhưng mà khoảng cách của người yêu với nhau, thì không có chật lắm.
Trong phòng chỉ chừa một bóng đèn nhỏ, màu vàng nhạt. Kha Nhược Sơ sợ tối, cho nên vào ban đêm cô luôn có thói quen để đèn.
Đêm dài, Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ nhắm mắt nằm ở trên giường, nhưng không ai buồn ngủ cả, mỗi người một tâm sự.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.
Không bao lâu sau, Thịnh Như Ỷ nghiêng người, nhẹ nhàng đặt cánh tay lên hông Kha Nhược Sơ, cô mở mắt ra, giọng nói dịu dàng, "Em ngủ chưa?"
Sau một hồi yên lặng, Kha Nhược Sơ cũng mở mặt, hừ bằng giọng mũi, "Vẫn chưa."
Cùng nhau gối chung một cái gối, Thịnh Như Ỷ đem đâu đến gần sát mặt Kha Nhược Sơ, tay ở trong chăn sờ soạng, cho đến khi chạm đến bàn tay ấm áp của Kha Nhược Sơ, cô nắm chặt lấy.
Thịnh Như Ỷ vẫn luôn suy nghĩ, cô phải làm thế nào thì Kha Nhược Sơ mới có cảm giác an toàn đây?
Bàn tay được Thịnh Như Ỷ nắm lấy, thật sự rất ấm, Kha Nhược Sơ cũng quay đầu sang nhìn Thịnh Như Ỷ.
Hai người cứ thế nhìn nhau, một lát sau, Thịnh Như Ỷ cười ôn nhu hỏi, "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Kha Nhược Sơ, "Nhớ."
"Đêm hôm đó, em uống say rồi khóc lóc mè nheo với chị, nói người em thích lại không thích em. Lúc đó, chị cảm thấy cô gái này thật khờ thật ngây thơ, đột nhiên lại có ý muốn bảo vệ em." Thịnh Như Ỷ nghịch với mái tóc Kha Nhược Sơ, hỏi: "Em có biết tại sao chị muốn bảo vệ em không?"
Đêm khuya thế này, rất thích hợp để tâm sự.
Kha Nhược Sơ do dự một lát rồi hỏi, "Tại sao?"
"Bởi vì lúc chị bằng tuổi em, cũng ngốc giống em vậy, cũng thích một người không thích mình, cũng yêu thầm nhiều năm."
Kha Nhược Sơ nghe rất nghiêm túc, thật ngạc nhiên, cô trước nay chưa từng nghe Thịnh Như Ỷ chủ động nói về chuyện của cô ất. Cô đã từng hỏi Thịnh Như Ỷ có yêu thầm ai đó không? Lúc đó, Thịnh Như Ỷ trả lời thờ ơ nói rằng từng có.
"Có một khoảng thời gian, chị không thể nào thoát ra được bóng dáng của người đó. Cho nên, sau này chị tuỳ tiện hẹn hò với không ít người, ở bên nhau cũng không phải là vì thích, chỉ là vì bọn họ giống người đó. Chia tay cũng nhiều, đối với chuyện tình cảm ngày càng tuỳ ý...."
Lời này, Thịnh Như Ỷ vẫn đem nó chôn giấu ở trong lòng, chưa bao giờ nói ra, nhưng mà cô muốn nói cho Kha Nhược Sơ biết.
Cũng khó trách hôm đó ở quán bar, Thịnh Như Ỷ nói với cô yêu đương thêm vài người nữa thì sẽ quen thôi, lúc này Kha Nhược Sơ mới hiểu rõ hàm ý trong lời nói đó của Thịnh Như Ỷ.
Nhưng mà bây giờ, nghe Thịnh Như Ỷ nói từng thích một người, Kha Nhược Sơ vẫn khó chịu, mũi cô chua chua, "Vậy chị hẹn hò với em cũng là vì thế sao? Chị còn chưa quên được người đó...."
Thịnh Như Ỷ lắc đầu, tay đặt trong chăn nắm lấy tay Kha Nhược Sơ càng chặt hơn, "Em nghe chị nói hết đã."
"Mấy năm nay, đời sống cá nhân của chị thực sự không ổn, tình cảm cũng chẳng đâu vào đâu, thường xuyên đi uống rượu mua say, cho đến khi, chị ở quán bar, gặp được đứa ngốc đáng yêu...."
Nghe Thịnh Như Ỷ nói tới đây, tim Kha Nhược Sơ nhói một cái.
Thịnh Như Ỷ đặt đầu lên hõm vai Kha Nhược Sơ, nhắm mắt lại ôm chặt lấy người này, cô vẫn tiếp tục nhẹ nhàng nói ra, "Mặc dù, em ấy nhỏ hơn chị rất nhiều, còn luôn miệng gọi chị, nhưng mà lại làm tâm chị xao xuyến, làm cho chị tìm được cảm giác khi thích một người. Chị thích em ấy, nhưng lại không dám theo đuổi, chỉ có thể giả vờ đương làm chị gái quan tâm em ái, bởi vì chị cảm thấy em ấy xứng đáng tìm được người tốt hơn chị. Nhưng mà ngày hôm đó, chị hiểu lầm cô của em ấy là bạn gái, lúc đó chị rất hối hận, chị sợ em ấy sẽ thuộc về người khác. Cho nên lúc sau, chị hạ quyết tâm phải theo đuổi em ấy cho tốt, nhưng thật may mắn, em ấy cũng thích chị, còn đồng ý làm bạn gái của chị nữa."
Kha Nhược Sơ nghe Thịnh Như Ỷ nói ra những lời này, nước mắt lại không nhẫn được, cứ thế rơi xuống.
Thịnh Như Ỷ nhìn gương mặt Kha Nhược Sơ, nước mắt rơi đầy.
"Đừng khóc nữa, tối hôm nay khóc, mắt sưng hết cả lên rồi." Đầu ngón lau khoé mắt Kha Nhược Sơ, "Chị biết trước kia là chị không tốt, em có nguyện ý tin tưởng chị một lần nữa không?"
Để cho Kha Nhược Sơ hiểu bản thân cô hơn, có lẽ đây là cách tốt nhất để cho Kha Nhược Sơ có cảm giác an toàn.
"Em nguyện ý...." Kha Nhược Sơ nức nở, đưa người qua ôm chặt lấy Thịnh Như Ỷ, như thế này là đủ rồi, cô biết được trong lòng Thịnh Như Ỷ cô có bao nhiêu nặng nhẹ là đủ rồi.
Thịnh Như Ỷ cũng ôm chặt lấy Kha Nhược Sơ, thành khẩn ôm chặt lấy, từ trước đến nay chưa từng có sự yên ổn cùng là kiên định.
"Về sau có chuyện gì uỷ khuất hay không vui, em phải nói cho chị biết, không được giấu ở trong lòng." Thịnh Như Ỷ vuốt đỉnh đầu Kha Nhược Sơ, "Chuyện gì cũng phải nói cho chị biết, em có biết gần đây chị lo lắng cho em lắm không?"
Kha Nhược Sơ dùng sức ôm chặt Thịnh Như Ỷ, lẩm bẩm, "Sau này, sẽ không."
"Này ngốc, bây giờ tâm trạng đã tốt hơn chưa?" Thịnh Như Ỷ vuốt ve mặt Kha Nhược Sơ, giọng nói cũng mang theo uỷ khuất, "Gần đây không thèm để ý đến chị."
Kha Nhược Sơ lại nhớ đến chuyện ở bệnh viện tối nay, Lâm Viện thân mật gọi Thịnh Như Ỷ là chị, trong lòng vẫn còn buồn rầu không vui.
Cô ló đầu ra khỏi lòng ngực Thịnh Như Ỷ, nhìn chằm chằm đối phương, lại nói, "Em vẫn không vui."
Đây là lần đầu Kha Nhược Sơ tỏ thái độ với Thịnh Như Ỷ, cô bĩu môi, "Em không thích cô ấy gọi chị thân thiết như thế."
Cái đứa ngốc này... quả nhiên vẫn còn để ý đến việc này, Thịnh Như Ỷ cười, "Này ngốc, cô ấy xưng hô như thế với chị so với em làm sao mà giống nhau chứ? Chị nói với cô ấy rồi, chỉ có bạn gái chị mới được gọi chị như thế thôi."
Kha Nhược Sơ vẫn bĩu môi.
"Chị sai rồi." Thịnh Như Ỷ nhìn thấy đôi môi kia, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, đến bên tai khẽ thì thâm, "Đêm này, tuỳ ý em xử phạt chị nhé, như vậy có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.