Chương 26: Cảnh sắc trong xe (H)
Huyền Namida
22/07/2017
Câu nói của Ninh Kiến Thần quá mức lưu manh khiến cho Lô Vỹ Tinh không
kìm được mà xấu hổ không thôi. Cơ thể xuất hiện cảm giác muốn vùng vẫy,
lại bị ngón tay thô to của đàn ông nhẹ nhàng đẩy vào rồi rút ra nơi cánh hoa ướt đẫm: "Thật mẫn cảm mà, mới như vậy đã ướt thế này rồi. Thật
khiến tôi muốn đâm vào em một cái thật mạnh."
Lô Vỹ Tinh nghe hắn nói xong, khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng, cảm giác nóng cháy lan tỏa khắp toàn thân, vùng mẫn cảm bị ngón tay của Ninh Kiến Thần khiêu khích đến khô nóng, khó chịu, liền không nhịn được mà hét lên: "A... không... đừng... quá nhanh...ưm..."
Động tác tay của Ninh Kiến Thần theo tiếng kêu của Lô Vỹ Tinh mà càng lúc càng trở nên nhanh hơn, dùng hết tốc lực đẩy mạnh ngón tay đi vào, thẳng tới nơi thâm sâu trong hoa huyệt khiến cho ngón chân của Lô Vỹ Tinh không tự chủ được mà co quắp lại.
Mười ngón tay nắm chặt lấy bề mặt ghế phía dưới.
"Không...ưm... không chịu nổi.... aa..."
Nhục huyệt điên cuồng co rút lại, mút chặt lấy ngón tay của hắn, hắn liền rút ngón tay ra. Khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt, âm thanh trầm khàn càng bày ra vẻ quyến rũ: "Bà xã, em nói xem, không chịu nổi, là ý bảo tôi dừng lại đúng không?"
Lô Vỹ Tinh vặn vẹo cơ thể, gò má đỏ ửng, hai mắt nổi lên một tầng sương mù không xác định, cánh môi đỏ mọng ướt át mấp máy: "Ưm.. khó chịu... ngứa quá.. Thần.. muốn..ưm..."
Không khí bên trong xe đã nóng đến cực điểm, làm cho toàn thân hắn như phải bỏng, nóng đến bức bách, nhất là hạ bộ của hắn, nơi giao điểm giữa hai chân đó đã đứng dậy khởi nghĩa từ lâu.
Nhưng là Ninh Kiến Thần vẫn cố kiềm chế, hắn muốn dậy dỗ cô gái nhỏ này một bài học.
Trịnh Liệt nói hãy chăm sóc em gái hắn cho tốt, thì hiện tại, Ninh Kiến Thần vẫn đang "chăm sóc" rất kỹ đây.
Hắn phải chăm sóc đến mức Lô Vỹ Tinh hoàn toàn phải lệ thuốc vào hắn mới thôi.
Tưởng hắn không nhận ra sao, lần đó Trịnh Liệt đến nhà hắn, chủ yếu là vì muốn gặp Lô Vỹ Tinh của hắn, trong ánh mắt kia của Trịnh Liệt, Ninh Kiến Thần biết, thứ tình cảm mà Trịnh Liệt dành cho Lô Vỹ Tinh không đơn thuần chỉ là tình cảm an hem.
Dù Trịnh Liệt là bạn tốt của hắn, thì cũng không bao giờ hắn chịu nhường người phụ nữ này cho Trịnh Liệt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy điên cuồng muốn sở hữu một thứ gì đó đến như vậy, lúc đó hắn còn sợ Trịnh Liệt sẽ lôi Lô Vỹ Tinh về Trịnh gia.
Còn đang phải đối phó với Trịnh Liệt chưa xong, lại gặp ngay tên Lý Huân Hy. Đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Ninh Kiến Thần nhịn không được cúi thấp đầu, liếm láp vành tai của Lô Vỹ Tinh, sau đó ám muội phả hơi nóng lên tai cô nói: "Lô Vỹ Tinh, em sinh ra đúng là để câu dẫn đàn ông mà."
Trong lúc Lô Vỹ Tinh còn đang mơ màng không hieur hắn đang nói gì thì cự vật thô to đầy mạnh mẽ của Ninh Kiến Thần đã được thả tự do khỏi chiếc quần âu, nhục bổng tráng kiện đầy rẫy gân xanh dựng đứng thẳng tắp chĩa về giữa hai chân đang ướt đẫm của Lô Vỹ Tinh."Chuẩn bị sẵn sang chưa?" còn chưa đợi câu trả lời của cô, Ninh Kiến Thần đã động thân, côn thịt thô dài cắm thẳng vào bên trong hoa huyệt non mịn. Ngay lập tức, Lô Vỹ Tinh cảm giác như mình đang bị xé rách ra.
"Á... đau...ân..."
Lô Vỹ Tinh vì quá nhỏ hẹp mà của Ninh Kiến Thần lại to lớn quá mức, khiến cô hiện tại trong vô cùng chật vật. Ninh Kiến Thần thấy cô kêu đâu nên cũng ngừng động, muốn để cô làm quen hơn với sự xâm phạm đột ngột của tiểu đệ đệ hắn.
Bàn tay hắn đưa xuống dưới, ngón tay xoa nắn nhẹ nhàng nơi hai người đang giao hợp. Miệng nhỏ của cô đang há miệng hết sức để nuốt lất thứ thô dài chằng chịt những gân xanh tím kia.
Ngón tay hắn xoa nhè nhẹ xung quanh vòng tròn của cánh hoa mẫn cảm, sau đó đi lên một chút, chạm tới hạt đậu nhỏ, hắn khẽ dùng sức, ấn một cái, khoái hoạt lập tức xông thẳng từ hạ bộ đi lên đại não, sau đó lan tỏa toàn thân, đến từng mạch máu đang chảy trong người cô.
Cảm nhận như một dòng điện cao áp chạy qua người.
Lô Vỹ Tinh ưỡn người, liền đẩy sâu côn thịt tới nơi sâu nhất trong hoa huyệt, mật dịch chảy ra càng nhiều.
Không tự chủ được, hai chân Lô Vỹ Tinh tự tách ra, mở rộng hết mức để côn thịt có thể đi sâu vào, cô cắn răng, rên rỉ ra tiếng.
Trong một khắc, đại nhục bổng đã hoàn toàn nhét đầy bên trong tử cung non nớt.
Sảng khoái lan tỏa khắp dọc cơ thể, Ninh Kiến Thần trầm thấp thở ra một tiếng, khàn đục nói: "Thả lỏng đi, tôi đâm vào đây."
Vừa dứt lời...
Hắn liền động eo. Mạnh mẽ đâm vào bên trong hoa huyệt...
bành bạch... bành bạch...
Mỗi lần cắm vào rút ra, hắn đều mang côn thịt kia cắm tới đáy, sau đó lại kéo ra chỉ chừa lại quy đầu còn ở bên trong, rồi lại ngay lâp tức cắm tới đáy.
"A...A... ân..." Bên trong xe tràn đầy tiếng rên rỉ cùng những âm thanh va chạm kịch liệt.
Lô Vỹ Tinh nghe hắn nói xong, khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng, cảm giác nóng cháy lan tỏa khắp toàn thân, vùng mẫn cảm bị ngón tay của Ninh Kiến Thần khiêu khích đến khô nóng, khó chịu, liền không nhịn được mà hét lên: "A... không... đừng... quá nhanh...ưm..."
Động tác tay của Ninh Kiến Thần theo tiếng kêu của Lô Vỹ Tinh mà càng lúc càng trở nên nhanh hơn, dùng hết tốc lực đẩy mạnh ngón tay đi vào, thẳng tới nơi thâm sâu trong hoa huyệt khiến cho ngón chân của Lô Vỹ Tinh không tự chủ được mà co quắp lại.
Mười ngón tay nắm chặt lấy bề mặt ghế phía dưới.
"Không...ưm... không chịu nổi.... aa..."
Nhục huyệt điên cuồng co rút lại, mút chặt lấy ngón tay của hắn, hắn liền rút ngón tay ra. Khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt, âm thanh trầm khàn càng bày ra vẻ quyến rũ: "Bà xã, em nói xem, không chịu nổi, là ý bảo tôi dừng lại đúng không?"
Lô Vỹ Tinh vặn vẹo cơ thể, gò má đỏ ửng, hai mắt nổi lên một tầng sương mù không xác định, cánh môi đỏ mọng ướt át mấp máy: "Ưm.. khó chịu... ngứa quá.. Thần.. muốn..ưm..."
Không khí bên trong xe đã nóng đến cực điểm, làm cho toàn thân hắn như phải bỏng, nóng đến bức bách, nhất là hạ bộ của hắn, nơi giao điểm giữa hai chân đó đã đứng dậy khởi nghĩa từ lâu.
Nhưng là Ninh Kiến Thần vẫn cố kiềm chế, hắn muốn dậy dỗ cô gái nhỏ này một bài học.
Trịnh Liệt nói hãy chăm sóc em gái hắn cho tốt, thì hiện tại, Ninh Kiến Thần vẫn đang "chăm sóc" rất kỹ đây.
Hắn phải chăm sóc đến mức Lô Vỹ Tinh hoàn toàn phải lệ thuốc vào hắn mới thôi.
Tưởng hắn không nhận ra sao, lần đó Trịnh Liệt đến nhà hắn, chủ yếu là vì muốn gặp Lô Vỹ Tinh của hắn, trong ánh mắt kia của Trịnh Liệt, Ninh Kiến Thần biết, thứ tình cảm mà Trịnh Liệt dành cho Lô Vỹ Tinh không đơn thuần chỉ là tình cảm an hem.
Dù Trịnh Liệt là bạn tốt của hắn, thì cũng không bao giờ hắn chịu nhường người phụ nữ này cho Trịnh Liệt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy điên cuồng muốn sở hữu một thứ gì đó đến như vậy, lúc đó hắn còn sợ Trịnh Liệt sẽ lôi Lô Vỹ Tinh về Trịnh gia.
Còn đang phải đối phó với Trịnh Liệt chưa xong, lại gặp ngay tên Lý Huân Hy. Đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Ninh Kiến Thần nhịn không được cúi thấp đầu, liếm láp vành tai của Lô Vỹ Tinh, sau đó ám muội phả hơi nóng lên tai cô nói: "Lô Vỹ Tinh, em sinh ra đúng là để câu dẫn đàn ông mà."
Trong lúc Lô Vỹ Tinh còn đang mơ màng không hieur hắn đang nói gì thì cự vật thô to đầy mạnh mẽ của Ninh Kiến Thần đã được thả tự do khỏi chiếc quần âu, nhục bổng tráng kiện đầy rẫy gân xanh dựng đứng thẳng tắp chĩa về giữa hai chân đang ướt đẫm của Lô Vỹ Tinh."Chuẩn bị sẵn sang chưa?" còn chưa đợi câu trả lời của cô, Ninh Kiến Thần đã động thân, côn thịt thô dài cắm thẳng vào bên trong hoa huyệt non mịn. Ngay lập tức, Lô Vỹ Tinh cảm giác như mình đang bị xé rách ra.
"Á... đau...ân..."
Lô Vỹ Tinh vì quá nhỏ hẹp mà của Ninh Kiến Thần lại to lớn quá mức, khiến cô hiện tại trong vô cùng chật vật. Ninh Kiến Thần thấy cô kêu đâu nên cũng ngừng động, muốn để cô làm quen hơn với sự xâm phạm đột ngột của tiểu đệ đệ hắn.
Bàn tay hắn đưa xuống dưới, ngón tay xoa nắn nhẹ nhàng nơi hai người đang giao hợp. Miệng nhỏ của cô đang há miệng hết sức để nuốt lất thứ thô dài chằng chịt những gân xanh tím kia.
Ngón tay hắn xoa nhè nhẹ xung quanh vòng tròn của cánh hoa mẫn cảm, sau đó đi lên một chút, chạm tới hạt đậu nhỏ, hắn khẽ dùng sức, ấn một cái, khoái hoạt lập tức xông thẳng từ hạ bộ đi lên đại não, sau đó lan tỏa toàn thân, đến từng mạch máu đang chảy trong người cô.
Cảm nhận như một dòng điện cao áp chạy qua người.
Lô Vỹ Tinh ưỡn người, liền đẩy sâu côn thịt tới nơi sâu nhất trong hoa huyệt, mật dịch chảy ra càng nhiều.
Không tự chủ được, hai chân Lô Vỹ Tinh tự tách ra, mở rộng hết mức để côn thịt có thể đi sâu vào, cô cắn răng, rên rỉ ra tiếng.
Trong một khắc, đại nhục bổng đã hoàn toàn nhét đầy bên trong tử cung non nớt.
Sảng khoái lan tỏa khắp dọc cơ thể, Ninh Kiến Thần trầm thấp thở ra một tiếng, khàn đục nói: "Thả lỏng đi, tôi đâm vào đây."
Vừa dứt lời...
Hắn liền động eo. Mạnh mẽ đâm vào bên trong hoa huyệt...
bành bạch... bành bạch...
Mỗi lần cắm vào rút ra, hắn đều mang côn thịt kia cắm tới đáy, sau đó lại kéo ra chỉ chừa lại quy đầu còn ở bên trong, rồi lại ngay lâp tức cắm tới đáy.
"A...A... ân..." Bên trong xe tràn đầy tiếng rên rỉ cùng những âm thanh va chạm kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.