Chương 1: Hắc lang gặp bạch thỏ
Huyền Namida
07/10/2016
Lô Vỹ Tinh tóc dài cột cao đơn giản, váy trắng liền thân, đồng màu với làn da càng tôn lên da dẻ trắng noãn trong suốt.
Đứng trước cổng vào công ty Ninh Ba, công ty chế tác game lớn nhất, nổi tiếng nhất, nhiều nhân tài nhất cả nước hiện nay. Lô Vỹ Tinh ngước lên nhìn toà thị chính to lớn khiến suýt chút ngã rạp vì choáng ngợp.
Cao gì mà cao thế?
Một...
Hai...
Mười một...
...
Hai mươi...
Hai mươi lăm
Ôi...những hai mươi lăm tầng. Một công ty có cần lớn như vậy không? Địa điểm mà công ty đặt tại cũng là nơi thiên địa nhân hoà, hẳn không biết tiêu phí bao nhiêu a.
Không hổ danh là Ninh Ba đại Boss.
Hôm nay Lô Vỹ Tinh có cuộc phỏng vấn ở đây, nơi mà ước mơ của cô đặt tại.
Là một sinh viên vừa tốt nghiệp ngành kỹ thuật thiết kế của trường đại học công nghệ T, tất nhiên nơi đây sẽ là ước mơ của bất cứ ai học ngành này.
Siết nhẹ quai xách balo, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, thở một hơi sâu lấy bình tĩnh.
Ok. Vào thôi.
***________
Trên hành lang cao cấp lát toàn gạch sứ cao cấp , sáng bóng đến có thể soi gương vào đó.
Lô Vỹ Tinh tay siết balo, nhìn quanh ngó dọc.
Công ty gì mà lớn vậy? Thế có phải là hại cô rồi không?
Cô lạc đường rồi.
Trong điện thoại gọi phỏng vấn nói là tầng cao nhất. Nhưng tầng cao nhất rốt cuộc là phòng nào mới được chứ.
Lô Vỹ Tinh đành bấm bụng đi vòng quanh tầng cao nhất toà thị chính với suy nghĩ: phòng phỏng vấn thì phải là phòng có nhiều người ở ngoài để chờ phỏng vấn.
Năm phút...
Mười phút...
Mười lăm phút...
Huhu...đã đi mấy vòng rồi, nhưng là vẫn không thấy phòng nào nhiều người a.
Chẳng lẽ cô nhầm?
Không thể nào.
“Hôm nay phỏng vấn nhiều người nhỉ?”
Nhân viên A nói với nhân viên B, dù khoảng cách không ngắn nhưng hai chữ 'phỏng vấn' thì cô không thể nhầm được.
“Ừm. Xem lý lịch thì toàn là nhân tài không. Mà thấy bảo phòng của Ninh tổng giám đốc...”
Tiếng nói xa dần, Lô Vỹ Tinh chỉ còn một thông tin duy nhất tồn tại trong não.
Phòng của Ninh tổng giám đốc.
Phòng của Ninh tổng giám đốc à?
A...đây rồi.
Nhìn vào tấm biển 'Ninh tổng' treo trên cánh cửa gỗ to lớn trước mặt, Lô Vỹ Tinh nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nai xinh đẹp vô tình vẽ thành hình trăng khuyết.
Bên ngoài phòng không còn ai, chắc là phỏng vấn hết rồi. Nhưng là giờ phỏng vấn vẫn chưa đến nên họ không thể bắt tội cô đến muộn được.
Chỉnh sửa lại quần áo một chút, bày ra khuôn mặt rạng rỡ hơn một chút.
Lô Vỹ Tinh cầm lấy nắm đấm cửa, mở ra.
'Cạch'
Một giây...hai giây...
Không khí tựa hồ đông cứng lại.
Trước mặt cô hiện ra cảnh tượng thật khiến người ta mặt đỏ tía tai.
Trên sofa, một người phụ nữ trần truồng, đang không ngừng lấy bộ ngực sữa cọ xát lấy tấm ngực rắn chắc sau lớp áo sơ mi của hắn.
Hai chân dang rộng ngồi lên hạ bộ hắn. Làn da trắng như tuyết, bàn tay ôm lấy cổ hắn, vặn vẹo thân thể như rắn, cúi đầu hôn lên cổ hắn cộng với tiếng thở dốc dâm dục.
Còn hắn, Lô Vỹ Tinh liếc nhìn, bất giác lại đỏ mặt chuyển ánh mắt.
Hắn thật đẹp quá đi.
Cơ thể to lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc hiện hữu sau bộ tây trang còn nguyên vẹn trên cơ thể, chỉ lộ ra chiếc cổ với đường gân xanh vì lộn xộn cổ áo.
Tóc đen mềm, mày đậm. Đôi mắt đen bóng thần kỳ, tựa như báo săn mồi. Cuồng dã mà đầy mùi nguy hiểm.
Hắn ngồi ngửa trên sofa, mặc cho nữ nhân dáng vóc mê người kia đang vận dụng hết khả năng đưa hắn tới nơi cao nhất của đỉnh núi dục vọng. Nhưng là...
Không phải chứ?
Hắn đang nhìn cô. Nhìn cô bằng cái thứ ánh mắt chết tiệt làm chân cô nhũn ra, tựa hồ không còn khí lực.
Ngón tay đang đặt trên nắm đấm cửa run lên.
Bất giác, cô cảm thấy nguy hiểm đang cận kề.
“Ra ngoài.”
Người đàn ông nói, giọng có chút bực tức, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô.
Cô gái trên người hắn nghe vậy thì càng ôn nhu quấn lấy hắn, ánh mắt hướng về phía cô nhẹ nhàng giương ra nụ cười.
Gì chứ?
Tưởng tôi thích ở đây mà làm bóng đèn cho đôi dâm phu dâm phụ các ngươi?
Lô Vỹ Tinh đang định nhấc chân bước ra thì thanh âm trầm thấp ngông cuồng nhưng đầy uy mãnh kia lại vang lên.
“Ai cho cô rời khỏi đây? Thư ký Ly, tôi bảo cô ra ngoài.”
Đứng trước cổng vào công ty Ninh Ba, công ty chế tác game lớn nhất, nổi tiếng nhất, nhiều nhân tài nhất cả nước hiện nay. Lô Vỹ Tinh ngước lên nhìn toà thị chính to lớn khiến suýt chút ngã rạp vì choáng ngợp.
Cao gì mà cao thế?
Một...
Hai...
Mười một...
...
Hai mươi...
Hai mươi lăm
Ôi...những hai mươi lăm tầng. Một công ty có cần lớn như vậy không? Địa điểm mà công ty đặt tại cũng là nơi thiên địa nhân hoà, hẳn không biết tiêu phí bao nhiêu a.
Không hổ danh là Ninh Ba đại Boss.
Hôm nay Lô Vỹ Tinh có cuộc phỏng vấn ở đây, nơi mà ước mơ của cô đặt tại.
Là một sinh viên vừa tốt nghiệp ngành kỹ thuật thiết kế của trường đại học công nghệ T, tất nhiên nơi đây sẽ là ước mơ của bất cứ ai học ngành này.
Siết nhẹ quai xách balo, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, thở một hơi sâu lấy bình tĩnh.
Ok. Vào thôi.
***________
Trên hành lang cao cấp lát toàn gạch sứ cao cấp , sáng bóng đến có thể soi gương vào đó.
Lô Vỹ Tinh tay siết balo, nhìn quanh ngó dọc.
Công ty gì mà lớn vậy? Thế có phải là hại cô rồi không?
Cô lạc đường rồi.
Trong điện thoại gọi phỏng vấn nói là tầng cao nhất. Nhưng tầng cao nhất rốt cuộc là phòng nào mới được chứ.
Lô Vỹ Tinh đành bấm bụng đi vòng quanh tầng cao nhất toà thị chính với suy nghĩ: phòng phỏng vấn thì phải là phòng có nhiều người ở ngoài để chờ phỏng vấn.
Năm phút...
Mười phút...
Mười lăm phút...
Huhu...đã đi mấy vòng rồi, nhưng là vẫn không thấy phòng nào nhiều người a.
Chẳng lẽ cô nhầm?
Không thể nào.
“Hôm nay phỏng vấn nhiều người nhỉ?”
Nhân viên A nói với nhân viên B, dù khoảng cách không ngắn nhưng hai chữ 'phỏng vấn' thì cô không thể nhầm được.
“Ừm. Xem lý lịch thì toàn là nhân tài không. Mà thấy bảo phòng của Ninh tổng giám đốc...”
Tiếng nói xa dần, Lô Vỹ Tinh chỉ còn một thông tin duy nhất tồn tại trong não.
Phòng của Ninh tổng giám đốc.
Phòng của Ninh tổng giám đốc à?
A...đây rồi.
Nhìn vào tấm biển 'Ninh tổng' treo trên cánh cửa gỗ to lớn trước mặt, Lô Vỹ Tinh nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nai xinh đẹp vô tình vẽ thành hình trăng khuyết.
Bên ngoài phòng không còn ai, chắc là phỏng vấn hết rồi. Nhưng là giờ phỏng vấn vẫn chưa đến nên họ không thể bắt tội cô đến muộn được.
Chỉnh sửa lại quần áo một chút, bày ra khuôn mặt rạng rỡ hơn một chút.
Lô Vỹ Tinh cầm lấy nắm đấm cửa, mở ra.
'Cạch'
Một giây...hai giây...
Không khí tựa hồ đông cứng lại.
Trước mặt cô hiện ra cảnh tượng thật khiến người ta mặt đỏ tía tai.
Trên sofa, một người phụ nữ trần truồng, đang không ngừng lấy bộ ngực sữa cọ xát lấy tấm ngực rắn chắc sau lớp áo sơ mi của hắn.
Hai chân dang rộng ngồi lên hạ bộ hắn. Làn da trắng như tuyết, bàn tay ôm lấy cổ hắn, vặn vẹo thân thể như rắn, cúi đầu hôn lên cổ hắn cộng với tiếng thở dốc dâm dục.
Còn hắn, Lô Vỹ Tinh liếc nhìn, bất giác lại đỏ mặt chuyển ánh mắt.
Hắn thật đẹp quá đi.
Cơ thể to lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc hiện hữu sau bộ tây trang còn nguyên vẹn trên cơ thể, chỉ lộ ra chiếc cổ với đường gân xanh vì lộn xộn cổ áo.
Tóc đen mềm, mày đậm. Đôi mắt đen bóng thần kỳ, tựa như báo săn mồi. Cuồng dã mà đầy mùi nguy hiểm.
Hắn ngồi ngửa trên sofa, mặc cho nữ nhân dáng vóc mê người kia đang vận dụng hết khả năng đưa hắn tới nơi cao nhất của đỉnh núi dục vọng. Nhưng là...
Không phải chứ?
Hắn đang nhìn cô. Nhìn cô bằng cái thứ ánh mắt chết tiệt làm chân cô nhũn ra, tựa hồ không còn khí lực.
Ngón tay đang đặt trên nắm đấm cửa run lên.
Bất giác, cô cảm thấy nguy hiểm đang cận kề.
“Ra ngoài.”
Người đàn ông nói, giọng có chút bực tức, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô.
Cô gái trên người hắn nghe vậy thì càng ôn nhu quấn lấy hắn, ánh mắt hướng về phía cô nhẹ nhàng giương ra nụ cười.
Gì chứ?
Tưởng tôi thích ở đây mà làm bóng đèn cho đôi dâm phu dâm phụ các ngươi?
Lô Vỹ Tinh đang định nhấc chân bước ra thì thanh âm trầm thấp ngông cuồng nhưng đầy uy mãnh kia lại vang lên.
“Ai cho cô rời khỏi đây? Thư ký Ly, tôi bảo cô ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.