Chương 65
Thanh Thang Xuyến Hương Thái
03/05/2022
"Buổi tối, chị muốn ăn gì? Em nấu cho chị ăn." Đến gần Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ vẫn ôn nhu hỏi.
"Cái gì em cũng làm được à?" Giọng nói Thịnh Như Ỷ không mang tin tưởng lớn cho lắm.
Kha Nhược Sơ nói: "Không biết thì học."
Nghe chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại bắt lấy tâm Thịnh Như Ỷ, cô dùng tay xoa đầu Kha Nhược Sơ, "Để chị nấu là được rồi."
Kha Nhược Sơ là một người sống tích cực, cô nói sẽ chăm sóc cho Thịnh Như Ỷ, nhất định sẽ làm được.
Ánh đèn rực rỡ vừa mới lên.
Trên đường phố, dòng xe không ngừng.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc, Thịnh Như Ỷ lái xe đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần, có đôi khi lái xe một mình, có khi thì say được người khác chở.
Thịnh Như Ỷ thoải mái dựa vào lưng ghế, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại mở mắt ra, nhìn gương mặt của Kha Nhược Sơ.
Đi qua những đêm cô đơn một mình, cô mới thấy như thế này rất hạnh phúc, mặc dù chỉ mà một ánh nhìn, không cần nói điều gì cả.
Lúc Kha Nhược Sơ lái xe, sẽ không nói một lời nào, đôi tay nắm chặt tay lái, lưng ngồi thẳng, đôi môi hơi mím, nghiêm túc tập chung.
Thịnh Như Ỷ nhìn nhìn rồi lại cười nhẹ, cô gái nhỏ nhà cô lái xe so với người khác thật đáng yêu, trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ, ước gì được gặp người này sớm hơn, như thế có tốt hơn không?
Nhưng nếu gặp nhau sớm hơn, có thể tình cảnh cũng khác nhau.
Duyên phận, phải nhờ đến thiên thời địa lợi, thiếu một thứ cũng không được.
Hai người trước khi về nhà thì đi siêu thị một vòng, mua hai túi đồ lớn mới đi về.
Mở cửa, thay đổi dép.
Điềm Đậu từ trên lầu chạy xuống, chạy quanh hai người vòng vòng.
Kha Nhược Sơ chú ý đến động tác xoay mắt cá chân của Thịnh Như Ỷ, cô ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp Thịnh Như Ỷ cởi giày cao gót, lại cầm đôi dép ra, cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mát xa.
Thấy Điềm Đậu muốn đến chơi với cô, cô quay đầu cười nói, "Điềm Đậu ngoan, qua bên kia chơi đi."
Điềm Đậu nghe hiểu, uể oải đi chỗ khác.
Đôi giày này cao ít nhất 10cm, Kha Nhược Sơ nhìn thôi cũng đã mệt chân, cô chỉ dám mang đôi giày cao 3cm mà thôi.
"Ngày thường, chị đừng mang giày cao như thế này, thường xuyên mang giày cao gót không tốt cho chân...." Kha Nhược Sơ đang nói thì dừng lại, bởi vì Thịnh Như Ỷ từ nãy đến giờ vẫn không nói chuyện.
Vừa ngẩng đầu, Kha Nhược Sơ nhìn thấy Thịnh Như Ỷ đang nhìn cô không chớp mắt.
"Đứa ngốc này." Thịnh Như Ỷ đưa tay ra muốn kéo Kha Nhược Sơ đứng dậy, "Chị không có giận em, không cần làm như thế."
Kha Nhược Sơ không chịu, vẫn ấn chân cho Thịnh Như Ỷ, "Chân đau mát xa một chút sẽ đỡ hơn, em giúp chị ấn."
Ý của Thịnh Như Ỷ muốn bảo Kha Nhược Sơ không cần làm như thế để làm cho cô vui vẻ, nhưng cô phát giác bản thân đã hiểu lầm, Kha Nhược Sơ chỉ đơn thuần quan tâm cô mà thôi.
"Đừng ấn nữa, chân chị không đau." Thịnh Như Ỷ nắm lấy tay Kha Nhược Sơ, chờ Kha Nhược Sơ đứng dậy, cô kéo Kha Nhược Sơ ngồi lên đùi mình. Hai tay vòng qua eo Kha Nhược Sơ, rồi ôm lấy, "Chị nghe lời vợ, sau này nếu cần không thiết sẽ không mang giày cao gót."
Lại gọi cô là vợ nữa rồi, tâm Kha Nhược Sơ xao động. Nhớ đến lời Bạch Mông nói, làm nũng gọi vợ yêu vài tiếng là được rồi, cũng là một cách làm cho Thịnh Như Ỷ vui.
Hoá ra là thật nha.
"Vợ yêu~" Đột nhiên, Kha Nhược Sơ gọi Thịnh Như Ỷ một tiếng, giọng mềm như bông, ngọt ngào vô cùng.
Thịnh Như Ỷ còn cho rằng bản thân nghe lầm, nở một nụ cười đủ làm người ta rung động, "Hửm, gọi chị là gì đó?"
Vốn nghĩ diễn biến đang tốt, nào ngờ bị Thịnh Như Ỷ hỏi ngược lại như thế, cứ cảm thấy sai sai sao đó, ánh mắt Kha Nhược Sơ né tránh. Đánh trống lãng là bản lĩnh tuyệt vời nhất của Kha Nhược Sơ, "Em đi nấu ăn đây."
Nói xong, từ trên người Thịnh Như Ỷ đứng dậy.
Đôi mắt Thịnh Như Ỷ vẫn theo sát bóng dáng Kha Nhược Sơ, cô cười khẽ, "Nhát chết đi được."
Trong bếp.
Hai người mặc áo lông đôi, ống tay áo được kéo cao lên.
Kha Nhược Sơ không muốn Thịnh Như Ỷ vào trong bếp, nhưng mà Thịnh Như Ỷ nói một mình rất chán, cho nên vào đây giúp đỡ đầu bếp Kha.
Bởi vì có Thịnh Như Ỷ, cho nên tài nấu nướng của Kha Nhược Sơ tiến bộ hơn rất nhiều, nấu cơm nhà thì miễn bàn, đến người có tay nghề nấu canh ngon như Kha Tri Hạm còn khen cô.
Thủ pháp cắt rau của Kha Nhược Sơ cũng thành thạo, rõ ràng trước đây không lâu đến trứng gà còn không biết đánh, Thịnh Như Ỷ nhìn ra được, cô nhóc này thường xuyên luyện tập.
Thịnh Như Ỷ cầm lấy một cái tạp dề, từ sau lưng Kha Nhược Sơ giúp cô mang vào, thuận tiện ôm một cái, dán lên sau lưng hỏi, "Tối nay, không ở nhà ăn cơm với mẹ em à?"
"Cô em sẽ ăn cùng mẹ em." Kha Nhược Sơ đoán như vậy, có đôi khi ba người ngồi ăn cơm, cô cứ có cảm giác như kẻ dư thừa.
"Cô của em không kết hôn à?"
"Vâng."
"Chị thấy trên tay cô ấy mang nhẫn."
Kha Nhược Sơ cười, "Cô của em theo chủ nghĩa không kết hôn, cô ấy không muốn bị người khác theo đuổi thôi."
"Cô ấy với mẹ em quan hệ tốt thật đó?" Thịnh Như Ỷ biết cha mẹ Kha Nhược Sơ đã ly hôn từ sớm, cho nên mới có chút buồn bực, Kha Tri Hạm còn thân thuộc với hai người này như thế.
"Hai người đó đã quen biết nhau từ nhỏ, chơi rất thân. Cho nên sau khi ba mẹ em ly hôn, hai người vẫn còn liên lạc với nhau." Vừa nói Kha Nhược Sơ vừa xoay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, "Em muốn xào rau."
Thịnh Như Ỷ vẫn như cũ không buông Kha Nhược Sơ ra, mút nhẹ một cái lên đôi môi đỏ hồng kia, "Vậy tối nay, ở lại chơi với chị nhiều một chút."
Kha Nhược Sơ còn chưa nói đêm nay cô không về nhà. Cô nghĩ nghĩ, cố tình không nói, chỉ nhìn Thịnh Như Ỷ mà cười, "Được a~"
"Chị đói bụng rồi, em xào rau đi."
"Oh, chị ra ngoài đi, em làm xong ngay bây giờ." Kha Nhược Sơ sợ mùi dầu trong bếp ám lên người Thịnh Như Ỷ, đồ ăn cũng đã cắt xong hết rồi, bắt nồi xào rau nữa là xong.
Bữa tối của hai người, hai món ăn với một canh vậy là đủ rồi.
Sau khi yêu đương với Kha Nhược Sơ, cơm tối của Thịnh Như Ỷ không thiếu bữa nào, đặc biệt là những lúc Kha Nhược Sơ tự mình xuống bếp, cô sẽ ăn nhiều hơn ngày thường.
Ăn cơm tối xong, hai người ngồi nằm trên sô pha ăn trái cây, xem TV rồi tán gẫu.
Bên nhau bình yên cũng là một loại hưởng thụ.
Kha Nhược Sơ nghĩ, nếu như học kỳ sau ở chung với nhau, thì mỗi ngày sẽ trôi qua sẽ thú vị hơn. Chỉ còn có một tháng là kỳ nghĩ đông đã qua, nhớ đến kỳ nghỉ đông, Kha Nhược Sơ cảm thấy buồn rầu.
Điềm Đậu cũng nhảy lên ghế sô pha,
Nằm bên cạnh chân Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ biết ý, lập tức vuốt đầu Điềm Đậu.
Bây giờ, Điềm Đậu còn thích chơi với Kha Nhược Sơ hơn Thịnh Như Ỷ nữa, bởi vì Thịnh Như Ỷ không thèm chơi đùa với nó, mà cô giờ đây chỉ thích ôm Kha Nhược Sơ thôi, lâu lâu sẽ xoa đầu, rồi sờ mặt.
"Há miệng nào." Thịnh Như Ỷ đút dâu tây cho Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ ngoan ngoãn mở miệng cắn một miếng, cô đối với dâu tây luôn có một yêu thích đặt biệt, bởi vì nụ hôn đầu của hai người là vị dâu tây. Kha Nhược Sơ không muốn đem nụ hôn ngoài ý muốn ở Dạ Sắc là nụ hôn đầu của hai người, cho dù đó là nụ hôn đầu tiên của cô và Thịnh Như Ỷ, nhưng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Thịnh Như Ỷ đem nửa trái dâu còn lại bỏ vào trong miệng ăn, nhớ tới cái gì đó, cô nắm lấy cằm Kha Nhược Sơ, để cho Kha Nhược Sơ nhìn cô, "0627520, đây là mật khẩu, sau này lúc nào em cũng có thể đến đây."
Kha Nhược Sơ phản ứng lại, "Đây là sinh nhật của em."
"Cũng là ngày chúng ta gặp nhau." Thịnh Như Ỷ ôm chầm lấy Kha Nhược Sơ, cúi đầu cười, "Lần đầu tiên gặp em, từ ánh mắt đầu tiên chị đã nghĩ, cô nhóc này rất ngây thơ, nếu bị người ta bán đi chắc còn ngồi đếm tiền thay người ta nữa."
Kha Nhược Sơ không phục, "Em ngốc đến vậy sao?"
Thịnh Như Ỷ nghẹn cười, giả vờ nghiêm túc, "Không khác mấy."
"Em...." Kha Nhược Sơ không biết phản bác thế nào.
"Còn em thì sao, ấn tượng của em về chị là gì?" Thịnh Như Ỷ hiếu kỳ.
"Từ ánh mắt đầu tiên, em đã cảm thấy...." Kha Nhược Sơ ấp úng.
"Cảm thấy sao?"
Giọng nói của Kha Nhược Sơ càng ngàng càng nhỏ, nhưng mà lại nói rất nghiêm túc, "Cảm chị là một người phụ nữ hư hỏng...."
Thịnh tổng, "....."
Đêm đó, Thịnh Như Ỷ trang điểm rất đậm, lại ăn mặc vô cùng gợi cảm, cho nên khi Kha Nhược Sơ nhìn thấy, đã có cảm giác con người này hơi nguy hiểm, cho nên lúc Thịnh Như Ỷ đưa khăn giấy cho cô, cô không dám cầm lấy.
"Kha Nhược Sơ." Thịnh Như Ỷ cười đẩy Kha Nhược Sơ ngã trên sô pha, cô cào nhẹ bên hông, "Em nói lại một lần cho chị nghe coi."
Kha Nhược Sơ ngứa, ở trên sô pha vặn vẹo như con sâu lông, cười đến không thở được, đành phải ôm lấy Thịnh Như Ỷ, "Em còn chưa nói xong mà."
Thịnh Như Ỷ dừng hành động trẻ con của mình lại, cũng không ngừng cười nói, "Nói đi."
Ánh mắt Kha Nhược Sơ chuyển đến bên gò má Thịnh Như Ỷ, dịu dàng nói những lời chưa nói xong, "Lúc chị nói sinh nhật vui vẻ với em, em đã biết, chị gái này nhất định là người rất ôn nhu và tốt."
Là cô gái trước mặt cô đây, dạy cho cô làm một người ôn nhu.
"Sao vậy chị?" Kha Nhược Sơ hỏi.
Thịnh Như Ỷ nằm xuống bên cạnh Kha Nhược Sơ, "Không phải em nói muốn làm cho chị vui vẻ sao?"
Bây giờ, không phải đang rất vui vẻ sao? Kha Nhược Sơ mắng thầm, không dám nói ra, "Chị hết giận em rồi mà?"
Đêm nay, Thịnh Như Ỷ rất có thời gian, "Chỉ muốn biết em sẽ làm gì cho chị vui thôi mà."
Nằm ở trên sô pha, bốn mắt nhìn nhau.
Kha Nhược Sơ nhắm mắt lại, khẽ hôn nhẹ lên môi Thịnh Như Ỷ, rồi lại mở mắt ra, cô ôm lấy vòng eo Thịnh Như Ỷ, "Vợ yêu, về sau em sẽ không chọc chị giận nữa."
Thịnh Như Ỷ không chịu nổi khi Kha Nhược Sơ làm hai việc: Một là làm nũng, hai là chủ động hôn cô. Bây giờ thì thôi đừng nói, Kha Nhược Sơ vừa làm nũng vừa chủ động hôn cô.
Thịnh Như Ỷ tiếp tục hôn lên môi Kha Nhược Sơ, dùng đầu lưỡi mở hàm răng của cô. Dần dần, đầu lưỡi cuốn lấy nhau, nụ hôn càng sâu hơn.
"Ưm...." Kha Nhược Sơ hé môi, không ngừng đưa đẩy với Thịnh Như Ỷ, cô rất thích hôn Thịnh Như Ỷ, nhắm mắt lại nếm cánh môi kia, ngọt hơn so với bất kỳ điểm tâm ngọt nào.
Cầm lòng không được, Kha Nhược Sơ phát ra một tiếng than nhẹ.
Mẫn cảm như vậy sao, mới hôn chút thôi đã phát ra chút âm thanh, Thịnh Như Ỷ ôm lấy mặt Kha Nhược Sơ, cười, nụ hôn ướt át vẫn chưa dừng lại, lúc chạm đến bả vai, Thịnh Như Ỷ dứt khoát dừng lại, lòng bàn tay không tiếp tục đi xuống nữa.
Từ đêm đó qua đi, mỗi lần cùng hôn môi với Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ phát hiện bản thân không thể nào có nụ hôn thuần khiết với Thịnh Như Ỷ được nữa, cả cơ thể đều có cảm giác, không thể khắc chế được.
Chạy khắp cả cơ thể.
Làm cho cô thấp thỏm bất an, làm cho cô khát khao.
Trên sô pha, cả hai hôn nhau đến mức động tình nhưng cũng khắc chế.
Cuối cùng, Kha Nhược Sơ vẫn không nhịn được, dùng tay vuốt ve cơ thể Thịnh Như Ỷ, từ cổ đến vai rồi vùng lưng, từ từ chạm vào vùng bụng, giống như đêm hôm đó Thịnh Như Ỷ dạy cô vậy, không cần cố tình nhớ cũng đã khắc sâu.
Biết nếu còn hôn nữa, thực sự sẽ không dừng lại được.
Thịnh Như Ỷ rất có ý thức ngăn lại, dời môi đi, giữa chặt cái tay của Kha Nhược Sơ đang chạm bên hông cô, làm cho đối phương không được làm bậy, sau đó hôn nhẹ lên trán Kha Nhược Sơ, "Bảo bối, trễ rồi, chị đưa em về nhà."
Lúc mở miệng nói, thật ra Thịnh Như Ỷ càng muốn nói, đêm nay ở lại với chị đi.
Nhưng mà nhịn xuống, cô không muốn làm Kha Nhược Sơ khó xử.
Lúc này, Kha Nhược Sơ mới nói ra câu cuối cùng với Thịnh Như Ỷ mà lúc nãy cô chưa nói xong, "Em nói với mẹ em, đêm nay em không về nhà."
Cảm xúc đè nén bao lâu nay, bởi vì câu nói này của Kha Nhược Sơ, hoàn toàn tan vỡ, Thịnh Như Ỷ xoay người đè Kha Nhược Sơ ở bên dưới, nhẹ vờn lấy đôi môi Kha Nhược Sơ, rồi cắn nhẹ một cái, tay từ dưới áo lông từ từ xâm nhập vào, liếm rồi lại hôn lấy vành tai, cười thở dài, "Đêm nay, chị sẽ không tha cho em."
Thịnh Như Ỷ dùng đầu lưỡi, vờn quanh vành tai Kha Nhược Sơ. Kha Nhược Sơ cũng không thể giữ lòng được nữa, nghiêng đầu nhìn gương mặt lông xù, là Điềm Đậu ngồi xổm nhìn hai người, xem rất nghiêm túc còn tò mò.
Mắc cỡ muốn chết đi được.
Kha Nhược Sơ đem gương mặt nóng dán lên bên cổ Thịnh Như Ỷ, "Chị...."
"Hửm?" Giờ phút này, giọng của Thịnh Như Ỷ dịu dàng như nước chảy, sợ doạ con thỏ nhỏ trong lòng ngực.
Kha Nhược Sơ cũng không biết bản thân làm sao nói ra được lời đó, cô ôm chặt lấy Thịnh Như Ỷ, ưm: "Chúng ta... vào phòng được không?"
"Cái gì em cũng làm được à?" Giọng nói Thịnh Như Ỷ không mang tin tưởng lớn cho lắm.
Kha Nhược Sơ nói: "Không biết thì học."
Nghe chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại bắt lấy tâm Thịnh Như Ỷ, cô dùng tay xoa đầu Kha Nhược Sơ, "Để chị nấu là được rồi."
Kha Nhược Sơ là một người sống tích cực, cô nói sẽ chăm sóc cho Thịnh Như Ỷ, nhất định sẽ làm được.
Ánh đèn rực rỡ vừa mới lên.
Trên đường phố, dòng xe không ngừng.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc, Thịnh Như Ỷ lái xe đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần, có đôi khi lái xe một mình, có khi thì say được người khác chở.
Thịnh Như Ỷ thoải mái dựa vào lưng ghế, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại mở mắt ra, nhìn gương mặt của Kha Nhược Sơ.
Đi qua những đêm cô đơn một mình, cô mới thấy như thế này rất hạnh phúc, mặc dù chỉ mà một ánh nhìn, không cần nói điều gì cả.
Lúc Kha Nhược Sơ lái xe, sẽ không nói một lời nào, đôi tay nắm chặt tay lái, lưng ngồi thẳng, đôi môi hơi mím, nghiêm túc tập chung.
Thịnh Như Ỷ nhìn nhìn rồi lại cười nhẹ, cô gái nhỏ nhà cô lái xe so với người khác thật đáng yêu, trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ, ước gì được gặp người này sớm hơn, như thế có tốt hơn không?
Nhưng nếu gặp nhau sớm hơn, có thể tình cảnh cũng khác nhau.
Duyên phận, phải nhờ đến thiên thời địa lợi, thiếu một thứ cũng không được.
Hai người trước khi về nhà thì đi siêu thị một vòng, mua hai túi đồ lớn mới đi về.
Mở cửa, thay đổi dép.
Điềm Đậu từ trên lầu chạy xuống, chạy quanh hai người vòng vòng.
Kha Nhược Sơ chú ý đến động tác xoay mắt cá chân của Thịnh Như Ỷ, cô ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp Thịnh Như Ỷ cởi giày cao gót, lại cầm đôi dép ra, cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mát xa.
Thấy Điềm Đậu muốn đến chơi với cô, cô quay đầu cười nói, "Điềm Đậu ngoan, qua bên kia chơi đi."
Điềm Đậu nghe hiểu, uể oải đi chỗ khác.
Đôi giày này cao ít nhất 10cm, Kha Nhược Sơ nhìn thôi cũng đã mệt chân, cô chỉ dám mang đôi giày cao 3cm mà thôi.
"Ngày thường, chị đừng mang giày cao như thế này, thường xuyên mang giày cao gót không tốt cho chân...." Kha Nhược Sơ đang nói thì dừng lại, bởi vì Thịnh Như Ỷ từ nãy đến giờ vẫn không nói chuyện.
Vừa ngẩng đầu, Kha Nhược Sơ nhìn thấy Thịnh Như Ỷ đang nhìn cô không chớp mắt.
"Đứa ngốc này." Thịnh Như Ỷ đưa tay ra muốn kéo Kha Nhược Sơ đứng dậy, "Chị không có giận em, không cần làm như thế."
Kha Nhược Sơ không chịu, vẫn ấn chân cho Thịnh Như Ỷ, "Chân đau mát xa một chút sẽ đỡ hơn, em giúp chị ấn."
Ý của Thịnh Như Ỷ muốn bảo Kha Nhược Sơ không cần làm như thế để làm cho cô vui vẻ, nhưng cô phát giác bản thân đã hiểu lầm, Kha Nhược Sơ chỉ đơn thuần quan tâm cô mà thôi.
"Đừng ấn nữa, chân chị không đau." Thịnh Như Ỷ nắm lấy tay Kha Nhược Sơ, chờ Kha Nhược Sơ đứng dậy, cô kéo Kha Nhược Sơ ngồi lên đùi mình. Hai tay vòng qua eo Kha Nhược Sơ, rồi ôm lấy, "Chị nghe lời vợ, sau này nếu cần không thiết sẽ không mang giày cao gót."
Lại gọi cô là vợ nữa rồi, tâm Kha Nhược Sơ xao động. Nhớ đến lời Bạch Mông nói, làm nũng gọi vợ yêu vài tiếng là được rồi, cũng là một cách làm cho Thịnh Như Ỷ vui.
Hoá ra là thật nha.
"Vợ yêu~" Đột nhiên, Kha Nhược Sơ gọi Thịnh Như Ỷ một tiếng, giọng mềm như bông, ngọt ngào vô cùng.
Thịnh Như Ỷ còn cho rằng bản thân nghe lầm, nở một nụ cười đủ làm người ta rung động, "Hửm, gọi chị là gì đó?"
Vốn nghĩ diễn biến đang tốt, nào ngờ bị Thịnh Như Ỷ hỏi ngược lại như thế, cứ cảm thấy sai sai sao đó, ánh mắt Kha Nhược Sơ né tránh. Đánh trống lãng là bản lĩnh tuyệt vời nhất của Kha Nhược Sơ, "Em đi nấu ăn đây."
Nói xong, từ trên người Thịnh Như Ỷ đứng dậy.
Đôi mắt Thịnh Như Ỷ vẫn theo sát bóng dáng Kha Nhược Sơ, cô cười khẽ, "Nhát chết đi được."
Trong bếp.
Hai người mặc áo lông đôi, ống tay áo được kéo cao lên.
Kha Nhược Sơ không muốn Thịnh Như Ỷ vào trong bếp, nhưng mà Thịnh Như Ỷ nói một mình rất chán, cho nên vào đây giúp đỡ đầu bếp Kha.
Bởi vì có Thịnh Như Ỷ, cho nên tài nấu nướng của Kha Nhược Sơ tiến bộ hơn rất nhiều, nấu cơm nhà thì miễn bàn, đến người có tay nghề nấu canh ngon như Kha Tri Hạm còn khen cô.
Thủ pháp cắt rau của Kha Nhược Sơ cũng thành thạo, rõ ràng trước đây không lâu đến trứng gà còn không biết đánh, Thịnh Như Ỷ nhìn ra được, cô nhóc này thường xuyên luyện tập.
Thịnh Như Ỷ cầm lấy một cái tạp dề, từ sau lưng Kha Nhược Sơ giúp cô mang vào, thuận tiện ôm một cái, dán lên sau lưng hỏi, "Tối nay, không ở nhà ăn cơm với mẹ em à?"
"Cô em sẽ ăn cùng mẹ em." Kha Nhược Sơ đoán như vậy, có đôi khi ba người ngồi ăn cơm, cô cứ có cảm giác như kẻ dư thừa.
"Cô của em không kết hôn à?"
"Vâng."
"Chị thấy trên tay cô ấy mang nhẫn."
Kha Nhược Sơ cười, "Cô của em theo chủ nghĩa không kết hôn, cô ấy không muốn bị người khác theo đuổi thôi."
"Cô ấy với mẹ em quan hệ tốt thật đó?" Thịnh Như Ỷ biết cha mẹ Kha Nhược Sơ đã ly hôn từ sớm, cho nên mới có chút buồn bực, Kha Tri Hạm còn thân thuộc với hai người này như thế.
"Hai người đó đã quen biết nhau từ nhỏ, chơi rất thân. Cho nên sau khi ba mẹ em ly hôn, hai người vẫn còn liên lạc với nhau." Vừa nói Kha Nhược Sơ vừa xoay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, "Em muốn xào rau."
Thịnh Như Ỷ vẫn như cũ không buông Kha Nhược Sơ ra, mút nhẹ một cái lên đôi môi đỏ hồng kia, "Vậy tối nay, ở lại chơi với chị nhiều một chút."
Kha Nhược Sơ còn chưa nói đêm nay cô không về nhà. Cô nghĩ nghĩ, cố tình không nói, chỉ nhìn Thịnh Như Ỷ mà cười, "Được a~"
"Chị đói bụng rồi, em xào rau đi."
"Oh, chị ra ngoài đi, em làm xong ngay bây giờ." Kha Nhược Sơ sợ mùi dầu trong bếp ám lên người Thịnh Như Ỷ, đồ ăn cũng đã cắt xong hết rồi, bắt nồi xào rau nữa là xong.
Bữa tối của hai người, hai món ăn với một canh vậy là đủ rồi.
Sau khi yêu đương với Kha Nhược Sơ, cơm tối của Thịnh Như Ỷ không thiếu bữa nào, đặc biệt là những lúc Kha Nhược Sơ tự mình xuống bếp, cô sẽ ăn nhiều hơn ngày thường.
Ăn cơm tối xong, hai người ngồi nằm trên sô pha ăn trái cây, xem TV rồi tán gẫu.
Bên nhau bình yên cũng là một loại hưởng thụ.
Kha Nhược Sơ nghĩ, nếu như học kỳ sau ở chung với nhau, thì mỗi ngày sẽ trôi qua sẽ thú vị hơn. Chỉ còn có một tháng là kỳ nghĩ đông đã qua, nhớ đến kỳ nghỉ đông, Kha Nhược Sơ cảm thấy buồn rầu.
Điềm Đậu cũng nhảy lên ghế sô pha,
Nằm bên cạnh chân Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ biết ý, lập tức vuốt đầu Điềm Đậu.
Bây giờ, Điềm Đậu còn thích chơi với Kha Nhược Sơ hơn Thịnh Như Ỷ nữa, bởi vì Thịnh Như Ỷ không thèm chơi đùa với nó, mà cô giờ đây chỉ thích ôm Kha Nhược Sơ thôi, lâu lâu sẽ xoa đầu, rồi sờ mặt.
"Há miệng nào." Thịnh Như Ỷ đút dâu tây cho Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ ngoan ngoãn mở miệng cắn một miếng, cô đối với dâu tây luôn có một yêu thích đặt biệt, bởi vì nụ hôn đầu của hai người là vị dâu tây. Kha Nhược Sơ không muốn đem nụ hôn ngoài ý muốn ở Dạ Sắc là nụ hôn đầu của hai người, cho dù đó là nụ hôn đầu tiên của cô và Thịnh Như Ỷ, nhưng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Thịnh Như Ỷ đem nửa trái dâu còn lại bỏ vào trong miệng ăn, nhớ tới cái gì đó, cô nắm lấy cằm Kha Nhược Sơ, để cho Kha Nhược Sơ nhìn cô, "0627520, đây là mật khẩu, sau này lúc nào em cũng có thể đến đây."
Kha Nhược Sơ phản ứng lại, "Đây là sinh nhật của em."
"Cũng là ngày chúng ta gặp nhau." Thịnh Như Ỷ ôm chầm lấy Kha Nhược Sơ, cúi đầu cười, "Lần đầu tiên gặp em, từ ánh mắt đầu tiên chị đã nghĩ, cô nhóc này rất ngây thơ, nếu bị người ta bán đi chắc còn ngồi đếm tiền thay người ta nữa."
Kha Nhược Sơ không phục, "Em ngốc đến vậy sao?"
Thịnh Như Ỷ nghẹn cười, giả vờ nghiêm túc, "Không khác mấy."
"Em...." Kha Nhược Sơ không biết phản bác thế nào.
"Còn em thì sao, ấn tượng của em về chị là gì?" Thịnh Như Ỷ hiếu kỳ.
"Từ ánh mắt đầu tiên, em đã cảm thấy...." Kha Nhược Sơ ấp úng.
"Cảm thấy sao?"
Giọng nói của Kha Nhược Sơ càng ngàng càng nhỏ, nhưng mà lại nói rất nghiêm túc, "Cảm chị là một người phụ nữ hư hỏng...."
Thịnh tổng, "....."
Đêm đó, Thịnh Như Ỷ trang điểm rất đậm, lại ăn mặc vô cùng gợi cảm, cho nên khi Kha Nhược Sơ nhìn thấy, đã có cảm giác con người này hơi nguy hiểm, cho nên lúc Thịnh Như Ỷ đưa khăn giấy cho cô, cô không dám cầm lấy.
"Kha Nhược Sơ." Thịnh Như Ỷ cười đẩy Kha Nhược Sơ ngã trên sô pha, cô cào nhẹ bên hông, "Em nói lại một lần cho chị nghe coi."
Kha Nhược Sơ ngứa, ở trên sô pha vặn vẹo như con sâu lông, cười đến không thở được, đành phải ôm lấy Thịnh Như Ỷ, "Em còn chưa nói xong mà."
Thịnh Như Ỷ dừng hành động trẻ con của mình lại, cũng không ngừng cười nói, "Nói đi."
Ánh mắt Kha Nhược Sơ chuyển đến bên gò má Thịnh Như Ỷ, dịu dàng nói những lời chưa nói xong, "Lúc chị nói sinh nhật vui vẻ với em, em đã biết, chị gái này nhất định là người rất ôn nhu và tốt."
Là cô gái trước mặt cô đây, dạy cho cô làm một người ôn nhu.
"Sao vậy chị?" Kha Nhược Sơ hỏi.
Thịnh Như Ỷ nằm xuống bên cạnh Kha Nhược Sơ, "Không phải em nói muốn làm cho chị vui vẻ sao?"
Bây giờ, không phải đang rất vui vẻ sao? Kha Nhược Sơ mắng thầm, không dám nói ra, "Chị hết giận em rồi mà?"
Đêm nay, Thịnh Như Ỷ rất có thời gian, "Chỉ muốn biết em sẽ làm gì cho chị vui thôi mà."
Nằm ở trên sô pha, bốn mắt nhìn nhau.
Kha Nhược Sơ nhắm mắt lại, khẽ hôn nhẹ lên môi Thịnh Như Ỷ, rồi lại mở mắt ra, cô ôm lấy vòng eo Thịnh Như Ỷ, "Vợ yêu, về sau em sẽ không chọc chị giận nữa."
Thịnh Như Ỷ không chịu nổi khi Kha Nhược Sơ làm hai việc: Một là làm nũng, hai là chủ động hôn cô. Bây giờ thì thôi đừng nói, Kha Nhược Sơ vừa làm nũng vừa chủ động hôn cô.
Thịnh Như Ỷ tiếp tục hôn lên môi Kha Nhược Sơ, dùng đầu lưỡi mở hàm răng của cô. Dần dần, đầu lưỡi cuốn lấy nhau, nụ hôn càng sâu hơn.
"Ưm...." Kha Nhược Sơ hé môi, không ngừng đưa đẩy với Thịnh Như Ỷ, cô rất thích hôn Thịnh Như Ỷ, nhắm mắt lại nếm cánh môi kia, ngọt hơn so với bất kỳ điểm tâm ngọt nào.
Cầm lòng không được, Kha Nhược Sơ phát ra một tiếng than nhẹ.
Mẫn cảm như vậy sao, mới hôn chút thôi đã phát ra chút âm thanh, Thịnh Như Ỷ ôm lấy mặt Kha Nhược Sơ, cười, nụ hôn ướt át vẫn chưa dừng lại, lúc chạm đến bả vai, Thịnh Như Ỷ dứt khoát dừng lại, lòng bàn tay không tiếp tục đi xuống nữa.
Từ đêm đó qua đi, mỗi lần cùng hôn môi với Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ phát hiện bản thân không thể nào có nụ hôn thuần khiết với Thịnh Như Ỷ được nữa, cả cơ thể đều có cảm giác, không thể khắc chế được.
Chạy khắp cả cơ thể.
Làm cho cô thấp thỏm bất an, làm cho cô khát khao.
Trên sô pha, cả hai hôn nhau đến mức động tình nhưng cũng khắc chế.
Cuối cùng, Kha Nhược Sơ vẫn không nhịn được, dùng tay vuốt ve cơ thể Thịnh Như Ỷ, từ cổ đến vai rồi vùng lưng, từ từ chạm vào vùng bụng, giống như đêm hôm đó Thịnh Như Ỷ dạy cô vậy, không cần cố tình nhớ cũng đã khắc sâu.
Biết nếu còn hôn nữa, thực sự sẽ không dừng lại được.
Thịnh Như Ỷ rất có ý thức ngăn lại, dời môi đi, giữa chặt cái tay của Kha Nhược Sơ đang chạm bên hông cô, làm cho đối phương không được làm bậy, sau đó hôn nhẹ lên trán Kha Nhược Sơ, "Bảo bối, trễ rồi, chị đưa em về nhà."
Lúc mở miệng nói, thật ra Thịnh Như Ỷ càng muốn nói, đêm nay ở lại với chị đi.
Nhưng mà nhịn xuống, cô không muốn làm Kha Nhược Sơ khó xử.
Lúc này, Kha Nhược Sơ mới nói ra câu cuối cùng với Thịnh Như Ỷ mà lúc nãy cô chưa nói xong, "Em nói với mẹ em, đêm nay em không về nhà."
Cảm xúc đè nén bao lâu nay, bởi vì câu nói này của Kha Nhược Sơ, hoàn toàn tan vỡ, Thịnh Như Ỷ xoay người đè Kha Nhược Sơ ở bên dưới, nhẹ vờn lấy đôi môi Kha Nhược Sơ, rồi cắn nhẹ một cái, tay từ dưới áo lông từ từ xâm nhập vào, liếm rồi lại hôn lấy vành tai, cười thở dài, "Đêm nay, chị sẽ không tha cho em."
Thịnh Như Ỷ dùng đầu lưỡi, vờn quanh vành tai Kha Nhược Sơ. Kha Nhược Sơ cũng không thể giữ lòng được nữa, nghiêng đầu nhìn gương mặt lông xù, là Điềm Đậu ngồi xổm nhìn hai người, xem rất nghiêm túc còn tò mò.
Mắc cỡ muốn chết đi được.
Kha Nhược Sơ đem gương mặt nóng dán lên bên cổ Thịnh Như Ỷ, "Chị...."
"Hửm?" Giờ phút này, giọng của Thịnh Như Ỷ dịu dàng như nước chảy, sợ doạ con thỏ nhỏ trong lòng ngực.
Kha Nhược Sơ cũng không biết bản thân làm sao nói ra được lời đó, cô ôm chặt lấy Thịnh Như Ỷ, ưm: "Chúng ta... vào phòng được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.